Tokyo Revengers x reader : Hầu Gái
Chương 12: Do Mày!
Hmm... Có vẻ mọi người không thích tâm linh. Vậy thì không tâm linh nữa. Ehe.٩(◕‿◕)۶______________________________- A...!!!Miko hét lên. Tiếng hét của cô làm chấn động cả tòa biệt thự.Các cô hầu gái cùng phòng Miko nhìn Miko một cách khó hiểu. Cô hét lên trong điên loạn, đập tất cả mọi thứ mà cô nhìn thấy. Cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng của mình. Người cô lã chã mồ hôi, cơ thể run rẩy theo từng tiếng sấm vang. Trước mắt, dưới ánh sáng mờ ảo của sét, hình ảnh của Cile thoắt ẩn thoắt hiện khiến cô sợ hãi mà khóc lớn.Ran ngồi trong phòng, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn em, dường như đang chăm chú suy nghĩ gì đó lại bị tiếng hét của Miko làm cắt mất mạch suy nghĩ. Anh tặc lưỡi một cái, xách theo em xuống dưới tầng lầu.**********Ran cau mày, cầm rìu bổ từng nhát vào cánh cửa phòng hầu gái. Hình ảnh bao nhiêu điên loạn, em lại càng làm vẻ "ta vô hình, đừng nhìn ta". Vụ này có biết bao nhiêu phiền phức chứ? Chẳng muốn dính vào, nhưng cậu chủ là xách em xuống.Là XÁCH đó! Là cái hành động một dùng tay cầm thắt lưng em rồi xách lên một phát ấy. Trong phút chốc, cả người em song song với mặt đất. Không thể không nói, cảm giác cũng có chút thú vị.Em đứng một bên, nhìn bóng lưng to lớn của Ran bổ từng rìu mạnh mẽ xuống, trong đầu tưởng tượng ra hàng nghìn cảnh tình tiết máu chó. "Cậu chủ tự tay phá cửa phòng vì để cứu cô hầu gái nhỏ bé?" Ha, tuyệt vời!Đấy là chỉ cô nghĩ, bây giờ trong đầu Ran thật muốn vả cho Miko chục cái. Con mẹ nó, tự nhiên thấy Miko thật phiền phức. Cứ lúc quan trọng là quấy nhiễu, thật phiền! Còn không biết vì cái gì nửa đêm nửa hôm hét toáng lên như vậy.Bộp! Bộp!Đùng! Đoàng!Tiếng rìu bổ cùng tiếng sấm hòa vang với tiếng hét của Miko. Như bản ca của sự chết chóc, âm thanh tựa tiếng vang tử thần đến đập cửa đòi mạng. Y/n không khỏi ngắm nhìn hình ảnh này một chút, chìm đắm vào giai điệu mà cô cho là du dương này.Cũng không biết vì cái gì. Cô đoán là cô có bệnh tâm lí, hay một căn bệnh gì đó kì lạ, cô thật lòng ủng hộ mấy cái việc đâm đâm chém chém này từ sâu trong tiềm thức. Nó khiến tâm trí cô được thư giãn, hay đơn giản hơn một chút, nó khiến cô cảm thấy bản tính thật của bản thân được thỏa mãn. Ngày xưa, sư phụ cô cũng nói cô là đứa trẻ đặc biệt, nguy hiểm nhất mà người từng nuôi dạy. Người đã đặt cược tính mạng của mình, cược vào một đứa trẻ tài năng mà nhân tính không còn, nuôi dạy cô không thành người, cô hoàn toàn mất đi nhân tính, lúc đó, sợ là sư phụ của mình cũng dám một dao đâm chết người. May mắn thay, sư phụ cô cũng thực tài giỏi, nuôi dạy thành công. Cô sau đó đã trở thành thanh kiếm sắc bén, trở thành cánh tay phải đắc lực cùng sư phụ đi đây đi đó. Nhưng buồn thay, sư phụ ngã bệnh nặng, cũng chỉ có thể đi với cô đến năm cô 12 tuổi. Hôm đó, cô nhớ là cô đã khóc rất nhiều. Đối với cô, khi đó, sư phụ mới đúng là cha của mình. Cô ghét... Cô ghét phải đối mặt với sự thật rằng người mình kính trọng ra đi, ghét phải đối mặt với thực tế rằng gia đình mình là một gia đình tệ nạn với một ông bố bạo lực. Khoảng thời gian trước khi sư phụ nhắm mắt, ông đã nói với cô rằng:"Y/n Hinako, con nghe ta nói này. Bản tính của con vốn đã không có tình người, nhưng ta mong muốn rằng không nhìn thấy con giết người bừa bãi... Khụ khụ... Con phải biết kiềm chế bản thân mình. Nhớ kĩ những lời ta dạy con. Cho dù thấy bất cứ hình ảnh nào kích thích bản năng của con, con cũng phải kiềm chế nó lại. Y/n Hinako... Con... "Hình như sư phụ còn định nói điều gì đó. Tiếc thay, người lại nhắm mắt quá sớm. Y/n khi đó cũng còn nhỏ tuổi, sao có thể suy nghĩ chính chắn như bây giờ, nhưng đã đủ nhận biết cái chết là gì. Cô bất lực, chỉ biết nằm cạnh giường cầm lấy tay sư phụ mà gằm mặt khóc.Mãi đến năm 15 tuổi, người ta tìm được mộ của sư phụ của cô trong rừng. Không nghĩ sẽ được lên tới đài truyền hình, bởi cái xác mà họ đào được, cùng với cái thi thể sư phụ của cô chôn, lại là một sát nhân có tiếng từng lấy đi hàng nghìn mạng người không gớm tay.- Hinako!Một bàn tay vỗ lên vai em một cái làm em thức tỉnh. Cái suy nghĩ chết tiệt này cứ xuất hiện mỗi khi mấy cái hình ảnh đâm đâm chém chém này xuất hiện trước mắt em. Ha, xem ra linh hồn sư phụ vẫn còn ám em đi? Người vẫn luôn không yên tâm vào em như vậy, xuất hiện cũng luôn thật đúng lúc.Em nhìn ra phía sau Draken, hầu hết mọi người đều đông đủ. Còn thiếu duy nhất Mikey. Cũng phải, tiếng động lớn thế này cũng khó làm người ta ngủ sâu được. Mà thằng nhóc này ngủ được cũng tài cơ.- Xảy ra chuyện gì? _ Draken.Bộp! Cửa phòng thành công bị Ran bổ nát bấy, Ran xông vào hỏi tội Miko, chỉ là chưa kịp làm gì đã bị Miko bá vai bá cổ gào lớn.- Anh... Anh ơi, cứu em với!! Nó... Nó quay về ám em!! Nó quay về ám em! Hu hu...!!Ran vốn đã cọc, lại bị người ta đu lên người như con Kuala lại càng khó chịu. Miko giờ bỏ qua hết tất cả mọi thứ liên quan đến hình tượng. Tóc tai rũ rưỡi, mạt tràn đầy nước mắt nhem nhuốc, người dính máu bẩn thỉu, chắc là bị thương lúc đập đồ.Ran mệt mỏi đẩy Miko ra ngoài. Quả thật, đàn ông chỉ yêu qua con mắt. Nhìn Miko bây giờ, Ran đến ôm cũng không làm nổi.- Cứu... Cứu em với... Ran, anh Ran ơi...- Cô làm gì cô tự chịu. Đừng có lôi tôi vào.Ố ồ? Drama đêm khuyu sao? Y/n thầm nghĩ phải chi có bịch bỏng ngô nữa là hết nước chấm.- Anh không thể đối xử với em như thế. Em.. Em là Miko mà. Miko Yan của anh...- Của tôi? Hầu gái của cái biệt phủ Bonten này có ai không thuộc về tôi.- Con mẹ nó! Anh đây là giết người! Anh đây là giết người với tôi!!- Tôi giết? Ai nhìn thấy tôi giết? Chính cô là người chặt chân cô ta cơ mà? Cần tôi mở video lên cho cô xem không? Lúc đó nhìn cô rất vui đấy, ha ha!!Ran ánh lên vẻ nguy hiểm. Miko vừa tức vừa sợ, cũng chỉ có thể rơi nước mắt.- Hm... Vậy mà anh cả chưa giết cô ta. Lòng kiên nhẫn của anh cả đối với cô ta không nhỏ đâu nha.Một tiếng nói thì thầm vang lên bên tai.Em giật mình quay lại phía sau. Mikey cười một cái.- Mang bỏng ngô cho chị này.... Nhóc này đi guốc trong bụng cô đúng không?Lúc này Miko tự nhiên hét lên. Trong cơn hoảng loạn, cô ta đảo mắt khắp nơi rồi cuối cùng chỉ thẳng vào em.- M... Mày!! TẤT CẢ LÀ DO MÀY!!Y/n và Mikey : ???- Tất cả vốn dĩ rất tốt cho đến khi mày xuất hiện! Do mày mà anh ấy đối xử thế với tao!Con mẹ nó, đây là bị dọa đến bay não rồi à??Cô làm cái gì?? Cho đến thời điểm hiện tại là do nhìn Miko trông đần vc mới khiến Ran khó chịu nhé. Liên quan gì đến cô??Miko như nổi điên, không biết móc đâu ra cây kéo lao về phía em.Fuck, người bình thường lao đến em tát cái một, nhưng con mẹ nó người điên lao đến là em né nha. Khác gì chó dại đâu!!Miko đâm tới đâm lui, đâm hụt mấy cái liền nổi luôn bản tính chó dại ra ngoài.- Fuck!! Mẹ nó!! Nhà có nuôi chó đâu mà lây được bệnh dại vậy!! Clm! Tôi sợ chó!!Mikey lặng lẽ đến sau Miko, dơ cao chiếc bình gồm sứ to đùng rồi nện một phát xuống đầu Miko.Đầu cô ả chảy xuống một hàng máu tươi. Cô ta sờ máu của mình trên trán, sau đó liền mất ý thức mà ngã xuống đất. Ngất.- Phiền vc! Đêm hôm giãy đành đạch không cho cả nhà ngủ._______________________Hầy... Đi học rồi. Sẽ có nhiều thứ để viết lắm đây. Ehe.♡(。- ω -)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co