Truyen3h.Co

Tong Giam Doc Xin Anh Nhe Tay Mot Chut

Chương 19: Bí mật thân thế của Cô

Thái độ mờ ám của Đàm Dịch Khiêm làm cho Hạ Tử Du đột nhiên nhớ lại đêm hôm đó. . . . . .

Sự đau đớn không chịu nổi của đêm hôm đó, khiến cho cô vẫn không thể nào nảy sinh thiện cảm với Đàm Dịch Khiêm, cô gạt tay Đàm Dịch Khiêm đang ôm thắt lưng cô ra theo bản năng, bối rối nói, "Xin lỗi, tôi chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, xin cho tôi thời gian thêm một ngày. . . . . ."

Đàm Dịch Khiêm không thúc ép Hạ Tử Du, anh buông eo Hạ Tử Du ra, nhẹ nhàng gật đầu, "Được."

Một giây sau, Hạ Tử Du đã dùng tốc độ nhanh nhất xoay người chạy vào thang máy.

Đàm Dịch Khiêm nhìn dáng vẻ như thể chạy trốn của Hạ Tử Du, đôi mắt đen dài hẹp sâu thẳm khó dò từ từ híp chặt, lộ vẻ quỷ dị.

Lúc này, chị Dư đi ra từ chiếc thang máy khác, nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm, chị Dư cúi đầu cung kính, "Tổng giám đốc."

Đàm Dịch Khiêm quay người bước vào phòng làm việc, bóng dáng cao to đứng sừng sững ở trước cửa sổ, giọng nói nhẹ nhàng mới vừa nãy trở nên vô cùng lạnh nhạt, giọng nói trầm thấp vang lên tựa như từ trong hầm băng mùa đông lạnh lẽo, "Tra được chưa?"

"Đã có tin tức của Đường tiểu thư, nhưng mà . . . . ." Chị Dư muốn nói lại thôi.

Đàm Dịch Khiêm ra lệnh lạnh lùng, "Nói."

"Chúng tôi dựa vào tin tức của viện trưởng trại trẻ mồ côi tiết lộ, tìm được hai vợ chồng năm đó nhận nuôi Đường tiểu thư, nhưng mà hai vợ chồng kia nói rằng bọn họ nhận nuôi Đường tiểu thư đến năm thứ sáu thì Đường tiểu thư mất tích. Hiện nay, ngay cả hai vợ chồng này cũng không biết tung tích của Đường tiểu thư." Chị Dư nói.

Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm hờ hững im lặng nhìn về phía trước, giọng nói khàn khàn bật ra, "Tiếp tục điều tra, dù Đường Hân có ở chân trời góc biển, tôi cũng phải tìm cho ra cô ấy."

Chị Dư gật đầu, "Vâng."

  Trở về Nhà họ Hạ, Hạ Tử Du nhốt mình ở trong phòng.

Lúc Hạ Tử Du đang còn suy tư, giọng nói của bà Hạ lại vang lên từ ngoài phòng.

Hạ Tử Du vội vàng đứng dậy mở cửa phòng, lúc này mới dùng một nụ cười điềm tĩnh để che giấu sắc mặt tái nhợt, gọi thân mật, "Mẹ."

Bà Hạ đi vào phòng ngủ Hạ Tử Du, lo âu nói, "Tử Du, mẹ thấy con gần đây vừa về nhà là trốn vào trong phòng, có phải là có chuyện gì hay không à? Mẹ thật lo lắng cho con. . . . . ."

Hạ Tử Du dìu bà Hạ, nói lời an ủi, "Mẹ, con không sao. . . . . ."

Bà Hạ đau lòng nói, "Sắc mặt của con xem ra rất không tốt, nếu như thật sự quá mệt mỏi, thì đừng làm việc này nữa, mẹ nhìn thấy mà đau lòng. . . . . ."

Hạ Tử Du xua tay, "Mẹ, con không mệt, con rất thích công việc này. . . . . ."

Bà Hạ ngồi ở mép giường Hạ Tử Du, khẽ thở dài, "Đời này, cha mẹ nợ con rất nhiều. . . . . . Để con khi còn bé chịu khổ ở trại trẻ mồ côi. . . . . ."

Khi Bà Hạ nhắc tới trại trẻ mồ côi, thân thể Hạ Tử Du rõ ràng chấn động.

Bà Hạ cho rằng phản ứng của Hạ Tử Du là nhớ lại kỷ niệm không vui hồi nhỏ khi ở trại trẻ mồ côi, vội vươn tay ôm lấy Hạ Tử Du đang lạnh như băng, vuốt nhè nhẹ đầy yêu thương, "Con gái, ba mẹ thật may mắn vì con còn có thể trở lại bên cạnh ba mẹ, mẹ thật sự rất thương con. . . . . ."

Không ai chú ý tới đôi mắt Hạ Tử Du đã nhuộm đỏ, nước mắt rưng rưng. Mỗi lần đối mặt với tình thương yêu của "Ba mẹ", trong lòng Hạ Tử Du liền tràn đầy áy náy và tự trách. . . . . .  

Đúng vậy, không có ai biết, thật ra cô không phải là con gái ruột của ông bà Hạ, cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi bị cha mẹ vứt bỏ ở trại trẻ mồ côi, cô hoàn toàn không xứng được có cuộc sống giàu sang thoải mái như hiện tại . . . . . .

Chương 20: Ba giờ sáng, Anh bảo cô đi qua chỗ Anh!

  Hôm sau.

Hạ Tử Du đến công ty như thường lệ.

Thay vì nói cô đã chuẩn bị tốt tâm lý, không bằng nói cô đã không có lựa chọn, nhưng mà dù sao đi nữa, cô tuyệt đối không ở lại bên Đàm Dịch Khiêm quá lâu. . . . . .

Hạ Tử Du đi thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, lên đến tầng lầu.

Lấy tư cách là thư ký mới nhậm chức của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du đương nhiên phải đi gặp anh trước.

Hạ Tử Du gõ nhẹ cửa phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm, mới phát hiện ra Đàm Dịch Khiêm không có ở trong văn phòng, ngay lúc Hạ Tử Du đang nghi ngờ, thì chị Dư đã đi ra từ trong thang máy.

Hạ Tử Du nghe thấy tiếng thang máy, quay đầu nhìn lại. Thấy chị Dư, cô nhẹ nhàng gật đầu bày tỏ lễ phép.

Chị Dư bước đến trước mặt Hạ Tử Du, giọng nói bình tĩnh trước sau như một, "Tối hôm qua tổng giám đốc đã bay tới Mỹ xử lý công việc của tổng bộ rồi. . . . . . Mấy ngày nay tổng giám đốc không ở công ty, cô hãy làm quen cho tốt trách nhiệm thư ký nên làm đi!"

Hạ Tử Du trợn tròn hai mắt, "Cô nói tổng giám đốc đã đi tổng bộ ở Mỹ rồi?"

Chị Dư gật đầu, "Đúng vậy."

Hạ Tử Du hơi khó có thể tin, cô không nghĩ tới Đàm Dịch Khiêm sẽ vì thỏa hiệp lựa chọn của cô mà ngày hôm sau rời đi.

Cô cho là, anh đã đạt được yêu cầu, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua. . . . . .

Chẳng qua, đối với cô mà nói là đây đúng là một tin tốt.

Hạ Tử Du nhẹ nhàng thở ra, tâm trạng cũng không khỏi chuyển biến tốt, "Được, tôi sẽ làm quen công việc mới thật tốt."

Chị Dư gật nhẹ đầu, ngay sau đó xoay người rời đi.  

  Một tuần lễ sau, có lẽ là không có sự tồn tại của Đàm Dịch Khiêm mà Hạ Tử Du bắt đầu hết lòng tập trung với công việc.

Nếu không nhắc đến chuyện giữa cô và Đàm Dịch Khiêm, thật ra cô rất thích chức vụ thư ký tổng giám đốc này.

Trước đây ở phòng PR luôn có nhân vật lớn lớn nhỏ nhỏ cần ứng phó, hiện tại không cần phải đối mặt bất luận kẻ nào, mỗi ngày đều chỉ ngồi ở trong phòng thư ký giúp tổng giám đốc sửa sang lại văn kiện hồ sơ, công việc nhẹ nhàng mà thanh thản dễ chịu.

Chính bởi vì công việc thư ký này đã giúp cô hiểu thêm về Đàm Dịch Khiêm.

Cô xem qua rất nhiều tài liệu công ty, phát hiện tập đoàn Đàm thị có thể có ngày hôm nay đều toàn dựa vào năng lực kinh người và trí tuệ khôn lường của Đàm Dịch Khiêm, những quyết định sách lược của anh hầu như không bao giờ sai lầm. . . . . . Thảo nào ai ai cũng ca ngợi anh là thiên tài trong giới kinh doanh.

Lúc trước, cô cũng từng tò mò về người đàn ông thần kỳ được mọi người đồn đại này. Nhưng, sau chuyện đêm hôm đó, cô hoàn toàn không còn chút tò mò gì về anh nữa, thậm chí cảm thấy người đàn ông vô sỉ, quần là áo lụa như thể anh hoàn toàn không có khả năng có được thành tựu như vậy, mọi người chỉ nói quá lên mà thôi. Nhưng mà bây giờ xem ra, cô cũng chưa hiểu về anh ta lắm. . . . . .

Có lẽ do ban ngày lật xem tài liệu của anh nhiều lần, mấy ngày này vào ban đêm, trước khi ngủ cô đều nghĩ đến anh.

Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là cô đã giảm bớt đi cảm giác căm ghét đối với anh ta. Bởi vì lúc nghĩ tới anh, cô đều cầu nguyện từ tận đáy lòng rằng anh ta hãy kéo dài thời gian trở về nước, như vậy cô mới có thể tiếp tục trải qua cuộc sống yên tĩnh thoải mái như bây giờ.

Vậy mà. . . . . .

Tối nay, Hạ Tử Du nhận được một tin nhắn làm cho cô hoàn toàn trở về với hiện thực.

Ba giờ sáng, Hạ Tử Du đang ngủ mơ mơ màng màng, một hồi chuông điện thoại đột ngột đã quấy rầy giấc ngủ cô.

Cô đang ngủ say sưa, chuông điện thoại di động khiến cô bực dọc đang muốn tắt máy, lúc này, trên màn hình điện thoại chợt hiện lên một tin nhắn ——

Qua chỗ tôi, hai phút sau tài xế sẽ đợi ngoài cửa nhà đón cô! Đàm Dịch Khiêm.

Một giây sau, Hạ Tử Du chấn động ngồi dậy, bừng tỉnh trong nháy mắt.  

Chương 21: Cưỡng đoạt

  Hạ Tử Du thay một bộ quần áo đơn giản, lập tức đi tới cổng chính biệt thự.

Tài xế của Đàm Dịch Khiêm quả nhiên đã chờ ngoài cổng chính, nhìn thấy Hạ Tử Du, tài xế mở cửa xe cung kính nói, "Hạ tiểu thư, mời."

Hạ Tử Du chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn phải lên xe.

Ba giờ sáng, Đàm Dịch Khiêm gọi cô đi qua chỗ anh, dụng ý của anh rất rõ ràng, nhưng lại không thể cự tuyệt. . . . . .

Cô nhớ anh đã từng nói, cô phải tập làm quen với tính cách của anh! !

Có lẽ lúc này cô vẫn chưa thật sự hiểu rõ tính cách của anh, nhưng từ khi anh có thể dễ dàng lợi dụng tin tức truyền thông để uy hiếp với cô, cô liền hiểu được, người đàn ông này nguy hiểm như vậy, cô không thể chọc vào!

Xe từ từ lái vào bãi đậu xe khách sạn "Tứ Quý", tài xế thân thiện mở cửa xe cho cô, dặn dò, "Hạ tiểu thư, tổng giám đốc vẫn ở phòng số 1618, cô đi lên đi!"

Hạ Tử Du lễ phép gật đầu với tài xế, lúc này mới đi vào thang máy.

Bên trong thang máy, Hạ Tử Du đưa tay ấn phím lầu mười sáu, trái tim lại đập thình thịch.

Nói thật, cho đến bây giờ, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt để đối mặt với anh. . . . . .

Không biết anh ta sẽ đối phó với cô như thế nào, trong lòng bất ổn khiến cô hết sức lo lắng không yên.

"Đinh" một tiếng, thang máy khách sạn dừng lại ở tầng mười sáu.

Hai tay của Hạ Tử Du ra đầy mồ hôi bởi vì căng thẳng, cô bất an đi tới căn phòng duy nhất của tầng lầu, thân thể luôn luôn ở trạng thái căng cứng.

Đứng ở ngoài cửa phòng số 1618, Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu, mới đưa tay gõ nhẹ cửa phòng.

Cửa phòng cũng không đóng như lần trước, cô nâng tay cầm chốt cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Bên trong chỉ có một chiếc đèn thủy tinh xinh đẹp rực rỡ chiếu sáng khắp cả phòng, những nơi đèn thủy tinh xuyên qua phát ra ánh sáng vừa kiều diễm mà lại lãng mạn.  

Không chấp nhận được, Hạ Tử Du tìm kiếm bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm, đột nhiên hai cánh tay cứng cáp bao vây lấy cô từ phía sau.

Ngay lúc cô chưa kịp phản ứng, đôi môi ẩm ướt nóng bỏng của Đàm Dịch Khiêm đã ức hiếp cô.

"Ưm. . . . . ."

Cô biết là anh, bởi vì hơi thở của anh rất đặc biệt, hơn nữa mùi hương còn rất là dễ chịu.

Nụ hôn triền miên không nồng đậm như lần đầu, anh nhanh chóng rời khỏi môi cô, đôi tay không chút do dự cởi những thứ trói buộc trên người của cô.

"A!" Cô tưởng rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi toàn thân cô chỉ còn lại chiếc áo lót, cơ thể lạnh cóng và cảm giác bất lực khiến cô sợ hãi bắt đầu khóc thút thít, "Hu hu. . . . . . Đừng. . . ." Cô đưa tay đẩy anh ra theo bản năng.

Anh đưa hai tay vòng qua eo cô, vô cùng thân mật thì thầm bên tai cô, "Đã quên lời tôi nói rồi sao? Giữa chúng ta, giờ chỉ mới bắt đầu. . . . . ."

Cô hoàn toàn không thể nghe ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh, cô gắng sức giãy dụa, quyết liệt kháng cự nói, "Tôi không hiểu, vì sao anh phải chọn tôi? Loại đàn ông như anh, hoàn toàn không thiếu phụ nữ làm ấm giường cho anh. . . . . ."

Rốt cuộc cô đã làm gì mà khiến mình lâm vào cảnh ngộ thế này?

"Tôi cảm thấy hứng thú với cô, nên muốn có được cô, chỉ đơn giản như vậy!"

Anh giơ tay dùng sức nhấc mông của Hạ Tử Du lên cao, để cho hai chân thon dài của cô siết chặt ở thắt lưng rắn chắc cường tráng của anh.

Hạ thể anh như ngọn lửa giương cao đang vận sức chờ phát động, hết sức căng thẳng để ở cửa vào mềm mại nữ tính của Hạ Tử Du.

"Đừng. . . . . ."

Lời nói Hạ Tử Du bị động tác thẳng tiến của Đàm Dịch Khiêm cắt ngang.

Một giây sau, động tác anh càng thêm mãnh liệt khiến cho cô chỉ có thể bám vào anh thật chặt...

 Chương 22: Không nên mặc Anh định đoạt

Hôm sau.

Ánh mặt trời sáng sớm dịu dàng xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu lam nhạt, chiếu xuống một đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ trong phòng. . . . . .

Do cảm giác ánh sáng nóng rực mà Hạ Tử Du từ từ mở mắt ra, nhưng trong giây phút mở mắt đó, một khuôn mặt đàn ông vô cùng điển trai lại không hề báo trước lọt vào tầm mắt của cô.

"Ặc. . . . . ." Hạ Tử Du không kiềm được phát ra một tiếng hô kinh ngạc, nhìn Đàm Dịch Khiêm gần trong gang tấc, trong đầu cô lơ đãng thoáng qua tất cả hình ảnh đã diễn ra đêm qua.

Tối hôm qua, anh không quan tâm cô hết lời cầu xin, áp cô trên tường. . . . . . Cô thậm chí không nhớ cô mất đi tri giác từ bao giờ, càng không biết anh ôm cô trở lại trên giường từ lúc nào.

Thật là ghê tởm! !

Trong lòng phiền não làm cho cô về với thực tế, tận đáy lòng cô chửi rủa anh ta vô số lần, cũng trong lúc vô tình lại chú ý đến vẻ mặt vô tội khi ngủ say như trẻ con của anh ta.

Nếu như nói trước đây chưa từng nhìn thẳng vào anh, thì lần này cô đã hoàn toàn thấy rõ ngũ quan của anh.

Lúc này anh ta tuấn tú rung động hơn khi nhìn anh ở khoảng cách xa, nếu như anh ta không xuất hiện chân thật trước mặt cô, cô quả thật không thể tin được trên thế giới này lại có một người đàn ông có khuôn mặt hoàn mỹ như thế. Hơn nữa, càng nhìn anh cô lại càng cảm thấy giữa họ có cảm giác quen thuộc khó hiểu, như thể anh có ma lực mê hoặc vô hình, dần dần hấp dẫn cô. . . . . .
Không, cô tuyệt đối không thể có cảm giác quen thuộc với anh ta như vậy. . . . . .

Điều chỉnh lại suy nghĩ, cô muốn ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra cánh tay to lớn của anh ta đã vững vàng chiếm giữ eo của cô từ lâu.

Cô dịch cánh tay của anh ra, tiếp theo rón ra rón rén nhảy xuống giường, nhanh chóng nhặt quần áo nằm dưới sàn nhà lên, chạy vào phòng tắm. . . . . .  

Tối hôm qua cô cũng đã dặn dò người giúp việc giữ bí mật về hành tung giúp cô, nên ông bà Hạ cũng không biết chuyện cô rời đi lúc nửa đêm.

Vì vậy, sau khi Hạ Tử Du rời khỏi khách sạn, cô không trở về Nhà họ Hạ, mà đi thẳng đến công ty.

Thật may là bây giờ cô làm việc ở tầng lầu dành riêng cho tổng giám đốc, cô đến muộn cũng không làm cho đồng nghiệp chú ý.

Trở lại chỗ ngồi trong phòng thư ký, cô còn chưa ngồi vào chỗ của mình, chuông điện thoại di động lại đột ngột vang lên.

Trên màn hình hiện ra dãy số điện thoại chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy ấn tượng. Đây là dãy số đêm qua, lòng cô không khỏi hoảng loạn, rồi lại không thể không nhấn nút trả lời.

Cô đưa điện thoại di động gần sát bên tai, nhỏ giọng, "A lô. . . . . ."

"Ai cho phép cô đi? Quay lại! ! !" Hình như anh ta hơi tức giận, hai chữ cuối cùng kia gần như là dùng giọng điệu ra lệnh.

"Tôi. . . . ." Hạ Tử Du vừa định trả lời, Đàm Dịch Khiêm đã cắt ngang điện thoại.

Kết thúc cuộc nói chuyện, tiếng tút tút bắt đầu truyền vào tai Hạ Tử Du. Hạ Tử Du cất điện thoại di động đi, tức giận cắn môi dưới.

Cô không trở lại thì sao?

Chẳng lẽ đồng ý yêu cầu vô sỉ của anh ta, rồi sau này cứ phải bị anh tùy ý định đoạt vô điều kiện sao?

Hạ Tử Du càng nghĩ càng tức, cuối cùng dứt khoát thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty.

Ra khỏi công ty, Hạ Tử Du đi dạo trên đường phố ồn ào náo nhiệt ròng rã ba giờ, cho đến khi cô hết tức giận mới chuẩn bị về công ty.

Nhưng mà, vào lúc này, cô lại nhận được một cuộc điện thoại của bà Hạ gọi tới.  

  Giọng của bà Hạ vô cùng lo lắng, "Tử Du, con mau trở về, ba con đã xảy ra chuyện. . . ."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co