Tong Hop Fics Cua Cp Shanksbuggy
Tác giả: nemihimeBuggy cứng người khi cảm thấy một sức nặng quen thuộc trên giường mình. Cậu lùi xa hơn và dựa vào tường."Biến đi." Cậu lẩm bẩm những lời đó dưới tấm chăn bông. Cậu không chắc cậu bé kia có nghe thấy hay không, nhưng điều đó cũng ổn thôi. Dù sao thì cậu cũng không chắc liệu mình có muốn những lời đó được nghe thấy hay không.Người kia vẫn không di chuyển. Buggy nghe thấy tiếng cậu ấy thở dài."Thôi nào, Buggy. Trời lạnh lắm đó. Tôi có thể đến giường của cậu được không?"Và từ khi nào mà cậu ấy lại xin phép một cách tử tế đến vậy? Thông thường, cậu ấy chỉ tự mình chui vào chăn mà không cần hỏi han gì cả. Cậu có rất nhiều điều muốn bộc lộ nhưng lại chọn cách im lặng, ít nhất là vào lúc này."Buggy? Đi mà, như mọi khi ấy, chúng ta sẽ sử dụng nhiệt độ cơ thể để không bị đóng băng ở vùng khí hậu khắc nghiệt của Tân Thế giới-" Cậu bé tóc đỏ tiếp tục nài nỉ và sự im lặng của Buggy không thể kéo dài lâu được."Ngay cả khi tôi nói với cậu là không, thì cậu vẫn cứ làm bất cứ điều gì mà cậu muốn thôi, vậy thì có ý nghĩa gì?"Trong tất cả những cách mà cậu có thể truyền đạt những lời đó, Buggy đã chọn cách tệ nhất, như thường lệ. May mắn thay, người bạn đồng hành của cậu dường như không hề bối rối chút nào."Ngay cả khi cậu cuộn tròn trong chăn thì cậu vẫn sẽ lạnh thôi." Cậu ấy nói, thực tế là vậy."Vậy hãy cuộn tròn trong chăn của mình đi, Shanks!" Buggy lên tiếng và ngay lập tức hối hận. Shanks nói đúng. Đây không phải là lần đầu tiên họ ngủ chung giường vì thời tiết xung quanh một hòn đảo đặc biệt nào đó. Họ không phải là những người mạnh nhất trong băng của Roger và bất cứ khi nào thời tiết trở lạnh như thế này, đó sẽ là cuộc chiến sinh tồn cho ai lấy được nhiều chăn nhất. Buggy luôn bị loại khỏi cuộc thi, trong khi Shanks bằng cách nào đó đã lén lấy được thứ gì đó - cho cậu ấy và bạn của cậu ấy nữa. Nếu họ sử dụng chăn riêng lẻ, họ có thể sẽ phải chịu nhiệt độ thấp, nhưng nếu họ dính vào nhau thì... Buggy không muốn nghĩ đến việc Shanks có thể lấy tất cả những chiếc chăn mà cậu ấy có được cho riêng mình, thay vì chia sẻ. Nhưng tâm trí của cậu chắc chắn sẽ lang thang và quay cuồng để tìm ra lý do cho tất cả sự đối xử đặc biệt mà xậu đã nhận được từ người bạn tóc đỏ của mình và vì lợi ích của chính mình, cậu chỉ kết luận rằng cậu là người thông minh nhất khi chọn một người mềm mại như vậy làm người bạn và người anh em kết nghĩa tốt nhất của mình. Cậu không muốn tự huyễn hoặc bản thân rằng có thể còn nhiều hơn nữa, thật đau lòng khi Shanks tán tỉnh một cô gái xinh đẹp thường ngày trong thị trấn và chứng minh rằng cậu đã sai. Mặc dù ôm nhau trên giường (đó là tất cả những gì họ từng làm, Buggy thề) không hề có ẩn ý ác ý hay lãng mạn nào cả - chỉ là để chống chọi với cái lạnh bên ngoài mà thôi, Buggy lặp đi lặp lại với chính mình như một câu thần chú, sẽ vẫn rất khó xử nếu có điều gì đó xảy ra. Và Shanks im lặng vì lý do chính xác đó."Cậu biết đấy, mọi chuyện sẽ không giống nhau nếu chúng ta làm điều đó một mình!" Shanks để trọng lượng của mình đè lên cuộn chăn bông của Buggy và cố gắng đưa mặt cậu ấy lại gần Buggy hơn, nhưng để đáp lại, cậu đã tách đầu mình khỏi phần còn lại của cơ thể và khiến nó bay lên trần nhà. Cậu trừng mắt nhìn Shanks từ đó."Cậu đang làm cái quái gì thế?"Shanks nhún vai, rồi đưa tay lên cằm, làm vẻ mặt trầm ngâm."Có phải là vì chuyện xảy ra sáng nay không?"Đôi mắt của Buggy gần như bay ra khỏi quỹ đạo (điều này đã từng xảy ra trước đây rồi)."Dĩ nhiên là không!" Tất nhiên, tên khốn Shanks đó luôn đúng. Chàng trai tóc đỏ nghiêng đầu."Tôi xin lỗi vì đã không nói với cậu trước. Tôi không nghĩ nó quan trọng.""Tôi không quan tâm đến lời xin lỗi của cậu. Tôi cũng không quan tâm cậu làm gì khi rảnh rỗi "."Cô ấy thậm chí còn không đáng được khen ngợi. Bằng cách nào đó, những người khác luôn nổi cáu khi tôi nói về phụ nữ nên tôi chiều chuộng họ.""Như tôi đã nói-""Và đó chỉ là một nụ hôn thôi. Tôi không làm gì khác với cô ấy cả.""Và tôi đã nói rồi, tôi không muốn biết!"Đột nhiên, Shanks rùng mình và dùng tay xoa xoa cẳng tay để giảm bớt cái lạnh. Buggy ném cho cậu ấy một cái nhìn không mấy vui vẻ. Shanks ngước mặt lên và bĩu môi. Chết tiệt, Buggy chưa bao giờ cảm thấy yếu thế đến thế."Cậu có chăn rồi, Shanks." Cậu rít lên."Tôi xin lỗi, Buggy." Cậu ấy lại bắt đầu, không rời mắt khỏi cậu."Đừng có dám nói thêm một lời nào nữa." Buggy không có thời gian để bào chữa hay nói dối được nữa."Cậu là người duy nhất, Buggy. Tôi chưa bao giờ hôn bất kỳ người đàn ông nào khác. Và tôi chưa bao giờ có-"Đầu của Buggy bay tới đầu người kia, trán họ va vào nhau."Và tôi đã nói là tôi không muốn biết. Tất cả những gì chúng ta làm là để chống lại cái lạnh. Không có ý nghĩa nào khác cả." Được rồi, có lẽ những gì họ làm dưới tấm chăn đó không chỉ là ôm nhau. Có lẽ họ đã trao nhau một hoặc hai nụ hôn. Có lẽ là nhiều hơn. Buggy thực sự không thể nhớ được vào thời điểm đó; giá như đôi mắt đẹp đẽ của Shanks đừng quá xao lãng... Và có lẽ đã có lần họ cọ xát háng vào nhau. Nhưng điều đó chỉ xảy ra một lần, và Buggy đang lạnh cóng, và họ đã làm điều đó - một lần - sau một ngày ở trên một hòn đảo không có người sinh sống vì nhiệt độ bên ngoài lạnh như băng.Buggy biết việc va đầu vào nhau như thế sẽ rất đau. Đau nhiều nữa là đằng khác. Tuy nhiên, Shanks vẫn có nụ cười toe toét đó trên khuôn mặt đẹp trai ngu ngốc của mình và - ồ, thằng nhóc đó thật can đảm! - cậu ấy vỗ tay vào hai má Buggy. "Này, cậu dám-" Vậy mà cậu ấy dám thật. Shanks nghiêng đầu và đặt môi mình lên môi Buggy, mút chúng, lặng lẽ yêu cầu cậu tách chúng ra. Buggy muốn chạy trốn lên trần nhà, ở đó an toàn hơn, cậu có thể nhìn chằm chằm vào Shanks từ trên xuống dưới, tránh xa những trò tai quái ngu ngốc cậu ấy. Nhưng bây giờ cậu lại chấp nhận ở đây, và cậu mở miệng, cảm thấy cơ thể mình run lên khi lưỡi của Shanks khám phá miệng cậu. Cậu đáp trả với lực ngang nhau, căn phòng lại im lặng một lần nữa, chỉ còn âm thanh của hơi thở và miệng họ tan vào nhau như nhiều lần trước đó; Buggy thực sự không thể bận tâm đến việc đếm số lần nữa. Trong lúc mơ hồ, cậu cũng có thể thừa nhận với bản thân rằng cậu không muốn khoảnh khắc này kết thúc chút nào, rằng cậu muốn cảm nhận hơi ấm của Shanks dành cho mình lâu hơn rất nhiều so với mức chúng được phép và-"Những nụ hôn của cậu thực sự là tuyệt nhất." Người đồng đội tóc đỏ của cậu thở dài trên môi dưới của cậu, gặm nó, vuốt ve nó bằng lưỡi. Buggy mắc sai lầm khi nhìn chằm chằm vào Shanks, và cậu rùng mình (không phải vì lạnh) khi bắt gặp ánh mắt đáng yêu của cậu ấy."Cái tên vừa bị ướt môi vì nụ hôn của cô gái đó nói thế đấy." Cậu biết mình không nên nói những điều như vậy, cậu sợ một người sống tự do như Shanks chắc chắn sẽ bỏ chạy và cậu hối hận ngay khi lời nói đó ra khỏi miệng.Shanks buông má cậu ra. Buggy chắc chắn rằng bây giờ cậu ấy sẽ chịu đi ngủ trên giường của mình. Tuy nhiên, thay vào đó, cậu laik cảm thấy ngón tay cái của Shanks vuốt ve môi mình và cậu cau mày khi thấy người kia làm điều tương tự với miệng mình bằng tay kia.
"Hmmm, nhưng tôi nghĩ là môi tôi đã ướt đẫm bởi vì nụ hôn của cậu rồi."Buggy muốn đấm cậu ta, nhưng tay cậu lại bị mắc kẹt trong chăn và Shanks đang dựa vào đó nên cậu không thể lấy chúng ra được. Cậu biết rất rõ rằng tên ngốc tóc đỏ kia bẩm sinh đã thích tán tỉnh rồi; vậy mà cậu vẫn không khỏi hân hoan trong niềm tự hào khi ngắm nhìn ánh trăng nhợt nhạt chiếu lên đôi môi ẩm ướt của họ. Tuy nhiên, cậu không phải là người dễ dàng thua trận như vậy."Tôi đã hôn những người đàn ông khác," Buggy thốt lên mà không cần suy nghĩ, trong một nỗ lực tuyệt vọng để làm cho người bạn rắc rối của mình có những cảm xúc giống như một con người bình thường nên dành cho người thân yêu - trong trường hợp này là ghen tị. Đó là một lời nói dối trắng trợn và cậu hy vọng Shanks sẽ không hỏi thêm nữa, bởi cậu ấy là người có kinh nghiệm duy nhất trong lĩnh vực đó. Mặt khác, Shanks ít nhất đã hôn ba hoặc bốn (hoặc có thể nhiều hơn, nhưng Buggy không muốn nhắc đến chuyện đó) những người phụ nữ khác. Ít nhất, theo những gì mà cậu biết, thì Shanks chưa hôn bất kỳ người đàn ông nào khác. Lẽ ra nó không nên khiến cho cậu cảm thấy mình thật đặc biệt mới phải, nhưng dù sao thì nó cũng có tác dụng. "Nhưng tôi là người giỏi nhất, phải không?" Cậu ấy cười toe toét như một kẻ ngốc.Như thường lệ, câu trả lời của Shanks khiến Buggy mất cảnh giác, bởi vì nó không cho cậu biết là liệu cậu ấy có tin vào lời nói dối của cậu hay không và nếu có thì nó gây ra cảm xúc gì trong cậu ấy vậy."Hãy để tôi đi ngủ đi." Người thấp hơn làm điều duy nhất mà cậu có thể làm vào lúc đó - đó là thay đổi chủ đề. Cậu không muốn khiến Shanks hài lòng khi nói rằng đúng vậy, cậu ấy là người hôn giỏi nhất mà cậu có thể từng có trong đời (cậu tự trấn an mình rằng cậu chỉ nghĩ như vậy vì hiện tại cậu không có bất kỳ sự so sánh thích hợp nào khác)."Chỉ khi tôi có thể ngủ với cậu thôi." Shanks cố gắng tấn công lần nữa."Ừ, nhưng chúng ta chỉ ngủ thôi, không còn gì nữa." Buggy trừng mắt nhìn cậu ấy. "Bên ngoài không lạnh lắm." Cậu nói thêm, chỉ để chắc chắn. Shanks di chuyển khỏi vị trí của mình và để bạn mình lăn ra khỏi chăn, quan sát khi cậu gắn đầu vào phần còn lại của cơ thể, sau đó lấy chăn của mình từ sàn và đắp cho cả hai."Này, cậu để quên cái của mình trên sàn đến tận bây giờ à? Không đời nào tôi lại để thứ bẩn thỉu đó trên giường của mình-""Nó ở phía trên tấm chăn của cậu, nên chúng ta vẫn được bảo vệ khỏi bụi bẩn." Shanks nói khi chui vào chăn và để tay vòng quanh eo Buggy, kéo cậu lại gần hơn, vùi mặt vào hõm cổ của người kia, đặt những nụ hôn mở lên làn da trắng của cậu."Nó không phải như thế này và tôi đã nói rằng chúng ta sẽ chỉ đi ngủ mà thôi!" Buggy phàn nàn nhưng không rời khỏi vị trí đó. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì bây giờ mình không nhìn vào mắt Shanks, vì cậu biết điều đó sẽ có hại cho trái tim của cậu mất. Bất chấp lời nói của mình, cậu vẫn cho người kia tiếp cận nhiều hơn bằng cách nghiêng đầu vào đệm của cậu. Cậu để lưng mình cọ vào khuôn ngực rắn chắc của người kia và nắm lấy tay cậu bé tóc đỏ."Cái này không giúp cậu ngủ được à?" Shanks thì thầm vào cổ cậu."Không khi có một gã khốn nạn như cậu ở gần tôi đến thế." Cậu bé tóc đỏ cười và những rung động khiến Buggy cảm nhận được những điều mà cậu không muốn cảm nhận. Để phản đối, cậu chỉ có thể nhắm mắt lại, cố gắng ngủ thật."Khi tôi nói rằng những nụ hôn của cậu là tuyệt nhất, tôi thực sự có ý đó!""... cậu đúng là đồ ngốc."Shanks cười toe toét sau lưng Buggy.
Và chắc rồi. Cậu ấy là tên ngốc của Buggy.
"Hmmm, nhưng tôi nghĩ là môi tôi đã ướt đẫm bởi vì nụ hôn của cậu rồi."Buggy muốn đấm cậu ta, nhưng tay cậu lại bị mắc kẹt trong chăn và Shanks đang dựa vào đó nên cậu không thể lấy chúng ra được. Cậu biết rất rõ rằng tên ngốc tóc đỏ kia bẩm sinh đã thích tán tỉnh rồi; vậy mà cậu vẫn không khỏi hân hoan trong niềm tự hào khi ngắm nhìn ánh trăng nhợt nhạt chiếu lên đôi môi ẩm ướt của họ. Tuy nhiên, cậu không phải là người dễ dàng thua trận như vậy."Tôi đã hôn những người đàn ông khác," Buggy thốt lên mà không cần suy nghĩ, trong một nỗ lực tuyệt vọng để làm cho người bạn rắc rối của mình có những cảm xúc giống như một con người bình thường nên dành cho người thân yêu - trong trường hợp này là ghen tị. Đó là một lời nói dối trắng trợn và cậu hy vọng Shanks sẽ không hỏi thêm nữa, bởi cậu ấy là người có kinh nghiệm duy nhất trong lĩnh vực đó. Mặt khác, Shanks ít nhất đã hôn ba hoặc bốn (hoặc có thể nhiều hơn, nhưng Buggy không muốn nhắc đến chuyện đó) những người phụ nữ khác. Ít nhất, theo những gì mà cậu biết, thì Shanks chưa hôn bất kỳ người đàn ông nào khác. Lẽ ra nó không nên khiến cho cậu cảm thấy mình thật đặc biệt mới phải, nhưng dù sao thì nó cũng có tác dụng. "Nhưng tôi là người giỏi nhất, phải không?" Cậu ấy cười toe toét như một kẻ ngốc.Như thường lệ, câu trả lời của Shanks khiến Buggy mất cảnh giác, bởi vì nó không cho cậu biết là liệu cậu ấy có tin vào lời nói dối của cậu hay không và nếu có thì nó gây ra cảm xúc gì trong cậu ấy vậy."Hãy để tôi đi ngủ đi." Người thấp hơn làm điều duy nhất mà cậu có thể làm vào lúc đó - đó là thay đổi chủ đề. Cậu không muốn khiến Shanks hài lòng khi nói rằng đúng vậy, cậu ấy là người hôn giỏi nhất mà cậu có thể từng có trong đời (cậu tự trấn an mình rằng cậu chỉ nghĩ như vậy vì hiện tại cậu không có bất kỳ sự so sánh thích hợp nào khác)."Chỉ khi tôi có thể ngủ với cậu thôi." Shanks cố gắng tấn công lần nữa."Ừ, nhưng chúng ta chỉ ngủ thôi, không còn gì nữa." Buggy trừng mắt nhìn cậu ấy. "Bên ngoài không lạnh lắm." Cậu nói thêm, chỉ để chắc chắn. Shanks di chuyển khỏi vị trí của mình và để bạn mình lăn ra khỏi chăn, quan sát khi cậu gắn đầu vào phần còn lại của cơ thể, sau đó lấy chăn của mình từ sàn và đắp cho cả hai."Này, cậu để quên cái của mình trên sàn đến tận bây giờ à? Không đời nào tôi lại để thứ bẩn thỉu đó trên giường của mình-""Nó ở phía trên tấm chăn của cậu, nên chúng ta vẫn được bảo vệ khỏi bụi bẩn." Shanks nói khi chui vào chăn và để tay vòng quanh eo Buggy, kéo cậu lại gần hơn, vùi mặt vào hõm cổ của người kia, đặt những nụ hôn mở lên làn da trắng của cậu."Nó không phải như thế này và tôi đã nói rằng chúng ta sẽ chỉ đi ngủ mà thôi!" Buggy phàn nàn nhưng không rời khỏi vị trí đó. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì bây giờ mình không nhìn vào mắt Shanks, vì cậu biết điều đó sẽ có hại cho trái tim của cậu mất. Bất chấp lời nói của mình, cậu vẫn cho người kia tiếp cận nhiều hơn bằng cách nghiêng đầu vào đệm của cậu. Cậu để lưng mình cọ vào khuôn ngực rắn chắc của người kia và nắm lấy tay cậu bé tóc đỏ."Cái này không giúp cậu ngủ được à?" Shanks thì thầm vào cổ cậu."Không khi có một gã khốn nạn như cậu ở gần tôi đến thế." Cậu bé tóc đỏ cười và những rung động khiến Buggy cảm nhận được những điều mà cậu không muốn cảm nhận. Để phản đối, cậu chỉ có thể nhắm mắt lại, cố gắng ngủ thật."Khi tôi nói rằng những nụ hôn của cậu là tuyệt nhất, tôi thực sự có ý đó!""... cậu đúng là đồ ngốc."Shanks cười toe toét sau lưng Buggy.
Và chắc rồi. Cậu ấy là tên ngốc của Buggy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co