Truyen3h.Co

Tong Hop Fics Cua Cp Shanksbuggy

Tác giả: LexyTH

Shanks không hề hối hận khi đặt cược cánh tay trái của mình vào một kỷ nguyên mới.

Thật không may, điều đó không có nghĩa là anh có thể bình tĩnh chịu đựng nỗi đau mất đi một cánh tay.

Anh gần như đã có thân phận hải tặc ngay từ khi mới sinh ra, đã chứng kiến ​​hàng trăm trận hải chiến, khắp người đều có những vết thương lớn nhỏ, đặc biệt là ba vết sẹo cạnh nhau trên mắt trái khiến dung mạo của anh bị hủy hoại nghiêm trọng. Shanks không coi trọng điều đó, cho dù vết loét có sâu và gớm ghiếc đến đâu thì cuối cùng chúng cũng sẽ đóng vảy, lành lại và trở thành những vết sẹo cứng hoặc mềm trên da và không còn đặc biệt nữa. Chỉ khi Jesus cố gắng trêu chọc người thuyền trưởng của mình thì anh ta mới nhắc lại những vết thương cũ, vô hại đó và những câu chuyện đằng sau chúng.

Nhưng lần này thì khác, hoàn toàn khác.

Shanks hoàn toàn mất đi cánh tay thuận của mình và hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì mà chàng trai tóc đỏ có thể tưởng tượng được. Anh có thể duy trì vẻ ngoài của một người lớn đáng tin cậy trước mặt Luffy, chịu đựng nỗi đau tột cùng và an ủi cậu bé đang khóc lóc thảm thiết. Nhưng đằng sau nụ cười đó là sự hoảng loạn của Shanks. Anh nhận thấy mình thậm chí còn không giữ được thăng bằng, vẫn còn sức nổi để đỡ mình trên biển, nhưng khi lên bờ, anh vấp ngã và suýt ném Luffy ra khỏi vòng tay anh.

Beckman đã hỗ trợ anh, các thành viên thủy thủ đoàn của Shanks cũng không nhận ra được mức độ nghiêm trọng của sự việc, họ chỉ nghĩ rằng thuyền trưởng của mình đang yếu đi do mất nhiều máu mà thôi. Chỉ có bác sĩ Hongo của con tàu mới biết được sự thật, anh ấy đã đỡ lấy Shanks từ người thuyền phó và đặt cánh tay còn lành lặn của người đàn ông tóc đỏ lên vai để đỡ cơ thể của Shanks.

"Anh phải chuẩn bị tinh thần." Anh ấy cau mày và nói với Shanks gần như là một lời cảnh báo.

Mặt Shanks tái nhợt, và anh gật đầu, nước biển nhỏ giọt từ ngọn của mái tóc đỏ ướt đến đầu đôi giày cũng ướt át của anh. Shanks nghĩ rằng có thể mình đã vô tình nuốt quá nhiều nước bọt, nếu không thì tại sao ngực và bụng lại nặng đến khó tin như vậy chứ.

Những người bạn đồng hành mà anh chọn cho mình là những người tốt nhất và Hongo đã chăm sóc vết thương cho anh rất kỹ. Shanks biết điều mà người bác sĩ làm là hoàn toàn chính xác nhưng khi kéo da và khâu vết thương trên cánh tay lại, anh vẫn cảm thấy bối rối.

Tại sao vết thương lại đóng vảy và lành lại? Thân thể của anh hiển nhiên còn chưa hoàn toàn được chữa trị!

Shanks hiểu một cách lý trí rằng cánh tay của anh sẽ không bao giờ quay trở lại, nhưng một phần cơ thể anh vẫn chưa nhận ra điều đó--

Anh ấy bị đau chân tay ảo.

Cơn đau nhức dữ dội theo sau anh, dần dần tước đi giấc ngủ, cảm giác thèm ăn và sự lạc quan của Shanks. Cơn đau tồn tại trong ảo giác không thể được kiểm soát bằng thuốc, và bất cứ khi nào Shanks làm bất cứ điều gì khác ngoài việc thở, anh đều cảm thấy khó chịu vì sự bất tiện khi chỉ còn một cánh tay.

Những trở ngại kép về tinh thần và thể chất không hoàn toàn đè bẹp được gã tóc đỏ, nhưng mà cũng không còn xa nữa. May mắn thay, anh vẫn có sự kiên trì không thể lay chuyển.

"Tiến lên, tiến lên!" Anh ra lệnh và đi về phía Red Ford. Những tên cướp biển của băng Tóc đỏ sẽ theo kế hoạch ra khỏi biển Đông, tiến vào Grand Line và xé xác một mảnh thịt của những ai cane đường. Shanks đầy quyết tâm và biết rằng phi hành đoàn của mình cũng đang đầy tham vọng.

Nhưng ngoài ra, Shanks chọn cách ở trong phòng, trốn trong góc tối.

Anh khom lưng và không cạo râu, khiến anh trông chán nản và nhếch nhác vô cùng. Anh không cố ý làm điều này nhưng anh vẫn không thể tự chăm sóc bản thân một cách khéo léo bằng một tay được. Thắt lưng của Shanks cong lại, quai hàm và má lấm tấm vài vết đỏ mỏng do dao cạo để lại, đồng thời có những vết bầm tím trên da do va đập vì đứng không vững. Quá trình thích nghi với trạng thái mới của cơ thể diễn ra lâu dài và gian khổ đối với Shanks nhưng không phải là không có tiến bộ, giờ đây anh đã có thể ngồi vững trên ghế mà không cần bất kỳ lực tác động nào từ bên ngoài và giữ thăng bằng giữa những va chạm của con tàu.

Shanks sờ lên cái chi bị đứt rời của mình, vết sẹo mới màu hồng ngứa ngáy không chịu nổi, Shanks nhịn không được mà gãi. Nhưng vết thương ngứa ngáy không loại bỏ được cơn đau chân tay ảo. Cảm giác về sự thật và sự giả dối đan xen và tồn tại cùng một lúc. Có lẽ là do chúng đều đưa ra cùng một bản cáo trạng - buộc tội và trừng phạt Shanks vì đã mất đi cánh tay của mình.

Nếu như có thể trực tiếp nối lại hai cánh tay thì tốt quá, Shanks có một ý tưởng phi thực tế, không khỏi tự giễu cười nhạo. Cánh tay bị mất của anh đã bị chôn vùi trong bụng cá, thậm chí có thể cả xương cũng đã bị tiêu hóa rồi.

Ý tưởng này nhanh chóng bị bác bỏ, nhưng những suy nghĩ đã dấy lên sẽ không dễ dàng lắng xuống. Shanks mới hai mươi bảy tuổi, còn lâu mới đến tuổi hoài niệm. Nhưng sự mong manh của cơ thể và tâm trí khiến Shanks không thể kiềm chế được bản thân tìm kiếm sự an ủi và chạm vào những ký ức khiến anh cảm thấy thoải mái, dễ chịu.

Khóe miệng Shanks nhếch lên, anh nhớ ra rằng có một người bạn cũ có thể dễ dàng nhận ra những tưởng tượng xa vời của anh.

Trái ác quỷ phân tách đã mang lại cho Buggy khả năng đặc biệt là miễn nhiễm với mọi vật sắc nhọn. Người đàn ông tóc đỏ có thể dễ dàng tưởng tượng ra tên cướp biển mũi đỏ sẽ phản ứng thế nào nếu Buggyy gặp phải tình huống mà anh gặp phải:

Buggy chắc chắn sẽ hét lên vì sợ hãi, và âm thanh thót tim đó có thể vang xa vài dặm. Có lẽ trước khi bị hàm răng sắc nhọn của hải thú giống Neptune cắn, cơ thể Buggy đã bị xé thành nhiều mảnh rồi, cho dù một vài bộ phận trên cơ thể có bị thú biển nuốt chửng cũng không sao cả, cơ thể của Bucky sẽ rơi xuống biển Quái thú từ bên trong, và sau đó bằng một cách nào đó vô cùng may mắn, hắn sẽ thoát khỏi số phận bị quái thú biển nuốt chửng hoàn toàn trong gang tấc, đồng thời tổ chức lại bản thân trở lại hình dáng ban đầu, nguyên vẹn.

Tất nhiên, tất cả những điều này phải dựa trên tiền đề là Buggy không rơi xuống biển - Shanks từ lâu đã quên mất mình đã cứu Buggy khỏi chết đuối bao nhiêu lần, Buggy sẽ luôn quên rằng mình bị trái ác quỷ ám khi tức giận. Nó đã trở thành một điều không thể thiếu, và sự tức giận gần như là điều bình thường khi Buggy và Shanks hòa hợp với nhau.

Shanks cảm thấy hạnh phúc vì tưởng tượng của mình. Đây không phải là lần đầu tiên sau nhiều năm anh nghĩ về Buggy. Trên thực tế, người đàn ông tóc đỏ chưa bao giờ quên những người bạn đồng hành cũ và những cuộc phiêu lưu kỳ thú của mình, và thỉnh thoảng anh sẽ nhìn thấy bóng dáng của những người bạn cũ trong những người bạn mới của mình. Anh ở lại Làng Cối Xay Gió một thời gian dài, vì Luffy là một đứa trẻ rất thú vị, luôn khiến Shanks nhớ đến thuyền trưởng cũ của anh và cũng là người đã nuôi nấng anh, Roger.

Luffy cũng bướng bỉnh và bốc đồng như Roger vậy, và họ giống hệt nhau ở cách bảo vệ đồng đội của mình bằng mọi giá. Quan trọng hơn hết, là cả hai đều kiên định với lý tưởng của mình - Luffy từng tuyên bố sẽ trở thành Vua Hải Tặc khi chiều cao của cậu thậm chí còn chưa bằng một nửa của Shanks, trong khi người đàn ông tóc đỏ không thể xác lập được mục tiêu của mình mãi cho đến khi anh mười lăm tuổi. Shanks nhìn thấy qua Luffy rằng thời đại mới định mệnh mà Roger đã đề cập đang đến gần nên anh sẵn sàng đặt cược vào Luffy.

Chỉ có một lần Shanks nhìn thấy một người khác thông qua Luffy. Tên cướp biển mũi đỏ tham lam, cáu kỉnh, hèn nhát và ích kỷ chính là người bạn đồng hành mà anh nhớ nhất.

Khi nhìn thấy thứ mà Luffy đang nhai là Trái ác quỷ, Shanks, vốn đã học được cách bình tĩnh, trở nên hoảng sợ, thậm chí là trái tim cũng lỡ nhịp.

Cậu bé đó không biết sự nguy hiểm của Trái ác quỷ nhưng Shanks lại biết rất rõ về nó.

Vào lúc đó, bóng dáng Luffy ở trước mặt mờ đi, tai ù đi, ảo giác tiếng hét của Buggy và âm thanh trầm đục khi rơi xuống nước. Vẻ mặt khốn khổ của Buggy khi suýt chết đuối và vô số lần hắn túm lấy cổ áo Shanks và lớn tiếng phàn nàn đã hình thành một bóng đen khó tả trong lòng Shanks.

Anh không ngu đến mức thực sự nghĩ rằng Buggy ăn trái ác quỷ là lỗi của mình, nhưng sự bất lực và đau đớn của Buggy cũng khiến anh buồn rất nhiều.

Shanks lao tới tóm lấy cậu bé và cố gắng đổ cặn trái cây ra khỏi cổ họng Luffy nhưng đã quá muộn. Khuôn mặt bối rối của Luffy bị kéo căng bởi năng lực của trái cây chồng lên khuôn mặt đã bị nước biển thấm đẫm của Buggy, lẽ ra Shanks phải cảm thấy hoài niệm. Bình thường anh không khỏi mỉm cười khi nghĩ đến chiếc mũi đỏ của Buggy, nhưng lần này, anh lại không thể cười nổi.

Buggy, người đã nuốt nhầm trái ác quỷ vào thời điểm đó, có lẽ cũng khó thích nghi với nó như anh bây giờ với một cánh tay bị gãy, Shanks cay đắng nghĩ. Khi còn là cướp biển tập sự, Buggy rất yêu đại dương, mái tóc hắn xanh như biển, chân tay dài và gầy guộc, tốc độ bơi dưới biển có thể sánh ngang với người cá. Hắn sinh ra đã là một tên cướp biển, nhưng kể từ khi nuốt phải trái ác quỷ, hắn đã mất đi khả năng bơi lội và bản đồ kho báu vĩnh viễn.

Shanks hiểu rằng thứ đi theo Buggy vào làn sóng trắng xóa tối hôm đó không chỉ là tờ giấy màu nâu viết nguệch ngoạc vị trí của kho báu, mà là tương lai của Buggy - tương lai mà Buggy đang hướng tới và quyết tâm hướng tới.

Sau hơn mười năm, Shanks cuối cùng cũng được tận mắt chứng kiến ​​sự bất lực và bối rối của cậu bé Buggy ngày hôm đó. Sau khi mất đi cánh tay trái, anh không khỏi nghi ngờ sức mạnh của bản thân và những dự định trong tương lai của mình. Anh run rẩy ngay cả khi đamg đứng hay đi lại, và anh không thể làm quen với cảm giác cầm thanh kiếm yêu quý của mình bằng tay phải, người đàn ông tóc đỏ không còn chắc chắn liệu mình có còn đủ sức để đứng trong thế giới mới hay không nữa.

Trong canh bạc lớn này, Shanks đã đặt cược nhiều chip hơn anh nghĩ ban đầu. Nhưng Shanks vẫn không hề có ý định nhìn lại, anh vẫn muốn trở thành cướp biển.

Vì thế khi Beckman đến hỏi liệu anh có muốn dừng tàu nghỉ ngơi trước khi đến Lục địa Đỏ để cho anh có thời gian hồi phục hay không, Shanks đã từ chối.

"Tiếp tục đi." Anh kiên quyết đi theo con đường của mình, giống như một con bạc ở bàn đánh bài, nhe răng cười nhạo số phận một cách khiêu khích. Dùng bao kiếm làm chỗ dựa, anh bước lên boong tàu của Red Ford.

Lần này, anh đứng vững, đôi mắt sáng ngời nhìn ngọn núi đỏ chót phía xa - Grand Line, nơi anh sẽ sớm trở lại!

Có lẽ sự lo lắng về tương lai đã khiến Shanks vô thức tìm kiếm sự an ủi, hoặc sự phục hồi về thể chất không đạt yêu cầu khiến anh phải theo đuổi hạnh phúc về tinh thần, những ngày này Shanks nhớ lại quá khứ thường xuyên hơn trước, thậm chí còn mơ đến khoảng thời gian khi mà anh còn là một tên cướp biển tập sự.

Shanks không thể ngủ yên và cơn đau chân tay ma quái tiếp tục hành hạ anh đêm này qua đêm khác. Những giấc mơ của anh luôn bị chia cắt và lộn xộn bởi những cơn đau nhức nhối.

Mặc dù các thành viên phi hành đoàn đã che giấu rất tốt nhưng gã tóc đỏ vẫn có thể nhận ra rằng họ đang lo lắng. Họ đều đã nghe thấy những lời thì thầm đau đớn của thuyền trưởng khi đang nửa ngủ nửa tỉnh trong màn đêm tĩnh mịch, thậm chí có khi kéo dài cả đêm. Shanks đang hồi phục về mặt thể chất nhưng tinh thần của anh vẫn bị suy sụp.

Họ ngày càng tiến gần hơn đến Twin Capes, Shanks không thể chán nản mãi được, anh phải tìm ra cách giải quyết vấn đề đau đớn ảo này và hoàn toàn khỏe mạnh lại mới được.

Người đàn ông tóc đỏ cũng biết mình phải phấn chấn lên, khí thế của thuyền trưởng chính là tinh thần của băng hải tặc, bầu không khí trầm lắng kéo dài sẽ khiến thủy thủ đoàn dần mất đi sự gắn kết. Anh đề nghị tổ chức một bữa tiệc nhỏ trên tàu, đầu bếp Lucky Lou của tàu ủng hộ bằng cả hai tay nhưng bác sĩ Hongo của tàu đã cấm người tổ chức bữa tiệc tham gia. Lý do của anh ấy khá chính đáng, Shanks vẫn đang trong tình trạng tồi tệ và không thể chịu đựng được sự tàn phá của cơn say.

May mắn thay, Shanks có một thuyền phó rất đáng tin cậy, người sẽ luôn hỗ trợ thuyền trưởng vào những thời điểm quan trọng, với sự giúp đỡ của Beckman và tấm áo choàng đen che chắn của anh ta, người đàn ông tóc đỏ đã thành công lén lút lấy trộm được vài chai rượu ngon vào phòng.

Thủy thủ đoàn ồn ào cười đùa trên boong tàu, âm thanh xuyên qua ván tàu, dù ngồi một mình trong phòng suy nghĩ nhưng Shanks vẫn cảm thấy vui vẻ. Rượu mang đến cảm giác say sưa và ấm áp, Shanks cảm thấy má mình nóng bừng. Anh ném cái chai đi và ngã lưng xuống giường với một nụ cười trên môi.

Anh chắc chắn đêm nay mình có thể ngủ ngon.

Ở khía cạnh này, nhìn và nghe cũng có thể có tác dụng, rượu làm tê liệt thần kinh, đủ để Shanks có một giấc ngủ thực sự. Anh vẫn mơ về quá khứ, trong giấc mơ, anh vẫn còn trẻ, chân tay còn nguyên vẹn, chạy trên boong tàu Oro Jackson, nhảy lên nhảy xuống một cách vô cùng nhanh nhẹn.

Cơn gió do đại dương ấm áp mang đến lấp đầy tai anh khi anh chạy, mang theo tiếng cười thô lỗ và ồn ào của băng hải tặc Roger. Trên cổ áo có vết ố vàng đã khô đi sau khi vô tình bị rượu làm vấy bẩn, chiếc mũ rơm đè xuống mái tóc đỏ của anh, tạo bóng cho đôi mắt đủ để gây viễn thị.

Shanks ngước mắt lên và nhìn thấy lá cờ đầu lâu xương chéo của Tàu cướp biển Roger cùng với những cánh buồm căng phồng đang bay cùng nhau. Anh mơ hồ nhận thức được rằng đó là đích đến của mình - điểm cao nhất và xa nhất của Oro Jackson, càng xa càng tốt.

Người đàn ông tóc đỏ có chút bối rối, ký ức đã lâu đến mức anh không thể nhớ được động cơ làm việc này của mình là gì nữa. Nhưng anh lại nghe được chính mình cười thật lòng, trong tiếng cười tràn đầy chờ đợi. Dù có làm gì đi chăng nữa, Shanks vẫn tận hưởng niềm hạnh phúc này. Khi còn là thiếu niên, anh vô tư đơn thuần, băng hải tặc Roger còn chưa giải tán, anh vẫn không cần phải đối mặt với những chuyện tàn khốc và đau đớn của sau này.

Quan trọng nhất là lúc này anh còn có hai... ba? Ba cánh tay?!

Shanks nhìn chằm chằm vào cánh tay thứ ba rõ ràng không thuộc về mình trong tay, cuối cùng nhớ ra nguyên nhân của ký ức này. Buggy đang học cách sử dụng năng lực Trái ác quỷ của mình và Shanks đang thử nghiệm khoảng cách phân chia cơ thể cực xa của hắn. Nhiệm vụ của anh là mang cánh tay của Buggy càng xa Buggy càng tốt.

Shanks trưởng thành cau mày, anh mơ hồ nhớ ra rằng kết quả của lần thử này không được tốt lắm.

Quả nhiên, giây tiếp theo, tiếng kêu chói tai của Buggy đột nhiên vang lên từ đuôi thuyền.

Shanks lập tức quay người chạy về phía Buggy, ôm thật chặt cánh tay Buggy, cánh tay vốn lẽ ra phải được Buggy tự do điều khiển giờ lại mềm nhũn trong tay anh, giống như một vật chết thực sự. Shanks hoảng sợ vì chưa có ai trong băng hải tặc Roger từng ăn trái ác quỷ và cũng không ai biết giới hạn khả năng của trái ác quỷ này là gì cả.

Điều gì sẽ xảy ra nếu...điều gì sẽ xảy ra nếu cánh tay của Buggy thực sự không bao giờ có thể lành lại được nữa...?

Nhịp tim của chàng trai tóc đỏ đập như trống, anh từ chối tiếp tục nghĩ về khả năng đó, anh chỉ tuyệt vọng thúc giục bản thân quay lại bên cạnh hắn càng sớm càng tốt và đưa cánh tay của Buggy trở lại. Giống như anh tin chắc rằng chỉ cần cánh tay này có thể quay trở lại với Buggy thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Hành vi kỳ lạ của Buggy đã thu hút rất nhiều thành viên phi hành đoàn, họ vây quanh Buggy và hỏi thăm tình hình hiện tại của Buggy với vẻ lo lắng và quan tâm. Shanks chật vật chen qua đám đông, nhưng Buggy vẫn ngồi quỳ khóc nức nở, hắn ôm chặt vết gãy mịn màng trên vai, dường như đang chịu đựng sự tổn thương và đau đớn cực kỳ, dù không có một giọt máu nào chảy ra ngoài đó cả, nhưng đó chỉ là sự đau đớn mà thôi. mỗi người trong số họ đều giống nhau. Mặt cắt ngang của cơ thể một khi bị tách ra cũng giống như là bị cắt theo nghĩa đen vậy, không khác gì cả.

Ngài Rayleigh đã ôm Bucky rồi, động tác của ông gấp gáp đến mức không thể khống chế được sức lực của mình, suýt nữa lột trần Buggy. Thuyền phó vén áo và quần của cậu bé mũi đỏ lên rồi cẩn thận kiểm tra phần còn lại của cơ thể hắn xem có khuyết tật và vết thương nào không. Tuy nhiên, chẳng có gì cả, ngoại trừ cánh tay bị mất, cơ thể Bucky vừa vặn một cách hoàn hảo.

Buggy luôn chăm sóc bản thân rất tốt, thậm chí trước đó vô tình ăn phải trái cây phân tách thì hắn cũng rất ít khi tự làm mình bị thương, sau khi trái ác quỷ phát huy tác dụng, trên cơ thể của hắn đã không còn có thể có thêm vết sẹo nào nữa. Làn da phơi nắng của hắn mịn màng hơn bất kỳ thành viên nào trong đoàn, rám nắng gần như mịn như da cừu, ngoại trừ một vài nốt ruồi nhỏ và tàn nhang.

Và cánh tay bị mất của hắn-

Thứ mà Shanks ôm trước ngực chuyển động, như thể nó vừa thoát ra khỏi trạng thái đóng băng. Đầu tiên là uốn cong các ngón tay, sau đó là khuỷu tay. Nếu mọi người không quá mong chờ cánh tay của Buggy có thể khép lại càng sớm càng tốt, họ sẽ cười nhạo cách bàn tay đó ngập ngừng cử động, giống như một con thú nhỏ sợ hãi vậy.

Cuối cùng, nó bay ra khỏi vòng tay của Shanks và quay trở lại dưới vai Buggy với một tiếng vút, hoàn thiện cơ thể của Buggy.

Một tiếng hoan hô vang lên từ thủy thủ đoàn, theo sau là những tiếng cười nhẹ nhõm và đùa giỡn, bầu không khí vui vẻ thường ngày quay trở lại trên tàu cướp biển. Shanks không thể cười được.

Anh lẻn vào phòng khám chả tàu, Buggy được ngài Rayleigh đưa tới đây để chờ bác sĩ của tàu xem xét lại cơ thể. Hải tặc thực tập sinh mũi đỏ ngồi một mình trên ghế, cong lưng, lén lau nước mắt, dường như hắn vẫn chưa hồi phục sau vụ tai nạn vừa rồi. Shanks cảm thấy nhẹ nhõm một chút, bàn tay đang lau nước mắt của Buggy chính là bàn tay mà hắn vừa mới được ghép lại, đã có thể cử động bình thường.

Nhìn thấy khuôn mặt của cậu bé tóc đỏ, Buggy bĩu môi khó chịu. Hắn luôn như vậy và sẽ nổi giận với Shanks bất cứ khi nào anh mắc lỗi hoặc làm sai. Shanks từ lâu đã miễn nhiễm và không hề ngạc nhiên trước thái độ hiện tại của Buggy rồi.

Anh bước tới và lặng lẽ ngồi xổm trước mặt Buggy, ngước nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt buồn cười của người bạn đồng hành. Buggy khịt mũi thật to từ chiếc mũi to đỏ bừng của mình rồi khụt khịt lần nữa. Hắn quay mặt đi khỏi cậu bé tóc đỏ.

"Cánh tay của cậu còn đau không?" Shanks nhẹ nhàng hỏi.

Anh biết Buggy yêu thích sự phù phiếm đến mức nào, đặc biệt là khi cả hai đều bước vào tuổi thiếu niên, Buggy thích đóng giả làm "cướp biển trưởng thành", và trong ý thức của Buggy thì hắn chính là một tên cướp biển có tư cách, lạnh lùng và độc ác, kẻ trộm không dễ khóc.

Vì vậy, để khiến Buggy khóc lóc cay đắng bất kể hình tượng của hắn ra sao, chắc hẳn hắn đã phải chịu đựng nỗi đau không thể tưởng tượng được.

Buggy mím môi và từ chối trả lời câu hỏi của cậu bé tóc đỏ. Dường như có chút tội lỗi trong sự xấu hổ và tức giận của hắb, và Shanks chắc chắn rằng mũi của Buggy đỏ hơn so với vẻ ngoài ban đầu.

"...Không đau..." Một lúc sau, Shanks nghe thấy giọng nói ngập ngừng của Buggy, Buggy khụt khịt lần nữa để giọng mũi dày của mình rõ ràng hơn, "Tôi không cảm thấy đau."

Cuối cùng hắn cũng bắt gặp ánh mắt của Shanks, khuôn mặt nhăn nhó của hắn trông thật đáng thương và đau khổ.

"Cậu đã đưa nó đến một khoảng cách vượt quá tầm kiểm soát của tôi. Hoàn toàn không thể cảm thấy đau đớn. Tôi chỉ... trong phút chốc tôi sợ mất đi một phần cơ thể..."

Shanks đột nhiên mở mắt ra, vẫn còn một chút thời gian trước bình minh, khi nhìn lên, anh chỉ có thể nhìn thấy trần nhà bằng gỗ tối màu. Nhưng giọng nói của Buggy dường như vẫn văng vẳng bên tai và trong đầu anh, như một khẩu hiệu.

"...Nó sẽ không đau đâu."

Gã tóc đỏ hít một hơi thật sâu và anh không còn cảm thấy đau nữa.

Tốc độ hồi phục của Shanks thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn tốc độ của Red Ford khi nó lao vào gió, chỉ trong vài ngày, anh đã có thể tự do đi lại trên mặt mấp mô của con tàu và luyện tập cách cầm kiếm bằng tay phải của mình.

Các thành viên phi hành đoàn ngày càng phấn khích hơn, không chỉ vì người thuyền trưởng đáng kính của họ cuối cùng cũng khỏe hơn mà còn vì họ đang tiến gần đến Lục địa Đỏ và có thể đến bất cứ lúc nào. Trong khoang tàu được Lucky Lou chất đầy đồ ăn và rượu, mọi hư hỏng nhỏ và khe hở trên tường tàu đều được sửa chữa cẩn thận, đã chuẩn bị đầy đủ, thậm chí không cần  lệnh của thuyền trưởng để sẵn sàng.

Hãy tiến về phía trước, hướng tới Great Line! Tiếng tù và vang lên trong lòng mọi người, họ đổ ánh mắt mong đợi về phía Shanks, người đàn ông tóc đỏ không có ý định làm thủy thủ đoàn thất vọng.

Anh rút kiếm ra, mũi kiếm chạm vào mặt trời, chỉ thẳng về phía trước--

"Đến Lục Địa Đỏ, chúng ta sắp đặt chân lên Great Line rồi!" Thanh âm của anh to lớn uy lực, giống như một mũi thuốc bổ tim, xuyên thấu vào cơ thể của mọi người vậy.

Tiến lên, tiến lên!

Họ sắp đạt đến điểm cao nhất của dòng nước ngược, vượt qua Twin Capes một cách bay bổng và tiến vào Grand Line.

Mũi tàu gặp sóng dữ, Red Force bị sóng kiềm chế và va đập dữ dội. Những người trên boong loạng choạng phải dùng dây gai cột vào cột buồm nhưng không ai nao núng, sợ hãi mà chỉ cười vang như đang trong một bữa tiệc hoành tráng và vui vẻ nhất.

Tiến lên, tiến lên!

Có những con mòng biển bay trên đầu, tạo ra âm thanh ồn ào. Dù cơ thể run rẩy nhưng xạ thủ Jesus vẫn bắn trúng mọi mục tiêu. Anh ta đánh con hải âu và cướp đi chiếc cúp cuối cùng của Red Ford ở Biển Hoa Đông--

Một tờ báo địa phương từ East Blue.

Shanks giơ tay bắt lấy, trên trang nhất có dòng thông báo treo thưởng bắt mắt in hình khuôn mặt quen thuộc mà Shanks biết.

Màu tóc như biển, trang điểm lộng lẫy và lạ mắt như chú hề, chiếc mũi tròn màu đỏ, to và sáng bóng.

Bức ảnh treo thưởng của Buggy được chụp một cách gần như hoàn hảo.

Góc nhìn hoàn hảo, tầm nhìn thoáng rộng, bầu không khí ánh sáng và bóng tối đáng sợ đều là kết quả của quá trình gỡ lỗi cẩn thận. Đặc biệt là nụ cười tà ác phóng đãng, màu son tươi sáng và đường viền môi hoàn hảo sắc như dao, Shanks gần như có thể tưởng tượng ra cảnh Bucky tạo dáng hết lần này đến lần khác, ra lệnh cho phóng viên báo bị bắt cóc chụp ảnh cho mình.

Anh không khỏi bật cười thành tiếng.

Với số tiền thưởng 15 triệu Beli, một Buggy hào nhoáng là một trong số ít những tên cướp biển đáng sợ ở East Blue!

"Có vẻ như Buggy cũng đang sống một cuộc sống tốt đẹp!" Shanks chân thành thở dài. Anh lấy một tờ báo che ngọn đèn trên đầu. Nước biển bắn tung tóe rơi xuống làm ướt cơ thể của Buggy trên tờ giấy treo thưởng. Mái tóc đỏ óng ả của Shanks không còn được chiếc mũ rơm che giấu nữa.

Thân tàu đạt đến điểm cao nhất, vùng biển tiếp theo thuộc về Grand Line. Shanks hít một hơi thật sâu, mùi biển quen thuộc khiến anh cảm thấy sảng khoái.

Anh mở cánh tay của mình ra và đối mặt với chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co