Truyen3h.Co

Tong Tai Mat Trang Xau Xa

Tuy có chút tiều tụy, nhưng Bạch Thủy Tiên vẫn giữ vững tinh thần xuất hiện ở trước mặt Diệp Hạ, sự đột ngột này khiến cho mọi người chú ý.

Vào giờ cơm trưa, lúc này mọi người đều đã đến căn tin cho nhân viên cong ty để vỗ về cái dạ dày.

Diệp Hạ cũng cùng Chu Lị ở nơi này dùng cơm, từ sau lần đầu tiên gặp mặt, các nàng vẫn thường cùng một chỗ ăn cơm nói chuyện phiếm, tuy rằng phần lớn đều là Chu Lị nói, Diệp Hạ mỉm cười nghe.

Chu Lị vừa thấy Bạch Thủy Tiên, liền nhanh chóng đứng lên chào một tiếng: “Xin chào tổng giám đốc!”

Bạch Thủy Tiên gật đầu mở miệng khá là khuôn phép: “Chúng ta có thể đi ra ngoài tâm sự một lát không?”

Vẻ mặt Diệp Hạ vẫn bình tĩnh gật đầu đồng ý, “Được thôi.”

Hai người song song rời đi, mọi người cảm thấy kinh ngạc, nhưng chỉ đoán gần đoán ra là các nàng khả năng quen nhau.

★ ★ ★

Diệp Hạ cùng Bạch Thủy Tiên đi vào một quán cà phê được trang trí một cách thanh lịch, vì đang giữa giờ cơm trưa nên trong quán cũng không có bao nhiêu khách, cho nên phá lệ im lặng.

“Đầu tiên, tôi xin lỗi vì ngày đó có điểm thất lễ, tôi cũng biết là người phụ nữ nào nhìn thấy cảnh ấy đề sẽ không thể cao hứng.” Bạch Thủy Tiên gọi hai tách cà phê, sau khi người phục vụ rời đi, liền mở miệng nói chuyện.

Diệp Hạ có chút không hiểu, nàng không rõ ý tứ Bạch Thủy Tiên, cô ta không phải là nên đến trách cứ mình sao? Bởi vì nàng chỉ là một người ngoài bất ngờ tham gia vào, mới có thể phá hủy chuyện tốt của cô ta với Cổ Tiêu a!

“Tôi đã tự nhốt mình ở trong phòng để suy nghĩ ba ngày nay, đến cuối cùng mới thức tỉnh.” Bạch Thủy Tiên nở nụ cười tự giễu, “Không thể tưởng tượng được một người luôn luôn thuận lợi trên tình trường như tôi lại bị đối đãi như vậy, cho nên tôi mới cảm thấy không cam lòng đi.”

Diệp Hạ không biết nên nói gì với Bạch Thủy Tiên để an ủi nàng.

Lúc này, cà phê được đưa lên, hai người đều nâng tách cà phê uống một ngụm.

Bạch Thủy Tiên buông cái tách, chậm rãi mở miệng: “Tôi đã nói ra những lời như vậy quả thật là vì lúc đó tôi đax mất đi lý trí, hiện tại ngẫm lại cảm thấy thật là đáng xấu hổ. Tôi không nghĩ chính mình lại có thể nói ra những lời khó nghe đến như vậy, có lẽ là vì cảm thấy mấy năm qua mình vì tổng tài trả giá quá nhiều. Nhưng hiện tại ngẫm lại, kỳ thật tôi cũng không có tổn thất cái gì, bởi vì tổng tài cũng cho tôi tiền tài cùng quyền lực xứng với những gì tôi bỏ ra.” Nhìn Diệp Hạ vẫn trầm mặc, cô hỏi: “Cô không muốn nói ra suy nghĩ của mình sao?”

Diệp Hạ chậm rãi nói: “Tôi không biết mình nên nói gì.”

“Cô thật sự không giống người thường, chẳng lẽ cô không để ý, không ngại sao? Tổng tài là chồng của cô mà, là vì cô thật sự tin tưởng anh ấy như vậy sao?” Bạch Thủy Tiên giương mi, khó hiểu hỏi.

Để ý? Diệp Hạ cười khổ, nàng không có tư cách gì mà để ý, cuộc hôn nhân cô và cô vốn căn bản là Cổ Tiêu không hề tự nguyện. Tuy rằng gần đây côthái độ cùng cách đối xử của cô làm nàng cảm giác có gì đó không còn giống với trước nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy chính mình không có tư cách có được cô, thậm chí độc chiếm cô.

“Tôi vẫn rất ngạc nhiên với cuộc hôn nhân của hai người, cô có thể cho tôi biết chuyện gì thực sự đã xảy ra không?”

Nghe vậy, Diệp Hạ rõ ràng sợ hãi một chút.

“Yên tâm, tôi đối với tổng tài đã hết hy vọng, bằng không hôm nay tôi cũng sẽ không ngồi ở chỗ này, tâm bình khí hòa cùng nói chuyện với cô.” Bạch Thủy Tiên nở nụ cười, chân thành nói: “Tôi chỉ muốn nói với cô lời xin lỗi chân thành, thật sự.”

Diệp Hạ liếc mắt nhìn Bạch Thủy Tiên một cái, nhìn đến thành ý của nàng , vì thế gật đầu. “Cha tôi là một người thích uống rượu, đánh bạc, vào một buổi tối, ông thua rất nhiều tiền hơn nữa lại đi uống đến say mèm mới về, khi về nhà, ông gặp một cô gái cũng đang một mình về nhà sau giờ làm, mà cô gái đó chính là chị gái của Cổ Tiêu – Cổ Ngọc, cha tôi đã……cường bạo cô ấy. Sau khi chuyện này truyền ra , bạn trai của Cổ Ngọc chia tay với cô ấy, đến ngày thứ ba cô ấy liền tự sát……”

Nàng không định đem chuyện Hiên Nhi cùng với việc làm của Cổ Tiêu nói ra, Diệp Hạ chỉ đem đoạn chuyện cũ nhất kể mà thôi, nhưng Bạch Thủy Tiên luôn đưa ra những nghi vấn đánh gãy nàng, cuối cùng nàng chống đỡ cũng không biết nói dối nên đem cả chuyện Cổ Tiêu đã làm với cô kể rõ ra.

Nghe được câu chuyện từ Diệp Hạ, vẻ mặt Bạch Thủy Tiên càng lúc càng kinh ngạc, cuối cùng bất chấp nàng cả khí chất thanh lịch mà bản thân tỉ mỉ xây dựng, há hốc miệng, lộ ra vẻ ngốc sửng.

Thật lâu Bạch Thủy Tiên mới lấy lại tinh thần thở dài một hơi, “Trời ơi! Sao lại có thể khúc chiết ly kỳ đến vậy, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.”

“Cô không trách tôi sao? Là vì tôi xuất hiện mới phá hủy chuyện tốt giữa cô và Cổ Tiêu .” Diệp Hạ có chút bất an nhìn nàng.

“Tôi có tư cách trách cô chứ, hơn nữa tổng tài cũng chưa bao giờ nói anh ấy thích tôi cả, tôi cố gắng ám chỉ trong ba năm, nếu tổng tài thật sự muốn cùng tôi một chỗ, chúng tôi đã sớm là một đôi rồi. Bất quá thật sự không nghĩ tới tổng tài lại có thể làm ra chuyện như vậy, cô có hận anh ấy không?”

“Hận chị ấy?” Vẻ mặt Diệp Hạ đầy sự khó hiểu, nàng vì sao phải hận cô chứ?

“Cô thật sự lương thiện, tuy rằng cha cô đối với chị gái của tổng tài gây ra tội ác tày trời, nhưng vốn chuyện đó cũng đâu phải cô làm. Cô cũng có thể hận tổng tài, mà không phải cô đã sớm yêu thương tổng tài rồi đấy chứ?”

“Tôi……” Diệp Hạ không biết nói gì để chống đỡ. Nàng vẫn cho rằng chính mình thiếu nợ nhà họ Cổ, cho nên Cổ Tiêu hận nàng là đương nhiên, chưa bao giờ nghĩ tới nàng cũng có thể hận Cổ Tiêu.

“Kỳ thật hai người như bây giờ cũng tốt lắm a, tổng tài hiện tại không phải cũng yêu thương cô sao .” Bạch Thủy Tiên mỉm cười.

Diệp Hạ nghe vậy chấn động, Cổ Tiêu yêu nàng sao? Nàng không biết, nhưng nghe lời nói vừa rồi của Bạch Thủy Tiên, cô lại ý thức được chính mình cũng đã yêu Cổ Tiêu từ khi nào không hay.

“Chẳng lẽ cô không có oán quá vận mệnh sao? Trước kia thì cha mẹ như vậy, lại gặp phải những chuyện kia, vì sao cô đều có vẻ như chấp nhận vận mệnh như thế, giống như là cố làm cho chính mình không có cảm giác tồn tại vậy, hay vẫn còn chuyện khác làm cho cô thương tâm sao?”

Diệp Hạ lắc đầu, “Oán vận mệnh thì hữu dụng sao?”

Bạch Thủy Tiên không khỏi nở nụ cười, khôi phục lại sự tự tin tỏa sáng của dĩ vãng, “Kỳ thật cô so với ai khác đều nhìn thấu triệt, tôi phục rồi, bại bởi cô, một người phụ nữ kỳ lạ, tôi cũng không thấy có gì mất mặt nữa.”

“chị ấy thật sự sẽ không hận tôi sao?” Diệp Hạ vẫn không dám xác định, nàng không dám hy vọng Cổ Tiêu yêu nàng, nhưng là không muốn cô hận nàng, chán ghét nàng.

“chị ấy căn bản không có tư cách hận cô, đừng nhận lấy hết vào mình như vậy, chỉ biết nghe lệnh phục tùng, cô thật sự nguyện ý biến thành một người như vậy sao?” Bạch Thủy Tiên nhịn không được khai đạo cho nàng. Làm một người phụ nữ của thời đại mới, nàng muốn tự do, muốn có địa vị ngang bằng với đàn ông, cũng không thích giống như Diệp Hạ nhân nhượng một người đàn ông chỉ vì lợi ích toàn cục.

“Cám ơn cô.” Diệp Hạ chân thành nói.

“Không cần khách khí, nói không chừng chúng ta còn có thể trở thành bạn tốt đâu.”

Bạch Thủy Tiên gõ cửa, đến sau khi nghe thấy tiếng cho phép mới đi vào.

Cổ Tiêu ngồi ở trước bàn làm việc bận rộn nhìn nàng , trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng không có vẻ gì kinh ngạc.

“Tổng tài.” Khi đem hết thảy tình cảm buông ra, Bạch Thủy Tiên cảm thấy đối mặt với cô thoải mái hơn nhiều.

“Em có thể sớm nghĩ thông suốt thì tốt rồi, một bàn đầy văn kiện làm tôi thực sự cũng không đủ thời gian thay áo rồi.”

“Sao chị có vẻ như xác định em sẽ nghĩ thông suốt?” Bạch Thủy Tiên nghi hoặc nhìn cô.

“Đừng quên chúng ta đã là cộng sự được ba năm, em thông minh như vậy, nhất định sẽ biết rõ chính mình muốn cái gì?”

Đầu Cổ Tiêu cũng không hề nâng tiếp tục nói.

Bạch Thủy Tiên thoải mái cười, “Xem ra chúng ta làm bạn bè cũng tốt, em có thể quấy rầy chị một chút được không?”

Cổ Tiêu ngẩng đầu, đặt cây bút trong tay xuống bàn, đứng lên mỉm cười, “Có gì mà không thể! Em ngồi đi.”

Hai người cùng ngồi xuống sô pha .

“Muốn uống chút gì không?” Cổ Tiêu nho nhã mời.

“Không cần, em vừa uống qua. Kỳ thật……” Bạch Thủy Tiên suy nghĩ mình có nên nói thật ra hết hay không, dừng một chút, cô vẫn mở miệng: “Vừa rồi em có đi tìm Diệp tiểu thư…… A, không, là tổng tài phu nhân.” vừa nói chuyện đồng thời cô cũng thuận tiện quan sát thần sắc của Cổ Tiêu .

“Em cùng cô ấy nói những gì?” Cổ Tiêu nhịn không được nhẹ nhăn mặt.

“Em cũng không phải là đi cầu xin cô ấy hay là đi uy hiếp cô ấy đâu.” thấy bộ dáng để ý của cô, Bạch Thủy Tiên không khỏi nở nụ cười.

Cổ Tiêu nhíu mày càng chặt.

“Em đi xin lỗi, anh không cần khẩn trương như vậy, em cũng không khả năng ăn thịt cô. Muốn nói thương tổn cô ấy cũng không đến phiên em, bởi vì anh so với em lợi hại hơn nhiều.”

“Có ý tứ gì?” Cổ Tiêu nhanh nhìn chằm chằm vào Bạch Thủy Tiên.

“Thật sự là rất khó tưởng tượng nổi, anh khẩn trương vì cô ấy, để ý cô ấy, vì sao không dám cho cô ấy biết? Thậm chí không cho cô biết anh yêu cô ấy vậy chứ?”

Vẻ mặt Cổ Tiêu cứng đờ, tâm sự bị vạch trần làm cô chột dạ nghiêng đầu.

“Em hỏi cô ấy việc hai người kết hôn, cô ấy nói cho em, thật sự là không thể tưởng tượng nổi chị lại làm ra những chuyện ấy.”

Trong mắt Bạch Thủy Tiên lộ ra vẻ không đồng ý.

Cổ Tiêu có chút tức giận, cô cho rằng đó là chuyện riêng của cô cùng Diệp Hạ, không muốn để cho một người ngoài tham gia vào.

“Em nghĩ việc này vẫn còn tồn tại trong lòng cô ấy, cô nhất định cũng sẽ không chịu nổi! Cô ấy đến bây giờ còn không có phát điên, thực sự làm cho người ta bội phục.”

“Tôi nghĩ việc này cùng em không quan hệ đi?” Cổ Tiêu ngữ khí lạnh lùng muốn dừng lại câu chuyện.

“chị đối với cô ấy vẫn còn khúc mắc phải không? Việc chị làm năm đó cùng với hành vi của ba cô ấy có gì khác nhau đâu? Nếu cô ấy không kiên cường, đã sớm tự sát giống như chị gái anh rồi, vậy chứ đã có ai đi tìm chị để trả thù cho cô ấy đâu?” Tuy rằng ánh mắt Cổ Tiêu sắc bén, làm cho Bạch Thủy Tiên có chút sợ hãi, nhưng nàng vẫn nuốt nuốt nước miếng, đem hết suy nghĩ trong lòng nói ra.

Như bị người ta đánh cho một quyền, Cổ Tiêu ngây ngốc đứng đó.

“Thực xin lỗi, em không nên nói nhiều như vậy, em đi về phòng ngoài làm việc đây.” Bạch Thủy Tiên nhanh chóng đứng lên, bước ra ngoài đồng thời khép cánh cửa lại.

Để lại một mình Cổ Tiêu vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ của bản thân.

Cuối cùng, Cổ Tiêu dặn dò thư ký một tiếng, bước đi ra ngoài.

Ánh mặt trời nóng rát cũng không thể ngăn trở được bước chân của mọi người, đi trên đường cả nam lẫn nữ, mỗi người đều có vẻ rất vội vàng .

Cổ Tiêu bước đi trên đường lại khiến cho rất nhiều người chú ý, đặc biệt các cô gái trẻ đều lộ ra ánh mắt tán thưởng, nơi này là khu trung tâm thương mại cao cấp, mặc dù có rất nhiều cô gái lớn mật, nhưng vừa thấy Cổ Tiêu đã biết cô không phải hạng người hời hợt, cũng chỉ có thể dùng ánh mắt thưởng thức, tiếc hận nhìn cô đi thoáng qua bên mình.

Đi tiếp đi tiếp, tầm mắt Cổ Tiêu bị hình ảnh 1 cô người mẫu treo ở bên cửa lớn hấp dẫn, trên cổ cô người mẫu có đeo một sợi dây chuyền rất tinh xảo, tâm vừa động, côlập tức đẩy cửa ra bước đi vào .

“Hoan nghênh quý khách ghé thăm.” Một giọng nói dễ nghe đầy lễ phép của nữ nhân viên cửa hàng vang lên. “Chúng tôi có thể phụ vụ ngài điều gì không? Qúy khách.”

“Cô có thể lấy cho tôi xem sợi dây chuyền giống trên cổ cô người mẫu kia được không?.”

Nữ nhân viên cửa hàng thật cẩn thận lấy ra, khuôn mặt tươi cười đúng chuẩn mở lời giới thiệu nói: “Ánh mắt của quý khách thật chuẩn, sợi dây chuyền này được làm vô cùng khéo léo và tinh xảo, được gắn lên chín mươi chín viên kim cương, đây đều là kim cương sản xuất tại Nam Phi , lại còn điểm thêm ngọc phỉ thúy cao cấp mà thành, hiện tại cũng chỉ còn duy nhất một chiếc này.”

Sợi dây chuyền thật sự rất tinh xảo làm cho Cổ Tiêu không khỏi nở nụ cười, bởi vì cô nghĩ tới việc sẽ đeo nó lên chiếc cổ non mịn của Diệp Hạ , nhất định hội rất đẹp. “Gói lại thật đẹp cho tôi.”

“Cám ơn!” Nữ nhân viên cửa hàng không khỏi mừng rỡ, nhịn không được vụng trộm liếc nhìn Cổ Tiêu một cái, thật sự hảo suất a! Một nữ nhân vừa có khí chất vừa có tiền, nếu là có thể trở thành người yêu của cô nhất định sẽ làm cho nhiều người hâm mộ ghen tỵ chết mất .

Cầm hộp trang sức đã đóng gói hoàn hảo , Cổ Tiêu nhìn đồng hồ, chuẩn bị trở lại công ty đón Diệp Hạ về nhà.

Trên đường về nhà, Cổ Tiêu bỗng nhiên mở miệng: “Sinh nhật của em là ngày nào vậy?”

“Sinh nhật?” Diệp Hạ sửng sốt, suy tư một chút mới trả lời, bởi vì cô cơ hồ chưa từng tổ chức ăn mừng sinh nhật lần nào, nên cũng không nhớ rõ, giờ mới phát hiện cũng sắp đến rồi. “Ngày hai mươi lăm tháng này.”

Hôm nay mới là ngày mười chín, còn thời gian một tuần, xem ra này vòng cổ có thể lấy cớ đó để tặng rồi. Nghĩ đến đây, Cổ Tiêu không khỏi vui vẻ hẳn lên.

Tuy rằng khó hiểu anh vì sao lại hỏi về sinh nhật của mình, nhưng Diệp Hạ không có hỏi lại, giờ nàng không còn quá trầm mặc như trước, nhưng nàng cũng  sẽ không chủ động mở miệng, dù sao thói quen hơn hai mươi năm không phải dễ dàng muốn thay đổi là thay đổi được ngay.

★ ★ ★

Ăn qua cơm chiều Cổ Tiêu liền lên lầu, tay cầm hộp trang sức, đang lo lắng không biết làm cách nào để tặng quà, mong đến ngày sinh nhật của nàng, cô có thể cho nàng một điều bất ngờ.

Cổ Tiêu suy tư một chút, mở chiếc tủ gỗ, cô nhớ rõ chiếc tủ này có một ngăn ẩn, để đây chắc là an toàn a!

Nhưng khi cô mở ra, lại thấy có một cái hộp gổ củ nhỏ có chút quen mắt. Đúng rồi, cô nhớ tới, đây là chiếc hộp mà khi đến đây Diệp Hạ đã mang theo, trong này không biết chứa cái gì nhỉ? Cô nhớ rõ khi đó Diệp Hạ cái gì cũng không mang, trong lòng chỉ ôm chặt lấy chiếc hộp này, vậy đồ vật đặt bên trong nhất định là bảo bối của nàng rồi.

Lòng hiếu kỳ không khỏi nổi lên, cô cầm lấy hộp đang muốn mở ra.

Diệp Hạ vừa vặn mở cửa đi vào, nhìn thấy chiếc hộp mà Cổ Tiêu cầm trên tay , vẻ mặt rõ ràng hoảng hốt, “Không cần mở ra, được không?”

“Cái hộp này có cái gì vậy?” Cổ Tiêu vẫn cầm trên tay không đặt xuống.

“Chỉ là một vài kỉ vật củ trước đây thôi.” Diệp Hạ có chút không được tự nhiên trả lời.

“Là cái gì?” Trong lòng Cổ Tiêu nghi hoặc càng lúc càng lớn .

Diệp Hạ không có trả lời, chỉ đi qua đi giành lấy chiếc hộp trong tay cô.

Thấy thế, Cổ Tiêu nhất thời lửa giận nổi lên. “Tiểu Hiên là ai?” cô bỗng nhiên nghĩ đến cái tên đã tồn tại rất lâu trong đầu của cô.

Diệp Hạ chấn động, kinh nghi nhìn cô. Chẳng lẽ cô đã biết Hiên Nhi, nhưng mà nếu như cô thật sự đã biết, cô sẽ không dùng thái độ như vậy để hỏi nàng a?

“Anh ta là người yêu của em đúng không? Hiện tại anh ta ở nơi nào? Không phải anh ta là người vứt bỏ em đấy chứ?” Cổ Tiêu bắn ra một loạt các câu chất vấn.

Trong lòng ghen tị như hỏa hoa nở rộ, cơn ghen dâng lên một cách tự nhiên.

Nghe vậy, Diệp Hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, thì ra cô không biết. nàng không muốn cho cô biết đến sự tồn tại của Hiên Nhi, không muốn bí mật duy nhất còn sót lại cũng bị bại lộ trước cô.

“Em nói đi a!” Cổ Tiêu gầm nhẹ. Tiểu Hiên cái tên như cây gai, găm thật sâu trong lòng cô, càng lúc đâm vào càng sâu, làm cô càng ngày càng không thoải mái.

Diệp Hạ dùng ánh mắt cầu xin nhìn cô , hai tay lại sống chết giữ chặt chiếc, sợ hãi nói: “Thực xin lỗi.”

Cổ Tiêu đột nhiên đoạt lấy chiếc hộp, mạnh mẽ ném xuống đất, phẫn nộ rống to: “Về sau đừng để cho tôi thấy cái món đồ vớ vẩn này nữa.” Nói xong, cô liền đá cửa mà bước ra.

Diệp Hạ ngồi xổm xuống, nâng lên chiếc hộp như một món trân bảo, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống chiếc hộp.

Hiên Nhi, mẹ nên làm gì bây giờ? Mẹ có thể cho ba ba biết sự tồn tại của con không? Nhưng để cho mọi người biết cũng chỉ thêm thương tâm, càng thêm áy náy. Thống khổ này vẫn nên để một mình mẹ nhận lấy là quá đủ rồi. Mẹ biết Hiên Nhi cũng nghĩ giống như mẹ, mẹ sẽ không sao đâu .

Nhưng mà vì cái gì nàng rơi lệ chứ? Nàng không phải đáp ứng bé con chỉ cười thôi sao? Nhưng mà nàng sắp không thể thừa nhận nữa rồi.

Qua hồi lâu, thổi gió lạnh, nỗi lòng Cổ Tiêu cũng dần bình tĩnh trở lại.

Cô cười khổ, chính mình rốt cuộc là làm sao vậy? Như thế nào lại dễ dàng phát hỏa đến thế chứ , cứ như là trở lại một thời trẻ tuổi hết sức nông nổi, lông bông, thời điểm cần một chút khả năng khống chế tâm tính cũng không làm được, cho dù chiếc hộp kia là của bạn củ của cô để lại, chính cô cũng không có quyền phát hỏa với nàng như vậy. Nhưng cứ nghĩ tới bộ dáng Diệp Hạ trân trọng chiếc hộp kia, lửa giận trong cô vẫn là khống chế không được mà trào phun.

Ánh mắt nhìn chăm chú đến lên Diệp Hạ đang ngủ, nhìn nàng sau đi vào giấc ngủ, vẫn cau mày bất an, cô nhịn không được vươn tay vuốt ve gương mặt nàng, trong mắt tất cả đều là yêu thương.

Khi cô ôm lấy nàng đi vào giấc mộng, giận dữ tích tụ tựa hồ đều tiêu tan .

Kỳ thật trong lòng Cổ Tiêu hiểu được, nghi vấn trong lòng không được giải đáp, thì vẫn tồn tại nguy cơ. Cô sợ hãi một khi lại đụng vào, hậu quả càng nghiêm trọng. Bởi vì cô rất để ý nàng, cho nên càng không muốn dễ dàng buông tay.

Tan tầm của ngày hôm sau, Diệp Hạ không chờ Cổ Tiêu, cô gặp Bạch Thủy Tiên, liền nhờ cô ấy nhắn lại cho Cổ Tiêu, sau khi tan tầm nàng muốn đi đến một chỗ, rồi một mình rời đi trước.

Diệp Hạ trở lại căn phòng mà mình đã thuê trước kia, muốn đem chiếc hộp làm hai người nổi lên trận khắc khẩu vào ngày hôm qua đặt lại vào chổ cũ rồi bước đi, bởi vì Cổ Tiêu nói không muốn nhìn thấy, vì thế Diệp Hạ chỉ có thể đem chiếc hộp chứa những món đồ di vật của bé con đặt lại nơi hằn in những kỉ niệm của hai mẹ con. Tuy trong lòng không muốn, nhưng cô cũng không muốn Cổ Tiêu tức giận.

Trở lại nơi chốn quen thuộc, Diệp Hạ không khỏi run sợ, mới hơn một tháng không có người ở, bụi bậm phủ lên một lớp thật dày! Ngay cả chiếc giường trong phòng cũng bẩn vô cùng .

Diệp Hạ thong thả bước từng bước đi qua hết các phòng trong nhà, có rất nhiều kỉ niệm cùng với bé con lại dâng lên trong tâm khảm. Nhớ nhiều nhất khuôn mặt tươi cười sáng lạn của con trai , đều đã qua hơn một năm, vì sao mọi chuyện giống như vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua ?

Hiên Nhi cười, Hiên Nhi khóc, vẻ mặt ngây thơ của Hiên Nhi , cử chỉ ngốc nghếch của Hiên Nhi……Nhiều năm qua, cô sớm đưa sinh mệnh của con trai bé bỏng dung nhập vào chính bản thân mình, cùng với bản thân là cốt nhục tương liên.

Mà khi bị người khác mạnh mẽ cắt máu thịt của chính mình ra khỏi cơ thể, tựa như mang luôn cả sinh mệnh của nàng đi, cái loại đau đớn này, không phải ai cũng có thể tưởng tượng nổi. Không ai biết Diệp Hạ đã chịu nổi đau mất con như thế nào, cô đem tất cả nổ đau của mình chôn chặt trong lòng, không có oán quá vận mệnh, bởi vì cô biết việc đó cũng chỉ vô dụng .

Diệp Hạ mở ra chiếc hộp ra, bên trong là một bộ quần áo, là Hiên Nhi đã mặc vào ngày đầy tháng, còn có một bức ảnh, cùng một tờ giấy khen học trò ngoan. Hiên Nhi để lại cho cô chỉ có bây nhiêu, thế mà cô lại không thể mang theo trên người.

Cô cầm lấy bức ảnh chụp, nhìn trên ảnh hai mẹ con ôm chặt lấy nhau mà cười hạnh phúc, cơn nghẹn ngào không khỏi dâng lên. “Hiên Nhi, không phải mẹ không cần con, chính là mẹ không thể đem con giữ ở bên người: Nhưng mà, mẹ cam đoan nhất định sẽ thường xuyên lại đây thăm con mà , nhất định sẽ vậy .”

Ngồi hồi lâu, nàng đem chiếc hộp cất cẩn thận, lại đem căn phòng ở quét dọn sạch sẽ một lần.

★ ★ ★

Lúc Diệp Hạ rời đi mới phát hiện sắc trời đã tối muộn, trên đường cũng không có bao nhiêu người đi đường. nàng lấy di động từ trong túi xách bằng da nhìn thử, mới biết gần mười một giờ, hơn nữa lại còn có rất nhiều cuộc gọi nhở, tất cả đều là Cổ Tiêu gọi cho nàng, nhưng do nàng luôn để chế độ rung, nên cũng không để ý thấy.

Diệp Hạ có chút khẩn trương, nàng chạy đến đường cái đón xe.

Không khéo là, mấy chiếc tắc xi lướt qua cô đều có người ngồi. Lúc này, một chiếc xe hơi đột nhiên chạy đến bên cạnh nàng rồi dừng lại.

“Diệp hạ .” cửa kính xe hạ xuống một người ló đầu ra ngoài hỏi thăm, là Nhâm Hồng.

“Xin chào.” Diệp Hạ mỉm cười hướng anh gật đầu chào.

“Em phải đi về sao? Để anh đưa em đi!” Nhâm Hồng tươi cười tiếp đón .

“Không cần, cám ơn.”

“Đi lên đi! Cho dù chúng ta không phải bạn bè, thì nể mặt dì Thôi, anh vẫn nên làm việc này.”

Nhâm Hồng thành khẩn nói, “Với lại bây giờ đã muộn thế này.”

Nghĩ đến Thôi Trân, Diệp Hạ do dự một chút, rốt cục mở cửa xe ngồi xuống.

Xe vừa chạy một chút, Diệp Hạ cảm giác được chiếc di động lại rung lên , nàng vội vàng nhận máy, “Vâng.”

“Em đi đâu vậy?” Giọng nói của Cổ Tiêu truyền đến, giọng điệu mười phần là đang hờn giận, “Em hiện đang ở nơi nào?”

“Ở trên xe.”

“Tôi đên đón em ngay, em đang ở nơi nào?”

“Em đang ở trên đường về nhà, rất nhanh sẽ đến nơi thôi.” Diệp Hạ liếc mắt nhìn Nhâm Hồng đang chuyên tâm lái xe nhẹ giọng nói.

“Vậy em cẩn thận một chút.” Nói xong, Cổ Tiêu liền ngắt điện thoại.

Diệp Hạ thấy tim mình đập mạnh và loạn nhịp, nàng cảm giác được cô giống như đang tức giận.

“Làm sao vậy?” Nhâm Hồng hỏi.

Diệp Hạ lấy lại tinh thần, mỉm cười lắc đầu.

“Anh cứ nghĩ đến em gả cho người ta rồi, sẽ nói chuyện nhiều một chút, không nghĩ tới em vẫn trầm mặc như thế.” Nhâm Hồng cười nói.

Diệp Hạ có chút kinh ngạc nhìn anh.

“Là dì Thôi nói cho anh biết, em không biết dì ấy khen ngợi chồng của em nhiều như thế nào đâu, làm cho anh thật mất mặt.” Nhâm Hồng làm cái mặt quỷ.

Diệp Hạ mỉm cười.

“Tuy rằng dì Thôi từng nói qua trong lòng em thực sự còn đang khổ sở, mà anh cũng thấy được có nhiều chuyện em cứ đặt ở trong lòng rồi tự liếm láp vết thương, kỳ thật có một số việc không phải tự mình gánh lấy hết, em có thể chia sẻ với chồng của mình một chút, hoặc là tìm cách phát tiết ra ngoài sẽ tốt hơn đấy.” Nhâm Hồng nhịn không được mở miệng.

“Cám ơn anh.” Diệp Hạ cảm kích nói. Kỳ thật thế giới này vẫn còn có rất nhiều người tốt , gần đây hình như có rất nhiều người nói những lời này với cô, có lẽ cô nên cẩn thận suy nghĩ lại.

Chỉ chốc lát sau, xe ngừng lại.

Diệp Hạ xuống xe, nói lời cảm tạ với Nhâm Hồng . “Cám ơn anh!” Xe không có đi vào, nhưng ở đây đã có thể nhìn thấy cổng lớn Cổ gia.

“Em xem đi mới một buổi tối đã nói với anh bao nhiêu câu cám ơn, đủ rồi đó.” Đèn đường chiếu vào khuôn mặt tươi cười của Nhâm Hồng , tao nhã lạ thường.

Diệp Hạ cười cười, hai người nói tạm biệt, nàng nhìn theo chiếc xe rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co