Truyen3h.Co

Tra O vì tôi hoàn lương

CHƯƠNG 8

Duyenhuynh312

Bùi Yên cho rằng sau chuyện lần trước, em trai cô sẽ không xuất hiện trước mặt mình trong một khoảng thời gian dài. Không nghĩ tới mấy ngày liên tiếp đều nhìn thấy đối phương lắc lư thảnh thơi trong công ty.

Lần này cô nhìn rồi chỉ nhíu mày, không xuống dưới nhúng tay quản đối phương muốn làm gì.

Bất tri bất giác sắc trời tối dần.

Bùi Tỉnh đang ngồi trong phòng nghỉ, buồn chán đến chết chơi điện thoại. Dáng ngồi của anh cực kỳ kiêu ngạo, nghiêng người trên sô pha, chân dài gác trên bàn trà trước mặt, trong miệng ngậm cây kẹo que không biết mua khi nào, trên tai trái đeo tai nghe màu trắng.

Cửa đột nhiên mở ra, chuẩn bị gọi người cùng đi ăn, Bùi Yên đi vào nhìn thấy một phen cảnh tượng như vậy.

Cô tức khắc giận sôi máu, lạnh mặt lại bắt đầu răn dạy: "Bỏ chân xuống."

Trên sô pha, Alpha nghe thấy thanh âm, lười biếng ngẩng đầu, âm lượng tai nghe hơi to, có thể mơ hồ nghe được âm nhạc bên trong.

Bùi Tỉnh chậm rãi thả chân xuống, giọng điệu thiếu đòn, "Không phải gác chân thôi sao, nhiều chuyện thật."

Mắt thấy Bùi Yên nhướng mày, đôi mắt lạnh lùng hơi hơi nheo lại tựa muốn nổi giận, Bùi Tỉnh tháo tai nghe xuống, cầm di động cùng một mớ lung tung rối loạn niết trong tay, vòng qua Bùi Yên đi ra ngoài: "Không thú vị, tôi về trước."

Đi tới cửa, anh hơi nghiêng mặt đi, đôi mắt đen nhìn về phía cô, "Chị, công ty có vài người rất kỳ quái, chị có phát hiện không?"

Nói xong, anh không đợi đối phương phản ứng, không chút do dự xoay người, giống ngày hôm qua, chỉ để lại một mình đối phương bên trong.

Bùi Yên không rõ ý tứ của anh, chỉ cho rằng Bùi Tỉnh giống như trước kia, xấu xa mà đến cố làm ra chút vẻ huyền bí.

Hiện tại là giờ cơm, các nhân viên khác đều đã đi ăn, tại tầng này chỉ còn hai người họ, ngay cả Lâm Bác Dịch cũng không ở đó.

Thang máy vừa tới, Bùi Tỉnh ấn nút trực tiếp đi vào, khi đi xuống dừng ở tầng 12, từ bên ngoài đi vào là nam nhân ba mươi mấy tuổi, trên người mặc âu phục, như vừa bận rộn xong.

Đối phương không nghĩ tới trong thang máy có người, khi nhìn thấy là Bùi Tỉnh, sắc mặt lộ ra chút ngoài ý muốn, "Bùi nhị thiếu gia."

Bùi Tỉnh tự nhiên đem toàn bộ sắc mặt biến hóa của hắn rơi vào trong mắt, anh gật gật đầu, hiếm khi được mở miệng hỏi: "Sao còn chưa đi ăn?"

Người đàn ông trung niên cười cười, có vài phần phiền muộn, "Không phải mới làm xong sao."

Giọng điệu nghi hoặc, "Nhiều việc lắm sao?"

Nam nhân lắc đầu, "Không có, chỉ là đụng tới khách hàng phiền toái, hiện tại không có việc gì."

Bùi Tỉnh nhìn số tầng nhảy lên, ồ một tiếng sau đó không nói nữa, xung quanh lại lâm vào yên tĩnh.

Thang máy tới lầu một, Bùi Tỉnh chân dài bước tới phía trước, tài xế đã chờ ở cửa, anh nhanh chóng đi qua, trực tiếp mở cửa ngồi vào, xuyên qua cửa xe nhìn về phía sau người nọ.

Sau khi đối phương đi ra thì không dừng lại, trực tiếp quẹo vào tiệm cà phê gần đó.

Lâm Canh quay đầu nhìn về phía Bùi Tỉnh ngồi ghế sau, "Thiếu gia, đi nơi nào?"

Bấy giờ, Bùi Tỉnh mới thu hồi tầm mắt, "Trở về đi."

Lúc này, Khâu Tân Viễn đang ngồi xếp bằng trên giường ngay trong phòng cậu, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím. Rốt cuộc, chuẩn bị văn kiện cho tốt, cậu click gửi đi, nhìn thấy đối phương đã nhận được mới thở phào nhẹ nhõm.

Làm xong, cậu bỏ laptop vào vị trí tận cùng trong tủ, ra khỏi phòng uống ly nước đá.

Khi Bùi Tỉnh trở về, vừa hay cùng cậu đụng mặt trong phòng khách, anh đổi giày xong, vòng qua Khâu Tân Viễn đang đứng giữa, đi đến phòng vệ sinh, "Tối muốn ăn gì?"

Khi Alpha đi ngang qua, tin tức tố trên người như có như không cũng dừng lại một giây, làm cậu lại không khỏi nhớ tới đêm đó.

Trở về là Bùi Tỉnh chở cậu, trên người Alpha ra tầng mồ hôi. Cho dù trên người mặc đồ đua xe cũng không che đậy được gió mang tới vị tuyết tùng. Khâu Tân Viễn vịn tay trên người đối phương, hương hoa trà cùng tới dây dưa, hương vị thực nhạt, khiến cho người ta thấy được dường như sắp phải nghênh đón núi tuyết đầu mùa xuân.

Tay nắm cái ly thật chặt, cậu hít sâu một hơi, giọng nhẹ nói: "Tùy anh."

Bùi Tỉnh rửa tay xong đi ra, mang theo hương nước rửa tay.

Anh vừa dùng giấy lau nước trên tay, vừa đi đến phòng bếp, "Ăn mì được không?"

Khi không muốn ra cửa, Bùi Tỉnh đều ở trong nhà nấu cơm, tay nghề của anh không thể nói là quá tốt, chỉ có thể nói là ăn được. Trong đó sở trường nhất là mì.

Bởi vì nó nhanh, hơn nữa bớt việc.

Khâu Tân Viễn không kén ăn, gật gật đầu, "Có thể."

Cậu còn tưởng rằng nhà hàng làm xong đưa tới đây. Khi nhìn thấy đối phương đến phòng bếp mới ý thức được là Bùi Tỉnh làm.

Khâu Tân Viễn, "Anh làm?"

Bùi Tỉnh đi đến cửa phòng bếp, thành thạo mang tạp dề, nghe thấy nghi ngờ trong miệng cậu, vỗ vỗ tạp dề mới mặc tốt trên người, hơi nhướng máy, "Bằng không cậu làm?"

Thật sự tưởng tượng không ra đối phương còn biết nấu cơm, Khâu Tân Viễn nhìn nam nhân, thế nhưng không nhìn ra có gì không thích hợp.

Có chút tò mò thứ anh làm được có hương vị gì, lắc đầu nói dối: "Anh đến làm đi, tôi không biết nấu ăn."

Rõ ràng là lời nói dối, trong lúc sinh hoạt ở nhà dì, cậu thường xuyên phải giúp đỡ rất nhiều việc nhà, trong đó tự nhiên bao gồm cả nấu cơm. Sau này, đi làm thêm, cậu cũng dành không ít thời gian ở nhà hàng.

Cho nên cậu chẳng những biết làm, tay nghề còn có thể nói là rất tốt.

Chỉ là Khâu Tân Viễn không muốn nấu ăn cho thiếu gia ăn chơi trác táng này. Dù sao trong hiệp nghị không có yêu cầu cậu rửa tay làm cơm cho anh, chẳng lẽ không phải sao?

Chuẩn bị trở về phòng ngủ, bước chân vừa chuyển, cậu cầm cái ly đi vào phòng khách ngồi xuống sô pha.

Bùi Tỉnh thuần thục vớt mì vào trong chén, đặt trứng chiên trên cùng, trong nước mì có lớp sa tế hồng hồng, từ bề ngoài mà nói, chén mì này vẫn rất là ngon miệng.

Anh bưng của mình đi ra, khi nhìn người trên sô pha, nói: "Của cậu ở bên trong."

"Được." Khâu Tân Viễn nghe xong, buông cái ly đứng dậy đến phòng bếp.

Cậu nghiêm túc đánh giá, tạm thời không nhìn ra thế nào. Ngồi xuống bàn miệng nếm thử, chén mì này trong ngoài như một, ăn vào miệng bình thường không có gì lạ, tinh tế nếm lên có hơi mặn chút, mặt trứng chiên có chút cháy.

Bùi Tỉnh đã quen ăn mì mình làm, không phản ứng gì, Khâu Tân Viễn đã ăn qua thứ càng khó ăn hơn, đối lập với thứ kia thì chén mì này quả thực có thể nói là mỹ vị nhân gian, cũng không nói gì.

Vì bữa cơm thế này, liền an an tĩnh tĩnh đã ăn xong.

Thấy Bùi Tỉnh buông chén đũa, Khâu Tân Viễn hút sợi mì vào trong miệng, "Chén bát đợi lát nữa tôi rửa."

Anh làm cơm, chén để cho đối phương rửa thì không có gì xấu, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, cầm chén bỏ vào bồn rửa, Bùi Tỉnh lập tức đi về phòng ngủ.

Buổi tối, Khâu Tân Viễn còn có việc, lát nữa phải ra ngoài, cậu nhanh chóng ăn xong rửa sạch chén cất đi, đi đến trước cửa phòng đóng chặt gõ gõ.

Rất nhanh Alpha xuất hiện ở cửa, "Chuyện gì?"

Bùi Tỉnh chính trực đang xem tư liệu Bùi thị, nguyên chủ có chút cận thị, khi đọc sách phải mang mắt kính, gọng kính vàng phản chiếu ánh sáng dưới ánh đèn dây tóc, khí chất hoàn toàn bất đồng so với thường ngày.

Ánh mắt ngừng trên mặt đối phương, Khâu Tân Viễn nhìn thẳng anh, "Buổi tối tôi muốn ra ngoài một chuyến, có cần tôi trở về sớm một chút không?"

Trên hiệp nghị có nói chuyện cậu cần làm, đã sớm hạ quyết tâm, cậu không hề kháng cự. Tuy nhiên, Bùi Tỉnh căn bản là không nhớ tới chuyện bản hợp đồng kia.

Trong lòng còn kỳ lạ đối phương vì sao muốn nói với anh, có trở về hay không đều không sao cả, chính cậu cao hứng là được.

Bùi Tỉnh tháo mắt kính trên mũi xuống, cầm nó trong tay, "Cậu đi đi, trở về bao lâu tùy cậu."

Anh cảm giác có chút nghiện thuốc lá, tâm tình hơi bực bội. Sau khi anh nói xong thì xoay người đi vào trong ngăn tủ lấy bao thuốc ra, rút một điếu ngậm ngoài miệng.

Nếu những người khác làm giống như anh, sẽ khiến cho người ta phản cảm, nhưng không hiểu sao trên người Bùi Tỉnh lại có một loại đẹp trai tùy ý, ngược lại còn hấp dẫn ánh nhìn của người khác.

Cửa không đóng, cảnh tượng này chỉ có thể hấp dẫn đến Khâu Tân Viễn, nhưng cậu chỉ tạm dừng một chút rồi dời tầm mắt đi, "Vậy tôi đi trước."

Khi tới cửa, cậu nhịn không được nhìn về phía phòng Bùi Tỉnh, nói thật bây giờ cậu căn bản nhìn không hiểu đối phương đến tột cùng suy nghĩ gì, mục đích lại là gì.

Loại cảm giác bị động này, làm cậu thật khó chịu.

Mang giày vào, Khâu Tân Viễn không chút lưu luyến nào mở cửa rời đi.

Tại phòng ngủ, chỉ có đèn bàn đầu giường sáng lên, cửa sổ mở ra, mang mùi vị thuốc lá bên trong đi, cũng thổi tan khói trắng bay vào không trung từ đầu ngón tay.

Bùi Tỉnh hút tương đối ít, chỉ biết ngậm thuốc vào miệng hút một hai hơi, sau đó tùy ý khói đốt, cho đến khi tàn hết. Trước mặt anh, gạt tàn thuốc đã có một cái tàn thuốc, hiện tại trên tay là điếu thứ hai.

Thật lâu sau, anh đem điếu thuốc đến bên miệng hút.

Nicotin cay đắng nhảy múa trên vị giác, anh phun ra một hơi, khói trắng tản ra trong không khí, chậm rãi biến mất.

Trong ánh sáng tối tăm, di dộng đặt ở một bên reo lên, tiếng chuông lanh lảnh phá vỡ sự yên tĩnh này.

Bùi Tỉnh trực tiếp dập tắt điếu thuốc còn lại trong gạt tàn, một bàn tay khác lấy điện thoại qua, ngũ quan anh dưới ánh sáng màn hình càng thêm vẻ tinh xảo, mặt mày sâu thẳm, dường như là tác phẩm nghệ thuật mà thượng đế điêu khắc tỉ mỉ.

*Mặt mày thâm thúy: không hiểu lắm, nên đổi sang sâu thẳm nghĩa tiếng Trung của từ đó diễn tả lông mày và khuôn mặt nha

Là cha Bùi gọi tới, sau khi kết nối bên kia không lập tức nói chuyện, như là đang bận gì đó, có thể nghe thấy tiếng lật trang sách.

Sau một lát bên kia như mới chú ý tới điện thoại đã nhận được, không hề giống ngày trước, gọi vài lần bên kia mới có người tiếp.

Giọng điệu Bùi Thiên Giới vẫn như thường lệ, "Tiểu Tỉnh, ngày mai trở về ăn cơm."

Lần trước tiệc gia đình có nhiều thân thích khác. Khi đó bàn ăn của họ không giống như là người một nhà, càng giống một lần xã giao bên ngoài không thể không tham dự. Cho nên bữa cơm kia ăn cũng không thoải mái.

Nếu là nguyên chủ nghe được lời này của ông, có lẽ sẽ lựa chọn ra ngoài cùng bạn bè uống rượu. Sau đó không chút do dự từ chối Bùi Thiên Giới.

Tay Bùi Tỉnh đặt lên con chuột trượt xuống dưới. Trên màn hình, hình ảnh người đàn ông trung niên gặp phải trong thang máy rơi vào mắt anh, thanh âm bởi vì vừa rồi hút thuốc có chút khàn: "Con biết rồi."

Bùi Thiên Giới đã chuẩn bị tốt sẽ bị từ chối, thậm chí còn nghĩ đối phương có thể lại châm chọc mỉa mai, không nghĩ tới lại nghe thấy câu trả lời này.

Ông có chút kinh ngạc, nhưng không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt nói, "Được."

Điện thoại cúp máy.

Bùi Tỉnh lại lật lật văn bản, lui về sau một bước, chân dùng một chút sức lực, xoay tròn ghế làm anh xoay theo một vòng tròn.

Cảnh tượng trong phòng hiện rõ hoàn toàn trước mắt anh, nhẹ nhàng cười.

Bận việc lâu như vậy, rốt cuộc anh cũng lần ra manh mối rồi, không nghĩ tới giấu rất kỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co