Trans Fic Lan Cuu Lap Trinh Dinh Sa N
Lăng Cửu Thời nhìn Nguyễn Lan Chúc đang ngủ ngon lành, ánh mắt xót xa: "Đừng liều mạng bảo vệ anh như vậy, Lan Chúc, anh không đành lòng để em bị thương." Biết rằng cậu không nghe thấy, anh vẫn lẩm bẩm nói với cậu, hoặc có lẽ, là tự nói với mình.Nguyễn Lan Chúc thở đều đều, nằm sấp thì khó chịu nên Lăng Cửu Thời giúp cậu điều chỉnh tư thế nằm nghiêng, đắp cho cậu một chiếc chăn mỏng và buộc dây an toàn quanh eo. Thuốc mê khá mạnh, động tĩnh mạnh như thế cậu cũng không tỉnh.Lúc này anh mơ hồ nghe thấy tiếng bíp, đang tìm xung quanh thì phát hiện trên ghế lái phụ có một màn hình nhỏ đang quét Radar. Chiếc xe Jeep này có được tính năng này từ khi nào? Sau một hồi suy nghĩ, anh nhận ra đây chắc chắn là máy quét radar do Nguyễn Lan Chúc sắp xếp trước nên Nguyễn Lan Chúc mới dám ngủ thiếp đi để anh đi trộm thuốc.Lúc nãy khi lái moto quay về, anh đã khảo sát địa hình xung quanh, tìm được nơi trốn khác. Nên anh đạp ga điện, bật chế độ lái im lặng rồi lái xe Jeep đi, xe chạy êm ru, đi đường vòng để tránh vật thể lạ đang tuần tra, sau nhiều giờ, cuối cùng tôi cũng tìm được một nơi khác để trốn. Lúc này trời đã tối hẳn, mọi thứ đều yên tĩnh.Anh nhìn vết thương trên lưng Nguyễn Lan Chúc, nhìn bằng mắt thường cũng thấy đã ổn hơn, anh thở phào nhẹ nhõm, thêm vài ngày nữa cơ bản có thể khống chế được vết thương như trong tờ hướng dẫn, như vậy người kia sẽ không còn sốt cao liên tục nữa.Anh đặt xe jeep ở chế độ im lặng, khóa chặt xửa, sau đó đẩy ghế của mình và ghế của Nguyễn Lan Chúc lại với nhau tạo thành một chiếc giường đôi đơn giản. Giống như vô số lần họ qua cửa cùng nhau rất lâu về trước, họ vẫn luôn đầu ấp tay gối như thế này. Lúc đó anh cũng không cảm thấy có gì kỳ quặc, cho dù đã xa cách nhiều năm như vậy, anh vẫn quen với việc ở bên Nguyễn Lan Chúc, tay đặt lên eo Nguyễn Lan Chúc, như thể điều này sẽ khiến cảm giác bên nhau trở nên chân thực hơn.Có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn của cậu, có thể nhìn thấy đôi mắt đẹp đẽ của cậu, thật tốt. Thậm chí anh còn đưa tay chọt vào mặt cậu. Không thể tưởng tượng được nếu Nguyễn Lan Chúc tỉnh lại, có lẽ sẽ sững người khi thấy anh đang chọt mặt mình! Nguyễn Lan Chúc từ từ tỉnh lại, vẫn còn choáng váng, may mà không còn sốt cao nữa mà chỉ sốt nhẹ một chút, khàn giọng gọi "Lăng Lăng~". Tựa như làm chuyện gì xấu, Lăng Cửu Thời vội vàng rụt ngón tay về, nói: "Em tỉnh rồi, sao không ngủ thêm một chút?" như thể không hề cảm thấy sự tinh nghịch của mình đã làm phiền giấc ngủ ngon của người kia."Em ngủ bao lâu rồi?" Ngủ lâu như vậy, lúc tỉnh lại cậu vẫn có chút uể oải, không chú ý tới động tác và biểu cảm của Lăng Cửu Thời.Lăng Cửu Thời nở nụ cười đắc ý, trả lời: "Không lâu đâu, đại khái là hơn một ngày một chút. Thuốc này chỉ cần em ngủ đủ thì sẽ nhanh khỏi, em ngủ tiếp lúc nữa nha?"Nguyễn Lan Chúc gật đầu, thân thể khẽ cử động, hỏi: "Vết thương gần khỏi rồi nhỉ?"Bởi vì không còn đau nhiều nữa nên cậu muốn đưa tay ra gãi: "Có hơi ngứa."Lăng Cửu Thời nắm chặt tay cậu, "Không được sờ, ngứa là do vết thương đang lành, gãi lại toác ra, lại bị nhiễm trùng và sốt đấy, cố chịu đựng nhé ~""Được, em nghe anh." Lăng Cửu Thời hiếm khi dỗ dành cậu như vậy, sao có thể không nghe lời? Hơn nữa, tay bị kẹp chặt rồi, muốn không nghe cũng chịu.Nguyễn Lan Chúc hỏi ngắn gọn chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua, Lăng Cửu Thời trả lời rất thành thật. Nguyễn Lan Chúc không nói gì, bởi vì cậu chợt nhớ tới có việc cần giải quyết, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: "Lăng Lăng, anh nói với em là đi hiệu thuốc bổ sung vật tư, nhưng thực ra là đến bệnh viện. Bệnh viện luôn nguy hiểm, anh nói dối em, Lăng Lăng!"Lăng Cửu Thời vừa nghe vậy liền căng thẳng, anh đang nghĩ cách biện hộ, thì thấy Nguyễn Lan Chúc chuyển đề tài, nói với giọng đậm mùi trà: "Nếu như em không cảnh giác, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Em chăn đơn gối chiếc không ngủ được, em sợ lắm..."Lăng Cửu Thời bất đắc dĩ cười nhạt, lại bắt đầu diễn rồi đó, mùi trà nồng nàn bay khắp không gian, anh vội vã nhận lỗi: "Anh sai rồi, lần sau nhất định sẽ nói với em trước, nhé? Giờ còn thấy đơn gối chiếc nữa không?"Nguyễn Lan Chúc cười thỏa mãn, lại không nhịn được buồn ngủ, nhẹ giọng thì thầm: "Lăng Lăng, em nhớ anh nhiều lắm, anh không biết em nhớ anh đến nhường nào đâu..." Nói xong, cậu lại chìm vào giấc ngủ vô tư vô lo, nhưng cậu không biết khi nghe những lời này, Ling Cửu Thời đã sửng sốt đến mức nào. Lăng Cửu Thời ôm tim, suy nghĩ, mặc dù anh không chăn đơn gối chiếc, nhưng em nói vậy anh ngủ sao được, Nguyễn Lan Chúc, anh phải làm sao đây? May thay, Nguyễn Lan Chúc vẫn luôn là yêu tinh thuốc ngủ, nằm bên cạnh cậu một lúc anh cũng ngủ thiếp đi.Vừa trốn vừa nghỉ, lại qua một ngày, đến đêm, Nguyễn Lan Chúc hoàn toàn tỉnh táo, vết thương trên lưng cũng gần như đã khỏi. Vẫn còn hơi ngứa, Nguyễn Lan Chúc đang định gãi khi Lăng Cửu Thời không để ý, nhưng Lăng Cửu Thời lại xuất hiện trước mặt cậu với một chiếc áo sơ mi mới, ra hiệu cho cậu mặc vào. Nguyễn Lan Chúc không còn cách nào khác đành để Lăng Cửu Thời giúp mình khoác áo.Nguyễn Lan Chúc đang định gài cúc áo thì đột nhiên cười tinh quái, nũng nịu nói: "Ui, ngón tay em tê quá, gài cúc áo nó cứ lệch lạc kiểu gì ý? Em không gài được..." Ngón tay cũng minh họa, động tác gài cúc trông đến là gai mắt. Diễn xuất sắc ghê, em nên đi đóng phim đi. Lăng Cửu Thời hết cách, đành giúp cậu gài cúc áo.Nguyễn Lan Chúc rất thích cách anh bất lực và cam chịu chiều theo ý mình. Lúc này, cậu cảm thấy những khổ đau mình đã gánh chịu trước đây chẳng là gì cả, có thể ở bên Lăng Cửu Thời và đùa giỡn bình thường như trước, thì mọi thứ đều xứng đáng. Lăng Cửu Thời đi lấy một chiếc áo khoác mỏng khoác cho cậu, sợ động vào vết thương trên lưng nên động tác rất nhẹ nhàng: "Em có muốn nghỉ ngơi nữa không?"Nguyễn Lan Chúc nghe xong liền ngừng đùa giỡn, trả lời: "Không cần đâu, thời hạn của cửa này sắp đến rồi, đã đến lúc người chơi tập hợp lại. Chúng ta đã ẩn náu quá lâu rồi."Lúc này Lăng Cửu Thời mới nghĩ tới nhiệm vụ, mấy ngày nay anh không thèm để ý đến nhiệm vụ trong game, nhiệm vụ duy nhất của anh là chữa lành vết thương cho Nguyễn Lan Chúc, để cậu không cảm thấy đau đớn hay khó chịu. Game này thắng hay thua cũng chẳng liên quan gì. Nguyễn Lan Chúc trong lòng anh quan trọng như vậy, quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác.Nguyễn Lan Chúc sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình, nói: "Nghỉ ngơi lâu vậy em đói quá, có cái gì ăn được không?""Anh biết em tỉnh lại sẽ đói. Anh đã chuẩn bị xong hết thảy cho em rồi, chờ chút anh đi lấy." Lăng Cửu Thời mỉm cười nghĩ, đi đến tủ thức ăn dự trữ. Giống như rất lâu về trước, trong cửa đáng sợ như vậy, không ảnh hưởng đến việc ăn ngủ của Nguyễn Lan Chúc, dường như dù kinh hãi thế nào Nguyễn Lan Chúc vẫn có thể ăn ngon ngủ yên.Một đĩa đầy những món ăn kèm được mang đến bàn bên cạnh Nguyễn Lan Chúc, đồ Trung đồ Tây đều đủ cả, thậm chí còn có bánh bao, hoành thánh, mì, các món rau thịt rất đa dạng. Lan Chúc trợn tròn mắt: " Lăng Lăng, đủ rồi, Lăng Lăng."Lăng Cửu Thời căn bản không hề thấy nhiều, anh muốn mang cho Nguyễn Lan Chúc những món ăn ngon nhất trên đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co