Truyen3h.Co

Transdm Hoan Gia Huu Dai Gia Lang

GIA HỮU ĐẠI GIÁ LANG

Tác giả: Thanh Tranh

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

----------

33 Được mùa lớn

Ngải Thanh thật sự hối hận rồi, sắc dụ gì đó, quả nhiên là phải trả cái giá đau thương. Cả một đêm luôn, lúc tỉnh lại lần nữa, Ngải Thanh cảm thấy eo đã không phải của mình, nhức mỏi không ra gì.

Trần Lương cũng hối hận, nhìn người nằm trên giường không thể động đậy, trong lòng từng trận thon thót. Trần Lương thừa nhận, xung động đêm qua không phải toàn bộ do không khống chế được ý chí, nhiều hơn là vì ăn giấm, muốn mạnh mẽ chiếm hữu y, tuyên bố y là của mình, cho nên về điểm này, hắn lại không hối hận.

Ngải Thanh nằm trên giường cả ngày, mới có thể miễn cưỡng xuống giường, nghĩ đến eo tê nhức, khó tránh trong lòng không thoải mái, cả ngày cũng không cho Trần Lương sắc mặt tốt gì; Trần Lương cũng biết đã làm quá mức, liền tận lực lấy lòng, chiếu cố y từng li từng tí, ôm đồm hết từ bưng trà đưa cơm đến xoa bóp cơ thể.

Ba ngày sau.

"Mặc kệ, ngươi đã đáp ứng ta, ta cũng muốn đi."

"Nhưng, eo ngươi...."

"Ngươi còn dám nói, là việc tốt ai làm. Trần Lương, ta thật sự ổn rồi, ngươi xem ta bây giờ rất linh hoạt."

Trần Lương nhíu mày, như đang suy xét. Hôm nay là ngày thu hoạch lúa trong thôn, vốn đã đáp ứng để Thanh nhi cùng đi, nhưng mà đã xảy ra chuyện ngày đó, cũng không biết hiện giờ khôi phục thế nào, làm sao hắn có thể nhẫn tâm để Thanh nhi chịu khổ được; nhưng nếu không đáp ứng, phỏng chừng lại sẽ dỗi, đây là tự thân đã được bài học.

Ngải Thanh thấy chân mày Trần Lương giãn ra, thì biết đã đạt được, thế là không chờ Trần Lương phản ứng, trực tiếp đeo sọt đựng liềm lên chạy ra ngoài.

Chờ lúc Trần Lương phát hiện, đã muộn, cũng đành phải để y theo.

"Vương ca Vương tẩu, sao hai người đến đây?" Ngải Thanh vừa chạy đến cửa, liền nhìn thấy ba người nhà hàng xóm đứng ở cửa.

"Đệ muội, ta đến tìm Lương đệ lấy máy dập lúa." Trên mặt Vương Lão Thực nở nụ cười hiền hậu.

Vào niên đại kia, một cái máy dập lúa vừa dày vừa nặng đối với nông dân tuyệt đối là báu vật, giá cả tất nhiên không rẻ, cho nên rất nhiều nhà hùn vốn cùng mua một cái thay phiên dùng, Trần Lương trước kia gia cảnh bình thường, cho nên vẫn luôn làm chung với nhà Vương Lão Thực.

Vương Lão Thực đi vào trong sân, cùng Trần Lương khiêng máy ra ngoài cửa, để trên xe gỗ, nhóm người liền xuất phát. Gió sáng sớm mát mẻ thổi vào mặt, có lẽ do được mùa, mỗi người đi trên đường đều đầy mặt tươi cười rạng rỡ.

Chờ lúc đến ruộng lúa, mặt trời đã ló ra nửa mặt cười, chiếu khoảnh vàng óng lớn trước mắt, cùng gió nhẹ thổi, từng lớp sóng lúa dập dờn, từng đợt hương lúa ập vào mũi. Đây, chính là mùa gặt hái tốt đẹp!

Xuống ruộng, Ngải Thanh cầm liềm theo bên cạnh Trần Lương, học hắn cắt lúa. Trần Lương rất thành thạo, đôi tay rắn chắc có lực như đang cầm mái chèo gỗ, chèo theo làn sóng lúa, không bao lâu liền khai phá ra một khối đất trống, chỉnh tề chất lúa đã cắt ở một bên, lại bắt đầu vòng xuất phát mới.

Trần Lương mặc áo ngắn vải thô, da thịt màu mạch khỏe mạnh lộ dưới ánh mặt trời, như bọc một tầng vàng óng lóa mắt, Ngải Thanh chỉ cảm thấy mình sắp sa đà, vội vàng lắc đầu nhỏ, học dáng vẻ của Trần Lương, tóm từng bó lúa, dùng liềm cắt. Bởi vì là lần đầu tiên cắt lúa, Ngải Thanh không linh hoạt lắm, nhưng may mà thông minh, cũng lên tay rất nhanh, phu phu hai người một trái một phải khai phá.

Trần Lương có chút lo lắng, cho nên cứ cắt một lúc thì sẽ xoay người nhìn Ngải Thanh, thấy không khác thường lại lần nữa giơ liềm lên.

"Thím, con đến giúp thím." Một giọng trẻ con trong trẻo đột nhiên vang lên từ sau lưng Ngải Thanh.

"A, là Tiểu Hổ à." Ngải Thanh xoay người, phủi cỏ khô trên thân, khom người xuống ngang bằng Tiểu Hổ.

"Thím, con đến giúp thím." Vỗ ngực nhỏ của mình, Tiểu Hổ ngửa mặt nói.

"Ha hả, trẻ con không thể cầm dao nha." Muốn sờ mặt nhỏ của nó, lại sợ làm bẩn, đành phải buông tha.

"Vậy, con đến mót lúa." Tiểu Hổ bĩu môi thỏa hiệp nói, mặt nhỏ đầy mất mác.

"Tiểu Hổ đi giúp cha mẹ con, được không?"

"Nhưng mẹ bảo con đến giúp thím, mẹ nói thắt lưng thím không thoải mái, bảo con đến trò chuyện với thím."

'Phừng' một tiếng, mặt Ngải Thanh như bị lửa đốt, đỏ bừng, (mất mặt quá, lẽ nào đã bị Vương tẩu phát hiện, á, Trần Lương đáng chết, Trần Lương thối tha, trở về không giáo huấn ngươi đàng hoàng thì ta không gọi Tô Ngải Thanh!)

Bình phục tâm trạng một chút, Ngải Thanh lúng túng cười với Tiểu Hổ, "Ha hả, vậy cám ơn con nhé."

"Đừng khách khí, mẹ nói, nam nhân thì nên bảo hộ nữ nhân." Trên mặt nhỏ màu mật mang vẻ kiêu ngạo.

"Xì, con thật đáng yêu." Cọ quần áo chà sạch tay, Ngải Thanh thật sự nhịn không được véo má núc ních.

Sau nhạc đệm nho nhỏ, Ngải Thanh lại bắt đầu công tác cắt lúa, Vương Tiểu Hổ thì ngồi xổm cách không xa bên cạnh Ngải Thanh, xách giỏ gỗ nhỏ, lượm mót lúa rơi xuống.

Sau khi cắt hơn nửa ruộng lúa thì Trần Lương cùng Vương ca khiêng máy dập lúa trên bờ đến trong ruộng, đặt vị trí xong, bỏ bó lúa lớn vào máy, giẫm bàn đạp; Ngải Thanh và Vương tẩu thì đứng canh bên thùng gỗ, ngăn hạt lúa bay ra ngoài.

Tiếng máy dập lúa trộn quấy lộ ra chút ken két, ầm ầm vang lên, như một bài hát gặt hái, hát đến vui vẻ, ca đến náo nhiệt, lảnh lót vang vọng ở đồng ruộng nông thôn, tiếng ca liên tục không dứt, kéo dài rất lâu rất lâu.......

Chờ lúc thùng gỗ đựng được bảy tám phần, Vương ca và Trần Lương khiêng lên đặt lên xe gỗ.

Cho đến khi chạng vạng, hai nhà mới thu dọn đi về.

Vốn eo đã mỏi, lại cộng thêm việc thể lực cường độ cao như vậy, Ngải Thanh vừa về đến nhà tắm xong ngủ ngay, mơ hồ bị Trần Lương gọi dậy đút cơm xong, lại ngã ra tiếp.

Nhìn vẻ mặt y mệt mỏi, Trần Lương vừa đau lòng vừa đành chịu, sau khi dọn dẹp sơ, nằm bên cạnh y, nhẹ nhàng xoa thắt lưng y.

"Trần Lương?" Hưởng thụ phục vụ săn sóc, Ngải Thanh cọ cọ mặt, dựa trước ngực Trần Lương.

"Hử?"

"Chúng ta còn bao nhiêu ruộng vậy? Ngày mai còn phải tiếp tục không?" Ý thức có chút mệt, nhưng vẫn xem như rõ rệt.

"Ừ, chúng ta tổng cộng có bốn mẫu ruộng lúa, ruộng loại một, ruộng loại hai mỗi loại hai mẫu. Theo tình hình hôm nay, đoán chừng còn phải hai ngày nữa mới có thể kết thúc. Nếu cảm thấy mệt, ngày mai ngươi ở nhà nghỉ ngơi đi."

"Không, ta còn muốn đi. Ta chỉ không ngờ thì ra vất vả như vậy." Ngải Thanh cảm thán nói, "Ừm, ngươi lúc trước đều làm một mình hả?"

Nghĩ đến đây, Ngải Thanh đột nhiên cảm thấy rất đau lòng, cánh tay gác trên thắt lưng hắn không nén được cũng ôm chặt hơn.

"Ừ, thân thể mẹ không tốt lắm, có điều Vương ca và Vương tẩu sẽ giúp đỡ, không vất vả lắm." Cảm nhận được ý đau lòng của y, Trần Lương khuyên nhủ.

"Ừm," Tuy Trần Lương nói như vậy, nhưng Ngải Thanh biết Trần Lương mấy năm trước nhất địnj vô cùng vất vả, cha qua đời, một thân một mình vừa phải chiếu cố mẹ đang bệnh, còn phải lo liệu một đống việc nhà và việc nông, loại kiên cường và nghị lực này sợ là người thường khó có, "Trần Lương, ngươi sau này còn có ta, ta sẽ luôn bên ngươi."

Chỉ là một câu nói rất đơn giản, Trần Lương lại cảm thấy hơn hàng ngàn câu nói hào hùng, hốc mắt cũng không nén được dâng lên một tầng ẩm ướt. Sau khi cha mẹ mất, hắn chưa từng khóc, hiện giờ lại chỉ bởi vì một lời hứa của người trong lòng, liền mất đi phòng tuyến kiên cố trong lòng. Trần Lương nghĩ, nếu khó khăn của quá khứ là để gặp được hạnh phúc hôm nay, như thế dù vất vả và gian nan đi nữa, hắn cũng nhất định sẽ không hối hận.

Người trong lòng, là tình yêu duy nhất đời này, hắn tuyệt sẽ không buông tay!

Nước suối ngoài cửa sổ chậm rãi chảy qua, diễn tấu ra khúc an giấc dễ chịu; hai người trong phòng dán chặt nhau, cảm nhận ấm áp của đối phương, ngủ say trong yên bình.....

Lại là một ngày gặt hái tốt đẹp! ((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

Tgclmn: lúc nhỏ từng sống ở nông thôn, tuy là chuyện 10 mấy năm trước, nhưng thật sự rất khó quên, cắt lúa thật sự là trải nghiệm rất thú vị, đặc biệt là loại cảm giác vui vẻ hưởng thụ và cùng người nhà phấn đấu thu hoạch gặt hái.

34 'Bà' quản gia

((Trans: PUPANDA)) Có lẽ là Trần Lương mát xa có hiệu quả, hai ngày kế tiếp Ngải Thanh cố kiên trì tiếp, chờ đến lúc lúa gặt hái hoàn tất, nhìn từng hạt lúa no đầy, trong lòng Ngải Thanh thích vô hạn.

Hạt lúa gặt về phải lấy khô bỏ ướt, một mặt là vì có thể dễ dàng tuốt vỏ, mặt khác cũng là vì ngăn lúc trữ hàng hạt lúa xảy ra nấm mốc. Cho nên mấy ngày này việc cần làm nhất của hai người Ngải Thanh và Trần Lương là bỏ hạt lúa trên chiếu trải ở sân trước dùng cái cào gỗ không ngừng xới.

Ngửi hương lúa trong sân bay tới liên hồi, Ngải Thanh đột nhiên nhớ đến một câu trong sách ngày trước khi đi học, nói là 'nắng chiếu càng mạnh, hạt lúa càng thơm', hiện giờ xem ra, là thật như vậy.

Hai người hợp lực lại bận rộn chừng một tuần, lúc này mới phơi ráo tất cả hạt lúa.

Năm nay không nghi ngờ gì là năm tốt, không gặp phải nạn sâu bệnh hạn hán hay lũ lụt, mỗi nhà mỗi hộ thu hoạch rất tốt. Bốn mẫu ruộng nhà Trần Lương, mẫu thượng đẳng sản lượng ước chừng là mỗi mẫu 40 đấu, ruộng nhị đẳng kém hơn chút, cũng cỡ 25 đấu, để lại 30 đấu nhà dùng, 100 đấu còn lại Trần Lương định bán hết đổi thành ngân lượng, để dự trù khi cần thiết.

"Mấy cái này đều phải tuốt vỏ sao?" Ngải Thanh ở một bên giúp hứng hạt thóc.

"Không cần, trừ cái bán đến trong trấn, cái khác đều dự trữ, để nhà dùng." Nói rồi, Trần Lương bỏ hạt lúa phơi xong vào phòng trữ gạo, lấy ra 10 đấu trực tiếp dùng bao gai đựng để lên xe.

"Chúng ta đi đâu?" Đi đến bên người Trần Lương, Ngải Thanh giúp đẩy xe gỗ.

"Công xã của thôn, trong thôn chỉ có chỗ đó có cối đá."

Đến công xã, đã có không ít gia đình xếp hàng, đều là chờ xay gạo, thấy phu phụ Trần Lương đến, liền chào hai người.

Chào xong, hai người xếp ở cuối hàng dài.

"Trần Lương, nhà ngươi năm nay thu hoạch lớn rồi, xem hạt lúa này, thật sáng bóng." Đứng phía trước bọn Ngải Thanh là Trần Nhị và vợ hắn phía tây thôn, người nói chuyện là Trần Nhị.

"Nhà Nhị ca Nhị tẩu cũng không kém." Trần Lương cười đáp.

"Haha, đâu có, ở thôn chúng ta, nếu nói huynh đệ Trần Lương là người có bản lĩnh thứ hai, thì không ai dám nhận thứ nhất, hiện giờ lại cưới một mỹ kiều thê, còn chịu khó như thế, thật hâm mộ chết người." Trần Nhị tẩu tiếp lời, không hổ là người từng trải nhiều, lời nói lắt léo, một hòn đá chết ba con chim: vừa khen Trần Lương, vừa khen Ngải Thanh, còn ám chỉ Ngải Thanh đã gả đúng người, nhất thiết đừng trêu hoa ghẹo nguyệt.

Kỳ thực, cũng khó trách người trong thôn thích nghĩ linh tinh, người lung linh như Ngải Thanh, người nhà quê bình thường không dám tơ tưởng, đều cho rằng quá yểu điệu, chắc chắn không chịu được khổ, cho dù cưới về nhà, cũng phải phòng hồng hạnh xuất tường, sợ nhất không biết lúc nào sẽ bị đội nón xanh.

Ngải Thanh lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghe thấy người trong thôn khen ngợi Trần Lương, trong lòng còn ngọt hơn ăn mật, trên mặt cũng không nén được nở nụ cười, nhìn mà người khác đều không khỏi sững sờ.

Trần Lương rất bình tĩnh chắn trước người Ngải Thanh, che tầm mắt phía trước bắn tới. Có lẽ đã phát hiện sự thất lễ vừa rồi, người trong thôn lúng túng cười, vội vàng xoay người đi.

Lòng mến mộ ai cũng có, vô luận nam nữ đều thế cả. Người trong thôn cũng chỉ bị nụ cười diễm lệ sạch sẽ kia của Ngải Thanh nhất thời mê mẩn, mới có hành động vừa rồi, trái lại cũng không phải thật sự có lối nghĩ không nên có gì.

Chờ sau khi hai người xây 10 đấu hạt thóc bỏ vỏ, đã là giờ thân, cột bao gai xong đặt trên xe, hai người hợp lực đẩy xe gỗ đi về nhà.

Tịch dương lặn, ánh mặt trời màu cam chiếu cả vùng một mảng đỏ cam, kéo bóng của hai người đỗ dài...

10 ngày sau.

"Vậy ngươi đi đường cẩn thận chút, bán gạo xong về sớm." Ngải Thanh đứng ở ngoài cửa cẩn thận dặn dò.

"Ừ, nếu ngươi có việc thì tìm Vương tẩu giúp đỡ." Nhận lấy bình nước Ngải Thanh đưa tới, Trần Lương đáp.

"Chao ôi, ta nói phu thê hai ngươi, ân ân ái ái muốn đến lúc nào đây, yên tâm đi, Vương tẩu ta sẽ chiếu cố tốt muội tử." Vương tẩu ở bên cạnh nói đùa.

"Được rồi, ngươi mau đi đi, đừng để Vương ca chờ lâu." Bị Vương tẩu nói ngại ngùng, Ngải Thanh vội vàng đẩy đẩy Trần Lương, để hắn lên đường.

"Ừ, vậy ta đi đây." Trần Lương cầm tay Ngải Thanh, nắm chặt rồi mới buông ra.

Nhìn theo Trần Lương, cho đến khi không thấy bóng dáng, Ngải Thanh mới lưu luyến xoay người, lại thấy Vương tẩu đứng phía sau nhìn y cười không ngừng.

"A, tẩu tử, tẩu còn chưa vào nhà?" Ngải Thanh cảm thấy rất lúng túng, chút tâm tư kia của mình tựa hồ đều bị nhìn thấu, mặt cũng không nén được nhuốm lên ráng đỏ.

"Haha, tẩu hiểu mà, phu thê tân hôn đều như vậy. Trưa rồi, muội cũng đừng về nữa, ở lại nhà tẩu ăn cơm." Nói rồi, Vương tẩu đẩy Ngải Thanh vào nhà mình.

Thấy không tiện từ chối, Ngải Thanh cũng đành phải đáp ứng.

"Tẩu tử, Tiểu Hổ đâu?" Ngải Thanh nghi hoặc nói, nhóc con mỗi lần vừa thấy mình chắc chắn dính lấy sao không thấy đâu cả.

"Hầy, chắc lại chạy đâu rồi, không đến giờ cơm sẽ không về, kệ nó đi." Vương tẩu bưng nước tiếp lời.

"À, vậy à." Ngải Thanh có chút thất vọng, vốn còn muốn giúp trông hài tử chút, dẫu sao Tiểu Hổ cũng rất thú vị, hiện tại..... "Tẩu tử, để ta làm cho, dù sao cũng không thể ăn của nhà ngươi còn để ngươi làm."

"Hầy, muội khách sáo quá, nhưng mà cũng được, tay nghề của muội, tẩu không so được, nếu để xú tiểu tử kia biết là muội làm, không biết sẽ hưng phấn thành dạng gì." Giao sạn chảo trong tay cho Ngải Thanh, Vương tẩu đi nhóm lửa.

Quả nhiên như Vương tẩu nói, chờ sau khi chơi đã đời, Vương Tiểu Hổ về vừa nghe nói cơm trưa là Ngải Thanh làm, cao hứng nhảy nhót, trong miệng không ngừng nói, "Đồ ăn thím làm tuyệt nhất", "Con rất muốn ăn nha", "Lúc nào làm xong vậy", vểnh môi thích vô cùng tận.

Cơm trưa náo nhiệt kết thúc trong tiếng hân hoan của Tiểu Hổ.

Bên kia.

Sau khi Trần Lương và Vương Lão Thực chuyển gạo đến trong trấn, đã là giờ ngọ, không kịp ăn trưa, thuê người giúp trực tiếp đưa gạo đến tiệm gạo Trần Ký.

Lão bản của tiệm gạo Trần Ký là người thôn Trần gia, rất tin dùng người trong thôn, bởi vậy bình thường mọi người cũng đều bán gạo cho hắn.

Sau khi cân đong, đủ 150 đấu gạo, hai người mỗi người một nửa, tính theo 10 đấu 600 văn, hai người mỗi người 4 quan 500 văn tiền.

Trả tiền công cho mấy người thuê giúp xong hai người liền cầm tiền đi đến khách điếm.

Ăn uống no say một bữa.

"Huynh đệ, ca đi mua mấy xấp vải, ngươi đi không?" Vương Lão Thực nói với Trần Lương.

Nghĩ thời tiết ngày càng lạnh, Trần Lương cảm thấy nên mua thêm ít quần áo cho Ngải Thanh, thế là liền đáp ứng.

Trong tiệm may.

"Haizz, huynh đệ, sao ngươi toàn mua may sẵn, này mắc, không bằng mua vải may." Vương Lão Thực nhìn Trần Lương cầm quần áo may sẵn khoa tay múa chân, liền nhỏ giọng nói bên tai, "Nếu vợ nhà ngươi không biết may, để tẩu tử may."

"Vương ca, không sao, quần áo này rất tốt." Tốn tiền vì Ngải Thanh, Trần Lương hết sức vui vẻ, tay nghề của thợ may trong tiệm cũng rất tốt.

"Ngươi đấy, xem quần áo này, láng mịn như thế, không tốt mới lạ, nhưng này cũng mắc dễ sợ. Aizz, ta nói sao ta không phát hiện ngươi thương vợ như vậy." Vương Lão Thực trêu chọc, có điều nhìn quần áo này đích xác không tệ, nghĩ có phải cũng nên mua một bộ cho vợ và con trai nhà mình không.

Hai người từ trong tiệm may đi ra, sau khi hẹn thời gian và địa điểm tụ họp liền tách ra, Vương Lão Thực muốn đi mua ít phấn son cho vợ, lại mua đồ ngọt và đồ chơi cho Tiểu Hổ, Trần Lương thì đi tiệm thuốc.

Trần Lương quen thuộc đi đến một y quán. Thấy có khách đến cửa, tiểu đồng vội chào đón, "Là muốn khám bệnh mua thuốc sao?"

"Ừ, còn mỡ cao lần trước bán không?" Trần Lương cũng không nói nhiều, trực tiếp mở miệng.

"A, à, có có có, ta đi lấy liền." Tiểu đồng đã quen thuộc, đầu năm nay tiểu quan quán một đống, dùng mỡ cao này không ít, nhất là sau khi hoàng đế ban bố pháp lệnh cho phép nam tử thông hôn; vừa nãy sở dĩ chần chừ, cũng chỉ là vì Trần Lương bộ dáng thật sự tuấn lãng, lại không thích nữ nhân, cảm thấy đáng tiếc mà thôi.

Đưa mỡ cao cho Trần Lương, tiểu đồng lại hỏi, "Còn cần gì nữa không?"

"Ừ, có thứ chăm sóc da tay không?" Nhớ đến đôi tay vốn trắng nõn mềm mịn kia của Ngải Thanh vì cắt lúa mà bị trầy, Trần Lương liền cảm thấy rất đau lòng.

"Có, đây là hàng mới trong tiệm, đối với vết cắt, bỏng v.v tốt nhất, ngài chờ lát, ta đem ra liền." Nói xong, tiểu đồng liền chạy vào bên trong.

Sau khi thử một ít, Trần Lương cảm thấy kem bôi da này xác thực không tệ, liền mua hai hộp.

Trả tiền rồi ra khỏi tiệm thuốc, Trần Lương theo dặn dò của Ngải Thanh đến tiệm tạp hóa mua năm cân dầu thực vật và một ít gia vị, lại đến tiệm thịt heo mua ba cân thịt nạc hai cân sườn heo. Sau khi mua đủ hết thảy, xem canh giờ, liền chạy đến bến đò.

Chờ lúc hai người về thôn, mặt trời đã lặn.

Trần Lương vừa đi vào sân, liền nhìn thấy Ngải Thanh từ trong bếp xách thùng nước đi ra.

"Ơ, ngươi về rồi à." Bỏ thùng gỗ xuống, Ngải Thanh vội vàng chạy đến san sẻ bớt đồ đạc trong tay Trần Lương.

"Mấy cái đó, ngươi đem về phòng bếp đi. Ta bỏ mấy cái này vào trong phòng." Trần Lương nói rồi, đi về phía nhà chính.

Trần Lương cất đồ vào xong, lại về phòng bếp, thấy Ngải Thanh đang nhóm lửa, "Ngươi muốn nấu cơm?"

"Ngươi chưa ăn cơm tối đi, ta nấu ít mì."

"Để ta nhóm lửa." Nói xong Trần Lương lấy đi đá lửa trong tay Ngải Thanh.

Ngải Thanh đứng trước bếp lò, sau khi rửa sạch thịt nạc Trần Lương vừa mua cắt ra một miếng băm nhỏ, ném vào trong chảo dầu nóng, phát ra âm thanh xèo xèo; lại từ trong tủ bếp lấy ra hai quả trứng gà đập ra, thêm ít muối trộn đều. Chờ lúc thịt nạc ổn rồi, kéo thịt đến mép chảo, đổ trứng trong chén vào chảo, sau khi định hình lại dùng sạn khoét thành một miếng nhỏ, bỏ thịt nạc bên cạnh vào chiên cùng, sau đó thêm chút nước nóng của ấm trên tường, đậy nắp chờ nước sôi.

"Lần này gạo bán thế nào?" Tạm thời rảnh rỗi, Ngải Thanh lại ngồi về bên cạnh Trần Lương.

"Ừ, không tệ." Trần Lương nói rồi lại thêm ít gỗ vào trong lò.

"Ồ, vậy giao cho ta đi." Ngải Thanh nói xong chìa tay ra.

"Hả?" Kỳ thực Trần Lương vốn cũng muốn giao tiền cho Ngải Thanh, chỉ là không ngờ y sẽ chủ động mở miệng như vậy.

"Hả cái gì," Ngải Thanh bĩu môi, tiếp tục nói, "Ta nghĩ kỹ rồi, ta quản tốt nhất." Kỳ thực trong lòng Ngải Thanh nghĩ là, (Nếu ngươi có tiền trong người, ai biết ngươi có đi kỹ viện nữa hay không, tuy lần trước không làm gì, nhưng tục ngữ đã nói 'Thường đi bên bờ sông, sao có thể không ướt giày' a.)

Nhìn Ngải Thanh vẻ mặt đương nhiên, Trần Lương chỉ cười cười, cũng không tranh luận nữa, từ trong ngực móc ra 4 quan 300 văn đưa cho Ngải Thanh.

"Hết rồi hả?" Nhận tiền trong tay Trần Lương, Ngải Thanh cẩn thận đếm.

"Ừ, quần áo, thịt và dầu tốn một chút." Trần Lương thành thật đáp, theo sau lại bổ sung, "Nước trong chảo hẳn nóng rồi."

"A, đúng." Vội vàng cất tiền, Ngải Thanh nhanh chóng chạy đi mở nắp, bỏ mì vào.

Buổi tối, lúc Trần Lương tắm xong xuôi về phòng, Ngải Thanh đã ngủ, chăn bị đá sang một bên.

Đắp chăn lại cho Ngải Thanh, Trần Lương cẩn thận nằm bên cạnh y.

Dường như cảm nhận được nguồn ấm, Ngải Thanh theo đó nhích tới, điều chỉnh tư thế, lại ngủ tiếp, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, "Ừm, tiền đều đưa ta.....muốn đi kỹ viện.....miễn bàn, không có cửa......"

Ôn nhu nhìn người nằm sấp trên người mình, nghe lời nói mớ không ngừng phát ra bên miệng, Trần Lương cười, đôi tay không nén được ôm chặt lấy cơ thể trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co