Trieu Duyen Vo Nhat Cover
*Rầm rầm*Chiếc hộp sắt được mở ra trước mặt của Kỳ Duyên. Nàng cầm gói nilon được bọc kín trên tay tung tung lên cao như đang ước lượng thể tích của vật mình đang cầm. "Lão đại tất cả chuyến hàng đang ở đây" "Ừ, đem hết xuống kiểm tra cho tao" "Dạ, bọn mày nghe gì chưa làm đi" Vũ Phong quay mặt qua hướng bọn đàn em ra dấu hiệu kiểm tra. Hơn trăm chiếc côngtenơ đậu ở một bãi đất trống rộng lớn đều bị bật hết nắp thùng ra kiểm tra. "Lão đại hàng đã kiểm tra hết không có vấn đề gì." "Đem toàn bộ đi ở đây lâu không an toàn, phân ra các xe nhỏ mà đem đi." "Dõ" Bọn đàn em nhanh chóng làm theo lời nàng nói, đóng gói toàn bộ chuyến hàng lại và đem đi. "Lão đại đã tìm ra con chuột đó" "Đưa tao đi" Vũ Phong đưa nàng đến một căn nhà hoang ở ngoại thành, một vài tên đàn em đã ở sẵn đó đợi hai người. "Người đâu" Nàng chủ lạnh lùng nhìn sơ qua rồi lên tiếng. "Người đây lão đại" Hai tên đàn em của của nàng lôi một gã đàn ông bị đánh cho bầm dập ra trước mặt nàng. Tên đó bị ép quỳ trước mặt nàng nhưng ngữ khí vẫn rất cao ngạo, ánh mắt đầy sự kiên định chứ không hề có một chút nào sợ hãi trong mắt hắn. Kỳ Duyên nhìn hắn ý trí kiên định mà trong mắt đầy vẻ khinh thường, nàng chỉ nhếch mép lên cười một cái. Đưa tay ra hướng của của anh. Vũ Phong từ bên hông mình rút ra một khẩu súng lục đưa cho nàng. Nàng cầm súng lên cò rồi chĩa thẳng mũi súng vào trán kẻ đang quỳ gối trước mặt mình.
"Tao cho mày một cơ hội cuối để mà nói ra" "Hừ, Cô tưởng tôi sẽ khuất phục trước cô và nói ra sao. Cô đừng có ảo tưởng nữa sẽ không bao giờ đâu" "Cũng cứng miệng lắm. Một con chuột nhắt như mày thì làm được gì. Mấy con chuột khác tao cũng đã cho đi về với tổ tiên hết rồi giờ đến lượt mày. Còn bà già nhà mày tao cũng sẽ đưa đi gặp mày sớm thôi" "Cô...cô tuyệt đối không được động vào mẹ của tôi" "Hì! Tao cũng không cần mày nói nữa, còn bà mẹ mãy tao sẽ để bà xuống gặp mày." "Đoàng" Nàng vừa nói dứt lời thì viên đạn đã bay xuyên qua đầu của hắn. Nàng nhìn mà vẫn không có chút cảm xúc nào. "Xử lý cho tốt vào, đừng để manh mối gì" "Rõ"Bọn thuộc hạ nhanh chóng làm theo những gì nàng nói. Đã rất nhanh đã xử lý xong xuôi sạch sẽ mọi việc. "Phong mày theo tao" "Dạ" Anh đi tới chiếc siêu xe phiên bản có giới hạn màu đen mở cửa ra cho nàng. Nàng ngồi ghế lái phụ còn anh ngồi vào ghế lái, đạp chân ga chiếc xe đã phóng như bay trên đường. "Lão đại, chị lại nhớ tới chị dâu à" Khi anh vô tình quay sang thì thấy nét mặt của nàng rất ảm đạm, ánh mắt thì mang mác nỗi buồn. Chỉ khi nghĩ về Triệu Triệu nàng mới có vẻ mặt đau thương này. Anh lên tiếng phá tan bầu không khí quái dị này. Nàng thì vẫn chung thủy nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, im lặng không nói câu nào. "Em sẽ điều động thêm người để đi tìm chị dâu. Nhất định sẽ tìm ra" Kỳ Duyên vân im lặng không nói gì ánh mắt vẫn chung thủy nhìn ra bên ngoài. "Đã 4 năm rồi" Nàng cuối cùng cũng đã lên tiếng nhưng trong giọng nói của nàng lại ẩn chứa đầy nỗi buồn không thể nào nói ra được. Vũ Phong thấy vậy cũng đàng câm nín không nói câu nào nữa vì nói gì cũng sẽ làm nàng càng đau thêm mà thôi. Chiếc siêu xe lao nhanh trên con đường dài gió phả nhẹ vào mặt nàng làm tóc nàng vì vậy mà rung chuyển. Vũ Phong nói đúng nàng quả thực lại đang nhớ về cô. Tại sao cứ nhớ về cô lồng ngực nàng lại nhói lên một cơn đau đớn. Nàng đang ở nơi này nhớ đến cô, vậy cô có đang nhớ về nàng không. Đây là câu hỏi nàng đã tự hỏi bản thân mình cả vạn lần rằng cô có nhớ nàng không. Nhưng dù nghĩ như nào hay hỏi bao nhiêu lần thì nàng vẫn không có được câu trả lời cho câu hỏi của mình. "Lão đại về khách sạn luôn hay không ạ" Nàng không nói lời nào chỉ nhẹ nhàng gật đầu để anh biết, rồi mình thì lại chìm vào nỗi nhớ miên man không biết bao giờ mới có hồi kết. Dù ở bên này nhưng nàng vẫn vận hành công ty bên đó, nàng kiểm tra rồi dặn dò thư ký vài thứ. Khi tới khách sạn rồi thì nàng mới buông chiếc máy tính ra khỏi tay. Đau đầu xoa thái dương nàng mới từ từ đi vào bên trong. Phòng nàng đã đặt sẵn giờ chỉ việc lên đó và ngủ để ngày mai về nước là được. Khi cửa thang máy sắp đóng kín lại thì nhãn quang nàng đột nhiên mở to ra, bản thân bất tri bất giác chặn lại cửa thang máy để nó mở ra vô tình làm bàn tay của nàng bị thương nhưng nàng cũng mặc kệ một chút vết thương nhỏ này mà mà nhanh chóng lao thẳng ra bên ngoài. Đầu ngoảnh nhìn khắp xung quanh rồi chạy đi. Vũ Phong ở cạnh thấy nàng vậy cũng nhanh chóng chạy ra ngoài, chạy theo sau nàng. Nàng chạy đi khắp nơi trong khác sạn như đang tìm kiếm bóng dáng của một ai đó. "Lão đại chị sao vậy sao lại chạy ra đây." Nàng dường như chạy quanh khắp cái khách sạn này nhưng vẫn không tìm được. "Triệu, chị ấy đang ở đây" Nàng đứng lại một chỗ thở dốc mặt thì có một lớp mồ hôi vì chạy nhiều. "Chị dâu ở đây sao. Lão đại có khi nào chị nhìn nhầm vì làm việc quá nhiều không. " Nàng đứng đó bàn tay đưa lên ngực mình sờ rồi nắm chặt. "Không phải, đó không là ảo giác" Khi thấy bóng dáng người con gái đi qua cửa thang máy dù vài giây thôi nhưng lại cũng làm tim nàng đập bất thường, chỉ có cô mới làm nàng có cảm giác này mà thôi. "Vợ! Em tìm thấy chị rồi"...
"Tao cho mày một cơ hội cuối để mà nói ra" "Hừ, Cô tưởng tôi sẽ khuất phục trước cô và nói ra sao. Cô đừng có ảo tưởng nữa sẽ không bao giờ đâu" "Cũng cứng miệng lắm. Một con chuột nhắt như mày thì làm được gì. Mấy con chuột khác tao cũng đã cho đi về với tổ tiên hết rồi giờ đến lượt mày. Còn bà già nhà mày tao cũng sẽ đưa đi gặp mày sớm thôi" "Cô...cô tuyệt đối không được động vào mẹ của tôi" "Hì! Tao cũng không cần mày nói nữa, còn bà mẹ mãy tao sẽ để bà xuống gặp mày." "Đoàng" Nàng vừa nói dứt lời thì viên đạn đã bay xuyên qua đầu của hắn. Nàng nhìn mà vẫn không có chút cảm xúc nào. "Xử lý cho tốt vào, đừng để manh mối gì" "Rõ"Bọn thuộc hạ nhanh chóng làm theo những gì nàng nói. Đã rất nhanh đã xử lý xong xuôi sạch sẽ mọi việc. "Phong mày theo tao" "Dạ" Anh đi tới chiếc siêu xe phiên bản có giới hạn màu đen mở cửa ra cho nàng. Nàng ngồi ghế lái phụ còn anh ngồi vào ghế lái, đạp chân ga chiếc xe đã phóng như bay trên đường. "Lão đại, chị lại nhớ tới chị dâu à" Khi anh vô tình quay sang thì thấy nét mặt của nàng rất ảm đạm, ánh mắt thì mang mác nỗi buồn. Chỉ khi nghĩ về Triệu Triệu nàng mới có vẻ mặt đau thương này. Anh lên tiếng phá tan bầu không khí quái dị này. Nàng thì vẫn chung thủy nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, im lặng không nói câu nào. "Em sẽ điều động thêm người để đi tìm chị dâu. Nhất định sẽ tìm ra" Kỳ Duyên vân im lặng không nói gì ánh mắt vẫn chung thủy nhìn ra bên ngoài. "Đã 4 năm rồi" Nàng cuối cùng cũng đã lên tiếng nhưng trong giọng nói của nàng lại ẩn chứa đầy nỗi buồn không thể nào nói ra được. Vũ Phong thấy vậy cũng đàng câm nín không nói câu nào nữa vì nói gì cũng sẽ làm nàng càng đau thêm mà thôi. Chiếc siêu xe lao nhanh trên con đường dài gió phả nhẹ vào mặt nàng làm tóc nàng vì vậy mà rung chuyển. Vũ Phong nói đúng nàng quả thực lại đang nhớ về cô. Tại sao cứ nhớ về cô lồng ngực nàng lại nhói lên một cơn đau đớn. Nàng đang ở nơi này nhớ đến cô, vậy cô có đang nhớ về nàng không. Đây là câu hỏi nàng đã tự hỏi bản thân mình cả vạn lần rằng cô có nhớ nàng không. Nhưng dù nghĩ như nào hay hỏi bao nhiêu lần thì nàng vẫn không có được câu trả lời cho câu hỏi của mình. "Lão đại về khách sạn luôn hay không ạ" Nàng không nói lời nào chỉ nhẹ nhàng gật đầu để anh biết, rồi mình thì lại chìm vào nỗi nhớ miên man không biết bao giờ mới có hồi kết. Dù ở bên này nhưng nàng vẫn vận hành công ty bên đó, nàng kiểm tra rồi dặn dò thư ký vài thứ. Khi tới khách sạn rồi thì nàng mới buông chiếc máy tính ra khỏi tay. Đau đầu xoa thái dương nàng mới từ từ đi vào bên trong. Phòng nàng đã đặt sẵn giờ chỉ việc lên đó và ngủ để ngày mai về nước là được. Khi cửa thang máy sắp đóng kín lại thì nhãn quang nàng đột nhiên mở to ra, bản thân bất tri bất giác chặn lại cửa thang máy để nó mở ra vô tình làm bàn tay của nàng bị thương nhưng nàng cũng mặc kệ một chút vết thương nhỏ này mà mà nhanh chóng lao thẳng ra bên ngoài. Đầu ngoảnh nhìn khắp xung quanh rồi chạy đi. Vũ Phong ở cạnh thấy nàng vậy cũng nhanh chóng chạy ra ngoài, chạy theo sau nàng. Nàng chạy đi khắp nơi trong khác sạn như đang tìm kiếm bóng dáng của một ai đó. "Lão đại chị sao vậy sao lại chạy ra đây." Nàng dường như chạy quanh khắp cái khách sạn này nhưng vẫn không tìm được. "Triệu, chị ấy đang ở đây" Nàng đứng lại một chỗ thở dốc mặt thì có một lớp mồ hôi vì chạy nhiều. "Chị dâu ở đây sao. Lão đại có khi nào chị nhìn nhầm vì làm việc quá nhiều không. " Nàng đứng đó bàn tay đưa lên ngực mình sờ rồi nắm chặt. "Không phải, đó không là ảo giác" Khi thấy bóng dáng người con gái đi qua cửa thang máy dù vài giây thôi nhưng lại cũng làm tim nàng đập bất thường, chỉ có cô mới làm nàng có cảm giác này mà thôi. "Vợ! Em tìm thấy chị rồi"...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co