Truyen3h.Co

Trung Toc Toi Den Tu Phuong Xa


Lộ Viễn không biết vì sao Công tước Monk và công tước Durant lại đột nhiên tới thăm, khi nghe được điều này cậu đã rất kinh ngạc, Lộ Viễn và Justu nhìn nhau, đều thấy được sự nghi hoặc trong mắt đối phương, bọn họ đứng dậy khỏi giường, sửa sang lại quần áo, lúc này mới đối với máy truyền tin nói: "Cho bọn họ vào đây."

Lộ Viễn có chút tò mò về mục đích của bọn họ khi tới đây, mà đừng nói là muốn tới đây kiếm chuyện gây sự với cậu đấy nhá?

Cảnh vệ nhận được mệnh lệnh, thì thả bọn họ đi vào, còn khẽ gật đầu với đám người Công tước Monk: "Hai vị các hạ mời vào, nhưng xin đừng ở lại quá lâu. Bệ hạ đã hạ lệnh không cho phép bất cứ trùng nào tới đây quấy rầy thời gian tĩnh dưỡng của Lộ Viễn các hạ."

Công tước Monk nghe được lời này thì sắc mặt trở nên khó coi, đúng là phong thủy thay đổi, lấy thân phận địa vị hiện tại của ông ta, mà còn phải khom lưng uốn gối đến mức như thế này sao? Quý tộc coi trọng nhất chính là mặt mũi, hôm nay ông ta coi như đem mặt mũi của bản thân chả khác gì miếng giẻ rách ném hết ở đây rồi.

Công tước Durant lại không suy nghĩ nhiều như vậy, ông ta vẫn luôn là một kẻ gió chiều nào thì theo chiều đấy, để có thể duy trì được tước vị như bây giờ, một nửa là nhờ có sự cống hiến của gia tộc, một nửa là bởi vì ông ta đủ thức thời. Công tước Durant dơ tay sửa sang lại cổ áo, dẫn đầu đi vào phòng bệnh.

Dù sao Lộ Viễn vẫn còn đang ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng, lên lúc này đành phải giả vờ bộ dạng bệnh tật ốm yếu, khi công tước Durant bước vào phòng bệnh thì lập tức nhìn thấy một trùng đực tóc đen mắt đen đang ngồi ở trên giường bệnh, đối phương có lẽ là do bị bệnh lên nhìn có chút ôm yếu, nhưng với khuôn mặt đẹp trai và khí chất sắc bén, cho dù ở Sallyland thì cũng là một trùng đực hết sức đặc biệt.

Ngồi ở sô pha bên cạnh là một quân thư đang cúi đầu xem tạp chí, bắt chéo chân, tư thế lười biếng, mặc dù khuôn mặt bị tạp chí che khuất, nhưng Công tước Durant chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra trùng cái này chính là Thất hoàng tử Justu, trong lòng khó tránh khỏi kinh ngạc, đầu óc lập tức xoay chuyển tính toán nhiều lần.

Trùng Đế rõ ràng đã ra lệnh không cho phép bất kỳ trùng nào tới đây quấy rầy thời gian hồi phục của Lộ Viễn, nhưng lại để Justu tới đây chăm sóc, bệ hạ đánh bàn tính gì không cần nói tất cả mọi người đều biết, ông ta còn đang tính là người đầu tiên mượn sức trùng đực này, mời đối phương đứng về phe gia tộc Durant.

Mà cũng đúng, ai lại không muốn một trùng đực có độ tinh khiết máu  100%? Nếu tin tức này truyền ra ngoài, mấy quý tộc kia còn không phải đạp muốn gảy cửa tới nhà cầu hôn. Vua chính là vua, khi người ngoài còn đang ngu ngốc suy đoán tin tức này có phải sự thật hay không thì ngài đã ra tay trước tiên, đúng là xảo quyệt.

Công tước âm thầm thở dài, xem ra hành động hôm nay tới đây xin lỗi của ông ta cũng không phải tốn công vô ích, nếu cho trùng đực trước mặt này thêm thời gian chắc chắn cậu ta sẽ trở trành một nhân vật làm mưa làm gió ở Đế Đô, mặc dù không thể trở thành bạn bè thì cũng không thể trở thành kẻ thù.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, trong đầu công tước Durant hiện lên rất nhiều suy nghĩ, khi phục hồi tinh thần lại, trong lòng ông ta đã ra quyết định. Chỉ thấy ông ta hơi cúi người, mỉm cười thực hiện nghi thức chào hỏi của quý tộc: "Lộ Viễn các hạ, tôi là hùng phụ của Boya, nghe nói ngài bị thương phải nhập viện, nên đã đặc biệt tới đây thăm ngài."

Nói xong, ông ta nhìn về phía Justu đang ngồi bên cạnh, đồng dạng mỉm cười gật đầu thi lễ chào hỏi: "Thất hoàng tử điện hạ, thật là trùng hợp, không ngờ ngài cũng ở đây."

Không biết vì sao, Justu không muốn để ý đến tên cáo già này, nghe vậy thì lật một trang tạp chí, không hề ngước mắt lên nhìn, cười nói: "Thật trùng hợp, Công tước Durant."

Ngày hôm đó, ở học viện Boya buộc bát hoàng tử Jayne phải hủy bỏ hôn ước, mặc dù một phần là do tính cách bốc đồng của hắn ta nhưng nhất định không thể thiếu Công tước Durant ở phía sau bày mưu tính kế, dù sao cũng có một số việc trưởng bối không tiện ra mặt, đành phải giao cho thế hệ trẻ xử lý, xong việc chỉ cần nói  "trùng con có biết gì đâu" là có thể nhẹ nhàng cho qua chuyện, cũng sẽ không có người thật sự đi truy cứu.

Nếu công tước Durant không hài lòng với cuộc hôn nhân này, ông ta có thể đến gặp Trùng đế để hủy hôn, Trùng đế cũng chưa chắc sẽ không đồng ý, nhưng ông ta xưa nay vẫn luôn khéo đưa đẩy, không muốn đắc tội bất cứ ai, nên âm thầm xúi giục con trai út của mình đi bắt nạt người có chân tàn tật là Jayne, đúng là quá mức bỉ ổi.

Thái độ của Lộ Viễn không thân thiện cũng không gần gũi, chỉ đưa tay chỉ về chiếc ghế sofa đối diện: "Mời ngồi."

Công tước Durant vô thức chà xát tay: "Đại nhân, kỳ thật hôm nay tôi đặt biệt tới đây là để xin lỗi..."

Lời ông ta còn chưa dứt, thì bỗng nhiên bên ngoài cánh cửa truyền đến tiếng ho, hóa ra Công tước Monk cũng đã đi vào. Ông ta có vẻ như chân thành hơn Công tước Durant, bởi vì ông ta còn dẫn theo Wenger có chút hốc hác ở phía sau, tất nhiên không thể loại trừ việc Boya bị Justu đánh quá mạnh lên bây giờ vẫn còn đang nằm bò ở trên giường bệnh không đứng dậy được.

Lộ Viễn không khỏi có chút kinh ngạc trước cảnh tượng này, cậu nghĩ thầm, đây không phải là lão già lườm cậu ở cửa văn phòng Đô đốc Safire sao? Thì ra người đó chính là Công tước Monk. Chỉ là không biết hôm nay ông ta mang Wenger tới đây là để tính sổ hay là vì mục đích gì khác?

Thực rõ ràng hôm nay Công tước Monk tới đây là để xin lỗi, ông ta vừa bước vào phòng bệnh đã túm lấy cổ áo của Wenger, giống như xách một con gà ném lên giường Lộ Viễn, tức giận mắng: "Mày còn đứng đó làm gì? Còn không mau xin lỗi Lộ Viễn các hạ đi!

Vì ở nhà đã bị la cho một trận lên lúc này dù không muốn xin lỗi nhưng Wenger cũng chỉ có thể nén giận, căng da đầu hướng Lộ Viễn xin lỗi: "Thưa ngài, tôi thực sự xin lỗi vì lúc trước đã xúc phạm ngài ở đại sảnh lúc báo danh quân sự. Hôm nay tôi đặc biệt tới đây là để xin lỗi, mong ngài có thể lượng tình tha thứ."

Lộ Viễn khó hiểu cau mày, nhìn sang Công tước Monk đứng bên cạnh hỏi: "Ngài đây là có ý gì?"

Công tước Monk miễn cưỡng cười trừ một tiếng, để cho khuôn mặt nhìn không cứng ngắc lắm: "Lộ viễn các hạ, Wenger lúc trước vô tư quậy phá, không may cùng ngài xảy ra một chút mâu thuẫn, trong lòng tôi luôn cảm thấy rất có lỗi, cho nên khi nghe tin ngài bị tiểu thiếu gia của gia tộc Durant đánh đến mức phải vào bệnh viện, hôm nay tôi liền cố ý mang theo Wenget tới đây để thăm ngài thuận tiện hướng ngài xin lỗi."

Việc các quý tộc ở sau lưng bỏ đá xuống giếng nhau không phải là chuyện lạ lùng gì, nhưng cũng không có mấy người giống như công tước Monk không biết xấu hổ, ở trước mặt chính chủ bỏ đá xuống giếng. Mông của công tước Durant vừa mới chạm vào ghế sofa, nghe vậy, ông ta lập tức đứng phắt dậy, bước tới giận dữ mắng: "Con trùng khốn kiếp kia! Ông đang đứng nói nhảm gì đấy! Lộ Viễn các hạ nằm viện là bởi vì ngài ấy bị bệnh, chuyện này thì mắc mớ gì liên quan đến Boya!"

Công tước Monk âm dương quái khí nói: "Lộ viễn các hạ đương nhiên là vì bị bệnh nên mới phải nằm viện, nhưng đó là vì ngài ấy bị thẩm vấn trong phòng quá lâu, khiến tinh thần mệt mỏi mới dẫn đến ngất xỉu phải nhập viện. Mà vì sao ngài ấy bị thẩm vấn, chắc cũng không cần tôi phải giải thích nguyên nhân cho ngài công tước đây biết đâu ha?"

Công tước Durant nghe được lời này thì tức muốn hộc máu, nhưng lại không thể phản bác lại được, bởi vì đúng thật là Lộ Viễn sau khi cùng Boya đánh nhau mới bị mời vào phòng thẩm vấn, một khi truy cứu nguyên nhân bắt đầu mọi chuyện, thì nhà ông ta không thoát khỏi liên quan đầu tiên.

Công tước Durant sợ Lộ Viễn ghi hận, móc lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, vội vàng giải thích: "Đại nhân, tất cả đều là do Boya không hiểu chuyện, tôi đã tự mình dạy cho nó một bài học rồi. Vốn dĩ hôm nay định đưa nó đến tận cửa để đích thân xin lỗi, nhưng vì vết thương của nó vẫn chưa khỏi hẳn, nên không thể rời khỏi giường được, cho nên... cho nên..."

Lộ Viễn nghe vậy bỗng nhiên cảm thấy chuyện này ngày càng thú vị: "Xin lỗi? Xin lỗi chuyện gì cơ? Rõ ràng là do tôi đánh hắn, ông vì cái gì phải xin lỗi?"

"Không, không, làm sao ngài có thể đánh nó được chứ?"

Công tước Durant mở to mắt nói dối, tức giận phủ nhận: "Tất cả đều là do tên nhóc thối Boya kia không có mắt nhìn đường, không cẩn thận đụng vào tay của ngài, còn hại ngài sinh bệnh phải nhập viện. Chuyện này thực sự là sai càng thêm sai, nếu ngài muốn Boya phải bồi thường, ngay bây giờ tôi có thể lập tức giúp ngài thuê một luật sư lại đây, ngài muốn ra giá bao nhiêu cũng được!"

Gia tộc quý tộc có căn cơ sâu xa, lại có chút tài phú, nếu có thể dùng tiền để giải quyết, công tước Durant chỉ đành nghiến răng chấp nhận.

Lúc này Lộ Viễn cuối cũng hiểu ra điều gì đó, khoanh tay dựa người vào đầu giường hỏi: "Cho nên hôm nay hai người đến đây để xin lỗi à?"

Công tước Monk lúng túng mỉm cười, Công tước Durant liên tục gật đầu.

Justus ngồi ở ghế sô pha bên cạnh, nghe được lời nói của Lộ Viễn thì không nhịn được cười ra tiếng, anh cảm thấy hai người kia thật sự rất buồn cười, đồng thời đặt tạp chí trên tay xuống, ra hiệu cho Lộ Viễn đừng để ý mấy cái người gió chiều nào theo chiều ấy này, tuy nhiên, Lộ Viễn lại đột nhiên lên tiếng: "Tôi nghĩ rằng hai người đã tìm nhầm người rồi."

Công tước Monk nghe được lời này thì sửng sốt, Công tước Durant cũng tỏ vẻ bối rối.

Lộ Viễn nhìn bọn họ đều có vẻ mặt khó hiểu, lên kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: "Nếu hai người muốn xin lỗi, có lẽ đã tìm nhầm người rồi."

Lộ Viễn cũng không đối với việc đánh nhau này tính toán chi li, là cậu cố ý đánh Wenger, Boya cũng là cậu cố ý đánh, bất kể nguyên nhân sự việc là gì, cậu đều là người ra tay trước, đây là sự thật không thể chối cãi. Nếu phải tranh cãi đúng sai thì cũng chỉ là kẻ xấu lớn gặp kẻ xấu nhỏ, không có kẻ nào trong sạch hơn kẻ nào.

Lộ Viễn nhìn Wenger từ nãy đến giờ vẫn im lặng, hơi nhướng mày: "Người cậu cần xin lỗi không phải tôi, mà là trùng đực bị cậu xé nát tờ giấy đăng ký báo danh thành từng mảnh. Người Boya cần xin lỗi cũng không phải là tôi, mà là người bị cậu ta đánh cho bị thương bát hoàng tử điện hạ."

"Mà tôi......"

Lộ Viễn chỉ vào mình, khẽ lắc đầu: "Tôi chỉ là không nhịn được vì những chuyện này mà nổi lên xung đột với hai người đó mà thôi, anh đánh tôi, tôi đánh lại anh, điều này là công bằng."

"Tôi sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của mấy người, Nếu các người thực sự muốn xin lỗi, thì tốt nhất nên tìm người khác đi thôi."

Lộ Viễn trong lòng biết rất rõ, lần xin lỗi này không phải là do bọn họ tìm lại được được chút lương tâm ít ỏi, cũng không phải là đột nhiên hối cải làm lại từ đầu, mà là do những trùng đực này đụng phải người mà bản thân không thể đắc tội nổi, nên mới buộc phải cúi đầu xin lỗi.

Từ "đạo đức giả" cũng giống như từ "lòng lang dạ sói", đều không đáng một đồng.

Wenger lần này cuối cùng cũng thông minh ra, nhanh chóng nói: "Các hạ, lát nữa tôi sẽ đi tim trùng đực kia nói lời xin lỗi, cầu xin hắn tha thứ."

Công tước Monk nghe vậy cũng không nói gì, coi như là ngầm đồng ý, dù sao đều là xin lỗi, xin lỗi ai mà chả giống nhau. Mặt mũi cũng đều mất hết rồi, ông ta sợ gì mất mặt lần thứ hai.

Công tước Durant bên kia lại lâm vào thế khó xử, xung đột lần này là do Boya đánh nhau với Jayne điện hạ gây ra, nếu ông ta tới cửa tìm bát hoàng tử để xin lỗi, thì chẳng phải gián tiếp thừa nhận chuyện này sao? Nếu Trùng Đế truy cứu lên thì chẳng phải gặp phiền phức lớn.

Justu thấy vậy, thì chợt nhớ tới một chuyện, liền lười biếng đứng dậy khỏi ghế sofa, đi tới trước mặt Lộ Viễn, cúi xuống thì thầm vào tai cậu điều gì đó, sau đó nhếch môi hôn lên má cậu, làm xong tất cả mới một lần nữa trở về chỗ, ngồi xuống—

Anh không ngại thể hiện sự thân mật của mình với Lộ Viễn ở trước mặt mọi người và ngược lại với sự rộng rãi này, anh hy vọng tất cả trùng thông minh một chút, minh bạch Lộ Viễn chính là hùng chủ tương lai của anh, không được phép mơ tưởng cướp lấy.

Công tước Monk và Công tước Durant nhìn thấy cảnh này thì xấu hổ quay đầu đi, giả vờ như chưa nhìn thấy gì, đế quốc cuối cùng cũng xuất hiện một trùng đực có độ tinh khiết máu 100%, cũng chỉ có vương trùng mang trong mình huyết mạch hoàng gia mới có thể xứng đôi với đối phương.

Lộ Viễn không ngờ lá gan của Justu lại lớn như vậy, dám hôn cậu ở trước mặt mọi người, vẻ mặt không thay đổi liếc nhìn Justu, thì thấy người kia đã ngồi trở lại ghế sô pha như chưa hề có chuyện gì xảy ra đọc tạp chí, khuôn mặt bị che đến kín mít.

Lộ Viễn đành phải quay mặt trở lại,nhìn công tước Durant nói: "Nếu ngài thật sự muốn đền bù những gì con trai ngài đã làm, thì chi bằng đích thân ngài đến gặp Trùng đế mong ngài ấy hủy bỏ hôn ước giữa gia tộc Durant và Bát hoàng tử điện hạ, dù sao mọi chuyện cũng thành ra như thế này rồi, cũng không còn cách nào giải quyết tốt hơn."

Đây chính là ý của Justu.

Gia tộc Durant hiển nhiên không thích một hoàng tử tàn tật như Jayne, cho dù dưới quyền uy của Trùng đế bọn họ không thể không đồng ý đi chăng nữa, thì khi Jayne gã đi qua chỉ sợ sẽ phải chịu không ít bắt nạt, Không ai có thể biết rõ điều này hơn Justu, một hoàng tử bị thất sủng thậm chí còn tàn tật sẽ phải chịu cảnh ngộ như thế nào, thà không kết hôn còn hơn là phải chịu đựng những tủi nhục không đáng có ấy.

Bệ hạ Apu thực ra đã tìm được "ứng cử viên mới" cho vị trí hùng chủ của Jayne, lần này ngài ấy chọn là một quý tộc đang xuống dốc đến từ hành tinh hạng ba, độ tinh khiết máu cũng tạm được, thế lực gia tộc cũng rất là đơn bạc... Nên cũng không cần phải lo lắng cuộc sống sau khi kết hôn.

Công tước Durant nghe vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật ông ta đã có ý định hủy bỏ hôn ước từ lâu, nhưng lại sợ làm phật lòng Trùng Đế nên mới không dám nói. Mắt thấy Lộ Viễn lại tự mình lên tiếng, ông ta cũng thuận theo mà đáp: "Đại nhân, đối với chuyện của Bát hoàng tử tôi cũng cảm thấy rất là đáng tiếc, nêu như ngài đã nói như vậy, tôi đây sẽ cố gắng hết sức bù đắp cho Bát hoàng tử, đợi khi tôi trở về, nhất định sẽ giải thích rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện với Trùng đế và cầu xin được hủy hôn ước với Bát hoàng tử điện hạ."

Hoàng thất vì mặt mũi mà không thể nuốt lời được, nên tốt nhất vẫn là để lão già xảo quyệt này chủ động lên tiếng.

Lộ Viễn thấy mọi việc đã được giải quyết gần như ổn thỏa, lúc này mới mở miệng tiễn khách, Công tước Monk và Công tước Durand thấy vậy để lại một đống thuốc bổ đắt tiền, lúc này mới chào tạm biệt ra về.

Khi cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đóng lại, Justu ném cuốn tạp chí nhàm chán trên tay đi, bước đến bên cạnh giường bệnh ngồi xuống. Anh ngã vào trong lòng Lộ Viễn, dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực đối phương, cười lạnh nói: "Nhìn xem, bọn họ rất giống một thuyền trưởng, rất biết cách thay đổi bánh lái theo chiều gió."

Lộ Viễn nắm lấy tay anh, đưa lên môi cắn một cái, cảm thấy cũng không phải không thu hoạch được gì: "Ít nhất chúng ta đã giải quyết được hôn sự của Bát hoàng tử điện hạ,  không phải anh nói cậu ta sắp đến kỳ động dục rồi sao? Nếu không kết hôn với trùng đực gia tộc Durant, đến lúc đó cậu ta phải làm sao bây giờ?"

Justu dùng giọng điệu phức tạp nói: "Bệ hạ đã tìm được một trùng đực mới rồi, gia tộc bọn họ vốn dĩ định cư ở Chủ tinh. Sau này do tiêu sài quá phung phí dẫn đến phá sản nên phải chuyển đến một hành tinh hạng ba xa xôi lạc hậu. Nếu kết hôn cùng tên trùng đực đó, nhìn hoàng thất phía sau bát hoàng tử, vì lợi ích của bọn họ, Jayne sẽ không phải chịu quá nhìu sự bắt nạt."

Lộ Viễn hỏi: "vậy trùng đực kia là người như thế nào?"

Justu cau mày nói: "Nghe nói anh ta là một tên ngốc và rất xấu xí. Mấy tháng trước, anh ta phải nhập viện vì một sự cố máy bay khiến não bị tổn thương, vì vậy bây giờ đang bị mất trí nhớ tạm thời."

Lộ Viễn khó tránh khỏi có chút sửng sốt hỏi: "Ngu ngốc xấu xí? Thật hay giả vậy?"

Justus nhún nhún vai: "Tôi cũng không biết, tôicũng chỉ là nghe nói thôi, tháng sau tổ chức yến hội bọn họ cũng được mời tới. Bệ hạ muốn tận mắt nhìn xem trùng đực này như thế nào, nếu anh ta thực sự xấu xí đến mức nhìn cũng không dám nhìn, có lẽ trùng đế sẽ phải lựa chọn một đối tượng khác thích hợp hơn."

Nói đến yến tiệc, Lộ Viễn không khỏi có chút tò mò: "Sắp tới Sallyland có chuyện gì vui sao? Nếu không vậy vì sao lại đột nhiên muốn tổ chức yến tiệc?"

Justu giải thích: "Không, chỉ là một bữa tiệc mừng hàng năm mà thôi. Khi đó, tướng quân của đế quốc đóng quân ở các khắp nơi sẽ trở về chủ tinh để tham dự bữa tiệc và tất cả các quý tộc đều sẽ có mặt ở đó."

Nói xong, anh dừng lại một chút, sau đó hơi ngẩng đầu hôn Lộ Viễn, đôi môi mềm mại ẩm ướt, có chút hương thơm hoa hồng nhàn nhạt, thấp giọng nói: "Và đương nhiên còn có cả ngài nữa."

Lộ Viễn nhướng mày: "kia có phải sẽ gặp Trùng Đế và mấy vị điện hạ khác không?"

Justu vừa sờ hầu kết của cậu vừa nói: "Đương nhiên, ngài lo lắng sao?"

Lộ Viễn nói: "không hẳn, em không cảm thấy căng thẳng lắm."

Chỉ là có hơi ngạc nhiên chút thôi.

#Bởi vì dù sao, rất khó để có thể nhìn thấy được một gia đình thỏ #

Lộ Viễn nghĩ vậy, tay vô thức xoa mái tóc bạc mềm mại của Justu cho đến khi cơ thể anh mềm nhũn, nằm trong vòng tay cậu với đôi mắt đỏ hoe, đến lúc này cậu mới chịu buông tha cho đối phương

Tác giả có lời muốn nói:

Lộ Viễn: (〃'▽'〃) Thỏ Lớn siêu dễ thương, siêu mềm mại~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co