Truyen3h.Co

Truyện dịch Soramafu

Mật ngọt

Sakuya2908



"Sensei! Em yêu thầy!"

Trong căn phòng y tế trắng xóa yên tĩnh này

Giọng nói của tôi vang lên

"Em nói cái gì vậy?"

Thầy hỏi lại em

"Em nói, là em yêu thầy!"

Đúng, em rất yêu thầy. Ngay từ phút giây đầu tiên

Em chỉ là tên vô dụng. Từ khi sinh ra, và có lẽ sẽ mãi mãi như vậy

Không được ai bất kì ai yêu thương

Em đã nghĩ, có lẽ mình sẽ chỉ cứ thế mà sống, không cảm nhận được bất kì gì

Nhưng thầy đã xuất hiện

Bị bắt nạt, gần như không thể đến trường học hành bình thường

Thầy xuất hiện trước mặt em, bảo em có thể đến học tại căn phòng y tế này



Thầy như sự cứu rỗi của em vậy

Và từ lúc nào đó, sự ngưỡng mộ này đã trở thành tình yêu cấm đoán


"Không thể"

"Sao vậy thầy!?"

"Haa.... Cả 2 ta đều là con trai...
Hơn nữa... Thầy đã có bạn gái rồi...."

Em biết chứ. Thầy nghĩ em quan sát thầy bao lâu rồi

Bạn gái thầy cùng tuổi thầy, lại còn đẹp nữa, ngực bự...

Em không bao giờ có thể với tới được

Dù vậy...

"Vậy thì... là kẻ đi sau cũng được..."

"Hả?"

"...Là kẻ đi sau cũng được...
Cho em được làm bạn gái thầy đi...
Thầy có thể coi em là công cụ thỏa mãn ham muốn cũng được..."

"Này, em có biết mình đang nói gì không đấy!?"

Em biết chứ...

Nhưng... Em không dám nỡ vứt đi cảm xúc này

"...Em xin thầy đấy..."

".....Thầy hiểu rồi"

Ah.... Thầy đúng là tốt bụng mà...

Đó chính là lý do em yêu thầy đấy






.....Và sợi tơ đỏ lỏng lẻo này hình thành


..................


Hôm nay là kỉ niệm 1 năm hẹn hò của tôi và thầy

Có nên nói đó là 'hẹn hò' không đây...?

Tôi còn chẳng phải bạn gái của thầy nữa

Chỉ là người tình không hơn không kém

Nhưng thế cũng được... Ít nhất tôi vẫn còn kết nối với thầy...


Hôm nay chúng tôi sẽ đi ăn tối ở nhà hàng

Nghe cứ như cặp đôi thật sự ấy!

Nhưng, 2 tên đàn ông cùng đi ăn người ta nghĩ gì đây nhỉ...

Chắc kinh tởm lắm đây...

Và khác với mọi khi, thay vì bộ vest đã chuẩn bị từ trước

Tôi với lấy bộ đầm từng đi Cosplay


....................


Đứng chờ trước ga tàu đã hẹn

Tôi sửa sang lại bản thân chờ thầy

Không biết trông mình có lạ lắm không ta...



Đồng hồ điểm 7h, từ xa tôi có thể thấy ánh sáng đèn ô tô của thầy

"Xin lỗi, Mafumafu!
Thầy có... để... em... phải chờ..."

"À, không sao đâu thầy!
Em cũng chỉ mới tới thôi"

"Vậy à... Mà, Mafu này"

"Vâng?"

"Xưng hô"

"Eh!? So... Soraru-san..."

Ah... Dù có 1 năm trôi qua, nhưng gọi thẳng tên thầy nghe xấu hổ quá!!!!!

"Giỏi lắm! Nào, lên xe thầy chở đi"

Và còn nụ cười điển trai đó nữa

Chỉ khiến em yêu thầy hơn thôi

"Vâng!"

Ngay lúc tôi định lên xe, thầy nắm tay tôi lại

"Này, em định đi đâu thế?"

"Eh...? Em chỉ lên xe thôi mà...?"

"Không phải thế. Em định ngồi đâu thế?"

"Ghế sau..."

"...Ghế sau bị bẩn rồi...
Em lên ghế trước ngồi đi"

Eh... Em được quyền ư?

"...Vậy được không, Soraru-san?"

"Không sao đâu, lên đi"

"Vâng"

Tại sao vậy?

Tại sao thầy luôn luôn khiến em cứ mãi hi vọng?

Tình yêu này vốn đã không nên tồn tại rồi mà?



Tại sao thầy luôn khiến em chìm đắm trong giấc mộng ngọt ngào này vậy?



....................


Hôm nay thật là 1 ngày đẹp trời

Mai là tròn 10 năm tôi và Soraru-san 'hẹn hò' với nhau

Sợi tơ lỏng lẻo này sao vẫn chưa đứt vậy?

Có lẽ vì Soraru-san quá đỗi tốt bụng, dịu dàng

Nên anh không thể nào đối diện nói trực tiếp với người mỏng manh như tôi chăng?


Không sao đâu

Từ đầu đây đã là yêu cầu, sự ích kỉ của riêng em

Em cũng chẳng hy vọng gì...




Hôm nay tôi lại 1 mình ngồi quán cà phê, ngắm nhìn hàng người qua lại

"Ah! Mafu-kun! Lâu lắm không gặp!"

"Amatsuki-kun!"

Là Amatsuki, bạn thân cùng lớp với tôi

Đã 5 năm trôi qua rồi à...

Hm? Người bên cạnh...

"Ah! Đây là Kashitarou-san!
Là... người yêu... của tớ..."

Amatsuki mặt đỏ lên như trái cà, giọng nhỏ dần

Vậy à... Cậu có người yêu rồi à...

"Chúc mừng cậu nha!"

"Cảm ơn em nha! Mafumafu? đúng không nhỉ?"

"Vâng, em là bạn Amatsuki-kun hồi còn đi học
Hân hạnh được gặp anh"

"Anh cũng vậy
...Nè, bọn anh xin lời khuyên của em 1 chút được không?"

"Eh? Lời khuyên?"

"À, chẳng là... bọn tớ... định tổ chức hôn lễ...
Sau dọn vào ở chung luôn... Nhưng... nói sao nhỉ...
Hỏi lời khuyên người có kinh nghiệm vẫn hơn nhỉ?"

"Vậy thì sao lại hỏi tớ chứ?"

Tớ vẫn còn chưa...

"Eh...? Không phải Mafu-kun có người yêu rồi à!?
Tớ nghe đồn cậu còn ở chung với người đó nữa..."

Đúng là tớ có ở chung nhà với Soraru-san

Nhưng tại sao chuyện đó....

"Nè, Mafu-kun"

"Vâng?"

"Anh hỏi chút. Mấy món đồ em đeo trên người, bông tai, vòng cổ, nhẫn, với vòng tay nữa
Đều là em tự mua à?"

"Eh...? Không...
Là người khác tặng em..."

"Cùng là 1 người à?"

"Vâng... Nhất là vòng cổ, là 9 năm trước...
Nhưng, việc đó có liên quan gì vậy anh?"

"À, chỉ là anh hiếu kì thôi
Tại khi tặng người khác mấy món đồ ấy, đều có nghĩa muốn trói buộc đối phương, hay lòng ham muốn đối phương ấy mà"

Hể...?

"Ghê vậy!? Nhưng người đó là ai vậy ta!
Tớ cứ tưởng cậu vẫn theo đuổi Soraru-sensei chứ!"

"...10 năm trôi qua rồi, cậu nghĩ đâu ra vậy?
Với lại Soraru-san có người yêu rồi..."

Đúng vậy... Tôi mãi không bao giờ có thể trở thành số 1 của anh...

"Người yêu? Mafu-kun, cậu không biết hả?
Soraru-sensei chia tay rồi mà!"

......................................eh?

"Eh...!? Lúc nào!?"

"Hình như 10 năm trước thì phải....

....À, khoảng nửa năm sau màn 'Tớ sẽ đi tỏ tình Soraru-sensei đây' của cậu đấy!"








Eh.....!?






Không thể nào....







"EH!? Mafu-kun! Sao cậu khóc vậy!?"


Mình....


Mình....


"...Xin lỗi, Amatsuki-kun
Hôm khác ta nói chuyện đi"

"À, ừm..."


Tôi đứng bật dậy, rời khỏi cửa tiệm

Nhanh bước chân chạy về nhà



_____________________________


"Sensei! Em yêu thầy!"


Chỉ là 1 lời tỏ tình trẻ con

Chỉ là tình cảm tuổi học sinh

Tại sao em vẫn biết tôi có bạn gái mà chấp nhận bên tôi?

Tại sao em vẫn biết là vô vọng nhưng vẫn đuổi theo tôi?



Từ lúc nào đó, những suy nghĩ đó mãi lởn vởn trong đầu tôi


Và từ lúc nào đó, bóng hình em mãi không bao giờ phai trong mắt tôi


Tôi không cho phép nó biến mất


Mãi mãi


Và rồi, tôi bắt đầu lén chụp hình em

Những bức ảnh em với mọi biểu cảm được dán đầy phòng ngủ tôi


Tôi cũng dần xóa hết tất cả buổi hẹn với cô bạn gái kia

Số lần hẹn hò với em tăng lên

1 lần 1 tuần, rồi 2, rồi 5, rồi mỗi ngày

Tôi có tham lam quá không nhỉ...?




"Soraru này"

"Gì?"

Tôi ngồi lướt điện thoại, màn hình chính là khuôn mặt đang ngủ của em

"Sao anh không nhìn em cơ chứ?"

"Có gì phải nhìn cơ chứ?"

Đúng vậy. Tôi muốn nhìn em hơn cơ

"Cái điện thoại quan trọng hơn em à!?"

"Có thể"

Sao thời gian không trôi nhanh lên đi

"...Anh có còn yêu em nữa không vậy?"

"Không. Ngay từ đầu đã vậy rồi
Đây chẳng qua là mai mối của cha mẹ chúng ta thôi
Chẳng phải lúc đầu tôi đã nói rồi sao?"

"...Nếu là để sinh con nối dõi, thì tại sao anh chưa 1 lần làm tình với em"

"Chẳng có lý do"

...Kinh tởm

Ngoài em ra, mọi thứ thật kinh tởm

Cả cô, cả ngôi nhà này!






"Chúng ta chia tay đi"

"Vậy à..."




Nói thật, tôi chẳng cảm thấy gì cả


......................



Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi nhỉ

À, 10 năm...

Đã 10 năm rồi à...


Sau khi em tốt nghiệp, tôi mời em về nhà ở cho tiện

Lý do duy nhất, chỉ vì tôi mong muốn được ở bên em nhiều hơn thôi

Mỗi ngày có thể được nhìn thấy em trong những bộ đồ tôi tặng, nấu bữa sáng cho tôi

"Chào buổi sáng"

"Mừng anh về nhà"

"Chúc ngủ ngon"

Và "Soraru-san"

Những câu từ và cuộc sống đơn giản ấy, đã trở thành thứ quan trọng đối với tôi




Nè, Mafumafu


Em biết không?


Em chính là mối tình đầu của anh


Cũng chính là nụ hôn đầu của anh


Là người duy nhất anh ôm hằng đêm





Nếu biết em từ đầu đã là số 1 trong lòng anh, em sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?



Cạch


"Soraru-san...."


Khuôn mặt ấy....

Ah, ra em biết rồi à...







Đừng lo lắng, Mafu

Anh sẽ không bao giờ để thứ mật ngọt này vơi đi đâu

Cho dù nó có vơi, anh sẽ lại đổ đầy nó 1 lần nữa






Anh sẽ mãi không rời xa em đâu






Bonus:

"Nè, Kashitarou-san
Sao anh lại hỏi Mafu-kun câu đó vậy?"

"Hả? À... Chỉ là anh biết 1 tên bạn từng hỏi anh mấy món đó mà
Hiếu kì? mà hỏi thôi"

"Vậy à"

"Mà anh mong Mafu không hẹn hò với tên đó thì hơn"

"Là sao?"

"Vì cái tính chiếm hữu cao ngất ngưỡng của cậu ta đấy
1 số trang sức cậu ta từng tặng người yêu có GPS ở trỏng nữa
Có lần anh phải nghe cậu ta kể chuyện người yêu cậu ta dễ thương đến mức độ không nhường cho ai, rồi để dấu hôn ở đâu nữa"

"Em thấy sợ khi anh có người bạn đó đấy"

"Anh còn hãi nói chi em"




A/n: Vừa nghe bài Nectar là cái này tự nhiên xuất hiện
Mình rất cần đi khám não!!!!!!( ゚∀゚)ウァハハ八八ノヽノヽノヽノ \

Hôm nay có tuyết đấy!
Lạnh quá trời! Brrrr.... Brrrrr....❄:;((>﹏<๑));:❄

Tay Au nứt nẻ hết trơn ùi (T-T)

Đồ size S mà mình mặc rộng thùng thình luôn( ´•ω•' )

Giờ chính phủ gần như cấm mọi người ra ngoài rùi nên lười vô độ(:3[▓▓]

Tin vui là đã giảm dc 2 kg! Yeah!ε=ヽ(♡´∀')ノ

Thôi Au lượn đây三(卍 ˘ω˘))卍

Ps: Câu hỏi: Kashitarou đang ám chỉ ai?????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co