Tuoi Teen Hu Hong Suu Tam
Ba tháng hè nhọc nhằn trôi qua, công trình cũng sắp xong. Chị Gái cùng đám thợ chuyển đi công trình thị trấn, một số cũng tranh thủ về quê, chỉ còn lại tui với anh Trung lớn ở lại làm việc lặt vặt. Chuyện đi buôn tạm gác lại. Coi như tui nghỉ giải lao, tuần sau nhập học cũng là lúc bàn giao công trình luôn
- Sao anh không tranh thủ về thăm nhà
- Kiếm tiền gửi về là được rồi. Mỗi lần về mất ngày công, lại thêm tiền tàu xe, quà cáp. Hè này kiếm khá không mày?
- Dạ tính gom được thì mua chiếc xe đạp Hữu nghị, chứ Phượng Hoàng mắc quá. Cuối tuần này làm gì đó chia tay nghe. Cũng nhờ hai anh dạy nghề nhiệt tình, chứ em thấy mấy anh thợ khác đì phụ hồ dữ quá
- Nghe nói đòan Vàm Cỏ đang treo bảng trên thị trấn, thứ bảy mày lên được không? Vãn tuồng ngủ trên đó, sáng về
Trưa thứ bảy, lễ bàn giao xong, tui với anh Thành cũng hưởng tí xái trong buổi tiệc. Lần đầu tiên tui được uống bia hơi, sủi bọt sóng sánh. Biết thân phận mình lính lác, tui với anh Trung ăn nhanh, rút gọn, hai anh em về nhà tui làm môt giấc tới chiều. Má tui đưa mấy tờ giấy bạc, lo lắng:
- Làm mệt thì cứ đi chơi với anh em vui vẻ. Trung lớn coi chừng nó cho cô nghe
- Sáng mai về mà má. Coi cải lương mà má làm như đi con đi đâu
Cứ cuộc bộ ra đường rồi đón xe lam. Tới thị trấn thì trời cũng tắt nắng. Lần thứ hai tui lên thị trấn, tự nhiên nhớ anh Thành da diết. Anh Trung rất biết chuyện, kêu tui ăn tạm quán hủ tiếu gần công trường.
- Mày vô đó chi, không rủ thì kỳ mà rủ cả đám bao sao nổi. Tao tắm một phát rồi kêu thằng Kiệt ra là được
Đoàn Vàm Cỏ tối đó diễn tuồng "Tình sử A Nàng", tuồng này tui cũng nghe trên radio nhưng do đoàn Huỳnh Long. Băng rôn quảng cáo kép Trọng Nhân, Hải Long rồi đào Thu Thủy, Xuân Lan rầm rộ. Ba anh em tranh thủ kiếm được mấy ghế hàng nhì. Khán giả cũng đông nghịt, chưa được 19:30 là mở màn. Tuồng hay, đào kép ca diễn nhuần nhuyễn, trang phục thay liên tù tì. Lần đầu tiên tui mới được xem sân khấu trực tiếp, nên há hốc mồm suýt xoa. Nội dung là một chàng trai người dân tộc yêu con gái ông tù trưởng, cũng tình cảm éo le theo kiểu cải lương, rồi kết cục cũng cưới nhau. Mỗi câu vọng cổ xuống xề là bà con vỗ tay rần rần. Còn bây giờ ca sĩ hát khản cổ, nhảy nhót muốn rụng chân tay mà phải luôn mồm xin khán giả tràng pháo tay, vỗ lẹt đẹt thì lại xin vỗ lại. Nghĩ cũng lạ, không vỗ tay là do khán giả lười biếng hay cảm thấy ca sĩ trình diễn chưa hay.Vậy mà ca sĩ nào bây giờ cũng "năn nỉ" khán giả vỗ tay cho mình mà không biết ngượng
Tan xuất diễn, nhiều khán giả kéo nhau ra hậu trường để xem tận mặt diễn viên, xì xào bình luận rồi về ngủ. Làm gì có cảnh xin chữ ký, chụp hình lưu niệm, cũng không có đám fan được bố trí sẳn, kẻ cầm hình giơ cao, người đưa tay bắt nhịp để cả đám đồng thanh hô vang tên ca sĩ
Anh Trung lớn vỗ vai anh Kiệt:
- Mai chủ nhật mà, thôi kiếm gì lai rai với thằng nhỏ. Nó nhiệt tình với hai thằng mình quá
- Cái này mầy để tụi anh lo, cũng nhậu bình dân thôi
- Dạ, em uống cầm chừng cho vui thôi .
- Mày uống được bao nhiêu thì uống, mọi khi cũng có ai ép mày đâu
Hai anh này vốn là bạn thân. Chuyện bức xúc, chuyện tương lai, chuyện tầm phào cứ tuôn ra. Tui mới biết chị Gái cũng tranh thủ về thăm con, giao bếp cho người khác. Tháng sau, qua công trình mới tập trung người nhiều hơn, anh Trung lớn xin vô phụ bếp cho chị Gái dù lương ít hơn, nhưng cái chính là ảnh mở thêm quán nước công trường, có khi kiếm tiền còn hơn
- Mày ghiền cái mùi mắm l... của bả thì có chứ con trai ai đi phụ bếp
- Nó về cả tuần nay, tao cũng ăn ngủ khỏe re. Mà lúc sau này con Gái xưng hô anh em với tao rồi.
Không còn gọi chị Gái là "bả" mà anh Trung lớn chuyển sang tiếng "Nó", "con Gái" thì biết anh Trung lớn cũng chịu làm "anh" rồi. Anh Trung khề khà:
- Cả tuần nay làm một mình với thằng Trung nhỏ, nứng chết mẹ. Mày ra quán bà Tám chưa vậy
- Ra rồi, làm lại cái sân cho bả chứ chưa chơi. Bả nhắc mày. Nghe nói bữa nay có em mới, Trung nhỏ chơi luôn nghe. Ngon hơn bà Gái của mày nhiều
- Của anh Trung lớn chứ của em hồi nào, em ăn ké lần đó thôi. Mà chị Gái bú cu sướng tê
Tui vừa nói vừa cười, nhìn anh Trung lớn
Thị trấn bèo nhèo nên cái "động" của bà Tám cũng là căn nhà cấp 4 đơn sơ. "Động" chỉ có hai gái, lại một người về quê cuối tuần. Người còn lại tên Thanh mà anh Kiệt giới thiệu là hàng mới tầm hai mươi, không son phần lòe loẹt. Không biết ế hay chỗ quen mà nửa đêm rồi bả cũng vui vẻ mở cửa. Còn "bà Tám" hay "bả" cũng chỉ là ngôi thứ ba số ít, chứ gặp nhau thì gọi là chị Tám vì cũng mới ba mươi. Nhưng chị Tám nhưng nhìn "ngon" hơn chị Gái nhiều. Chị Tám đon đả:
- Còn một em này, tiếp nổi ba thằng em hông vậy.
- Mấy đứa làm một phát rồi về hay ở tới sáng
- Giờ này sao về được. Chơi tới sáng
Thấy chị Thanh có vẻ lưỡng lự, chị Tám lởi xởi:
- Thôi ráng đi em, có gì chị phụ, mấy đứa chịu hôn
Anh Kiệt vốn tính kén gái nên nhìn anh Trung lớn với tui, nói khéo:
- Tao thì chơi em Thanh thôi, chứ đâu dám với chị Tám. Ăn thua hai thằng bây hà
- Khuya rồi, chơi thôi. Chị Tám để tao, nhịn cả tuần rồi
Hai cái nệm cách nhau một lối đi nhỏ. Anh Kiệt với chị Thanh riêng một nệm, cứ như tình nhân hun hít sờ soạn. Còn bên đây, anh Trung lớn với chị Tám cứ như cặp gà công nghiệp. Tui còn mỗi cái sịp trên người, ngồi giữa làm khán giả. Anh Trung với chị Tám vật nhau kiểu 69 ít vòng rồi rên ư ứ, lật ngang. Anh Trung lớn ra lẹ thiệt. Miệng anh thở khì, cu vẫn còn dựng đứng, còn đọng ít giọt tinh trắng đục, còn chị Tám phóng ra sau nhà, miệng phun phèo phèo mớ ting trùng của anh Trung lớn, rồi ục nước súc miệng. Anh Trung ra hiệu, tui cởi gọn cái sịp. Chị Tám quay trở lại nệm miệng làu bàu:
- Mày ra nhiều quá, chị nhợn người. Mà chú nhỏ này nhiêu tuổi rồi em?
- Dạ mười bốn rồi chị
- Chưa được phân nữa tuổi chị. Chơi gái được chưa?
Không nói nhiều, tui chủ động lật ngữa chị ra. Cũng chẳng dạo đầu như anh Kiệt bên kia. Miệng tui áp miệng chị, hai tay tui nắn hai vú chị như nắn bánh, hai chân tui chen vô rồi tách hai đùi chị. Chị dùng hai ngón tay kẹp nhẹ thằng nhỏ tui, chỉnh tọa độ. Đút gọn rồi nắc luôn. Đám lông tui có cảm giá mát lạnh vì áp vào đám lông còn sũng nước của chị. Tiếng nắc lạch bạch nghe đều tai. Chị thì thầm vửa đủ tui nghe:
- Đâu phải lần đầu hả em?
Tui gật đầu rồi nắc tợn. Từng ăn rau sạch chị Lan, rau non em Thảo, rau hoang dã chị Gái, đây là lần đầu tui biết rau công nghiệp. Tác phong tui cũng công nhiệp hóa luôn. Hang chị Tám ráo hoảnh, không một giọt nước vì tui có dạo đầu chút nào đâu. Tần số nắc tăng dần theo cơn nứng rồi xịt ào ạt. Anh Trung lớn đang tuổi trai tráng, nảy giờ xem "live show" nên bắt đầu cương trở lại. Xong phát đầu tui vật ngữa ra thở là ảnh chồm lên chị Gái luôn
- Để chị đi rửa cái, thằng nhỏ xuất tinh đầy trong đó
- Khỏi, tui đang nứng. Lồn bà khô ran, cứ để y vậy, có khí nhớt của thằng nhỏ, dễ chơi
- Thằng quỷ sứ, ăn nói phô quá
Anh Trung lớn cũng chơi kiểu truyền thống nhanh gọn như tui lúc nảy. Có điều anh nút lưỡi nhiệt tình hơn, hai bàn tay làm thợ hồ của anh không nắn như tui mà nhồi thô bạo như nhồi bột. Bên dưới anh mạnh mẽ cái cú nắc đầu tiên. Mỗi nhịp piston của anh tống mạnh, tiếng thịt chạm tách tách giòn giã kèm theo tiếng "hự" của anh, người cả hai chuyển dịch lên phía trên một chút. Tiếng "hự" vang lên chừng vài chục lần là đầu chị Tám, tiến sát mép trên tấm nệm, chạm vào tường. Anh Trung nhỏm dậy, hai người tách ra, kéo nhau xuống sát mép dưới tấm nệm. Lại nắc, "hự"
- Mày dập kiểu này rát đùi chị
- Đang nứng mà bà biểu nhẹ sao được
Hổng biết anh Trung lớn có làm chị Gái giống như nảy giờ không? Nhưng biết đâu cái mạnh bạo, ăn nói thô tục như anh Trung lớn lại đúng gu chị Gái. Tui đưa mắt sang bên kia, anh Kiệt và chị Thanh đã lõa lồ, mơn trớn như cặp tình nhân. Mấy ngón tay anh Kiệt đang ra vào giữa hai háng chị Thanh, tiếng rên của chị cũng còn khe khẽ
- Thôi chơi được rồi anh, chứ móc kiểu này em ngứa
- Cứ ngứa tiếp đi em, còn sớm mà
Anh vờn chị Thanh như con mồi, chứ chưa ăn vội. Mặt anh Kiệt cười nhẹ, có nét đểu đểu. Dù có đóng vai con mồi đi nữa thì chị Thanh cũng là gái điếm. Cái bản năng giống cái bị khiêu khích khiến chị vùng lên, lật ngữa anh Kiệt ra, ngồi xổm lên bụng anh. Rất gọn, chị ấn xuống. AnhKiệt với hai tay chụp đôi vú chị Thanh, gương mặt anh đểu hơn
- Cái này là anh bị em hiếp đó hà nghe
Chị Thanh mắt nhắm nghiền, nhúng nhẩy như làm xiếc trên bụng anh Kiệt. Mỗi cú ấn xuống của chị Thanh, anh Kiệt cũng nẩy cao lên, cây hàng cắm phập kèm theo tiếng "hự" như anh Trung lớn bên nệm kia. Tiếng rên chị Thanh lớn dần, nhưng chưa đến mức oằn oại. Anh Kiệt ngước mắt nhìn tui, khoái chí :
- Nè Trung nhỏ, hét cặcvô miệng nó cho hết rên
Tui ngài ngại, nhưng xem live show kiểu này thì thằng nhỏ của tui cũng ngóc thẳng lên đòi tham gia. Tui đứng dậy, bước một chân qua người anh Kiệt. Anh Kiệt nằm ngữa, lọt giữa hai chân tui đang dạng ra, tui xoay thằng nhỏ về hướng chị Thanh. Anh Kiệt với tay vỗ nhẹ vào mông tui như thôi thúc. Chị Thanh quá hiểu, há miệng hớp gọn thằng nhỏ tui như cá đớp mồi, bên dưới chị vẫn không ngưng nhún nhẩy. Anh Kiệt bắt đầu rên tếu táo:
- Chết Thanh ơi, còn gì đời trai của anh.
Hai tay tui như hai gọng kìm, giữ chặt hai bên thái dương chị Thanh, hẩy cu nắc thụt trong miệng chị. Cái tếu tếu, đểu giả vậy mà khiến anh Kiệt lâu ra, dù là phát đầu. Tui thì sang phát thứ hai nên cũng lâu ra. Kiểu "tiền công hậu tập" khiến chị Thanh bắt đầu ngắc ngứ, đưa mắt nhìn tui thoáng nét nài nỉ. Tui mủi lòng:
- Thôi hai anh em mình ra nghe anh, cho chị nghỉ
- Em thấy đó, nó hiếp anh rõ ràng. Ừ, thôi cho ra
Hai anh em nhắm mắt,, tăng tốc. Chị Thanh thấm mệt nhưng cũng căng sức để đưa hai anh em về đích
- Sướng quá chị ơi, ứ ứ, em ra
Đang xịt ào ạt mà anh Kiệt còn hài, nhại nhại giọng rên của tui:
- Sướng quá em ơi, ứ ứ, anh ra
Chị Thanh giảm tốc dần rồi ngưng nhẹ, nằm vật ra. Lỗ trên, lỗ dưới gì của chị cũng nhoe nhoét chất nhờn của hai anh em tui. Anh Kiệt khều tui chỉ sang bên kia, Anh Trung lớn đã chuyển sang doggy, bụng áp sát mông chị Tám, hai tay vẫn vòng xuống dày vò cặp vú chị. Chị Tám cúi mọp đầu xuống nệm, cho mông chổng cao hơn, ghì chặt chịu đựng. Cú nắc của anh đã chuyển sang tàn bạo, khiến chị Tám như muốn lộn nhào. Anh Trung lớn mồ hôi nhễ nhại, hổn hển. Anh Kiệt như biết ý, giọng nhẹ nhàng:
- Mày ráng tập trung cho ra luôn đi. Hai thằng tao giữ phụ mày nghe
Tui và anh Kiệt giữ chặt hai bên người chị Tám. Lần đầu tiên anh Trung lớn rên thành lời:
- Cặc tui tê quá bà Tám ơi, tui ra cho bà có bầu chơi
Anh Kiệt lắc đầu cười nhìn tui. Có vẻ như anh quá rành anh Trung lớn. Cú nắc của anh giảm dần nhưng vẫn dứt khoát, anh áp sát cú chót thật mạnh rồi ngâm luôn trong đó
- Tui đang ra, để im đó
Chị Tám đổ vật ra, cây hàng anh Trung vẫn cưng cứng, nhễu nhão dòng tinh trùng. Hai mép bướp chị Tám nhoe nhoét, tây tấy đỏ, mông chị đỏ rát. Đồng hổ điểm đúng 3 giờ sáng
- Thôi rửa ráy cái, người rít quá
Anh Kiệt giọng chưa thỏa mãn:
- Tụi bây hai phát rồi, tao mới một.
- Ai biểu mầy chơi kiểu lãng mạn, rửa lẹ rồi làm phát nữa đi. Trung nhỏ nè! Mầy chơi con Gái nhiều chưa mà thấy dạn dĩ quá vậy
Anh Trung lớn lại không gọi chị Gái là "bả" như mọi khi. Tiếng "con Gái" khẳng định anh Trung lớn chính thức "về" với chị Gái
- Chị Gái cho em một lần thôi lúc mặc cái sịp mới, nhưng trước đó em cũng đi chơi chỗ khác tè le rồi. Nhưng lần đầu tiên chơi năm người kiểu này.
Chị Tám nảy giờ, xì xào to nhỏ với chị Thanh rồi kêu anh Trung lớn ra phân trần:
- Chị phụ cho con Thanh tới đây là đuối rồi. Giờ chị nghỉ, tụi em muốn sáng đêm thì Thanh nó tiếp cho
Chị Thanh cũng tiếp lời luôn:
- Em chơi anh Kiệt với thằng nhỏ thôi, mà từng người một, chứ thêm anh Trung thì em không đủ khả năng.
Anh Kiệt bắt bẽ:
- Kỳ vậy? Hổng cho chơi chung thì tụi tui đi về. Tiền phát nào tính phát đó. Mai mốt chắc quán này mất mối
Chị Tám nhẹ giọng, cố gắng dung hòa:
- Chơi như thằng Trung, Võ Tắc Thiên cũng phải đầu hàng. Tiền cứ để đó, bữa trước Kiệt làm cái sân cho chị, sắp tới còn cái bếp nữa, rồi tính tiền sau
- Vậy cũng được nhưng cho ba anh em tui ngủ ở đây, chứ giờ về công trường chỉ có nước leo cổng
Anh Trung hơi quê độ, bỏ ra trước nằm rồi ngáy o..o. Trong này anh Kiệt ôm chị Thanh, chị Tám với tui ôm nhau, cả bốn trần truồng ngủ vùi. Đến sáng, anh Kiệt với chị Thanh làm một phát thứ hai còn lãng mạn hơn. Bên đây, tui cũng đòi chị Tám chìu cho phát thứ ba, cũng "tác phong công nghiệp". Chị nói một câu mà tui không biết vui hay buồn: "Khi nào cu lớn như hai thằng kia, ra đây chị tính giá nới cho"Khu vườn nhà tui được phát quang thêm để canh tác, ao được đào rộng hơn, thả cá nhiều hơn. Giàn bầu bí trĩu quả, những luống rau cải tăm tắp xanh tươi, cá thi nhau đớp mồi. Chiếc xe đạp Hữu Nghị mà xanh lơ cũng được tui với thằng Thắng lên thị trấn "rinh" về. Nó còn "độ" cho cái yên rộng hơn, có móc treo lủng lẳng, gắn thêm giỏ trước. Tất cả chuẩn bị cho chuyến buôn trong năm học mới.
Rồi tui trở lại trường sau một trăm ngày hè. Những cành phượng vẫn còn đỏ rực cùng tiếng ve văng vẳng. Khung cảnh trường xưa bạn cũ, tui chợt nặng lòng khi không thấy Thảo. Biết không thể gặp Thảo nhưng tui vẫn về lớp cũ ngồi đúng chỗ của mình, để nhìn qua em. Bao nhiêu kỷ niệm của hai đứa cùng cái dáng duyên của em hiện về. Những món quà vặt vẫn còn vị ngọt trong cổ họng tui. Âm thanh dịu dàng của em vẫn văng vẳng. Thảo ơi!.
Đám bạn cùng lớp cũng lớn hơn. Con trai nhàn nhạt ria mép, trổ mã như gà trống tập gáy. Con gái thì nhú cao đôi vú, dáng khoan thai, ngời ngời vẻ xuân thì. Tất nhiên đứa nào cũng ngạc nhiên nhìn tui: đen hơn, cao hơn, rắn rỏi đến không ngờ. Khoảng 5-7 thằng trong cái đám còn "chậm lớn" nhưng bắt đầu tò mò, hỏi ngu ngơ về giới tính.
- Tụi bây theo tao
Thế là tui kéo mấy đứa vô một lớp học bỏ trống, tuột dây kéo, thò tay móc cây hàng ra "dạy" cho tụi nó
- Mày về tập mở mắt như vầy nè. Từ từ thôi, đau thì buông ra, hết đau thì vuột tiếp. Đó, thấy chưa, đầu cặc tao bây giờ đỏ chạch
Vài thằng cũng tụt quần, khoe cây hàng chưa mọc nổi một cọng lông, rồi tuột da qui đầu, miệng suýt than rát. Cũng có một thằng á lên một tiếng rồi thở phào nhìn tui
- Thấy chưa, nó mở mắt được rồi nè
Tui bỗng thấy mình như nổi bật lên giữa đám bạn chưa dậy thì, lên giọng từng trãi:
- Tụi bây ráng mở mắt cho hết đi, đầu cu mình lúc đó đụng vô thấy tê tê,sướng lắm
Hứng chí tui lột phăng luôn chiếc áo khoe mình trần nâu bóng, cộm lên vài nét cơ nhàn nhạt
- Ừ thì đầu vú tao sưng cộm lên, đau cỡ một tuần tới mười ngày. Lúc đó tao tưởng bị ung thư, sợ thấy mẹ
Vài bàn tay tò mò thò ra se se đầu vú tui, rồi gật gù
- Ừ hé, vú thằng Trung có cái hột le cứng cứng tui bây ơi. Đâu mày giơ hai tay lên đi Trng
- Nách tao hả, chưa mọc đâu, cũng láng trơn như tụi bây
Rồi cả đám nhào se vú, xoa nách. "Học thầy không bằng học bạn". ông bà mình nói đố có sai. Sắp đến phần chính phần chính của bài thực hành, tui lên giọng "đại ca" trong tiết thực hành.
- Muốn biết khí con trai hả, không được cười tao nghe, nhưng phải phụ tao. Ra đóng hết cửa cho tao
- Trường về hết rồi, chỉ còn tụi mình thôi hà
- Ừ, đóng cửa xong tao cởi hết cho tui bây coi luôn
Khi tui lột xong chiếc quần dài, có thằng nào đó trầm trồ khen chiếc quần xì của tui:
- Đụ má, có quần xì Thái mặc đẹp ghê bay. Cởi hết cho xem lông cặc đi Trung
- Nè, mai mốt tui bây cũng mọc như tao, xung quanh gốc cặc
Cả đám bây giờ tự nhiên hơn, những bàn tay non nớt vuốt vuốt, se se đám lông mu không thưa cũng không rậm rịt của tui
- Tưởng gì mới, cặc anh hai tao bự hơn, lông của ảnh nhiều gấp mấy lần
- Đụ mẹ, anh mày tới tuổi đi nghĩa vụ, tụi mình mới mười bốn, sao bì được
Nghe tiếng hai thằng cãi nhau, tui chỉ cười. Mấy bàn tay mỗi lúc một dạn dĩ hơn, da qui đầu được tụi nó vuột lên xuống
- Đụ má, tui bây đừng bứt lông tao chứ, mới mọc có nhiêu đó mà
- Cặc mày cứng lên rồi kìa Trung, đụ má nhìn đầu cặc ngộ quá
- Tụi bây cứ sục vậy đi, nhẹ thôi, nguyên con cặc luôn. Thằng nào rãnh se vú tao tiếp đi
Tui nắm lấy tay hai thằng gần đó, áp lên vú mình xoa vài vòng
- Á đù, lỗ cặc nó có khí kìa, ngộ quá như nước đường cát trắng má tao nấu, sền sệt
- Chưa đâu mày, cái đó mới nước nhờn bôi trơn cho dễ chơi
Tui "giảng bài" mà hai mắt nhắm nghiền, hẩy hết cỡ thằng nhỏ, ưỡn hai đầu ti cho đám bạn thay phiên nhau sục sạo, se nắn trong vụng về
- Khi nào tao rên sướng là tụi bây tránh ra
Tui ngữa mặt, nhắm ngiền mắt, tưởng tượng ra chị Lan, rồi Thảo, rồi chị Gái, chị.... Thằng nhỏ tui cứng đờ, đầu khất căng đỏ, nước nhờn trong suốt lại rỉ ra trước bao cặp mắt háo hức.
- Sướng quá bây ơi, tao xịt
Tất cả căng mắt vào đầu khất tui đang giần giật, tiếng "ồ" thích thú vang lên nho nhỏ khi từng dòng tinh trắng đục phóng thẳng lên tường. Cái chất sền sệt tuột nhẹ trên bức tường mới quét vôi. Vài tiếng khịt mũi vì mùi tinh tanh tưởi. Tui nặn nhẹ đầu khất để vắt những giọt tinh cuối cùng, trây trét hết lên tường
- Tinh trùng là vậy đó.hả?
---------------------
Năm học lớp 9 bắt đầu. Mỗi sáng, tui ra vườn ra vườn hái rau, má tui thì lo trút gạo vô bao, chuẩn bị dây ràng, còn ba tui thì bắt cá dưới ao hoặc đám gà trong chuồng,... Trong lúc ba má tui sắp từng món vào giỏ rồi treo lên xe thì tôi ăn vội chén cơm. Trong một lần "đi buôn" ra công trường ở thị trấn, tui cũng tìm đến anh Long nhưng hàng xóm nói hai mẹ con của ảnh vỡ hụi phải bán nhà về quê rồi. Thực ra tui cũng chẳng thân thiết gì với ảnh nhưng chị Lan thì phải ra chợ cho để tìm cho bằng được vì dù sao chị cũng là người "khai cu" và kèm cặp tui trong buổi ban sơ dậy thì. Nhưng hỡi ôi, cái sạp của chị đã sang cho người khác. Chị không về quê mà đi làm ăn đâu đó không ai rõ.
Hàng ngày, giao hàng cho chị Gái xong, tui quay về nhà cũng đã trưa. Lại tắm rửa, ăn trưa thì cũng đã tới giờ đi học. Từ khi có chiếc xe đạp, tui đỡ mất thời gian cho chuyến cuốc bộ đi học. Đi học về, cơm nước xong thì giải quyết đóng bài tập. Cứ đều đặn hàng ngày cho đến chiều thứ bảy thì tui mới được nghỉ ngơi. Tất nhiên là sang bên thằng Thắng, không cải lương thì cũng kịch hoặc chương trình ca cổ nhưng cái chính là qua đêm với nó sau một tuần tất bật. Vẫn là một tình bạn thân đến mức không thể thân hơn. Cũng những lần tắm chung, kỳ cọ lưng cho nhau nhưng nó chủ động vệ sinh luôn cái lủng lẳng giữa hai háng tui.
- Da cu tao còn mỏng lắm, mày vuột nhẹ thôi
- Mày yên tâm. Á đù, mới đụng mà lên cứng vậy
- Thì cả tuần này có gặp mày đâu. Cũng muốn quay tay lắm nhưng ráng nhịn chờ mày
Cũng chẳng cần phải lau khô. Hai thân thể trần truồng ướt át, quấn quít nhau dưới ánh trăng. Khi đã dìu nhau lên giường thì như cặp vợ chồng xa nhau lâu ngày. Tiếng mút lưỡi chùn chụt vang lên giữa đêm khuya khoắt cùng tiếng hổn hển. Cái giường rung lên dưới cơn oằn mình, vật vã nhau giữa hai giống đực đang hứng tình. Kiểu 69 lần này diễn ra rất tự nhiên, tui cũng không còn cái cảm giác lạ lẫm, ngài ngại khi ngoạm vào cái vật cứng bóng giữa hai háng thằng Thắng. Lưỡi tui cũng tỉ mỉ dọn dẹp từng tế bào từ đầu khất xuống đến đám cỏ rậm rì, rồi lia sang hai bẹn, vòng xuống quả chanh như chính nó cũng đang "dọn dẹp" cho tui.
- Lần này mày thử nuốt luôn đi Trung, tao uống của mày bao nhiêu lần rồi, có sao đâu
Khi lỗ tiểu tui như muốn xẻ banh ra để tống cái chất nhờn tích tụ cả tuần trong cơ thể sang miệng thằng Thắng thì miệng tui cũng nhận ngay một dòng tinh ấm nóng phun ào ạt từ cái lỗ tiểu của nó. Khi những đợt tinh cuối cùng của hai thằng vừa kết thúc, nó bật ngờ kéo đầu tui lên đặt ngay một nụ hôn thật sát. Đám tinh của nó còn nhung nhúc trong miệng tui thì lại tiếp thêm đám tinh của mình từ miệng nó tống sang, tống cật lực. Từng dòng tinh hòa quyện nhau, theo quy luật tự nhiên chảy về một hướng thoát duy nhất là cuống họng, trôi dọc thực quản lan tỏa vào dạ dày.
- Mày chơi chiêu này độc quá, chắc tao no cả ngày
- Ừ, cho mày thử nuốt hết. Mai mốt rồi sẽ quen. Thôi để tao phụ cho
Nó chu miệng hút ngược lại những bụm tinh còn vất vưởng trong miệng tui, nuốt gọn ừng ực
Đồng hồ điểm đúng nửa đêm. Hai cái lưỡi nhớp nháp mùi tinh lại quấn nhau rồi đưa nhau vào giấc ngủ sâu.
Khi ánh bình minh le lói qua kẽ lá rồi xuyên qua lỗ cửa. Tui mở mắt, thằng Thắng vẫn còn đều đặn hơi thở, rúc đầu vào bộ ngực chớm nở nang của tui
- Thắng nè, dậy chơi cái nữa đi mày. Tao nứng lại rồi
Nó bừng dậy đột ngột, kéo mạnh đầu tui dí sát vào cây hàng, miệng cười đểu:
- Đụ má, đang ngủ ngon bị mày phá, bú đi con
- Con cặc, mày dậy nảy giờ mà làm bộ ngủ hả
Lần giao hoan này từ tốn hơn. Cũng bú liếm tê tái cho nhau, đưa nhau lên đỉnh như mọi khi. Rồi cơn hoan lạc qua đi, đã lâu lắm rồi, hai thằng mới có một sáng chủ nhật nhàn nhã nằm bên nhau như thế này. Cái thằng bự như trâu mà cứ rúc người vào lòng tui như trẻ con
- Nè Thắng, bình thường mày phong độ lắm mà. Sao khi nằm với tao thì nhìn mày cứ nhìn yếu yếu ...
Tui đang lựa lời để nói sao cho chính xác thì nó thở dài:
- Bóng nó vậy đó mày ơi. Với mọi người thì tao phải gồng lên che đậy chứ tao với mày đã tè le với nhau thì giấu chi nữa. Mai mốt mày thấy tao còn "yếu" hơn thì đừng có ngạc nhiên nghe
- Đâu mày thử "yếu" thiệt sự cho tao coi
- Mày khùng quá. Cái chuyện "yếu" là để tự nhiên mày sẽ thấy chứ bây giờ kêu tao làm sao khó quá.
Nói ngồi dậy, lục lọi trên đầu giường rồi dúi vào tay tui mấy cái gói nho nhỏ
- Mày đưa tao chi vậy, mấy cái cạc bốt (bcs) này để chơi gái mới xài mà
- Mày đừng tưởng tao hổng biết mày chơi gì trên thị trấn. Thôi xài đi, mầy bị lây bệnh thì tao cũng khổ theo
Cứ tuần nối tiếp tuần. Thấm thoát mà tui đã sang tuổi mười lăm. Chiếc xe đạp bao giờ cũng được thằng Thắng chỉnh yên xe sao cho tui phải nhón chân hết cỡ mới đạp trọn một vòng xe mà theo như nó nói: " Vậy mày mới mau cao". Mà tui "nhổ giò" thật, đứng cũng xấp xỉ mang tai thằng Thắng, ria mép không còn nhàn nhạt mà ngã đen, mụn trứng cá cũng xuất hiện nhưng không nhiều. Giọng nói vỡ ra nghe ồm ồm khiến đám con gái bụm miệng cười. Cây hàng tui cũng nở ra theo qui luật tự nhiên, không thể so với anh Thành nhưng cũng ngang ngữa thằng Thắng mà trong một lần ân ái, nó tấm tắc khen:
- Bây giờ ngậm của mầy vừa miệng chứ không nhạt nhẽo như lúc trước.
- Tao còn lớn nữa nghe mậy, lúc đó cho tét miệng mày luôn.
Trên công trường vẫn "ăn hàng" đều đặn từ các chuyến buôn của tui. Anh Trung lớn và chị Gái đã công khai ăn ở với nhau cũng gần được một năm rồi, "vợ" hơn "chồng" sáu tuổi mà xưng anh em trơn tru. Không phải làm thợ hồ mà chỉ quanh quẩn trong quán nên anh Trung lớn trông trắng trẻo. Mấy lần ảnh diện quần áo đi ăn đám nhìn lịch sự, phong độ ngời ngời hoàn toàn tương phản với cảnh bạo dâm mà tui từng chứng kiến năm ngoái. Khi nào vắng chị Gái, anh Kiệt rủ đi ra ngoài "đổi món", anh Trung lớn lắc đầu:
- Cặc tao tối nào cũng bị vắt tới cạn sữa, tranh thủ nghỉ ngơi chứ đổi món cái nổi gì
Còn tui thì lịch học và lịch đi buôn kín mít, tối thứ bảy lại không nỡ bỏ thằng Thắng nên từ chối khéo:
- Em đang chuẩn bị thi, tốt nghiệp thì không lo rớt. Dính vào mấy thứ đó xui lắm, chỉ sợ rớt lớp mười
Anh Kiệt vẫn với bản tính kén chọn và đểu với gái. Trong một lần tui giao hàng cho chị Gái xong, chuẩn bị đạp xe về thì ảnh khều tui ra nói riêng:
- Tao có đứa em kết nghĩa, chút nữa trên đường về mày cho nó quá giang, tới ngã tư nó bắt xe đi tiếp.
- Bộ anh tưởng tới ngã tư gần lắm hả, cũng hết hơn phân nữa đường về nhà tui. Mà sao nó không bắt xe lam cho rồi
- Xe lam bữa nay đông quá mà ít chuyến, từ sáng tới giờ chen không xuể. Thôi, mày chở đi, có người nói chuyện cho đỡ buồn
Em kết nghĩa con khỉ gì. Nhìn sơ qua là biết ảnh kết nghĩa với ả trên giường đêm qua. Tui ngồi trước cọc cạch đạp xe, ả ngồi sau mặt thoáng vẻ ngài ngại. Hôm nay trời mát mẻ chứ không nắng gắt như mọi khi, gió đồng man mác khiến lòng người như cởi mở thêm ra. Tui bắt chuyện vài câu là ả khai tuốt luốt:
- Vậy chị lớn hơn em ba tuổi
- Anh Kiệt kén lắm mà "kết nghĩa" với chị thì phải biết
- Ừ, làm ở đó chị được khách trả cao nhất
Từ đầu năm lớp 9 tui tời giờ, tui chỉ biết làm tình với mỗi thằng Thắng, giờ có một ả tự nhận mình "ngon" ngồi ôm sau lưng, cái bản năng giống đực của tui nhen nhóm. Cặp ngực của ả cứ cạ sau lưng tui như khiêu khích. Thôi liều một phen, ăn không được cũng đâu mất gì, làm gì có dịp gặp lần nữa mà xấu hổ hay ngại ngùng. Tui đột ngột, rẻ đại vào một con đường vừa nhỏ vừa vắng mà cũng chẳng biết sẽ đi đến đâu
- Sao đi đường này, ngoằn ngèo quá vậy em ?
- Đường tắt ra ngã tư cho nhanh chị ơi. Thôi nghỉ tí để em uống tí nước. Chị uống luôn nghe
Tui dừng xe ngay lũy tre ven đường mòn rồi ngữa cổ tu ừng ừng chai nước, hình như ả cũng khát nên tu hết phần còn lại. Nhìn ả cũng ngon thật, không lòe loạt son phấn, mười tám mà cứ như mười sáu. Đã từng chịch mấy bà chị gấp đôi tuổi mình, hơn nữa ả cũng làm nghề chịch thì việc gì tui phải rào đón. Ả vừa xong chai nước thì mặt trời bắt đầu tỏa cơn nắng gắt chứ không còn cái mát mẻ như khi nảy. Tui thản nhiên mở xong toang hàng nút áo của mình. Ả ngạc nhiên:
- Ùa, nghỉ mệt mà cởi áo chi vậy trời. Lạ nghe
Treo chiếc áo vào xe, tui lẹ miệng đốp luôn:
- Con trai cởi áo mà chị thấy lạ hả? Chắc em phải cởi luôn quần cho giống mấy anh hay chơi chị mỗi tối cho chị khỏi lạ
- Tính "ấy" chị thiệt hả? Giữa ban ngày ban mặt mà em
- Thôi, nảy giờ uống nhiều, chị em mình ráng đái ra một tí cũng được cho nhẹ bớt thì em chở mới không mệt
Tui kéo tay ả vào sâu phía sau bụi tre, tay kia mở khuy quần móc cây hàng ra quơ trước mặt ả. Mùi nước hoa thoang thoảng, mùi phụ nữ tỏa ra từ người ả khiến thằng đói gái cả năm nay như tui lên cơn nứng. Thằng nhỏ chưa rặn được giọt nước tiểu nào thì cương đã thẳng cứng, cái quần tui đã tuột xuống quá gối. Tui đạp nhẹ hai chân hất luôn chiếc quần vướng víu, miệng hối hả:
- Giờ cởi luôn quần như mấy anh kia, chị hết lạ rồi nghe
Ả bất ngờ trước tình thế tụi tạo ra quá nhanh, phản ứng theo kiểu bản năng:
- Bộ hết chỗ chơi hay sao mà vô chỗ này
- Lát nữa tới ngã tư, hổng lẽ chơi cho người ta coi. Có anh nào cởi hết đồ ra như vầy mà hổng chơi đâu chị. Chỗ này em rành, bảo đảm không có ai đi qua đâu
- Nhưng mà...
- Hổng có chuyện em mặc đồ vô đâu chị. Xong chuyện em cũng trả sòng phẳng như mấy anh kia, chứ em mà đè chị ra hiếp dâm, em bị bắt thì chị cũng bị điều tra ra tội làm gái, nếu cần có anh Kiệt làm chứng. Em nứng cả năm nay rồi
Giọng tui cương quyết, mặc đỏ gay, tiếng "nứng" tui cao giọng như tiếng rú của con thú hoang đang bị kích thích cực độ. "Trình độ" như ả, thừa biết là khó cưỡng lại nên lí nhí
- Thôi nhanh rồi về
Mà nói thiệt lúc đó ả mà không cho là tui hiếp thật chưa chẳng chơi. Hai tay tui ghì chặt ả như sợ vuột mồi. Miệt tui thô bạo áp sát vào đôi môi ả, lưỡi tui thô bạo sục sạo điên cuồng khắp khoang miệng ả. Lâu quá không ngửi được mùi gái, mũi tui hít lấy hít để, vòng tay xiết mạnh hơn.
- Chị cho mà, nhưng lỏng ra tí cho chị thở nữa
Nứng tột độ thế này thì làm gì có chuyện cởi từng nút áo, tay mò mẫm kích thích trong quần. Ả vừa thở lấy hơi mấy cái là tui khum xuống tụt gọn cái quần thun, vục mặt vô đám lông đen ngòm không một chút sỉ diện. Cũng chẳng có chuyện dùng cái lưỡi vét máng lên xuống hai mép bướm, tui cứ chu môi mà nút chùn chùn. Bướm ả thơm thiệt, cái mùi khăm khẳm đặc trưng rất nhẹ, tui nút như chưa từng được nút dù chẳng hưởng được một giọt dâm thủy nào. Nút chán chê tui há miệng cạp lung tung
- Em ơi! Cạp nhẹ thôi, đau chị
- Em đói gần năm trời, muốn ăn luôn đây nè
Lần đầu tiên chịch gái mà tui phô như thế này, mặt tui bừng lên nét man dại của con thú hoang nứng tình
Từng nhúm lông bị hai hàm răng của tui kéo bằng bặt. Đứt bao nhiêu, tui nuốt cho bằng hết. Mặt trời càng lúc càng tỏa ra sức nóng hừng hực như muốn cộng hưởng với cơn khát tình điên dại không gì cưỡng lại trong cơ thể tui
Dù ả chẳng đến nổi bị hiếp dâm the kiểu bạo lực, nhưng để tui như con thú hoang ngấu nghiến kiểu này thì có khác gì bị hiếp. Để kết thúc cuộc chơi, ả kéo một chân ra khỏi ống quần, dạng chân cao lên, miệng thúc giục:
- Chịch luôn đi em, chị cũng nứng lên rồi
Tui biết tiếng "nứng" mà ả thốt ra là giả tạo. Khe bướm ả banh ra, đỏ hồng như gái trinh. Mấy bà chị trước có "ngon" như vầy đâu mà tui còn không tha thì lần này đố mà tui nhịn được. Tui bật dậy. một tay luồn ra sau giữ lưng ả, tay kia luồn vào áo nhồi nắn cặp vú. Nhồi nắn đúng nghĩa như nắn bột chứ chẳng mân mê, xoa xít nhẹ nhàng. Chỉ chờ có thể, ả khẽ chùn chân trụ, hai mép bướm khẽ chạm đầu khất, tui quá hiểu, thốc mông ngược lên. Mẹ nó, tui thốc mạnh vậy mà mới lọt được vô đầu khất. Cái hang quá khít, khít theo đúng nghĩa đen là ả mới mười tám, đi làm gái chưa lâu và tất nhiên chưa sinh nở. Khít theo nghĩa bóng là thằng nhỏ tui đã lớn hơn nhiều so với những lần chơi các bà chị trước. Khít theo cái nhìn chủ quan là cái hang ả khô khốc, như chẳng rỉ một giọt nào làm chất xúc tác cho cái cảm giác trơn tru.
- Nắc nhẹ thôi em, hai đứa té bây giờ
Vẫn một tay giữ chặt lưng ả, tay kia tui tui kéo cái chân đang dạng cao của ả rồi kẹp vô nách mình
- Chị ôm chặt em đi, té sao được
Môi tui lại tìm đến môi ả nhưng ả quay mặt đi chỗ khác, thoáng nét giận dỗi
Thằng nhỏ tui ấn mạnh thêm phát nữa là nằm gọn trong cái hạt khô khốc của ả. Một năm trời ân ái với thằng Thắng, bây giờ thằng nhỏ mới có được cảm giác bao bọc, ma sát đúng nghĩa.
- Nắc đi em
- Lồn bót quá, em ngâm tí
Tui cảm nhận được hơi ấm từ ả bào trùm kín thằng nhỏ, tui ngữa mặt hả hê, hai mắt lờ đờ một tròng trắng man dại. Những tiếng rên rỉ hoang đàng đầu tiên của được phát ra:
- Em sướng cặc quá. Nắc hả? Ừ, nắc nè
Mỗi lần nhỏm ra, thằng nhỏ tui như bị kéo dài thêm, khi đưa vào sâu thì lỗ tiểu như bị chẻ đôi. Tui nắc chậm rải để tận hưởng cái cảm giác bót chặt từ gốc đến đầu khất. Mấy bà chị trước và em Thảo đã qua tay tui, nhưng đây là lần đầu tiên tui mới đút trọn vẹn vào cái lồn xịn như thế này, từng đầu dây thần kinh ở đầu khất như muốn mọc ra thêm, chen chúc nhau để thấm thía cái cảm giác đê mê của nhục dục, truyền thẳng lên bộ não con thú đực đang bộc lộ hết khả năng giao phối
Con cặc tui nắc nảy giờ mới "cảm" được cái ươn ướt rịn ra những giọt dâm thủy đầu tiên. Nhưng cơn đỉnh điểm của tui đã tới, đầu khất tui bung ra như cây nấm, phóng cật lực những dòng tinh nóng hổi sang người ả, dễ chừng tuôn trào hơn chục đợt. Thẳng nhỏ tui cứ ngâm đó, nhỏ dần đều trong ả, nhường cái không gian cho chất tinh nhầy nhụa xâm chiếm. Rồi thằng nhỏ đã đủ teo để rớt nhẹ ra ngoài theo qui luật tự nhiên.
Thằng nhỏ bị nhuốm một màu trắng đục tanh tưởi của dòng tinh mà chính nó vừa phóng ra có pha lẫn một màu đỏ nhàn nhạt của máu tươi
- Ủa, chị bị ra kinh hả
- Hông, bữa nay tới kỳ rụng trứng, dễ dính bầu nữa kìa
Cái ran rát nơi mép da qui đầu khiến tui lật thằng nhỏ lên xăm soi một lúc rồi buông miệng trách móc:
- Lồn chị đã bót rồi mà không chịu ra nước, em chơi bị xước da cu rồi nè
- Tại hổng xài bao mà lúc đầu em vô mạnh quá
- Bú em đi chị, em mau lên lại lắm
- Thôi, đủ rồi.Chị sợ rồi
Biết có ép cũng chẳng được. Cả hai lặng lẽ mặc lại quần áo rồi đạp xe ngược trở ra. Khi con đường lớn
thấp thoáng phía xa, tui chợt dừng xe lại, nhảy xuống
- Gì nữa vậy? Ở đây chơi không được đâu, mà chị chỉ muốn về thôi
- Em đái cái đã
Lần này tui đái thiệt, tay tui cầm thằng nhỏ còn rin rít lớp tinh trùng mà đái ầm ầm. Ả hỏi vặn:
- Ủa, nói đi đường tắt sao giờ quay ra
Tui cũng chẳng vừa, xoay người khoe thằng nhỏ vẫn còn đọng giọt nước tiểu nhưng bắt đầu hơi ngóc nhẹ trở lại. Giọng tui mừng rơn:
- Ừ hé, nếu chị thích thì em quay trở lại đi đường tắt với chị, muốn phát nữa lắm rồi. Phát này bao luôn bú liếm trọn gói, chơi dai như đĩa luôn
- Thôi ra đường lớn đi. Chị sợ rồi
Trên xe, tui lại giống như thằng nhóc đáng yêu, như chưa từng có chuyện gì xảy ra trước đó. Còn ả thì trò chuyện nhát gừng:
- Nghe anh Kiệt nói em dễ thương, lúc đầu đúng vậy nhưng ai dè
- Ủa, bộ dễ thương rồi hổng được nứng cặc hay nói bậy hả, mà giờ em dễ thương trở lại nè
Tới ngã tư, ả phóng xuống nhắc kéo:
- Hồi nảy em nói trả sòng phẳng cho chị mà.
- Thì để em chở tới nơi rồi đưa nè
Tui móc túi rồi đưa ả gấp rưỡi số tiền mà anh Kiệt đã từng cho tui hay giá một lần đi chơi. Ả bĩu môi:
- Giá này là chị chơi ở quán, khách nhẹ nhàng, lịch sự. Còn em làm chị muốn banh chành, cho chị gấp đôi đi
Câu nói của ả sặc mùi làm tiền, nhất là cái bĩu môi của ả khiến tui điên lên:
- Vậy khi nào em có đủ thì sẽ nhờ anh Kiệt đưa cho chị. Mà quên nữa, phải trừ tiền cuốc xe này mới công bằng. Hôm nay khách đông xe ít, em cũng tính giá gấp đôi
Tui thò tay thộp gọn xấp tiền mà ả còn đang cầm rồi đút gọn trở lại vào túi áo, phóng xe băng nhanh qua bên kia đường rồi đạp thẳng, bên tai còn nghe văng vẳng:
- Thằng mất dạy
Bây giờ tui mới có cảm giác ngưa ngứa nơi cổ họng vì vài cọng lông bướm của ả còn vướng lại. Khạc không ra, nuốt cũng không trôi. Thôi tấp vào ven đường làm ly nước mía, để tống nó xuống đường tiêu hóaVẫn như mọi lần, cứ sau buổi chiếu ti vi tối thứ bảy là tui ở lại để thực hiện vai trò làm "chàng" với thằng Thắng. Tiếng "chàng" nghe nó buồn cười vì tui mới tuổi mười lăm, cũng chưa từng được nó gọi bằng anh. Còn ghép cho thằng Thắng vai "nàng" càng buồn cười hơn. "Nàng" gì mà tướng gấp rưỡi "chàng", chưa từng được nghe tui gọi bằng em, lại khỏe như trâu. Mà trâu đôi khi còn đứng thở khì khì khi cày mệt chứ nó thì hầu như chưa than mệt, lại thêm cái tướng cơ bắp, rắn rỏi nhưng cục mịch đúng chất trai nhà nông. Nhưng đó là chuyện ngoài đời, chứ khi hai đứa lên giường thì nó trở về đúng bản chất thật. Lúc đầu tui thấy mắc cười vì cái tướng như nó mà cứ "yếu yếu" trong vòng tay tui. Nhưng giờ thì thấy bình thường mà nó cũng chuyển dần từ trạng thái "yếu yếu" sang "yếu hẳn" luôn
Tui nằm ngữa cho nó tỉ mỉ cạo hàng ria mép non tơ của tui, mà nó chăm sóc tui kỹ thật, cạo sát rạt luôn, phải ba bốn ngày sau mới nham nhám trở lại
- Nè Thắng, sao nách tao dạo này ra mồ hôi quá trời, đi học ướt hai bên đó thấy kỳ ghê
- Thì tuổi mầy sắp mọc lông nách, mai mốt hết hà
Nó quăng con dao cạo lên bàn, sà người vào lòng tui, nũng nịu:
- Đợi tao nhắc mới chịu ôm hả?
Dìu người nó ngã nhẹ xuống nệm, tui đặt nhẹ một nụ hôn lãng mạn lên bờ môi đang hé ra chờ đợi của nó. Sau khi dạo đầu chán chê, món 69 cũng được bày ra. Nó lắc lư cây hàng tui, hỏi nhỏ:
- Đầu cu mầy bị sao vậy?
- Hì hì... tao có hiếp dâm một đứa
Nó chăm chú nghe tui kể lại chuyện "cuốc xe quá giang" mấy hôm trước, rồi ôm bụng cười:
- Mày cũng đểu thật, lại còn lẹ miệng, lần sau thủ theo cái cạc bốt cho chắc
- Lúc đó có mười cái cạc bốt tao cũng dẹp, nứng thấy mẹ, sơ sẩy là nó chạy mất sao. Mày không ghen tao mới dám kể, chứ tao nghe nói tụi bóng ghen kinh hồn lắm
- Ghen gì. Tao thích mày từ lúc mày mới nhú lông kìa. Nhưng lúc đó tao đang ôm ấp cái hình tượng anh Thành quá hoàn hảo nên thích mày rồi quên. Nhưng ảnh đi xa rồi, còn mày thì ngày càng trổ mã trước mặt tao
Nhắc tới anh Thành, nó thoáng buồn, tui cũng trầm giọng:
- Tao cũng bình thường thôi, có đẹp trai gì đâu
- Mày không đẹp trai nhưng nhìn rất được, rất con trai (thời đó chưa có từ manly), có nét cứng cỏi thu hút. Từng cử chỉ nhỏ nhặt của mày cũng toát lên được cái nét đó, rất tự nhiên. Thôi tao hổng biết nói sao nữa
Thấy tui im re, nó nói luôn như lập trình:
- Tao thích mày như vậy thì chuyện gái gú hoang đàng của mày là bình thường chứ ghen gì. Mày mà sống chuẩn mực, kiêng khem thì thôi, tao kiếm đứa khác như giống như mày hiện giờ mà yêu
- Không ghen vậy tao mừng. Cả năm chịch nhau với mày hay chịch lâu hơn nữa cũng không là gì với tao. Nhưng đụng tới gái là tao lên cơn thèm. Chắc thi lớp mười xong, tao dẫn mày lên thị trấn chơi gái nghe, biết đâu chơi xong mày hết bóng
- Khó lắm mày ơi !
Cùng một ngày, tui nhận được tin trúng tuyển vào lớp mười thì thằng Thắng cũng có giấy báo trúng tuyển ... nghĩa vụ quân sự. Tui thì thấp thỏm trong thời gian đợi kết quả, còn nó thì thản nhiên như biết trước. Mà người như nó không trúng tuyển mới lạ
Lại cũng cùng một ngày hai thằng khăn gói, tui thì quần áo sách vở mới để mai nhập học, nó thì mấy bộ đồ không cũ cũng chẳng mới để hôm sau lên đường. Cái đêm hôm đó, sau một hiệp làm tình hai thằng ôm chặt nhau thủ thỉ:
- Ngày đầu tiên mà học hành gì, mai tao khỏi lên thị trấn để tiễn mày nhập ngũ nhưng đừng có khóc nghe
- Mày có thấy tao khóc trước mặt người khác chưa, kể cả lúc anh Thành mất
Giọng nó sụt sùi. Đúng là nó cứng cỏi trước mặt ai chứ giờ chỉ có hai thằng, nó muốn khóc lớn hơn cũng được
- Trung ơi, ngày mai, tao đi rồi. Chẳng biết hòn tên mũi đạn có chừa tao ra để được quay về với mày không, mà có quay về biết có lành lặn như vầy không nên tao muốn ...
- Mày nói chuyện xui không hà, con người có số hết. Mà mày muốn gì? Phát nữa hé
- Mày khùng quá, tao muốn phát nữa thì cứ làm chứ hỏi chi mày. Cái tao muốn là ..
Nó rúc đầu sâu vô nách tui như cố che vẻ mặt ngượng ngùng, nhưng giọng nói thì tuôn đều một cách mạnh dạn:
- Tao thèm được xưng anh em với mày. Chỉ hai đứa biết thôi. Thèm lắm Trung ơi!
Giọng nó nửa tha thiết, nửa khẩn khoản. Tiếng gà gáy xa xa vang lên vang lên trong buổi khuya như ngầm báo thời gian hai thằng bên nhau không còn bao lâu nữa. Vậy thì tiếc gì một cách xưng hô mà suy cho cùng cách xưng hô mà nó chờ đợi tuy không hợp với tuổi tác nhưng quá chính xác cho cuộc tình đồng giới của hai thằng. Tui nhẹ nhàng kéo đầu nó ra khỏi nách tui, đưa tay quẹt dòng lệ đang ươn ướt trên mặt nó, giọng tình cảm:
- Em yêu, anh cũng mong đợi giây phút này lâu lắm rồi
Thực ra, tui hoàn toàn bất ngờ chứ mong đợi gì. Nhưng vốn có cái gien lẹ miệng nên tui hóa thân rất ngọt. Tui chồm lên người nó, đặt lên đôi môi nó một nụ hôn còn ngọt hơn. Nó nhũng người, mắt ánh lên niềm hạnh phúc. Cái gien lẹ miệng của tui tiếp tục phát huy:
- Anh đang nhổ giò, ít tháng nữa sẽ cao hơn em. Cu anh thì giờ ngang ngữa cu em, rồi cũng sẽ to hơn em. Vậy anh làm anh bây giờ là vừa rồi hé
- Thì em muốn như vậy mà. Quan trọng gì chuyện cao thấp hay to nhỏ
Cũng những chiêu trò bú liếm cũ như mọi khi nhưng đêm chia tay này rất nồng nàn, lại thêm cái gia vị xưng hô anh em. Khi tui trở đầu để diễn trò 69 thì em giữ chặt tui lại:
- Đừng anh, chẳng biết có đêm nào nữa để mà bên nhau. Tiếc gì một chỗ này mà không cho anh
- Là sao vậy? Anh chưa rõ
Mặt em thẹn thùng, khó nhọc buông một câu:
- Là vậy nè?
Bàn tay em nhẹ nhàng cầm lấy thằng nhỏ tui rê ngay vào phần mép giữa khe mông, chân em dạng ra
- Ý em là cho anh đút vô chỗ này hả?
Đầu khất căng bóng của tui cảm nhận được cái nhíu nhíu cơ giữa hai mép lỗ của em, đám lông đít em tuy không rậm như anh Thành nhưng cũng đủ để gây cảm giác ngưa ngứa dễ chịu nơi lỗ sáo của tui đang tiết chất dịch trong suốt . Hai chân em dang rộng ra hết cỡ như mời gọi. Tui hạ mông, ấn mạnh
- Ứ
Tiếng ứ của em gần như một tiếng thét, hai tay em bấu chặt bờ vai tui. Dòng lệ em lại tuôn ra
- Đau hả em?
Em không trả lời mà chỉ gật đầu rôi hỏi ngược lại tui:
- Vô tới đâu rồi anh?
- Mới hết đầu cu hà. Mà khít quá, anh cũng hơi rát. Thôi để anh lấy ra
Em lắc đầu nguầy nguậy rồi như sợ mất một báu vật, hai bàn chân em chập lại, ghì chặt trên mông tui, miệng khẩn khoản:
- Cứ để đi anh, lát nữa em quen
Dứt lời, em ghì đầu tôi xuống. Món cháo lưỡi vang lên chùn chụt. Lưỡi tui như con rắn thậm thụt, chuyển qua hai tai em rồi lại xuống cổ. Cái rướn người của em, khiến tui chỉ cần cong lưng nhẹ là lưỡi tui nhâm nhi được hai đầu ti trong bộ ngực săn chắc như lực sĩ của em. Cứ hổn hển, chùn chụt vậy mà hay, thằng nhỏ của tui âm thầm xâm nhập hơn quá nữa mà thì cả hai mới hay. Mắt em nhắm nghiền, giọng lạc đi:
- Vô hết đi anh, chậm thôi, em quen rồi
Hang gì mà bót, bót hơn cả ả điếm mà tui cho quá giang chuyến xe. Phải nói là bót khủng khiếp, tui có muốn vô nhanh cũng chẳng được. Hai gót chân em ghì mạnh lên đôi mông tui như khuyến khích. Từng chút một tui nhích vào, mặt em giản ra niềm hân hoan
Tiếng gà gáy lại vang lên, nhiều hơn, rõ hơn, chùm lông mu của tui cũng giao thoa cùng đám lông đít rậm rạp của em. Tui đã hoàn toàn nằm trong em, mồ hôi trên thái dương tui nhỏ thành dòng rớt đồm độp xuống ngực em
- Em ơi, anh nắc được chưa?
Em lắc đầu rất dễ thương, tiếng hổn hển pha lẫn những giọt mồ hôi của tui khiến em xao xuyến, bật dậy
- Em quen rồi, anh nằm nghỉ đi
Tui ngữa người, em ngồi xổm, đôi tay hai đứa vươn ra se đầu ti của nhau. Tui nằm dưới hẩy người hưởng ứng theo từng cú hạ mông của em. Khi em nhổm lên, thằng nhỏ tui như muốn bị kéo đứt ra luôn vì cái hang bót chặt của em, khi hạ xuống thất dù rất nhẹ và chậm thì lỗ tiểu lại bị xé toang ra. Cái chu kỳ nhấp nhỏm của em rất nhẹ và chậm.
Trời bên ngoài đã lờ mờ sáng, tui cũng quen dần cái cảm giác bót chặt, tui bật lên dìu em nằm xuống. Phía trên cháo lưỡi say mê, phía dưới tui bắt đầu động tác nắc quen thuộc mà tui đã từng trải qua với hàng loạt các bà chị
- Anh ơi, em sướng rồi, nắc mạnh đi anh
Từng cú nắc, tiếng lạch bạch va chạm giữa đùi tui và mông em nghe đều tai rồi nhanh dần đều. Tay em cũng tóm lấy thằng nhỏ của mình mà sục mạnh. Tôi cảm giác trong từng cú nắc của tôi có cái gì đó co bóp dữ dội giữ chặt lấy con cặc tôi, xiết lại mỗi lúc một chặc, làm tăng lực ma sát củacon cặc của tôi với cái vòng thịt ấm, nuốt trọn lấy con cặc tôi. Rồi như có một chiếc lò xo đang đẩy manh con cặc tôi ra. Nhưng tôi vẫn cố nhấpvào... Nhấp vào sâu hơn... Tôi muốn sâu hơn nữa... Càng đẩy vào sâu tôi cảm giác đươc sự bó khít, sự ma sát càng nhiều hơn... Cảm giác tê tái nơi phần da quy đầu càng mạnh hơn.. Nó loan toả làm tê rần hết cả con cặc
- Ứ, anh sướng, anh ra
Tiếng lạch bạch ngưng hẳn, tui trân mình nhót mông bơm thẳng dòng tinh tanh tưởi sang em. Bụng tui, ngực tui rồi hai đầu ti của tui cũng cảm thấy nhồn nhột vì những phát đạn của em bắn lên. Vậy là em đã trao trọn vẹn cái đời trai cho tui khi tui đang tập tễnh trong cái tuổi dậy thì. Cú phá trinh em khiến tui thấm mệt, đổ gục lên thân em. Thằng nhỏ của em bị ép chặt giữa hai tấm thân vẫn co bóp phóng những loạt đạn cuối cùng.
Những tia nắng bình minh đầu tiên yếu ớt len qua khe cửa. Tui nhìn em nhắm nghiền đôi mắt, cơ thể cướng tráng bóng loáng mồ hôi lẫn cái chất sinh sản của giống đực tỏa mùi tanh nồng đang cô đặc trên người em. Từng giọt mồ hôi lăn dài, đọng thành giọt trên trên vài ngọn lông nách của em, tui ước gì mình cũng có một bộ lông nách như vậy, một bộ lông mu rậm rịt hơn hiện giờ để hãnh diện khi nghe em gọi tiếng "anh" nồng nàn, để tỏa ra chất đực trong từng cái dang tay ôm em, hẩy mu khi nắc trong em
Ngày mai, em ra chốn quân trường, tui khăn gói bước vào lớp 10 ngoài thị trấn
Buổi sáng tiễn em, trước mặt bao người thân, hai thằng vẫn mày tao thân thiết như chưa có chuyện gì xảy ra. Cái khác biệt duy nhất là dáng đi của em hơi khệnh khạng, hơi thôi và chỉ có hai thằng biết. Tuy có buồn nhưng em không khóc như bản tính mạnh mẽ của em trước mọi người. Tui đã dặn em không được khóc nhưng chính mình lại không kiềm được hai dòng lệ khi dáng em vẫy vẫy rồi xa dần trên chiếc xe cam nhông mịt mù bụiVào lớp mười, tui phải lên thị trấn học. Lại được học buổi chiều nên rất tiện. Cứ sáng giao hàng xong, tui kiếm góc nào đó ở công trường mà ôn bài. Trưa ăn cơm chung với anh Kiệt ở công trường rồi đi học. Tan trường tui đạp thẳng về nhà luôn. Sao quên được em Thắng, nhưng cuối tuần là nỗi nhớ dâng lên kinh khủng. Bây giờ tui thay em, nhưng chỉ mở ti vi cuối tuần cho mọi người xem. Khi mọi người đã ra về hết, còn lại trong căn nhà mà ba anh em đã từng ngủ chung, nằm một mình trên cái giường mà tui với em đã từng bao lần hoan lạc, âu yếm yêu nhau, nỗi cô đơn xâm chiếm tâm hồn tui. Cái hơi ấm của em vẫn còn vương lại. Mùi mồ hôi, mùi nách, mùi cặc dái gì ,... cũng chưa bay xa. Đêm nay chẳng biết em có ngủ say hay thao thức như tui
Nhưng sáng ra là tất bật chuyện ruộng vườn, ao chuồng. Quần quật như vậy chưa đủ, chị Gái bày thêm tui mua tạp hóa về chia quán chị một phần, phần còn lại tui chở về bán trong xóm. Vậy mà hay. Lúc trước, muốn mua những thứ đơn giản cũng phải lếch bộ hai ba cây số thì bây giờ đã có tiệm tạp hóa trong nhà tui. Thời đó, tạp hóa cũng rất đơn sơ. Đường, sữa, mắm muối, bột ngọt, nhang đèn, bánh kẹo là gần đủ. Sữa cũng chỉ duy nhất là hộp sữa đặc có đường chứ làm gì có hàng trăm loại như bây giờ. Đường thì tui lấy ngay tại lò, ít nhất 100 kg mới được giá gốc. Chia cho quán chị Gái xong là tui chở về nhà cho má tui chiết ra từng 0.5kg bán như gía lẻ ngoài tiệm. Coi vậy mà lãi gần 30%. Cứ mỗi tối ba má tui cặm cuội đếm từng đồng lời, mặt giản ra vì vui. Thôi ráng chịu cực ít năm để xây căn nhà tường thay cho căn nhà lá lụp xụp. Tui chỉ chịu khó chở thêm chuyến về chứ cũng chẳng mất công hay mất thời gian gì hơn
Cái thư đầu tiên của thằng Thắng cũng được gửi về. Trên quân khu, tướng như nó quá đã nên được chọn vô đặc công. Huấn luyện rất khắc nghiệt, nhưng ăn uống thì đầy đủ dinh dưỡng. Không chết vì hòn tên mũi đạn ngoài trận địa nhưng nguy hiểm thì luôn rình rập trong những lần luồn sâu vào lòng địch mà tập kích, đánh trái nổ. Chết vì tính toán sai thời gian phát nổ hay khối bộc phá nổ không như dự tính, chết vì trúng phải ổ rắn độc, chết vì những tràng đạn vu vơ của bọn lính tuần tra,... Nhưng hiện giờ nó chỉ đang được huấn luyện ở Sông Bé (Bình Phước) chứ chưa vào trận mạc gì cả
Cái cảm giác trống vắng vì thiếu em Thắng khiến tui ít nói ngay từ đầu năm học. Cả lớp không ai biết chuyện buôn bán ngược xuôi của tui. Ngày đó vào đoàn cực kỳ khó. Học sinh giỏi đã hiếm vì phải giỏi thực sự chứ không lạm phát giỏi ảo như bây giờ. Đoàn viên còn hiếm hơn. Cả khối chỉ vài đoàn viên. Đoàn trường cũng chỉ hơn mười người, tính luôn học sinh và giáo viên trẻ. Chúng tui xem đoàn viên như là một cái gì đó cao cả, khó với tới dù đa số họ là học trung bình. Họ trở thành hàng hiếm vì tiêu chuẩn vào đoàn không vì dựa vào thành tích học tập mà lý lịch phải trong sạch ba đời. Cũng chưa đủ, phải có người thân là cán bộ cộm cán rồi tham gia các phong trào có ít nhiều mang hơi hướm chính trị. Thằng Khải, đoàn viên duy nhất trong lớp tui, như là một thứ để lớp tui tự hào. Ba nó lại là trưởng phòng công an thị trấn thì thôi rồi
Công bằng mà nói, thằng Khải đẹp trai theo kiểu dân phố thị. Da trắng, mũi c
ao, môi son như diễn viên điện ảnh. Dáng cũng cân đối, dong dõng cao hơn tui một tí. Nó cũng được bầu làm lớp phó sinh hoạt vì khả năng ăn nói trước đám đông. Nó học tuy không thể giỏi nhưng cũng khá. Mẫu người như thằng Khải thì thời nào cũng có khối con gái chạy theo. Nhưng cái khác biệt của nó so với đám đoàn viên khác là không chảnh, nhưng cũng hòa đồng chừng mực thôi.
Tui bị giáo viên nhắc nhở vì ngủ gục riết khiến thằng Khải nó đâm ra bực, gặp riêng tui cảnh cáo. Bình thường, khi giao hàng công trường xong, tui ôn bài rồi đi lấy hàng tạp hóa, về lại công trường tầm 11 giờ. Từ 11g30-12g, là khoảng thời gian tui ăn cơm trưa, sau đó lại nghêu ngao với mấy anh thợ hồ cho đến giờ đi học. Sau lần bị thằng Khải cảnh cáo, tui đổi lịch. Ngủ một giấc từ 11g-12g15 là chị Gái đánh thức tui, lúc này đám thợ hồ đã ăn trưa xong, kẻ chợp mắt, người đánh bài giải khuây. Mâm cơm chỉ còn tui, chị Gái và anh Trung lớn. Ăn xong, tắm rửa, thay đồ, đạp xe đi học là vừa đúng giờ. Nhờ vậy mà trong lớp tui tỉnh rụi chứ không còn ngủ gục nữa.
Ăn cơm với anh Kiệt xôm tụ hơn vì đám thợ hồ kể chuyện gái gú từa lưa, không ngại miệng nhưng chị Gái lại là người phụ nữ duy nhất mà tui có thể ăn nói thoải mái. Có lần trong mâm cơm, anh Trung lớn hỏi:
- Thằng Kiệt nói mầy mới hiếp dâm một đứa ngon lắm hả?
- Em mà hiếp thì giờ ăn cơm tù rồi chứ đâu còn ngồi chung mâm với hai anh chị
Chị Gái gấp miếng thức ăn cho tui, tò mò hỏi:
- Trai tráng như em, gặp gái ngon mà tha mới lạ
- Em không tha mà cũng không hiếp, chỉ chở nó vô chỗ vắng rồi đè ra chơi đại giữa ban ngày. Con nhỏ cũng ngon, đáng công mình liều. Chị đừng nhắc nữa, em lên cơn nứng khổ lắm
- Thằng quỷ, chơi với cái đám âm binh riết rồi mày ...
Lúc đầu tui chui vô lán trại công nhân để ngủ. Chỉ có vợ chồng anh Trung lớn là có riêng một phòng đóng bằng ván ép cạnh gian bếp. Anh Trung lớn kêu tui vô phòng riêng để ngủ cho yên tĩnh nhưng tui lắc đầu vì ngại. Giọng ảnh rất chân tình:
- Thì tao với mày đã từng làm chuyện đó với con Gái. Nhưng đó là chuyện quá khứ, thiếu thốn thì giải quyết cho nhau chứ có vướng bận gì đâu. Bây giờ nó là vợ tao, tánh nó tao biết, đố thằng nào ngoài tao mà nó cho chơi. Mà con Gái cũng xấu bỏ mẹ, mày theo thằng Kiệt ăn gái ngon thì thèm thuồng gì., Thôi vô ngủ đi mày
Anh Trung lớn kéo tay tui đi ngang bếp, chị Gái còn khuyến khích:
- Phòng anh chị tươm tất lắm chứ không bèo bọt như công trình cũ đâu
Tui cởi áo, nằm lăn ra giường . Anh Trung lớn vỗ vô mông tui cái bốp, lớn giọng:
- Cái quần tây chật cứng vầy mà mày ngủ được hả?
Tui chưa kịp mở lời thì chị Gái bước vô, tay cầm chiếc quần đùi, trách nhẹ anh Trung lớn:
- Anh cũng như nó, bây giờ mà thử cởi quần tây ra đi, còn có cái sịp sao nó dám ngủ chỗ lạ như vầy. Nè quần đùi của anh Trung lớn chị giặt sạch rồi, thay đi.
Ném cho tui cái quần đùi, chị quay sang ôm anh Trung lớn tình tứ:
- Em còn lạ gì cặc dái thằng này trước khi àm vợ anh. Còn bây giờ hông biết nó còn dám thay đồ trước em hôn
Tui thầm ngưỡng phục cả hai. Họ ít học, ăn nói thẳng tuột nhưng tấm chân tình của họ, cách họ trải lòng thì còn đáng ghi tâm hơn bất cứ câu nói lịch sự, trau chuốt của những kẻ có ăn học. Bao nhiêu ngại ngùng tui vứt hết luôn, tủm tỉm cười, rồi cởi cái quần tây, bình thản phô tấm thân trong cái sịp tam giác bé tí, tua tủa lông lá trước mặt hai vợ chồngThằng Khải rất thích đá banh và đá cũng tàm tạm nhưng nó mà làm thủ môn thì chụp rất cứng. Cái uy đoàn viên khiến đám con trai trong đội tôn nó làm đội trưởng. Tui đá hậu vệ, gần nó nên hai thằng rất hợp banh. Cái hòa đồng của nó đúng là chừng mực. Đá mới giữa hiệp là cả đám con trai cởi trần, chỉ riêng mình nó là không. Hôm nào nắng quá, nó chịu cởi áo sơ mi thì bên trong luôn mặc trước một áo thun ngắn tay. Ai nói gì thì nói, nó chỉ cười:
- Tao làm thủ môn, có ra mồ hôi nhiều đâu
Dần dần tui với nó tuy chẳng thân nhưng cũng nói chuyện nhiều hơn. Mà suy cho cùng nó cũng chẳng thân với ai
- Nghe nói trong lớp mình chỉ có Trung là nhà xa nhất, phải đạp xe mấy chục cây số hả?
- Sao biết hay vậy, ừ thì đạp riết rồi quen
Thằng này có khiếu lãnh đạo, cách nó hỏi rất quan tâm nhưng không mang cảm giác gần gũi. Mà nói thiệt, tui với nó chênh nhau mọi mặt, có nằm mơ tui cũng chẳng mong gần gũi được với nó. Thoải mái nhất là về công trường với anh Kiệt, với vợ chồng anh Trung lớn.
Thấm thoát, tui cũng đã học xong lớp 10. Chuẩn bị vào hè để lên lớp 11, ở cái tuổi 16, bao nhiêu nét trai tráng từng làm em Thắng say đắm cũng trổ ra ngời ngời. Anh Kiệt có lần tấm tắc:
- Tao mà là con gái chắc có bầu với mầy rồi. Mà nè, quán bà Tám đổi chủ rồi, chủ mới đem về một dàn gái ngon luôn
- Anh chơi chưa? Bà chủ mới thoải mái hông?
- Chủ mới này cỡ tuổi thằng tao, cũng qua tuổi làm gái, nhưng làm chủ thì hơi sớm. Tao chơi mới một lần rồi về, em ngon thiệt nhưng có quen đâu mà biết chủ mới ra sao
- Từ lúc em bị đồn hiếp dâm con nhỏ gì đó, em quên tên rồi, cũng cả năm rồi chưa chơi con nào.
Vậy là tối mai thứ sáu, tui ở lại công trường rủ anh Kiệt đi chịch choạc. Thứ bảy công trường nghỉ cúng để giổ tổ thợ hồ, vậy. Chơi xong, sáng thử bảy về nhà, nghỉ luôn ngày chủ nhật nên cũng khỏe
Đây là lần thứ hai tui ghé động này. Anh Kiệt quảng cáo có dàn gái cho vui chứ chừng có bốn năm em ngồi quây quần bên trong. Anh Kiệt nói vọng vô:
- Chủ quán ơi, kêu mấy em ra ngồi chơi
- Chủ đi chút nữa về, tụi em đang ăn tối. Anh ngồi chơi chút nghe
Mấy em đúng ngon thiệt, không đẹp nhưng nhìn vừa mắt, rất sạch sẽ, tuổi 17, 18 không hà, không em nào son phấn, cứ như gái tơ đồng nội, đã vậy còn ăn nói lễ phép nữa chứ. Anh Kiệt chọn một em lôi tuột vô trong kèm theo giọng cười đểu. Tui cũng đang phân vân chưa biết chọn em nào thì ngoài cửa đã nghe tiếng xe đạp cọc cạch. Tui như đứng hình, tay dụi mắt, miệng suýt chút nữa thốt lên: "Trời, chị Lan"
Năm tháng tưởng chừng xa dịu vợi nhưng khi quay lại nhìn cũng ngắn ngủi như cơn mưa bóng mây, như giấc mơ đêm hạ... Chị đây ư? Bằng xương thịt hẳn hoi. Kỷ niệm cái đêm giao thừa ân ái chợt ùa về kèm nổi đau đáu vì nhớ tới anh Thành. Tui nhép miệng đếm ngược thời gian, cũng 2 năm rưỡi rồi. Đối với tôi, c có quá nhiều cái đầu tiên để nhớ về chị: Người phụ nữ đầu tiên cho tui nếm mùi nhục dục thuở ban sơ dậy thì. Người thầy đầu tiên dạy tui các kỹ năng làm tình. Thằng nhỏ tui giờ đã hiên ngang lồ lộ đầu khất nhưng quên sao được cái thời điểm đầu tiên biết "mở mắt" cũng nhờ chị. Còn nữa ...nữa ...
- Chào anh. Em mới sang quán này, có gì ghé ủng hộ nghe
Giọng nói của chị khiến tui giật mình trở về thực tại. Chị không nhận ra tui cũng phải. Đâu còn hình ảnh một thằng nhóc non nớt, nhạt nhòa đám lông cu mới mọc trong đêm giao thừa chập choạng. Hai năm rưỡi rồi còn gì, trước mặt chị là một gã trai cao ráo, đang tuổi lớn, mang dáng dấp của tay chơi
- Anh chọn em nào chưa?
Chị kéo ghế ngồi gần tui, dáng dấp của một tú bà hiện ra trong từng cử chỉ của chị. Tui định thần, cất giọng tay chơi:
- Chọn nảy giờ mới được. Chọn chủ quán nghe
- Anh nói giỡn, mấy em ở đây biết chìu khách lắm
- Chủ quán không chịu thì thôi vậy
Giọng tui cương quyết khiến chị thở dài:
- Mấy đứa ra coi quán cho chị, để chị tiếp anh này
Vẫn hai tấm nệm như lần trước, nhưng ra được thay mới hơn và thơm mùi nước hoa rẻ tiền. Anh Kiệt đang nắc nhịp nhàng trong thế doggy, quay lại ngạc nhiên:
- Mày khùng vậy? Sao đè chủ quán ra chơi
- Thích thì chơi thôi
Cả hai lẳng lặng cởi đồ. Tui ngữa người ra, tâm trạng khó tả thành lời nhưng gương mặt lạnh lùng, hất hàm chỉ xuống thằng nhỏ. Chị quá hiểu phải làm gì, liền kê miệng sì sụp mút. Nhớ lại cái cảnh chị dùng miệng nhẹ nhàng "mở mắt" khi con cặc cương cứng của tui chỉ lớn hơn ngón tay, còn lông thì chỉ loe ngoe một nhúm ngắn cũn cỡn, nhàn nhàn. Mới có hai năm rưỡi chứ mấy.
Phía dưới thằng nhỏ tui bắt đầu nở ra, chị bú điêu luyện quá khiến tui trở về với thực tại, đầu khất căng bóng dưới cái rê lưỡi của chị. Tui vật ngữa chị ra, chồm người lên. Con cặc tui cũng vụt lớn theo năm tháng, gân guốc mồn một cùng đám lông rậm rịt trên cơn thể của chàng trai chớm trưởng thành. Hự,...đút thằng nhỏ vào người chị.
Rất gọn, như một tay chơi thành thục, tui bắt đầu nắc. Cặp mông tôi nhấp nhô một cách dẻo dai giữa hai chân đang dang rộng của chị. Mặt đối nhau trong gang tấc. Chị đây ư? Nét dịu dàng đâu rồi, giờ đây chỉ là gương mặt ráo oảnh. Đôi mắt đẹp ngày nào đã mang nét quầng thâm, lảng sang hướng khác như muốn né ánh nhìn soi thẳng của tui. Năm xưa, hai chị em mình đã từng nhìn nhau, mắt soi trong mắt với nồng nàn âu yếm. Nhưng bây giờ vẫn trong tư thế giao hoan đó mà lạnh lùng lảng tránh
Đầu óc tui trống rỗng, tui nắc như một cái máy không một chút cảm giác. Bên kia, cặp của anh Kiệt đã xong hiệp đấu, đang cười giỡn khúc khích trong nhà tắm.
Bốn mươi phút hơn trôi qua. Cái "máy nắc" của tui vẫn đều đặn, không hôn môi, chẳng mân mê vú ti gì hết. Nắc mà đầu óc mông lung giữa quá khứ và hiện tại. Nắc mà chẳng tơ tưởng đến một ý niệm dục vọng nào. Nắc như một cái chày giã gạo vang lên từng nhịp lạch tạch khô khốc,...
Lên hàng chủ chứa thì kỹ năng làm tình của chị cũng siêu hạng. Hai tay chị cũng vuốt dọc sóng lưng tui, rồi gãi nhẹ dưới bìu, chuyển qua se se hai đầu vú, ...rất điêu luyện nhưng tiếc rằng đối tác nằm trên tuy vẫn nắc đều đặn nhưng hoàn toàn chưa nhập tâm với cuộc giao hoan
- Em sướng quá anh ơi
Một giọng rên mà tui đã từng nghe, chỉ có đều chị đã tự ý đổi vai vế xưng hô dù chênh lệch tuổi tác giữa hai người là bất biến. Mắt chị nhắm nghiền, lên cơn phê, có khác gì hai năm rưỡi trước đâu. Lồn chị cũng ọc ạch dòng chất lỏng của bản năng giồng cái mà tui đã từng say mê đến từng giọt nhưng giờ đây chỉ có tác dụng như chất bôi trơn không hơn không kém. Cái mùi lồn khăm khảm xộc ra, thứ hương liệu đã từng đánh thức bản năng giống đực khi tui vừa bước qua tuổi mười bốn, còn bây giờ tui vừa nắc vừa khịt mũi....
- Anh ơi, nếu không sướng thì để mấy em khác vô đổi, chứ anh lâu ra quá. Gần một tiếng rồi
Tui nắc chậm dần rồi rút ra, hai mép lồn chị đỏ tấy trong ánh đèn mờ. Tui lẳng lặng mặc quần, con cặc vẫn còn nửa cứng độn một cục dưới lớp quần. Vắt chiếc áo trên vai, tui ngang tàng bước ra, anh Kiệt nảy giờ ngồi chờ, chép miệng:
- Cả năm nay mày mới đi chơi lại mà sao chơi lâu dữ vậy?
Vứt chiếc áo trên cổ xe, tui xoay bộ ngực trần về phía chủ quán, miệng cộc lốc:
- Hai thằng hết bao nhiêu?
- Phần anh Kiệt trả rồi. Còn anh chưa ra, em ngại lắm. Muốn cho bao nhiêu cũng được
Tui xoèn xoẹt tờ giấy bạc mới cóng đặt lên bàn, nhếch miệng:
- Khỏi thối
Dứt lời, tui kéo tay anh Kiệt, quay đầu xe ra cửa. Anh Kiệt vừa ngồi lên yên sau là tui đạp thẳng, phia sau còn nghe vẳng vẳng:
- Tao mới gặp khách làm phách kiểu này, nhưng cũng sộp
- Thằng cu này mặt còn non chẹt, chừng 16 tuổi chứ mấy, lông nách mới có mà------------------------Tui đạp xe về nhà, dọn cơm ra ăn thì đã sang trưa. Tiếng ai í ới ngoài ngõ
Hả, thằng Thắng về. Quá đột ngột như chị Lan xuất hiện đêm qua. Tui buông tô cơm phóng ra cửa:
- Mày thiệt hả Thắng, về hồi nào?
- Hồi sáng, tưởng mày chiều đi học về
- Mày khùng quá. Bữa nay công trường cúng tổ, ngày mai chủ nhật nên tao khỏe được hai ngày. Mày qua bên nhà anh Thành trước đi, tao qua liền
Má tui miệng làu bàu:
- Cái thằng Trung, mày bỏ tô cơm cho ai ăn đây. Mặc cái áo vô coi, gấp gì mà ở trần đi lông nhông vậy
- Còn có nhiêu đâu má, con no rồi, cho gà ăn đi. Áo dơ hết rồi má giặt luôn đi
Thắng Thắng vừa mở cửa bước vào nhà anh Thành thì tui cũng lách người chen vô luôn. Khi thế giới chỉ còn hai thằng, tui ôm chầm lấy nó đặt một nụ hôn thật sâu:
- Anh nhớ em quá, sao về mà không cho anh hay trước
- Em nịn sếp mới được xé rào về thăm anh. Thứ hai phải lên sớm trình diện
Em nhìn đen hơn, gân guốc hơn nhưng có mạnh mẽ với ai đi nữa thì giờ em như con mèo ngoan theo tui vô phòng, lại hôn nhau như chưa từng được hôn. Sao kìa, vết sẹo chạy xéo dọc vành tai trái của em còn mơn mởn da non, tui trợn mắc ngạc nhiên thì nó trấn an luôn:
- Chuyện nhỏ trong lúc tập luyện mà, mấy đứa khác còn bị nặng hơn mà thằng nào cũng khỏe như trâu. Sao không kịp mặc cái áo cho đàng hoàng vậy anh?
- Mặc chi, giờ cũng phải cởi. Hổng lẽ hồi nảy anh ở truồng luôn chạy qua đây, giờ mắc công cởi quá
Dứt lời, tui tuột sạch sẽ đứng tồng ngồng trước nó, thằng nhỏ duỗi thẳng ra khiêu khích. Nó cũng chẳng vừa, lột phăng hết mọi vướng víu trên cơ thể, cơ múi ngời ngời trước mặt tui. Phải công nhận người nó đẹp thật, tui chép miệng:
- Bụng em nổi cơ hồi nào vậy?
- Cũng 6 tháng rồi. Ở đó phải tập đủ thứ, nghề đặc công mà, em biểu diễn cho anh coi nè
Tui chưa kịp thấy gì thì một cái rắc dứt khoát, nó vật tui ngã ngữa xuống nệm, người chồm lên khóa cứng tứ chi tui
- Đặc công gì mà học võ hiếp dâm
- Chưa đâu, phải cho anh im miệng thì hiếp mới sướng
Lâu lắm rồi mới cùng em ăn món cháo lưỡi ngọt nào như thế này. Tui đang sở hữu cái body tuyệt vời của em, tuyệt đến nỗi đám siêu mẫu bây giờ mà thấy được chắc bỏ nghề luôn. Em chợt dừng lại, ngồi thẳng lưng trên đùi tui, hai tay se nhẹ đầu ti tui, đôi mắt trìu mến:
- Anh yêu nhìn lớn quá, đầu vú ra lông rồi
- Mới mọc mà, lần sau mà gặp thì bảo đảm sum xuê.
- Ái chà, nách cũng có luôn.
- Vậy hả, anh cũng hổng để ý lắm
Tui đưa vuốt nhẹ mấy cọng lông nách đầu đời, ngắn cũn cỡn, miệng phang vu vơ:
- Ít tháng nữa nách anh rậm rịt, bao thơm nách cho em hít đã luôn
- Ít tháng chi cho lâu, em đang có sẵn nè, thơm phức luôn
Em ra tay lẹ thiệt. Tui lại bị khóa cứng, cùng lúc nách em áp sát mũi tui. Tui khá dị ứng với mùi nách, nhưng yêu em quá rồi nên phổng mũi hít sâu. Mười chín tuổi, nách em rậm đen từ lâu, chùm nách em cứ chọt thẳng vô mũi tui, đê mê một mùi đặc trưng, mắt tui đờ đẫn như phê thuốc. Hai cơ thể quấn quít trong hổn hển, tê tái. Khi nổi ngại ngùng đã không còn thì còn tiếng rên rỉ khe khẽ được thay bằng tiếng hú man dại của hai con thú hoang động cỡn đến cực đại. Cứ bú liếm chán chê, hai đứa suýt bị cướp cò, tui kéo mông em ra sát mép giường, hiểu ý tui em kê thêm cái gối phía dưới cho cao hơn, hai chân dạng ra khoe cái lỗ đỏ hồng lấp ló sau chùm lông đít hoang rậm. Sợ em đau, tui rê đầu khất thăm dò rồi ấn nhẹ. Tiếng em suýt xoa, như bị xé toang bờ mông khi đầu khất tui vừa lọt trong em. Cảm giác nóng ấm, bót chặt của một năm về trước khiến tui như nổ tung nhưng không dám vội vàng. Phải hơn mười phút, khi thằng nhỏ tui đã hoàn toàn trong em, nhẹ nhàng đặt hai chân em lên vai, tui bắt đầu ra vào nhịp đầu tiên. Cả hai oằn oại đến tội nghiệp. Nhịp nắc tui tăng dần, tiếng rên như lạc giọng, em hiểu ý cũng tăng nhanh tốc độ sục cặc cho tui, cùng đưa nhau lên đỉnh
- Ra em ơi, anh sướng quá
- Xuất anh ơi, em chịu hết nổi
Em ra nhiều thiệt, đống tinh trùng ước khoảng nửa chén cơm
- Hơn ba tuần nay em ráng nhịn, không dám sục giữ để dành cho anh đó
Giọng em tha thiết, cảm động. Tui giữ chặt em rồi cúi xuống dùng lưỡi quét sạch bãi tinh đặc sệt như kem đánh răng đang vương vãi trên bụng em, ngực em, cổ em,... Quét thật sạch, không sót một giọt nào. Một nữa tui nuốt thẳng xuống thực quản, một nữa còn lại mớm sang miệng em. Mùi tinh nồng nàn, vị tinh béo ngậy thứ chất dinh dưỡng hảo hạng tinh túy được chiết ra từ cơ thể chàng trai đang tuổi mười chín tràn đầy sung mãn.
Đêm qua, tui chập chờn vì công trường lạ chỗ, thêm cuộc giao hoan vừa rồi khiến tui ngủ vùi trong giấc trưa muộn. Tình dậy cũng đã tầm 17 giờ. Vậy mà em tui khỏe re, xe cộ cả ngày, không chợp mắt đã đành mà còn hùng hục dọn cỏ, phát hoang sạch sẽ cả một mảng vườn. Thấy tui đang rửa mặt, em vứt chiếc rựa rồi lôi tui vào trong phòng "chiến" tiếp hiệp hai. Tui cũng khiêu khích:
- Anh ngủ trưa nên khỏe rồi. Thích hả? Anh chìu luôn
Chiều hôm đó, tui qua nhà thằng Thắng ăn cơm. Ba má nó càm ràm:
- Về không lo nghỉ ngơi, tụi bây dọn dẹp chi cho mệt. Bỏ ít bữa, cỏ mọc lại như cũ.
- Con biết, nhưng đêm qua anh Thành về thăm, anh rầy con sao hổng chịu dọn dẹp. Có thằng Trung qua phụ mà má, mệt gì đâu
Lần này không phải là về phép mà chỉ là đợt về "xé rào" của em. Đêm nay thứ bảy, hàng xóm tụ tập lại xem ti vi cũng là đêm duy nhất hai đưa gần nhau. Trễ lắm là trưa mai, em phải bắt xe lên Sài Gòn để kịp chuyến quá giang lúc 19g tối về lại đơn vị. Sáng thứ hai phải trình diện. Kỷ luật quân đội không mà, không lôi thôi được
Cũng vì để được 24 giờ gần nhau mà em vất vả như thế này, tánh em là vậy đó. Không hoa mè, bóng bẩy lời ăn tiếng nói nhưng tình cảm mà em dành cho tôi qua những hành động mà chỉ hai đứa hiểu. Cải lương tối nay tuồng "Câu thơ yên ngựa" đoàn Minh Tơ quá hay nhưng chiếu lại hoài nên ít người đến xem, chừng 21g00 là bỏ về hết. Phía sau, em choàng tay ôm tui, phả hơi thở gấp gáp vào gáy tui thầm hứa hẹn một đêm bùng nổ. Nhớ lại câu trách nhẹ của lúc chiều của má em: "Cái thằng về được có một ngày mà hổng chịu ở nhà với má". Lòng tui lại đau đáu.
- Thắng à, về nhà ngủ đi em. Má buồn kìa
- Anh lo gì, má em hay nói vậy thôi
Xoay người lại nhìn em, tui chậm rãi từng lời:
- Em nè, tụi mình đã làm hai phát lúc trưa rồi. Nếu em ngủ lại, anh cũng ráng yêu em như mọi khi. Nhưng về với má đi. Đời lính chiến chẳng biết ngày mai thế nào, có đi xa mới thấy gia đình nó quí đến chừng nào
- Dạ, nhưng mình anh ngủ lại có buồn không?
Nó lầm lũi quay ra, tui lẽo đẽo theo đến cổng rào rồi gọi nhẹ:
- Nè em
- Gì nữa anh?
Em vừa xoay lại, tui nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, một tay vòng ra sau ghì chặt tấm thân cường tráng của em, tay kia luồn nhẹ vào quần em, xoa vài vòng bộ lộng mu um tùm rồi vuốt nhẹ thằng nhỏ trong trạng thái nửa cứng, giọng trìu mến:
- Về đi em, mình còn buổi sáng mai nữa mà
Bóng em trải dài theo ánh trăng rồi khuất dần sau lũy tre cuối nẻo
Giấc ngủ đêm khiến tui xua tan hết mệt nhọc. Sáng ra, hai đứa dọn dẹp tiếp khu vườn nhà anh Thành vừa tranh thủ "chiến" tiếp hai hiệp nữa. Cơm trưa ở nhà em xong, tui về nhà lấy xe đạp để đưa em ra thị trấn. Hai đứa thay nhau còng lưng, bền bỉ từng vòng xe. Con đường thân quen ngày nào đã được nỗi quyến luyến làm cho ngắn lại. Bến xe thị trấn chiều chủ nhật tấp nập khách, còn 20 phút nữa xe mới lăn bánh, cái bịn rịn trong giây phút này là đương nhiên. Em hắng giọng, đượm buồn:
- Lúc nảy em khoác ba lô, má khóc. Cũng may là tối qua nghe anh về ngủ chứ không thì giờ em ân hận
- Em nghĩ được vậy là anh mừng. Em to xác, già đầu mà cứ ...
- Xa một năm giờ gặp lại, anh cao lớn là đương nhiên. Nhưng suy nghĩ của anh còn lớn nhanh hơn nữa.
- Bởi vậy mới mười sáu tuổi mà dám làm anh, dạy thằng cu em mười chín tuổi nèNghỉ hè năm lớp 10, dù không đi học nhưng tui càng cực hơn vì chuẩn bị xây lại căn nhà. Được chủ thầu chỉ cho mối lấy vật liệu xây dựng giá gốc, đúng là rẻ thiệt. Từ đường lớn, xe tải ráng lắm cũng chỉ vào được chừng hơn 100m là hết cỡ nên phải đổ vật liệu xuống. Tui như con kiến cần mẫn, "tha" từng bao trên chiếc xe đạp về nhà. Ròng rã hai tháng trời mới gọi là tạm đủ.
Anh Kiệt và vài người nữa về nhà tui xây mất hơn một tháng nữa. Căn nhà tường quét vôi, lợp tôn, đóng trần bằng cót ép cho đỡ nóng nhưng vẫn còn nền đất vì hết tiền. Chỉ làm được hai bộ cửa ra vào, còn các cửa khác thì dùng tàu lá che tạm. Vậy là tươm tất lắm rồi so với cái xóm nghèo xơ xác này, bây giờ nhớ lại thì nó chỉ là cái xác nhà cấp 4. Mang vác cực khổ còn hơn lúc đi phụ hồ khiến người tui rắn rỏi. Bước vào năm học lớp 11, vẫn lịch cũ như lớp 10, tui cũng tập tành thể hình (thời đó chưa ai dùng từ Gym) vì nhớ tới cái thân hình quá đẹp của thằng Thắng,.
Nói thể hình cho oai, chứ thời đó phòng thể hình ở Sài Gòn còn hiếm nói gì đến thị trấn. Nhờ mấy anh thợ hồ đúc cây tạ bằng bê tông độn sắt, có gắn thêm móc đễ treo cục sắt khác thêm cho nặng. Xà đơn là ngạch cửa hoặc dàn giáo công trường. Cũng chẳng có bất cứ ai hay tài liệu gì để học hỏi, cứ tập nâng theo bản năng, thấy chỗ nào trên cơ thể đau nhức hơn là nghĩ mình tập đúng. Mà tui siêng thiệt, ghé công trường giao hàng là tập, chiều tan học ghé công trường, trước khi chởchở tạp hóa về nhà cũng tranh thủ tập.
Công trường như căn nhà thứ hai của tui, vợ chồng anh Trung lớn và anh Kiệt như anh chị trong nhà của tui. Cứ quần áo tui thảy ra là chị Gái giặt luôn chung với hai vợ chồng chị
Năm lớp 11 vẩn diễn ra êm ả, chỉ có đều công trường khởi công thêm các hạng mục phụ nên số công nhân tấp nập hơn. Chuyến buôn hàng của tui mỗi sáng cũng nặng hơn. Tiệm tạp hóa nhà tui cũng đông dần nên chuyến hàng cuối này của tui cồng kềnh thấy rõ. Hàng tuần má tui khuyến khích:
- Ráng đi con, kiểu này năm tới làm xong luôn căn nhà ở cho sướng
Giờ nghĩ lại, sao nhớ những buổi chiều đá banh ở trường quá. Cứ hùn tiền lại mua quả banh nhựa, đâm nhẹ một lỗ nhỏ cho xì hơi. Mặt sân là bất cứ khoảng trống nào trong trường hoặc gần trường. Làm gì có đồng phục, giày tất. Cứ quần đùi, chân đất vậy mà không đứa bị làm sao. Tui thì cứ mình trần khoe body rắn chắc, một vài múi cơ cũng lờ mờ hiện lên. Tập tạ cũng 7 tháng rồi, cơ múi lên chậm cũng phải vì tập theo bản năng chứ không theo sách vở gì, ăn uống thì cứ theo công trường. Hằng ngày tắm rửa, tui biết cơ thể mình đã trổ mã như gà trống đủ lông cánh, hì ... hì, thanh niên đúng chuẩn rồi
Thằng Thắng và tui vẫn đều đặn viết thư. Đã là gay thì một số có chút gì đó tính đàn bà, dặn dò những chuyện không đâu, có khi vặt vãnh đến mức đáng yêu, dặn tui có đi gái gú thì nhớ xài bao.... Nhắc tui mới nhớ là mấy cái bao mà nó đưa, tui bỏ đâu quên mất rồi. Cuối thư, tui giật mình vì khi nó tiết lộ mấy cái bao là từ ba tui nhờ nó đưa. Thì ra mấy lần qua đêm trên thị trấn không qua mặt được ổng. Tui càng thấm thía câu nói: "Không ai thương mình bằng mẹ, không ai hiểu mình bằng cha".
Dù tui có căng sức ra làm, siêng năng tập luyện và thức đêm làm đều đặn bài vở thì chất dinh dưỡng trong cơ thể ở lứa tuổi "mười bảy bẻ gãy sừng trâu" vẫn phải dành cho một phần cho bộ phận sinh dục. Trong buổi cơm trưa, chị Gái tấm tắc khen:
- Cái thằng Trung nhỏ trổ mã nhanh hết biết, giờ chắc cao hơn anh Trung lớn rồi
Anh Trung lớn gật gù:
- Hai năm trước nó đứng tới lỗ tai anh bây giờ anh đứng tới lỗ tai nó. Tướng ngon vầy, hổng kiếm con nào đi mậy
- Thôi đi, có thời gian đâu mà kiếm. Mà lâu rồi em chưa chơi. Tối mai thứ bảy, em ở lại với anh Kiệt. Chị Gái có cho ảnh xé rào đi với tụi em hông?
Tại sao lại phải tự mình cách ly mình khỏi những thú vui của kẻ chớm ngưỡng cửa trưởng thành. Hơi vô lý... Cứ thoải mái hưởng thụ xem sao...
Vậy là lần thứ ba tui ghé quán. Anh Kiệt thì đã là khách quen, chứ tui thì chẳng ai nhớ. Tui cũng không còn sốc khi thấy mặt chị Thanh. Quán lai rai khách, mấy em ở đây được tuyển theo tiêu chí phải trẻ, không cần đẹp nhưng cũng đừng xấu quá. Mấy em cứ để tự nhiên hoặc trang điểm nhẹ để phô ra cái ưu thế gái tơ. Em nào qua hai mươi là chị Thanh kêu đi đầu quân chỗ khác. Chị giả lả với anh Kiệt:
- Vừa trẻ vừa đẹp thì tụi nó lên thị xã hết rồi. Dân thị trấn mình nếu rủng rỉnh tiền thì cứ lên đó
Em ngồi tiếp tui được quảng cáo là mới đi làm gái chừng một tuần. Anh Kiệt nhìn thèm rõ dãi nhưng nhường tui. Cách ăn nói của em thì đúng là hàng mới thiệt, đúng tuổi thiệt mười sáu luôn. Đặt em ngồi vào lòng, tui luồn một tay vô áo em, tay kia lần mò xuống háng em để kiểm tra hàng. Anh Kiệt xốn mắt:
- Thôi vô chịch lẹ đi rồi tới tao
- Hai anh em mình cùng chịch cho vui
- Em này mới, sợ chịu hổng nổi
Vẫn hai tấm nệm sạch tươm, phảng phất mùi long não. Một tấm đã có cặp đang hành sự rất tự nhiên, thậm chí còn rên nhè nhẹ như khiêu khích. Tui cũng chẳng vừa, cùng em lột hết quần áo, đứng thẳng khoe cái body cường tráng của mình với thằng nhỏ cương hếch lên như nòng pháo. Em xuýt xoa:
- Cả tuần nay mới gặp khách trẻ như anh, lại phong độ nữa
- Anh mới mười bảy hà, mà đi chơi lần này mới gặp em là trẻ nhất, chắc chút nữa anh chịch sướng lắm
Giọng tui vừa đểu vừa thật. Bên ngoài có tiếng rộn ràng của vài khách mới tới. Hai đứa tui cứ ôm sát nhau. Tui chùn xuống cho lồng ngực nở nang của tui vừa tầm với miệng em, em bú tuy không vụng về nhưng cũng phê nhẹ thôi. Phía dưới hai đám lông mu giao thoa nhau ràn rạt, hai háng của em ép chặt thằng nhỏ tui
- Anh mới mười bảy mà cu ngon thật, đâm xuyên qua em mà còn dư một khúc nè
Em vừa nói vừa đưa tay ra sau vuốt đầu khất tui đang lấp ló phía sau khe mông em
- Nó mới lớn chừng một năm nay thôi, mới tranh thủ đi chịch em nè. Lát nữa anh đâm thiệt cho lên tới rún em luôn
- Để năm sau nó dài hơn, chắc đâm vô xuyên tới cổ em luôn
- Em nói chuyện nghe vui quá
Ả điếm bị tui "hiếp" mấy năm trước đã là hàng ngon rồi, vậy mà em này còn ngon hơn, ngon nhất từ trước tới giờ, em cũng là người đầu tiên khen tui đủ thứ. Cặp đôi bên kia cũng vừa xong, tay chơi cũng tầm 30 đang vơ lấy quần áo vô nhà tắm.. Tui chỉ kịp nhìn thế thôi chứ còn lo mà làm nghĩa vụ giống đực của mình chứ. Có lẽ em thích tui thật nên em ăn món vú của tui rất nhiệt tình, thỉnh thoảng ngước môi lên cho tui ban tặng món cháo lưỡi ngọt ngào. Ánh mắt tui rực lên một màu đỏ rực của lửa dục như muốn ăn tươi cái thân hình non tơ của em bằng bản năng của một con đực chiếm hữu con cái.... Bản năng tự nhiên tiềm ẩn của con người sau bao nhiêu triệu năm tiến hoá vẫn giữ nguyên vẹn...
- Nằm xuống cho thoải mái nghe em. Lồn em mà anh không bú chắc khỏi ngủ đêm nay quá
Tui vật ngữa người ra, em trèo lên tui, xoay lại thế 69. Tiếng sột soạt bước chân của gã tay chơi khi nảy kèm theo tiếng đằng hắng, nhưng tui chẳng bận tâm. Nhưng tiếng đằng hắng vừa dứt thì rầm rập tiếng bước chân ập vào
Tui chưa kịp hiểu chuyện gì thì hai tay mình đã bị giật khuỷu ra phía sau, cùng một tiếng cụp khô khan của chiếc còng số 8. Ánh đèn bật lên, một giọng nói cùng tiếng lên kéo cò súng răng rắc vang lên:
- Đứng im, mày đã bị bắt quả tang. Mọi người đứng yên tại chỗ cho đội cảnh sát hình sự kiểm tra. Ai vi phạm thì bị xử ngay tại chỗ
Tui bị còng tay phía sau, nằm lõa lồ dưới ánh điện sáng choang. Thằng nhỏ tui còn chưa kịp xìu chút nào vì mọi việc diễn ra quá nhanh thì cả lại phơi mình tiếp dưới ánh đèn flash kêu réc réc của chiếc máy ảnh
Tất cả bị giải lên đồn, đám gái và chủ chứa bị nhốt, còn đám khách mà thực ra chỉ có tui với anh Kiệt , chứ những người kia, kể cả tay chơi gái trước mặt tui khi nảy đều là công an giả dạng. Anh Kiệt khai chỉ là khách đạp xe ngang qua đường ghé uống nước nên thoát tội nhưng lại là nhân chứng trong vụ việc tui bị bắt quả tang. Ký biên bản ở vai trò nhân chứng xong, anh Kiệt được cho về cùng chiếc xe đạp mà ảnh tự nhận là của ảnh. Ít ra chiếc xe đạp cũng "thoát", giờ còn mình tui ở đồn công an. Tay chơi khi nảy giờ là kẻ hỏi cung tôi trong bộ sắc phục công an:
- Áo mày đâu?
- Hồi nảy, anh chỉ mặc được cái quần cho em, tay bị còng đâu có mặc áo.
Tui vừa nói vừa xoa hai cổ tay rướm máu,
- Tao yêu cầu mày ngồi thẳng lưng đang hoàng. Lom khom chi từ chỗ đó về đây chưa đủ sao? Tao ngứa mắt quá
- Anh ơi, hồi nảy anh mặc quần cho em mà không có quần sịp, chùm lông cu đang vướng vô phẹc ma tuya. Nếu thẳng lưng, lông bị kéo đứt em đau lắm
- Cũng đáng cho mày lắm. Thôi kéo nó xuống rồi chỉnh lại đi
Bình thường tui lẹ miệng bao nhiêu thì bây giờ tui lắp bắp bấy nhiêu. Lần đầu tiên, một thằng con trai bị giam trong đồn công an với đầy đủ tang chứng mua dâm. Những ánh mắt đỏ lửa, cái gương mặt đằng đằng sát khí, tiếng kéo cửa phòng giam nghe kèn kẹt, rợn người.... Đố mà tui dám lẹ mồm, lẹ miệng như mọi khi, bao nhiêu thông tin cá nhân khai sạch sẽ hết
Biên bản đã được lập và ký, sẽ có thông báo về nhà trường hay địa phương tui cũng chẳng rõ. Đằng sau cái phong cách lạnh lùng của gã công an là tiếng thở dài của một số phận
Tui thất thiểu cuốc bộ ra về. Xa xa, có ai đó vẫy vậy. Phải rồi, anh Kiệt đang ngồi trên xe đợi tui. Nhìn bộ dạng tui thiểu não, ảnh cũng chép miệng:
- Xui quá, đi đêm có ngày gặp ma
- Gần hai năm nay, mới đi có ba lần chứ có nhiều đâu anh. Phải chi đang chịch sướng mà bị bắt cũng đáng. Lúc đó em còn chưa kịp nhìn cái lồn nó, oan thiệt. Tuần sau chắc em bị đuổi học, rồi mang nhục là chắc
Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi cảm thấy lo sợ thật sự cho tương lai của mình, rồi danh dự, ... Gần tới công trường, đám công nhân còn đánh bài, tui đành nhảy xuống đứng đợi anh Kiệt vô lấy cái áo khác chứ ở trần mà đi vô thì bể hết chuyện
- Bà Gái đưa áo cho tao, có hỏi chuyện. Giấu sao được nên tao kể luôn
- Vợ chồng anh Trung lớn thì em không lo. Ngủ thôi anh, nhục quá
Mới mười bảy tuổi mà tui cảm thấy phận người cũng mênh mông theo những bước thăng trầmCả tuần sau đi học mà lòng tui thấp thỏm. Mới mười bảy tuổi, tương lai rạng rỡ chưa kịp nghĩ ra thì lại lo cảnh bị bêu tên toàn trường, lủi thủi thu dọn tập vỡ trong nhục nhã. Mệt quá, thôi kệ, tới đâu thì tới chứ chẳng ai thay đổi được quá khứ của mình. Thêm một tuần nữa mà tui cũng chẳng thấy gì, tui tự nghĩ chắc êm chuyện, vì mấy anh công an hổng nỡ. Hay là ... cái đêm nhục nhã đó như lưỡi hái tử thần đang chầm chầm rơi xuống cuộc đời mình.
Trường đang bắt đầu tranh giải đá banh hàng năm, giải toàn trường chứ chẳng chơi. Cứ bên mặc áo, bên cởi trần quần nhau với trái banh nhựa chứ làm gì có đồng phục. Thằng Khải ở vị trí thủ môn nên muốn mặc hay cởi đều được, tất nhiên là nó chẳng bao giờ cởi áo. Tui làm hậu vệ trước mặt nó gần hai năm nay nên hai thằng hiểu banh, thủ chắc lắm. Ngay vòng loại trực tiếp đầu tiên, đối thủ của đội tui là đương kim vô địch năm ngoái.Kiểu này thua chắc. Đội tui bị ép sân suốt trận, sang hiệp phụ còn bị quần cho tơi tả hơn nhưng hàng thủ vẫn giữ sạch lưới đi tiếp vào vòng sau nhờ những quả sút luân lưu
Cứ lầm lũi mà đi, có trận thắng sít sao, có trận phải giải quyết bằng luân lưu. Vậy mà lại lọt vô tới trận chung kết. Nói theo kiểu mấy anh bình luận viên ngày nay là đội bóng lớp tui xứng đáng lọt vào trận chung kết một cách... không thuyết phục. Lần này, thằng Khải bố trí lại đội hình:
- Tao thấy tụi nó bắt đầu nghiên cứu kỹ cách chơi của hàng thủ tụi mình rồi. Vô tới chung kết là ngoài mong đợi rồi, thôi lần này đổi cách chơi cho bất ngờ. Thua cũng có hạng nhì
Vào trận, đội tui lại ào lên tấn công chứ không chơi tử thủ và phản công rình rập nữa. Bất ngờ hơn sau vài đường chuyền từ quả giao bóng đầu tiên, đội tui đã ghi bàn mở tỉ số khi kim đồng hồ chưa vừa chỉ qua 60 giây đầu tiên. Đối thủ như bị chạm nọc, vùng lên ép sân. Đội tui cũng chẳng vừa, đá rát ở hàng thủ vừa chuyền vượt tuyến cho hàng trên đá bồi hoặc đánh đầu. Bài này tập rất kỹ nên mời giữa hiệp một, đội tui đã dẫn 2-0. Cuối hiệp một trong tình huống bị đội tui áp sát, đối thủ buộc phải chuyền bóng về, đường chuyền mạnh như cú sút khiến hậu vệ bất ngờ, giơ chân ra chặn theo bản năng, trái bóng chạm chân hậu vệ, đổi hướng bay luôn vào lưới trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Đúng là hay không bằng hên. Chưa chi đã dẫn 3-0 khi mới dứt hiệp một.
Hiệp hai, biết khó mà lật ngược thế cờ nhưng đối thủ cũng quyết kiếm bàn danh dự, và rồi lưới của đội tui cũng rung lên vào cuối trận, tỉ số được rút ngắn còn 3-1 và giữ cho đến chung cuộc. Những ai ngoài cuộc chơi có cái nhìn khách quan thì chỉ cười mỉm, chúc bâng quơ những câu xã giao, nhưng đối với lớp tui thì .... Cả lớp reo hò như thể chúng tôi đoạt chức vô địch quốc gia.
- Ê Trung, lãnh giải xong ra quán nước trước cổng gặp tao
- Gì đó Khải? Tao hết ngủ gật lâu rồi mà
Nó cười ruồi:
- Thì có chuyện mới kêu, ra hay không tùy mày
Thằng Khải là vậy, chẳng thân với ai đã đành, dù mới đó tui, nó cùng đám bạn ôm nhau hoan hỉ với chức vô địch. Cái cách nó giao tiếp đúng chuẩn nó là "hàng hiếm", dù không đến nổi chảnh chọe hay lấc xấc.Trong lớp ai cũng nể nó. Thôi kệ, tui cứ ra xem sao. Thấy nó ngồi trong góc kín của quán, tui cũng lo lo không biết chuyện gì.
- Nè mầy nhìn đi
Nó rút trong túi xách, rồi thảy lên bàn một tấm ảnh đen trắng
- Chết mẹ, sao mày có cái này vậy Khải
Tấm ảnh tui trần truồng, nằm ngữa lồ lộ thằng nhỏ còn cương cứng trong lần bị công an bắt quả tang chơi gái. Rồi nó quăng tiếp một tấm nữa. Quá khứ dù trôi qua lâu hay mới xảy ra thì cũng như tờ giấy trắng đã thấm mực, chẳng ai có thể gột rửa hay sửa đổi huống gì mấy tấm ảnh tang chứng rành rành. Thằng công an chụp ảnh chơi ác, tấm sau chụp cận cảnh thằng nhỏ tui to đùng
- Mày quên ba tao là trưởng công an hả ? Cũng may tao tình cờ thấy được biên bản vi phạm của mày nên mới xin ổng cho qua. Đúng ra là mầy bị đuổi học rồi, báo về địa phương luôn chứ nói chi đến chức vô địch mà ăn với mừng
Tui há hốc miệng, trân mắt nhìn nó một hồi mới buột miệng:
- Ơn này chắc tao hông quên được
- Ơn gì, nghĩa gì. Thôi về đi mày. Cặc dái gì to đùng. Lông trên lông dưới gì như tụi Tây.
Ơn nghĩa là cái thứ vô hình không nắm bắt được mà cứ đòi trả. Mà cái phận bọt bèo như tui này thì trả bằng gì hay lại phải vay thêm trong một hoàn cảnh nào đó. Có những tình huống trong cuộc sống như vừa rồi thì mình mới vỡ lẽ ra bao điều mà bấy lâu nay cứ lầm tưởng theo cách nhìn nhận sự việc bên ngoài. Bây giờ tui mới ngộ ra là vì sao thằng Khải rất có uy trong lớp. Cái mác đoàn viên chỉ là một phần, kiểu ra tay nghĩa hiệp chỉ có hai người biết thì ai chẳng phục, nói theo phim Bao Công là tâm phục khẩu phục.
Sau giải đấu, cứ ba buổi mỗi tuần, tan học là tui phải ở lại để tập luyện cho giải vô địch tỉnh. Trong lớp chỉ có tui với thằng Khải được chọn vào đội tuyển bóng đá của trường, tất nhiên nó vẫn làm thủ môn, tui làm hậu vệ. Mấy ngày đầu tập luyện, nó với tui hay gần gủi hơn nhưng không vì thế mà thân thiết. Tánh thằng này là vậy.
Vậy mà vui, sân trường vắng lặng tụi tui tha hồ mà hò hét, cứ cởi trần, quần ngắn cũn cỡn mà chẳng đứa nào ngại ngùng. Mắc tiểu là cứ tấp vô gốc cây gần nhất mà tè chứ chẳng cần đi vô khu vệ sinh chi cho xa. Nhưng thằng Khải vẫn vậy, không cởi áo cũng hiếm khi tè, mà có thì nó cũng vô khu vệ sinh đàng hoàng.
Chơi thể thao cho khỏe bao giờ cũng là câu nói nghe nhàm như mớ lý thuyết suông. Thiếu gì môn chơi, chọn chi mấy cây tạ khô khan, gồng mình lên xuống cho cơ bắp mỏi nhừ nếu không muốn mình có một cơ thể đẹp. Hay nói một cách thẳng thừng là muốn mọi người khen mình có một cơ thể đẹp. Mà muốn được khen thì phải khoe và tui thì khoe tuốt luốt. Tập mệt, mồ hôi loang loáng cái cơ thể làm nông rắn rỏi của tui với những cơ múi cộm lên. Cũng gần một năm miệt mài chơi tạ rồi. Giờ giải lao giữa buổi hay nghỉ ngơi sau buổi tập, tui thường phóng tay đu người lên nhánh cây mà hít xà đơn, một kiểu khoe cơ cổ điển và khoe luôn đám lông một cách khéo léo. Một thằng nào đó buột miệng: " Đứng xa mấy trăm thước mà còn thấy đám lông nách mầy đen thui". Theo từng nhịp ưỡn người lên xuống, đai quần trễ xuống khoe luôn hàng lông dưới rốn chạy dài rồi lan tỏa trong chiếc quần lót nổi hằn lên trong lớp vải quần cụt ướt đẫm mồ hôi. Tui biết có vài đứa nữ sinh vờ vịt đi ngang, ánh mắt len lén quét nhanh.
Trong một lần xong buổi tập, đến lượt tui được giao dọn dẹp đồ đạc vào kho, khi quay ra khu vệ sinh thì hồ nước đã bị tụi nó tắm cạn sạch. Thấy tui nhễ nhại mồ hôi, người đã đen lại càng bê bết thêm đất cát. Giữa cái nắng chiều oi ả của mùa khô nên trông tui càng thê thảm. Khi dắt chiếc xe ra cổng, anh Tuấn bảo vệ ngoắc vào:
- Hôm nay cúp nước tới chiều. Em vô phòng anh mà rửa đi. Nhìn mày oải quá
Học trường này gần hai năm nhưng đây là lần đầu tiên vô phòng bảo vệ. Thực ra nó là một cái nhà nhỏ thì đúng hơn. Phía sau bức tường của phòng trực là phòng ngủ với chiếc giường đơn sơ nhưng sạch sẽ. Trong góc là cái bếp dầu với vài thứ linh tinh của nhà bếp. Nơi tắm rửa càng đơn giản hơn với tấm màn kéo ngang sàn nước, một cái xô nhựa, một cái gàu bằng gáo dừa và một cục xà bông.
Thời ấy còn thiếu thốn, các cơ sở chế biến thủ công hay dùng từ dầu dừa phế thải trộn xút nấu lên rồi đổ ra khuôn lớn, sau đó cắt từng bánh nhỏ gọi là xà bông để bán ra ngoài. Cái tên "xà bông đá" vì nó cứng ngắt. Làm gì có sửa tắm hay dầu gội đầu hàng trăm loại như bây giờ, nhà nào sang lắm là xài hiệu Camay từ nước ngoài gửi về dạng quà biếu hay mua ngoài chợ đen với giá gần bằng mấy ngày lương công chức
- Chỗ nào treo quần áo vậy anh Tuấn
Anh Tuấn đặt chiếc ghế bên ngoài tấm màn, rồi chặc lưỡi:
- Em cứ để đại trên chiếc ghế này nè, anh sống độc thân nên chỉ có vậy thôi
Ngày thường khi tập xong, cả đội kéo nhau vào khu vệ sinh nam, làm gì có nhà tắm riêng, chỗ chứa nước duy nhất là một cái bồn nước rong rêu mốc thếch, từng thằng cứ cởi áo khum lưng nhờ bạn xối giùm ít ca qua loa rồi đi về chứ ai dám tắm. Được tắm truồng ở đây, dù đơn sơ, không rộng rãi nhưng sạch sẽ và thoải mái gấp bội lần ngoài kia.
- Có khăn không cho em mượn đỡ
Anh Tuấn vén màn đưa cho tui chiếc khăn rằn rẻ tiền:
- Khăn anh chưa giặt, lau tạm đi. Trời cái thằng ngon nghe, lớp mấy rồi mà lông lá um tùm vậy mậy
- Dạ lớp 11, thầy Phong chủ nhiệm đó anh. Chuyện lông lá là tự nhiên, sao cấm cản được anh
Tui vừa nói vừa lau quanh chùm lông quanh vú, rồi sang hai bên nách rậm rịt
- Lần sau tập xong, cứ vô đây tắm cho thoải mái, nhưng chỉ mình mầy biết thôi nghe, chứ cả đội bóng mà vô đây là anh đuổi hết.
- Vậy sướng rồi, chứ chỗ này chứa sao nổi cả đám tụi em
Ngày xưa, trường cấp 3 ở thị trấn nghèo chỉ cần một bảo vệ, ăn ngủ luôn tại trường là đủ. Trộm cũng không hoành hành như bây giờ, mà có trộm được gì đâu. Làm gì có phòng vi tính, phòng nhạc, máy chiếu, ti vi,... Có lần trong tiết địa lý, thầy sai tui lên thư viện mượn cái bản đồ thế giới về treo ở lớp. Nhìn cái bản đồ nhạt màu, vá víu chằng chịt bằng thứ hồ dán ở mặt sau thì kẻ trộm nào mà vô trường này chỉ có khóc ròng.
Giáo viên lương đã bèo, nhưng những môn như có thể dạy thêm được thì còn có thu nhập ngoài lương. Anh Tuấn lãnh lương bảo vệ nhưng được cái là mỗi sáng, các thầy giáo vào sớm hay ghé chỗ anh nghe tin trên radio, đọc báo và tán chuyện, thế là phòng bảo vệ biến thành quán café buổi sáng. Tổng thu nhập của anh Tuấn chắc cũng sống được theo kiểu độc thân
Đạp xe về tới nhà thì trời tối mịt, má tui chép miệng than:
- Thôi nghỉ tập đi con
- Đâu có được má, mà tuần có ba buổi chứ mấy. Sắp tới tranh giải xong thì đâu vào đó thôi mà
Vậy là những lần tập sau, tui bỗng nhiên "siêng" bất ngờ, cứ tình nguyện ở lại thu gom đồ đạc. Khi cả đội lục tục ra về thì tui cứ lủi phòng bảo vệ để tắm
- Anh Tuấn mấy tuổi rồi vậy?
- Mới 22 thôi, mầy học lớp 11 thì chắc mười bảy tuổi chứ mấy
- Dạ
Sàn nước chật chội, vừa tắm xong là tui bước ra ngoài. Trong lúc lau khô người thì tới phiên anh Tuấn bước vô tắm. Tắm mà có người nói chuyện cũng vui
- Chừng nào tranh giải vậy em?
- Tháng sau anh. Chắc phải tắm ké chỗ anh tới khi đó
Đột nhiên anh cười ruồi rồi chuyển đề tài:
- Cặc dái thằng nào cũng có nhiêu đó. Phong độ như mầy chắc biết mùi gái rồi chứ?
- Con trai mà anh, ai đưa thì mình đẩy, có mất mát gì đâu
- Sao anh không tranh thủ về thăm nhà
- Kiếm tiền gửi về là được rồi. Mỗi lần về mất ngày công, lại thêm tiền tàu xe, quà cáp. Hè này kiếm khá không mày?
- Dạ tính gom được thì mua chiếc xe đạp Hữu nghị, chứ Phượng Hoàng mắc quá. Cuối tuần này làm gì đó chia tay nghe. Cũng nhờ hai anh dạy nghề nhiệt tình, chứ em thấy mấy anh thợ khác đì phụ hồ dữ quá
- Nghe nói đòan Vàm Cỏ đang treo bảng trên thị trấn, thứ bảy mày lên được không? Vãn tuồng ngủ trên đó, sáng về
Trưa thứ bảy, lễ bàn giao xong, tui với anh Thành cũng hưởng tí xái trong buổi tiệc. Lần đầu tiên tui được uống bia hơi, sủi bọt sóng sánh. Biết thân phận mình lính lác, tui với anh Trung ăn nhanh, rút gọn, hai anh em về nhà tui làm môt giấc tới chiều. Má tui đưa mấy tờ giấy bạc, lo lắng:
- Làm mệt thì cứ đi chơi với anh em vui vẻ. Trung lớn coi chừng nó cho cô nghe
- Sáng mai về mà má. Coi cải lương mà má làm như đi con đi đâu
Cứ cuộc bộ ra đường rồi đón xe lam. Tới thị trấn thì trời cũng tắt nắng. Lần thứ hai tui lên thị trấn, tự nhiên nhớ anh Thành da diết. Anh Trung rất biết chuyện, kêu tui ăn tạm quán hủ tiếu gần công trường.
- Mày vô đó chi, không rủ thì kỳ mà rủ cả đám bao sao nổi. Tao tắm một phát rồi kêu thằng Kiệt ra là được
Đoàn Vàm Cỏ tối đó diễn tuồng "Tình sử A Nàng", tuồng này tui cũng nghe trên radio nhưng do đoàn Huỳnh Long. Băng rôn quảng cáo kép Trọng Nhân, Hải Long rồi đào Thu Thủy, Xuân Lan rầm rộ. Ba anh em tranh thủ kiếm được mấy ghế hàng nhì. Khán giả cũng đông nghịt, chưa được 19:30 là mở màn. Tuồng hay, đào kép ca diễn nhuần nhuyễn, trang phục thay liên tù tì. Lần đầu tiên tui mới được xem sân khấu trực tiếp, nên há hốc mồm suýt xoa. Nội dung là một chàng trai người dân tộc yêu con gái ông tù trưởng, cũng tình cảm éo le theo kiểu cải lương, rồi kết cục cũng cưới nhau. Mỗi câu vọng cổ xuống xề là bà con vỗ tay rần rần. Còn bây giờ ca sĩ hát khản cổ, nhảy nhót muốn rụng chân tay mà phải luôn mồm xin khán giả tràng pháo tay, vỗ lẹt đẹt thì lại xin vỗ lại. Nghĩ cũng lạ, không vỗ tay là do khán giả lười biếng hay cảm thấy ca sĩ trình diễn chưa hay.Vậy mà ca sĩ nào bây giờ cũng "năn nỉ" khán giả vỗ tay cho mình mà không biết ngượng
Tan xuất diễn, nhiều khán giả kéo nhau ra hậu trường để xem tận mặt diễn viên, xì xào bình luận rồi về ngủ. Làm gì có cảnh xin chữ ký, chụp hình lưu niệm, cũng không có đám fan được bố trí sẳn, kẻ cầm hình giơ cao, người đưa tay bắt nhịp để cả đám đồng thanh hô vang tên ca sĩ
Anh Trung lớn vỗ vai anh Kiệt:
- Mai chủ nhật mà, thôi kiếm gì lai rai với thằng nhỏ. Nó nhiệt tình với hai thằng mình quá
- Cái này mầy để tụi anh lo, cũng nhậu bình dân thôi
- Dạ, em uống cầm chừng cho vui thôi .
- Mày uống được bao nhiêu thì uống, mọi khi cũng có ai ép mày đâu
Hai anh này vốn là bạn thân. Chuyện bức xúc, chuyện tương lai, chuyện tầm phào cứ tuôn ra. Tui mới biết chị Gái cũng tranh thủ về thăm con, giao bếp cho người khác. Tháng sau, qua công trình mới tập trung người nhiều hơn, anh Trung lớn xin vô phụ bếp cho chị Gái dù lương ít hơn, nhưng cái chính là ảnh mở thêm quán nước công trường, có khi kiếm tiền còn hơn
- Mày ghiền cái mùi mắm l... của bả thì có chứ con trai ai đi phụ bếp
- Nó về cả tuần nay, tao cũng ăn ngủ khỏe re. Mà lúc sau này con Gái xưng hô anh em với tao rồi.
Không còn gọi chị Gái là "bả" mà anh Trung lớn chuyển sang tiếng "Nó", "con Gái" thì biết anh Trung lớn cũng chịu làm "anh" rồi. Anh Trung khề khà:
- Cả tuần nay làm một mình với thằng Trung nhỏ, nứng chết mẹ. Mày ra quán bà Tám chưa vậy
- Ra rồi, làm lại cái sân cho bả chứ chưa chơi. Bả nhắc mày. Nghe nói bữa nay có em mới, Trung nhỏ chơi luôn nghe. Ngon hơn bà Gái của mày nhiều
- Của anh Trung lớn chứ của em hồi nào, em ăn ké lần đó thôi. Mà chị Gái bú cu sướng tê
Tui vừa nói vừa cười, nhìn anh Trung lớn
Thị trấn bèo nhèo nên cái "động" của bà Tám cũng là căn nhà cấp 4 đơn sơ. "Động" chỉ có hai gái, lại một người về quê cuối tuần. Người còn lại tên Thanh mà anh Kiệt giới thiệu là hàng mới tầm hai mươi, không son phần lòe loẹt. Không biết ế hay chỗ quen mà nửa đêm rồi bả cũng vui vẻ mở cửa. Còn "bà Tám" hay "bả" cũng chỉ là ngôi thứ ba số ít, chứ gặp nhau thì gọi là chị Tám vì cũng mới ba mươi. Nhưng chị Tám nhưng nhìn "ngon" hơn chị Gái nhiều. Chị Tám đon đả:
- Còn một em này, tiếp nổi ba thằng em hông vậy.
- Mấy đứa làm một phát rồi về hay ở tới sáng
- Giờ này sao về được. Chơi tới sáng
Thấy chị Thanh có vẻ lưỡng lự, chị Tám lởi xởi:
- Thôi ráng đi em, có gì chị phụ, mấy đứa chịu hôn
Anh Kiệt vốn tính kén gái nên nhìn anh Trung lớn với tui, nói khéo:
- Tao thì chơi em Thanh thôi, chứ đâu dám với chị Tám. Ăn thua hai thằng bây hà
- Khuya rồi, chơi thôi. Chị Tám để tao, nhịn cả tuần rồi
Hai cái nệm cách nhau một lối đi nhỏ. Anh Kiệt với chị Thanh riêng một nệm, cứ như tình nhân hun hít sờ soạn. Còn bên đây, anh Trung lớn với chị Tám cứ như cặp gà công nghiệp. Tui còn mỗi cái sịp trên người, ngồi giữa làm khán giả. Anh Trung với chị Tám vật nhau kiểu 69 ít vòng rồi rên ư ứ, lật ngang. Anh Trung lớn ra lẹ thiệt. Miệng anh thở khì, cu vẫn còn dựng đứng, còn đọng ít giọt tinh trắng đục, còn chị Tám phóng ra sau nhà, miệng phun phèo phèo mớ ting trùng của anh Trung lớn, rồi ục nước súc miệng. Anh Trung ra hiệu, tui cởi gọn cái sịp. Chị Tám quay trở lại nệm miệng làu bàu:
- Mày ra nhiều quá, chị nhợn người. Mà chú nhỏ này nhiêu tuổi rồi em?
- Dạ mười bốn rồi chị
- Chưa được phân nữa tuổi chị. Chơi gái được chưa?
Không nói nhiều, tui chủ động lật ngữa chị ra. Cũng chẳng dạo đầu như anh Kiệt bên kia. Miệng tui áp miệng chị, hai tay tui nắn hai vú chị như nắn bánh, hai chân tui chen vô rồi tách hai đùi chị. Chị dùng hai ngón tay kẹp nhẹ thằng nhỏ tui, chỉnh tọa độ. Đút gọn rồi nắc luôn. Đám lông tui có cảm giá mát lạnh vì áp vào đám lông còn sũng nước của chị. Tiếng nắc lạch bạch nghe đều tai. Chị thì thầm vửa đủ tui nghe:
- Đâu phải lần đầu hả em?
Tui gật đầu rồi nắc tợn. Từng ăn rau sạch chị Lan, rau non em Thảo, rau hoang dã chị Gái, đây là lần đầu tui biết rau công nghiệp. Tác phong tui cũng công nhiệp hóa luôn. Hang chị Tám ráo hoảnh, không một giọt nước vì tui có dạo đầu chút nào đâu. Tần số nắc tăng dần theo cơn nứng rồi xịt ào ạt. Anh Trung lớn đang tuổi trai tráng, nảy giờ xem "live show" nên bắt đầu cương trở lại. Xong phát đầu tui vật ngữa ra thở là ảnh chồm lên chị Gái luôn
- Để chị đi rửa cái, thằng nhỏ xuất tinh đầy trong đó
- Khỏi, tui đang nứng. Lồn bà khô ran, cứ để y vậy, có khí nhớt của thằng nhỏ, dễ chơi
- Thằng quỷ sứ, ăn nói phô quá
Anh Trung lớn cũng chơi kiểu truyền thống nhanh gọn như tui lúc nảy. Có điều anh nút lưỡi nhiệt tình hơn, hai bàn tay làm thợ hồ của anh không nắn như tui mà nhồi thô bạo như nhồi bột. Bên dưới anh mạnh mẽ cái cú nắc đầu tiên. Mỗi nhịp piston của anh tống mạnh, tiếng thịt chạm tách tách giòn giã kèm theo tiếng "hự" của anh, người cả hai chuyển dịch lên phía trên một chút. Tiếng "hự" vang lên chừng vài chục lần là đầu chị Tám, tiến sát mép trên tấm nệm, chạm vào tường. Anh Trung nhỏm dậy, hai người tách ra, kéo nhau xuống sát mép dưới tấm nệm. Lại nắc, "hự"
- Mày dập kiểu này rát đùi chị
- Đang nứng mà bà biểu nhẹ sao được
Hổng biết anh Trung lớn có làm chị Gái giống như nảy giờ không? Nhưng biết đâu cái mạnh bạo, ăn nói thô tục như anh Trung lớn lại đúng gu chị Gái. Tui đưa mắt sang bên kia, anh Kiệt và chị Thanh đã lõa lồ, mơn trớn như cặp tình nhân. Mấy ngón tay anh Kiệt đang ra vào giữa hai háng chị Thanh, tiếng rên của chị cũng còn khe khẽ
- Thôi chơi được rồi anh, chứ móc kiểu này em ngứa
- Cứ ngứa tiếp đi em, còn sớm mà
Anh vờn chị Thanh như con mồi, chứ chưa ăn vội. Mặt anh Kiệt cười nhẹ, có nét đểu đểu. Dù có đóng vai con mồi đi nữa thì chị Thanh cũng là gái điếm. Cái bản năng giống cái bị khiêu khích khiến chị vùng lên, lật ngữa anh Kiệt ra, ngồi xổm lên bụng anh. Rất gọn, chị ấn xuống. AnhKiệt với hai tay chụp đôi vú chị Thanh, gương mặt anh đểu hơn
- Cái này là anh bị em hiếp đó hà nghe
Chị Thanh mắt nhắm nghiền, nhúng nhẩy như làm xiếc trên bụng anh Kiệt. Mỗi cú ấn xuống của chị Thanh, anh Kiệt cũng nẩy cao lên, cây hàng cắm phập kèm theo tiếng "hự" như anh Trung lớn bên nệm kia. Tiếng rên chị Thanh lớn dần, nhưng chưa đến mức oằn oại. Anh Kiệt ngước mắt nhìn tui, khoái chí :
- Nè Trung nhỏ, hét cặcvô miệng nó cho hết rên
Tui ngài ngại, nhưng xem live show kiểu này thì thằng nhỏ của tui cũng ngóc thẳng lên đòi tham gia. Tui đứng dậy, bước một chân qua người anh Kiệt. Anh Kiệt nằm ngữa, lọt giữa hai chân tui đang dạng ra, tui xoay thằng nhỏ về hướng chị Thanh. Anh Kiệt với tay vỗ nhẹ vào mông tui như thôi thúc. Chị Thanh quá hiểu, há miệng hớp gọn thằng nhỏ tui như cá đớp mồi, bên dưới chị vẫn không ngưng nhún nhẩy. Anh Kiệt bắt đầu rên tếu táo:
- Chết Thanh ơi, còn gì đời trai của anh.
Hai tay tui như hai gọng kìm, giữ chặt hai bên thái dương chị Thanh, hẩy cu nắc thụt trong miệng chị. Cái tếu tếu, đểu giả vậy mà khiến anh Kiệt lâu ra, dù là phát đầu. Tui thì sang phát thứ hai nên cũng lâu ra. Kiểu "tiền công hậu tập" khiến chị Thanh bắt đầu ngắc ngứ, đưa mắt nhìn tui thoáng nét nài nỉ. Tui mủi lòng:
- Thôi hai anh em mình ra nghe anh, cho chị nghỉ
- Em thấy đó, nó hiếp anh rõ ràng. Ừ, thôi cho ra
Hai anh em nhắm mắt,, tăng tốc. Chị Thanh thấm mệt nhưng cũng căng sức để đưa hai anh em về đích
- Sướng quá chị ơi, ứ ứ, em ra
Đang xịt ào ạt mà anh Kiệt còn hài, nhại nhại giọng rên của tui:
- Sướng quá em ơi, ứ ứ, anh ra
Chị Thanh giảm tốc dần rồi ngưng nhẹ, nằm vật ra. Lỗ trên, lỗ dưới gì của chị cũng nhoe nhoét chất nhờn của hai anh em tui. Anh Kiệt khều tui chỉ sang bên kia, Anh Trung lớn đã chuyển sang doggy, bụng áp sát mông chị Tám, hai tay vẫn vòng xuống dày vò cặp vú chị. Chị Tám cúi mọp đầu xuống nệm, cho mông chổng cao hơn, ghì chặt chịu đựng. Cú nắc của anh đã chuyển sang tàn bạo, khiến chị Tám như muốn lộn nhào. Anh Trung lớn mồ hôi nhễ nhại, hổn hển. Anh Kiệt như biết ý, giọng nhẹ nhàng:
- Mày ráng tập trung cho ra luôn đi. Hai thằng tao giữ phụ mày nghe
Tui và anh Kiệt giữ chặt hai bên người chị Tám. Lần đầu tiên anh Trung lớn rên thành lời:
- Cặc tui tê quá bà Tám ơi, tui ra cho bà có bầu chơi
Anh Kiệt lắc đầu cười nhìn tui. Có vẻ như anh quá rành anh Trung lớn. Cú nắc của anh giảm dần nhưng vẫn dứt khoát, anh áp sát cú chót thật mạnh rồi ngâm luôn trong đó
- Tui đang ra, để im đó
Chị Tám đổ vật ra, cây hàng anh Trung vẫn cưng cứng, nhễu nhão dòng tinh trùng. Hai mép bướp chị Tám nhoe nhoét, tây tấy đỏ, mông chị đỏ rát. Đồng hổ điểm đúng 3 giờ sáng
- Thôi rửa ráy cái, người rít quá
Anh Kiệt giọng chưa thỏa mãn:
- Tụi bây hai phát rồi, tao mới một.
- Ai biểu mầy chơi kiểu lãng mạn, rửa lẹ rồi làm phát nữa đi. Trung nhỏ nè! Mầy chơi con Gái nhiều chưa mà thấy dạn dĩ quá vậy
Anh Trung lớn lại không gọi chị Gái là "bả" như mọi khi. Tiếng "con Gái" khẳng định anh Trung lớn chính thức "về" với chị Gái
- Chị Gái cho em một lần thôi lúc mặc cái sịp mới, nhưng trước đó em cũng đi chơi chỗ khác tè le rồi. Nhưng lần đầu tiên chơi năm người kiểu này.
Chị Tám nảy giờ, xì xào to nhỏ với chị Thanh rồi kêu anh Trung lớn ra phân trần:
- Chị phụ cho con Thanh tới đây là đuối rồi. Giờ chị nghỉ, tụi em muốn sáng đêm thì Thanh nó tiếp cho
Chị Thanh cũng tiếp lời luôn:
- Em chơi anh Kiệt với thằng nhỏ thôi, mà từng người một, chứ thêm anh Trung thì em không đủ khả năng.
Anh Kiệt bắt bẽ:
- Kỳ vậy? Hổng cho chơi chung thì tụi tui đi về. Tiền phát nào tính phát đó. Mai mốt chắc quán này mất mối
Chị Tám nhẹ giọng, cố gắng dung hòa:
- Chơi như thằng Trung, Võ Tắc Thiên cũng phải đầu hàng. Tiền cứ để đó, bữa trước Kiệt làm cái sân cho chị, sắp tới còn cái bếp nữa, rồi tính tiền sau
- Vậy cũng được nhưng cho ba anh em tui ngủ ở đây, chứ giờ về công trường chỉ có nước leo cổng
Anh Trung hơi quê độ, bỏ ra trước nằm rồi ngáy o..o. Trong này anh Kiệt ôm chị Thanh, chị Tám với tui ôm nhau, cả bốn trần truồng ngủ vùi. Đến sáng, anh Kiệt với chị Thanh làm một phát thứ hai còn lãng mạn hơn. Bên đây, tui cũng đòi chị Tám chìu cho phát thứ ba, cũng "tác phong công nghiệp". Chị nói một câu mà tui không biết vui hay buồn: "Khi nào cu lớn như hai thằng kia, ra đây chị tính giá nới cho"Khu vườn nhà tui được phát quang thêm để canh tác, ao được đào rộng hơn, thả cá nhiều hơn. Giàn bầu bí trĩu quả, những luống rau cải tăm tắp xanh tươi, cá thi nhau đớp mồi. Chiếc xe đạp Hữu Nghị mà xanh lơ cũng được tui với thằng Thắng lên thị trấn "rinh" về. Nó còn "độ" cho cái yên rộng hơn, có móc treo lủng lẳng, gắn thêm giỏ trước. Tất cả chuẩn bị cho chuyến buôn trong năm học mới.
Rồi tui trở lại trường sau một trăm ngày hè. Những cành phượng vẫn còn đỏ rực cùng tiếng ve văng vẳng. Khung cảnh trường xưa bạn cũ, tui chợt nặng lòng khi không thấy Thảo. Biết không thể gặp Thảo nhưng tui vẫn về lớp cũ ngồi đúng chỗ của mình, để nhìn qua em. Bao nhiêu kỷ niệm của hai đứa cùng cái dáng duyên của em hiện về. Những món quà vặt vẫn còn vị ngọt trong cổ họng tui. Âm thanh dịu dàng của em vẫn văng vẳng. Thảo ơi!.
Đám bạn cùng lớp cũng lớn hơn. Con trai nhàn nhạt ria mép, trổ mã như gà trống tập gáy. Con gái thì nhú cao đôi vú, dáng khoan thai, ngời ngời vẻ xuân thì. Tất nhiên đứa nào cũng ngạc nhiên nhìn tui: đen hơn, cao hơn, rắn rỏi đến không ngờ. Khoảng 5-7 thằng trong cái đám còn "chậm lớn" nhưng bắt đầu tò mò, hỏi ngu ngơ về giới tính.
- Tụi bây theo tao
Thế là tui kéo mấy đứa vô một lớp học bỏ trống, tuột dây kéo, thò tay móc cây hàng ra "dạy" cho tụi nó
- Mày về tập mở mắt như vầy nè. Từ từ thôi, đau thì buông ra, hết đau thì vuột tiếp. Đó, thấy chưa, đầu cặc tao bây giờ đỏ chạch
Vài thằng cũng tụt quần, khoe cây hàng chưa mọc nổi một cọng lông, rồi tuột da qui đầu, miệng suýt than rát. Cũng có một thằng á lên một tiếng rồi thở phào nhìn tui
- Thấy chưa, nó mở mắt được rồi nè
Tui bỗng thấy mình như nổi bật lên giữa đám bạn chưa dậy thì, lên giọng từng trãi:
- Tụi bây ráng mở mắt cho hết đi, đầu cu mình lúc đó đụng vô thấy tê tê,sướng lắm
Hứng chí tui lột phăng luôn chiếc áo khoe mình trần nâu bóng, cộm lên vài nét cơ nhàn nhạt
- Ừ thì đầu vú tao sưng cộm lên, đau cỡ một tuần tới mười ngày. Lúc đó tao tưởng bị ung thư, sợ thấy mẹ
Vài bàn tay tò mò thò ra se se đầu vú tui, rồi gật gù
- Ừ hé, vú thằng Trung có cái hột le cứng cứng tui bây ơi. Đâu mày giơ hai tay lên đi Trng
- Nách tao hả, chưa mọc đâu, cũng láng trơn như tụi bây
Rồi cả đám nhào se vú, xoa nách. "Học thầy không bằng học bạn". ông bà mình nói đố có sai. Sắp đến phần chính phần chính của bài thực hành, tui lên giọng "đại ca" trong tiết thực hành.
- Muốn biết khí con trai hả, không được cười tao nghe, nhưng phải phụ tao. Ra đóng hết cửa cho tao
- Trường về hết rồi, chỉ còn tụi mình thôi hà
- Ừ, đóng cửa xong tao cởi hết cho tui bây coi luôn
Khi tui lột xong chiếc quần dài, có thằng nào đó trầm trồ khen chiếc quần xì của tui:
- Đụ má, có quần xì Thái mặc đẹp ghê bay. Cởi hết cho xem lông cặc đi Trung
- Nè, mai mốt tui bây cũng mọc như tao, xung quanh gốc cặc
Cả đám bây giờ tự nhiên hơn, những bàn tay non nớt vuốt vuốt, se se đám lông mu không thưa cũng không rậm rịt của tui
- Tưởng gì mới, cặc anh hai tao bự hơn, lông của ảnh nhiều gấp mấy lần
- Đụ mẹ, anh mày tới tuổi đi nghĩa vụ, tụi mình mới mười bốn, sao bì được
Nghe tiếng hai thằng cãi nhau, tui chỉ cười. Mấy bàn tay mỗi lúc một dạn dĩ hơn, da qui đầu được tụi nó vuột lên xuống
- Đụ má, tui bây đừng bứt lông tao chứ, mới mọc có nhiêu đó mà
- Cặc mày cứng lên rồi kìa Trung, đụ má nhìn đầu cặc ngộ quá
- Tụi bây cứ sục vậy đi, nhẹ thôi, nguyên con cặc luôn. Thằng nào rãnh se vú tao tiếp đi
Tui nắm lấy tay hai thằng gần đó, áp lên vú mình xoa vài vòng
- Á đù, lỗ cặc nó có khí kìa, ngộ quá như nước đường cát trắng má tao nấu, sền sệt
- Chưa đâu mày, cái đó mới nước nhờn bôi trơn cho dễ chơi
Tui "giảng bài" mà hai mắt nhắm nghiền, hẩy hết cỡ thằng nhỏ, ưỡn hai đầu ti cho đám bạn thay phiên nhau sục sạo, se nắn trong vụng về
- Khi nào tao rên sướng là tụi bây tránh ra
Tui ngữa mặt, nhắm ngiền mắt, tưởng tượng ra chị Lan, rồi Thảo, rồi chị Gái, chị.... Thằng nhỏ tui cứng đờ, đầu khất căng đỏ, nước nhờn trong suốt lại rỉ ra trước bao cặp mắt háo hức.
- Sướng quá bây ơi, tao xịt
Tất cả căng mắt vào đầu khất tui đang giần giật, tiếng "ồ" thích thú vang lên nho nhỏ khi từng dòng tinh trắng đục phóng thẳng lên tường. Cái chất sền sệt tuột nhẹ trên bức tường mới quét vôi. Vài tiếng khịt mũi vì mùi tinh tanh tưởi. Tui nặn nhẹ đầu khất để vắt những giọt tinh cuối cùng, trây trét hết lên tường
- Tinh trùng là vậy đó.hả?
---------------------
Năm học lớp 9 bắt đầu. Mỗi sáng, tui ra vườn ra vườn hái rau, má tui thì lo trút gạo vô bao, chuẩn bị dây ràng, còn ba tui thì bắt cá dưới ao hoặc đám gà trong chuồng,... Trong lúc ba má tui sắp từng món vào giỏ rồi treo lên xe thì tôi ăn vội chén cơm. Trong một lần "đi buôn" ra công trường ở thị trấn, tui cũng tìm đến anh Long nhưng hàng xóm nói hai mẹ con của ảnh vỡ hụi phải bán nhà về quê rồi. Thực ra tui cũng chẳng thân thiết gì với ảnh nhưng chị Lan thì phải ra chợ cho để tìm cho bằng được vì dù sao chị cũng là người "khai cu" và kèm cặp tui trong buổi ban sơ dậy thì. Nhưng hỡi ôi, cái sạp của chị đã sang cho người khác. Chị không về quê mà đi làm ăn đâu đó không ai rõ.
Hàng ngày, giao hàng cho chị Gái xong, tui quay về nhà cũng đã trưa. Lại tắm rửa, ăn trưa thì cũng đã tới giờ đi học. Từ khi có chiếc xe đạp, tui đỡ mất thời gian cho chuyến cuốc bộ đi học. Đi học về, cơm nước xong thì giải quyết đóng bài tập. Cứ đều đặn hàng ngày cho đến chiều thứ bảy thì tui mới được nghỉ ngơi. Tất nhiên là sang bên thằng Thắng, không cải lương thì cũng kịch hoặc chương trình ca cổ nhưng cái chính là qua đêm với nó sau một tuần tất bật. Vẫn là một tình bạn thân đến mức không thể thân hơn. Cũng những lần tắm chung, kỳ cọ lưng cho nhau nhưng nó chủ động vệ sinh luôn cái lủng lẳng giữa hai háng tui.
- Da cu tao còn mỏng lắm, mày vuột nhẹ thôi
- Mày yên tâm. Á đù, mới đụng mà lên cứng vậy
- Thì cả tuần này có gặp mày đâu. Cũng muốn quay tay lắm nhưng ráng nhịn chờ mày
Cũng chẳng cần phải lau khô. Hai thân thể trần truồng ướt át, quấn quít nhau dưới ánh trăng. Khi đã dìu nhau lên giường thì như cặp vợ chồng xa nhau lâu ngày. Tiếng mút lưỡi chùn chụt vang lên giữa đêm khuya khoắt cùng tiếng hổn hển. Cái giường rung lên dưới cơn oằn mình, vật vã nhau giữa hai giống đực đang hứng tình. Kiểu 69 lần này diễn ra rất tự nhiên, tui cũng không còn cái cảm giác lạ lẫm, ngài ngại khi ngoạm vào cái vật cứng bóng giữa hai háng thằng Thắng. Lưỡi tui cũng tỉ mỉ dọn dẹp từng tế bào từ đầu khất xuống đến đám cỏ rậm rì, rồi lia sang hai bẹn, vòng xuống quả chanh như chính nó cũng đang "dọn dẹp" cho tui.
- Lần này mày thử nuốt luôn đi Trung, tao uống của mày bao nhiêu lần rồi, có sao đâu
Khi lỗ tiểu tui như muốn xẻ banh ra để tống cái chất nhờn tích tụ cả tuần trong cơ thể sang miệng thằng Thắng thì miệng tui cũng nhận ngay một dòng tinh ấm nóng phun ào ạt từ cái lỗ tiểu của nó. Khi những đợt tinh cuối cùng của hai thằng vừa kết thúc, nó bật ngờ kéo đầu tui lên đặt ngay một nụ hôn thật sát. Đám tinh của nó còn nhung nhúc trong miệng tui thì lại tiếp thêm đám tinh của mình từ miệng nó tống sang, tống cật lực. Từng dòng tinh hòa quyện nhau, theo quy luật tự nhiên chảy về một hướng thoát duy nhất là cuống họng, trôi dọc thực quản lan tỏa vào dạ dày.
- Mày chơi chiêu này độc quá, chắc tao no cả ngày
- Ừ, cho mày thử nuốt hết. Mai mốt rồi sẽ quen. Thôi để tao phụ cho
Nó chu miệng hút ngược lại những bụm tinh còn vất vưởng trong miệng tui, nuốt gọn ừng ực
Đồng hồ điểm đúng nửa đêm. Hai cái lưỡi nhớp nháp mùi tinh lại quấn nhau rồi đưa nhau vào giấc ngủ sâu.
Khi ánh bình minh le lói qua kẽ lá rồi xuyên qua lỗ cửa. Tui mở mắt, thằng Thắng vẫn còn đều đặn hơi thở, rúc đầu vào bộ ngực chớm nở nang của tui
- Thắng nè, dậy chơi cái nữa đi mày. Tao nứng lại rồi
Nó bừng dậy đột ngột, kéo mạnh đầu tui dí sát vào cây hàng, miệng cười đểu:
- Đụ má, đang ngủ ngon bị mày phá, bú đi con
- Con cặc, mày dậy nảy giờ mà làm bộ ngủ hả
Lần giao hoan này từ tốn hơn. Cũng bú liếm tê tái cho nhau, đưa nhau lên đỉnh như mọi khi. Rồi cơn hoan lạc qua đi, đã lâu lắm rồi, hai thằng mới có một sáng chủ nhật nhàn nhã nằm bên nhau như thế này. Cái thằng bự như trâu mà cứ rúc người vào lòng tui như trẻ con
- Nè Thắng, bình thường mày phong độ lắm mà. Sao khi nằm với tao thì nhìn mày cứ nhìn yếu yếu ...
Tui đang lựa lời để nói sao cho chính xác thì nó thở dài:
- Bóng nó vậy đó mày ơi. Với mọi người thì tao phải gồng lên che đậy chứ tao với mày đã tè le với nhau thì giấu chi nữa. Mai mốt mày thấy tao còn "yếu" hơn thì đừng có ngạc nhiên nghe
- Đâu mày thử "yếu" thiệt sự cho tao coi
- Mày khùng quá. Cái chuyện "yếu" là để tự nhiên mày sẽ thấy chứ bây giờ kêu tao làm sao khó quá.
Nói ngồi dậy, lục lọi trên đầu giường rồi dúi vào tay tui mấy cái gói nho nhỏ
- Mày đưa tao chi vậy, mấy cái cạc bốt (bcs) này để chơi gái mới xài mà
- Mày đừng tưởng tao hổng biết mày chơi gì trên thị trấn. Thôi xài đi, mầy bị lây bệnh thì tao cũng khổ theo
Cứ tuần nối tiếp tuần. Thấm thoát mà tui đã sang tuổi mười lăm. Chiếc xe đạp bao giờ cũng được thằng Thắng chỉnh yên xe sao cho tui phải nhón chân hết cỡ mới đạp trọn một vòng xe mà theo như nó nói: " Vậy mày mới mau cao". Mà tui "nhổ giò" thật, đứng cũng xấp xỉ mang tai thằng Thắng, ria mép không còn nhàn nhạt mà ngã đen, mụn trứng cá cũng xuất hiện nhưng không nhiều. Giọng nói vỡ ra nghe ồm ồm khiến đám con gái bụm miệng cười. Cây hàng tui cũng nở ra theo qui luật tự nhiên, không thể so với anh Thành nhưng cũng ngang ngữa thằng Thắng mà trong một lần ân ái, nó tấm tắc khen:
- Bây giờ ngậm của mầy vừa miệng chứ không nhạt nhẽo như lúc trước.
- Tao còn lớn nữa nghe mậy, lúc đó cho tét miệng mày luôn.
Trên công trường vẫn "ăn hàng" đều đặn từ các chuyến buôn của tui. Anh Trung lớn và chị Gái đã công khai ăn ở với nhau cũng gần được một năm rồi, "vợ" hơn "chồng" sáu tuổi mà xưng anh em trơn tru. Không phải làm thợ hồ mà chỉ quanh quẩn trong quán nên anh Trung lớn trông trắng trẻo. Mấy lần ảnh diện quần áo đi ăn đám nhìn lịch sự, phong độ ngời ngời hoàn toàn tương phản với cảnh bạo dâm mà tui từng chứng kiến năm ngoái. Khi nào vắng chị Gái, anh Kiệt rủ đi ra ngoài "đổi món", anh Trung lớn lắc đầu:
- Cặc tao tối nào cũng bị vắt tới cạn sữa, tranh thủ nghỉ ngơi chứ đổi món cái nổi gì
Còn tui thì lịch học và lịch đi buôn kín mít, tối thứ bảy lại không nỡ bỏ thằng Thắng nên từ chối khéo:
- Em đang chuẩn bị thi, tốt nghiệp thì không lo rớt. Dính vào mấy thứ đó xui lắm, chỉ sợ rớt lớp mười
Anh Kiệt vẫn với bản tính kén chọn và đểu với gái. Trong một lần tui giao hàng cho chị Gái xong, chuẩn bị đạp xe về thì ảnh khều tui ra nói riêng:
- Tao có đứa em kết nghĩa, chút nữa trên đường về mày cho nó quá giang, tới ngã tư nó bắt xe đi tiếp.
- Bộ anh tưởng tới ngã tư gần lắm hả, cũng hết hơn phân nữa đường về nhà tui. Mà sao nó không bắt xe lam cho rồi
- Xe lam bữa nay đông quá mà ít chuyến, từ sáng tới giờ chen không xuể. Thôi, mày chở đi, có người nói chuyện cho đỡ buồn
Em kết nghĩa con khỉ gì. Nhìn sơ qua là biết ảnh kết nghĩa với ả trên giường đêm qua. Tui ngồi trước cọc cạch đạp xe, ả ngồi sau mặt thoáng vẻ ngài ngại. Hôm nay trời mát mẻ chứ không nắng gắt như mọi khi, gió đồng man mác khiến lòng người như cởi mở thêm ra. Tui bắt chuyện vài câu là ả khai tuốt luốt:
- Vậy chị lớn hơn em ba tuổi
- Anh Kiệt kén lắm mà "kết nghĩa" với chị thì phải biết
- Ừ, làm ở đó chị được khách trả cao nhất
Từ đầu năm lớp 9 tui tời giờ, tui chỉ biết làm tình với mỗi thằng Thắng, giờ có một ả tự nhận mình "ngon" ngồi ôm sau lưng, cái bản năng giống đực của tui nhen nhóm. Cặp ngực của ả cứ cạ sau lưng tui như khiêu khích. Thôi liều một phen, ăn không được cũng đâu mất gì, làm gì có dịp gặp lần nữa mà xấu hổ hay ngại ngùng. Tui đột ngột, rẻ đại vào một con đường vừa nhỏ vừa vắng mà cũng chẳng biết sẽ đi đến đâu
- Sao đi đường này, ngoằn ngèo quá vậy em ?
- Đường tắt ra ngã tư cho nhanh chị ơi. Thôi nghỉ tí để em uống tí nước. Chị uống luôn nghe
Tui dừng xe ngay lũy tre ven đường mòn rồi ngữa cổ tu ừng ừng chai nước, hình như ả cũng khát nên tu hết phần còn lại. Nhìn ả cũng ngon thật, không lòe loạt son phấn, mười tám mà cứ như mười sáu. Đã từng chịch mấy bà chị gấp đôi tuổi mình, hơn nữa ả cũng làm nghề chịch thì việc gì tui phải rào đón. Ả vừa xong chai nước thì mặt trời bắt đầu tỏa cơn nắng gắt chứ không còn cái mát mẻ như khi nảy. Tui thản nhiên mở xong toang hàng nút áo của mình. Ả ngạc nhiên:
- Ùa, nghỉ mệt mà cởi áo chi vậy trời. Lạ nghe
Treo chiếc áo vào xe, tui lẹ miệng đốp luôn:
- Con trai cởi áo mà chị thấy lạ hả? Chắc em phải cởi luôn quần cho giống mấy anh hay chơi chị mỗi tối cho chị khỏi lạ
- Tính "ấy" chị thiệt hả? Giữa ban ngày ban mặt mà em
- Thôi, nảy giờ uống nhiều, chị em mình ráng đái ra một tí cũng được cho nhẹ bớt thì em chở mới không mệt
Tui kéo tay ả vào sâu phía sau bụi tre, tay kia mở khuy quần móc cây hàng ra quơ trước mặt ả. Mùi nước hoa thoang thoảng, mùi phụ nữ tỏa ra từ người ả khiến thằng đói gái cả năm nay như tui lên cơn nứng. Thằng nhỏ chưa rặn được giọt nước tiểu nào thì cương đã thẳng cứng, cái quần tui đã tuột xuống quá gối. Tui đạp nhẹ hai chân hất luôn chiếc quần vướng víu, miệng hối hả:
- Giờ cởi luôn quần như mấy anh kia, chị hết lạ rồi nghe
Ả bất ngờ trước tình thế tụi tạo ra quá nhanh, phản ứng theo kiểu bản năng:
- Bộ hết chỗ chơi hay sao mà vô chỗ này
- Lát nữa tới ngã tư, hổng lẽ chơi cho người ta coi. Có anh nào cởi hết đồ ra như vầy mà hổng chơi đâu chị. Chỗ này em rành, bảo đảm không có ai đi qua đâu
- Nhưng mà...
- Hổng có chuyện em mặc đồ vô đâu chị. Xong chuyện em cũng trả sòng phẳng như mấy anh kia, chứ em mà đè chị ra hiếp dâm, em bị bắt thì chị cũng bị điều tra ra tội làm gái, nếu cần có anh Kiệt làm chứng. Em nứng cả năm nay rồi
Giọng tui cương quyết, mặc đỏ gay, tiếng "nứng" tui cao giọng như tiếng rú của con thú hoang đang bị kích thích cực độ. "Trình độ" như ả, thừa biết là khó cưỡng lại nên lí nhí
- Thôi nhanh rồi về
Mà nói thiệt lúc đó ả mà không cho là tui hiếp thật chưa chẳng chơi. Hai tay tui ghì chặt ả như sợ vuột mồi. Miệt tui thô bạo áp sát vào đôi môi ả, lưỡi tui thô bạo sục sạo điên cuồng khắp khoang miệng ả. Lâu quá không ngửi được mùi gái, mũi tui hít lấy hít để, vòng tay xiết mạnh hơn.
- Chị cho mà, nhưng lỏng ra tí cho chị thở nữa
Nứng tột độ thế này thì làm gì có chuyện cởi từng nút áo, tay mò mẫm kích thích trong quần. Ả vừa thở lấy hơi mấy cái là tui khum xuống tụt gọn cái quần thun, vục mặt vô đám lông đen ngòm không một chút sỉ diện. Cũng chẳng có chuyện dùng cái lưỡi vét máng lên xuống hai mép bướm, tui cứ chu môi mà nút chùn chùn. Bướm ả thơm thiệt, cái mùi khăm khẳm đặc trưng rất nhẹ, tui nút như chưa từng được nút dù chẳng hưởng được một giọt dâm thủy nào. Nút chán chê tui há miệng cạp lung tung
- Em ơi! Cạp nhẹ thôi, đau chị
- Em đói gần năm trời, muốn ăn luôn đây nè
Lần đầu tiên chịch gái mà tui phô như thế này, mặt tui bừng lên nét man dại của con thú hoang nứng tình
Từng nhúm lông bị hai hàm răng của tui kéo bằng bặt. Đứt bao nhiêu, tui nuốt cho bằng hết. Mặt trời càng lúc càng tỏa ra sức nóng hừng hực như muốn cộng hưởng với cơn khát tình điên dại không gì cưỡng lại trong cơ thể tui
Dù ả chẳng đến nổi bị hiếp dâm the kiểu bạo lực, nhưng để tui như con thú hoang ngấu nghiến kiểu này thì có khác gì bị hiếp. Để kết thúc cuộc chơi, ả kéo một chân ra khỏi ống quần, dạng chân cao lên, miệng thúc giục:
- Chịch luôn đi em, chị cũng nứng lên rồi
Tui biết tiếng "nứng" mà ả thốt ra là giả tạo. Khe bướm ả banh ra, đỏ hồng như gái trinh. Mấy bà chị trước có "ngon" như vầy đâu mà tui còn không tha thì lần này đố mà tui nhịn được. Tui bật dậy. một tay luồn ra sau giữ lưng ả, tay kia luồn vào áo nhồi nắn cặp vú. Nhồi nắn đúng nghĩa như nắn bột chứ chẳng mân mê, xoa xít nhẹ nhàng. Chỉ chờ có thể, ả khẽ chùn chân trụ, hai mép bướm khẽ chạm đầu khất, tui quá hiểu, thốc mông ngược lên. Mẹ nó, tui thốc mạnh vậy mà mới lọt được vô đầu khất. Cái hang quá khít, khít theo đúng nghĩa đen là ả mới mười tám, đi làm gái chưa lâu và tất nhiên chưa sinh nở. Khít theo nghĩa bóng là thằng nhỏ tui đã lớn hơn nhiều so với những lần chơi các bà chị trước. Khít theo cái nhìn chủ quan là cái hang ả khô khốc, như chẳng rỉ một giọt nào làm chất xúc tác cho cái cảm giác trơn tru.
- Nắc nhẹ thôi em, hai đứa té bây giờ
Vẫn một tay giữ chặt lưng ả, tay kia tui tui kéo cái chân đang dạng cao của ả rồi kẹp vô nách mình
- Chị ôm chặt em đi, té sao được
Môi tui lại tìm đến môi ả nhưng ả quay mặt đi chỗ khác, thoáng nét giận dỗi
Thằng nhỏ tui ấn mạnh thêm phát nữa là nằm gọn trong cái hạt khô khốc của ả. Một năm trời ân ái với thằng Thắng, bây giờ thằng nhỏ mới có được cảm giác bao bọc, ma sát đúng nghĩa.
- Nắc đi em
- Lồn bót quá, em ngâm tí
Tui cảm nhận được hơi ấm từ ả bào trùm kín thằng nhỏ, tui ngữa mặt hả hê, hai mắt lờ đờ một tròng trắng man dại. Những tiếng rên rỉ hoang đàng đầu tiên của được phát ra:
- Em sướng cặc quá. Nắc hả? Ừ, nắc nè
Mỗi lần nhỏm ra, thằng nhỏ tui như bị kéo dài thêm, khi đưa vào sâu thì lỗ tiểu như bị chẻ đôi. Tui nắc chậm rải để tận hưởng cái cảm giác bót chặt từ gốc đến đầu khất. Mấy bà chị trước và em Thảo đã qua tay tui, nhưng đây là lần đầu tiên tui mới đút trọn vẹn vào cái lồn xịn như thế này, từng đầu dây thần kinh ở đầu khất như muốn mọc ra thêm, chen chúc nhau để thấm thía cái cảm giác đê mê của nhục dục, truyền thẳng lên bộ não con thú đực đang bộc lộ hết khả năng giao phối
Con cặc tui nắc nảy giờ mới "cảm" được cái ươn ướt rịn ra những giọt dâm thủy đầu tiên. Nhưng cơn đỉnh điểm của tui đã tới, đầu khất tui bung ra như cây nấm, phóng cật lực những dòng tinh nóng hổi sang người ả, dễ chừng tuôn trào hơn chục đợt. Thẳng nhỏ tui cứ ngâm đó, nhỏ dần đều trong ả, nhường cái không gian cho chất tinh nhầy nhụa xâm chiếm. Rồi thằng nhỏ đã đủ teo để rớt nhẹ ra ngoài theo qui luật tự nhiên.
Thằng nhỏ bị nhuốm một màu trắng đục tanh tưởi của dòng tinh mà chính nó vừa phóng ra có pha lẫn một màu đỏ nhàn nhạt của máu tươi
- Ủa, chị bị ra kinh hả
- Hông, bữa nay tới kỳ rụng trứng, dễ dính bầu nữa kìa
Cái ran rát nơi mép da qui đầu khiến tui lật thằng nhỏ lên xăm soi một lúc rồi buông miệng trách móc:
- Lồn chị đã bót rồi mà không chịu ra nước, em chơi bị xước da cu rồi nè
- Tại hổng xài bao mà lúc đầu em vô mạnh quá
- Bú em đi chị, em mau lên lại lắm
- Thôi, đủ rồi.Chị sợ rồi
Biết có ép cũng chẳng được. Cả hai lặng lẽ mặc lại quần áo rồi đạp xe ngược trở ra. Khi con đường lớn
thấp thoáng phía xa, tui chợt dừng xe lại, nhảy xuống
- Gì nữa vậy? Ở đây chơi không được đâu, mà chị chỉ muốn về thôi
- Em đái cái đã
Lần này tui đái thiệt, tay tui cầm thằng nhỏ còn rin rít lớp tinh trùng mà đái ầm ầm. Ả hỏi vặn:
- Ủa, nói đi đường tắt sao giờ quay ra
Tui cũng chẳng vừa, xoay người khoe thằng nhỏ vẫn còn đọng giọt nước tiểu nhưng bắt đầu hơi ngóc nhẹ trở lại. Giọng tui mừng rơn:
- Ừ hé, nếu chị thích thì em quay trở lại đi đường tắt với chị, muốn phát nữa lắm rồi. Phát này bao luôn bú liếm trọn gói, chơi dai như đĩa luôn
- Thôi ra đường lớn đi. Chị sợ rồi
Trên xe, tui lại giống như thằng nhóc đáng yêu, như chưa từng có chuyện gì xảy ra trước đó. Còn ả thì trò chuyện nhát gừng:
- Nghe anh Kiệt nói em dễ thương, lúc đầu đúng vậy nhưng ai dè
- Ủa, bộ dễ thương rồi hổng được nứng cặc hay nói bậy hả, mà giờ em dễ thương trở lại nè
Tới ngã tư, ả phóng xuống nhắc kéo:
- Hồi nảy em nói trả sòng phẳng cho chị mà.
- Thì để em chở tới nơi rồi đưa nè
Tui móc túi rồi đưa ả gấp rưỡi số tiền mà anh Kiệt đã từng cho tui hay giá một lần đi chơi. Ả bĩu môi:
- Giá này là chị chơi ở quán, khách nhẹ nhàng, lịch sự. Còn em làm chị muốn banh chành, cho chị gấp đôi đi
Câu nói của ả sặc mùi làm tiền, nhất là cái bĩu môi của ả khiến tui điên lên:
- Vậy khi nào em có đủ thì sẽ nhờ anh Kiệt đưa cho chị. Mà quên nữa, phải trừ tiền cuốc xe này mới công bằng. Hôm nay khách đông xe ít, em cũng tính giá gấp đôi
Tui thò tay thộp gọn xấp tiền mà ả còn đang cầm rồi đút gọn trở lại vào túi áo, phóng xe băng nhanh qua bên kia đường rồi đạp thẳng, bên tai còn nghe văng vẳng:
- Thằng mất dạy
Bây giờ tui mới có cảm giác ngưa ngứa nơi cổ họng vì vài cọng lông bướm của ả còn vướng lại. Khạc không ra, nuốt cũng không trôi. Thôi tấp vào ven đường làm ly nước mía, để tống nó xuống đường tiêu hóaVẫn như mọi lần, cứ sau buổi chiếu ti vi tối thứ bảy là tui ở lại để thực hiện vai trò làm "chàng" với thằng Thắng. Tiếng "chàng" nghe nó buồn cười vì tui mới tuổi mười lăm, cũng chưa từng được nó gọi bằng anh. Còn ghép cho thằng Thắng vai "nàng" càng buồn cười hơn. "Nàng" gì mà tướng gấp rưỡi "chàng", chưa từng được nghe tui gọi bằng em, lại khỏe như trâu. Mà trâu đôi khi còn đứng thở khì khì khi cày mệt chứ nó thì hầu như chưa than mệt, lại thêm cái tướng cơ bắp, rắn rỏi nhưng cục mịch đúng chất trai nhà nông. Nhưng đó là chuyện ngoài đời, chứ khi hai đứa lên giường thì nó trở về đúng bản chất thật. Lúc đầu tui thấy mắc cười vì cái tướng như nó mà cứ "yếu yếu" trong vòng tay tui. Nhưng giờ thì thấy bình thường mà nó cũng chuyển dần từ trạng thái "yếu yếu" sang "yếu hẳn" luôn
Tui nằm ngữa cho nó tỉ mỉ cạo hàng ria mép non tơ của tui, mà nó chăm sóc tui kỹ thật, cạo sát rạt luôn, phải ba bốn ngày sau mới nham nhám trở lại
- Nè Thắng, sao nách tao dạo này ra mồ hôi quá trời, đi học ướt hai bên đó thấy kỳ ghê
- Thì tuổi mầy sắp mọc lông nách, mai mốt hết hà
Nó quăng con dao cạo lên bàn, sà người vào lòng tui, nũng nịu:
- Đợi tao nhắc mới chịu ôm hả?
Dìu người nó ngã nhẹ xuống nệm, tui đặt nhẹ một nụ hôn lãng mạn lên bờ môi đang hé ra chờ đợi của nó. Sau khi dạo đầu chán chê, món 69 cũng được bày ra. Nó lắc lư cây hàng tui, hỏi nhỏ:
- Đầu cu mầy bị sao vậy?
- Hì hì... tao có hiếp dâm một đứa
Nó chăm chú nghe tui kể lại chuyện "cuốc xe quá giang" mấy hôm trước, rồi ôm bụng cười:
- Mày cũng đểu thật, lại còn lẹ miệng, lần sau thủ theo cái cạc bốt cho chắc
- Lúc đó có mười cái cạc bốt tao cũng dẹp, nứng thấy mẹ, sơ sẩy là nó chạy mất sao. Mày không ghen tao mới dám kể, chứ tao nghe nói tụi bóng ghen kinh hồn lắm
- Ghen gì. Tao thích mày từ lúc mày mới nhú lông kìa. Nhưng lúc đó tao đang ôm ấp cái hình tượng anh Thành quá hoàn hảo nên thích mày rồi quên. Nhưng ảnh đi xa rồi, còn mày thì ngày càng trổ mã trước mặt tao
Nhắc tới anh Thành, nó thoáng buồn, tui cũng trầm giọng:
- Tao cũng bình thường thôi, có đẹp trai gì đâu
- Mày không đẹp trai nhưng nhìn rất được, rất con trai (thời đó chưa có từ manly), có nét cứng cỏi thu hút. Từng cử chỉ nhỏ nhặt của mày cũng toát lên được cái nét đó, rất tự nhiên. Thôi tao hổng biết nói sao nữa
Thấy tui im re, nó nói luôn như lập trình:
- Tao thích mày như vậy thì chuyện gái gú hoang đàng của mày là bình thường chứ ghen gì. Mày mà sống chuẩn mực, kiêng khem thì thôi, tao kiếm đứa khác như giống như mày hiện giờ mà yêu
- Không ghen vậy tao mừng. Cả năm chịch nhau với mày hay chịch lâu hơn nữa cũng không là gì với tao. Nhưng đụng tới gái là tao lên cơn thèm. Chắc thi lớp mười xong, tao dẫn mày lên thị trấn chơi gái nghe, biết đâu chơi xong mày hết bóng
- Khó lắm mày ơi !
Cùng một ngày, tui nhận được tin trúng tuyển vào lớp mười thì thằng Thắng cũng có giấy báo trúng tuyển ... nghĩa vụ quân sự. Tui thì thấp thỏm trong thời gian đợi kết quả, còn nó thì thản nhiên như biết trước. Mà người như nó không trúng tuyển mới lạ
Lại cũng cùng một ngày hai thằng khăn gói, tui thì quần áo sách vở mới để mai nhập học, nó thì mấy bộ đồ không cũ cũng chẳng mới để hôm sau lên đường. Cái đêm hôm đó, sau một hiệp làm tình hai thằng ôm chặt nhau thủ thỉ:
- Ngày đầu tiên mà học hành gì, mai tao khỏi lên thị trấn để tiễn mày nhập ngũ nhưng đừng có khóc nghe
- Mày có thấy tao khóc trước mặt người khác chưa, kể cả lúc anh Thành mất
Giọng nó sụt sùi. Đúng là nó cứng cỏi trước mặt ai chứ giờ chỉ có hai thằng, nó muốn khóc lớn hơn cũng được
- Trung ơi, ngày mai, tao đi rồi. Chẳng biết hòn tên mũi đạn có chừa tao ra để được quay về với mày không, mà có quay về biết có lành lặn như vầy không nên tao muốn ...
- Mày nói chuyện xui không hà, con người có số hết. Mà mày muốn gì? Phát nữa hé
- Mày khùng quá, tao muốn phát nữa thì cứ làm chứ hỏi chi mày. Cái tao muốn là ..
Nó rúc đầu sâu vô nách tui như cố che vẻ mặt ngượng ngùng, nhưng giọng nói thì tuôn đều một cách mạnh dạn:
- Tao thèm được xưng anh em với mày. Chỉ hai đứa biết thôi. Thèm lắm Trung ơi!
Giọng nó nửa tha thiết, nửa khẩn khoản. Tiếng gà gáy xa xa vang lên vang lên trong buổi khuya như ngầm báo thời gian hai thằng bên nhau không còn bao lâu nữa. Vậy thì tiếc gì một cách xưng hô mà suy cho cùng cách xưng hô mà nó chờ đợi tuy không hợp với tuổi tác nhưng quá chính xác cho cuộc tình đồng giới của hai thằng. Tui nhẹ nhàng kéo đầu nó ra khỏi nách tui, đưa tay quẹt dòng lệ đang ươn ướt trên mặt nó, giọng tình cảm:
- Em yêu, anh cũng mong đợi giây phút này lâu lắm rồi
Thực ra, tui hoàn toàn bất ngờ chứ mong đợi gì. Nhưng vốn có cái gien lẹ miệng nên tui hóa thân rất ngọt. Tui chồm lên người nó, đặt lên đôi môi nó một nụ hôn còn ngọt hơn. Nó nhũng người, mắt ánh lên niềm hạnh phúc. Cái gien lẹ miệng của tui tiếp tục phát huy:
- Anh đang nhổ giò, ít tháng nữa sẽ cao hơn em. Cu anh thì giờ ngang ngữa cu em, rồi cũng sẽ to hơn em. Vậy anh làm anh bây giờ là vừa rồi hé
- Thì em muốn như vậy mà. Quan trọng gì chuyện cao thấp hay to nhỏ
Cũng những chiêu trò bú liếm cũ như mọi khi nhưng đêm chia tay này rất nồng nàn, lại thêm cái gia vị xưng hô anh em. Khi tui trở đầu để diễn trò 69 thì em giữ chặt tui lại:
- Đừng anh, chẳng biết có đêm nào nữa để mà bên nhau. Tiếc gì một chỗ này mà không cho anh
- Là sao vậy? Anh chưa rõ
Mặt em thẹn thùng, khó nhọc buông một câu:
- Là vậy nè?
Bàn tay em nhẹ nhàng cầm lấy thằng nhỏ tui rê ngay vào phần mép giữa khe mông, chân em dạng ra
- Ý em là cho anh đút vô chỗ này hả?
Đầu khất căng bóng của tui cảm nhận được cái nhíu nhíu cơ giữa hai mép lỗ của em, đám lông đít em tuy không rậm như anh Thành nhưng cũng đủ để gây cảm giác ngưa ngứa dễ chịu nơi lỗ sáo của tui đang tiết chất dịch trong suốt . Hai chân em dang rộng ra hết cỡ như mời gọi. Tui hạ mông, ấn mạnh
- Ứ
Tiếng ứ của em gần như một tiếng thét, hai tay em bấu chặt bờ vai tui. Dòng lệ em lại tuôn ra
- Đau hả em?
Em không trả lời mà chỉ gật đầu rôi hỏi ngược lại tui:
- Vô tới đâu rồi anh?
- Mới hết đầu cu hà. Mà khít quá, anh cũng hơi rát. Thôi để anh lấy ra
Em lắc đầu nguầy nguậy rồi như sợ mất một báu vật, hai bàn chân em chập lại, ghì chặt trên mông tui, miệng khẩn khoản:
- Cứ để đi anh, lát nữa em quen
Dứt lời, em ghì đầu tôi xuống. Món cháo lưỡi vang lên chùn chụt. Lưỡi tui như con rắn thậm thụt, chuyển qua hai tai em rồi lại xuống cổ. Cái rướn người của em, khiến tui chỉ cần cong lưng nhẹ là lưỡi tui nhâm nhi được hai đầu ti trong bộ ngực săn chắc như lực sĩ của em. Cứ hổn hển, chùn chụt vậy mà hay, thằng nhỏ của tui âm thầm xâm nhập hơn quá nữa mà thì cả hai mới hay. Mắt em nhắm nghiền, giọng lạc đi:
- Vô hết đi anh, chậm thôi, em quen rồi
Hang gì mà bót, bót hơn cả ả điếm mà tui cho quá giang chuyến xe. Phải nói là bót khủng khiếp, tui có muốn vô nhanh cũng chẳng được. Hai gót chân em ghì mạnh lên đôi mông tui như khuyến khích. Từng chút một tui nhích vào, mặt em giản ra niềm hân hoan
Tiếng gà gáy lại vang lên, nhiều hơn, rõ hơn, chùm lông mu của tui cũng giao thoa cùng đám lông đít rậm rạp của em. Tui đã hoàn toàn nằm trong em, mồ hôi trên thái dương tui nhỏ thành dòng rớt đồm độp xuống ngực em
- Em ơi, anh nắc được chưa?
Em lắc đầu rất dễ thương, tiếng hổn hển pha lẫn những giọt mồ hôi của tui khiến em xao xuyến, bật dậy
- Em quen rồi, anh nằm nghỉ đi
Tui ngữa người, em ngồi xổm, đôi tay hai đứa vươn ra se đầu ti của nhau. Tui nằm dưới hẩy người hưởng ứng theo từng cú hạ mông của em. Khi em nhổm lên, thằng nhỏ tui như muốn bị kéo đứt ra luôn vì cái hang bót chặt của em, khi hạ xuống thất dù rất nhẹ và chậm thì lỗ tiểu lại bị xé toang ra. Cái chu kỳ nhấp nhỏm của em rất nhẹ và chậm.
Trời bên ngoài đã lờ mờ sáng, tui cũng quen dần cái cảm giác bót chặt, tui bật lên dìu em nằm xuống. Phía trên cháo lưỡi say mê, phía dưới tui bắt đầu động tác nắc quen thuộc mà tui đã từng trải qua với hàng loạt các bà chị
- Anh ơi, em sướng rồi, nắc mạnh đi anh
Từng cú nắc, tiếng lạch bạch va chạm giữa đùi tui và mông em nghe đều tai rồi nhanh dần đều. Tay em cũng tóm lấy thằng nhỏ của mình mà sục mạnh. Tôi cảm giác trong từng cú nắc của tôi có cái gì đó co bóp dữ dội giữ chặt lấy con cặc tôi, xiết lại mỗi lúc một chặc, làm tăng lực ma sát củacon cặc của tôi với cái vòng thịt ấm, nuốt trọn lấy con cặc tôi. Rồi như có một chiếc lò xo đang đẩy manh con cặc tôi ra. Nhưng tôi vẫn cố nhấpvào... Nhấp vào sâu hơn... Tôi muốn sâu hơn nữa... Càng đẩy vào sâu tôi cảm giác đươc sự bó khít, sự ma sát càng nhiều hơn... Cảm giác tê tái nơi phần da quy đầu càng mạnh hơn.. Nó loan toả làm tê rần hết cả con cặc
- Ứ, anh sướng, anh ra
Tiếng lạch bạch ngưng hẳn, tui trân mình nhót mông bơm thẳng dòng tinh tanh tưởi sang em. Bụng tui, ngực tui rồi hai đầu ti của tui cũng cảm thấy nhồn nhột vì những phát đạn của em bắn lên. Vậy là em đã trao trọn vẹn cái đời trai cho tui khi tui đang tập tễnh trong cái tuổi dậy thì. Cú phá trinh em khiến tui thấm mệt, đổ gục lên thân em. Thằng nhỏ của em bị ép chặt giữa hai tấm thân vẫn co bóp phóng những loạt đạn cuối cùng.
Những tia nắng bình minh đầu tiên yếu ớt len qua khe cửa. Tui nhìn em nhắm nghiền đôi mắt, cơ thể cướng tráng bóng loáng mồ hôi lẫn cái chất sinh sản của giống đực tỏa mùi tanh nồng đang cô đặc trên người em. Từng giọt mồ hôi lăn dài, đọng thành giọt trên trên vài ngọn lông nách của em, tui ước gì mình cũng có một bộ lông nách như vậy, một bộ lông mu rậm rịt hơn hiện giờ để hãnh diện khi nghe em gọi tiếng "anh" nồng nàn, để tỏa ra chất đực trong từng cái dang tay ôm em, hẩy mu khi nắc trong em
Ngày mai, em ra chốn quân trường, tui khăn gói bước vào lớp 10 ngoài thị trấn
Buổi sáng tiễn em, trước mặt bao người thân, hai thằng vẫn mày tao thân thiết như chưa có chuyện gì xảy ra. Cái khác biệt duy nhất là dáng đi của em hơi khệnh khạng, hơi thôi và chỉ có hai thằng biết. Tuy có buồn nhưng em không khóc như bản tính mạnh mẽ của em trước mọi người. Tui đã dặn em không được khóc nhưng chính mình lại không kiềm được hai dòng lệ khi dáng em vẫy vẫy rồi xa dần trên chiếc xe cam nhông mịt mù bụiVào lớp mười, tui phải lên thị trấn học. Lại được học buổi chiều nên rất tiện. Cứ sáng giao hàng xong, tui kiếm góc nào đó ở công trường mà ôn bài. Trưa ăn cơm chung với anh Kiệt ở công trường rồi đi học. Tan trường tui đạp thẳng về nhà luôn. Sao quên được em Thắng, nhưng cuối tuần là nỗi nhớ dâng lên kinh khủng. Bây giờ tui thay em, nhưng chỉ mở ti vi cuối tuần cho mọi người xem. Khi mọi người đã ra về hết, còn lại trong căn nhà mà ba anh em đã từng ngủ chung, nằm một mình trên cái giường mà tui với em đã từng bao lần hoan lạc, âu yếm yêu nhau, nỗi cô đơn xâm chiếm tâm hồn tui. Cái hơi ấm của em vẫn còn vương lại. Mùi mồ hôi, mùi nách, mùi cặc dái gì ,... cũng chưa bay xa. Đêm nay chẳng biết em có ngủ say hay thao thức như tui
Nhưng sáng ra là tất bật chuyện ruộng vườn, ao chuồng. Quần quật như vậy chưa đủ, chị Gái bày thêm tui mua tạp hóa về chia quán chị một phần, phần còn lại tui chở về bán trong xóm. Vậy mà hay. Lúc trước, muốn mua những thứ đơn giản cũng phải lếch bộ hai ba cây số thì bây giờ đã có tiệm tạp hóa trong nhà tui. Thời đó, tạp hóa cũng rất đơn sơ. Đường, sữa, mắm muối, bột ngọt, nhang đèn, bánh kẹo là gần đủ. Sữa cũng chỉ duy nhất là hộp sữa đặc có đường chứ làm gì có hàng trăm loại như bây giờ. Đường thì tui lấy ngay tại lò, ít nhất 100 kg mới được giá gốc. Chia cho quán chị Gái xong là tui chở về nhà cho má tui chiết ra từng 0.5kg bán như gía lẻ ngoài tiệm. Coi vậy mà lãi gần 30%. Cứ mỗi tối ba má tui cặm cuội đếm từng đồng lời, mặt giản ra vì vui. Thôi ráng chịu cực ít năm để xây căn nhà tường thay cho căn nhà lá lụp xụp. Tui chỉ chịu khó chở thêm chuyến về chứ cũng chẳng mất công hay mất thời gian gì hơn
Cái thư đầu tiên của thằng Thắng cũng được gửi về. Trên quân khu, tướng như nó quá đã nên được chọn vô đặc công. Huấn luyện rất khắc nghiệt, nhưng ăn uống thì đầy đủ dinh dưỡng. Không chết vì hòn tên mũi đạn ngoài trận địa nhưng nguy hiểm thì luôn rình rập trong những lần luồn sâu vào lòng địch mà tập kích, đánh trái nổ. Chết vì tính toán sai thời gian phát nổ hay khối bộc phá nổ không như dự tính, chết vì trúng phải ổ rắn độc, chết vì những tràng đạn vu vơ của bọn lính tuần tra,... Nhưng hiện giờ nó chỉ đang được huấn luyện ở Sông Bé (Bình Phước) chứ chưa vào trận mạc gì cả
Cái cảm giác trống vắng vì thiếu em Thắng khiến tui ít nói ngay từ đầu năm học. Cả lớp không ai biết chuyện buôn bán ngược xuôi của tui. Ngày đó vào đoàn cực kỳ khó. Học sinh giỏi đã hiếm vì phải giỏi thực sự chứ không lạm phát giỏi ảo như bây giờ. Đoàn viên còn hiếm hơn. Cả khối chỉ vài đoàn viên. Đoàn trường cũng chỉ hơn mười người, tính luôn học sinh và giáo viên trẻ. Chúng tui xem đoàn viên như là một cái gì đó cao cả, khó với tới dù đa số họ là học trung bình. Họ trở thành hàng hiếm vì tiêu chuẩn vào đoàn không vì dựa vào thành tích học tập mà lý lịch phải trong sạch ba đời. Cũng chưa đủ, phải có người thân là cán bộ cộm cán rồi tham gia các phong trào có ít nhiều mang hơi hướm chính trị. Thằng Khải, đoàn viên duy nhất trong lớp tui, như là một thứ để lớp tui tự hào. Ba nó lại là trưởng phòng công an thị trấn thì thôi rồi
Công bằng mà nói, thằng Khải đẹp trai theo kiểu dân phố thị. Da trắng, mũi c
ao, môi son như diễn viên điện ảnh. Dáng cũng cân đối, dong dõng cao hơn tui một tí. Nó cũng được bầu làm lớp phó sinh hoạt vì khả năng ăn nói trước đám đông. Nó học tuy không thể giỏi nhưng cũng khá. Mẫu người như thằng Khải thì thời nào cũng có khối con gái chạy theo. Nhưng cái khác biệt của nó so với đám đoàn viên khác là không chảnh, nhưng cũng hòa đồng chừng mực thôi.
Tui bị giáo viên nhắc nhở vì ngủ gục riết khiến thằng Khải nó đâm ra bực, gặp riêng tui cảnh cáo. Bình thường, khi giao hàng công trường xong, tui ôn bài rồi đi lấy hàng tạp hóa, về lại công trường tầm 11 giờ. Từ 11g30-12g, là khoảng thời gian tui ăn cơm trưa, sau đó lại nghêu ngao với mấy anh thợ hồ cho đến giờ đi học. Sau lần bị thằng Khải cảnh cáo, tui đổi lịch. Ngủ một giấc từ 11g-12g15 là chị Gái đánh thức tui, lúc này đám thợ hồ đã ăn trưa xong, kẻ chợp mắt, người đánh bài giải khuây. Mâm cơm chỉ còn tui, chị Gái và anh Trung lớn. Ăn xong, tắm rửa, thay đồ, đạp xe đi học là vừa đúng giờ. Nhờ vậy mà trong lớp tui tỉnh rụi chứ không còn ngủ gục nữa.
Ăn cơm với anh Kiệt xôm tụ hơn vì đám thợ hồ kể chuyện gái gú từa lưa, không ngại miệng nhưng chị Gái lại là người phụ nữ duy nhất mà tui có thể ăn nói thoải mái. Có lần trong mâm cơm, anh Trung lớn hỏi:
- Thằng Kiệt nói mầy mới hiếp dâm một đứa ngon lắm hả?
- Em mà hiếp thì giờ ăn cơm tù rồi chứ đâu còn ngồi chung mâm với hai anh chị
Chị Gái gấp miếng thức ăn cho tui, tò mò hỏi:
- Trai tráng như em, gặp gái ngon mà tha mới lạ
- Em không tha mà cũng không hiếp, chỉ chở nó vô chỗ vắng rồi đè ra chơi đại giữa ban ngày. Con nhỏ cũng ngon, đáng công mình liều. Chị đừng nhắc nữa, em lên cơn nứng khổ lắm
- Thằng quỷ, chơi với cái đám âm binh riết rồi mày ...
Lúc đầu tui chui vô lán trại công nhân để ngủ. Chỉ có vợ chồng anh Trung lớn là có riêng một phòng đóng bằng ván ép cạnh gian bếp. Anh Trung lớn kêu tui vô phòng riêng để ngủ cho yên tĩnh nhưng tui lắc đầu vì ngại. Giọng ảnh rất chân tình:
- Thì tao với mày đã từng làm chuyện đó với con Gái. Nhưng đó là chuyện quá khứ, thiếu thốn thì giải quyết cho nhau chứ có vướng bận gì đâu. Bây giờ nó là vợ tao, tánh nó tao biết, đố thằng nào ngoài tao mà nó cho chơi. Mà con Gái cũng xấu bỏ mẹ, mày theo thằng Kiệt ăn gái ngon thì thèm thuồng gì., Thôi vô ngủ đi mày
Anh Trung lớn kéo tay tui đi ngang bếp, chị Gái còn khuyến khích:
- Phòng anh chị tươm tất lắm chứ không bèo bọt như công trình cũ đâu
Tui cởi áo, nằm lăn ra giường . Anh Trung lớn vỗ vô mông tui cái bốp, lớn giọng:
- Cái quần tây chật cứng vầy mà mày ngủ được hả?
Tui chưa kịp mở lời thì chị Gái bước vô, tay cầm chiếc quần đùi, trách nhẹ anh Trung lớn:
- Anh cũng như nó, bây giờ mà thử cởi quần tây ra đi, còn có cái sịp sao nó dám ngủ chỗ lạ như vầy. Nè quần đùi của anh Trung lớn chị giặt sạch rồi, thay đi.
Ném cho tui cái quần đùi, chị quay sang ôm anh Trung lớn tình tứ:
- Em còn lạ gì cặc dái thằng này trước khi àm vợ anh. Còn bây giờ hông biết nó còn dám thay đồ trước em hôn
Tui thầm ngưỡng phục cả hai. Họ ít học, ăn nói thẳng tuột nhưng tấm chân tình của họ, cách họ trải lòng thì còn đáng ghi tâm hơn bất cứ câu nói lịch sự, trau chuốt của những kẻ có ăn học. Bao nhiêu ngại ngùng tui vứt hết luôn, tủm tỉm cười, rồi cởi cái quần tây, bình thản phô tấm thân trong cái sịp tam giác bé tí, tua tủa lông lá trước mặt hai vợ chồngThằng Khải rất thích đá banh và đá cũng tàm tạm nhưng nó mà làm thủ môn thì chụp rất cứng. Cái uy đoàn viên khiến đám con trai trong đội tôn nó làm đội trưởng. Tui đá hậu vệ, gần nó nên hai thằng rất hợp banh. Cái hòa đồng của nó đúng là chừng mực. Đá mới giữa hiệp là cả đám con trai cởi trần, chỉ riêng mình nó là không. Hôm nào nắng quá, nó chịu cởi áo sơ mi thì bên trong luôn mặc trước một áo thun ngắn tay. Ai nói gì thì nói, nó chỉ cười:
- Tao làm thủ môn, có ra mồ hôi nhiều đâu
Dần dần tui với nó tuy chẳng thân nhưng cũng nói chuyện nhiều hơn. Mà suy cho cùng nó cũng chẳng thân với ai
- Nghe nói trong lớp mình chỉ có Trung là nhà xa nhất, phải đạp xe mấy chục cây số hả?
- Sao biết hay vậy, ừ thì đạp riết rồi quen
Thằng này có khiếu lãnh đạo, cách nó hỏi rất quan tâm nhưng không mang cảm giác gần gũi. Mà nói thiệt, tui với nó chênh nhau mọi mặt, có nằm mơ tui cũng chẳng mong gần gũi được với nó. Thoải mái nhất là về công trường với anh Kiệt, với vợ chồng anh Trung lớn.
Thấm thoát, tui cũng đã học xong lớp 10. Chuẩn bị vào hè để lên lớp 11, ở cái tuổi 16, bao nhiêu nét trai tráng từng làm em Thắng say đắm cũng trổ ra ngời ngời. Anh Kiệt có lần tấm tắc:
- Tao mà là con gái chắc có bầu với mầy rồi. Mà nè, quán bà Tám đổi chủ rồi, chủ mới đem về một dàn gái ngon luôn
- Anh chơi chưa? Bà chủ mới thoải mái hông?
- Chủ mới này cỡ tuổi thằng tao, cũng qua tuổi làm gái, nhưng làm chủ thì hơi sớm. Tao chơi mới một lần rồi về, em ngon thiệt nhưng có quen đâu mà biết chủ mới ra sao
- Từ lúc em bị đồn hiếp dâm con nhỏ gì đó, em quên tên rồi, cũng cả năm rồi chưa chơi con nào.
Vậy là tối mai thứ sáu, tui ở lại công trường rủ anh Kiệt đi chịch choạc. Thứ bảy công trường nghỉ cúng để giổ tổ thợ hồ, vậy. Chơi xong, sáng thử bảy về nhà, nghỉ luôn ngày chủ nhật nên cũng khỏe
Đây là lần thứ hai tui ghé động này. Anh Kiệt quảng cáo có dàn gái cho vui chứ chừng có bốn năm em ngồi quây quần bên trong. Anh Kiệt nói vọng vô:
- Chủ quán ơi, kêu mấy em ra ngồi chơi
- Chủ đi chút nữa về, tụi em đang ăn tối. Anh ngồi chơi chút nghe
Mấy em đúng ngon thiệt, không đẹp nhưng nhìn vừa mắt, rất sạch sẽ, tuổi 17, 18 không hà, không em nào son phấn, cứ như gái tơ đồng nội, đã vậy còn ăn nói lễ phép nữa chứ. Anh Kiệt chọn một em lôi tuột vô trong kèm theo giọng cười đểu. Tui cũng đang phân vân chưa biết chọn em nào thì ngoài cửa đã nghe tiếng xe đạp cọc cạch. Tui như đứng hình, tay dụi mắt, miệng suýt chút nữa thốt lên: "Trời, chị Lan"
Năm tháng tưởng chừng xa dịu vợi nhưng khi quay lại nhìn cũng ngắn ngủi như cơn mưa bóng mây, như giấc mơ đêm hạ... Chị đây ư? Bằng xương thịt hẳn hoi. Kỷ niệm cái đêm giao thừa ân ái chợt ùa về kèm nổi đau đáu vì nhớ tới anh Thành. Tui nhép miệng đếm ngược thời gian, cũng 2 năm rưỡi rồi. Đối với tôi, c có quá nhiều cái đầu tiên để nhớ về chị: Người phụ nữ đầu tiên cho tui nếm mùi nhục dục thuở ban sơ dậy thì. Người thầy đầu tiên dạy tui các kỹ năng làm tình. Thằng nhỏ tui giờ đã hiên ngang lồ lộ đầu khất nhưng quên sao được cái thời điểm đầu tiên biết "mở mắt" cũng nhờ chị. Còn nữa ...nữa ...
- Chào anh. Em mới sang quán này, có gì ghé ủng hộ nghe
Giọng nói của chị khiến tui giật mình trở về thực tại. Chị không nhận ra tui cũng phải. Đâu còn hình ảnh một thằng nhóc non nớt, nhạt nhòa đám lông cu mới mọc trong đêm giao thừa chập choạng. Hai năm rưỡi rồi còn gì, trước mặt chị là một gã trai cao ráo, đang tuổi lớn, mang dáng dấp của tay chơi
- Anh chọn em nào chưa?
Chị kéo ghế ngồi gần tui, dáng dấp của một tú bà hiện ra trong từng cử chỉ của chị. Tui định thần, cất giọng tay chơi:
- Chọn nảy giờ mới được. Chọn chủ quán nghe
- Anh nói giỡn, mấy em ở đây biết chìu khách lắm
- Chủ quán không chịu thì thôi vậy
Giọng tui cương quyết khiến chị thở dài:
- Mấy đứa ra coi quán cho chị, để chị tiếp anh này
Vẫn hai tấm nệm như lần trước, nhưng ra được thay mới hơn và thơm mùi nước hoa rẻ tiền. Anh Kiệt đang nắc nhịp nhàng trong thế doggy, quay lại ngạc nhiên:
- Mày khùng vậy? Sao đè chủ quán ra chơi
- Thích thì chơi thôi
Cả hai lẳng lặng cởi đồ. Tui ngữa người ra, tâm trạng khó tả thành lời nhưng gương mặt lạnh lùng, hất hàm chỉ xuống thằng nhỏ. Chị quá hiểu phải làm gì, liền kê miệng sì sụp mút. Nhớ lại cái cảnh chị dùng miệng nhẹ nhàng "mở mắt" khi con cặc cương cứng của tui chỉ lớn hơn ngón tay, còn lông thì chỉ loe ngoe một nhúm ngắn cũn cỡn, nhàn nhàn. Mới có hai năm rưỡi chứ mấy.
Phía dưới thằng nhỏ tui bắt đầu nở ra, chị bú điêu luyện quá khiến tui trở về với thực tại, đầu khất căng bóng dưới cái rê lưỡi của chị. Tui vật ngữa chị ra, chồm người lên. Con cặc tui cũng vụt lớn theo năm tháng, gân guốc mồn một cùng đám lông rậm rịt trên cơn thể của chàng trai chớm trưởng thành. Hự,...đút thằng nhỏ vào người chị.
Rất gọn, như một tay chơi thành thục, tui bắt đầu nắc. Cặp mông tôi nhấp nhô một cách dẻo dai giữa hai chân đang dang rộng của chị. Mặt đối nhau trong gang tấc. Chị đây ư? Nét dịu dàng đâu rồi, giờ đây chỉ là gương mặt ráo oảnh. Đôi mắt đẹp ngày nào đã mang nét quầng thâm, lảng sang hướng khác như muốn né ánh nhìn soi thẳng của tui. Năm xưa, hai chị em mình đã từng nhìn nhau, mắt soi trong mắt với nồng nàn âu yếm. Nhưng bây giờ vẫn trong tư thế giao hoan đó mà lạnh lùng lảng tránh
Đầu óc tui trống rỗng, tui nắc như một cái máy không một chút cảm giác. Bên kia, cặp của anh Kiệt đã xong hiệp đấu, đang cười giỡn khúc khích trong nhà tắm.
Bốn mươi phút hơn trôi qua. Cái "máy nắc" của tui vẫn đều đặn, không hôn môi, chẳng mân mê vú ti gì hết. Nắc mà đầu óc mông lung giữa quá khứ và hiện tại. Nắc mà chẳng tơ tưởng đến một ý niệm dục vọng nào. Nắc như một cái chày giã gạo vang lên từng nhịp lạch tạch khô khốc,...
Lên hàng chủ chứa thì kỹ năng làm tình của chị cũng siêu hạng. Hai tay chị cũng vuốt dọc sóng lưng tui, rồi gãi nhẹ dưới bìu, chuyển qua se se hai đầu vú, ...rất điêu luyện nhưng tiếc rằng đối tác nằm trên tuy vẫn nắc đều đặn nhưng hoàn toàn chưa nhập tâm với cuộc giao hoan
- Em sướng quá anh ơi
Một giọng rên mà tui đã từng nghe, chỉ có đều chị đã tự ý đổi vai vế xưng hô dù chênh lệch tuổi tác giữa hai người là bất biến. Mắt chị nhắm nghiền, lên cơn phê, có khác gì hai năm rưỡi trước đâu. Lồn chị cũng ọc ạch dòng chất lỏng của bản năng giồng cái mà tui đã từng say mê đến từng giọt nhưng giờ đây chỉ có tác dụng như chất bôi trơn không hơn không kém. Cái mùi lồn khăm khảm xộc ra, thứ hương liệu đã từng đánh thức bản năng giống đực khi tui vừa bước qua tuổi mười bốn, còn bây giờ tui vừa nắc vừa khịt mũi....
- Anh ơi, nếu không sướng thì để mấy em khác vô đổi, chứ anh lâu ra quá. Gần một tiếng rồi
Tui nắc chậm dần rồi rút ra, hai mép lồn chị đỏ tấy trong ánh đèn mờ. Tui lẳng lặng mặc quần, con cặc vẫn còn nửa cứng độn một cục dưới lớp quần. Vắt chiếc áo trên vai, tui ngang tàng bước ra, anh Kiệt nảy giờ ngồi chờ, chép miệng:
- Cả năm nay mày mới đi chơi lại mà sao chơi lâu dữ vậy?
Vứt chiếc áo trên cổ xe, tui xoay bộ ngực trần về phía chủ quán, miệng cộc lốc:
- Hai thằng hết bao nhiêu?
- Phần anh Kiệt trả rồi. Còn anh chưa ra, em ngại lắm. Muốn cho bao nhiêu cũng được
Tui xoèn xoẹt tờ giấy bạc mới cóng đặt lên bàn, nhếch miệng:
- Khỏi thối
Dứt lời, tui kéo tay anh Kiệt, quay đầu xe ra cửa. Anh Kiệt vừa ngồi lên yên sau là tui đạp thẳng, phia sau còn nghe vẳng vẳng:
- Tao mới gặp khách làm phách kiểu này, nhưng cũng sộp
- Thằng cu này mặt còn non chẹt, chừng 16 tuổi chứ mấy, lông nách mới có mà------------------------Tui đạp xe về nhà, dọn cơm ra ăn thì đã sang trưa. Tiếng ai í ới ngoài ngõ
Hả, thằng Thắng về. Quá đột ngột như chị Lan xuất hiện đêm qua. Tui buông tô cơm phóng ra cửa:
- Mày thiệt hả Thắng, về hồi nào?
- Hồi sáng, tưởng mày chiều đi học về
- Mày khùng quá. Bữa nay công trường cúng tổ, ngày mai chủ nhật nên tao khỏe được hai ngày. Mày qua bên nhà anh Thành trước đi, tao qua liền
Má tui miệng làu bàu:
- Cái thằng Trung, mày bỏ tô cơm cho ai ăn đây. Mặc cái áo vô coi, gấp gì mà ở trần đi lông nhông vậy
- Còn có nhiêu đâu má, con no rồi, cho gà ăn đi. Áo dơ hết rồi má giặt luôn đi
Thắng Thắng vừa mở cửa bước vào nhà anh Thành thì tui cũng lách người chen vô luôn. Khi thế giới chỉ còn hai thằng, tui ôm chầm lấy nó đặt một nụ hôn thật sâu:
- Anh nhớ em quá, sao về mà không cho anh hay trước
- Em nịn sếp mới được xé rào về thăm anh. Thứ hai phải lên sớm trình diện
Em nhìn đen hơn, gân guốc hơn nhưng có mạnh mẽ với ai đi nữa thì giờ em như con mèo ngoan theo tui vô phòng, lại hôn nhau như chưa từng được hôn. Sao kìa, vết sẹo chạy xéo dọc vành tai trái của em còn mơn mởn da non, tui trợn mắc ngạc nhiên thì nó trấn an luôn:
- Chuyện nhỏ trong lúc tập luyện mà, mấy đứa khác còn bị nặng hơn mà thằng nào cũng khỏe như trâu. Sao không kịp mặc cái áo cho đàng hoàng vậy anh?
- Mặc chi, giờ cũng phải cởi. Hổng lẽ hồi nảy anh ở truồng luôn chạy qua đây, giờ mắc công cởi quá
Dứt lời, tui tuột sạch sẽ đứng tồng ngồng trước nó, thằng nhỏ duỗi thẳng ra khiêu khích. Nó cũng chẳng vừa, lột phăng hết mọi vướng víu trên cơ thể, cơ múi ngời ngời trước mặt tui. Phải công nhận người nó đẹp thật, tui chép miệng:
- Bụng em nổi cơ hồi nào vậy?
- Cũng 6 tháng rồi. Ở đó phải tập đủ thứ, nghề đặc công mà, em biểu diễn cho anh coi nè
Tui chưa kịp thấy gì thì một cái rắc dứt khoát, nó vật tui ngã ngữa xuống nệm, người chồm lên khóa cứng tứ chi tui
- Đặc công gì mà học võ hiếp dâm
- Chưa đâu, phải cho anh im miệng thì hiếp mới sướng
Lâu lắm rồi mới cùng em ăn món cháo lưỡi ngọt nào như thế này. Tui đang sở hữu cái body tuyệt vời của em, tuyệt đến nỗi đám siêu mẫu bây giờ mà thấy được chắc bỏ nghề luôn. Em chợt dừng lại, ngồi thẳng lưng trên đùi tui, hai tay se nhẹ đầu ti tui, đôi mắt trìu mến:
- Anh yêu nhìn lớn quá, đầu vú ra lông rồi
- Mới mọc mà, lần sau mà gặp thì bảo đảm sum xuê.
- Ái chà, nách cũng có luôn.
- Vậy hả, anh cũng hổng để ý lắm
Tui đưa vuốt nhẹ mấy cọng lông nách đầu đời, ngắn cũn cỡn, miệng phang vu vơ:
- Ít tháng nữa nách anh rậm rịt, bao thơm nách cho em hít đã luôn
- Ít tháng chi cho lâu, em đang có sẵn nè, thơm phức luôn
Em ra tay lẹ thiệt. Tui lại bị khóa cứng, cùng lúc nách em áp sát mũi tui. Tui khá dị ứng với mùi nách, nhưng yêu em quá rồi nên phổng mũi hít sâu. Mười chín tuổi, nách em rậm đen từ lâu, chùm nách em cứ chọt thẳng vô mũi tui, đê mê một mùi đặc trưng, mắt tui đờ đẫn như phê thuốc. Hai cơ thể quấn quít trong hổn hển, tê tái. Khi nổi ngại ngùng đã không còn thì còn tiếng rên rỉ khe khẽ được thay bằng tiếng hú man dại của hai con thú hoang động cỡn đến cực đại. Cứ bú liếm chán chê, hai đứa suýt bị cướp cò, tui kéo mông em ra sát mép giường, hiểu ý tui em kê thêm cái gối phía dưới cho cao hơn, hai chân dạng ra khoe cái lỗ đỏ hồng lấp ló sau chùm lông đít hoang rậm. Sợ em đau, tui rê đầu khất thăm dò rồi ấn nhẹ. Tiếng em suýt xoa, như bị xé toang bờ mông khi đầu khất tui vừa lọt trong em. Cảm giác nóng ấm, bót chặt của một năm về trước khiến tui như nổ tung nhưng không dám vội vàng. Phải hơn mười phút, khi thằng nhỏ tui đã hoàn toàn trong em, nhẹ nhàng đặt hai chân em lên vai, tui bắt đầu ra vào nhịp đầu tiên. Cả hai oằn oại đến tội nghiệp. Nhịp nắc tui tăng dần, tiếng rên như lạc giọng, em hiểu ý cũng tăng nhanh tốc độ sục cặc cho tui, cùng đưa nhau lên đỉnh
- Ra em ơi, anh sướng quá
- Xuất anh ơi, em chịu hết nổi
Em ra nhiều thiệt, đống tinh trùng ước khoảng nửa chén cơm
- Hơn ba tuần nay em ráng nhịn, không dám sục giữ để dành cho anh đó
Giọng em tha thiết, cảm động. Tui giữ chặt em rồi cúi xuống dùng lưỡi quét sạch bãi tinh đặc sệt như kem đánh răng đang vương vãi trên bụng em, ngực em, cổ em,... Quét thật sạch, không sót một giọt nào. Một nữa tui nuốt thẳng xuống thực quản, một nữa còn lại mớm sang miệng em. Mùi tinh nồng nàn, vị tinh béo ngậy thứ chất dinh dưỡng hảo hạng tinh túy được chiết ra từ cơ thể chàng trai đang tuổi mười chín tràn đầy sung mãn.
Đêm qua, tui chập chờn vì công trường lạ chỗ, thêm cuộc giao hoan vừa rồi khiến tui ngủ vùi trong giấc trưa muộn. Tình dậy cũng đã tầm 17 giờ. Vậy mà em tui khỏe re, xe cộ cả ngày, không chợp mắt đã đành mà còn hùng hục dọn cỏ, phát hoang sạch sẽ cả một mảng vườn. Thấy tui đang rửa mặt, em vứt chiếc rựa rồi lôi tui vào trong phòng "chiến" tiếp hiệp hai. Tui cũng khiêu khích:
- Anh ngủ trưa nên khỏe rồi. Thích hả? Anh chìu luôn
Chiều hôm đó, tui qua nhà thằng Thắng ăn cơm. Ba má nó càm ràm:
- Về không lo nghỉ ngơi, tụi bây dọn dẹp chi cho mệt. Bỏ ít bữa, cỏ mọc lại như cũ.
- Con biết, nhưng đêm qua anh Thành về thăm, anh rầy con sao hổng chịu dọn dẹp. Có thằng Trung qua phụ mà má, mệt gì đâu
Lần này không phải là về phép mà chỉ là đợt về "xé rào" của em. Đêm nay thứ bảy, hàng xóm tụ tập lại xem ti vi cũng là đêm duy nhất hai đưa gần nhau. Trễ lắm là trưa mai, em phải bắt xe lên Sài Gòn để kịp chuyến quá giang lúc 19g tối về lại đơn vị. Sáng thứ hai phải trình diện. Kỷ luật quân đội không mà, không lôi thôi được
Cũng vì để được 24 giờ gần nhau mà em vất vả như thế này, tánh em là vậy đó. Không hoa mè, bóng bẩy lời ăn tiếng nói nhưng tình cảm mà em dành cho tôi qua những hành động mà chỉ hai đứa hiểu. Cải lương tối nay tuồng "Câu thơ yên ngựa" đoàn Minh Tơ quá hay nhưng chiếu lại hoài nên ít người đến xem, chừng 21g00 là bỏ về hết. Phía sau, em choàng tay ôm tui, phả hơi thở gấp gáp vào gáy tui thầm hứa hẹn một đêm bùng nổ. Nhớ lại câu trách nhẹ của lúc chiều của má em: "Cái thằng về được có một ngày mà hổng chịu ở nhà với má". Lòng tui lại đau đáu.
- Thắng à, về nhà ngủ đi em. Má buồn kìa
- Anh lo gì, má em hay nói vậy thôi
Xoay người lại nhìn em, tui chậm rãi từng lời:
- Em nè, tụi mình đã làm hai phát lúc trưa rồi. Nếu em ngủ lại, anh cũng ráng yêu em như mọi khi. Nhưng về với má đi. Đời lính chiến chẳng biết ngày mai thế nào, có đi xa mới thấy gia đình nó quí đến chừng nào
- Dạ, nhưng mình anh ngủ lại có buồn không?
Nó lầm lũi quay ra, tui lẽo đẽo theo đến cổng rào rồi gọi nhẹ:
- Nè em
- Gì nữa anh?
Em vừa xoay lại, tui nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, một tay vòng ra sau ghì chặt tấm thân cường tráng của em, tay kia luồn nhẹ vào quần em, xoa vài vòng bộ lộng mu um tùm rồi vuốt nhẹ thằng nhỏ trong trạng thái nửa cứng, giọng trìu mến:
- Về đi em, mình còn buổi sáng mai nữa mà
Bóng em trải dài theo ánh trăng rồi khuất dần sau lũy tre cuối nẻo
Giấc ngủ đêm khiến tui xua tan hết mệt nhọc. Sáng ra, hai đứa dọn dẹp tiếp khu vườn nhà anh Thành vừa tranh thủ "chiến" tiếp hai hiệp nữa. Cơm trưa ở nhà em xong, tui về nhà lấy xe đạp để đưa em ra thị trấn. Hai đứa thay nhau còng lưng, bền bỉ từng vòng xe. Con đường thân quen ngày nào đã được nỗi quyến luyến làm cho ngắn lại. Bến xe thị trấn chiều chủ nhật tấp nập khách, còn 20 phút nữa xe mới lăn bánh, cái bịn rịn trong giây phút này là đương nhiên. Em hắng giọng, đượm buồn:
- Lúc nảy em khoác ba lô, má khóc. Cũng may là tối qua nghe anh về ngủ chứ không thì giờ em ân hận
- Em nghĩ được vậy là anh mừng. Em to xác, già đầu mà cứ ...
- Xa một năm giờ gặp lại, anh cao lớn là đương nhiên. Nhưng suy nghĩ của anh còn lớn nhanh hơn nữa.
- Bởi vậy mới mười sáu tuổi mà dám làm anh, dạy thằng cu em mười chín tuổi nèNghỉ hè năm lớp 10, dù không đi học nhưng tui càng cực hơn vì chuẩn bị xây lại căn nhà. Được chủ thầu chỉ cho mối lấy vật liệu xây dựng giá gốc, đúng là rẻ thiệt. Từ đường lớn, xe tải ráng lắm cũng chỉ vào được chừng hơn 100m là hết cỡ nên phải đổ vật liệu xuống. Tui như con kiến cần mẫn, "tha" từng bao trên chiếc xe đạp về nhà. Ròng rã hai tháng trời mới gọi là tạm đủ.
Anh Kiệt và vài người nữa về nhà tui xây mất hơn một tháng nữa. Căn nhà tường quét vôi, lợp tôn, đóng trần bằng cót ép cho đỡ nóng nhưng vẫn còn nền đất vì hết tiền. Chỉ làm được hai bộ cửa ra vào, còn các cửa khác thì dùng tàu lá che tạm. Vậy là tươm tất lắm rồi so với cái xóm nghèo xơ xác này, bây giờ nhớ lại thì nó chỉ là cái xác nhà cấp 4. Mang vác cực khổ còn hơn lúc đi phụ hồ khiến người tui rắn rỏi. Bước vào năm học lớp 11, vẫn lịch cũ như lớp 10, tui cũng tập tành thể hình (thời đó chưa ai dùng từ Gym) vì nhớ tới cái thân hình quá đẹp của thằng Thắng,.
Nói thể hình cho oai, chứ thời đó phòng thể hình ở Sài Gòn còn hiếm nói gì đến thị trấn. Nhờ mấy anh thợ hồ đúc cây tạ bằng bê tông độn sắt, có gắn thêm móc đễ treo cục sắt khác thêm cho nặng. Xà đơn là ngạch cửa hoặc dàn giáo công trường. Cũng chẳng có bất cứ ai hay tài liệu gì để học hỏi, cứ tập nâng theo bản năng, thấy chỗ nào trên cơ thể đau nhức hơn là nghĩ mình tập đúng. Mà tui siêng thiệt, ghé công trường giao hàng là tập, chiều tan học ghé công trường, trước khi chởchở tạp hóa về nhà cũng tranh thủ tập.
Công trường như căn nhà thứ hai của tui, vợ chồng anh Trung lớn và anh Kiệt như anh chị trong nhà của tui. Cứ quần áo tui thảy ra là chị Gái giặt luôn chung với hai vợ chồng chị
Năm lớp 11 vẩn diễn ra êm ả, chỉ có đều công trường khởi công thêm các hạng mục phụ nên số công nhân tấp nập hơn. Chuyến buôn hàng của tui mỗi sáng cũng nặng hơn. Tiệm tạp hóa nhà tui cũng đông dần nên chuyến hàng cuối này của tui cồng kềnh thấy rõ. Hàng tuần má tui khuyến khích:
- Ráng đi con, kiểu này năm tới làm xong luôn căn nhà ở cho sướng
Giờ nghĩ lại, sao nhớ những buổi chiều đá banh ở trường quá. Cứ hùn tiền lại mua quả banh nhựa, đâm nhẹ một lỗ nhỏ cho xì hơi. Mặt sân là bất cứ khoảng trống nào trong trường hoặc gần trường. Làm gì có đồng phục, giày tất. Cứ quần đùi, chân đất vậy mà không đứa bị làm sao. Tui thì cứ mình trần khoe body rắn chắc, một vài múi cơ cũng lờ mờ hiện lên. Tập tạ cũng 7 tháng rồi, cơ múi lên chậm cũng phải vì tập theo bản năng chứ không theo sách vở gì, ăn uống thì cứ theo công trường. Hằng ngày tắm rửa, tui biết cơ thể mình đã trổ mã như gà trống đủ lông cánh, hì ... hì, thanh niên đúng chuẩn rồi
Thằng Thắng và tui vẫn đều đặn viết thư. Đã là gay thì một số có chút gì đó tính đàn bà, dặn dò những chuyện không đâu, có khi vặt vãnh đến mức đáng yêu, dặn tui có đi gái gú thì nhớ xài bao.... Nhắc tui mới nhớ là mấy cái bao mà nó đưa, tui bỏ đâu quên mất rồi. Cuối thư, tui giật mình vì khi nó tiết lộ mấy cái bao là từ ba tui nhờ nó đưa. Thì ra mấy lần qua đêm trên thị trấn không qua mặt được ổng. Tui càng thấm thía câu nói: "Không ai thương mình bằng mẹ, không ai hiểu mình bằng cha".
Dù tui có căng sức ra làm, siêng năng tập luyện và thức đêm làm đều đặn bài vở thì chất dinh dưỡng trong cơ thể ở lứa tuổi "mười bảy bẻ gãy sừng trâu" vẫn phải dành cho một phần cho bộ phận sinh dục. Trong buổi cơm trưa, chị Gái tấm tắc khen:
- Cái thằng Trung nhỏ trổ mã nhanh hết biết, giờ chắc cao hơn anh Trung lớn rồi
Anh Trung lớn gật gù:
- Hai năm trước nó đứng tới lỗ tai anh bây giờ anh đứng tới lỗ tai nó. Tướng ngon vầy, hổng kiếm con nào đi mậy
- Thôi đi, có thời gian đâu mà kiếm. Mà lâu rồi em chưa chơi. Tối mai thứ bảy, em ở lại với anh Kiệt. Chị Gái có cho ảnh xé rào đi với tụi em hông?
Tại sao lại phải tự mình cách ly mình khỏi những thú vui của kẻ chớm ngưỡng cửa trưởng thành. Hơi vô lý... Cứ thoải mái hưởng thụ xem sao...
Vậy là lần thứ ba tui ghé quán. Anh Kiệt thì đã là khách quen, chứ tui thì chẳng ai nhớ. Tui cũng không còn sốc khi thấy mặt chị Thanh. Quán lai rai khách, mấy em ở đây được tuyển theo tiêu chí phải trẻ, không cần đẹp nhưng cũng đừng xấu quá. Mấy em cứ để tự nhiên hoặc trang điểm nhẹ để phô ra cái ưu thế gái tơ. Em nào qua hai mươi là chị Thanh kêu đi đầu quân chỗ khác. Chị giả lả với anh Kiệt:
- Vừa trẻ vừa đẹp thì tụi nó lên thị xã hết rồi. Dân thị trấn mình nếu rủng rỉnh tiền thì cứ lên đó
Em ngồi tiếp tui được quảng cáo là mới đi làm gái chừng một tuần. Anh Kiệt nhìn thèm rõ dãi nhưng nhường tui. Cách ăn nói của em thì đúng là hàng mới thiệt, đúng tuổi thiệt mười sáu luôn. Đặt em ngồi vào lòng, tui luồn một tay vô áo em, tay kia lần mò xuống háng em để kiểm tra hàng. Anh Kiệt xốn mắt:
- Thôi vô chịch lẹ đi rồi tới tao
- Hai anh em mình cùng chịch cho vui
- Em này mới, sợ chịu hổng nổi
Vẫn hai tấm nệm sạch tươm, phảng phất mùi long não. Một tấm đã có cặp đang hành sự rất tự nhiên, thậm chí còn rên nhè nhẹ như khiêu khích. Tui cũng chẳng vừa, cùng em lột hết quần áo, đứng thẳng khoe cái body cường tráng của mình với thằng nhỏ cương hếch lên như nòng pháo. Em xuýt xoa:
- Cả tuần nay mới gặp khách trẻ như anh, lại phong độ nữa
- Anh mới mười bảy hà, mà đi chơi lần này mới gặp em là trẻ nhất, chắc chút nữa anh chịch sướng lắm
Giọng tui vừa đểu vừa thật. Bên ngoài có tiếng rộn ràng của vài khách mới tới. Hai đứa tui cứ ôm sát nhau. Tui chùn xuống cho lồng ngực nở nang của tui vừa tầm với miệng em, em bú tuy không vụng về nhưng cũng phê nhẹ thôi. Phía dưới hai đám lông mu giao thoa nhau ràn rạt, hai háng của em ép chặt thằng nhỏ tui
- Anh mới mười bảy mà cu ngon thật, đâm xuyên qua em mà còn dư một khúc nè
Em vừa nói vừa đưa tay ra sau vuốt đầu khất tui đang lấp ló phía sau khe mông em
- Nó mới lớn chừng một năm nay thôi, mới tranh thủ đi chịch em nè. Lát nữa anh đâm thiệt cho lên tới rún em luôn
- Để năm sau nó dài hơn, chắc đâm vô xuyên tới cổ em luôn
- Em nói chuyện nghe vui quá
Ả điếm bị tui "hiếp" mấy năm trước đã là hàng ngon rồi, vậy mà em này còn ngon hơn, ngon nhất từ trước tới giờ, em cũng là người đầu tiên khen tui đủ thứ. Cặp đôi bên kia cũng vừa xong, tay chơi cũng tầm 30 đang vơ lấy quần áo vô nhà tắm.. Tui chỉ kịp nhìn thế thôi chứ còn lo mà làm nghĩa vụ giống đực của mình chứ. Có lẽ em thích tui thật nên em ăn món vú của tui rất nhiệt tình, thỉnh thoảng ngước môi lên cho tui ban tặng món cháo lưỡi ngọt ngào. Ánh mắt tui rực lên một màu đỏ rực của lửa dục như muốn ăn tươi cái thân hình non tơ của em bằng bản năng của một con đực chiếm hữu con cái.... Bản năng tự nhiên tiềm ẩn của con người sau bao nhiêu triệu năm tiến hoá vẫn giữ nguyên vẹn...
- Nằm xuống cho thoải mái nghe em. Lồn em mà anh không bú chắc khỏi ngủ đêm nay quá
Tui vật ngữa người ra, em trèo lên tui, xoay lại thế 69. Tiếng sột soạt bước chân của gã tay chơi khi nảy kèm theo tiếng đằng hắng, nhưng tui chẳng bận tâm. Nhưng tiếng đằng hắng vừa dứt thì rầm rập tiếng bước chân ập vào
Tui chưa kịp hiểu chuyện gì thì hai tay mình đã bị giật khuỷu ra phía sau, cùng một tiếng cụp khô khan của chiếc còng số 8. Ánh đèn bật lên, một giọng nói cùng tiếng lên kéo cò súng răng rắc vang lên:
- Đứng im, mày đã bị bắt quả tang. Mọi người đứng yên tại chỗ cho đội cảnh sát hình sự kiểm tra. Ai vi phạm thì bị xử ngay tại chỗ
Tui bị còng tay phía sau, nằm lõa lồ dưới ánh điện sáng choang. Thằng nhỏ tui còn chưa kịp xìu chút nào vì mọi việc diễn ra quá nhanh thì cả lại phơi mình tiếp dưới ánh đèn flash kêu réc réc của chiếc máy ảnh
Tất cả bị giải lên đồn, đám gái và chủ chứa bị nhốt, còn đám khách mà thực ra chỉ có tui với anh Kiệt , chứ những người kia, kể cả tay chơi gái trước mặt tui khi nảy đều là công an giả dạng. Anh Kiệt khai chỉ là khách đạp xe ngang qua đường ghé uống nước nên thoát tội nhưng lại là nhân chứng trong vụ việc tui bị bắt quả tang. Ký biên bản ở vai trò nhân chứng xong, anh Kiệt được cho về cùng chiếc xe đạp mà ảnh tự nhận là của ảnh. Ít ra chiếc xe đạp cũng "thoát", giờ còn mình tui ở đồn công an. Tay chơi khi nảy giờ là kẻ hỏi cung tôi trong bộ sắc phục công an:
- Áo mày đâu?
- Hồi nảy, anh chỉ mặc được cái quần cho em, tay bị còng đâu có mặc áo.
Tui vừa nói vừa xoa hai cổ tay rướm máu,
- Tao yêu cầu mày ngồi thẳng lưng đang hoàng. Lom khom chi từ chỗ đó về đây chưa đủ sao? Tao ngứa mắt quá
- Anh ơi, hồi nảy anh mặc quần cho em mà không có quần sịp, chùm lông cu đang vướng vô phẹc ma tuya. Nếu thẳng lưng, lông bị kéo đứt em đau lắm
- Cũng đáng cho mày lắm. Thôi kéo nó xuống rồi chỉnh lại đi
Bình thường tui lẹ miệng bao nhiêu thì bây giờ tui lắp bắp bấy nhiêu. Lần đầu tiên, một thằng con trai bị giam trong đồn công an với đầy đủ tang chứng mua dâm. Những ánh mắt đỏ lửa, cái gương mặt đằng đằng sát khí, tiếng kéo cửa phòng giam nghe kèn kẹt, rợn người.... Đố mà tui dám lẹ mồm, lẹ miệng như mọi khi, bao nhiêu thông tin cá nhân khai sạch sẽ hết
Biên bản đã được lập và ký, sẽ có thông báo về nhà trường hay địa phương tui cũng chẳng rõ. Đằng sau cái phong cách lạnh lùng của gã công an là tiếng thở dài của một số phận
Tui thất thiểu cuốc bộ ra về. Xa xa, có ai đó vẫy vậy. Phải rồi, anh Kiệt đang ngồi trên xe đợi tui. Nhìn bộ dạng tui thiểu não, ảnh cũng chép miệng:
- Xui quá, đi đêm có ngày gặp ma
- Gần hai năm nay, mới đi có ba lần chứ có nhiều đâu anh. Phải chi đang chịch sướng mà bị bắt cũng đáng. Lúc đó em còn chưa kịp nhìn cái lồn nó, oan thiệt. Tuần sau chắc em bị đuổi học, rồi mang nhục là chắc
Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi cảm thấy lo sợ thật sự cho tương lai của mình, rồi danh dự, ... Gần tới công trường, đám công nhân còn đánh bài, tui đành nhảy xuống đứng đợi anh Kiệt vô lấy cái áo khác chứ ở trần mà đi vô thì bể hết chuyện
- Bà Gái đưa áo cho tao, có hỏi chuyện. Giấu sao được nên tao kể luôn
- Vợ chồng anh Trung lớn thì em không lo. Ngủ thôi anh, nhục quá
Mới mười bảy tuổi mà tui cảm thấy phận người cũng mênh mông theo những bước thăng trầmCả tuần sau đi học mà lòng tui thấp thỏm. Mới mười bảy tuổi, tương lai rạng rỡ chưa kịp nghĩ ra thì lại lo cảnh bị bêu tên toàn trường, lủi thủi thu dọn tập vỡ trong nhục nhã. Mệt quá, thôi kệ, tới đâu thì tới chứ chẳng ai thay đổi được quá khứ của mình. Thêm một tuần nữa mà tui cũng chẳng thấy gì, tui tự nghĩ chắc êm chuyện, vì mấy anh công an hổng nỡ. Hay là ... cái đêm nhục nhã đó như lưỡi hái tử thần đang chầm chầm rơi xuống cuộc đời mình.
Trường đang bắt đầu tranh giải đá banh hàng năm, giải toàn trường chứ chẳng chơi. Cứ bên mặc áo, bên cởi trần quần nhau với trái banh nhựa chứ làm gì có đồng phục. Thằng Khải ở vị trí thủ môn nên muốn mặc hay cởi đều được, tất nhiên là nó chẳng bao giờ cởi áo. Tui làm hậu vệ trước mặt nó gần hai năm nay nên hai thằng hiểu banh, thủ chắc lắm. Ngay vòng loại trực tiếp đầu tiên, đối thủ của đội tui là đương kim vô địch năm ngoái.Kiểu này thua chắc. Đội tui bị ép sân suốt trận, sang hiệp phụ còn bị quần cho tơi tả hơn nhưng hàng thủ vẫn giữ sạch lưới đi tiếp vào vòng sau nhờ những quả sút luân lưu
Cứ lầm lũi mà đi, có trận thắng sít sao, có trận phải giải quyết bằng luân lưu. Vậy mà lại lọt vô tới trận chung kết. Nói theo kiểu mấy anh bình luận viên ngày nay là đội bóng lớp tui xứng đáng lọt vào trận chung kết một cách... không thuyết phục. Lần này, thằng Khải bố trí lại đội hình:
- Tao thấy tụi nó bắt đầu nghiên cứu kỹ cách chơi của hàng thủ tụi mình rồi. Vô tới chung kết là ngoài mong đợi rồi, thôi lần này đổi cách chơi cho bất ngờ. Thua cũng có hạng nhì
Vào trận, đội tui lại ào lên tấn công chứ không chơi tử thủ và phản công rình rập nữa. Bất ngờ hơn sau vài đường chuyền từ quả giao bóng đầu tiên, đội tui đã ghi bàn mở tỉ số khi kim đồng hồ chưa vừa chỉ qua 60 giây đầu tiên. Đối thủ như bị chạm nọc, vùng lên ép sân. Đội tui cũng chẳng vừa, đá rát ở hàng thủ vừa chuyền vượt tuyến cho hàng trên đá bồi hoặc đánh đầu. Bài này tập rất kỹ nên mời giữa hiệp một, đội tui đã dẫn 2-0. Cuối hiệp một trong tình huống bị đội tui áp sát, đối thủ buộc phải chuyền bóng về, đường chuyền mạnh như cú sút khiến hậu vệ bất ngờ, giơ chân ra chặn theo bản năng, trái bóng chạm chân hậu vệ, đổi hướng bay luôn vào lưới trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Đúng là hay không bằng hên. Chưa chi đã dẫn 3-0 khi mới dứt hiệp một.
Hiệp hai, biết khó mà lật ngược thế cờ nhưng đối thủ cũng quyết kiếm bàn danh dự, và rồi lưới của đội tui cũng rung lên vào cuối trận, tỉ số được rút ngắn còn 3-1 và giữ cho đến chung cuộc. Những ai ngoài cuộc chơi có cái nhìn khách quan thì chỉ cười mỉm, chúc bâng quơ những câu xã giao, nhưng đối với lớp tui thì .... Cả lớp reo hò như thể chúng tôi đoạt chức vô địch quốc gia.
- Ê Trung, lãnh giải xong ra quán nước trước cổng gặp tao
- Gì đó Khải? Tao hết ngủ gật lâu rồi mà
Nó cười ruồi:
- Thì có chuyện mới kêu, ra hay không tùy mày
Thằng Khải là vậy, chẳng thân với ai đã đành, dù mới đó tui, nó cùng đám bạn ôm nhau hoan hỉ với chức vô địch. Cái cách nó giao tiếp đúng chuẩn nó là "hàng hiếm", dù không đến nổi chảnh chọe hay lấc xấc.Trong lớp ai cũng nể nó. Thôi kệ, tui cứ ra xem sao. Thấy nó ngồi trong góc kín của quán, tui cũng lo lo không biết chuyện gì.
- Nè mầy nhìn đi
Nó rút trong túi xách, rồi thảy lên bàn một tấm ảnh đen trắng
- Chết mẹ, sao mày có cái này vậy Khải
Tấm ảnh tui trần truồng, nằm ngữa lồ lộ thằng nhỏ còn cương cứng trong lần bị công an bắt quả tang chơi gái. Rồi nó quăng tiếp một tấm nữa. Quá khứ dù trôi qua lâu hay mới xảy ra thì cũng như tờ giấy trắng đã thấm mực, chẳng ai có thể gột rửa hay sửa đổi huống gì mấy tấm ảnh tang chứng rành rành. Thằng công an chụp ảnh chơi ác, tấm sau chụp cận cảnh thằng nhỏ tui to đùng
- Mày quên ba tao là trưởng công an hả ? Cũng may tao tình cờ thấy được biên bản vi phạm của mày nên mới xin ổng cho qua. Đúng ra là mầy bị đuổi học rồi, báo về địa phương luôn chứ nói chi đến chức vô địch mà ăn với mừng
Tui há hốc miệng, trân mắt nhìn nó một hồi mới buột miệng:
- Ơn này chắc tao hông quên được
- Ơn gì, nghĩa gì. Thôi về đi mày. Cặc dái gì to đùng. Lông trên lông dưới gì như tụi Tây.
Ơn nghĩa là cái thứ vô hình không nắm bắt được mà cứ đòi trả. Mà cái phận bọt bèo như tui này thì trả bằng gì hay lại phải vay thêm trong một hoàn cảnh nào đó. Có những tình huống trong cuộc sống như vừa rồi thì mình mới vỡ lẽ ra bao điều mà bấy lâu nay cứ lầm tưởng theo cách nhìn nhận sự việc bên ngoài. Bây giờ tui mới ngộ ra là vì sao thằng Khải rất có uy trong lớp. Cái mác đoàn viên chỉ là một phần, kiểu ra tay nghĩa hiệp chỉ có hai người biết thì ai chẳng phục, nói theo phim Bao Công là tâm phục khẩu phục.
Sau giải đấu, cứ ba buổi mỗi tuần, tan học là tui phải ở lại để tập luyện cho giải vô địch tỉnh. Trong lớp chỉ có tui với thằng Khải được chọn vào đội tuyển bóng đá của trường, tất nhiên nó vẫn làm thủ môn, tui làm hậu vệ. Mấy ngày đầu tập luyện, nó với tui hay gần gủi hơn nhưng không vì thế mà thân thiết. Tánh thằng này là vậy.
Vậy mà vui, sân trường vắng lặng tụi tui tha hồ mà hò hét, cứ cởi trần, quần ngắn cũn cỡn mà chẳng đứa nào ngại ngùng. Mắc tiểu là cứ tấp vô gốc cây gần nhất mà tè chứ chẳng cần đi vô khu vệ sinh chi cho xa. Nhưng thằng Khải vẫn vậy, không cởi áo cũng hiếm khi tè, mà có thì nó cũng vô khu vệ sinh đàng hoàng.
Chơi thể thao cho khỏe bao giờ cũng là câu nói nghe nhàm như mớ lý thuyết suông. Thiếu gì môn chơi, chọn chi mấy cây tạ khô khan, gồng mình lên xuống cho cơ bắp mỏi nhừ nếu không muốn mình có một cơ thể đẹp. Hay nói một cách thẳng thừng là muốn mọi người khen mình có một cơ thể đẹp. Mà muốn được khen thì phải khoe và tui thì khoe tuốt luốt. Tập mệt, mồ hôi loang loáng cái cơ thể làm nông rắn rỏi của tui với những cơ múi cộm lên. Cũng gần một năm miệt mài chơi tạ rồi. Giờ giải lao giữa buổi hay nghỉ ngơi sau buổi tập, tui thường phóng tay đu người lên nhánh cây mà hít xà đơn, một kiểu khoe cơ cổ điển và khoe luôn đám lông một cách khéo léo. Một thằng nào đó buột miệng: " Đứng xa mấy trăm thước mà còn thấy đám lông nách mầy đen thui". Theo từng nhịp ưỡn người lên xuống, đai quần trễ xuống khoe luôn hàng lông dưới rốn chạy dài rồi lan tỏa trong chiếc quần lót nổi hằn lên trong lớp vải quần cụt ướt đẫm mồ hôi. Tui biết có vài đứa nữ sinh vờ vịt đi ngang, ánh mắt len lén quét nhanh.
Trong một lần xong buổi tập, đến lượt tui được giao dọn dẹp đồ đạc vào kho, khi quay ra khu vệ sinh thì hồ nước đã bị tụi nó tắm cạn sạch. Thấy tui nhễ nhại mồ hôi, người đã đen lại càng bê bết thêm đất cát. Giữa cái nắng chiều oi ả của mùa khô nên trông tui càng thê thảm. Khi dắt chiếc xe ra cổng, anh Tuấn bảo vệ ngoắc vào:
- Hôm nay cúp nước tới chiều. Em vô phòng anh mà rửa đi. Nhìn mày oải quá
Học trường này gần hai năm nhưng đây là lần đầu tiên vô phòng bảo vệ. Thực ra nó là một cái nhà nhỏ thì đúng hơn. Phía sau bức tường của phòng trực là phòng ngủ với chiếc giường đơn sơ nhưng sạch sẽ. Trong góc là cái bếp dầu với vài thứ linh tinh của nhà bếp. Nơi tắm rửa càng đơn giản hơn với tấm màn kéo ngang sàn nước, một cái xô nhựa, một cái gàu bằng gáo dừa và một cục xà bông.
Thời ấy còn thiếu thốn, các cơ sở chế biến thủ công hay dùng từ dầu dừa phế thải trộn xút nấu lên rồi đổ ra khuôn lớn, sau đó cắt từng bánh nhỏ gọi là xà bông để bán ra ngoài. Cái tên "xà bông đá" vì nó cứng ngắt. Làm gì có sửa tắm hay dầu gội đầu hàng trăm loại như bây giờ, nhà nào sang lắm là xài hiệu Camay từ nước ngoài gửi về dạng quà biếu hay mua ngoài chợ đen với giá gần bằng mấy ngày lương công chức
- Chỗ nào treo quần áo vậy anh Tuấn
Anh Tuấn đặt chiếc ghế bên ngoài tấm màn, rồi chặc lưỡi:
- Em cứ để đại trên chiếc ghế này nè, anh sống độc thân nên chỉ có vậy thôi
Ngày thường khi tập xong, cả đội kéo nhau vào khu vệ sinh nam, làm gì có nhà tắm riêng, chỗ chứa nước duy nhất là một cái bồn nước rong rêu mốc thếch, từng thằng cứ cởi áo khum lưng nhờ bạn xối giùm ít ca qua loa rồi đi về chứ ai dám tắm. Được tắm truồng ở đây, dù đơn sơ, không rộng rãi nhưng sạch sẽ và thoải mái gấp bội lần ngoài kia.
- Có khăn không cho em mượn đỡ
Anh Tuấn vén màn đưa cho tui chiếc khăn rằn rẻ tiền:
- Khăn anh chưa giặt, lau tạm đi. Trời cái thằng ngon nghe, lớp mấy rồi mà lông lá um tùm vậy mậy
- Dạ lớp 11, thầy Phong chủ nhiệm đó anh. Chuyện lông lá là tự nhiên, sao cấm cản được anh
Tui vừa nói vừa lau quanh chùm lông quanh vú, rồi sang hai bên nách rậm rịt
- Lần sau tập xong, cứ vô đây tắm cho thoải mái, nhưng chỉ mình mầy biết thôi nghe, chứ cả đội bóng mà vô đây là anh đuổi hết.
- Vậy sướng rồi, chứ chỗ này chứa sao nổi cả đám tụi em
Ngày xưa, trường cấp 3 ở thị trấn nghèo chỉ cần một bảo vệ, ăn ngủ luôn tại trường là đủ. Trộm cũng không hoành hành như bây giờ, mà có trộm được gì đâu. Làm gì có phòng vi tính, phòng nhạc, máy chiếu, ti vi,... Có lần trong tiết địa lý, thầy sai tui lên thư viện mượn cái bản đồ thế giới về treo ở lớp. Nhìn cái bản đồ nhạt màu, vá víu chằng chịt bằng thứ hồ dán ở mặt sau thì kẻ trộm nào mà vô trường này chỉ có khóc ròng.
Giáo viên lương đã bèo, nhưng những môn như có thể dạy thêm được thì còn có thu nhập ngoài lương. Anh Tuấn lãnh lương bảo vệ nhưng được cái là mỗi sáng, các thầy giáo vào sớm hay ghé chỗ anh nghe tin trên radio, đọc báo và tán chuyện, thế là phòng bảo vệ biến thành quán café buổi sáng. Tổng thu nhập của anh Tuấn chắc cũng sống được theo kiểu độc thân
Đạp xe về tới nhà thì trời tối mịt, má tui chép miệng than:
- Thôi nghỉ tập đi con
- Đâu có được má, mà tuần có ba buổi chứ mấy. Sắp tới tranh giải xong thì đâu vào đó thôi mà
Vậy là những lần tập sau, tui bỗng nhiên "siêng" bất ngờ, cứ tình nguyện ở lại thu gom đồ đạc. Khi cả đội lục tục ra về thì tui cứ lủi phòng bảo vệ để tắm
- Anh Tuấn mấy tuổi rồi vậy?
- Mới 22 thôi, mầy học lớp 11 thì chắc mười bảy tuổi chứ mấy
- Dạ
Sàn nước chật chội, vừa tắm xong là tui bước ra ngoài. Trong lúc lau khô người thì tới phiên anh Tuấn bước vô tắm. Tắm mà có người nói chuyện cũng vui
- Chừng nào tranh giải vậy em?
- Tháng sau anh. Chắc phải tắm ké chỗ anh tới khi đó
Đột nhiên anh cười ruồi rồi chuyển đề tài:
- Cặc dái thằng nào cũng có nhiêu đó. Phong độ như mầy chắc biết mùi gái rồi chứ?
- Con trai mà anh, ai đưa thì mình đẩy, có mất mát gì đâu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co