Truyen3h.Co

Tuong Quan Gan Day Tuong Doi Phien

  CHƯƠNG 26.

Tướng quân sửng sốt nhìn Vương gia nâng đỡ Vương tử quan tâm dò hỏi rồi đưa gã quay về phòng, sửng sốt trông Vương tử phía trước nhếch mép nhe răng giơ mạnh ngón tay cái hướng phía hắn, sửng sốt đứng thẫn thờ giữa khoảng sân trống vắng, sửng sốt nhìn Vương gia lại quay trở về, sửng sốt theo sau Vương gia bước vào ốc, hiện tại hắn vẫn đang sửng sốt nhìn Vương gia ngồi tại kia uống trà. Nhất thời không lên tiếng.

Dường như sửng sốt thật lâu sau Tướng quân mới nghĩ đến phải nói chuyện, vừa mở miệng cổ họng lại hơi khàn khàn. Tướng quân nói, ta vừa nãy không phải cố ý.

Vương gia rũ mắt xuống, tay cầm chén trà nhẹ nhàng lắc lư, rồi tự như vô tình vô ý hỏi hắn, chân ngươi thế nào.

Tướng quân nói, không có ý, không cẩn thận trẹo chân một chút.

Vương gia "à" một tiếng.

Một lúc sau Vương gia hỏi, ngươi tới làm gì? Tướng quân muốn trả lời nhưng trả lời không ra, hắn chỉ muốn tới hơn nữa còn nhất định phải tới, đến nỗi rốt cuộc tới làm gì thì hắn chưa suy nghĩ cẩn thận. Vương gia đợi một hồi liền không nhịn được rồi, nếu không có việc gì thì ngươi trở về đi.

Tướng quân vội vàng tra hỏi nói, ngươi là muốn đi xem tên Vương tử kia? Ta đã nói vừa nãy ta không phải cố ý, cũng không xuất lực mạnh gì. Nói xong thấy Vương gia không có phản ứng nào, liền nói tiếp, ngươi có phải trách ta không? Ngươi thật quan tâm tới gã, quan hệ các ngươi thật quá tốt đến độ đã trễ thế này gã vẫn còn ở chỗ ngươi đần mặt nơi này không đi, ngươi có phải định giữ gã ngủ lại luôn không? Vậy ngươi cũng sẽ cho gã ngủ tại phòng ngươi như ta sao?

Tướng quân càng nói càng không thấy tư vị gì, hắn nói, vài ngày nay ta chịu khổ sở thật nhiều tưởng rằng ngươi cũng không dễ chịu bao nhiêu xem ra là ta suy nghĩ nhiều. Ta cũng thật là, bởi vì trong lòng ta chỉ có một mình ngươi là bằng hữu trọng yếu, liền nghĩ ngươi cũng chỉ có một mình ta mà thôi xem ra cũng là ta suy nghĩ nhiều. Đúng rồi, ngươi luôn luôn dữ nhân hòa thiện, đương nhiên sẽ giao hữu khắp thiên hạ, nếu một người chân thành làm bằng hữu ngươi ngươi cũng sẽ không cảm thấy người đó thô tục bỉ lậu. Ta...ta thân là bằng hữu ngươi... Ngươi thích kết giao với Vương tử ta đây sẽ không ghét bỏ gã, nhưng... Ngươi xem Vương tử như bằng hữu mà đối đãi đi? Hoàng thượng hắn bảo... bảo Vương tử thích ngươi... Ngươi nếu không có tâm tư ấy nên cách xa gã một chút tránh để người hiểu lầm.

Tướng quân phen này thao thao bất tuyệt đến cuối cùng đã bộc lộ rõ ý tứ muốn chứng thực, nhưng Vương gia chỉ đáp trả hắn một câu.

Y thản nhiên nói: "Liên quan tới ngươi?"

Quang mang trong mắt Tướng quân dần ảm đạm, hắn lại bắt đầu sững sờ, nhưng chỉ sững một chốc rồi mới bần thần lết cái chân tàn khập khiễng rời đi.

Vương gia phía sau lưng hắn nắm chặt quyền đầu, ánh mắt sắc bén.  

  CHƯƠNG 27.

Tướng quân bế môn tại nhà tròn ba ngày, ba ngày sau xuất quan tiến cung gặp Hoàng thượng.

Hoàng thượng theo thường lệ cười a a dò hỏi việc chuẩn bị đại hôn như thế nào rồi, Tướng quân vén vạt áo quỳ rạp xuống đất.

"Hoàng Thượng thứ tội, đệ đệ của thần không thể lấy công chúa."

Hoàng Thượng nói "Hả?"

Tướng quân nói, ngã đệ đã có người trong lòng, cho nên không thể lấy công chúa làm vợ. Khi trước thần lỗ mãng mới cầu Hoàng thượng hạ chỉ, nay thần có tội nhưng xin Hoàng thượng thu hồi ý chỉ.

Hoàng thượng phản ứng nhanh chóng, nói, có người trong lòng thì có người trong lòng, con cháu nhà quan tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, sau này công chúa vi thê nàng ta vi thiếp đó cũng là chuyện có thể thương lượng... Thế nào? Người trong lòng lệnh đệ ngươi không muốn cùng công chúa cộng thị nhất phu sao?

Tướng quân nói, thần sợ ủy khuất công chúa.

Hoàng thượng nói, chính thê còn chưa qua cửa đã an bài trước một thiếp thất thì không hay ho lắm, chờ một năm đi, sau một năm đại hôn rồi lại bàn tiếp thiếp hay không thiếp.

Tướng quân nói, người trong lòng đệ đệ thần là một nam tử, bảo công chúa và một nam tử cộng thị nhất phu... Quả thật không dám ủy khuất công chúa.

Hoàng đế "...".

Quỳ lâu thật lâu vẫn chưa thấy Hoàng thượng nói thêm, Tướng quân đang định ngẩng đầu lên nhìn liền nghe thấy Hoàng thượng vô cùng bình tĩnh nói, thánh chỉ đã hạ lâu như vậy, bây giờ mới nói đệ ngươi không cưới không phải là lừa bịp người khác sao? Được, đệ ngươi không lấy cũng được, ngươi lấy!

Tướng quân nói, thần... cũng không thể lấy.

Hoàng thượng nâng cao giọng chất vấn, tại sao? Ngươi cũng có người trong lòng rồi?

Tướng quân nói, ... vâng.

Hoàng thượng nói, người trong lòng của ngươi cũng không chịu cùng công chúa cộng thị nhất phu phỏng?

Tướng quân nói, ... thần còn không biết, nhưng nghĩ tới chắc cũng không chịu... Thần cũng không dám ủy khuất công chúa.

Hoàng thượng nói, mẹ nó bớt nói có dám hay không, chuyện gì nhà ngươi cũng đã làm còn có cái gì không dám. Đường đường là một công chúa của trẫm lại bị hai huynh đệ nhà ngươi đẩy tới đẩy lui, giờ được thế trực tiếp đẩy trở lại. Công chúa sau này phải làm người như thế nào? Tương lai trẫm phải làm người như thế nào?

Tướng quân không dám lên tiếng.

Hoàng thượng hít sâu một hơi, nói đi! Không lấy, được, kiếm cho trẫm một lý do chính đáng. Đại hôn sắp tới, nếu nghĩ không ra lý do, đệ ngươi không bằng lòng lấy cũng phải lấy không muốn lấy cũng phải lấy. Sự tình liên quan tới tôn nghiêm hoàng tộc trẫm, ngàn vạn lần đừng bức trẫm làm ra chuyện gì. Nghe hiểu được chứ?

Tướng quân vội vàng cảm tạ đáp ứng. Hoàng thượng vung tay nói, nghe hiểu thì lui ra đi, nghĩ nghĩ lại gọi Tướng quân lại hỏi hắn, ngươi có người trong lòng? Chuyện khi nào? Ngươi cũng định thành thân?

Tướng quân âm thầm thở dài nói, vẫn chưa thân được, mấy dạo gần đây thần suy nghĩ cẩn thận mới ngẫm ra chuyện "thích" này, nhưng hiện tại thần dường như trở thành tương tư đơn phương, nói xong Tướng quân ưỡn ngực tự tin mười phần, "nhưng thần sẽ không bỏ cuộc! Thần sẽ..."

"Được rồi được rồi, " Hoàng thượng cắt ngang hắn, "Giờ trẫm là tới nghe ngươi tâm sự chắc? Nhanh nhanh về nhà nghĩ chiêu số đi."

"Thần tuân chỉ."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co