Tuong Tinh Fic Cover Chuyen Ver Futa
Nguyện vọng nho nhỏ của Kỳ Duyên cũng không thể thực hiện được, chỉ ôm được mấy giây ngắn ngủi, bên ngoài liền có tiếng gõ cửa.
Là bà chủ khách sạn đưa nước nóng tới.
Kỳ Duyên nhận ấm nước, nói cảm ơn, quay người lại, Minh Triệu đã vào nhà vệ sinh.
Minh Triệu giặt sơ váy và quần rồi đem ra ban công phơi.
Kỳ Duyên bật điều hòa, trong phòng dần mát mẻ. Bên ngoài mặt trời đang rất gay gắt, đi chơi lúc này sẽ không được thoải mái.
Kỳ Duyên hỏi Minh Triệu: "Mệt không chị, có muốn ngủ một chút không?"
Vừa hỏi như vậy, Minh Triệu đúng là cảm thấy hơi mệt, sáng dậy sớm, lại ngồi xe lửa năm sáu tiếng đồng hồ, không mệt mới lạ.
Nàng suy nghĩ một chút, nói: "Vậy chúng ta ngủ trưa một chút, xế chiều đi dạo bờ biển."
"Được."
"Chị tắm rửa trước." Minh Triệu vào nhà vệ sinh.
Khoảng mười phút sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Kỳ Duyên nghe được Minh Triệu gọi cô.
"Lấy giúp chị khăn lông và quần áo ngủ trong balô." Dừng một chút, lại nói thêm, "À, còn có quần lót nữa, tìm trong túi màu đen đó."
"Được."
Túi du lịch của Minh Triệu trang bị đầy đủ, đồ vật được phân loại đặt trong từng túi nhỏ, Kỳ Duyên lấy quần áo ngủ và khăn lông ra trước, sau đó tìm được túi quần lót của nàng, mở ra nhìn, rất nhiều loại, màu sắc hình thức không giống nhau. Cô sững sờ một chút, mặt hơi nóng.
"Tìm được chưa em?" Trong phòng tắm truyền ra tiếng Minh Triệu.
"Tìm được rồi."
Kỳ Duyên nhanh chóng lấy một cái ra, cất túi vào, đang chuẩn bị kéo ba lô lại, đột nhiên nhìn thấy hộp nhỏ màu vàng bên cạnh.
Hộp bị che một nửa, chỉ lộ ra một vài chữ cái.
Kỳ Duyên nhìn thoáng qua, liền giật mình.
Đó là một hộp bao cao su, cùng nhãn hiệu với loại đã từng dùng nhưng hộp thì không giống.
Kỳ Duyên lấy hộp ra, nhìn thấy dòng chữ ở dưới.
Mặt cô đỏ lên, đặt hộp vào chỗ cũ.
"Minh Triệu?" Kỳ Duyên gõ cửa nhà vệ sinh, chờ một lát, cửa mở ra cô liền thấy thân thể trần truồng của Minh Triệu.
Minh Triệu duỗi tay, "Đưa chị."
Kỳ Duyên cầm quần áo đưa tới.
Cửa đóng lại.
Một lát sau, Minh Triệu sấy tóc xong đi ra, thấy Kỳ Duyên đang ngồi bên giường.
Nàng đi tới vỗ vai cô, "Em ngẩn người gì thế?"
"Chị xong rồi sao?" Kỳ Duyên ngẩng đầu lên.
Minh Triệu nhìn cô, nói: "Nóng lắm sao? Mặt em hơi đỏ đấy."
"Vẫn tốt." Kỳ Duyên dời mắt đi, đứng lên nói, "Chị ngủ trước đi, em cũng tắm qua một chút."
Kỳ Duyên tắm rất lâu, chờ đến khi cô đi ra, Minh Triệu đã ngủ. Cô sợ làm nàng tỉnh liền nằm xuống giường nhỏ bên cạnh. Tối qua không ngủ đủ, đáng lẽ cô phải rất mệt, nhưng bây giờ cô không buồn ngủ, tắm nước lạnh dường như không có tác dụng, nhất là khi nàng nằm ngủ ngay trước mắt, cô chỉ cần liếc mắt nhìn đã cảm thấy cả người nóng lên.
Cảm giác này rất thiêu đốt người, Kỳ Duyên quay lưng lại nhìn chằm chằm bức tường trắng xóa nhưng mà không có tác dụng, trong đầu đều là hình ảnh ướt át vừa rồi của nàng, rất trắng, rất đẹp.
Cô có phản ứng.
Trong phòng rất yên tĩnh, cô nghe tiếng hít thở nhàn nhạt của Minh Triệu, thân thể càng ngày càng nóng.
Nhắm mắt lại nhịn rất lâu vẫn không thể khắc chế được, trong phòng mở điều hòa nhưng đầu cô toàn là mồ hôi.
Cuối cùng cô quay người lại, nhìn gò má nàng, tay đưa vào trong quần nắm lấy chính mình. Cô mím môi, thân thể căng cứng.
Nhưng chỉ hai giây sau, cô liền rút tay về.
Làm chuyện như vậy với nàng thật sự không đúng đắn.
Kỳ Duyên mê mang nghĩ, vẫn không động đậy. Thật lâu sau, hô hấp của cô dần bình ổn lại.Minh Triệu ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã không còn sớm.
Trở mình thấy người phụ nữ ở giường nhỏ đối diện.
Cô vẫn đang ngủ.
Minh Triệu nhìn một lúc rồi đứng dậy đi rửa mặt. Đợi đến khi nàng từ nhà vệ sinh ra, phát hiện Kỳ Duyên đã tỉnh.
"Đánh thức em sao?"
Kỳ Duyên lắc đầu nói không phải.
Minh Triệu: "Em ngủ ngon chứ?"
"Ừ."
Kỳ Duyên đi tới, Minh Triệu nói: "Em đi rửa mặt đi, rửa xong chúng ta đi ăn cơm."
"Được."
Gần khách sạn có quán cơm, nhưng thức ăn không ngon lắm, bọn họ tùy tiện ăn một chút cho no bụng liền ra bờ biển đi dạo.
Chạng vạng trời không còn nóng, gió thổi khiến cho người ta cảm thấy mát mẻ.
Kỳ Duyên mặc quần Minh Triệu mua, lộ ra đôi chân thon dài.
Cô đi trên cát, Minh Triệu nhìn kỹ cô vài lần, cảm thấy dáng người cô rất tốt. Nàng thường thấy cô mặc áo sơ mi quần dài, bây giờ thấy cô mặc quần ngắn như vậy, cảm thấy có một hương vị cấm dục.
Kỳ Duyên nhặt một vỏ sò đưa Minh Triệu xem.
Minh Triệu nói: "Thật nhỏ."
Cô giải thích: "Hình như chỉ có cái nhỏ thôi."
"Vậy sao? Trước kia chị tới đây từng nhặt được một cái lớn." Minh Triệu đưa tay ra hiệu cho cô xem, "Lớn như vậy này."
Kỳ Duyên giữ chặt tay nàng, "Vậy chúng ta đi tìm xem."
Hai người đi sau một đám trẻ con dọc theo bãi cát, nhưng tìm thật lâu cũng không thấy được vỏ sò lớn như vậy, ngược lại lại thấy một hòn đá lớn để nghỉ chân.
Bọn họ ngồi trên tảng đá, Minh Triệu nhặt một hòn đá nhỏ ném vào trong nước.
Tràn Thứ hỏi: "Lần trước chị tìm thấy ở đâu?"
Minh Triệu suy nghĩ một chút, nói: "Hình như ở cạnh hòn đá con hổ."
"Vậy ở đây chắc không có rồi." Cô cười một tiếng, còn nói, "Cũng có thể đã bị người khác nhặt hết, lần trước chị đến đây là khi nào?"
"Lúc tốt nghiệp, lớp chị tổ chức du lịch tốt nghiệp ở đây, vốn là Thẩm Bạc An không cho chị đi, nhưng...."
Lời nói hơi ngừng lại, hai giây sau nàng mới chậm rãi nói hết, "Chị muốn đến nên đã đến."
Nàng ném đi viên đá cuối cùng trong tay, quay đầu nhìn Kỳ Duyên.
Kỳ Duyên cũng nhìn nàng, không nói gì.
Trong nháy mắt này, Kỳ Duyên nhớ tới lời Tôn Du đã nói.
Mười năm tình cảm, kết quả thất bại, năm năm chữa thương....
Hai người im lặng nhìn nhau một hồi, tay Minh Triệu đột nhiên bị nắm lấy.
Nàng cúi đầu, thấy Kỳ Duyên chậm rãi siết chặt tay nàng.
Cô không mở miệng nói gì, nhưng Minh Triệu đã hiểu.
Nàng cười nhẹ, thuận thế dựa vào người cô.
Hoàng hôn dần tắt, trời sập tối.
Trở lại khách sạn, hai người tắm rửa xong liền nằm trên giường xem ti vi. Kỳ thật cũng không có chương trình gì hay, nhưng cứ dựa trên giường như vậy cũng rất tốt.
Có lẽ là vì buổi chiều đã ngủ nhiều, hai người đều không cảm thấy mệt, xem đến khuya.
Minh Triệu nhìn đồng hồ, nói: "Không còn sớm nữa."
Kỳ Duyên ừ một tiếng, hỏi: "Vậy em tắt tivi nhé?"
Minh Triệu gật đầu.
Kỳ Duyên tắt ti vi.
Minh Triệu duỗi lưng một cái, nằm xuống.
Kỳ Duyên nhìn Minh Triệu, không nói gì thêm, cũng không nằm xuống.
Minh Triệu cuối cũng cũng cảm nhận được ánh mắt cô, nàng nhìn qua mặt Kỳ Duyên.
"Sao thế em?"
Kỳ Duyên lắc đầu, lại nhìn nàng một cái, cũng nằm xuống.
Minh Triệu nói: "Chị tắt đèn nhé."
Cách hai giây, nghe thấy một tiếng "Ừ."
Minh Triệu đưa tay nhấn công tắc, đèn tắt, căn phòng lập tức tối đen.
Minh Triệu nhắm mắt lại.
Mấy phút sau, nghe thấy Kỳ Duyên ho nhẹ một tiếng.
Trong bóng tối Minh Triệu mở mắt ra.
Ban đêm yên tĩnh, từ xa truyền tới mấy tiếng chó sủa, ở trong phòng trừ tiếng hô hấp của hai người thì không còn tiếng động nào khác.
Tay Kỳ Duyên nắm chặt, lại buông ta, lặp lại mấy lần như vậy, cuối cùng mở miệng: "Chị ngủ rồi à?"
"Vẫn chưa." Minh Triệu trả lời ngay.
Kỳ Duyên im lặng một chút, nói: "Em cũng chưa ngủ."
"Chị biết." Minh Triệu hơi buồn cười nhưng nhịn được.
Nàng dường như nghe được cô hít một hơi thật sâu.
Một lát sau, giọng nói trầm thấp truyền tói:
"Chị... muốn làm gì không?"
Minh Triệu bình tĩnh nói: "Chị không có gì muốn làm."
Cô hình như hơi thất vọng, đáp một tiếng: "Ừm."
Trong bóng tối, Minh Triệu cười cười.
"Em thì sao?" Nàng đột nhiên hỏi.
Trả lời nàng là tiếng hít thở ngày càng nhanh ở bên cạnh.
Một lát sau, tay nàng bị nắm lấy. Tay cô rất nóng, lòng bàn tay bị mồ hôi thấm ướt. Rõ ràng đã mở điều hòa, nhưng hình như không có tác dụng gì với cô.
Đang nghĩ như vậy, người bên cạnh đột nhiên dịch lại gần, hơi nghiêng người, áp vào trên người nàng, hơi thở nóng hổi phả vào cổ nàng.
"Minh Triệu..."
"Dạ?"
Cô không nói gì nữa, môi dán lại, hôn cằm nàng, sau đó dời lên trên, tìm đúng vị trí môi nàng, nhẹ nhàng liếm mút.
Minh Triệu hưởng thụ sự chủ động của cô.
Một lát sau, lưỡi Kỳ Duyên xông vào, cường thế hiếm thấy, Minh Triệu đang sững sờ, răng môi đã bị công chiếm, lại sững sờ nữa, lưỡi cũng thất thủ.
Lúc hơi thở giao nhau, Kỳ Duyên cởi quần áo ngủ của Minh Triệu. Tay cô áp vào ngực nàng, nhẹ nhàng nắm lấy.
Cơ thể Minh Triệu hơi run rẩy, duỗi tay ôm cổ Kỳ Duyên, lưỡi chui vào giữa môi lưỡi cô làm loạn.
Cô dán chặt vào nàng, nhịp tim hai người hòa vào nhau, từng tiếng từng tiếng đều rối loạn.
Kỳ Duyên chuyên chú vuốt ve nàng, từ ngực đến eo mông. Thăm dò từng chút một, cảm nhận phản ứng của nàng, muốn khiến nàng thật vui sướng.
Cuối cùng tay cô chạm vào đùi nàng.
Cảm giác được Minh Triệu run lên một cái, cô chậm rãi tiến vào trong.
Minh Triệu buông cô ra, mặt nghiêng sang một bên, trong lúc thở dốc phát ra thanh âm rung động.
"Kỳ Duyên..."
Nàng gọi tên cô, cô cũng vào thời khắc đó dùng sức, tiến vào trong nàng.
Là bà chủ khách sạn đưa nước nóng tới.
Kỳ Duyên nhận ấm nước, nói cảm ơn, quay người lại, Minh Triệu đã vào nhà vệ sinh.
Minh Triệu giặt sơ váy và quần rồi đem ra ban công phơi.
Kỳ Duyên bật điều hòa, trong phòng dần mát mẻ. Bên ngoài mặt trời đang rất gay gắt, đi chơi lúc này sẽ không được thoải mái.
Kỳ Duyên hỏi Minh Triệu: "Mệt không chị, có muốn ngủ một chút không?"
Vừa hỏi như vậy, Minh Triệu đúng là cảm thấy hơi mệt, sáng dậy sớm, lại ngồi xe lửa năm sáu tiếng đồng hồ, không mệt mới lạ.
Nàng suy nghĩ một chút, nói: "Vậy chúng ta ngủ trưa một chút, xế chiều đi dạo bờ biển."
"Được."
"Chị tắm rửa trước." Minh Triệu vào nhà vệ sinh.
Khoảng mười phút sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Kỳ Duyên nghe được Minh Triệu gọi cô.
"Lấy giúp chị khăn lông và quần áo ngủ trong balô." Dừng một chút, lại nói thêm, "À, còn có quần lót nữa, tìm trong túi màu đen đó."
"Được."
Túi du lịch của Minh Triệu trang bị đầy đủ, đồ vật được phân loại đặt trong từng túi nhỏ, Kỳ Duyên lấy quần áo ngủ và khăn lông ra trước, sau đó tìm được túi quần lót của nàng, mở ra nhìn, rất nhiều loại, màu sắc hình thức không giống nhau. Cô sững sờ một chút, mặt hơi nóng.
"Tìm được chưa em?" Trong phòng tắm truyền ra tiếng Minh Triệu.
"Tìm được rồi."
Kỳ Duyên nhanh chóng lấy một cái ra, cất túi vào, đang chuẩn bị kéo ba lô lại, đột nhiên nhìn thấy hộp nhỏ màu vàng bên cạnh.
Hộp bị che một nửa, chỉ lộ ra một vài chữ cái.
Kỳ Duyên nhìn thoáng qua, liền giật mình.
Đó là một hộp bao cao su, cùng nhãn hiệu với loại đã từng dùng nhưng hộp thì không giống.
Kỳ Duyên lấy hộp ra, nhìn thấy dòng chữ ở dưới.
Mặt cô đỏ lên, đặt hộp vào chỗ cũ.
"Minh Triệu?" Kỳ Duyên gõ cửa nhà vệ sinh, chờ một lát, cửa mở ra cô liền thấy thân thể trần truồng của Minh Triệu.
Minh Triệu duỗi tay, "Đưa chị."
Kỳ Duyên cầm quần áo đưa tới.
Cửa đóng lại.
Một lát sau, Minh Triệu sấy tóc xong đi ra, thấy Kỳ Duyên đang ngồi bên giường.
Nàng đi tới vỗ vai cô, "Em ngẩn người gì thế?"
"Chị xong rồi sao?" Kỳ Duyên ngẩng đầu lên.
Minh Triệu nhìn cô, nói: "Nóng lắm sao? Mặt em hơi đỏ đấy."
"Vẫn tốt." Kỳ Duyên dời mắt đi, đứng lên nói, "Chị ngủ trước đi, em cũng tắm qua một chút."
Kỳ Duyên tắm rất lâu, chờ đến khi cô đi ra, Minh Triệu đã ngủ. Cô sợ làm nàng tỉnh liền nằm xuống giường nhỏ bên cạnh. Tối qua không ngủ đủ, đáng lẽ cô phải rất mệt, nhưng bây giờ cô không buồn ngủ, tắm nước lạnh dường như không có tác dụng, nhất là khi nàng nằm ngủ ngay trước mắt, cô chỉ cần liếc mắt nhìn đã cảm thấy cả người nóng lên.
Cảm giác này rất thiêu đốt người, Kỳ Duyên quay lưng lại nhìn chằm chằm bức tường trắng xóa nhưng mà không có tác dụng, trong đầu đều là hình ảnh ướt át vừa rồi của nàng, rất trắng, rất đẹp.
Cô có phản ứng.
Trong phòng rất yên tĩnh, cô nghe tiếng hít thở nhàn nhạt của Minh Triệu, thân thể càng ngày càng nóng.
Nhắm mắt lại nhịn rất lâu vẫn không thể khắc chế được, trong phòng mở điều hòa nhưng đầu cô toàn là mồ hôi.
Cuối cùng cô quay người lại, nhìn gò má nàng, tay đưa vào trong quần nắm lấy chính mình. Cô mím môi, thân thể căng cứng.
Nhưng chỉ hai giây sau, cô liền rút tay về.
Làm chuyện như vậy với nàng thật sự không đúng đắn.
Kỳ Duyên mê mang nghĩ, vẫn không động đậy. Thật lâu sau, hô hấp của cô dần bình ổn lại.Minh Triệu ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã không còn sớm.
Trở mình thấy người phụ nữ ở giường nhỏ đối diện.
Cô vẫn đang ngủ.
Minh Triệu nhìn một lúc rồi đứng dậy đi rửa mặt. Đợi đến khi nàng từ nhà vệ sinh ra, phát hiện Kỳ Duyên đã tỉnh.
"Đánh thức em sao?"
Kỳ Duyên lắc đầu nói không phải.
Minh Triệu: "Em ngủ ngon chứ?"
"Ừ."
Kỳ Duyên đi tới, Minh Triệu nói: "Em đi rửa mặt đi, rửa xong chúng ta đi ăn cơm."
"Được."
Gần khách sạn có quán cơm, nhưng thức ăn không ngon lắm, bọn họ tùy tiện ăn một chút cho no bụng liền ra bờ biển đi dạo.
Chạng vạng trời không còn nóng, gió thổi khiến cho người ta cảm thấy mát mẻ.
Kỳ Duyên mặc quần Minh Triệu mua, lộ ra đôi chân thon dài.
Cô đi trên cát, Minh Triệu nhìn kỹ cô vài lần, cảm thấy dáng người cô rất tốt. Nàng thường thấy cô mặc áo sơ mi quần dài, bây giờ thấy cô mặc quần ngắn như vậy, cảm thấy có một hương vị cấm dục.
Kỳ Duyên nhặt một vỏ sò đưa Minh Triệu xem.
Minh Triệu nói: "Thật nhỏ."
Cô giải thích: "Hình như chỉ có cái nhỏ thôi."
"Vậy sao? Trước kia chị tới đây từng nhặt được một cái lớn." Minh Triệu đưa tay ra hiệu cho cô xem, "Lớn như vậy này."
Kỳ Duyên giữ chặt tay nàng, "Vậy chúng ta đi tìm xem."
Hai người đi sau một đám trẻ con dọc theo bãi cát, nhưng tìm thật lâu cũng không thấy được vỏ sò lớn như vậy, ngược lại lại thấy một hòn đá lớn để nghỉ chân.
Bọn họ ngồi trên tảng đá, Minh Triệu nhặt một hòn đá nhỏ ném vào trong nước.
Tràn Thứ hỏi: "Lần trước chị tìm thấy ở đâu?"
Minh Triệu suy nghĩ một chút, nói: "Hình như ở cạnh hòn đá con hổ."
"Vậy ở đây chắc không có rồi." Cô cười một tiếng, còn nói, "Cũng có thể đã bị người khác nhặt hết, lần trước chị đến đây là khi nào?"
"Lúc tốt nghiệp, lớp chị tổ chức du lịch tốt nghiệp ở đây, vốn là Thẩm Bạc An không cho chị đi, nhưng...."
Lời nói hơi ngừng lại, hai giây sau nàng mới chậm rãi nói hết, "Chị muốn đến nên đã đến."
Nàng ném đi viên đá cuối cùng trong tay, quay đầu nhìn Kỳ Duyên.
Kỳ Duyên cũng nhìn nàng, không nói gì.
Trong nháy mắt này, Kỳ Duyên nhớ tới lời Tôn Du đã nói.
Mười năm tình cảm, kết quả thất bại, năm năm chữa thương....
Hai người im lặng nhìn nhau một hồi, tay Minh Triệu đột nhiên bị nắm lấy.
Nàng cúi đầu, thấy Kỳ Duyên chậm rãi siết chặt tay nàng.
Cô không mở miệng nói gì, nhưng Minh Triệu đã hiểu.
Nàng cười nhẹ, thuận thế dựa vào người cô.
Hoàng hôn dần tắt, trời sập tối.
Trở lại khách sạn, hai người tắm rửa xong liền nằm trên giường xem ti vi. Kỳ thật cũng không có chương trình gì hay, nhưng cứ dựa trên giường như vậy cũng rất tốt.
Có lẽ là vì buổi chiều đã ngủ nhiều, hai người đều không cảm thấy mệt, xem đến khuya.
Minh Triệu nhìn đồng hồ, nói: "Không còn sớm nữa."
Kỳ Duyên ừ một tiếng, hỏi: "Vậy em tắt tivi nhé?"
Minh Triệu gật đầu.
Kỳ Duyên tắt ti vi.
Minh Triệu duỗi lưng một cái, nằm xuống.
Kỳ Duyên nhìn Minh Triệu, không nói gì thêm, cũng không nằm xuống.
Minh Triệu cuối cũng cũng cảm nhận được ánh mắt cô, nàng nhìn qua mặt Kỳ Duyên.
"Sao thế em?"
Kỳ Duyên lắc đầu, lại nhìn nàng một cái, cũng nằm xuống.
Minh Triệu nói: "Chị tắt đèn nhé."
Cách hai giây, nghe thấy một tiếng "Ừ."
Minh Triệu đưa tay nhấn công tắc, đèn tắt, căn phòng lập tức tối đen.
Minh Triệu nhắm mắt lại.
Mấy phút sau, nghe thấy Kỳ Duyên ho nhẹ một tiếng.
Trong bóng tối Minh Triệu mở mắt ra.
Ban đêm yên tĩnh, từ xa truyền tới mấy tiếng chó sủa, ở trong phòng trừ tiếng hô hấp của hai người thì không còn tiếng động nào khác.
Tay Kỳ Duyên nắm chặt, lại buông ta, lặp lại mấy lần như vậy, cuối cùng mở miệng: "Chị ngủ rồi à?"
"Vẫn chưa." Minh Triệu trả lời ngay.
Kỳ Duyên im lặng một chút, nói: "Em cũng chưa ngủ."
"Chị biết." Minh Triệu hơi buồn cười nhưng nhịn được.
Nàng dường như nghe được cô hít một hơi thật sâu.
Một lát sau, giọng nói trầm thấp truyền tói:
"Chị... muốn làm gì không?"
Minh Triệu bình tĩnh nói: "Chị không có gì muốn làm."
Cô hình như hơi thất vọng, đáp một tiếng: "Ừm."
Trong bóng tối, Minh Triệu cười cười.
"Em thì sao?" Nàng đột nhiên hỏi.
Trả lời nàng là tiếng hít thở ngày càng nhanh ở bên cạnh.
Một lát sau, tay nàng bị nắm lấy. Tay cô rất nóng, lòng bàn tay bị mồ hôi thấm ướt. Rõ ràng đã mở điều hòa, nhưng hình như không có tác dụng gì với cô.
Đang nghĩ như vậy, người bên cạnh đột nhiên dịch lại gần, hơi nghiêng người, áp vào trên người nàng, hơi thở nóng hổi phả vào cổ nàng.
"Minh Triệu..."
"Dạ?"
Cô không nói gì nữa, môi dán lại, hôn cằm nàng, sau đó dời lên trên, tìm đúng vị trí môi nàng, nhẹ nhàng liếm mút.
Minh Triệu hưởng thụ sự chủ động của cô.
Một lát sau, lưỡi Kỳ Duyên xông vào, cường thế hiếm thấy, Minh Triệu đang sững sờ, răng môi đã bị công chiếm, lại sững sờ nữa, lưỡi cũng thất thủ.
Lúc hơi thở giao nhau, Kỳ Duyên cởi quần áo ngủ của Minh Triệu. Tay cô áp vào ngực nàng, nhẹ nhàng nắm lấy.
Cơ thể Minh Triệu hơi run rẩy, duỗi tay ôm cổ Kỳ Duyên, lưỡi chui vào giữa môi lưỡi cô làm loạn.
Cô dán chặt vào nàng, nhịp tim hai người hòa vào nhau, từng tiếng từng tiếng đều rối loạn.
Kỳ Duyên chuyên chú vuốt ve nàng, từ ngực đến eo mông. Thăm dò từng chút một, cảm nhận phản ứng của nàng, muốn khiến nàng thật vui sướng.
Cuối cùng tay cô chạm vào đùi nàng.
Cảm giác được Minh Triệu run lên một cái, cô chậm rãi tiến vào trong.
Minh Triệu buông cô ra, mặt nghiêng sang một bên, trong lúc thở dốc phát ra thanh âm rung động.
"Kỳ Duyên..."
Nàng gọi tên cô, cô cũng vào thời khắc đó dùng sức, tiến vào trong nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co