Một đêm bệnh kiều đột nhiên đến - Hoàn
11
Ta bị cầm tù rồi.
Cũng không ngạc nhiên lắm.
Yandere, tình yêu cưỡng ép, giam cầm đều là những yếu tố bình thường.
Nhưng may là hắn không nhốt ta trong phòng bằng xích vàng hay xích bạc gì đó.
Ta có thể đi bất cứ nơi nào mình muốn trong vương phủ.
Ta cũng có thể ra ngoài phủ một hoặc hai lần một tháng.
Tuy nhiên, luôn có người hầu theo sát ta không rời nửa bước.
Lúc đầu ta giận dữ chất vấn hắn: "Ngài đã thề là sẽ không giếc ta hay ngược đãi ta rồi mà. Giam cầm cũng được coi như là ngược đãi!"
Thẩm Thanh Thức rất bình tĩnh: "Vậy để ta xuống địa ngục mãi mãi đi."
Đừng nói trên đời này có địa ngục hay không, lùi lại một bước, cho dù có địa ngục thì sao?
Trong thế giới của Thẩm Thanh Thức, dù có phải xuống địa ngục đi chăng nữa thì hắn vẫn phải đạt được điều mình muốn và làm được những gì mình muốn.
Ta :"......"
12.
Đông qua xuân tới, tuyết bắt đầu tan, hàng liễu bên bờ sông lặng lẽ đâm chồi, tạo nên khung cảnh vạn vật hồi sinh.
Tuyên vương phủ.
Thiếu niên mặc hoàng y vẫy chiếc quạt xếp trong tay, cà lơ phất phơ nói: "Thẩm huynhcó nhớ ba năm trước đây mình đã nói gì không?"
Cậu hắng giọng, bắt chước giọng điệu của Thẩm Thanh Thức lúc đó, nhẹ nhàng nói: "Thích thì cầm lấy đi, chỉ cần nàng bằng lòng là được."
"Nhưng hài tử trong bụng Khương cô nương giờ đây đã được mấy tháng rồi."
Ngụy Tử Việt buồn bực phàn nàn: "Thẩm huynh, huynh chẳng tốt chút nào."
Thẩm Thanh Thức lau thanh nhuyễn kiếm trong tay, động tác thong thả mà nghiêm túc, thân kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, sau đó hắn đột nhiên ngước mắt nhìn Nguỵ Tử Việt như muốn nói: "Lặp lại thử xem."
Ngụy Tử Việt bị cái nhìn sâu thẳm đầy nguy hiểm này đánh thức, lập tức đổ mồ hôi đầm đìa.
"Đùa thôi đùa thôi."
"Mỹ nhân như Khương cô nương đúng là xứng đôi vừa lứa với anh hùng hào kiệt như Thẩm huynh mà."
Cười đùa xong, đến chuyện chính sự, Ngụy Tử Việt thu lại nụ cười vô tư, nghiêm túc nói: "Ta đã qua thăm hỏi bên phía Đại Lý Tự rồi, bằng chứng xác thực, cho dù tên khốn Trương Giao kia có cầu xin Thánh thượng thì cũng vô dụng. Lần này quay về hắn không chết thì cũng phải chịu lăng trì."
"Chờ hắn ra ngoài, bộ binh đã sớm không còn chỗ cho hắn nữa."
"Bây giờ phải xem bên A Xuân có thuận lợi không đã. Nếu thuận lợi thì..."
"Thế tử." Người hầu vội vàng gõ cửa, bẩm báo Thế tử phi đã xảy ra chuyện.
Ngụy Tử Việt sửng sốt một lúc, sau đó cậu thấy Thẩm Thanh Thức đã biến mất.
"Khanh Khanh."
Thẩm Thanh Thức nắm tay ta, khẽ cau mày.
Ta cười dịu dàng với hắn: "Đại phu nói không có chuyện gì, chỉ là khí huyết không đủ thôi, ngài đừng lo lắng."
Thẩm Thanh Thức không nói gì, đến tối hắn tự mình sắc thuốc rồi đưa tới cho ta, đút cho ta từng ngụm một.
Uống xong, ta kéo hắn lại gần mình rồi nằm xuống.
Đêm khuya tĩnh mịch.
Ta nằm trong vòng tay của Thẩm Thanh Thức, dùng tay cởi bỏ bộ quần áo bẩn của hắn rồi thò tay vào trong.
Chàng thanh niên bên cạnh hừ một tiếng, nắm lấy bàn tay đang làm loạn của ta, thấp giọng nói: "Ngoan nào, đợi đến khi nàng sinh hài tử ra đã."
Ta cười khúc khích.
Có lẽ vì uống quá nhiều canh tránh thai nên thai kỳ không suôn sẻ, trước đó ta còn có dấu hiệu sảy thai.
Cho nên dù muốn thủ thân như ngọc vì Lạc Vô Ưu hay là sợ làm tổn thương hài tử, Thẩm Thanh Thức cũng không thể làm gì ta.
Vì không thể thoát ra bây giờ nên ta đành buông tay.
Nhưng cũng đã thành công châm lửa rồi.
"Phải đợi bao lâu nữa vậy?" Ta nửa khó chịu nửa tủi thân.
"Ngài không thích ta nữa cũng đúng, vì mang hài tử mà vòng eo của ta giờ đã to hơn một vòng rồi,ngài chán ghét ta âu cũng là chuyện bình thường."
Có lẽ thời kỳ mang thai khiến người ta dễ đa sầu đa cảm nhưng ta thực sự đã rơi lệ trong khi diễn rồi.
Thẩm Thanh Thức ôm ta dỗ dành.
"Sao có thể chứ, Khanh Khanh thon thả mảnh mai thì tựa nhược liễu phù phong*, còn khi đẫy đàthì lại tựa đoá mẫu đơn diễm lệ. Dù thế nào thì cũng đều là cực phẩm."
*Yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió
Ta đẩy hắn: "Mặc kệ ngài thích mẫu đơn đấy, ta chỉ thích hoa sen thôi."
"Ta muốn ngắm hoa sen."
Ta háo hức nhìn hắn và lặp lại: "Ta muốn ngắm hoa sen cơ."
Thẩm Thanh Thức vẫn im lặng.
Hoa sen nở vào mùa hè.
Bây giờ mới là đầu xuân.
Hắn có thể đi đâu để làm hoa sen nở đây.
Thẩm Thanh Thức ấn huyệt trên trán, nhớ lại lời dặn của đại phu.
"Đa số nữ tử sau khi mang thai đều trở nên nhạy cảm hơn. Thân là phu quân, ngài cần phải quan tâm nhiều hơn và cố gắng hết sức để đáp ứng những yêu cầu của sản phụ."
Hắn hôn lên trán ta, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ không phải là mùa hoa sen nở, chờ đến tháng bảy ta dẫn nàng đi ngắm nhé?"
"Không chịu đâu."
Ta ngước nhìn hắn, vô cùng tủi thân nói: "Thế tử, ngài thật vô dụng."
Thẩm Thanh Thức: "..."
Không đợi hắn nói thêm, ta đã đắp chăn lên người và nói: "Ta buồn ngủ rồi."
Sau đó chìm vào giấc ngủ trong một giây.
Thẩm Thanh Thức bị bỏ lại một mình đành nhìn vầng trăng khuyết ngoài cửa sổ, tức giận cười lớn.
13.
Mùng một tháng ba là ngày Lạc Vô Ưu thực hiện đợt châm cứu cuối cùng.
Sau thời gian này, Thẩm Thanh Thức sẽ có thể loại bỏ hoàn toàn chất độc còn sót lại ra khỏi cơ thể.
Nhưng tiểu thuyết mà, làm gì có chuyện thuận buồm xuôi gió chứ, vài chướng ngại nhỏ sẽ càng khiến mối quan hệ giữa nam nữ chính thêm phần khăng khít.
Hôm nay, kẻ thù của Tuyên Vương phủ sẽ đến ám sát hắn, Lạc Vô Ưu đang châm cứu thì bị gián đoạn, khiến Thẩm Thanh Thức rơi vào hôn mê nguy hiểm đến tính mạng.
Khi đó, Lạc Vô Ưu mới nhận ra tầm quan trọng của Thẩm Thanh Thức đối với mình và tình cảm giữa họ nhảy vọt.
Ta tính toán rồi, hôm nay chính là ngày lành tháng tốt, dọn đồ chạy trốn thôi.
Tangồi trong phòng gói ghém những thứ nhỏ nhỏ như trâm cài ngọc bích, khuyên tai đá quý, vòng tay vàng ròng và chiếc khóa trường sinh mà Thẩm Thanh Thức đích thân ban cho đứa bé trong bụng đang đặt trên bàn.
Mặt trên có khắc tên của một đứa trẻ.
--- Duy.
Dù là nam hài hay nữ hài thì cũng đều có thể gọi là Thẩm Duy.
Ta giật mình một lúc rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và bọc chiếc khóa trường sinh vào.
Sau khi thu dọn xong xuôi, ta đợi thêm một lúc nữa, trong sân bên kia truyền đến tiếng đao kiếm va chạm, có người hô to: "Bảo vệ Thế tử."
Ta biết cơ hội của mình đã đến.
14.
Sáu năm sau.
"Không sao đâu A Duy, nương thích ăn đầu cá."
"Nhưng A Duy không muốn ăn ớt xắt nhỏ."
Nữ nhi gọi nương bằng chất giọng non nớt của mình, cái miệng nhỏ cong lên bất bình.
"Nhưng nương cũng thích ăn, mấy thứ này không đủ cho nương ăn đâu."
Ta cũng chớp chớp mắt đáng thương nhìn nữ nhi của mình.
Cuối cùng bé con chịu thua, đưa bàn tay mũm mĩm đẩy đầu cá với ớt xắt nhỏ về phía ta.
Sau đó lầm bầm nói: "Nương ăn đi."
Ta ôm lấy cơ thể nhỏ bé mềm mại mũm mĩm của con bé, hôn chụt một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó rồi cười khen ngợi: "Biết hiếu kính trưởng bối, A Duy của chúng ta giỏi quá."
Cô bé được khen đã thẳng lưng lên, vẻ mặt kiêu ngạo.
Ta nhéo vào mặt con bé, lòng đầy thoả mãn.
Sáu năm trước,lúc ta trốn thoát khỏi Tuyên Vương phủ, hoàng đế Xuân Thú bị bạch hổ tấn công không lâu sau đó rồi qua đời, Thái tử lên ngôi kế vị.
Càn vương Nguỵ Tử Việt trước mặt dân chúng vạch trần tội mưu phản giếc cha, làm rối loạn kỉ cương, đảo lộn triều chính, tăng thuế đất quá mức của thái tử, cùng với Tuyên vương thế tử Thẩm Thanh Thức xây dựng một đội quân ở đất phong khởi nghĩa
Sau cùng, Thịnh quốc đã tách ra thành Đông Thịnh và Tây Thịnh.
Sau 5 năm chiến tranh khốc liệt, cuối cùng Tây Thịnh do Nguỵ Tử Việt lãnh đạo đã giành thắng lợi, thống nhất Thịnh Quốc thêm lần nữa.
Ngụy Tử Việt vừa lên ngôi đã phong hầu cho Thẩm Thanh Thức trở thành Tả thừa tướng.
Dưới một người trên vạn người.
Sau khi nghe tin này, ta thở dài một hơi, tuyến sự nghiệp của nam chính cũng gọi là ổn rồi, tất cả những gì còn lại chỉ là tuyến tình cảm giữa nam nữ chính thôi.
Nàng bỏ trốn một lần, hắn đuổi theo bắt về một lần.
15.
Mùa hè nóng nực, mặt trời như quả cầu lửa treo cao trên bầu trời, đến hoa cỏ cũng héo rũ xuống, bơ phờ.
Ta mua một căn nhà nhỏ và thuê một người hầu ở rất xa kinh thành.
Tiếng ve kêu không dứt trong đình viện khiến người ta bực bội.
Vài bông sen nước bồng bềnh trong ao, hương hoa thoang thoảng theo gió thổi vào mũi.
Lúc ta đang tịnh tâm lại, hộ vệ hoảng hốt chạy vào bẩm báo: "Tiểu thư mất tích rồi."
Sắc mặt ta cứng đờ.
"Mau đi tìm!"
Sau khi huy động toàn bộ hộ vệ tìm kiếm hơn một giờ, cuối vẫn không có tin tức gì về A Duy.
Chân ta càng lúc càng nhũn ra, trong lòng hoảng loạn, nước mắt tuôn rơi.
Mãi tới khi đi đến sông Nam Đầu, ta mới nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của A Duy.
Ta chưa kịp vui mừng thì nam nhân có dung mạo tuấn tú bên cạnh nữ nhi của ta ta đột nhiên lọt vào tầm mắt.
---Thẩm Thanh Thức.
Ba từ này đột nhiên xuất hiện trong tâm trí ta.
Dường như Thẩm Thanh Thức cũng đã phát hiện ra ta, hắn quay đầu lại mỉm cười với ta.
"A Nương!"
A Duy vui vẻ lao vào vòng tay ta.
Ta ôm con bé, cơ thể run rẩy không ngừng.
Nam nhân bước từng bước theo A Duy, nhìn ta cười dịu dàng nói: "Khanh Khanh, đã đến lúc về nhà rồi."16.
Hóa ra ta chưa bao giờ thực sự thoát khỏi tầm kiểm soát của Thẩm Thanh Thức.
Chưa đầy hai tháng sau khi ta trốn tới Kính huyện, người bên cạnh Thẩm Thanh Thức đã tìm thấy ta.
Chỉ là lúc đó Ngụy Tử Việt vừa mới lên nắm quyền, Thịnh Quốc đang vô cùng hỗn loạn, mà Kính huyện lại là một trong những nơi ít ỏi không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh.
Sau khi cân nhắc lợi hại, Thẩm Thanh Thức quyết định để ta ở lại đó.
Nhiều chuyện ta cứ thắc mắc mãi cuối cùng cũng được sáng tỏ.
Khi ta mới đến đây, thân thích của quan huyện muốn nạp ta làm thiếp nhưng bị hộ vệ của ta đánh bỏ chạy mất dép, trước khi rời đi, hắn vẫn còn cố đe d ọ a rằng hắn là tỷ phu của quan huyện, nhất định sẽ khiến ta phải trả giá.
Thế nhưng ngay ngày hôm sau, người này bị t r e o c ổ trước cửa nha môn, quan huyện cũng bị cách chức.
Khi đó bé con trong bụng ta mới được 7 tháng, ta bị người khác vu oan khắp các ngóc ngách của Kính huyện, nói rằng ta câu dẫn phu quân của nàng khiến ta suýt chút nữa thì sinh non bé con. Mấy ngày sau người dân phát hiện nàng gieo xuống giếng, trước khi chếc để lại một phong h u. y ế. t thư mới giải thích rằng phu quân của nàng mong nhớ ta nhưng không có được, nàng tức giận quá nên mới đổ oan cho ta.
A Duy ra đời vò mùa đông, ta đau đến mức hỏi thăm mười tám đời Thẩm Thanh Thức không ngớt, nước mắt làm mờ mắt ta, nhưng dường như ta nhìn thấy Thẩm Thanh Thức.
Hắn nắm tay ta, dịu dàng thì thầm bên tai ta.
"Là lỗi của ta, ta khốn nạn vì đã khiến nàng đau đớn như vậy."
Khi ý thức ta mơ hồ, ta nghe thấy tiếng gọi "Khanh Khanh" nhẹ nhàng thấu xương.
Ta chỉ nghĩ đó là một giấc mơ.
Khi A Duy lên 1 tuổi, hắn thường lén lút đến nhà ta chơi với con bé.
Thực lực của mấy hộ vệ mà ta tìm được ở tiểu huyện này căn bản không có cửa để đề phòng con cáo già Thẩm Thanh Thức.
A Duy chưa đầy một tuổi đã biết gọi ta là nương, những ngày đó ta vui đến nỗi mỗi ngày đều có thể ăn nhiều thêm vài bát cơm.
Thế nhưng chưa đầy mười ngày sau, ta đang cầm trống bỏi xoay lạch cạch chơi cùng A Duy thì bé con chăm chú nhìn ta, bỗng con bé mơ hồ kêu lên một tiếng nhưng ta vẫn nghe được mang máng hai từ: "Cha!"
Đầu ta đầy dấu chấm chấm hỏi.
Một tiếng gọi nương của A Duy mà ta phải dạy rất rất lâu nhưng ta chưa bao giờ dạy nó gọi cha cơ mà?
Hay là trời sinh ra bé con của ta đã biết gọi cha hả?
Khiến ta đau đầu phiền não mất mấy ngày.
Đến tận bây giờ ta mới biết hóa ra Thẩm Thanh Thức đã trộm dạy con bé.
Sang năm nay, khi A Duy bắt đầu nhớ được vài chuyện, Thẩm Thanh Thức thường thừa dịp hộ vệ và nha hoàn đưa con bé ra ngoài chơi mà lén lút dẫn con bé đi, còn dặn dò đám người hầu không được nói cho ta biết.
Ha hả, ta dùng móng chân cũng biết hộ vệ với nha hoàn của ta đã sớm bị hắn mua chuộc rồi.
Mọi chuyện rõ ràng đến nỗi ta không biết phải nói gì.
Tuyên vương phủ.
Không, bây giờ đã là phủ Thừa tướng.
Nhìn căn phòng quen thuộc, ta thở dài một tiếng.
Đi một vòng rồi lại quay về chỗ cũ.
Tối đến, ta tình cờ gặp được Lạc Vô Ưu.
Nhưng bên cạnh nàng còn có Ngụy Tử Việt, người đang ngồi chễm chệ trên ghế của đế vương.
Hai người bọn họ quấn quýt bên nhau, nhìn qua đã biết là một đôi uyên ương.
Nghe nói tháng sau Lạc Vô Ưu sẽ được sắc phong làm hoàng hậu.
Ta sốc nặng.
Trong lúc Ngụy Tử Việt và Thẩm Thanh Thạch đang nói chuyện, ta lén hỏi Lạc Vô Ưu: "Hoàng hậu nương nương, người và bệ hạ thế nào lại ở bên nhau vậy?"
Nhưng Lạc Vô Ưu như nhìn ra ta muốn hỏi điều gì, nàng cười nói: "Ngươi muốn hỏi ta vì sao không thích Thẩm Thanh Thức đúng không?"
Ta sờ sờ mũi chột dạ.
Lạc Vô Ưu nói tiếp: "Ta sẽ không thích một nam nhân có người khác trong lòng đâu."
"Trong lòng hắn trước sau như một chỉ có mình ngươi, mối quan hệ giữa ta và hắn chẳng qua chỉ là đại phu với bệnh nhân thôi."
Cùng là nữ tử với nhau, có lẽ Lạc Vô Ưu có thể đoán được một phần lý do tại sao lúc trước ta lại nghi ngờ nàng và Thẩm Thanh Thức, cho nên nàng đã thì thầm kể lại cho ta một bí mật.
17.
Đêm khuya, chờ A Duy say giấc nồng.
Ta suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định t ấ n công trực diện: "Thẩm Thanh Thức, ngài thích ta ở điểm gì?"
Thẩm Thanh Thức nghiêng đầu, khóe môi nở nụ cười: "Thích nàng mà cũng phải có lý do sao?"
Ta sững người một lúc.
Thích cũng cần có lý do sao?
Không cần sao?
Trước khi xuyên tới đây ta đã từng đọc rất nhiều truyện, xem rất nhiều phim, nam nữ chính đều có lý do thích nhau.
Ta cũng sẽ phân tích rõ ràng tại sao nam chính lại thích nữ chính, tại sao nữ chính lại thích nam chính.
Vì lương thiện, vì kiên cường, vì thông minh, vì cùng quan điểm, vì tam quan phù hợp...
Mà đối với Thẩm Thanh Thức, tất cả những gì ta thể hiện ra bên ngoài trong ba năm ở cạnh hắn chỉ là nhát gan yếu đuối, ích kỷ hám lợi.
Chúng ta vốn không cùng quan điểm sống, không cùng suy nghĩ, ta đương nhiên không tin người đã từng gặp qua hàng ngàn mỹ nhân như hắn lại đi thích ta chỉ vì ngoại hình.
Tóm lại, ta không tin Thẩm Thanh Thức thích ta.
Đang suy nghĩ, ta chợt nhận ra một điều.
Có lẽ ta không nên nhìn Thẩm Thanh Thức với suy nghĩ bình thường.
Thẩm Thanh Thức là một yandere, một chữ "thích" của yandere không thể nào giải thích bằng lẽ thường.
Lật ngược vấn đề lại, hóa ra ta vốn không nên dùng suy nghĩ tầm thường của mình để giải nghĩa suy nghĩ của Thẩm Thanh Thức
Thực ra, ngay từ ban đầu trong nguyên tác không hề nói rõ vì sao Thẩm Thanh Thức lại yêu Lạc Vô Ưu.
Vì thiện lương, vì hoạt bát, vì kiên cường nhưng cũng rất đỗi nhu thuận, tất cả đều là những phán đoán chủ quan của riêng ta.
Không một ai biết yandere thực sự thích gì.
Có thể bất kỳ lời nói hoặc hành động vô ý nào cũng có thể khơi dậy "tình cảm" của yandere.
"Thẩm Thanh Thức."
Ta nhẹ nhàng gọi hắn: "Ngài có thể thả ta đi được không?"
Nụ cười trên môi Thẩm Thanh Thức phai nhạt: "Khanh Khanh bằng lòng bỏ ta mà đi nhưng có thể nhẫn tâm bỏ lại A Duy không?"
Ta lẩm bẩm: "Không thể."
"Vậy Khanh Khanh ở lại bên ta đi."
"Sáu năm qua, lẽ ra nàng phải hiểu thế giới này nguy hiểm đến mức nào."
"Nàng vốn phải hiểu rõ nàng và A Duy đã phải chịu bao nhiêu bất công, gặp phải bao nhiêu nguy hiểm khi lưu lạc bên ngoài rồi mới đúng chứ?"
"Nói đến gã quan huyện kia, nếu không có ta thì Khanh Khanh sẽ ra sao đây?"
"Chờ đến khi A Duy lớn lên, nếu bé con cũng gặp phải chuyện này thì nàng có thể làm gì?"
Đúng vậy, thế giới này vốn đã bất công với nữ tử. Ta không phải là thần y, sát thủ hay đặc vụ xuyên vào, cũng không có tài kinh doanh hay bất kỳ kỹ năng nào khác. Vậy nên cho dù ta có thể tự bảo vệ mình nhưng cũng không thể bảo vệ được A Duy chu toàn.
Trong lòng đã quyết định xong, ta nhìn Thẩm Thanh Thạch, đột nhiên cảm thấy mình cũng điên rồ không thua gì hắn.
Thẩm Thanh Thức tuấn tú, giàu có, chung thuỷ hết mực, chỉ là có chút chiếm hữu và điên cuồng, người bình thường đều không chịu nổi.
Nhưng thực ra ta cũng đâu bình thường.
Ta là một độc giả trung thành của tiểu thuyết yandere, nếu không thì ta cũng sẽ không rảnh mà đọc nguyên tác.
Ta khao khát tìm kiếm tình yêu nồng nhiệt đến mức muốn nu ốt ch ửng đối phương của yandere.
Ở thế giới thực, ta không thể yêu ai vì ta cảm thấy hầu hết những người xung quanh ta không yêu một cách trọn vẹn, bọn họ không chân thành, cũng chưa từng nghĩ sẽ ở bên nhau suốt đời suốt kiếp.
Với ta mà nói, nếu một mối quan hệ đã định sẵn sẽ kết thúc trong sự chia ly thì tốt hơn hết là đừng nên bắt đầu.
Khi xuyên đến thế giới này, ta còn tưởng rằng Thẩm Thanh Thức thích nữ chính nên ta mới không thể tin được rằng hắn thật sự thích ta nên tìm mọi cách để trốn thoát.
Mà bây giờ.
Ta nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam nhân trước mặt rồi khẽ mỉm cười.
Vậy thì, Thẩm Thanh Thức, ta sẽ không bao giờ để ngài đi nữa.
Phiên ngoại 1.
La Vô Ưu: "Thế tử, trong lúc trị liệu xin đừng sinh hoạt phu thê."
Thẩm Thanh Thức: "?"
Lạc Vô Ưu: "Chắc hẳn thế tử cũng nắm rõ được thân thể của mình, nhưng nhiều năm rồi ngài vẫn... chẳng biết tiết chế gì cả."
"Thế nên bây giờ thận ngài... khụ, hư rồi."
Thẩm Thanh Thức: "..."
Mãi lâu sau.
Thẩm Thanh Thức: "Mong Lạc đại phu đừng nói cho phu nhân ta biết."
Lạc Vô Ưu: "Đó là điều đương nhiên, thân là đại phu nhất định sẽ bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân."
Phiên ngoại 2.
Vào năm Thiên Nguyên thứ năm mươi sáu, ở Hoài Khôn thành, Tuyên vương thế tử cùng thế tử phi đi du ngoại.
Một lão già say rượu có ý đồ khi.nh nhục thế tử phi nhưng bị Tuyên vương thế tử một cước đ..á g..ã..y xư.ơ.n..g s.ư.ờ.n khiến ông ta suýt ngỏm.
Sau khi tỉnh dậy vào ban đêm, ông ta đứng trên cầu bị trượt chân rơi xuống nước, hơn mười ngày sau, t..h..i t..h. ể trương phình của ông ta mới được phát hiện.
Nữ nhi của ông ta, Lạc Vô Ưu đã gắn bó không rời mẫu thân kể từ đó.
Ba năm sau, mẫu thân nàng qua đời, trên đường đi nương nhờ người thân, nàng gặp phải bọn sơn phỉ phải nhảy xuống vực để bảo vệ sự trong sạch của mình.
Nửa năm sau, Lạc Vô Ưu sống sót một cách kỳ diệu, bắt đầu một câu chuyện huyền thoại ở kinh thành.
Ở một thời không song song khác.
Tuyên vương thế tử và thế tử phi chưa từng đến Hoài Khôn thành.
Vào năm Thiên Nguyên thứ năm mươi sáu, cả Lạc Vô Ưu và mẫu thân đều bị người cha nát r.ư.ợ.u đánh ch.ếc.
T .h. .i t.h. ể của Lạc Vô Ưu bị phụ thân nàng bán cho một phú thương để phối âm hôn với nam tử út bất ngờ qua đời.
Nhưng âm h ồ n nàng đã sống lại.
Ta bị cầm tù rồi.
Cũng không ngạc nhiên lắm.
Yandere, tình yêu cưỡng ép, giam cầm đều là những yếu tố bình thường.
Nhưng may là hắn không nhốt ta trong phòng bằng xích vàng hay xích bạc gì đó.
Ta có thể đi bất cứ nơi nào mình muốn trong vương phủ.
Ta cũng có thể ra ngoài phủ một hoặc hai lần một tháng.
Tuy nhiên, luôn có người hầu theo sát ta không rời nửa bước.
Lúc đầu ta giận dữ chất vấn hắn: "Ngài đã thề là sẽ không giếc ta hay ngược đãi ta rồi mà. Giam cầm cũng được coi như là ngược đãi!"
Thẩm Thanh Thức rất bình tĩnh: "Vậy để ta xuống địa ngục mãi mãi đi."
Đừng nói trên đời này có địa ngục hay không, lùi lại một bước, cho dù có địa ngục thì sao?
Trong thế giới của Thẩm Thanh Thức, dù có phải xuống địa ngục đi chăng nữa thì hắn vẫn phải đạt được điều mình muốn và làm được những gì mình muốn.
Ta :"......"
12.
Đông qua xuân tới, tuyết bắt đầu tan, hàng liễu bên bờ sông lặng lẽ đâm chồi, tạo nên khung cảnh vạn vật hồi sinh.
Tuyên vương phủ.
Thiếu niên mặc hoàng y vẫy chiếc quạt xếp trong tay, cà lơ phất phơ nói: "Thẩm huynhcó nhớ ba năm trước đây mình đã nói gì không?"
Cậu hắng giọng, bắt chước giọng điệu của Thẩm Thanh Thức lúc đó, nhẹ nhàng nói: "Thích thì cầm lấy đi, chỉ cần nàng bằng lòng là được."
"Nhưng hài tử trong bụng Khương cô nương giờ đây đã được mấy tháng rồi."
Ngụy Tử Việt buồn bực phàn nàn: "Thẩm huynh, huynh chẳng tốt chút nào."
Thẩm Thanh Thức lau thanh nhuyễn kiếm trong tay, động tác thong thả mà nghiêm túc, thân kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, sau đó hắn đột nhiên ngước mắt nhìn Nguỵ Tử Việt như muốn nói: "Lặp lại thử xem."
Ngụy Tử Việt bị cái nhìn sâu thẳm đầy nguy hiểm này đánh thức, lập tức đổ mồ hôi đầm đìa.
"Đùa thôi đùa thôi."
"Mỹ nhân như Khương cô nương đúng là xứng đôi vừa lứa với anh hùng hào kiệt như Thẩm huynh mà."
Cười đùa xong, đến chuyện chính sự, Ngụy Tử Việt thu lại nụ cười vô tư, nghiêm túc nói: "Ta đã qua thăm hỏi bên phía Đại Lý Tự rồi, bằng chứng xác thực, cho dù tên khốn Trương Giao kia có cầu xin Thánh thượng thì cũng vô dụng. Lần này quay về hắn không chết thì cũng phải chịu lăng trì."
"Chờ hắn ra ngoài, bộ binh đã sớm không còn chỗ cho hắn nữa."
"Bây giờ phải xem bên A Xuân có thuận lợi không đã. Nếu thuận lợi thì..."
"Thế tử." Người hầu vội vàng gõ cửa, bẩm báo Thế tử phi đã xảy ra chuyện.
Ngụy Tử Việt sửng sốt một lúc, sau đó cậu thấy Thẩm Thanh Thức đã biến mất.
"Khanh Khanh."
Thẩm Thanh Thức nắm tay ta, khẽ cau mày.
Ta cười dịu dàng với hắn: "Đại phu nói không có chuyện gì, chỉ là khí huyết không đủ thôi, ngài đừng lo lắng."
Thẩm Thanh Thức không nói gì, đến tối hắn tự mình sắc thuốc rồi đưa tới cho ta, đút cho ta từng ngụm một.
Uống xong, ta kéo hắn lại gần mình rồi nằm xuống.
Đêm khuya tĩnh mịch.
Ta nằm trong vòng tay của Thẩm Thanh Thức, dùng tay cởi bỏ bộ quần áo bẩn của hắn rồi thò tay vào trong.
Chàng thanh niên bên cạnh hừ một tiếng, nắm lấy bàn tay đang làm loạn của ta, thấp giọng nói: "Ngoan nào, đợi đến khi nàng sinh hài tử ra đã."
Ta cười khúc khích.
Có lẽ vì uống quá nhiều canh tránh thai nên thai kỳ không suôn sẻ, trước đó ta còn có dấu hiệu sảy thai.
Cho nên dù muốn thủ thân như ngọc vì Lạc Vô Ưu hay là sợ làm tổn thương hài tử, Thẩm Thanh Thức cũng không thể làm gì ta.
Vì không thể thoát ra bây giờ nên ta đành buông tay.
Nhưng cũng đã thành công châm lửa rồi.
"Phải đợi bao lâu nữa vậy?" Ta nửa khó chịu nửa tủi thân.
"Ngài không thích ta nữa cũng đúng, vì mang hài tử mà vòng eo của ta giờ đã to hơn một vòng rồi,ngài chán ghét ta âu cũng là chuyện bình thường."
Có lẽ thời kỳ mang thai khiến người ta dễ đa sầu đa cảm nhưng ta thực sự đã rơi lệ trong khi diễn rồi.
Thẩm Thanh Thức ôm ta dỗ dành.
"Sao có thể chứ, Khanh Khanh thon thả mảnh mai thì tựa nhược liễu phù phong*, còn khi đẫy đàthì lại tựa đoá mẫu đơn diễm lệ. Dù thế nào thì cũng đều là cực phẩm."
*Yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió
Ta đẩy hắn: "Mặc kệ ngài thích mẫu đơn đấy, ta chỉ thích hoa sen thôi."
"Ta muốn ngắm hoa sen."
Ta háo hức nhìn hắn và lặp lại: "Ta muốn ngắm hoa sen cơ."
Thẩm Thanh Thức vẫn im lặng.
Hoa sen nở vào mùa hè.
Bây giờ mới là đầu xuân.
Hắn có thể đi đâu để làm hoa sen nở đây.
Thẩm Thanh Thức ấn huyệt trên trán, nhớ lại lời dặn của đại phu.
"Đa số nữ tử sau khi mang thai đều trở nên nhạy cảm hơn. Thân là phu quân, ngài cần phải quan tâm nhiều hơn và cố gắng hết sức để đáp ứng những yêu cầu của sản phụ."
Hắn hôn lên trán ta, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ không phải là mùa hoa sen nở, chờ đến tháng bảy ta dẫn nàng đi ngắm nhé?"
"Không chịu đâu."
Ta ngước nhìn hắn, vô cùng tủi thân nói: "Thế tử, ngài thật vô dụng."
Thẩm Thanh Thức: "..."
Không đợi hắn nói thêm, ta đã đắp chăn lên người và nói: "Ta buồn ngủ rồi."
Sau đó chìm vào giấc ngủ trong một giây.
Thẩm Thanh Thức bị bỏ lại một mình đành nhìn vầng trăng khuyết ngoài cửa sổ, tức giận cười lớn.
13.
Mùng một tháng ba là ngày Lạc Vô Ưu thực hiện đợt châm cứu cuối cùng.
Sau thời gian này, Thẩm Thanh Thức sẽ có thể loại bỏ hoàn toàn chất độc còn sót lại ra khỏi cơ thể.
Nhưng tiểu thuyết mà, làm gì có chuyện thuận buồm xuôi gió chứ, vài chướng ngại nhỏ sẽ càng khiến mối quan hệ giữa nam nữ chính thêm phần khăng khít.
Hôm nay, kẻ thù của Tuyên Vương phủ sẽ đến ám sát hắn, Lạc Vô Ưu đang châm cứu thì bị gián đoạn, khiến Thẩm Thanh Thức rơi vào hôn mê nguy hiểm đến tính mạng.
Khi đó, Lạc Vô Ưu mới nhận ra tầm quan trọng của Thẩm Thanh Thức đối với mình và tình cảm giữa họ nhảy vọt.
Ta tính toán rồi, hôm nay chính là ngày lành tháng tốt, dọn đồ chạy trốn thôi.
Tangồi trong phòng gói ghém những thứ nhỏ nhỏ như trâm cài ngọc bích, khuyên tai đá quý, vòng tay vàng ròng và chiếc khóa trường sinh mà Thẩm Thanh Thức đích thân ban cho đứa bé trong bụng đang đặt trên bàn.
Mặt trên có khắc tên của một đứa trẻ.
--- Duy.
Dù là nam hài hay nữ hài thì cũng đều có thể gọi là Thẩm Duy.
Ta giật mình một lúc rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và bọc chiếc khóa trường sinh vào.
Sau khi thu dọn xong xuôi, ta đợi thêm một lúc nữa, trong sân bên kia truyền đến tiếng đao kiếm va chạm, có người hô to: "Bảo vệ Thế tử."
Ta biết cơ hội của mình đã đến.
14.
Sáu năm sau.
"Không sao đâu A Duy, nương thích ăn đầu cá."
"Nhưng A Duy không muốn ăn ớt xắt nhỏ."
Nữ nhi gọi nương bằng chất giọng non nớt của mình, cái miệng nhỏ cong lên bất bình.
"Nhưng nương cũng thích ăn, mấy thứ này không đủ cho nương ăn đâu."
Ta cũng chớp chớp mắt đáng thương nhìn nữ nhi của mình.
Cuối cùng bé con chịu thua, đưa bàn tay mũm mĩm đẩy đầu cá với ớt xắt nhỏ về phía ta.
Sau đó lầm bầm nói: "Nương ăn đi."
Ta ôm lấy cơ thể nhỏ bé mềm mại mũm mĩm của con bé, hôn chụt một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó rồi cười khen ngợi: "Biết hiếu kính trưởng bối, A Duy của chúng ta giỏi quá."
Cô bé được khen đã thẳng lưng lên, vẻ mặt kiêu ngạo.
Ta nhéo vào mặt con bé, lòng đầy thoả mãn.
Sáu năm trước,lúc ta trốn thoát khỏi Tuyên Vương phủ, hoàng đế Xuân Thú bị bạch hổ tấn công không lâu sau đó rồi qua đời, Thái tử lên ngôi kế vị.
Càn vương Nguỵ Tử Việt trước mặt dân chúng vạch trần tội mưu phản giếc cha, làm rối loạn kỉ cương, đảo lộn triều chính, tăng thuế đất quá mức của thái tử, cùng với Tuyên vương thế tử Thẩm Thanh Thức xây dựng một đội quân ở đất phong khởi nghĩa
Sau cùng, Thịnh quốc đã tách ra thành Đông Thịnh và Tây Thịnh.
Sau 5 năm chiến tranh khốc liệt, cuối cùng Tây Thịnh do Nguỵ Tử Việt lãnh đạo đã giành thắng lợi, thống nhất Thịnh Quốc thêm lần nữa.
Ngụy Tử Việt vừa lên ngôi đã phong hầu cho Thẩm Thanh Thức trở thành Tả thừa tướng.
Dưới một người trên vạn người.
Sau khi nghe tin này, ta thở dài một hơi, tuyến sự nghiệp của nam chính cũng gọi là ổn rồi, tất cả những gì còn lại chỉ là tuyến tình cảm giữa nam nữ chính thôi.
Nàng bỏ trốn một lần, hắn đuổi theo bắt về một lần.
15.
Mùa hè nóng nực, mặt trời như quả cầu lửa treo cao trên bầu trời, đến hoa cỏ cũng héo rũ xuống, bơ phờ.
Ta mua một căn nhà nhỏ và thuê một người hầu ở rất xa kinh thành.
Tiếng ve kêu không dứt trong đình viện khiến người ta bực bội.
Vài bông sen nước bồng bềnh trong ao, hương hoa thoang thoảng theo gió thổi vào mũi.
Lúc ta đang tịnh tâm lại, hộ vệ hoảng hốt chạy vào bẩm báo: "Tiểu thư mất tích rồi."
Sắc mặt ta cứng đờ.
"Mau đi tìm!"
Sau khi huy động toàn bộ hộ vệ tìm kiếm hơn một giờ, cuối vẫn không có tin tức gì về A Duy.
Chân ta càng lúc càng nhũn ra, trong lòng hoảng loạn, nước mắt tuôn rơi.
Mãi tới khi đi đến sông Nam Đầu, ta mới nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của A Duy.
Ta chưa kịp vui mừng thì nam nhân có dung mạo tuấn tú bên cạnh nữ nhi của ta ta đột nhiên lọt vào tầm mắt.
---Thẩm Thanh Thức.
Ba từ này đột nhiên xuất hiện trong tâm trí ta.
Dường như Thẩm Thanh Thức cũng đã phát hiện ra ta, hắn quay đầu lại mỉm cười với ta.
"A Nương!"
A Duy vui vẻ lao vào vòng tay ta.
Ta ôm con bé, cơ thể run rẩy không ngừng.
Nam nhân bước từng bước theo A Duy, nhìn ta cười dịu dàng nói: "Khanh Khanh, đã đến lúc về nhà rồi."16.
Hóa ra ta chưa bao giờ thực sự thoát khỏi tầm kiểm soát của Thẩm Thanh Thức.
Chưa đầy hai tháng sau khi ta trốn tới Kính huyện, người bên cạnh Thẩm Thanh Thức đã tìm thấy ta.
Chỉ là lúc đó Ngụy Tử Việt vừa mới lên nắm quyền, Thịnh Quốc đang vô cùng hỗn loạn, mà Kính huyện lại là một trong những nơi ít ỏi không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh.
Sau khi cân nhắc lợi hại, Thẩm Thanh Thức quyết định để ta ở lại đó.
Nhiều chuyện ta cứ thắc mắc mãi cuối cùng cũng được sáng tỏ.
Khi ta mới đến đây, thân thích của quan huyện muốn nạp ta làm thiếp nhưng bị hộ vệ của ta đánh bỏ chạy mất dép, trước khi rời đi, hắn vẫn còn cố đe d ọ a rằng hắn là tỷ phu của quan huyện, nhất định sẽ khiến ta phải trả giá.
Thế nhưng ngay ngày hôm sau, người này bị t r e o c ổ trước cửa nha môn, quan huyện cũng bị cách chức.
Khi đó bé con trong bụng ta mới được 7 tháng, ta bị người khác vu oan khắp các ngóc ngách của Kính huyện, nói rằng ta câu dẫn phu quân của nàng khiến ta suýt chút nữa thì sinh non bé con. Mấy ngày sau người dân phát hiện nàng gieo xuống giếng, trước khi chếc để lại một phong h u. y ế. t thư mới giải thích rằng phu quân của nàng mong nhớ ta nhưng không có được, nàng tức giận quá nên mới đổ oan cho ta.
A Duy ra đời vò mùa đông, ta đau đến mức hỏi thăm mười tám đời Thẩm Thanh Thức không ngớt, nước mắt làm mờ mắt ta, nhưng dường như ta nhìn thấy Thẩm Thanh Thức.
Hắn nắm tay ta, dịu dàng thì thầm bên tai ta.
"Là lỗi của ta, ta khốn nạn vì đã khiến nàng đau đớn như vậy."
Khi ý thức ta mơ hồ, ta nghe thấy tiếng gọi "Khanh Khanh" nhẹ nhàng thấu xương.
Ta chỉ nghĩ đó là một giấc mơ.
Khi A Duy lên 1 tuổi, hắn thường lén lút đến nhà ta chơi với con bé.
Thực lực của mấy hộ vệ mà ta tìm được ở tiểu huyện này căn bản không có cửa để đề phòng con cáo già Thẩm Thanh Thức.
A Duy chưa đầy một tuổi đã biết gọi ta là nương, những ngày đó ta vui đến nỗi mỗi ngày đều có thể ăn nhiều thêm vài bát cơm.
Thế nhưng chưa đầy mười ngày sau, ta đang cầm trống bỏi xoay lạch cạch chơi cùng A Duy thì bé con chăm chú nhìn ta, bỗng con bé mơ hồ kêu lên một tiếng nhưng ta vẫn nghe được mang máng hai từ: "Cha!"
Đầu ta đầy dấu chấm chấm hỏi.
Một tiếng gọi nương của A Duy mà ta phải dạy rất rất lâu nhưng ta chưa bao giờ dạy nó gọi cha cơ mà?
Hay là trời sinh ra bé con của ta đã biết gọi cha hả?
Khiến ta đau đầu phiền não mất mấy ngày.
Đến tận bây giờ ta mới biết hóa ra Thẩm Thanh Thức đã trộm dạy con bé.
Sang năm nay, khi A Duy bắt đầu nhớ được vài chuyện, Thẩm Thanh Thức thường thừa dịp hộ vệ và nha hoàn đưa con bé ra ngoài chơi mà lén lút dẫn con bé đi, còn dặn dò đám người hầu không được nói cho ta biết.
Ha hả, ta dùng móng chân cũng biết hộ vệ với nha hoàn của ta đã sớm bị hắn mua chuộc rồi.
Mọi chuyện rõ ràng đến nỗi ta không biết phải nói gì.
Tuyên vương phủ.
Không, bây giờ đã là phủ Thừa tướng.
Nhìn căn phòng quen thuộc, ta thở dài một tiếng.
Đi một vòng rồi lại quay về chỗ cũ.
Tối đến, ta tình cờ gặp được Lạc Vô Ưu.
Nhưng bên cạnh nàng còn có Ngụy Tử Việt, người đang ngồi chễm chệ trên ghế của đế vương.
Hai người bọn họ quấn quýt bên nhau, nhìn qua đã biết là một đôi uyên ương.
Nghe nói tháng sau Lạc Vô Ưu sẽ được sắc phong làm hoàng hậu.
Ta sốc nặng.
Trong lúc Ngụy Tử Việt và Thẩm Thanh Thạch đang nói chuyện, ta lén hỏi Lạc Vô Ưu: "Hoàng hậu nương nương, người và bệ hạ thế nào lại ở bên nhau vậy?"
Nhưng Lạc Vô Ưu như nhìn ra ta muốn hỏi điều gì, nàng cười nói: "Ngươi muốn hỏi ta vì sao không thích Thẩm Thanh Thức đúng không?"
Ta sờ sờ mũi chột dạ.
Lạc Vô Ưu nói tiếp: "Ta sẽ không thích một nam nhân có người khác trong lòng đâu."
"Trong lòng hắn trước sau như một chỉ có mình ngươi, mối quan hệ giữa ta và hắn chẳng qua chỉ là đại phu với bệnh nhân thôi."
Cùng là nữ tử với nhau, có lẽ Lạc Vô Ưu có thể đoán được một phần lý do tại sao lúc trước ta lại nghi ngờ nàng và Thẩm Thanh Thức, cho nên nàng đã thì thầm kể lại cho ta một bí mật.
17.
Đêm khuya, chờ A Duy say giấc nồng.
Ta suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định t ấ n công trực diện: "Thẩm Thanh Thức, ngài thích ta ở điểm gì?"
Thẩm Thanh Thức nghiêng đầu, khóe môi nở nụ cười: "Thích nàng mà cũng phải có lý do sao?"
Ta sững người một lúc.
Thích cũng cần có lý do sao?
Không cần sao?
Trước khi xuyên tới đây ta đã từng đọc rất nhiều truyện, xem rất nhiều phim, nam nữ chính đều có lý do thích nhau.
Ta cũng sẽ phân tích rõ ràng tại sao nam chính lại thích nữ chính, tại sao nữ chính lại thích nam chính.
Vì lương thiện, vì kiên cường, vì thông minh, vì cùng quan điểm, vì tam quan phù hợp...
Mà đối với Thẩm Thanh Thức, tất cả những gì ta thể hiện ra bên ngoài trong ba năm ở cạnh hắn chỉ là nhát gan yếu đuối, ích kỷ hám lợi.
Chúng ta vốn không cùng quan điểm sống, không cùng suy nghĩ, ta đương nhiên không tin người đã từng gặp qua hàng ngàn mỹ nhân như hắn lại đi thích ta chỉ vì ngoại hình.
Tóm lại, ta không tin Thẩm Thanh Thức thích ta.
Đang suy nghĩ, ta chợt nhận ra một điều.
Có lẽ ta không nên nhìn Thẩm Thanh Thức với suy nghĩ bình thường.
Thẩm Thanh Thức là một yandere, một chữ "thích" của yandere không thể nào giải thích bằng lẽ thường.
Lật ngược vấn đề lại, hóa ra ta vốn không nên dùng suy nghĩ tầm thường của mình để giải nghĩa suy nghĩ của Thẩm Thanh Thức
Thực ra, ngay từ ban đầu trong nguyên tác không hề nói rõ vì sao Thẩm Thanh Thức lại yêu Lạc Vô Ưu.
Vì thiện lương, vì hoạt bát, vì kiên cường nhưng cũng rất đỗi nhu thuận, tất cả đều là những phán đoán chủ quan của riêng ta.
Không một ai biết yandere thực sự thích gì.
Có thể bất kỳ lời nói hoặc hành động vô ý nào cũng có thể khơi dậy "tình cảm" của yandere.
"Thẩm Thanh Thức."
Ta nhẹ nhàng gọi hắn: "Ngài có thể thả ta đi được không?"
Nụ cười trên môi Thẩm Thanh Thức phai nhạt: "Khanh Khanh bằng lòng bỏ ta mà đi nhưng có thể nhẫn tâm bỏ lại A Duy không?"
Ta lẩm bẩm: "Không thể."
"Vậy Khanh Khanh ở lại bên ta đi."
"Sáu năm qua, lẽ ra nàng phải hiểu thế giới này nguy hiểm đến mức nào."
"Nàng vốn phải hiểu rõ nàng và A Duy đã phải chịu bao nhiêu bất công, gặp phải bao nhiêu nguy hiểm khi lưu lạc bên ngoài rồi mới đúng chứ?"
"Nói đến gã quan huyện kia, nếu không có ta thì Khanh Khanh sẽ ra sao đây?"
"Chờ đến khi A Duy lớn lên, nếu bé con cũng gặp phải chuyện này thì nàng có thể làm gì?"
Đúng vậy, thế giới này vốn đã bất công với nữ tử. Ta không phải là thần y, sát thủ hay đặc vụ xuyên vào, cũng không có tài kinh doanh hay bất kỳ kỹ năng nào khác. Vậy nên cho dù ta có thể tự bảo vệ mình nhưng cũng không thể bảo vệ được A Duy chu toàn.
Trong lòng đã quyết định xong, ta nhìn Thẩm Thanh Thạch, đột nhiên cảm thấy mình cũng điên rồ không thua gì hắn.
Thẩm Thanh Thức tuấn tú, giàu có, chung thuỷ hết mực, chỉ là có chút chiếm hữu và điên cuồng, người bình thường đều không chịu nổi.
Nhưng thực ra ta cũng đâu bình thường.
Ta là một độc giả trung thành của tiểu thuyết yandere, nếu không thì ta cũng sẽ không rảnh mà đọc nguyên tác.
Ta khao khát tìm kiếm tình yêu nồng nhiệt đến mức muốn nu ốt ch ửng đối phương của yandere.
Ở thế giới thực, ta không thể yêu ai vì ta cảm thấy hầu hết những người xung quanh ta không yêu một cách trọn vẹn, bọn họ không chân thành, cũng chưa từng nghĩ sẽ ở bên nhau suốt đời suốt kiếp.
Với ta mà nói, nếu một mối quan hệ đã định sẵn sẽ kết thúc trong sự chia ly thì tốt hơn hết là đừng nên bắt đầu.
Khi xuyên đến thế giới này, ta còn tưởng rằng Thẩm Thanh Thức thích nữ chính nên ta mới không thể tin được rằng hắn thật sự thích ta nên tìm mọi cách để trốn thoát.
Mà bây giờ.
Ta nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam nhân trước mặt rồi khẽ mỉm cười.
Vậy thì, Thẩm Thanh Thức, ta sẽ không bao giờ để ngài đi nữa.
Phiên ngoại 1.
La Vô Ưu: "Thế tử, trong lúc trị liệu xin đừng sinh hoạt phu thê."
Thẩm Thanh Thức: "?"
Lạc Vô Ưu: "Chắc hẳn thế tử cũng nắm rõ được thân thể của mình, nhưng nhiều năm rồi ngài vẫn... chẳng biết tiết chế gì cả."
"Thế nên bây giờ thận ngài... khụ, hư rồi."
Thẩm Thanh Thức: "..."
Mãi lâu sau.
Thẩm Thanh Thức: "Mong Lạc đại phu đừng nói cho phu nhân ta biết."
Lạc Vô Ưu: "Đó là điều đương nhiên, thân là đại phu nhất định sẽ bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân."
Phiên ngoại 2.
Vào năm Thiên Nguyên thứ năm mươi sáu, ở Hoài Khôn thành, Tuyên vương thế tử cùng thế tử phi đi du ngoại.
Một lão già say rượu có ý đồ khi.nh nhục thế tử phi nhưng bị Tuyên vương thế tử một cước đ..á g..ã..y xư.ơ.n..g s.ư.ờ.n khiến ông ta suýt ngỏm.
Sau khi tỉnh dậy vào ban đêm, ông ta đứng trên cầu bị trượt chân rơi xuống nước, hơn mười ngày sau, t..h..i t..h. ể trương phình của ông ta mới được phát hiện.
Nữ nhi của ông ta, Lạc Vô Ưu đã gắn bó không rời mẫu thân kể từ đó.
Ba năm sau, mẫu thân nàng qua đời, trên đường đi nương nhờ người thân, nàng gặp phải bọn sơn phỉ phải nhảy xuống vực để bảo vệ sự trong sạch của mình.
Nửa năm sau, Lạc Vô Ưu sống sót một cách kỳ diệu, bắt đầu một câu chuyện huyền thoại ở kinh thành.
Ở một thời không song song khác.
Tuyên vương thế tử và thế tử phi chưa từng đến Hoài Khôn thành.
Vào năm Thiên Nguyên thứ năm mươi sáu, cả Lạc Vô Ưu và mẫu thân đều bị người cha nát r.ư.ợ.u đánh ch.ếc.
T .h. .i t.h. ể của Lạc Vô Ưu bị phụ thân nàng bán cho một phú thương để phối âm hôn với nam tử út bất ngờ qua đời.
Nhưng âm h ồ n nàng đã sống lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co