Truyen3h.Co

Tuyen Tap Cho Nhung Trai Tim Dang Lon Truyen Ngan Hoa Hoc Tro Magazine

04:15 AM

Sớm tinh mơ, tờ mờ. Thế mà nỡ lòng nào, Hiếu gõ như vỡ kính cửa sổ căn phòng tầng thượng của nhà hàng xóm (mà nó đã hì hục trèo sang). Ấy là "đại bản doanh" của láng tỏi láng giềng mười bảy năm có lẻ. Để rồi "nạn nhân" ngáp ngắn, ngáp dài mở cửa chui ra, dụi mãi quầng thâm trên mắt:
– Chuyện gì thế? Ngồi xuống cho bình tĩnh cái!
Ngồi bệt.
5 phút trôi qua trong yên lặng.
10 phút trôi qua trong yên lặng.
Trang (chủ nhà) ngoái cổ nhìn lại cái cửa sổ (mà bên trong là căn phòng ấm áp thôi rồi của nó), xong hất hàm:
– Thế là quá đủ! – Đoạn định bỏ mặc thằng bé để quay lại "thiên đường trong chăn ấm".
– 2 giờ sáng: Tao nhắn tin tỏ tình, à, bày tỏ tình cảm với nó. 15 phút sau nhận được tin nhắn từ chối. 4 giờ, chuyện đến tai 2 người nữa. Giờ là mày.
Hiếu bình thản như đọc nôi dung chương trình tivi sắp phát sóng. Trang – tất nhiên: há hốc mồm, đờ đẫn.
– Mày đã làm gì thế? – Trang thì thào cứ như vừa nghe một vụ trọng án, mà bị can là thằng bạn mười bảy năm cái "bánh đa mỏ vịt" chia đôi – Mày điên à?
*

Trang học chuyên ngữ. Cá tính, học hành tanh tưởi và... n điểm cộng. 2 điểm trừ duy nhất: vụng về kinh hoàng và... mù net toàn tập!
Tất nhiên đây là Trang-khác: Trang CNN.Không phải là Trang hàng xóm (vốn "tốt bụng" – cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng).
Thây kệ! Quan trọng là, sau một vài năm cấp hai học cùng nhau, một vào năm tiếp theo cùng ở trong nhóm bạn bè thường xuyên tụ tập và từng ấy thời gian rất ít tình cảm với một đứa con gái không biết (lẫn không chịu) làm gì cả, thì: Vào hồi 13h ngày 13 tháng 10 năm 2006, trên đường từ nhà cái Linh đến trung tâm chiếu phim quốc gia, trái tim Hiếu bỗng ngân lên một giai điệu thảng thốt – trước Trang CNN!
Mất thêm một vài ngày nguỵ trang sau vẻ bề ngoài ương ương dở dở, ngu ngu ngơ ngơ những mong đào sâu chôn chặt "khối tình", thì sáu ngày trước, hàng xóm mới "được" rõ đầu đuôi cơ sự.

– Tao phải làm gì đây? Tao biết làm thế nào bây giờ? Tao sắp đi rồi! Nhỡ đến lúc tao về, nó... đã....ấy...thì sao??
– Cho tao nghĩ đã. Mày bình tĩnh, chuyện này không thể vội được!
Thế, Trang (hàng xóm) lại lụi cụi ngày ngày mài quần ở trường rồi lớp học thêm. Bù đầu. Chỉ biết rằng sẽ khuyên Hiếu đừng nói, nhưng vẫn đang lăn tăn xem phải khuyên thế nào để nó nghe cái rụp?
Trong khi đó, Hiếu chỉ ở nhà chờ ngày lên đường "tây du...học", chờ ...tư vấn của quân sư láng giềng. Ôi thảo nào! Nhàn cư vi bất thiện đây mà! Khổ lắm!
*

– Nguyên văn, mày đã nói gì hả Hiếu?
– Con Linh đã bảo tao nói vừa phải thôi, không sau này không nhìn mặt nhau được nữa thì....bách nhục! Thế nên tao nói... bình thường, đại khái là bảo quý nó.
– Rồi nó nói rằng: Tớ bất ngờ, tớ cảm ơn vì ấy đã dành tình cảm cho tớ, nhưng tớ không thể...
– Con Linh kể với mày à? Hay thằng Cường?
– Không! Tự tao biết! Tao kinh nghiệm đầy mình, mày hiểu chưa?
Hiếu không cần hiểu, cũng chẳng muốn hiểu vì sao, thế nào mà Trang đầy mình kinh nghiệm. Trang CNN cơ. Sao nàng lại từ chối nó?
Cái mặt thẫn thờ, gà mờ và lờ đờ của Hiếu làm thui chột bất cứ ý tưởng thông thái nào chấp chới loé lên trong đầu Trang. Cái nhìn xa xăm của nó làm Trang mủi lòng, Chẹp, không nhớ "first love" của mình có thế không nhỉ?
– Bây giờ mày đang thế nào hả Hiếu? Mặt mày như phủ một màn sương bí hiểm, quả thực là từ hồi mày kết nó, tao chả hiểu mày nghĩ gì trong đầu?
– Tao nghĩ gì? Tại sao tao lại thích nó? Tại sao... Trời lại quá đáng thế? Tao đang chuẩn bị đi học cơ mà, tao định học xong rồi về mới yêu cơ mà! Sao tao lại thích nó, sao lại vào lúc này và sao lại là nó chứ không ai khác?
Hiếu cáu kỉnh đầy... bất lực. Cái đầu theo khối tự nhiên của nó không chấp nhận bất cứ một câu hỏi nào không lời giải hoặc đáp án nhập nhèm. Ngô ra ngô và khoai phải là khoai (trừ khi chính tay Hiếu đây "chế tạo" ra cái nửa khoai nửa ngô!).
Trang mủm mỉm, lắc đầu:
– Nghĩ lại, con trai tụi mày cũng thật kì lạ. Cái gì cũng lên kế hoạch sắp xếp rõ ràng. Chỗ này là ngăn gia đình, kia là ngăn đánh giặc, yêu đương cũng cho vào ngăn riêng.
Ngừng lại vài giây ngẫm ngợi, Trang chợt quay sang Hiếu, giọng bỗng "bức xúc" thấy rõ:
– Không phải kì lạ, mà là quái đản! Lập trình cả tình yêu! Này, sao mày không biết nâng niu cái cảm xúc lần đầu tiên sống 18 năm trên cõi đời này mày mới biết đến, đồ ngốc?
– Thế cứ đầu tiên là mày nâng niu thôi à? Thứ hai, thứ ba thì sao? Thất bại ê chề thế thì nâng niu cái nỗi gì?
– Ahhhhh! Thế mày xem phim lần 3 cũng giống lần 1 à? Tất nhiên mỗi lần mỗi khác,nhưng lần đầu tiên luôn có ấn tượng đặt biệt! Tất nhiên, tao nâng niu tất cả! Và nói chung, kết quả không quan trọng, cảm xúc mới là đáng quý. Mà mày vừa nói gì? Thất bại à?
– Đúng, tao đang chơ vơ như kẻ thua trận! Thảm quá! Nản quá! Ức quá! Sao nó lại từ chối tao?
Hiếu đọc thấy cái gì bức bối và ngùn ngụt tức giận trong ánh mắt Trang đang nhìn nó không chớp. Chả hiểu gì cả. Nó có nói sai gì đâu?

*

Nghĩ lại cái đoạn độc thoại của Trang. Hơi bị phi thường vì kể cả mama mắng thì Hiếu cũng phải cố chen vào vài câu cự nự!
– Thật sự thì mày nghĩ gì thế? Tình yêu là cuộc chinh chiến, trận quyết đấu hay trò chơi, mà thắng thua lại là chuyện để cay cú? Nào, thế nếu nó gật đầu, thì rồi sẽ thế nào nữa? Chúng mày tách ra đi chơi riêng chăng? Huống chi, người bị tổn thương và được quyền bực mình là cái Trang chứ không phải là mày! Nó quá quá quá bất ngờ. Đang có một thằng bạn chơi được, tự dưng nó bảo thích mình! Nghỉ chơi nó không xong, mà "hồn nhiên" như xưa để nó tiếp tục bồ kết thì chết à? Thật là ích kỉ, chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình! Mày có lỗi, lỗi to như hai con bò! Ai cho mày cái quyền kêu ca, rầu rĩ và bức xúc?
Hiếu im im, không rõ ngấm đòn hay bức bối. Trang thở phù một cái lấy hơi, chỉ để cũng im lặng đăm đăm nhìn mấy cái cây nho nhỏ.
Chợt Hiếu phì cười:
– Con Linh với thằng Cường biết chuyện, toàn khuyên tao kiểu "thua keo này ta bày keo khác". "Hiếu ơi cố lên". Bó tay! Đấy, tại chúng nó mà tao như thế chứ!
Trang gật gù. Bỗng nó nghiêng đầu, tay khum khum úp vào cạnh tai để nghe cho rõ. Và mắt nó dần dần bừng lên rạng rỡ.
– Máy bay! Hiếu ơi!
Trang kéo tay Hiếu. Hai đứa vội vàng trèo lên nóc cái phòng tầng thượng của Trang. Từ đây, Trang nghển cổ, đưa mắt tìm nơi phát ra tiếng ì ì. Trời vẫn nhá nhem. Chỉ thấy nhấp nháy những vệt đèn trên thân máy bay.
Trang hồ hởi:
– Mày có nhớ hồi mình đi mẫu giáo không?
Chẳng đợi Hiếu trả lời, nó bắt loa tay lên miệng (không màng rằng kha khá người còn chưa binh minh!):
– Chú phi công ơi, xuống đây chơi!!!
– Húhú! Chú phi công ơi! Xuống đây chơi!!
Hiếu cũng gào lên theo Trang. Binh thường nó đã chạy mất dép, bảo những trò tương tự "xả stress" (theo ngôn ngữ của Trang) là hâm đơ, rồ dại. Nhưng trong Hiếu khi ấy bỗng hiện về vừa trong sáng, vừa ấm áp hình ẩnh hai đứa nhóc con hoa tay múa chân loạn xị và cố kêu thật to. Tin tưởng một ngày nào đó, chú phi công sẽ nghe thấy và cái máy bay to tướng sẽ đỗ trên nóc nhà!
Thật may khi Trang vẫn còn giữ những cảm giác và thói quen trong trẻo thơ ấu mà với Hiếu, nó đã ẩn sâu khiến Hiếu đôi khi quên mất nó từng là một phần, rất sâu sắc của mình. Điều gì làm Trang vừa trẻ con vừa người lớn hơn Hiếu và Hiếu cũng vừa người lớn mà vẫn vừa trẻ con hơn Trang? Lạ lùng và kì diệu thay!
– Chuyện này thật không thể vội được!
– Cái gì cơ? Việc chú phi công xuống đây á? – Hiếu ngơ ngẩn.
Trang phá lên cười:
– Sao mày có thể nghĩ thế nhỉ? Tao đang nói chuyện yêu đương của mày đấy!

*

Nhà Trang có một cây lộc vừng xù xì, trong cái chậu to và nặng trịch, lúc nào cũng ngập ứ nước (theo đúng "mốt" chơi cây năm đó). Mùa này, lá lộc vừng còn lơ thơ trên những nhánh cây cũng đã khô cong queo. Gió vù vù.Lá ru ru.
– Tao biết chú phi công chẳng bao giờ xuống đây. Chú ý ấy có lịch trình rồi. – Trang tẩn mẩn.
– Thế à? – Hiếu cố tình nói giọng ngơ ngác, như thể đó là một điều ngạc nhiên lắm.
– Bay thế "nhân tạo" lắm. Chán. Tao thích những gì tự nhiên, nhìn kìa!
Rất khẽ khàng, một mảnh lá bứt mình theo gió. Trang đưa tay ra chờ. Lá xoay xoay rồi rơi ngay trên tay.
– Mày đem về, giữ lại ngày hôm nay. Nhớ lá lộc vừng bay ra sao. Khi nào thấy "đủ" thì tự nó xoay vòng, tự nó trôi. Chuyện này và những chuyện tương tự của mày, lúc nào đến sẽ đến. Không vội được mà cũng chẳng thể lập trình! Đừng cố gồng mình cũng như đừng chạy trốn.

*

Moscow, những ngày đầy tuyết.
Trong chiếc lọ thuỷ tinh trong veo, còn nguyên một cành lộc vừng khô giòn. Khô xác đến cùng kiệt, nhưng vẫn vẹn nguyên chứ không vỡ vụn.
Mảnh lá ấy, từ cây lộc vừng thân xù xì trong cái chậu to và nặng trịch, lúc nào cũng ngập ứ nước. Nhưng là cây lộc vừng ở nhà Trang. Trên sân thượng nhà Trang, một buổi sáng lộng gió...

LAX

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co