Truyen3h.Co

U23 23 Anh Nang Ghep Lai Thanh Mat Troi

Nguyễn Công Phượng một cậu nhóc vừa mới sáu tuổi, năm nay cậu vừa đi học mẫu giáo .
Tưởng chừng như cuộc sống của một thằng nhóc như cậu chỉ đơn giản là ăn và ngủ , ai ngờ sáu tuổi chính là cột mốc bắt đầu sự bế tắc trong cuộc đời dài ngoằng của cậu .

- Anh Phượn ơiiiiiiii , Mở cửa cho Thăn đi , Thăn không vào được ..... Anh ới ời ơi .... Anh Trườn quái vật không có mắt ới ời ơi .... Mở hộ Thăn cái cửa đi anh vợ tương lại ới ời ơi.

Vũ Văn Thanh là thằng nhóc con của chú Vũ Văn Hộ nhà ở cuối phố vừa dọn vào năm ngoái .
Năm nay nó mới có năm tuổi, còn đớt đát nói tên mình chưa rõ nhưng chẳng biết nó nghĩ gì mà cứ sáng nào cũng sang nhà cậu kêu réo um sùm .
Đã đớt còn lý sự nữa chứ , xưng em được rồi , bày đặt xưng tên , để rồi ai không biết tưởng nó tên Thăn không .

Công Phượng âm thầm phiền não và thở dài .
Tại sao cậu lại cảm thấy bế tắc ở tuổi lên sáu thế này chứ ?

Văn Thanh là một thằng nhóc nhìn bình thường như những thằng khác thôi , có khi nó nhỏ tuổi hơn thì đáng lẽ Công Phượng phải ra dáng anh lớn yêu thương nó . Nhưng sự thật thì cái thằng đấy không thể nào yêu thương vào nổi , nó xàm một cách trâu tró luôn ấy .
Còn nhớ có lần , nó đi ngang sạp cô bán thịt người ta kêu " Cô ơi cho cháu một kí thịt thăn " là nó quay sang mếu máo .

- Anh ơi , người ta đòi ăn thịt Thăn .

Ôi lạy mẹ , thịt thăn người ta nói là thăn bò, thăn trâu , thăn heo chứ có phải thế giới này ai cũng đớt như nó đâu mà làm ra cái vẻ mếu máo đó .
Vả lại chắc có cho tiền người ta cũng chả thèm nhìn đến cái miếng thịt dai như da trâu của nó đâu .
Công Phượng âm thầm khinh bỉ Văn thanh như thế , nhưng bề ngoài vẫn ra dáng người anh lớn hơn một tuổi xoa đầu an ủi nó .

Và bây giờ , ẹt đờ máu mờn .
Giống như một buổi sáng thường ngày , Công Phượng đang ăn sáng chuẩn bị đến trường mẫu giáo của mình thì lại nghe cái thằng đớt đát kia kêu réo .
Cậu bỏ ly sữa uống còn dang dở của mình xuống, chạy ra liếc Văn Thanh qua cái cổng sắc .

- Thằng nào ?

Văn Thanh nhìn anh Phượng của nó lại bật chế độ đanh đá thì làm mặt cún với anh .

- Phượn ơi mở cửa Thăn vào , Thăn đứng hàng rào muỗi cắn Thăn au .

Thăn đau thì kệ con bác Hộ chứ .

Công Phượng âm thầm khinh bỉ Văn Thanh tập thứ n .

Công Phượng mới có sáu tuổi, tóc cậu khác với mấy bạn cùng trang lứa , nó cứ xoăn tít lên ấy, nhìn vừa ngố vừa đáng yêu .
Da Công Phượng thì trắng mềm như sữa , tưởng tượng cắn vào có khi sẽ ngọt lịm luôn ấy .
Nhưng nhìn lại cái thằng Văn Thanh tay chân ngắn cũn cỡn kia , đen xì xì một mẩu, đã xấu còn hay làm vẻ dễ thương.
Ghét không chịu được, nhưng cậu vẫn rất là hiền từ mở cái cổng sắc cho nó đi vào nhà .

Văn Thanh hệt như con chó xổng chuồng , được cậu mở cổng một cái liền chạy ùa vào trong .
Nhưng khi nó thấy anh Phượng của nó còn đang loay hoay với cái cổng sắt thì chạy đến kéo tay anh .

- Anh Phượn , để Thăn giúp anh .

Công Phượng nhìn nó nhe răng cười với mình thì nhíu mày , gõ vào đầu nó một cái .

- Suốt ngày mày chỉ biết có cười à ?

Văn Thanh bị đánh oan ức cũng không mếu máo , vẫn kiên trì giúp anh Phượng đóng cái cổng sắc nặng trĩu.

Sau đó quay mông kéo tay anh vào nhà .

Văn Thanh chạy thẳng vào bếp nhà Công Phượng, trèo lên ghế ngồi ngay ngắn rồi hí hửng nhìn Xuân Trường .

-  Anh vợ tương lai, cho Thăn ly sữa socola không đường , không có vị socola đi .

Xuân Trường là anh trai của Công Phượng , nhưng mỗi lần Văn Thanh chạy sang đây đều giống như biến hắn trở thành con sen cao cấp .
Đày đọa đủ đường , nhưng Xuân Trường lại không có cách nào quẳng thằng này vào nơi nào đó xa xôi ngoài vũ trụ mãi mãi .
Nên đành tốt bụng rót cho nó một ly sữa tươi .

Công Phượng cũng trèo lên ghế , tất nhiên với mẩu chân ngắn ngủn của mình thì ngoài trèo ra, cậu chẳng còn cách nào để ngồi đàng hoàng lên đấy .

Cậu lấy ly sữa của mình , tiếp tục uống mặc kệ ánh mắt thèm khát của Văn Thanh .

Mà thằng đấy thèm khác cái gì cậu cũng không hiểu nổi.

- Nè , bạn Thăn .

Xuân Trường rót sữa cho Văn Thanh , còn không quên dùng đôi mắt to tròn xinh đẹp như ngàn tia nắng ấm vòng tay em xanh ước mơ , ngày là ngày qua phố nắng trêu đùa thêu hồng đôi má , ới cuộc đời... À không,  lái xa quá vòng về .

Xuân Trường còn không quên dùng đôi mắt to tròn của mình để liếc thằng nhóc mới có năm tuổi kia một cái .
Ối giồi , dù ai nói ngã nói nghiêng ăn thua với với thằng nhóc quá hèn rồi ,  phải không cả nhà ?

Văn Thanh ôm ly sữa, uống một ngụm rồi như sực nhớ gì đó liền trèo khỏi ghế , chạy ra cổng nhà Công Phượng, mở toang cổng  , hét lớn .

- TÒN TẠO , MÀY ĐÂU RỒI .. LỌT CỐNG HAY XE BẮT CHÓ BẮT MÀY RỒI ... TÒN TẠO .... TÒN TẠO ... KHÔNG LẼ TỪ ĐÂY THĂN PHẢI MỒ CÔI BẠN SAO... TÒN TẠOOOOOOOOOO...

Văn Thanh dùng hết sức bình sinh , chổng mông vào cửa chính nhà Công Phượng hét tên Văn Toàn .

Văn Toàn bằng tuổi Văn Thanh , hai thằng nhà ở sát vách, sáng nào cũng cùng nhau ra nhà Công Phượng rồi ba đứa được Xuân Trường đưa đến trường mẫu giáo .

Sáng nay cũng như mọi hôm , Văn Thanh thức dậy ghé qua nhà Văn Toàn , đạp cửa , lôi kéo cái thằng mới có sáu tuổi mà tóc đã phai màu kia ra khỏi nhà .
Sau đó cả hai cùng đến nhà anh Phượng, nhưng rốt cuộc trong quá trình đi thì Văn Thanh làm rơi rớt Văn Toàn ở chỗ nào nó cũng không biết.

Công Phượng mải mê khinh bỉ Văn Thanh, nên cũng quên luôn .

Kết quả bây giờ phải chạy tán loạn đi kiếm .

- Văn Toànnnnn .

- Tòn Tạooooooo.

- Tòannnnnnnnnm.

Xuân Trường đang yên ổn trong nhà nghe tin Văn Toàn bị Văn Thanh làm rơi rớt đâu đó cũng đành chạy ra tìm .

Công Phượng cũng tương tự.

Văn Thanh thì sợ mồ côi bạn nên vắt mông lên đầu mà tìm .

Bụi cây , rãnh cống , thậm chí cái thùng rác nó cũng moi ra tìm xem Văn Toàn có ở trong đó không.
Và tất nhiên với sự xàm đú của Văn Thanh thì một cọng tóc của Văn Toàn cũng không lụm được.

Xuân Trường lớn già cái đầu , đôi mắt đã thoái hóa và híp tịt vào nhau ,  nhưng bù lại cái não có nhiều nếp nhăn hơn cái thằng năm tuổi kia .
Hắn chạy về nhà Văn Toàn xem cậu có quay về không, rốt cuộc thì thấy thằng nhóc ôm chiếc cặp màu vàng vàng ,có in hình Big Bang đi ra .
Văn Toàn dụi mắt nhìn Xuân Trường

- Anh Trườnggggg.

Xuân Trường nhìn Văn Toàn lơ ngơ như vừa thức dậy thì cười ngọt xoa mái tóc màu xanh nhạt , nhuộm giống mấy thần tượng của thằng nhóc .

- Sao em chạy về đây , Văn Thanh nó tìm em đến sắp chui đầu vào thùng rác luôn rồi kìa .

Văn Toàn lớ ngớ nhìn ra sau lưng Xuân Trường tìm kiếm cái bản mặt của cái thằng kia , nhưng chỉ là một khoảng trống mênh mông , nên nó liền chuyển ánh mắt về mặt Xuân Trường .

- Ban nãy em mang lộn giày , em nói với Thanh em quay về nhà đổi mà .

Xuân Trường nhìn Văn Toàn chớp chớp mắt thì cười hiền nắm tay cậu .

- Đi thôi ...  Về nhà anh, rồi anh đưa ba đứa đi học .

Xuân Trường đứng trước mắt Văn Thanh là tên quái vật không mắt , nhưng trước mắt Văn Toàn chính là chuẩn kiểu oppa Hàn Quốc của nó ấy.

Trong mắt nó , anh Trường là chuẩn không cần chỉnh luôn .

Văn Toàn mù quáng ở tuổi lên năm .

Nhìn bàn tay be bé của nó nằm gọn trong tay anh Trường, Văn Toàn liền cong môi cười với anh .

- Anh Trường... Tòn hỏi anh này , được ... Được hông ạ ?

Xuân Trường cười hiền như ông bụt với Văn Toàn  .
Da của thằng nhóc rất trắng , thậm chí còn trắng mềm hơn cả da Công Phượng ấy . Nên sự đối lập giữa vành tai và khuôn mặt liền bán đứng vẻ mặt bình tĩnh của thằng nhóc .

Xuân Trường nhìn thấy Văn Toàn ngại ngùng nắm chặt lấy tay mình thì cười híp cả mắt .

- Toàn nói đi . Anh nghe .

Văn Toàn cúi gằm mặt , ánh mắt của Xuân Trường liền chỉ có thể đáp trên khuôn môi đỏ au của thằng nhóc .

- Anh Trường ... Anh đừng thích ai ... Có được hông ?

Xuân Trường đột nhìn muốn bật cười, nhưng anh vẫn kiềm chế lắc lắc tay Văn Toàn, hỏi lại .

- Sao vậy ? ... Tòn không muốn anh có người yêu sao ?

- Không , anh không được có người yê....u .

Xuân Trường còn nó chưa xong thì Văn Toàn đã ngẩng mặt lên hét toáng với anh .

Xuân Trường không những không bực , ngược lại còn rất cưng chiều híp mắt cười với thằng nhóc .

Văn Toàn biết mình quá lời thì liền cúi mặt , vành tai của nó còn đỏ hơn gấp mấy lần nữa khiến cho Xuân Trường không kiềm được mà nhìn chằm chằm .

Văn Toàn bỏ tay khỏi tay anh, cúi mặt vân vê vạt áo. Không biết thằng nhóc suy nghĩ gì mà anh thấy nó cắn cắn môi .

- Anh Trường đừng thích ai .... Anh đợi Tòn lớn .... Có được không?

Văn Toàn chỉ mới là đứa nhóc lên năm , thích ai đó liền không ngại ngùng nói thích , thương ai đó liền không ngại ngùng nói thương hay nói cách khác thằng nhóc cũng không biết cách kiềm chế tình cảm của mình .

Xuân Trường nhìn Văn Toàn , màu đỏ trên vành tai của thằng nhóc đã lan lên bầu má tạo ra một vẻ đáng yêu khó tả .

Giống như ánh nắng đầu tiên của ngày , ấm áp dễ chịu nhưng mong manh khó nắm bắt .

Xuân Trường khẽ nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Văn Toàn cười híp mắt .

- Được , anh đợi Tòn lớn .

Văn Toàn nhìn Xuân Trường, mặt thằng nhóc càng ngày càng đỏ , nhìn như quả dâu tây luôn ấy .
Nhưng anh Trường bảo sẽ đợi Toàn , có phải anh Trường cũng thích Toàn như cách nó thích anh không.
Một sự rung động khó tả đầu đời mà Văn Toàn trải qua .

Nó nhìn anh Trường, cười híp mắt đung đưa tay anh .

Nhưng bà bắn ngay đầu là ngay cái lúc người ta hẹn ước mùi mẫn đậm đà như tô bún mắm thế này , thì vũ Văn Thanh chui từ cái thùng rác nào đó ra , chúa không hề biết . Nó chạy đến nắm lấy tay Văn Toàn , thậm chí còn lố lăng đến khóc sướt mướt.

- Tòn đây dòi .... A huuuuuu ... Thăn tưởng Thăn mồ côi bạn rồi chứ ? ... Anh Trường quái vật , anh tìm được nó ở cái sở thú nào vậy .... Người ta có bạc đãi Tòn hông ? ... Có bắt Tòn đu dây , lột chuối , múa bụng , đạp xe hông .... Hu hu hu .

Xuân Trường đang cười tươi như ánh mặt trời thì Văn Thanh xuất hiện, mây giăng đầy đầu .

Hắn nắm tay Văn Toàn kéo ra sau lưng mình , trừng đôi mắt to tròn với Văn Thanh . Nhưng anh còn chưa kịp lên tiếng thì Văn Toàn đã xù lông .

- Bạn Thăn , tưởng Tòn là khỉ à ?

Văn Thanh nhìn Văn Toàn bật chế độ xù lông thì âm thầm rút lui , cười hề hề .

- Có âu , người ta lo cho Tòn thôi ... Chứ có ý gì âu .

Văn Toàn bắt chước Xuân Trường, à không đây không phải là sự bắt chước , cậu chỉ đang díp mắt khinh bỉ Văn Thanh thôi , chứ mắt Văn Toàn vẫn to tròn mà.

Văn Thanh nhìn mắt Văn Toàn díp lại liền quay sang nhìn Xuân Trường , giống như đang chơi trò tìm ra sự khác nhau giữa hai chân dung, thằng nhóc hí hửng ra mặt .
Xuân Trường biết tỏng Văn Thanh lại xàm đú cái gì nên thấy bóng vị cứu tinh đang ở xa xa kia thì vẫy tay .

- Phượng ... Phượng... Lại đây .

Công Phượng lê cái thân be bé của mình đi đến , nhìn Văn Toàn một cái liền biết không có chuyện gì xảy ra , nên quay mũi sang Xuân Trường , nói một câu dằn mặt .

- Đừng có mà Phượng, Phượng nghe mệt tai lắm .

Xuân Trường nhìn công Phượng .

Âm thầm nuôi dưỡng ý định về nhà sẽ kêu bố mẹ từ cái thằng tóc xù kia .

Nhưng ngoài mặt ok am phai éo dám cãi lại Công Phượng, mặt dù thằng ấy chỉ có một mẩu như bánh mì ăn thừa .
Chỉ cần sút một phát sẽ bay ra tận nơi xa xôi nào đó ngoài vũ trụ .

Có lẽ khi mà sinh ra Xuân Trường và Công Phượng ra, ba mẹ hai người đã không biết cách chọn lựa thiên thời địa lợi, để bây giờ khi mà sinh ra hai thằng cách nhau những mười một tuổi . Thì cỏ lại cao hơn lúa , và Công Phượng chẳng khác gì anh Xuân Trường. Ha ha ha .

_______________________________

Đó lại xàm rồi đó , định viết một đằng, viết ra nó đi một nẻo .
Rồi rốt cuộc phần này để nói về điều gì ?????
Hay chỉ để tiếp theo cái sự cute cute mình bỏ dở ở cái phần kia :))))



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co