Vegaspete Fanfic Con Gio Thoi Muon
Sáng hôm sau, khi Pete vừa đến trụ sở, mọi người đã tập hợp đầy đủ, mắt thấy Vegas cũng nghiêm túc đứng một bên, cậu liền không tự chủ mà đi đến bên cạnh. Hai người là một đội, đứng cùng nhau là điều hiển nhiên. Cục trưởng Arm nhìn đồng hồ trên tay, giọng điệu nghiêm túc. “Chuyến công tác lần này hai cậu sẽ đi cùng nhau, nếu có vấn đề gì có thể nhờ cảnh sát địa phương hỗ trợ” Pete gật đầu, suy nghĩ một chút lại hỏi “Họ đồng ý hỗ trợ sao?” “Tất nhiên, hai cậu thuộc tổ chuyên án, được quyền ưu tiên điều động lực lượng cảnh sát địa phương.” Vegas nghe đến đây thì nhìn sang, bộ dạng như muốn nhảy cẫng lên, ánh mắt chất chứa nhiều điều nhìn Pete. “Ngầu vậy sao?” Pete đỡ trán, nhỏ giọng hỏi cục trưởng “Là ai đã cấp bằng tiến sĩ cho anh ta vậy?” “Tôi cũng không biết.” Cục trưởng Arm nhìn cậu, ánh mắt ra hiệu cổ vũ. Pete dường như cảm nhận được nội tâm của anh ta : Không sao, cứ tiến về phía trước, những việc cậu làm đều là vì Tổ quốc. Đúng, là vì Tổ quốc. Pete cùng Vegas nhanh chóng lái xe đến Kanchanaburi, trước khi đi, cục trưởng còn thông báo thành viên thứ ba của đội đang đợi ở đó. Pete thành tâm chắp tay hi vọng đó sẽ không phải là Vegas Theerapanyakul thứ hai. Thực tế nói cho cậu biết, sự cầu nguyện của cậu không có tác dụng. Kanchanaburi cách Bangkok gần 200km, phải đến trưa cả hai mới đến nơi. Đây là một thành phố khác xa với Bangkok, hay nói cách khác, đây kì thực là một thành phố quê mùa nhất mà hai cậu từng đến. Hai người phải khổ cực một lúc lâu mới có thể tìm được thị trấn. Nhà không nhiều, nhưng dân số lại rất đông, dáng vẻ mọi người đều mang theo vẻ đề phòng, kinh hãi. Vegas dẫn đầu đi đến một quán nước của ông lão, anh lên tiếng. “Cho hỏi ở đây có chuyện gì xảy ra sao?” Nghe thấy lời này, tay chân ông lão run bần bật, chén trà trên tay cũng vì thế mà rơi trên nền đất, tạo thành tiếng vỡ nát. Ánh mắt nghi hoặc của Vegas dần chuyển sang Pete, cậu cũng nhìn anh, cả hai đều nhận ra điều bất thường của thị trấn này. Lúc này, ông lão mới lên tiếng “Có quỷ, nơi đây bây giờ đã bị quỷ ám, các cậu tốt nhất là nên rời khỏi, nếu không đừng mong mà toàn thây” Giọng ông lão gấp rút khiến Pete cũng không tránh khỏi sự khẩn trương. Nhưng cậu vẫn lên tiếng dò hỏi “Trên đời này không có quỷ, ông đừng sợ” “Đúng đó, con quỷ đáng sợ nhất không phải là lòng người sao, ông còn sợ cái gì?” - Vegas tiếp lời. Pete liếc sang anh một chút, cậu sẽ không nói hiện tại cậu thật sự muốn đánh người. “Không, mọi người ở đây đều biết, con quỷ đó là Jack, hắn đã đến thị trấn này, hắn muốn moi ruột hết những người ở đây” “Jack?” Vegas cố gắng lục lọi trí nhớ, đúng thật trước đây khi ở Mĩ anh từng đọc qua một hồ sơ vụ án giết người moi ruột hàng loạt, trùng hợp tên sát nhân cũng tên Jack, hay nói đúng hơn, biệt danh của hắn là Jack the Ripper. “Jack the Ripper ? Hắn đã xanh cỏ ở đất Mĩ ít nhất nhất 30 năm, ông đừng đùa nữa” Vegas cười cười xua tay. Kì thật anh cũng cảm thấy chuyện này là không thể nào. Nhưng Pete cảm giác trong chuyện này có điểm kì lạ, cậu nhanh chóng hỏi địa chỉ của cục cảnh sát địa phương rồi khởi hành. Cục cảnh sát nằm điểm cuối của thị trấn. Trái với vẻ náo nhiệt ban nãy, nơi đây rất yên tĩnh, cũng rất hoang vắng. “Họ xây ở đây chính là sợ bị người khác tìm ra hay sao?” Giọng nói của Vegas có phần giễu cợt, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước vào trong. “P'Vegas, anh tới rồi” Một thiếu niên cao lớn rơi vào tầm mắt cả hai. Trên người cậu chỉ mặc một chiếc áo thun trắng cùng quần jean bó, nhưng gương mặt trắng trẻo mang theo một chút sức sống của tuổi trẻ lại khiến cậu trở nên nổi bật hơn bất cứ ai. Cậu thật sự rất đẹp. “Em nhớ anh lắm.” Cậu nhanh chóng chạy đến ôm chặt lấy Vegas khiến anh có chút khó đỡ, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại. “Cậu làm tôi có cảm giác như mình vừa gặp lại đứa con trai xa cách nhiều năm.” Pete nhìn một cảnh trước mắt, trong lòng có một chút khó chịu. Cậu ghét nhất những cảnh tình cảm sến súa như thế này. Giọng điệu chán chường lên tiếng “Ai đây?” Cậu thiếu niên lúc này mới buông người Vegas ra, nhìn Pete, sau đó nhìn sang anh, rồi lại di chuyển tầm mắt đặt trở lại trên người Pete. “Chào anh, tôi tên Macau, tôi biết mình rất đẹp trai, anh không cần khen, cảm ơn.” Mí mắt Pete giật giật, cậu suy ngẫm một chút, điệu bộ giới thiệu này cậu đã từng nghe qua. Đúng, là phong cách của tên tiến sĩ đứng ngay cạnh cậu. Được rồi, cậu sẽ không bao giờ cầu nguyện nữa. Pete hằn giọng, tỏ vẻ cương nghị “Cậu là thành viên thứ ba của tổ chuyên án mà cục trưởng Arm đã nhắc đến sao ? Rất vui được gặp, tôi tên Pete.” “Woa, P'Pete, mong anh chiếu cố.” Dứt lời, Macau ôm chầm lấy Pete một cái khiến cả người cậu đờ ra. Người nọ đang im lặng cũng không nhịn được nữa, nhanh chóng tách hai người ra. “P'Pete cái quỷ gì, gọi đội trưởng Pete.” “Không thích” “Gọi đội trưởng Pete” “Anh thích thì đi mà gọi.” Nhìn thấy hai người như sắp đánh nhau, dù sao cũng từng nghe qua Macau là người tác chiến trên chiến trường, chắc chắn Vegas sẽ đánh không lại, cậu day day trán lên tiếng ngăn cản. “Được rồi, cứ gọi là P'Pete đi.” “Pete, cậu như thế là không công bằng” “Chẳng phải anh cũng gọi tên tôi rồi sao? Anh mà còn kiếm chuyện tôi sẽ cắt lưỡi anh ra để nấu bữa sáng” “Cậu làm gì biết nấu” – Vegas nhỏ giọng bĩu môi, nhưng cũng không tiếp tục gây sự. Nhìn người bên cạnh ra vẻ uất ức mà cậu đau đầu không thôi, lặng lẽ trừng hăm dọa. Đội chuyên án là tổ trông trẻ hay sao? “Được rồi, nói sơ về tình hình ở đây đi, vừa nãy chúng tôi thấy người dân ở đây có vẻ kì lạ, cậu đã tìm hiểu nguyên nhân chưa?” Cả ba người vẫn đứng đó không ý định vào trong gặp cục trưởng nơi đây. Dù sao, cũng phải nắm rõ tình hình trước đã. Macau nghe Pete hỏi thì lập tức vào trạng thái nghiêm túc, nhẹ giọng đáp “Có án mạng.” Vegas cùng Pete đồng thời nhìn nhau. “Nói rõ hơn” “Hai hôm trước, có người phát hiện được xác của hai người phụ nữ bị moi ruột. Cảnh sát đã kết án, nhưng sáng nay vừa có bức thư được gửi đến cho người dân, thừa nhận hắn là hung thủ, còn tiết lộ rằng hắn là Jack the Ripper. Hắn nói..sẽ giết hết người trong thị trấn.” Lời vừa nói ra khiến Vegas nghi ngờ về khả năng của cảnh sát địa phương. Tại sao đã kết án mà hung thủ vẫn còn có thể gửi thư nặc danh đe dọa ? Đối với một người cảnh sát, an toàn tính mạng của người dân là trên hết, kết án hời hợt như vậy, không xứng làm cảnh sát. Anh lên tiếng “Vậy chẳng phải người trước đó bọn họ bắt bị oan sao? Đã thả người ra chưa ?” “Vẫn chưa, đoán chắc họ chỉ muốn kết thúc vụ án cho thật nhanh. Chẳng lẽ họ không thông báo cho bên trên ở Bangkok ?” “Không có.” – hai người đồng thanh lên tiếng. Thực tế trước khi đến đây, chẳng có tin tức hay bất kì thông báo nào về vụ án lần này. Nếu không có chuyến công tác đến đây, đoán chừng người trong thị trấn đều bị giết cũng không ai hay biết. Đây là điều tối kị của cảnh sát. Pete chợt cảm thấy nhục nhã khi có những người đồng nghiệp như vậy. Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cục trưởng nhanh chóng đi ra từ phòng tiếp khách, mời cả ba người vào trong. Pete đè nén cơn nóng giận trong lòng, người dân đang sống trong nơm nớp lo sợ từng giây từng phút như vậy mà ông ta lại cười vui sướng đến thế. Cậu nắm chặt nắm đấm, ngay khi cảm xúc gần như mất kiểm soát thì một bàn tay mát lạnh giữ cậu lại, nắm chặt lấy tay cậu xoa dịu. “Tay cậu chỉ được dùng để nâng niu tôi, đánh ông ta sẽ bẩn.” Pete áp chế cảm xúc của bản thân xuống, hất tay ra, đi thẳng vào trong. Hai người phía sau cũng theo sát. Phòng tiếp khách nơi này bố trí khá đầy đủ, tiện nghi, máy lạnh, tủ lạnh có đủ, còn có bộ ghế trông... không hề rẻ tiền. Cậu cười một tiếng, sung sướng quá nhỉ. “Tại sao ông không báo tình hình cho cấp trên?” Pete không ngồi, chỉ cất ra âm thanh lạnh nhạt, ngữ khí khinh thường, phẫn nộ đến mức khiến Vegas thoáng kinh ngạc. Không cần nói, cục trưởng kia cũng nhận ra điều bất thường. “Ý cậu là vụ án đó sao ? Chúng tôi đã bắt được hung thủ. Hơn nữa, nhiệm vụ của các cậu đến đây là để quan sát rồi trở về báo cáo, các cậu chỉ cần làm đúng bổn phận của mình, không nên can thiệp quá nhiều.” “Ông biết rõ hung thủ là một kẻ khác.” “Quan trọng sao? Chúng tôi chỉ cần biết rằng mình đã bắt được hung thủ, những việc khác chúng tôi không quan tâm. Tôi là một người có kinh nghiệm lâu năm, cho người dân sống trong cuộc sống an toàn và ấm no là bổn phận của tôi.” Vegas vẫn luôn im ặng lúc này mới ‘a’ một tiếng. Anh đi đến bên cạnh cục trưởng, khoác tay lên vai ông ta, cười đến vô tội. “Thật vậy sao? Tôi cảm thấy mọi người trong thị trấn đều cho rằng ông chết đi mới là điều khiến cho họ nhẹ nhõm, vậy ông cũng mau thực hiện ước muốn của họ đi.” “Cậu có ý gì?” – ông ta đã không còn vẻ tươi cười hớn hở. “Ý trên mặt chữ. Đồng đội của tôi trên chiến trường nhiều năm, rất giỏi việc tiễn người đi ‘tây’, có đều sẽ hơi tàn nhẫn. Nhưng không sao, tôi có một chút hiểu biết về y, nếu ông sợ đau có thể cân nhắc đến tôi.” P/s: "tây" ý là tây phương cực lạc đó quý dzị Lời này của anh khiến ông ta lạnh sống lưng một đợt, nhìn anh hồi lâu rồi lạnh nhìn sang Macau ngây ngô đang đứng ngay cửa. Thấy khẩu súng vắt trên lưng quần cậu, ông ta không hề nghi ngờ về lời đe dọa của Vegas. Pete là cảnh sát, nghe những lời này thế nhưng cậu cũng không phản đối, ngược lại có chút hả hê. Vì ông ta xứng đáng. Nhìn mồ hôi trên trán cục trưởng không ngừng tuôn ra, Pete di chuyển tầm mắt nhìn Vegas. Cậu thừa nhận, cậu sợ bẩn mắt. Dù sao nhìn Vegas vẫn tốt hơn. “Đi thôi, không trông cậy gì được vào cảnh sát nơi này rồi. Chúng ta tự giải quyết.” – Cậu đưa tay vào túi quần, cất bước rời đi. “Được.” Hai người phía sau lên tiếng, nhanh chân đi cạnh Pete. Đội chuyên án sở cảnh sát Bangkok hành động.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co