Vmin My Luver Is Rich Ahjushi
Mới hơn sáu rưỡi sáng, điện thoại cậu đã đổ chuông inh ỏi. Thật là phiền phức! Jimin cho rằng nó là báo thức nên mắt nhắm, mắt mở với lấy điện thoại, tắt chuông. Ai dè, không phải báo thức mà là cuộc gọi đến, đầu dây bên kia nghe được vài tiếng rên rỉ không rõ của cậu, có ý cười. Giọng nói trầm khàn vang lên, khiến Jimin liền một khắc thức tỉnh."Bảo bối, em dậy chưa?"Cậu dịu dịu hai con mắt, cố gắng mở căng mắt nhất có thể, trên điện thoại nhấp nháy dòng chữ "Ông chú họ Kim". "Sao chú mới sáng sớm đã phiền phức như vậy?""Không phải tôi phiền phức, chỉ là muốn trả lại cho em đầy đủ những thứ em đã cho tôi!""Tôi cho chú cái gì?""Một nụ hôn ngọt ngào, những cái ôm ấp ám và em giúp tôi tiêu hơn mười triệu won chỉ trong một bữa ăn tối. Cho nên tôi muốn bù đắp đầy đủ."Jimin cứng họng, không nói được lời nào. Ông chú này là đang biết ơn cậu hay kháy đểu cậu vậy?"Bây giờ chú muốn gì?""Cho em mười phút để xuống nhà, mở cổng, trèo lên xe tôi ngồi."Jimin ngơ ngác, năm giây sau mới thông não, mắt mở to. Nhảy xuống sàn nhà như siêu nhân, cậu lật đật chạy ra vén màn, liền bắt gặp ánh mắt cùng nụ cười đến là khốn nạn của hắn. Kim Taehyung vẫy tay chào cậu, Jimin tức tối quay đít bỏ đi. Điện thoại vẫn chưa tắt, liền nghe thấy giọng hắn vang lên."Nếu em đang có ý định bơ tôi và trèo lên giường nằm tiếp thì bỏ ngay đi. Nếu em không muốn tôi vào nhà và bế em xuống thì hãy cân nhắc!"Sao hắn phán đoán như thần vậy, đoán được ý đồ của cậu luôn!
"Chú?""Em còn bảy phút hai mươi lăm giây.""Urggg!"
Cậu chạy vào nhà tắm, hất nước lạnh lên mặt, cảm giác tê tê tỉnh cả ngủ. Lúc sau lại chạy đến trước tủ quần áo, chọn chọn, lựa lựa. Biết là không ưa hắn nên cũng không cần thật xinh đẹp, nhưng bản chất điệu đà trong người thì không bỏ được. Jimin ngán ngẩm nhìn đống đồ chất cao như núi mà ngày nào cậu cũng chẳng biết mặc gì. Chỉ còn hai phút, cậu bới lộn đống đồ lên, cuối cùng nhìn thấy cái quần thể thao rộng rãi mà vào một ngày đẹp trời, Jimin nổi hứng mua về nhưng không mặc. Liền xỏ vào, với cái áo thun màu đỏ kết hợp, đứng trước gương ngắm nghía. Jimin lẩm bẩm."Chọn bừa mà cũng ra gì đấy nhỉ!"Đúng là chưa nghe qua câu, người đẹp mặc gì chả đẹp.Còn ba mươi giây, xuống tới nhà đã thấy hắn vắt vẻo ngồi xơi trà, ăn bánh rất thảnh thơi. Và thấy vị hyung đài của mình cùng con thỏ to xác, ngồi bên cạnh cười không ngậm được mồm. Mà khoan! Sao có thể lấy bánh cậu yêu thích nhất ra mời lão ta vậy! Jimin gào lên, chạy đến giật lấy đĩa bánh trên tay hắn."Này sao chú vào đây, lại còn ăn bánh của tôi?"Yoongi liền huých nhẹ vào người Jimin."Ăn nói tử tế!"Kim Taehyung chỉ cười, rồi nhẹ nhàng kéo con mèo xù lông lại gần mình, hắn ôm eo cậu. Jimin vùng vẫy liền bị hắn ôm chặt hơn."Nào, bảo bối! Em phải biết thương tôi một chút chứ. Đợi em lâu như thế, bên ngoài thì nắng, tôi vào nhà ngồi đợi em cho mát cũng không được sao?""Sao chú không chui vào xe chú mà ngồi.""Thôi, bây giờ chúng ta đi chơi."Hắn liền bế bổng cậu lên, Jimin đỏ mắt đánh vào người hắn. Kim Taehyung không quan tâm, tiếp tục kiểu bế công chúa mà đưa cậu ra ngoài, không quên để lại lời chào với Yoongi."Chào anh rể tương lai!""Vâng, chào chủ tịch Kim."Jimin lườm hắn."Anh rể gì chứ, chú không thấy mất mặt sao?""Sao lại mất mặt, đây là tình yêu chân chính, hiểu chứ?""Hừ!""Hôm qua là tôi cứu em, cũng là tôi mời em ăn đó nha! Bây giờ lại muốn qua cầu rút ván à?"Jimin giãy nảy."Chú tính toán với cả trẻ con à. Người yêu tôi có thể ghen đấy!"Vừa yên vị trên ghế phụ lái, cậu liền cảm thấy hối hận khi thốt ra câu vừa rồi. Ngay lập tức bị hắn đè trên bụng, mặt hắn dí sát vào mặt cậu, có thể cảm nhận được hơi thở rất gần của đối phương. Khuôn mặt trắng mịn của cậu nhanh chóng ửng đỏ như cà chua chín, ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác, tay ấn hắn ra."Chú dở trò gì đấy?""Em thử nói có người yêu một lần nữa đi, xem tôi có cho em liệt giường không?"Nắm đấm của cậu hạ xuống lưng hắn, nhưng chẳng qua chỉ là muỗi đốt inox. Jimin đấm thùm thụp vào lưng hắn, Kim Taehyung càng ghé sát cậu hơn. Jimin hét lên."Lui ra, chú là biến thái đấy à?""Kẻ biến thái yêu em thôi!"Sau đó, liền hôn chóc cái lên môi cậu, mỉm cười đê tiện rồi quay sang nghiêm chỉnh lái xe. Jimin thẫn thờ một lúc, ngay vài phút sau liền gào khóc, khiến hắn bàng hoàng. Hắn làm cậu sợ rồi sao?"Sao thế!""Chú dám lấy nụ hôn đầu của tôi, không biết đâu, bắt đền đi!""Đền thế nào đây?""Ai cần biết, chú làm sao thì làm, tôi không biết đâu."Hắn liền cho xe vào lề đường, gấp gáp dừng lại. Ánh mắt tràn đầy dục vọng của hắn khiến Jimin sợ hãi, rụt cổ lại, chúi người về sau."Chú tính làm gì tôi?"Hắn không nói, một tay kéo cậu sát vào lồng ngực. Jimin hoảng sợ mắt nhắm tịt lại, hắn liền chạm môi mình lên bờ môi căng mọng của cậu. Jimin ú ớ muốn phản đối, hắn liền lợi dụng cơ hội đem lưỡi nóng ẩm của mình xâm nhập khoang miệng cậu. Tiếng chóp chép mị hoặc tràn đầy không gian trong xe, hôn tới khi cảm thấy cậu không thở nổi hắn mới luyến tiếc buông ra. Thấy Jimin hậm hực rơi nước mắt, hắn liền hôn lên mắt cậu, thì thầm bên tai."Tôi nhất định chịu trách nhiệm mà, em đừng lo!""Trách nhiệm đầu chú ấy. Đáng ghét, tôi muốn xuống xe.""Em dám bước xuống nửa bước, tôi đem em lên giường luôn đấy!""Huhu, chú bắt nạt trẻ con!"Hắn không nỡ đe dọa cậu, đành vuốt ve an ủi, dỗ dành người đẹp."Thôi ngoan, chú thương. Bây giờ đi ăn có được không?""Ăn gì?""Ăn gì tùy em chọn."
Em ăn thứ em muốn còn chú ăn em, có hiểu không?
end
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co