Truyen3h.Co

Voyager Namtanfilm

Film Rachanun là một người sống vì công việc, đôi khi em ấy làm việc nhiều đến mức những người xung quanh phải đặt dấu chấm hỏi về nơi em sinh ra, rằng liệu em có phải người phàm trần. Nói không ngoa, sẽ không có bất kỳ ai làm việc mà quên đi giờ giấc và bản thân mình như Film.

Cô nàng có thể quay phim liên tục cả ngày dù mọi người có thể trông thấy hai mắt em trĩu nặng như những quả chuông. Film sẽ là người đến trường quay sớm nhất để tập dợt hoặc đọc lại kịch bản đến khi thuộc sõi mới thôi, cũng sẽ là người ra về cuối cùng để trao đổi thêm với đạo diễn hoặc xem lại những cảnh phim đã hoàn thành trong ngày. Mọi người đều nói rằng một diễn viên có tuổi đời trẻ như Film thậm chí còn đặt trọn tâm huyết cho vai diễn hơn cả những tiền bối lão làng đi trước.

Đôi lúc, người ta thấy Film thật năng nổ, nhiệt huyết như nắng hạ nhảy nhót đầu hè, đôi lúc lại thấy em ấy như đám mây xám xịt, mệt mỏi và chỉ thu mình một góc ở phim trường. Hình ảnh em ấy cầm một ly cà phê, nhìn bâng quơ vào khoảng trời vô định phía xa vào giờ giải lao luôn diễn ra thường xuyên, đến mức nhiều người làm việc cùng đã trở nên quen thuộc và xem đó là chuyện hiển nhiên. Và nếu chẳng may Film thật sự gặp chuyện gì đó, tôi cũng không thắc mắc nếu họ không thể nhận ra điểm khác thường.

Tính cách Film khép kín, em ấy thân thiện đáng yêu với tất cả mọi người nhưng người thật sự gắn kết chỉ đếm trên đầu ngón tay. Người thân nhất với em ấy hiện tại chỉ có Love Pattranite - quản lý ba năm kiêm bạn đồng niên. Những thông tin tôi biết về em cũng từ Love mà ra, tôi chỉ có thể hiểu sơ sài con người em ấy như thế qua những mô tả trong tập tài liệu Love bí mật tóm tắt lại và gửi cho tôi.

Film đang gặp vấn đề về tinh thần, mỗi lần khi nhắc về mẹ, em lại trở nên xanh xao và bần thần. Mặc dù vụ tai nạn được xác định do bất cẩn đã xảy ra hơn một năm trước, Love không hiểu tại sao Film vẫn luôn tự trách mình, mỗi ngày đều cố gắng đến chùa khấn vái, làm việc quần quật đến mệt nhoài mới thôi. Film không đổ sụp theo cách mà người bình thường vẫn trải qua. Thà ngã quỵ một thời gian rồi đứng dậy, còn em ấy lại cứng đầu cứng cổ gắng sức lao đầu vào công việc, trở nên cáu bẳn cọc cằn để rồi bây giờ Film cứ như một quả bóng căng phồng, không biết ngày nào sẽ vỡ tan thành từng mảnh.

Đó là lý do mà Love đã lo lắng rất nhiều và nhờ đến tôi, bởi ngay chính em ấy cũng không thể giúp đỡ Film trọn vẹn.

"Chuyện của mẹ Film có lẽ đã trở thành một đả kích quá lớn với em ấy. Nên Film phải chọn cách trốn chạy nỗi đau đó bằng công việc. Thường thì con người ta sẽ tìm quên khỏi đau khổ bằng nhiều hình thức: rượu bia, ma tuý, tình dục, game, giấc ngủ li bì... còn Film chọn cách làm việc đến kiệt sức. Đó là những gì chị có thể đánh giá qua thông tin của em."

Tôi giải thích, có thể thấy gương mặt buồn hiu của Love Pattranite hiện lên. Em ấy khẽ thì thào.

"Có lẽ vì em không thể hiểu được nỗi đau mất người thân của cậu ấy, Film luôn nói rằng sợ làm phiền đến em. Mặc dù đúng là em quá bận để có thể để tâm hết mọi thứ xung quanh."

"Đó không phải lỗi của ai đâu, Love. Em đã làm tốt rồi." Tôi hiểu sự bất lực của Love và cố gắng xoa dịu em ấy.

"Cho chị hỏi, Film có sở thích gì đặc biệt không?"

"Sở thích hả? Để em xem..." Love gõ ngón trỏ lên cằm như suy nghĩ.

"Cậu ấy thích đi chụp ảnh bầu trời và ngắm sao. Cậu ấy thích thiên văn lắm. Mỗi tháng sẽ đi một vài lần. Kể từ khi mẹ mất, cậu ấy đã hạn chế sở thích đó và chỉ chú tâm vào công việc. Nhưng hầu như Film không hay kể những thứ đó cho em, chắc tại em không có chung sở thích với cậu ấy và em cũng quá bận để có thể lắng nghe cậu ấy. Film lại còn là người hướng nội nữa."

Love trầm ngâm, rồi em ấy nhìn đồng hồ trên tay mình, quả nhiên là một người bận rộn đúng như những gì em ấy hay than thở, cũng phải thôi, Love đâu phải quản lý mỗi Film, em ấy đang quản lý cả tá nghệ sĩ nữa và Film chỉ là một phần trong cuộc sống công việc của em ấy. Đến gặp tôi thế này đã là ưu tiên rồi.

"Trước khi em đi, có thể giúp chị tìm hiểu xem nơi mà Film sẽ đến ngắm sao sắp tới là đâu không? Đây là việc rất quan trọng để hỗ trợ cho điều trị đó."

"Chị tính đi gặp Film? Chị không sợ bị từ chối nữa hả?"

"Chị không cố khai thác bệnh tình của em ấy nữa. Là kết bạn qua sở thích. Bắt đầu từ điểm đó sẽ tốt hơn là cố gắng ép buộc Film tham gia trị liệu."

Tôi giải thích và rồi gương mặt của Love bắt đầu sáng dần lên.

"Ahh em hiểu rồi, cám ơn chị. Em sẽ gửi chi phí cho chị nha, chị nhiệt tình quá đi."

"Không cần đâu, lần này chị sẽ giúp em miễn phí. Lần sau em giúp lại chị là được."

Tôi mỉm cười từ chối lời đề nghị trả phí của Love, vốn dĩ Love với tôi là quan hệ bạn bè thân thiết, tôi giúp Film cũng là giúp Love. Vả lại tôi cũng không gấp về vấn đề tiền bạc, hiện cuộc sống tôi đã khá đủ đầy nên thứ tôi quan tâm hơn là công việc, địa vị. Tôi nghĩ Film Rachanun là một trường hợp khá thú vị. Tôi có thể trau dồi thêm kỹ năng nghề nghiệp của mình nếu nhận điều trị cho em ấy, đây là một cách hay để tôi cùng lúc giúp người giúp mình.

Những tệp khách hàng ở viện tâm lý Bangkok vốn luôn dễ dàng tiếp nhận tham vấn hơn là trường hợp đặc biệt này. Film Rachanun, một diễn viên lạnh lùng, từ chối tiếp nhận điều trị... nhưng có gì đó rất đáng quan tâm.

Vả lại, tôi nên trả em ấy món nợ ngày xưa mà tôi đã ngớ ngẩn gây ra.

"Huh?? Tiểu thư Tipnaree mà cần em giúp lại sao?"

Đang suy nghĩ mông lung, giọng nói đùa giỡn của Love khiến tôi bừng tỉnh. Lại nữa, trong mấy lúc nghiêm túc cảm động thì em ấy lại cà rỡn như vầy.

"Tiểu thư gì chứ! Đừng có gọi chị là tiểu thư Love Pattranite. Chị cũng bình thường như bao người thôi."

"Được rồi, em đùa đó. Em phải đi rồi. Có cần thêm thông tin gì, chị cứ báo cho em nhé. Em biết gì sẽ cung cấp hết cho chị, hy vọng chị có thể giúp đỡ cho Film. Cám ơn chị, em đi đây!"

"Tạm biệt. Hẹn em lần sau."

______________________

"Tuyệt thật, ngắm sao chữa lành ở tận Doi Kat Phee."

Tôi xách cái vali to kềnh xuống khỏi một chiếc xe khách, sau hơn một tiếng đồng hồ trên máy bay để đến tận Chiang Rai rồi dùng gần cả tiếng nữa để đến đây. Ai mà ngờ Film Rachanun lại có sở thích đi xa như vậy để ngắm sao? Chỗ này nếu mà chọn thì tôi thường sẽ dùng mấy ngày phép của mình để có một chuyến du lịch nghỉ dưỡng thật dài, chứ không phải chỉ để ngắm sao một ngày rồi về.

Và tôi cũng không ngờ mình chịu chơi đến mức này, thật sự đến bây giờ vẫn tự hỏi động lực để tôi theo đuổi 'dự án' này là gì. Có khi tôi sẽ phải chạy theo Rachanun ra nước ngoài luôn không chừng?

Bỏ qua vấn đề đường xá xa xôi, nơi này là một nơi tuyệt vời để cắm trại và ngắm sao. Cây cối mọc trải rộng, xanh rì một vùng đồi núi. Địa hình cao chót vót khiến nó trở thành địa điểm lý tưởng để quan sát mọi hiện tượng thiên nhiên trên trời như bình minh, hoàng hôn... săn mây cũng là một hoạt động giải trí phù hợp. Tuy nhiên, tôi sẽ tạm quên đi mong muốn du lịch đang mời gọi mình mà chú tâm duy nhất vào một đối tượng chính - đó là Film Rachanun.

Tôi nghe Love bảo em ấy sẽ cắm trại một mình ở đây vào buổi tối nay chỉ để thoả sở thích ngắm sao và chụp hình của em ấy, và tôi phải công nhận là em ấy gan dạ hơn tôi tưởng. Dù sao đi du lịch một mình ở nơi hoang vắng vẫn luôn là mối nguy hiểm cho nữ giới, nhất là những người có vẻ ngoài xinh đẹp như Film Rachanun.

Theo hướng dẫn viên, tôi kéo chiếc va li đến một khu đất thuận lợi nhất, lấy ra đủ đồ cắm trại đã chuẩn bị từ trước và bắt đầu các bước đầu tiên để dựng lều. Giờ thì vì công việc tôi còn học được cả các tips cắm trại hoang dã mà bản thân nghĩ sẽ không bao giờ đụng tới. Có thể xem đây là một việc có ích đi.

Theo lời hướng dẫn viên, nơi này sẽ bắt đầu đông khách cắm trại hơn vào tầm tối muộn, nên tôi nghĩ trong chốc lát nữa thôi, tôi sẽ hội ngộ Film Rachanun tại đây. Cũng khá là thú vị đó, trừ việc người tôi đang mệt rã rời.

Vừa tan làm ở viện tôi đã đi luôn chuyến bay này, nên giờ sức lực tôi như một cái điện thoại sắp tắt nguồn. Trong khoảnh khắc không thể khắc chế cơn mệt mỏi thêm nữa, tôi ngã người lên tấm đệm mềm mại trong lều và bắt đầu chìm vào giấc ngủ một cách vô thức.

--------------

Tôi lim dim mở mắt, nhận ra khoảng không xung quanh mình tối hù. Cơn lạnh giá đang bủa vây lấy tôi, khiến tôi phải ngồi bật dậy và vơ vội chiếc áo khoác măng tô bên cạnh mà mặc vào. Tôi nhìn đồng hồ trên điện thoại, nhận ra mình đã ngủ tận... 4 tiếng? Vậy là đêm đã xuống, người ta đã ăn tối, chuẩn bị đi ngủ luôn rồi, giờ tôi mới thức dậy với cái bụng rỗng tuếch và một tinh thần còn trôi ngoài vũ trụ xa xôi.

Người tôi run rẩy nhẹ vì cảm nhận được một luồng hơi lạnh đang lan toả khắp nơi, tiếng gió lao xao bên tai, tiếng cỏ cây rì rào và cả tiếng côn trùng kêu inh ỏi bên ngoài làm tôi có cảm giác mình đang lưu lạc ở một miền xa lạ. Một lát sau, sau khi đã định thần lại, tôi nhớ ra nhiệm vụ cần làm, liền mở lều và bước ra bên ngoài.

Nhưng vừa đưa tầm mắt ra khỏi lều, tôi đã bắt gặp một cảnh tượng tuyệt mỹ.

Bầu trời cao vời vợi với muôn vạn vì sao hiện lên trước mắt tôi, đẹp đến ngỡ ngàng và rung động. Vì là vùng núi đồi nông thôn, xa khỏi thành thị chật chọi khói bụi và ô nhiễm ánh sáng, nên bầu trời buổi đêm ở đây rất trong trẻo và sáng tỏ. Thậm chí đến một gợn mây mù cũng không có. Cảnh đẹp trước mặt trong phút chốc khiến tôi sững người, quên mất cái bụng cồn cào đang réo liên hồi của mình. Tôi cứ đứng ngắm những vì sao lấp lánh mãi cho đến khi bên tai truyền tới tiếng chân đang tiến lại chậm rãi, tôi mới hoàn hồn và quay đầu về phía sau để kiểm tra xem là ai thì...

"Áaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Tôi thét lên thất thanh, quăng luôn cái điện thoại của mình rơi xuống đất trong khi người tôi giật nảy lên như một con mèo gặp nước. Trước mặt tôi là gương mặt trắng bệch như ma, trắng như đắp cả tấn bột lên đó, ánh mắt thứ đó còn đỏ lòm khiến tôi nhất thời chắc rằng mình đã gặp phải một thế lực siêu nhiên nào đó. Sợ hãi co quắp cả người, tôi lấy hai tay che mặt với tiếng rên rỉ niệm phật tuôn trào trong cổ họng, nhưng chỉ nhắm mắt được vài giây, đã liền bị giọng nói của 'thứ kia' làm cho thức tỉnh.

"Namtan Tipnaree? Làm gì ở đây vậy?"

Giọng nói này chính xác là của con người, may quá, tôi thở phào một cái. Rồi tôi chợt nhận ra cái giọng nho nhỏ nghèn nghẹn có phần xấc xược này, đó chính là giọng của Film Rachanun.

Đột nhiên tôi không còn sợ ma nữa, mà tôi sợ Film. Giờ khắc này em ấy trông cứ như xác chết vừa đội mồ dậy, đi hù doạ bóp cổ người vào ban đêm. Còn đâu mặt mũi yêu kiều mà tôi đã tưởng tượng ra trong đầu vào buổi gặp hôm nay nữa? Em ấy vừa doạ tôi chết khiếp, và còn đang... cười vào mặt tôi với vẻ hả hê không thèm che đậy?

"Chị sợ ma hả Namtan?"

"Cái gì? Không có."

'Tôi sợ em đó, là tôi sợ em.'

Tôi chỉ suy nghĩ trong đầu mà không nói ra. Tôi thấy hơi xấu hổ, hình như đây là lần thứ hai tôi mất mặt trước Film Rachanun. Nhưng lần này tôi có lí do chính đáng, vì chả ai vào địa điểm hoang vu hẻo lánh này rồi đắp một đống kem trắng bệch lên mặt như Film cả? Đây là em ấy muốn doạ người hay có ý đồ gì khác chăng?

"Sao em lại trang điểm thế kia? Tôi mất hồn là do nhìn thấy em..."

"Tôi đang làm video kinh dị cho vlog của nhà đài thôi. Chủ đề về ma cà rồng, nhưng không ngờ là hù doạ được người thật đó."

Film cười mỉa mai, rồi em ấy xách cái đèn cắm trại và dí nó lên sát mặt tôi như để xem biểu cảm buồn cười của tôi lần nữa, nụ cười tinh nghịch của em khiến tôi ngại ngùng liền phải vội bước lùi về sau. Thì ra là em ấy đến đây chỉ để làm việc, nhưng đâu cần phải chăm chỉ diễn vai 'ma cà rồng' vào giờ này làm chi. Để rồi bây giờ bụng tôi vừa rú lên một cái, mặt mũi thì thất thần vì vừa bị doạ ma, lại còn lạnh đến tái tê vì gió lạnh trên cao đang thốc vào người từng đợt.

Lúc nào cũng vậy, tôi ở trước mặt Film luôn bối rối và ngớ ngẩn cũng như lần đầu gặp gỡ. Kế hoạch của tôi xem chừng không còn khả thi?

"Bụng chị vừa biểu tình kìa. Có muốn ăn gì không?"

Sau một hồi cười chê tôi đã đời, Film cũng trở lại nghiêm túc như vẻ thường thấy, đâu đó trong giọng nói của em có phần dịu dàng hơn. Em hỏi tôi, đồng thời ngoắc ngón tay ra phía sau, hướng về một chiếc lều cách đó không xa, bên cạnh là một đám lửa trại nhỏ còn đang cháy leo lét. Tôi biết rằng có lẽ nỗ lực của mình cũng đã đến lúc được đền đáp, khi một ai đó ngỏ ý muốn ăn cùng người kia, đó là khi họ bắt đầu có sự mở lòng kết thân. Tôi mừng thầm trong lòng, mừng như thể Đường Tam Tạng vượt được một ải thỉnh kinh vậy đó, liền nhanh chóng gật đầu với Film.

Film thấy vậy thì không nói gì nữa, em rất nhanh quay lưng đi về phía chiếc lều của em, còn tôi cũng lẳng lặng bước theo sau một cách ngoan ngoãn. Lúc này tôi mới có cơ hội nhìn ngắm xung quanh nhiều hơn, khu cắm trại lác đác vài chiếc lều nữa nhưng hầu hết đều ở xa chúng tôi. Hầu như mỗi lều đều có một vị trí riêng để ngắm sao và khách du lịch hài lòng với việc đó, cũng có thể là họ đã ngắm đã đời rồi nên bây giờ chính là giờ đi ngủ mà thôi. Đó là cách lí giải duy nhất cho việc chỉ còn mình tôi và Film Rachanun ngồi quanh đám lửa trại vào thời điểm này.

Film ngồi xuống một thanh gỗ, tôi ngồi bên cạnh em. Lửa hắt lên gương mặt em rõ rệt, từng đường nét thanh tú đều nổi bật dưới ánh sáng vàng đang liên tục động đậy. Nhìn lại thì nếu Film đang đóng một bộ phim kinh dị về đề tài ma cà rồng, hẳn em sẽ là nữ chính ma cà rồng quyến rũ và kỳ bí nhất, hệt như những bộ truyện teenfic tôi đã từng đọc qua.

Film còn mang một sự im lặng, lãnh đạm rất riêng, làm người khác phải dấy lên tò mò từ tận đáy lòng.

"Chén của chị, tự múc nhé."

Film đưa một cái chén và muỗng sang cho tôi. Tôi liền nhìn vào thứ đang sôi sùng sục trong nồi inox kia, em ấy đang nấu đồ ăn liền, đi du lịch mà ăn như vậy có lẽ là hơi buồn chán đó. Dường như Film luôn bị cuốn vào những thứ phức tạp hơn là đơn giản và chính yếu nhất, đó là chăm sóc bản thân mình.

"Em không cho rau củ hay bất kỳ món dinh dưỡng nào sao?"

Tôi hỏi em ấy trong khi Film chỉ nhếch nhẹ hàng chân mày của mình, tay khuấy nhẹ hỗn hợp thức ăn kia.

"Vậy cho nhanh. Đoạn video cần nhiều thời gian để quay nữa."

"Đây có phải là chuyến du lịch em mong muốn không?"

"Không rõ. Dù sao thì tôi cũng cần giữ cho mình bận rộn, tiếp theo mới nghĩ được đến chuyện tận hưởng. Có thể xem là cùng lúc làm cả hai đi."

Film trả lời mà gương mặt chẳng hề lay động, em tiếp tục khuấy cái hỗn hợp ăn liền trong nồi, sau lại quắc mắt nhìn tôi.

"Còn chị? Sao chị lại ở đây? Chị đi theo tôi hả?"

"Bộ chỉ có mình em biết nơi này hay sao?" Tôi hừ mũi.

"Không nhưng... sao lại trùng hợp như vậy?"

"Tôi muốn du lịch thôi, tôi muốn đến một nơi hoà hợp với thiên nhiên để ngắm sao. Em không thấy bầu trời hôm nay rất đẹp sao?"

Tôi trả lời chắc nịch, như thể đó là sở thích của mình. Thật ra thì tôi cũng bắt đầu thấy việc ngắm sao khá thú vị, tôi thích những thứ xinh đẹp và đơn giản. Ánh sáng của những ngôi sao này rất đơn giản, dễ quan sát và thậm chí là có thể chụp lại rõ đến từng tia sáng phát ra. Nó không lấp ló, mập mờ và đục ngầu như ở thành phố.

"Đẹp thật. Hôm nay là đêm đẹp nhất từ hồi tôi bắt đầu sở thích này. Thì ra chị cũng có điểm giống tôi nhỉ?"

"Con người luôn có những điểm giống nhau. Chỉ là họ khó lòng gặp được nhau trong đời. Nhưng nếu biết cách, họ sẽ luôn tìm thấy nhau."

"Bộ chị đang đọc thoại của một bộ phim hả? Nghe sến y chang."

Film bĩu môi nhìn tôi, tôi không ngờ là Film luôn giữ cái thái độ khinh khỉnh dễ ghét như này. Nhưng mà nhờ sự xinh đẹp như hoa như ngọc của em ấy, mấy cái bĩu môi lườm nguýt của em lại trở nên đáng yêu lạ thường. Tôi thì cũng không chấp nhặt gì được, bèn cho em ấy thêm một chút kiến thức tôi biết.

"Em có biết là trong mối quan hệ người người... quá nhiều điểm giống nhau cũng không được. Nhưng quá nhiều điểm khác cũng bất ổn không? Mọi thứ luôn nên được cân bằng. Cũng như cách em đang sống bây giờ vậy đó. Em nên thả lỏng mình hơn một chút, để được sống thật với cảm xúc của mình. Công việc không phải là tất cả những gì em có, vì em còn có gia đình, bạn bè, người yêu thương em.

Em nên chia sẻ và tận hưởng mọi thứ với họ nữa. Em không nên một mình mà sống, em sẽ trở nên cô đơn hơn đó."

Tôi bị bệnh nghề nghiệp, nên bắt đầu giảng giải nhiều hơn dù kế hoạch ban đầu không phải đi theo chiều hướng này. Tôi chỉ muốn làm một người bạn mới của em ấy, thế nên vừa nói xong tôi đã vội hối hận. Lẽ ra tôi không nên lộ liễu như vậy. Nghe những lời khuyên kiểu dạy đời như vậy dường như khiến Film có chút khó chịu. Em ấy im lặng một lát như suy nghĩ, những tưởng em sẽ mắng tôi với những câu từ khó nghe, nhưng cuối cùng em chỉ cất giọng nói nhỏ nhẹ.

"Những người như chị thường chỉ nhìn nhận mọi thứ một cách quá tươi sáng, mà không để ý được rằng... ngay cả Mặt Trăng cũng có hai mặt hay sao? Một mặt luôn phơi bày, và một mặt luôn chìm vào bóng tối. Không phải vì không muốn bước ra ánh sáng. Nhưng đó chính là số mệnh của nó, là quỹ đạo không thể thay đổi. Sẽ không có ai hiểu được bề mặt chìm trong bóng tối đó. Sẽ không có ai cả."

"Vì sao em biết sẽ không có ai? Em đã chắc chưa?"

Tôi đường đột đặt lại một câu hỏi cho em vì tôi thấy Film đang ngước lên bầu trời và nở một nụ cười lạnh nhạt. Nhưng sau câu hỏi của tôi, Film đột nhiên không dõi về nơi xa xôi nữa, em đưa ánh mắt trong sáng phản chiếu những vì sao đêm nhìn về phía tôi, với một chút sững sờ nơi đáy mắt. Và nếu tôi không nhìn nhầm, có lẽ là có vài giọt sương đêm đã rơi vào khoé mắt em?

Trong khoảnh khắc này, dường như hai chúng tôi đều cảm giác được rằng: thời gian đã ngừng trôi, mọi âm thanh bên tai đều ngưng đọng và những vì tinh tú lấp lánh trên bầu trời đang thẳng hàng cùng một lúc.

Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu được ý nghĩa của sự tồn tại trong vũ trụ mà tôi đang sống, đều là vì một cuộc gặp gỡ định mệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co