[Vtrans/Everstrange] A Strange's Gift
Chapter 4: Back to the alley
Tác giả: Imjohnlocked87, RRipleyLink: https://archiveofourown.org/works/22032082Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver.Summary: Nhóm Avengers đã gặp Mycroft. Sherlock, Stephen, Tony, Steve và Natasha quay lại ngày cưới của John.
☉☉☉
"Tôi đói" Everett càu nhàu.Holmes để anh nghỉ ngơi trong vài giờ và còng tay vào giường. Sau đó, cầm súng, kéo anh ra phòng khách và còng tay vào một trong những đường ống sưởi. Ngoài việc anh thực sự rất đói, anh hy vọng rằng điều đó sẽ buộc Holmes đi kiếm thức ăn, điều này sẽ giúp anh có thời gian ở một mình và cố gắng trốn thoát.Nghỉ ngơi là điều không thể. Everett giả vờ ngủ, cố gắng làm Holmes mất cảnh giác nhưng tên này vẫn thức suốt, không hề chớp mắt, chĩa súng về phía anh nên cuối cùng, Everett quyết định ngủ một giấc, nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe.Holmes quan sát anh vài giây. Nhân viên CIA đang nhắm mắt, điều này cho phép hắn nhìn anh kỹ hơn. Đôi khi, Everett không thể tự hỏi liệu hắn có phải là Stephen hay không; nếu Phù thủy Tối thượng bằng cách nào đó bị mất trí và biến thành người đàn ông mặc áo khoác này. Sự giống nhau về thể chất, ngoại trừ mái tóc dài, xoăn và không có ria mép, là rất ấn tượng. Anh thậm chí có thể nhìn thấy ở Holmes một số cử chỉ của Stephen, điều này khiến anh yên tâm. Nhưng nó cũng khiến anh buồn. Nghe người đàn ông trông rất giống Stephen nói những lời mà anh muốn nghe từ đôi môi của Strange, trái tim anh ngập tràn niềm vui nhưng đồng thời cũng phần nào tan vỡ.Cho đến hiện tại, anh vẫn luôn quản lý cảm xúc của mình và giữ im lặng vì liên lạc của anh với Strange rất ít. Nhưng bên cạnh Holmes, bộ não của anh nhận định hắn ta như Strange, và cảm xúc của anh khiến anh rất khó thở.Đó là tình yêu sét đánh. Everett tình cờ gặp Strange tại trụ sở Avengers khi gã như thường lệ đang tranh cãi với Stark. Hai người họ làm anh nhớ đến hai ông già trong hộp của Muppet, tham gia vào một cuộc thảo luận bất tận nhưng đồng thời rất vui khi được chiến đấu với nhau. Rõ ràng là mặc dù cả hai đều muốn giữ bí mật nhưng họ vẫn là một cặp. Chính vì vậy mà Everett quyết định gieo rắc tình cảm của mình vào góc sâu nhất của trái tim. Không có ích gì để hy vọng.Nhưng anh đã tự làm mình ngạc nhiên khi nghĩ về Strange mỗi phút. Anh kiếm cớ để gặp gã, thậm chí đã đến thánh địa New York một vài lần. Cho đến khi anh quyết định nó phải kết thúc. Anh không thể sống trong tình yêu như một đứa trẻ với một người đàn ông không bao giờ để ý đến anh.Vì cái gì phải là gã? Chỉ là một người đàn ông. Gã không có sức mạnh của Hulk hoặc không phải là thần như Thor, hay siêu năng lực như Người nhện. Gã không có một bộ giáp tuyệt vời như Người sắt. Gã chỉ đơn thuần là một người đàn ông. Và Stephen là Phù thủy Tối thượng. Làm gì có chuyện một người như Strange lại yêu một người như anh, quá... bình thường.Nhưng bằng cách nào đó, việc ở bên Holmes đã khơi lại tình cảm của anh với Strange. Giọng của Holmes và Strange giống nhau đến mức anh có cảm giác như đang lắng nghe Stephen nếu anh nhắm mắt lại. Vì vậy, anh nhắm mắt lại khi Holmes nói rằng hắn yêu anh điên cuồng, hoặc khi đảm bảo rằng họ sẽ luôn ở bên nhau, rằng không có gì và không ai có thể chia cắt họ.Trong những khoảnh khắc đó, anh mơ thấy Stephen đang nói với anh điều anh muốn nghe. Anh nuốt nước bọt, nhắm chặt mắt. Đau quá, trò đùa ác độc của số phận."Anh ổn chứ, John?" Holmes lo lắng hỏi.Everett định gật đầu thì anh dừng lại vì trong đầu đã nảy ra một ý tưởng. Có lẽ đó có thể là một cách để lừa Holmes. Bởi rõ ràng, gã tâm thần này đang khao khát được đáp lại bằng tình yêu. Và có thể..."Không, tôi không ổn, Holmes" anh càu nhàu, nhìn vào mắt người đàn ông cao lớn."Tôi sẽ sớm mang đồ ăn cho anh.""Không phải thức ăn. Ý tôi là... tôi đói, nhưng..., chỉ là" Everett ngập ngừng vài giây, "Tôi không thể hiểu làm thế nào mà anh có thể làm điều này với tôi."Holmes cau mày."Đây không phải là cách đối xử với người anh yêu và... người yêu anh rất nhiều."Holmes mở to mắt, khó thở, đứng hình, và Everett có thể nhìn thấy một chút hy vọng trong đôi mắt xanh như ngọc đó khi anh cắn môi dưới."Anh nói gì?""Lúc nào anh cũng chĩa súng vào tôi, còng tay tôi, bỏ đói tôi... và anh nói rằng anh yêu tôi...?" Everett cúi đầu và cố gắng tạo ra một tiếng nấc nghẹn ngào. "Tôi..., tôi nghĩ tất cả những gì anh nói là sự thật, nhưng hành động của anh..."."Thật mà!" Holmes hét lên, quỳ xuống trước mặt anh, nắm lấy cằm Everett và ngẩng đầu lên. "Đó là sự thật. Tôi yêu anh hơn bất cứ thứ gì."Holmes rơm rớm nước mắt, và hắn đang kiềm chế bản thân như thể hắn sợ những gì vừa nghe không phải là thật."Tôi yêu anh nhiều hơn những gì tôi có thể nói. Tôi yêu anh ngay từ khi tôi nhìn thấy anh ở phòng thí nghiệm, nhưng tôi đã quá hèn nhát để thú nhận điều đó bởi vì..., anh biết đấy. Về mặt cảm xúc thì tôi không tốt lắm, tôi... tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh cũng có thể yêu tôi, tôi... tôi... và khi anh kết hôn với Mary.... Tại sao anh lại kết hôn với Mary nếu anh yêu tôi?"Everett do dự. Anh không ngờ một lời tỏ tình chân thành, thụ động đến vậy. Người đàn ông điên cuồng, nhưng cũng đau khổ vì tình yêu không được đáp lại như chính bản thân anh. Everett tự hỏi liệu anh cũng có thể phát điên vì tình yêu như Holmes đã làm. Những lời của thám tử thực sự xuất phát từ trái tim hắn, chân thành, và, ngay cả khi là tù nhân của hắn, Everett cảm thấy khủng khiếp khi chơi đùa với tình cảm của người đàn ông. Nhưng anh phải hoàn thành những gì anh đã bắt đầu."Bởi vì..., bởi vì... anh là Sherlock Holmes. Anh thông minh và đẹp trai và... Tôi chỉ là... tôi, không có gì đặc biệt, một người lính, một..." anh thì thầm, cảm thấy kỳ lạ khi thổ lộ tình cảm của mình một cách công khai, nhưng nhẹ nhõm vì có thể để làm điều đó.Holmes vuốt tóc."Không có gì đặc biệt? Anh rất hoàn hảo, John Watson, anh đã thay đổi cuộc đời tôi, cho phép tôi tin rằng tôi có thể được yêu thương và tôi có thể là... con người. Anh là người bạn đầu tiên của tôi, John, người đầu tiên không bỏ trốn trong những giây phút đầu gặp tôi, người nghĩ rằng tôi xuất sắc thay vì là một kẻ quái dị..., anh đã cứu vớt tôi, John, và tôi... tôi..." Holmes vứt bỏ chiếc SIG đã bay đi dưới chiếc ghế dài và bắt đầu tìm kiếm trong túi của mình cho đến khi hắn đưa ra chìa khóa còng tay. Hắn định mở khóa chúng, nhưng lại dừng lại, dao động."Anh không nói dối tôi đâu, đúng không?" hắn hỏi, giọng pha trộn giữa sợ hãi, không tin và đe dọa. "Bởi vì nếu tất cả những điều này là dối trá, anh sẽ không thể sống sót ra khỏi đây đâu."Everett nuốt nước bọt. Có một chút lạnh lùng điên cuồng trong giọng nói của Holmes khiến tóc anh dựng đứng. Nhưng đây là cơ hội duy nhất của anh."Tất nhiên là không. Tôi yêu anh mà" anh đảm bảo và nói thêm với Holmes. "Tôi nghĩ rằng anh đã giận tôi vì đám cưới. Đó là một sai lầm, nhưng tôi đã rất bối rối...""Sssssssssh" Holmes nói, "Không sao đâu, mọi chuyện ổn cả rồi. Chúng ta có thể bắt đầu một cuộc sống mới, ở đây. Một khởi đầu mới, nơi không ai biết đến chúng ta.""Nghe có vẻ hoàn hảo, nhưng tình yêu, cổ tay của tôi đang đau...""Tôi rất xin lỗi ..."Trước khi Holmes có thể mở khóa còng tay, ai đó đã gõ mạnh vào cửa trước. Holmes đánh rơi chiếc chìa khóa trên tay, và Everett tự nguyền rủa bản thân."Quái vật!!!!" Giọng nói giận dữ của Donovan có thể nghe thấy từ phía bên kia, "Mở cửa ra. Anh có thể lừa Lestrade và Mycroft, nhưng không phải tôi. Tôi biết anh đang ở đó với John. Tôi thề tôi sẽ là người còng tay anh!"Holmes nhìn Everett với đôi mắt điên cuồng."Anh đã gọi cho cô ấy. Anh đang nói dối tôi. Anh đã gọi cho cô ấy!" Holmes hét lên, lấy súng từ dưới ghế sa lông."Không. Tôi không có. Hãy nhớ rằng tôi yêu anh. Tôi muốn bắt đầu với anh một cuộc sống mới. Cô ấy... không quá khó để cô ấy tưởng tượng rằng, ngay khi có thể, anh sẽ quay lại với Phố Baker."Holmes lấy súng gãi đầu. John đã đúng. Chết tiệt! Hắn quay lại phố Baker để làm cho John nhớ lại khoảng thời gian họ bên nhau, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhanh chóng bị tìm thấy. Đặc biệt là Donovan. Trong thực tế. Tại sao họ tìm kiếm hắn? Đối với bốn hoặc năm cơ thể?Mong muốn John lấy lại trí nhớ đã khiến hắn mắc sai lầm. Và ngay sau đó sẽ không chỉ là Donovan, mà là một đội tấn công, những người sẽ xuất hiện ở đó. Và tất cả sẽ vô ích."Vào đi, Donovan, cửa không khóa" Holmes trả lời, giọng điệu bình thản đến lạ lùng.Everett đã mở miệng để cảnh báo cô, nhưng thám tử, luôn ở trên đầu, đã bóp nghẹt âm thanh bằng cách bịt miệng anh bằng băng keo. Cái núm xoay từ từ, cánh cửa mở ra, và một nòng súng xuất hiện."Xin chào Trung sĩ" Holmes vẫy tay, "Bỏ súng xuống, nếu không tôi sẽ bắn nát đầu anh ta."Everett cảm thấy nòng súng SIG găm vào sau hộp sọ và nghe tiếng Holmes mở khóa chốt an toàn."Hoặc tôi sẽ bắn nát đầu anh trước khi anh có thể bóp cò" người phụ nữ trả lời, cầm chắc khẩu súng trên cả hai tay.Holmes cười khinh khỉnh."Donovan, cô quên rằng tôi luôn biết cô đang nghĩ gì.""Ồ, vậy sao?" Donovan liếc ngang qua căn phòng cho đến khi ánh mắt rơi vào Everett."John, anh có sao không?"Everett gật đầu, cố gắng cảnh báo cô."Donovan, nếu cô định bắn tôi, hãy làm điều đó ngay bây giờ đi vì nếu không, tôi sẽ làm đó. Tôi muốn quay lại cuộc trò chuyện giữa John và tôi càng sớm càng tốt."Người phụ nữ do dự trong vài giây và mở to mắt hơn khi thấy Holmes giơ súng lên và bắn. Cơ thể cô rơi xuống đất với một tiếng động khô khốc.----Điện thoại của Sherlock reo ở các cơ sở của Avengers. Cậu nhìn cái tên trên màn hình rồi lại cất vào túi."Ai đang gọi vậy?" John hỏi."Mycroft. Tôi đoán anh ta sẽ quấy rầy chúng ta bằng một trong những vụ án nhàm chán nữa đó."Điện thoại kêu một lần, hai lần, ba lần..."Trả lời anh ấy đi. Có thể đó là việc quan trọng.""Điều quan trọng đến từ Mycroft? Tôi nghi ngờ điều đó."Cậu tập trung chú ý vào mô phỏng lỗ sâu, thỏa mãn chiêm nghiệm xem nó vẫn mở và không thay đổi như thế nào cho dù bộ đếm thời gian vẫn còn đang đếm."Tuyệt," Bruce vỗ tay "Bây giờ chúng ta chỉ cần...""Ai đó đang cố gắng liên lạc qua đường dây riêng tư" FRIDAY cảnh báo, đột ngột cắt ngang Bruce."Ai?" Tony hỏi. Đường dây đó chỉ có Avengers và FRIDAY biết. "Đường dây này được mã hóa. Không thể...""Chào buổi sáng, quý ông, quý bà, Sherlock, bác sĩ Watson...""Ôi, vì Chúa, Mycroft!" Sherlock càu nhàu nhìn anh trai mình, người vừa xuất hiện trên màn hình. "Anh muốn cái quái gì đây?""Anh là ai?" Tony hỏi, "Anh đang liên lạc qua đường dây riêng của Avengers.""Anh ấy là Mycroft, anh trai của tôi," Sherlock giải thích, rõ ràng đang tức giận."Kết bạn mới hả em trai? Em nên chọn công ty của mình tốt hơn là đám anh hùng tự xưng này.""Mycroft..." John cảnh báo."Nhìn này, thằng khốn, tôi không quan tâm anh là anh trai, em họ của cậu ta hay gì cả. Biến khỏi đây ngay" Tony ra lệnh.Sherlock cắn môi dưới, vui mừng trước vẻ mặt khó hiểu lướt qua tâm trí Mycroft trong một giây. Sau đó, anh ta lấy lại sự tự chủ và ưu việt thường thấy của mình và nhìn Tony như thể Tony là một con bọ."Tôi sẽ không phải sử dụng đường dây riêng tư của anh nếu em trai tôi đủ tử tế để nhận điện thoại của nó.""Để làm gì, để nghe những lời nhảm nhí thường ngày của anh?""Chà, tôi nghĩ có một người anh em thật tuyệt, nhưng họ lại ghét nhau" Peter thì thầm, ngạc nhiên."Phải, họ thật tuyệt khi trở thành con một" Tony chế nhạo."Anh không biết" John thở dài."Anh muốn gì, Mycroft? Tôi đang bận.""Chết tiệt!" Mycroft hét lên trước sự kinh ngạc của John. Đó là lần đầu tiên anh nghe Mycroft chửi.Nhưng cả Mycroft và Lestrade đều nhìn chằm chằm vào màn hình của anh ta khi Sherlock và Stephen xuất hiện cùng nhau. Trong một khoảnh khắc, cả Lestrade và Mycroft đều nghĩ rằng đó là một trò đùa của Sherlock. Nhưng anh cả Holmes đã sớm suy luận rằng, mặc dù giống hệt nhau về quan điểm vật lý, nhưng theo cách sống của họ thì không giống như vậy. Strange tự cao tự đại và có cái 'tôi' nhưng không thiếu các kỹ năng xã hội như Sherlock. Đôi mắt của gã có thể giống Sherlock nhưng không xuyên thấu như họ, và gã không thể suy luận ra con người, mặc dù gã sở hữu một số loại kiến thức cổ xưa, sâu và rộng lớn, mà Mycroft không thể không kính trọng,Sherlock cười khúc khích. "Anh thấy đấy, một phần trăm ba mươi lăm khả năng có một cặp doppelganger chính xác duy nhất, và tôi đã tìm thấy anh ta" cậu nói. "Có vẻ như trong trường hợp này, anh đã nhân đôi cơ hội", Stephen nói đùa khi nhìn John. Cả ba người cùng cười khúc khích.Mycroft nhanh chóng thu mình lại."Em sẽ không cười ngặt nghẽo khi FBI xuất hiện ở đó để bắt em vì vụ bắt cóc John và giết hại bốn người đàn ông.""Mycroft, anh uống thuốc chưa?""Interpol đã phát lệnh truy nã quốc tế đối với em, và FBI đã xác định em ở New York, vì vậy...""Và em cho rằng anh không có gì để làm với điều đó, phải không?" Sherlock gầm gừ."Anh chỉ mong cho hạnh phúc của mọi người, Sherlock," anh ta nhìn các Avengers và thở dài. "Anh không biết lúc nào cũng phải trông chừng đứa em trai chỉ biết chuốc họa vào thân.""Tôi làm." Thor giơ tay."Có, nhưng tôi chắc rằng anh sẽ không dành cả ngày để làm phiền em ấy", thám tử quay sang Mycroft, "Và lần này, những người lính Mật vụ tuyệt vời của anh lấy thông tin đó ở đâu Google?""Ồ, không, từ đoạn ghi âm camera an ninh. Và đó không phải là người của tôi. Đó là Yard."Sherlock khịt mũi."Nó đã bị chỉnh sửa, và họ thậm chí còn không nhận ra.""Không, Sherlock, các chuyên gia của chúng tôi đã xác minh chúng, cũng như Mycroft. Nó không hề bị chỉnh. Anh nên xem chúng. Điều này rất nghiêm trọng", giọng nói của Lestrade ngoài máy quay."Lestrade?" John hỏi. "Đúng vậy, và em đã có một ý tưởng tuyệt vời để ra khỏi đất nước, điều mà em biết là anh không thể bảo vệ em. Ngốc như mọi khi, em trai," Mycroft rít lên, không để Greg trả lời."Em không cần bất cứ sự giúp đỡ nào. Anh có tin rằng em đã giết họ không?""Em trai, từ lâu em đã chấp nhận rằng anh luôn vượt quá sự mong đợi của em, tất nhiên là không." Bruce nói với Sherlock: "Bây giờ tôi đã hiểu tại sao anh lại có một tính khí tồi tệ như vậy. Tôi cũng sẽ thế thôi nếu người như anh ta là anh trai tôi.""John, anh có sao không?" Lestrade hỏi, xuất hiện trên màn hình."Tất nhiên rồi, Greg. Chúng tôi đang ở đây để giải quyết một số chuyện. Tất cả những chuyện nhảm nhí này là gì vậy?""Anh nên xem cái này."Tất cả bọn họ đều dán mắt vào màn hình. Trên màn hình Sherlock giơ một khẩu súng lên và bắn vào đầu người đàn ông mà không chớp mắt, lầm bầm "Đồ ngốc" khi cơ thể chạm đất. Anh quay sang ai đó ở phía sau bức ảnh. "Em có thể giải thích điều này không, em trai?""Tất nhiên là tôi có thể" cậu trả lời, đầy khinh bỉ "Đây không phải là lần đầu tiên ai đó cố gắng mạo danh để buộc tội em.""FRIDAY. Chỉ mới phân tích hình ảnh. Cô ấy nói rằng nó không phải giả, cũng không phải là người đàn ông có đặc điểm gì, sau đó chính anh là người xuất hiện trong đoạn ghi âm đó". "Sherlock?" John đang nhìn anh, lo lắng và có chút hoảng hốt. Anh biết Sherlock không thể giết ai đó máu lạnh như vậy, nhưng người đàn ông trong đoạn ghi âm... chắc chắn là cậu."Tôi chưa bắn anh ta.""FRIDAY thì nói ngược lại" Tony càu nhàu.Clint cáo buộc: "anh đã bắn anh ta ở cự ly gần.""Tôi đã nói rằng đó không phải là tôi! Tôi không biết người đàn ông đó là ai, hay tại sao anh ta cố gắng đóng giả tôi, nhưng đó không phải là tôi!" Sherlock chống trả, tuyệt vọng.Cậu không biết Avengers nghĩ gì, nhưng sự nghi ngờ và hoang mang trong mắt John khiến cậu đau đớn. Cậu không thể chịu được việc bác sĩ nhìn cậu như vậy, như thể tất cả niềm tin anh dành cho Sherlock đều tan thành ngàn mảnh. Đột nhiên, Steve nắm lấy Sherlock và đập cậu vào tường, đè cậu xuống bằng một cánh tay. Sherlock cố gắng thoát ra, không thể di chuyển được một inch, do sức mạnh của Steve, người đã vặn cánh tay của thám tử thêm một chút, khiến cậu hét lên đau đớn."Thả anh ấy ra" John hét lên, và anh chạy đến chỗ Steve, nắm lấy bàn tay đang vặn cánh tay của thám tử, cố gắng làm cho anh ta thả thám tử ra."Anh ta đang cố gắng chống lại Steve bằng vũ lực?" Natasha hỏi, xen lẫn giữa ngạc nhiên và thích thú."Vâng, tôi nghĩ đó chính xác là những gì anh ấy đang làm" Clint trả lời với cùng một giọng điệu."Tình yêu có thể làm ra những việc như vậy" Tony chế giễu.Họ trở nên nghiêm túc khi âm thanh của một khẩu súng được phát ra vang vọng khắp phòng. Họ trố mắt nhìn John Watson, người không liên quan gì đến người đàn ông niềm nở, ít nói, gần như nhút nhát bước vào cơ sở của Avengers. John này cầm súng chắc chắn bằng tay trái, nòng súng đặt trên thái dương của Steve. Người bác sĩ tốt bụng biến mất, nhường chỗ cho người lính."Tôi sẽ không nói với anh nữa, Steve" bác sĩ cảnh báo. "Hãy thả anh ấy ra. Anh ấy không giết ai cả."Nỗi thống khổ biến mất khỏi trái tim Sherlock, được xoa dịu bởi sự bảo vệ của John đối với cậu. Cử chỉ kiên quyết của anh, đôi môi mím chặt, cái đầu hơi cúi của anh, và kiểu cười thông báo rằng anh sẽ không ngại biến nơi này thành địa ngục trong một giây."John, không" Sherlock rên rỉ, sợ hãi đội Avengers có thể làm hại anh. Cậu cố gắng thoát khỏi Steve một lần nữa, nhưng cậu không thể cử động được. Thêm một milimet nữa là người đàn ông sẽ gãy tay như chơi."Anh cũng là một người lính, giống như tôi, và anh biết rằng nếu tôi phải bắn anh, tôi sẽ không ngần ngại làm đâu" John tiếp tục."Thả cậu ấy ra đi, Steve," Stephen ra lệnh."Anh đã xem đoạn ghi âm. FRIDAY đã xác nhận điều đó. Ngay cả anh trai của anh ấy cũng tin rằng đó là anh ấy, đánh giá cách anh ấy nói chuyện." Steve phản bác."Anh trai anh ấy là một tên khốn," John lầm bầm, nghiến chặt răng, không mảy may di chuyển khẩu súng của mình một milimet.Steve do dự. Anh không muốn làm tổn thương John. Anh biết bác sĩ chỉ muốn bảo vệ Sherlock, và là một người lính, anh sẽ làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của mình. Anh sẽ không bắn anh ta trừ khi điều đó là cần thiết. Nếu không thì John đã làm được rồi. Nhưng đoạn ghi âm và FRIDAY xác nhận thám tử là một kẻ giết người."John, làm ơn đừng làm cho tình hình tồi tệ hơn" Greg cầu xin từ màn hình.Cả hai người đàn ông, giống như Avengers, dường như không nói nên lời trước phản ứng của bác sĩ. Không ngạc nhiên. Họ biết John và cách anh chăm sóc Sherlock. Anh sẽ làm bất cứ điều gì. Thậm chí đối đầu với Avengers để bảo vệ cậu..."Tôi nói thả cậu ấy ra!" Stephen gầm lên."Được rồi" Steve thả Sherlock ra, người đang rên rỉ, xoa xoa cánh tay. John đến kiểm tra cậu để đảm bảo rằng Steve không làm cậu bị thương."Như anh có thể tưởng tượng," giọng Mycroft vang khắp phòng, "Donovan giống như một đứa trẻ vào buổi sáng Giáng sinh. Cô ấy đang mơ về việc còng tay em...""Donovan?" Bruce hỏi."Một Trung sĩ mới của Scotland Yard. Greg, nói cho họ biết Sherlock vô tội." John trả lời."Xin lỗi, John, tôi e rằng lần này Sherlock đã đi quá xa.""Đó không phải là anh ấy" Stephen lặp lại."Sao anh biết được?" Tony trả lời."Kẻ trên màn hình là sự bất thường mà Ross đang điều tra. Kẻ đã bắt cóc anh ấy và hắn" gã chỉ vào màn hình nơi Mycroft và Lestrade cẩn thận lắng nghe, "Nghĩ anh ấy là John."Bruce cau mày."Nhưng điều đó ngụ ý bước nhảy vọt trong liên tục không - thời gian mà hắn đã cho anh ta...""Vâng, vâng, vâng," Stephen cắt ngang, người đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Sherlock. "Nó không quan trọng để làm gì. Điều cốt yếu ở đây là người trong ảnh, trông giống Sherlock, nhưng không phải là cậu ấy.""Ngay cả khi không phải, nó cũng sẽ khiến cậu ấy gặp rất nhiều rắc rối" Tony nói."Các quý ông, tôi thích sự ảo tưởng về khoa học viễn tưởng của các người..." Mycroft bắt đầu."Tắt cái thằng khốn đó đi" Tony gầm gừ với FRIDAY, và màn hình chuyển sang màu đen."Chúng ta phải bắt đầu. Chúng ta sẽ quay ngược thời gian ba tháng", Stephen ra lệnh "John, anh nên ở lại đây trong trường hợp chúng tôi cần anh thay thế Ross. Clint và Peter sẽ ở đây với anh. Phần còn lại sẽ rời đi." "Cháu không muốn đến sao? Chú nghĩ cháu sẽ thích du hành thời gian" Tony hỏi, nhận thấy Peter không phiền vì không du hành thời gian."Ồ, cháu rất thích, chú Stark, nhưng... cháu thà ở lại đây với bác sĩ Watson, tất nhiên là nếu chú ấy không phiền."John cười và lắc đầu. Peter rạng rỡ."Tất nhiên là không" vị tỷ phú cố gắng trả lời một cách bất thường, nhưng không thể che giấu hoàn toàn sự thất vọng trong giọng nói của mình. Steve nhìn Natasha, người đang nhìn chằm chằm xuống sàn, cắn môi. Stark không hài lòng chút nào khi Peter ngưỡng mộ bất cứ ai ngoại trừ chính mình."Đã đến lúc thay đồ rồi" Tony vỗ tay."Đồ gì?" Sherlock hỏi."Đồ lượng tử. Chúng ta không thể du hành xuyên thời gian như anh ấy", Tony chỉ vào Stephen. "Và, để du hành xuyên qua nó, chúng ta cần Bộ quần áo lượng tử." Steve, Bruce, Stephen, Natasha và Sherlock theo sau anh ta. Tỷ phú đã trên đường đến nơi họ cất giữ Bộ đồ lượng tử và kho chứa Hạt Pym mà Henry Pym đã sản xuất.Khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, Tony quay sang Stephen."Stephen, đi ra. Tại sao Batman thay đổi bản ngã lại đi giết người, và điều đó liên quan gì đến Bác sĩ Watson?"Stephen ngạc nhiên nhìn anh ta. Sherlock mỉm cười."Tại sao anh nói nó liên quan đến bác sĩ Watson?""Bởi vì anh đã để anh ta ở đây như một đứa trẻ bị trừng phạt khi không cần thiết để anh ta đóng giả Ross. Vì vậy, toàn bộ mớ hỗn độn này là vì một cái gì đó giữa hai người liên quan đến bác sĩ Watson, nhưng anh không muốn anh ta biết, tôi có sai không?"Stephen nhìn Sherlock, người này nhún vai."Dù sao thì anh ấy cũng sẽ biết."Natasha nheo mắt."Cả hai đang định làm gì? Hai người quen nhau bao lâu rồi?"Stephen nói, kết thúc cuộc thảo luận "Tất cả đều ổn."Bruce hỏi "Tôi cần tọa độ chính xác cho GPS không - thời gian.""Ngày 18 tháng 5 năm 2008, 22:25" Stephen trả lời.Gã nhìn Sherlock, có chút lo lắng."Anh phải chuẩn bị cho mọi thứ.""Tôi luôn chuẩn bị cho bất cứ điều gì.""Và trên hết, khiêm tốn. Thật quyến rũ," Tony càu nhàu. Natasha khịt mũi, còn Steve thì thốt lên "Ghen tị."Bruce thiết lập tọa độ không - thời gian GPS."Đường hầm xuyên qua Vương quốc lượng tử sẽ được mở sau hai mươi phút nữa. Đó là thời gian để mặc đồ vào", Bruce thông báo.Mười phút sau, Tony, Steve, Natasha và Sherlock ở trên nền lượng tử, mặc bộ đồ của họ, đợi đường hầm xuyên qua Vương quốc lượng tử mở ra. Bruce đã nhấn vào các lệnh trong Bảng điều khiển lượng tử."Sẵn sàng?" Bruce hỏi.Họ gật đầu, và nơi đó bắt đầu rung lên."Đừng lo" Natasha mỉm cười, quan sát cử chỉ đau khổ của thám tử. "Vui lắm, anh sẽ thấy thôi."Sherlock không trả lời. Cậu không lo lắng về việc nhảy vào thời gian. Cậu sợ hãi khi quay lại ngày cưới của John. Đau khổ và tuyệt vọng, đau đớn khi biết mình đã mất John mãi mãi. Cậu sợ rằng, bằng cách nào đó, dòng không gian và thời gian đó sẽ quay vòng quanh và khiến ba tháng cuối cùng, khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời cậu, biến mất như một giấc mơ. Cậu không thể quay trở lại sự cô độc tăm tối - người bạn đồng hành duy nhất của cậu cho đến khi gặp John, với sự mờ mịt mà cậu chỉ đạt được để xua tan bằng cách hút thuốc. Cậu không thể quay trở lại địa ngục sau khi chạm vào sự thiên đường với John.Đường hầm hút họ vào, và họ biến mất. Stephen đã mở một cánh cổng dẫn thẳng đến con hẻm từ nơi gã đưa Sherlock đến phố Bleeker.Gã muốn đến đó trước những người khác và xem lỗi ở đâu. Gã đến đầu ngõ và nhìn đồng hồ. Khoảng mười phút trước khi những người khác đến, chính xác là một phần tư giờ trước khi Sherlock từ dòng thời gian trước xuất hiện trong con hẻm. Gã cắn môi, thật đáng trách. Gã nhận thấy khuôn mặt đau khổ của Sherlock, nỗi sợ hãi mất đi tất cả, mãnh liệt đến mức không phải thám tử nào, với khả năng đặc biệt để che giấu cảm xúc của mình và hành động tách biệt với chúng, cũng có thể ngụy trang.Stephen hiểu nỗi sợ hãi của Sherlock. Gã thấy thật dễ dàng khi đặt mình vào vị trí của cậu. Nhiều lần, trong không gian phản chiếu, Stephen nói với Everett rằng gã yêu anh kể từ ngày nhìn thấy anh ở cơ sở của Avengers. Chỉ một phút, và Stephen giả vờ không chú ý nhiều đến nhân viên CIA. Gã biết Tony và không muốn bị đem ra làm trò cười. Vào bất kỳ thời điểm nào khác, gã sẽ không bận tâm, nhưng khi nhìn thấy Everett, có gì đó xoắn xuýt trong gã. Yêu từ cái nhìn đầu tiên. Và từ lúc đó, gã chỉ có thể nghĩ đến anh.Gã thấy thật xấu hổ khi hành xử như một cậu thiếu niên. Gã liên tục tự nhủ sẽ không có ý nghĩa gì khi được chụp chung với một người mà gã đã hoàn toàn không chú ý đến. Bởi vì Everett hầu như không để ý đến gã, anh đã không để ý đến gã.Stephen sẽ làm bất cứ điều gì để khiến Everett chú ý đến gã, yêu gã với cường độ như gã yêu Ross. Nhưng ma thuật của gã, giống như phần còn lại của vũ trụ, có hai giới hạn: tình yêu và cái chết. Không có gì, thậm chí không phải là mạnh nhất trong vô số, có thể thay đổi chúng. Stephen biết rõ điều này. Gã đã dành hàng giờ trong sanctum New York để tìm kiếm một câu thần chú nào đó để khiến tình cảm của Everett dành cho gã thay đổi. Nhưng ma thuật không thể chống lại ý chí tự do mà tình yêu bao hàm.Cho đến một ngày, người canh gác của sanctum London thông báo cho gã những tên tội phạm ở London đang tự tổ chức. Đang tìm kiếm câu trả lời cho điều đó, gã đến gặp Sherlock Holmes, đau khổ và đau đớn, người quyết định rằng cuộc đời không đáng sống.Gã đã quan sát cuộc trò chuyện của thám tử với anh trai mình và cách cậu đuổi anh ta đi. Đó là lúc gã nhìn thấy toàn bộ quá khứ của Sherlock và John. Gã đã bị sốc khi gặp bác sĩ, người trông rất giống Everett, và khi gã nhìn thấy Sherlock và John cùng nhau, gã thấy Everett và gã phản chiếu trong đó.Thật ngu ngốc, gã quyết định rằng vũ trụ sẽ giúp gã nếu gã đưa ra một cú hích. Và khi Sherlock đi xuống con hẻm để mua ma túy, gã quyết định đã đến lúc phải giúp cậu. Gã đã cho cậu cơ hội để quay ngược thời gian và sau đó...Ngay lúc đó, Tony, Steve, Sherlock và Natasha xuất hiện bên cạnh gã."Chúng ta làm gì bây giờ?" Tony hỏi."Chờ đợi.""Để làm gì?" Natasha hỏi."Cho cậu ấy."Cả ba chứng kiến một Sherlock thứ hai xuất hiện trong con hẻm, mặc một bộ đồ buổi sáng và khoác trên mình chiếc áo khoác. Sherlock đó nằm dựa lưng vào tường, nhìn đi nhìn lại."Cậu đã làm gì ở đây?" Tony hỏi."Xoa dịu cơn đau", thám tử trả lời một cách thiếu nghiêm túc."Chà, chúng ta còn chờ gì nữa? Nếu hắn là điểm bất thường, chúng ta đi bắt hắn nhanh lên." Steve thúc giục.Stephen trả lời "Hắn không phải là người mà chúng ta đang chờ đợi.""Nhưng anh nói......"Stephen ra hiệu im lặng.Đột nhiên, một cánh cổng tròn và sáng mở ra dưới chân thám tử, và cậu ta biến mất trong đó."Đây là khi tôi đưa cậu đến New York," Stephen nói với Sherlock."Và đó là nó?" Tony hỏi."Không, chúng ta phải tiếp tục chờ đợi."Họ đã đợi một vài phút. Cánh cổng vẫn mở, rít lên, xoay một vòng.Natasha cau mày."Không phải bây giờ cánh cổng đã đóng lại rồi sao?"Stephen gật đầu."Đó là sai lầm của tôi.""Anh có để mở một cánh cửa liên chiều không?" Tony hét lên."Tôi không nghĩ anh chính xác là người có thể chỉ trích sai lầm của người khác" Stephen gầm gừ.Tony đã đối đầu với gã."Tất nhiên tôi có thể.""Đủ rồi" Steve xen vào, chen vào giữa họ và đẩy mỗi bên một người."Và bây giờ?" Sherlock hỏi, phớt lờ cuộc chiến giữa họ."Hãy xem thực tại nào của cậu xuất hiện thông qua cánh cổng.""Thực tại nào của tôi?"Stephen thở dài."Tất cả chúng ta đều có vô số khả năng để lựa chọn. Một khi chúng ta đã lựa chọn, chúng ta sẽ từ bỏ tất cả những thứ còn lại. Ít nhất là trong không gian của chúng ta. Ở những người khác, các phiên bản khác nhau của chúng ta đưa ra những lựa chọn khác nhau, bao gồm tất cả những khả năng chúng ta có.""Thời đại mới vô nghĩa" Tony gầm gừ."Chà, những điều vô nghĩa thời đại mới vừa bước qua cánh cổng" Natasha thông báo.Thật. Một Sherlock khác xuất hiện qua cánh cổng mà Stephen đã bỏ ngỏ."Trong vũ trụ này, cậu đã từ bỏ việc chiến đấu vì John. Cậu để anh ấy kết hôn với Mary vì nghĩ đó là điều anh ấy muốn. Cậu quyết định sự đau khổ của mình là cách bù đắp cho John vì nỗi đau của anh ấy sau khi cậu nhảy xuống từ mái nhà của St. Bart."Sherlock cắn môi dưới, nhìn xuống sàn và gật đầu, gần như không thể nhận ra."Nhưng trong một thực tại khác, một phiên bản khác của cậu đã quyết định đấu tranh vì John, rằng cậu ta sẽ không để anh ấy kết hôn với Mary.""Và tại sao cậu ta lại vượt qua?" Steve hỏi. "Không thường xuyên mà một thực tại này chuyển sang một thực tai khác."Stephen chỉ vào Sherlock."Cậu ấy đã đau khổ. Rất nhiều. Nhiều hơn cậu ấy mong đợi hoặc có thể chịu đựng. Cuộc hôn nhân của John với Mary là quá khó đối với cậu ấy. Quá nhiều đau khổ đã thu hút thực tại khác của cậu ấy vào đây, để giúp cậu ấy. Nếu tôi đóng cánh cổng, sẽ chẳng có gì xảy ra, nhưng khi cậu ấy thấy nó mở, cậu ấy đã nhảy vào không gian này.""Nhưng, tôi phải bắt cóc John, không phải Ross" Sherlock lẩm bẩm."Có điều gì đó đã xảy ra dẫn anh ấy đến một chiều không gian khác. Hãy ghi nhớ một điều. Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không thể can thiệp. Sherlock này sẽ dẫn chúng ta đến với Ross. Nếu chúng ta can thiệp, chúng ta sẽ tạo ra một dòng thời gian khác, và chúng ta có thể sẽ không bao giờ tìm thấy anh ấy."Sherlock lần thứ hai chờ đợi, dựa vào trên tường, thỉnh thoảng nhìn về phía hai bên. Vài phút sau, một người đàn ông nhỏ gầy xuất hiện, đôi mắt đỏ hoe, mái tóc vàng bết vào nhau, trên môi nở một nụ cười giễu cợt."Chà, chà, chà, nhìn xem con mèo đã hút thuốc."Sherlock đảo mắt. Cậu ta xanh xao, mắt sưng đỏ vì khóc. Cậu ta cầm điếu thuốc trên tay run rẩy nhưng cố gắng giữ được bình tĩnh và cử chỉ không biểu cảm."Bill, anh biết tôi muốn gì" cậu ta nói, nhìn xuống sàn. Cậu ta có vẻ xấu hổ về chính mình."Nó sẽ khiến cậu phải trả giá đắt.""Tiền chẳng là gì cả.""Cậu sai rồi, thám tử. Tiền luôn là vấn đề."Sherlock nhìn chằm chằm vào anh ta cho đến khi mắt cậu ta bắt gặp những bóng đen đang di chuyển sau lưng Bill.Cậu ta chỉ mất 1/10 giây để nhận ra Bill đã bán đứng mình.Cậu ta quay lại và đi nhanh qua con hẻm, nhưng ngay sau đó một nhóm khác khoảng hai mươi người đàn ông đã cắt đứt cậu ta.Thám tử nuốt nước bọt và quay lại, khi những người đàn ông vây quanh cậu ta."Được rồi, hãy giải quyết nó đi," hắn ta lẩm bẩm qua kẽ răng.Đó là dấu hiệu họ đang chờ đợi. Vị thám tử di chuyển nhanh chóng, đấm, đá và hạ gục những kẻ tấn công của mình, trong khi né đòn một cách nhanh nhẹn và dễ dàng, nhưng ngày càng nhiều tên tội phạm đang xoay vòng trong con hẻm. Người thám tử bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi cho đến khi một cái móc mạnh nhắm vào hàm của cậu ta làm cậu ngã xuống đất, nơi cậu nhận được một loạt các cú đá, đòn đánh và đấm. Thật ngạc nhiên, Sherlock không hề phát ra một âm thanh nào, dù chỉ là một tiếng thút thít nhỏ nhất. Cậu ta chỉ thu mình lại với những cú đánh nặng nề, những lời chế nhạo và cười nhạo của những kẻ tấn công mình cho đến khi một cú đá mạnh vào đầu khiến cậu ta bất tỉnh. Sau nhiều cú đấm và đá nữa, họ rời khỏi con hẻm, và Sherlock nằm trên mặt đất, một mình, đau đớn cùng với máu."Anh đã cứu tôi," Sherlock của hiện tại thì thầm với Stephen, bị sốc, "Anh biết điều này sẽ xảy ra."Stephen gật đầu."Cậu ấy chết rồi à?" Natasha hỏi, nhìn vào cơ thể đẫm máu, bất động của thám tử.Không ai trong số họ trả lời. Bọn chúng đánh đập rất dã man, và không chắc cậu ta sẽ sống sót. Sau vài phút tưởng chừng bất tận, họ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn, hầu như không thể nghe thấy. Và, thật kỳ diệu, thám tử đã cố gắng di chuyển. Cậu ta lại rên lên đau đớn, không thể làm được."Tại sao cậu vẫn tiếp tục chiến đấu?" Natasha ngạc nhiên hỏi."Vì John," Sherlock ở bên cô thì thầm."Cậu ấy biết John, khi kết hôn với Mary, đang gặp nguy hiểm. Và cậu ấy muốn quay lại với anh ấy. Đó là động lực của cậu ấy.""Nhưng John không cưới Mary," Steve cau mày đáp. "Cậu ấy đã kết hôn với John.""Đúng, nhưng thực tại này Sherlock không biết rằng Sherlock đã quay ngược thời gian và kết hôn với John. Cậu ấy chỉ biết về những đau khổ và rằng cậu ấy phải bảo vệ John."Một lát sau, một tiếng rên thống khổ khác vang lên khắp con hẻm. Người thám tử cố gắng đứng dậy nhưng không thành công. Tiếng bước chân và giọng nói vang lên ở phía sau con ngõ, và thám tử biết rằng họ đang đến để giết cậu ta. Cậu ngã xuống đất, chờ đợi. Không có John, cuộc sống của cậu thật vô nghĩa; cậu không có gì để sống.Cậu ta lẩm bẩm điều gì đó. Avengers và Sherlock xuyên qua tai cậu ta, và những lời lầm bầm đến với họ:"Có một ngày thích hợp để chết. Nhưng không phải hôm nay. Không phải vào ngày cưới của John." Người thám tử bò đi khó khăn, nắm chặt tay vào những tảng đá cuội trên mặt đất và đẩy người về phía trước. Cậu không đủ sức để đứng dậy. Cậu cố gắng thêm vài bước chân và ngã xuống một cánh cổng. Đột nhiên cơ thể cậu không còn cảm nhận được nữa.Tony quan sát "Cậu ta đã trượt qua một cánh cổng ngẫu nhiên."Sherlock vừa nhắm mắt vừa mở, ngẫm nghĩ xem làm sao quả nhiên không có dấu vết của thám tử."Một cánh cổng ngẫu nhiên?""Theo thời gian, vũ trụ mở ra các cánh cổng liên chiều. Chúng là ngẫu nhiên. Không ai biết chúng dẫn đến đâu. Nếu anh đang ở nơi cánh cổng mở ra, anh sẽ trượt qua nó.""Và nó dẫn trực tiếp đến Ross?" Sherlock hỏi."Đó là những gì chúng ta sẽ tìm hiểu," Natasha nói. "Anh có thể tạo lại nó?" cô ấy hỏi Stephen."Tôi sẽ thử."Phủ thủy Tối thượng ngồi xuống sàn, bắt chéo chân, nhắm mắt và bay lên. Vài phút sau, gã mở mắt, vẽ vòng tròn và tạo ra một cánh cổng ngay nơi Sherlock đã biến mất."Nó dẫn đến đâu?"Stephen thở dài."Đến nơi tồi tệ nhất có thể," gã trả lời. Quay sang những người khác. "Đừng tách ra, và cũng đừng chú ý đến những gì mọi người nhìn thấy hoặc nghe thấy.""Nhưng nó đi đâu?" Steve hỏi lạiPhù thủy Tối thượng không trả lời và biến mất sau cánh cổng. Những người khác im lặng làm theo.Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co