Vu Tru Tuan Triet Doan Van Luom Lat
CP: Hoắc Ngôn x Trịnh Chí
Author: DoggyMommy @ weibo
Giới thiệu nhân vật: lật lại mấy chương Ngôn Chí trước xem nhoa, tui lười quáaaChú ý: 3 đoản văn, SAD ENDING, SAD ENDING, SAD ENDING
(3) Lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Ngôn tôi đã choáng ngợp vì nhan sắc, lần thứ hai nhìn thấy Hoắc Ngôn tôi choáng ngợp vì bệnh tâm thần.Tuy rằng nhan giá trị cùng dáng người của anh ta có thể phù hợp để thốt ra mấy lời ngôn tình sến súa, nhưng thật sự không phải ai cũng thích lời âu yếm sến súa. Tôi nhìn anh ta nghiêm trang nói, "Tiểu Chí, anh bị lạc đường, bị lạc trong lòng em, trốn không thoát", phản ứng đầu tiên của tôi là -- đơ, không có cảm giác gì.Đồng đội trêu chọc, "Trịnh Chí, đừng ở trong phúc mà không biết hưởng phúc! Không biết bao nhiêu người muốn gả cho Hoắc Ngôn nhà cậu đâu, phải biết quý trọng."Tôi kéo Hoắc Ngôn ra, cái tên đang vùi đầu trước ngực tôi lấy cớ muốn nạp điện nhưng thật ra là muốn nhân cơ hội ngủ bù, "Hoắc Ngôn, bọn họ nói có rất nhiều người muốn gả cho anh."Hoắc Ngôn phút chốc đã hết buồn ngủ, "Không được, Tiểu Chí, là em dạy anh, yêu một người là như thế nào. Anh chỉ có thể kết hôn với em, hoặc sẽ không bao giờ kết hôn."Đồng đội nổi da gà rớt đầy đất, tôi cười đến chảy nước mắt, bạn trai tôi, đẹp trai vô cùng, cũng sến súa vô cùng.Nhưng cũng không có cách nào khác, ai bảo anh ấy là bạn trai tôi chứ, có sến hơn cũng phải nhịn.Lúc làm nhiệm vụ, Hoắc Ngôn vẫn luôn rất chuyên nghiệp. Tôi suýt nữa bị cột điện gãy đè xuống dưới, thế thì Hoắc Ngôn phải góa vợ rồi, may mắn thay anh ấy lanh mắt lẹ tay, chạy đến cứu được tôi. Thật không tồi, tôi ôm cổ anh ấy. Cái người này chính là một hoàng tử bạch mã chân chính.
Đội trưởng gọi tôi vào văn phòng, băn khoăn mà nói, "Trịnh Chí, về sau cậu chỉ sợ là không thể đảm đương nhiệm vụ lính cứu hỏa được nữa." Tôi đương nhiên hiểu rõ, gãy mất một chân, sau này quả thật rất khó đi làm nhiệm vụ. Tôi tỏ ý đã hiểu, nắm cánh tay Hoắc Ngôn, chuẩn bị đi ra ngoài, đội trưởng lại gọi tôi: "Cậu nếu rảnh, vẫn là nên đi gặp bác sĩ tâm lý một chút đi."Từ sau lần nhiệm vụ đó, bọn họ không ngừng bảo tôi phải đi gặp bác sĩ tâm lý. Nhưng chân chỉ bị gãy thôi cũng chưa tạo thành bóng ma tâm lý gì quá lớn cho tôi, dù sao thì Hoắc Ngôn vẫn còn ở đây, chỉ cần Hoắc Ngôn vẫn còn, chuyện gì tôi cũng có thể gắng gượng vượt qua được.Hoắc Ngôn bởi vì tôi mà cũng rời khỏi đội phòng cháy, lúc đi không một ai chào hỏi anh ấy. Mấy cái người này, cũng quá lạnh lùng. Không lẽ lại cảm thấy Hoắc Ngôn là kẻ phản bội sao?Quên đi, dù sao chúng tôi cũng đã rời đi rồi, còn quan tâm người khác nghĩ làm gì. Tôi cùng Hoắc Ngôn đi siêu thị mua đồ ăn, nhân viên thu ngân giật mình, "Ăn nhiều như vậy sao?"Đúng rồi, tôi cũng buồn cười, chỉ chỉ Hoắc Ngôn đang đứng bên cạnh: "Anh ấy cao lớn như vậy, đương nhiên phải ăn nhiều một chút."Nhân viên thu ngân bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, cúi đầu, không nói chuyện nữa. Tôi xách túi lên, cùng Hoắc Ngôn dính nhau đi ra ngoài.Nếu tôi quay đầu, có thể đã biết nhân viên thu ngân ấy nhìn về hướng chúng tôi vài lần. Cô sợ đến phát run, sắc mặt hoàn toàn tái nhợt.Tôi lại không biết, tôi chỉ biết bạn trai tôi rất tuấn tú, cũng rất sến súa, nhưng cũng sẽ vẫn luôn dắt tay tôi lúc qua đường. Người đi đường sắc mặt kì quái, đại khái chắc là không thể tiếp thu hai nam đồng tính đi cùng nhau, nhưng nếu tôi yêu anh ấy, chúng tôi luôn có thể quang minh chính đại..Ngôn ca à: Đây là sinh nhật lần thứ mười em bồi anh, thoáng cái chúng ta đã bên nhau lâu như vậy. Anh nghe chuyện này xong đừng giận nhé -- đây có thể là sinh nhật cuối cùng em bồi anh rồi. Lừa mình dối người thực sự khó, em không muốn diễn nữa, cho nên em tự tiện quyết định, xin anh hãy tha thứ cho em. Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ không bao giờ phải chia lìa.
Author: DoggyMommy @ weibo
Giới thiệu nhân vật: lật lại mấy chương Ngôn Chí trước xem nhoa, tui lười quáaaChú ý: 3 đoản văn, SAD ENDING, SAD ENDING, SAD ENDING
(3) Lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Ngôn tôi đã choáng ngợp vì nhan sắc, lần thứ hai nhìn thấy Hoắc Ngôn tôi choáng ngợp vì bệnh tâm thần.Tuy rằng nhan giá trị cùng dáng người của anh ta có thể phù hợp để thốt ra mấy lời ngôn tình sến súa, nhưng thật sự không phải ai cũng thích lời âu yếm sến súa. Tôi nhìn anh ta nghiêm trang nói, "Tiểu Chí, anh bị lạc đường, bị lạc trong lòng em, trốn không thoát", phản ứng đầu tiên của tôi là -- đơ, không có cảm giác gì.Đồng đội trêu chọc, "Trịnh Chí, đừng ở trong phúc mà không biết hưởng phúc! Không biết bao nhiêu người muốn gả cho Hoắc Ngôn nhà cậu đâu, phải biết quý trọng."Tôi kéo Hoắc Ngôn ra, cái tên đang vùi đầu trước ngực tôi lấy cớ muốn nạp điện nhưng thật ra là muốn nhân cơ hội ngủ bù, "Hoắc Ngôn, bọn họ nói có rất nhiều người muốn gả cho anh."Hoắc Ngôn phút chốc đã hết buồn ngủ, "Không được, Tiểu Chí, là em dạy anh, yêu một người là như thế nào. Anh chỉ có thể kết hôn với em, hoặc sẽ không bao giờ kết hôn."Đồng đội nổi da gà rớt đầy đất, tôi cười đến chảy nước mắt, bạn trai tôi, đẹp trai vô cùng, cũng sến súa vô cùng.Nhưng cũng không có cách nào khác, ai bảo anh ấy là bạn trai tôi chứ, có sến hơn cũng phải nhịn.Lúc làm nhiệm vụ, Hoắc Ngôn vẫn luôn rất chuyên nghiệp. Tôi suýt nữa bị cột điện gãy đè xuống dưới, thế thì Hoắc Ngôn phải góa vợ rồi, may mắn thay anh ấy lanh mắt lẹ tay, chạy đến cứu được tôi. Thật không tồi, tôi ôm cổ anh ấy. Cái người này chính là một hoàng tử bạch mã chân chính.
Đội trưởng gọi tôi vào văn phòng, băn khoăn mà nói, "Trịnh Chí, về sau cậu chỉ sợ là không thể đảm đương nhiệm vụ lính cứu hỏa được nữa." Tôi đương nhiên hiểu rõ, gãy mất một chân, sau này quả thật rất khó đi làm nhiệm vụ. Tôi tỏ ý đã hiểu, nắm cánh tay Hoắc Ngôn, chuẩn bị đi ra ngoài, đội trưởng lại gọi tôi: "Cậu nếu rảnh, vẫn là nên đi gặp bác sĩ tâm lý một chút đi."Từ sau lần nhiệm vụ đó, bọn họ không ngừng bảo tôi phải đi gặp bác sĩ tâm lý. Nhưng chân chỉ bị gãy thôi cũng chưa tạo thành bóng ma tâm lý gì quá lớn cho tôi, dù sao thì Hoắc Ngôn vẫn còn ở đây, chỉ cần Hoắc Ngôn vẫn còn, chuyện gì tôi cũng có thể gắng gượng vượt qua được.Hoắc Ngôn bởi vì tôi mà cũng rời khỏi đội phòng cháy, lúc đi không một ai chào hỏi anh ấy. Mấy cái người này, cũng quá lạnh lùng. Không lẽ lại cảm thấy Hoắc Ngôn là kẻ phản bội sao?Quên đi, dù sao chúng tôi cũng đã rời đi rồi, còn quan tâm người khác nghĩ làm gì. Tôi cùng Hoắc Ngôn đi siêu thị mua đồ ăn, nhân viên thu ngân giật mình, "Ăn nhiều như vậy sao?"Đúng rồi, tôi cũng buồn cười, chỉ chỉ Hoắc Ngôn đang đứng bên cạnh: "Anh ấy cao lớn như vậy, đương nhiên phải ăn nhiều một chút."Nhân viên thu ngân bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, cúi đầu, không nói chuyện nữa. Tôi xách túi lên, cùng Hoắc Ngôn dính nhau đi ra ngoài.Nếu tôi quay đầu, có thể đã biết nhân viên thu ngân ấy nhìn về hướng chúng tôi vài lần. Cô sợ đến phát run, sắc mặt hoàn toàn tái nhợt.Tôi lại không biết, tôi chỉ biết bạn trai tôi rất tuấn tú, cũng rất sến súa, nhưng cũng sẽ vẫn luôn dắt tay tôi lúc qua đường. Người đi đường sắc mặt kì quái, đại khái chắc là không thể tiếp thu hai nam đồng tính đi cùng nhau, nhưng nếu tôi yêu anh ấy, chúng tôi luôn có thể quang minh chính đại..Ngôn ca à: Đây là sinh nhật lần thứ mười em bồi anh, thoáng cái chúng ta đã bên nhau lâu như vậy. Anh nghe chuyện này xong đừng giận nhé -- đây có thể là sinh nhật cuối cùng em bồi anh rồi. Lừa mình dối người thực sự khó, em không muốn diễn nữa, cho nên em tự tiện quyết định, xin anh hãy tha thứ cho em. Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ không bao giờ phải chia lìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co