Vuon Cay Cua Toi Noi Tieng Toan Mang
Vài ngày trước, ký túc xá công nhân vườn bách thảo cuối cùng đã được cải tạo xong nhờ sự nỗ lực của đội sửa chữa.
Mặc dù là sửa lại một cách đơn giản thôi, nhưng về phần vật liệu thì Diệp Hàm không hề tiết kiệm, đều chọn vật liệu bảo vệ môi trường, hàm lượng formaldehyde* thấp hơn nhiều so với tiêu chuẩn quốc gia, thông gió một thời gian là có thể chuyển vào ở.
(Hợp chất hữu cơ formaldehyde, ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng mạnh)
Nhân viên bán thời gian đã nghỉ việc một tuần trước.
Trước khi rời đi, rất nhiều người đã để lại phương thức liên lạc cho Diệp Hàm, hi vọng khi có yêu cầu gì thì liên hệ với bọn họ, xem ra là rất hài lòng đối với công việc này.
Về phần hai nhân viên toàn thời gian Vương Hồng Niên và Lưu Xuân Linh, cũng được Diệp Hàm sắp xếp cho nghỉ phép hai ngày—vì khoảng thời gian trước quá cực khổ, để bọn họ nghỉ ngơi một chút cũng là việc nên làm.
Thế nên mới dẫn tới tình cảnh chỉ còn một mình Diệp Hàm ở lại vườn bách thảo Nam Sơn rộng lớn, mà như vậy cũng khiến cô dễ dàng tiến hành thí nghiệm hơn.
Đợi đến khi mặt trời nghiêng về phía Tây, ánh sáng không còn chói mắt, Diệp Hàm bèn cầm dung dịch dinh dưỡng thực vật đi đến cửa vườn bách thảo.
Những "hồ suối nước nóng" này đã được dọn dẹp lại cách đây nửa tháng, nước trong hồ trong veo, sóng gợn lăn tăn, trên mặt hồ còn có vài chiếc lá rụng, cùng với những hòn non bộ và cây xanh bên cạnh, cũng coi như là cảnh đẹp ý vui.
Thác nước đổ xuống đáy hồ khiến vô số giọt nước bắn lên, đúng là rất khó để tin rằng một tháng trước nơi này vô cùng bừa bộn và bẩn thỉu.
Diệp Hàm lướt qua thác nước đi đến bên hồ nước lớn, tính toán thể tích đại khái.
Hồ nước lớn ước chừng 130 mét khối, độ sâu khoảng nửa mét, mặt nước so với mặt đất chênh lệch 10cm, thể tích nước khoảng 105 tấn, vừa đủ để pha loãng 1ml dung dịch dinh dưỡng.
Diệp Hàm lấy ống nghiệm đã chuẩn bị sẵn ra, cẩn thận đổ dung dịch dinh dưỡng thực vật vào vạch 1ml, đặt ở trước mắt rồi nhẹ nhàng lắc.
Đôi mắt quả hạnh trong veo phản chiếu màu sắc xanh biếc, như thể non sông tươi đẹp cô đọng được phản chiếu ở trong mắt.
Chất lỏng tinh khiết và trong suốt, không làm nhiễm bẩn thành ống trong quá trình lắc, có khuynh hướng hơi sền sệt, dưới ánh sáng còn như thể lập lòe màu hổ phách ở bên trong, trông vô cùng đẹp mắt.
Cùng lúc đó, có một mùi thơm thoang thoảng từ bên trong bay ra, mờ mịt như mây mù.
Mùi hương này rất đặc biệt, dường như chứa đựng sự trong lành, xanh tươi bất tận của cỏ cây sau cơn mưa khiến người ta không thể không liên tưởng đến cỏ mọc và chim vàng anh bay vào tháng hai, chỉ cần ngửi một chút thôi là đã cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Diệp Hàm nhìn chất lỏng óng ánh long lanh trước mắt, bất kể là từ thị giác hay khứu giác đều không giống 'dung dịch dinh dưỡng' của thực vật, ngược lại giống như một loại nước hoa được nghiên cứu chế tạo tỉ mỉ bởi một công ty có tên tuổi, bởi vì mùi của nó thật sự rất thơm.
Rất nhanh, ống nghiệm hơi nghiêng xuống, giọt chất lỏng sền sệt được đổ xuống hồ nước, giống như một giọt mực hòa vào biển lớn, trong nháy mắt đã biến mất không thấy dấu vết.
Diệp Hàm nhìn dung dịch dinh dưỡng đã hoàn toàn hòa tan vào trong nước, tỷ lệ chênh lệch lớn như vậy, cho dù có dùng kính phóng đại nghìn lần cũng khó có thể nhìn ra được.
Chỉ không biết liệu hiệu quả có kỳ diệu giống như lời giới thiệu hay không.
Cô ngồi xổm xuống, đổ đầy nước vào hai bình tưới rồi bưng đến vườn hoa.
Vườn hoa như vườn Mẫu Đơn, vườn Hoa Cúc, vườn Tử Vi, và các vườn khác đều bị bỏ trống, chỉ có bảy, tám chậu hoa cỏ và cây cảnh được đặt ở nơi có bóng râm, tránh bị nắng nóng đốt cháy.
Những thực vật này mặc dù đã kiên cường sống sót sau khi được Diệp Hàm cứu giúp, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được tình trạng của chúng không ổn lắm, giống như những bệnh nhân được kéo từ phòng cấp cứu về, sức sống bị tổn hại nghiêm trọng, cho dù có được chuyển đến một môi trường thoải mái hơn, thì vẫn cần phải có thời gian để chậm rãi hồi phục.
Diệp Hàm đặt bình tưới sang một bên, đầu tiên kiểm tra độ ẩm của đất và tình trạng phục hồi.
Vào mùa hè nhiệt độ cao, ánh sáng mặt trời kéo dài, nước của thực vật bốc hơi khá nhanh, dù mới tưới nước hai ngày trước nhưng đất đã hơi khô rồi.
Đối với một số loại thực vật có nhu cầu về lượng nước lớn, ngoài việc tưới nước ra, thì mỗi buổi sáng, buổi tối cũng cần phun lên cành và lá để đảm bảo độ ẩm cho chúng.
Diệp Hàm nhẹ nhàng xới đất cho mấy chậu thực vật, dọn sạch cỏ dại và lá khô mọc xung quanh, sau đó cô cầm bình tưới nước lên.
Một dòng nước nhỏ đổ vào chậu hoa, trên mặt đất tích tụ thành một vũng nước nông, nếu là bình thường ít nhất phải đợi ngấm vào hoàn toàn, thì rễ thực vật mới có thể từ từ hấp thụ.
Tuy nhiên lần này, tất cả thực vật dường như đang phải hứng chịu một đợt hạn hán nghiêm trọng, hút nước từ trong đất với tốc độ gần như là điên cuồng, thậm chí còn phát ra âm thanh hút nước 'xèo xèo'——
Loại cảm giác giống như một người vô gia cư mấy ngày không được ăn gì, nhìn thấy một bàn đồ ăn ngon, ngay cả bước nhai kỹ cũng bị lược bỏ, lập tức ăn như hổ đói.
Bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được sự khao khát của chúng nó đối với dung dịch dinh dưỡng thực vật.
Cứ như vậy hết chậu này đến chậu khác, hai bình tưới nhanh chóng cạn sạch.
Theo liều lượng thông thường, cô đã đổ nhiều hơn so với lúc bình thường khoảng 10%.
Nhưng mà thời gian – Diệp Hàm nhìn điện thoại của mình, lại nhanh hơn gấp đôi so với lúc bình thường.
Có thể nói là tốc độ tưới nước nhanh nhất gì trước tới giờ.
Ngay lúc Diệp Hàm đặt bình tưới xuống chuẩn bị kiểm tra độ ẩm của đất thì chỉ thấy những chậu đất gần như khô cạn.
Cô đưa tay chạm vào, so với lúc chưa tưới cũng không có gì khác biệt cho lắm.
Tốc độ hấp thụ của những thực vật này quả thật là đáng kinh ngạc.
Diệp Hàm sửng sốt một chút, lại cầm bình tưới phun một ít nước vào đất, đồng thời phun lên lá cây để tăng độ ẩm cho thực vật có nhu cầu nước cao.Có lẽ trong bình tưới còn sót lại dung dịch dinh dưỡng, hơi nước vừa được phun ra, cô lại nghe thấy âm thanh 'xèo xèo' rất nhỏ, giống như trẻ sơ sinh bị đói đang không ngừng bú sữa mẹ.
Những chiếc lá vừa rồi còn hơi rũ xuống, sau khi được tưới nước thì lập tức sáng bừng lên, những giọt nước nhỏ li ti trên bề mặt trong phút chốc bị hấp thu không còn chút gì, sau đó mấy chiếc lá còn vui vẻ run run lên, mong chờ lần tiếp theo sẽ có mưa sương ngon ngọt.
...
Trong quá trình Diệp Hàm tưới nước, dung dịch dinh dưỡng thực vật đã dần dần phát huy tác dụng.
Bắt đầu từ bộ rễ của cây, đến thân, lá và lan ra các gân lá, ánh sáng màu xanh nhạt lóe lên trên bề mặt, giống như một điểm sáng chuyển động với tốc độ cực kỳ cao, lan rộng đến mọi bộ phận của cây dọc theo thân cây, quá trình quang hợp và trao đổi chất được thực hiện với tốc độ cực nhanh.
Đồng thời, ở một nơi nào đó mà Diệp Hàm không thể nhìn thấy, bộ rễ chôn sâu trong đất đang trải qua quá trình sinh trưởng lần thứ hai.
Rễ chính đang càng lúc càng dài và thô hơn, rễ phụ và rễ con cũng mọc ra rất nhiều, chúng nó ăn sâu vào trong lòng đất, tối đa hóa sự hấp thụ các vật chất dinh dưỡng xung quanh, cung cấp chất dinh dưỡng cho thực vật phát triển.
Mọi thứ vẫn luôn âm thầm diễn ra mà mắt thường của con người hoàn toàn không thể quan sát được.
Diệp Hàm đặt bình tưới xuống, nhìn những thực vật trước mắt, phần lớn thực vật vẫn là cành lá thưa thớt hoặc là có hơi héo úa.
Nhưng mà, hình như có nơi nào đó đã thay đổi.
Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn không thể đưa ra được kết luận, nhưng cô nhạy bén cảm nhận được, tinh thần của chúng nó đã tốt hơn rất nhiều.
Đó là một loại sinh khí từ trong ra ngoài, giống như người trung niên bị còng lưng đang cố gắng duỗi thẳng lưng, cho dù diện mạo không thay đổi, nhưng về mặt tinh thần đã có sự thay đổi rất lớn.
Diệp Hàm lấy điện thoại ra lần lượt chụp lại những chậu hoa.
Quan sát bằng mắt thường không trực quan, có lẽ qua ba, năm ngày hoặc là một tuần, khi cô dùng hình ảnh để so sánh, thì có thể nhìn thấy sự thay đổi một cách rõ ràng hơn.
*
Sau khi xử lý xong chậu hoa, Diệp Hàm bèn nối máy bơm nước với thiết bị tưới, rồi lấy nước từ trong hồ tưới cho cây cối, bụi rậm, rừng trúc ở hai bên đường.
Hàng trăm cây trong vườn bách thảo được nhận dung dịch dinh dưỡng, khả năng hấp thụ của chúng nó mạnh hơn, nhu cầu cũng lớn hơn, mọi nơi đều vang lên âm thanh xèo xèo, sôi nổi nhiệt tình.
Ngay cả giọt nước rơi ở khu vực công cộng cũng không tha, tranh nhau giành lấy, mà chút độ ẩm đó cũng nhanh chóng được hấp thu sạch sẽ, có thể so với nhỗng đang nhổ lông.
Hiệu quả vô cùng rõ ràng.
Bộ rễ phát triển mạnh, đâm càng sâu càng rộng hơn vào trong lòng đất.
Đất được tưới nước chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã từ ẩm ướt chuyển sang hơi khô, vài cây to rụng lá có sức sống mãnh liệt, tình hình sinh trưởng tốt, còn có thể nhìn thấy sức sống bừng bừng mà nó tỏa ra bằng mắt thường — — phiến lá ủ rũ trở nên sáng bừng lên, xung quanh giống như được phủ một tầng lá mỏng màu xanh lá nhạt, lấp lánh toả sáng dưới bóng chiều tà.
Sau khi tưới nước cho những cây phân bố rộng rãi này xong, trên người Diệp Hàm cũng bị ướt một chút.
Chỉ là dưới ảnh hưởng của nhiệt độ cao, dấu vết này đã nhanh chóng bốc hơi, chỉ chừa lại một chút hương thơm của cỏ cây.
Diệp Hàm giơ tay chỉnh lại mái tóc mướt mồ hôi, cô ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, thời tiết nóng nực quả thật làm người ta nuốt không trôi.
Cũng may khi hoàng hôn buông xuống, nhiệt độ cũng không còn gay gắt như ban ngày, làn gió đêm dịu nhẹ cuối cùng cũng mang lại chút mát mẻ cho mùa hè nóng bức.
Diệp Hàm cầm dung dịch dinh dưỡng đi đến bên hồ nước.
Hồ nước nhân tạo rất lớn, nhìn đâu cũng thấy sóng nước lấp lánh ở trên mặt hồ, nhìn lâu rất dễ bị màu cam của hồ nước làm cho hoa mắt.
Cô bước lên đường ván gỗ, nhỏ vài giọt dung dịch dinh dưỡng sền sệt vào những nơi hoa sen dày đặc cũng như nơi sen vua đang ở.
Khi màu xanh lá trong hồ tiêu tan, mặt nước trong veo nhanh chóng trở về yên tĩnh.
Diệp Hàm tiếp tục đi dọc theo đường ván gỗ về phía trước, những lá sen tròn tròn đung đưa trong gió, vài nụ hoa chưa nở đã nhô ra khỏi mặt nước, nửa ao ngập tràn hoa sen không nhìn thấy điểm cuối.
Không biết có phải do cô tưởng tượng ra hay không, nhưng khi đi ngang qua, Diệp Hàm cảm thấy hương sen toả ra hình như nồng nàn hơn trước.
Sau khi tưới nước cho toàn bộ thực vật trong vườn xong, Diệp Hàm xách một xô nước nhỏ đi tới khu vực cây cổ thụ.
Bận rộn cả một ngầy, đây chính là công việc cuối cùng của cô.
Cây Bàn Đào hơn 400 năm tuổi vẫn mục nát như xưa, vỏ cây khô nứt, bên trong trống rỗng, dù có lắp thiết bị tưới phun sương tự động ở phía đỉnh và bên trong thân cây, cộng thêm cả việc chú tâm chăm sóc, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn được sự suy tàn của nó.
Trải qua bao nhiêu năm tháng gió táp mưa sa như vậy, cây bàn đào không chỉ bị hư hại về hình thức mà chức năng sinh lý cũng đã vô cùng suy yếu, khả năng hấp thụ rõ ràng không còn được tốt như trước.
Những phương pháp phù hợp với cây trồng thông thường như xới đất, bón phân hay cải tạo đất đều không thể cứu được nó, bất cứ ai tinh ý đều có thể thấy rằng nó chỉ có thể dựa vào ngoại vật để kéo dài hơi tàn.
Diệp Hàn mang theo một cái thùng tiến vào hàng rào bảo vệ, chậm rãi tưới nước xung quanh rễ cây.
Cô tưới rất chậm và cẩn thận, tuân thủ nguyên tắc tưới lượng ít nhưng tưới nhiều lần.
Chẳng qua Diệp Hàm cũng không dám tưới quá nhiều, cô rất nhanh đã ngừng lại.
Là cây cổ thụ đã cố gắng để sống sót trong hàng trăm năm, thế nên chỉ cần một chút bệnh tật, côn trùng gây hại hay lá vàng cũng có thể khiến tình trạng của nó ngày càng tệ đi, thế nên việc tưới nước cũng phải vừa phải.
Chẳng may rễ cây bị thối rữa do úng nước, thì cô hoàn toàn không thể nào cứu chữa được.
Nhưng mà cây bàn đào này lại không hề 'cảm kích', đối với nó, dung dịch dinh dưỡng giống như bệnh nhân đang hấp hối đột nhiên ăn được Tiên Đan vâỵ.
Đáng tiếc còn chưa cảm nhận được hương vị rõ ràng thì đã biến mất hết sạch, như thế thì bảo làm sao nó lại không khó chịu chứ?
May mà Diệp Hàm không nghe được nó nói gì, nếu không cô nhất định sẽ nghe thấy tiếng 'mắng chửi' tức muốn hộc máu, còn mang theo giọng điệu như là hất hàm sai khiến.
Dù sao cây Bàn Đào này cũng đã sống hơn 400 năm rồi.
Được trồng từ thời nhà Minh rồi sống đến tận bây giờ, trải qua không biết bao nhiêu sự thay đổi của triều đại, tư tưởng phong kiến cũng đã ăn vào rất sâu.
Chăm sóc cho cây Bàn Đào xong, Diệp Hàm lại tưới nước cho bốn cây cổ thụ khác như Bạch Quả, Tùng La Hán.
Sau khi làm xong, cô mệt mỏi đến mức cánh tay cũng không thể giơ lên, khuôn mặt ửng đỏ, không ngừng thở gấp, phải ngồi tại chỗ nghỉ ngơi một lúc.
Phù, cuối cùng cũng xong rồi.
Cô nhìn cây cối đã được tưới dung dịch dinh dưỡng, khóe môi hơi nhếch lên, nội tâm tràn ngập cảm giác thành tựu khi đã hoàn thành nhiệm vụ, ngay cả sự mệt mỏi trên cơ thể dường như cũng theo đó mà tiêu tán đi một chút.
Đối với tác dụng của dung dịch dinh dưỡng thực vật, phải mất một thời gian mới có thể thấy được.
Chẳng qua, có máy lọc nước là ví dụ đầu tiên, Diệp Hàm cũng khá tin tưởng vào vật phẩm thứ hai này.
Mặc dù là sửa lại một cách đơn giản thôi, nhưng về phần vật liệu thì Diệp Hàm không hề tiết kiệm, đều chọn vật liệu bảo vệ môi trường, hàm lượng formaldehyde* thấp hơn nhiều so với tiêu chuẩn quốc gia, thông gió một thời gian là có thể chuyển vào ở.
(Hợp chất hữu cơ formaldehyde, ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng mạnh)
Nhân viên bán thời gian đã nghỉ việc một tuần trước.
Trước khi rời đi, rất nhiều người đã để lại phương thức liên lạc cho Diệp Hàm, hi vọng khi có yêu cầu gì thì liên hệ với bọn họ, xem ra là rất hài lòng đối với công việc này.
Về phần hai nhân viên toàn thời gian Vương Hồng Niên và Lưu Xuân Linh, cũng được Diệp Hàm sắp xếp cho nghỉ phép hai ngày—vì khoảng thời gian trước quá cực khổ, để bọn họ nghỉ ngơi một chút cũng là việc nên làm.
Thế nên mới dẫn tới tình cảnh chỉ còn một mình Diệp Hàm ở lại vườn bách thảo Nam Sơn rộng lớn, mà như vậy cũng khiến cô dễ dàng tiến hành thí nghiệm hơn.
Đợi đến khi mặt trời nghiêng về phía Tây, ánh sáng không còn chói mắt, Diệp Hàm bèn cầm dung dịch dinh dưỡng thực vật đi đến cửa vườn bách thảo.
Những "hồ suối nước nóng" này đã được dọn dẹp lại cách đây nửa tháng, nước trong hồ trong veo, sóng gợn lăn tăn, trên mặt hồ còn có vài chiếc lá rụng, cùng với những hòn non bộ và cây xanh bên cạnh, cũng coi như là cảnh đẹp ý vui.
Thác nước đổ xuống đáy hồ khiến vô số giọt nước bắn lên, đúng là rất khó để tin rằng một tháng trước nơi này vô cùng bừa bộn và bẩn thỉu.
Diệp Hàm lướt qua thác nước đi đến bên hồ nước lớn, tính toán thể tích đại khái.
Hồ nước lớn ước chừng 130 mét khối, độ sâu khoảng nửa mét, mặt nước so với mặt đất chênh lệch 10cm, thể tích nước khoảng 105 tấn, vừa đủ để pha loãng 1ml dung dịch dinh dưỡng.
Diệp Hàm lấy ống nghiệm đã chuẩn bị sẵn ra, cẩn thận đổ dung dịch dinh dưỡng thực vật vào vạch 1ml, đặt ở trước mắt rồi nhẹ nhàng lắc.
Đôi mắt quả hạnh trong veo phản chiếu màu sắc xanh biếc, như thể non sông tươi đẹp cô đọng được phản chiếu ở trong mắt.
Chất lỏng tinh khiết và trong suốt, không làm nhiễm bẩn thành ống trong quá trình lắc, có khuynh hướng hơi sền sệt, dưới ánh sáng còn như thể lập lòe màu hổ phách ở bên trong, trông vô cùng đẹp mắt.
Cùng lúc đó, có một mùi thơm thoang thoảng từ bên trong bay ra, mờ mịt như mây mù.
Mùi hương này rất đặc biệt, dường như chứa đựng sự trong lành, xanh tươi bất tận của cỏ cây sau cơn mưa khiến người ta không thể không liên tưởng đến cỏ mọc và chim vàng anh bay vào tháng hai, chỉ cần ngửi một chút thôi là đã cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Diệp Hàm nhìn chất lỏng óng ánh long lanh trước mắt, bất kể là từ thị giác hay khứu giác đều không giống 'dung dịch dinh dưỡng' của thực vật, ngược lại giống như một loại nước hoa được nghiên cứu chế tạo tỉ mỉ bởi một công ty có tên tuổi, bởi vì mùi của nó thật sự rất thơm.
Rất nhanh, ống nghiệm hơi nghiêng xuống, giọt chất lỏng sền sệt được đổ xuống hồ nước, giống như một giọt mực hòa vào biển lớn, trong nháy mắt đã biến mất không thấy dấu vết.
Diệp Hàm nhìn dung dịch dinh dưỡng đã hoàn toàn hòa tan vào trong nước, tỷ lệ chênh lệch lớn như vậy, cho dù có dùng kính phóng đại nghìn lần cũng khó có thể nhìn ra được.
Chỉ không biết liệu hiệu quả có kỳ diệu giống như lời giới thiệu hay không.
Cô ngồi xổm xuống, đổ đầy nước vào hai bình tưới rồi bưng đến vườn hoa.
Vườn hoa như vườn Mẫu Đơn, vườn Hoa Cúc, vườn Tử Vi, và các vườn khác đều bị bỏ trống, chỉ có bảy, tám chậu hoa cỏ và cây cảnh được đặt ở nơi có bóng râm, tránh bị nắng nóng đốt cháy.
Những thực vật này mặc dù đã kiên cường sống sót sau khi được Diệp Hàm cứu giúp, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được tình trạng của chúng không ổn lắm, giống như những bệnh nhân được kéo từ phòng cấp cứu về, sức sống bị tổn hại nghiêm trọng, cho dù có được chuyển đến một môi trường thoải mái hơn, thì vẫn cần phải có thời gian để chậm rãi hồi phục.
Diệp Hàm đặt bình tưới sang một bên, đầu tiên kiểm tra độ ẩm của đất và tình trạng phục hồi.
Vào mùa hè nhiệt độ cao, ánh sáng mặt trời kéo dài, nước của thực vật bốc hơi khá nhanh, dù mới tưới nước hai ngày trước nhưng đất đã hơi khô rồi.
Đối với một số loại thực vật có nhu cầu về lượng nước lớn, ngoài việc tưới nước ra, thì mỗi buổi sáng, buổi tối cũng cần phun lên cành và lá để đảm bảo độ ẩm cho chúng.
Diệp Hàm nhẹ nhàng xới đất cho mấy chậu thực vật, dọn sạch cỏ dại và lá khô mọc xung quanh, sau đó cô cầm bình tưới nước lên.
Một dòng nước nhỏ đổ vào chậu hoa, trên mặt đất tích tụ thành một vũng nước nông, nếu là bình thường ít nhất phải đợi ngấm vào hoàn toàn, thì rễ thực vật mới có thể từ từ hấp thụ.
Tuy nhiên lần này, tất cả thực vật dường như đang phải hứng chịu một đợt hạn hán nghiêm trọng, hút nước từ trong đất với tốc độ gần như là điên cuồng, thậm chí còn phát ra âm thanh hút nước 'xèo xèo'——
Loại cảm giác giống như một người vô gia cư mấy ngày không được ăn gì, nhìn thấy một bàn đồ ăn ngon, ngay cả bước nhai kỹ cũng bị lược bỏ, lập tức ăn như hổ đói.
Bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được sự khao khát của chúng nó đối với dung dịch dinh dưỡng thực vật.
Cứ như vậy hết chậu này đến chậu khác, hai bình tưới nhanh chóng cạn sạch.
Theo liều lượng thông thường, cô đã đổ nhiều hơn so với lúc bình thường khoảng 10%.
Nhưng mà thời gian – Diệp Hàm nhìn điện thoại của mình, lại nhanh hơn gấp đôi so với lúc bình thường.
Có thể nói là tốc độ tưới nước nhanh nhất gì trước tới giờ.
Ngay lúc Diệp Hàm đặt bình tưới xuống chuẩn bị kiểm tra độ ẩm của đất thì chỉ thấy những chậu đất gần như khô cạn.
Cô đưa tay chạm vào, so với lúc chưa tưới cũng không có gì khác biệt cho lắm.
Tốc độ hấp thụ của những thực vật này quả thật là đáng kinh ngạc.
Diệp Hàm sửng sốt một chút, lại cầm bình tưới phun một ít nước vào đất, đồng thời phun lên lá cây để tăng độ ẩm cho thực vật có nhu cầu nước cao.Có lẽ trong bình tưới còn sót lại dung dịch dinh dưỡng, hơi nước vừa được phun ra, cô lại nghe thấy âm thanh 'xèo xèo' rất nhỏ, giống như trẻ sơ sinh bị đói đang không ngừng bú sữa mẹ.
Những chiếc lá vừa rồi còn hơi rũ xuống, sau khi được tưới nước thì lập tức sáng bừng lên, những giọt nước nhỏ li ti trên bề mặt trong phút chốc bị hấp thu không còn chút gì, sau đó mấy chiếc lá còn vui vẻ run run lên, mong chờ lần tiếp theo sẽ có mưa sương ngon ngọt.
...
Trong quá trình Diệp Hàm tưới nước, dung dịch dinh dưỡng thực vật đã dần dần phát huy tác dụng.
Bắt đầu từ bộ rễ của cây, đến thân, lá và lan ra các gân lá, ánh sáng màu xanh nhạt lóe lên trên bề mặt, giống như một điểm sáng chuyển động với tốc độ cực kỳ cao, lan rộng đến mọi bộ phận của cây dọc theo thân cây, quá trình quang hợp và trao đổi chất được thực hiện với tốc độ cực nhanh.
Đồng thời, ở một nơi nào đó mà Diệp Hàm không thể nhìn thấy, bộ rễ chôn sâu trong đất đang trải qua quá trình sinh trưởng lần thứ hai.
Rễ chính đang càng lúc càng dài và thô hơn, rễ phụ và rễ con cũng mọc ra rất nhiều, chúng nó ăn sâu vào trong lòng đất, tối đa hóa sự hấp thụ các vật chất dinh dưỡng xung quanh, cung cấp chất dinh dưỡng cho thực vật phát triển.
Mọi thứ vẫn luôn âm thầm diễn ra mà mắt thường của con người hoàn toàn không thể quan sát được.
Diệp Hàm đặt bình tưới xuống, nhìn những thực vật trước mắt, phần lớn thực vật vẫn là cành lá thưa thớt hoặc là có hơi héo úa.
Nhưng mà, hình như có nơi nào đó đã thay đổi.
Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn không thể đưa ra được kết luận, nhưng cô nhạy bén cảm nhận được, tinh thần của chúng nó đã tốt hơn rất nhiều.
Đó là một loại sinh khí từ trong ra ngoài, giống như người trung niên bị còng lưng đang cố gắng duỗi thẳng lưng, cho dù diện mạo không thay đổi, nhưng về mặt tinh thần đã có sự thay đổi rất lớn.
Diệp Hàm lấy điện thoại ra lần lượt chụp lại những chậu hoa.
Quan sát bằng mắt thường không trực quan, có lẽ qua ba, năm ngày hoặc là một tuần, khi cô dùng hình ảnh để so sánh, thì có thể nhìn thấy sự thay đổi một cách rõ ràng hơn.
*
Sau khi xử lý xong chậu hoa, Diệp Hàm bèn nối máy bơm nước với thiết bị tưới, rồi lấy nước từ trong hồ tưới cho cây cối, bụi rậm, rừng trúc ở hai bên đường.
Hàng trăm cây trong vườn bách thảo được nhận dung dịch dinh dưỡng, khả năng hấp thụ của chúng nó mạnh hơn, nhu cầu cũng lớn hơn, mọi nơi đều vang lên âm thanh xèo xèo, sôi nổi nhiệt tình.
Ngay cả giọt nước rơi ở khu vực công cộng cũng không tha, tranh nhau giành lấy, mà chút độ ẩm đó cũng nhanh chóng được hấp thu sạch sẽ, có thể so với nhỗng đang nhổ lông.
Hiệu quả vô cùng rõ ràng.
Bộ rễ phát triển mạnh, đâm càng sâu càng rộng hơn vào trong lòng đất.
Đất được tưới nước chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã từ ẩm ướt chuyển sang hơi khô, vài cây to rụng lá có sức sống mãnh liệt, tình hình sinh trưởng tốt, còn có thể nhìn thấy sức sống bừng bừng mà nó tỏa ra bằng mắt thường — — phiến lá ủ rũ trở nên sáng bừng lên, xung quanh giống như được phủ một tầng lá mỏng màu xanh lá nhạt, lấp lánh toả sáng dưới bóng chiều tà.
Sau khi tưới nước cho những cây phân bố rộng rãi này xong, trên người Diệp Hàm cũng bị ướt một chút.
Chỉ là dưới ảnh hưởng của nhiệt độ cao, dấu vết này đã nhanh chóng bốc hơi, chỉ chừa lại một chút hương thơm của cỏ cây.
Diệp Hàm giơ tay chỉnh lại mái tóc mướt mồ hôi, cô ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, thời tiết nóng nực quả thật làm người ta nuốt không trôi.
Cũng may khi hoàng hôn buông xuống, nhiệt độ cũng không còn gay gắt như ban ngày, làn gió đêm dịu nhẹ cuối cùng cũng mang lại chút mát mẻ cho mùa hè nóng bức.
Diệp Hàm cầm dung dịch dinh dưỡng đi đến bên hồ nước.
Hồ nước nhân tạo rất lớn, nhìn đâu cũng thấy sóng nước lấp lánh ở trên mặt hồ, nhìn lâu rất dễ bị màu cam của hồ nước làm cho hoa mắt.
Cô bước lên đường ván gỗ, nhỏ vài giọt dung dịch dinh dưỡng sền sệt vào những nơi hoa sen dày đặc cũng như nơi sen vua đang ở.
Khi màu xanh lá trong hồ tiêu tan, mặt nước trong veo nhanh chóng trở về yên tĩnh.
Diệp Hàm tiếp tục đi dọc theo đường ván gỗ về phía trước, những lá sen tròn tròn đung đưa trong gió, vài nụ hoa chưa nở đã nhô ra khỏi mặt nước, nửa ao ngập tràn hoa sen không nhìn thấy điểm cuối.
Không biết có phải do cô tưởng tượng ra hay không, nhưng khi đi ngang qua, Diệp Hàm cảm thấy hương sen toả ra hình như nồng nàn hơn trước.
Sau khi tưới nước cho toàn bộ thực vật trong vườn xong, Diệp Hàm xách một xô nước nhỏ đi tới khu vực cây cổ thụ.
Bận rộn cả một ngầy, đây chính là công việc cuối cùng của cô.
Cây Bàn Đào hơn 400 năm tuổi vẫn mục nát như xưa, vỏ cây khô nứt, bên trong trống rỗng, dù có lắp thiết bị tưới phun sương tự động ở phía đỉnh và bên trong thân cây, cộng thêm cả việc chú tâm chăm sóc, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn được sự suy tàn của nó.
Trải qua bao nhiêu năm tháng gió táp mưa sa như vậy, cây bàn đào không chỉ bị hư hại về hình thức mà chức năng sinh lý cũng đã vô cùng suy yếu, khả năng hấp thụ rõ ràng không còn được tốt như trước.
Những phương pháp phù hợp với cây trồng thông thường như xới đất, bón phân hay cải tạo đất đều không thể cứu được nó, bất cứ ai tinh ý đều có thể thấy rằng nó chỉ có thể dựa vào ngoại vật để kéo dài hơi tàn.
Diệp Hàn mang theo một cái thùng tiến vào hàng rào bảo vệ, chậm rãi tưới nước xung quanh rễ cây.
Cô tưới rất chậm và cẩn thận, tuân thủ nguyên tắc tưới lượng ít nhưng tưới nhiều lần.
Chẳng qua Diệp Hàm cũng không dám tưới quá nhiều, cô rất nhanh đã ngừng lại.
Là cây cổ thụ đã cố gắng để sống sót trong hàng trăm năm, thế nên chỉ cần một chút bệnh tật, côn trùng gây hại hay lá vàng cũng có thể khiến tình trạng của nó ngày càng tệ đi, thế nên việc tưới nước cũng phải vừa phải.
Chẳng may rễ cây bị thối rữa do úng nước, thì cô hoàn toàn không thể nào cứu chữa được.
Nhưng mà cây bàn đào này lại không hề 'cảm kích', đối với nó, dung dịch dinh dưỡng giống như bệnh nhân đang hấp hối đột nhiên ăn được Tiên Đan vâỵ.
Đáng tiếc còn chưa cảm nhận được hương vị rõ ràng thì đã biến mất hết sạch, như thế thì bảo làm sao nó lại không khó chịu chứ?
May mà Diệp Hàm không nghe được nó nói gì, nếu không cô nhất định sẽ nghe thấy tiếng 'mắng chửi' tức muốn hộc máu, còn mang theo giọng điệu như là hất hàm sai khiến.
Dù sao cây Bàn Đào này cũng đã sống hơn 400 năm rồi.
Được trồng từ thời nhà Minh rồi sống đến tận bây giờ, trải qua không biết bao nhiêu sự thay đổi của triều đại, tư tưởng phong kiến cũng đã ăn vào rất sâu.
Chăm sóc cho cây Bàn Đào xong, Diệp Hàm lại tưới nước cho bốn cây cổ thụ khác như Bạch Quả, Tùng La Hán.
Sau khi làm xong, cô mệt mỏi đến mức cánh tay cũng không thể giơ lên, khuôn mặt ửng đỏ, không ngừng thở gấp, phải ngồi tại chỗ nghỉ ngơi một lúc.
Phù, cuối cùng cũng xong rồi.
Cô nhìn cây cối đã được tưới dung dịch dinh dưỡng, khóe môi hơi nhếch lên, nội tâm tràn ngập cảm giác thành tựu khi đã hoàn thành nhiệm vụ, ngay cả sự mệt mỏi trên cơ thể dường như cũng theo đó mà tiêu tán đi một chút.
Đối với tác dụng của dung dịch dinh dưỡng thực vật, phải mất một thời gian mới có thể thấy được.
Chẳng qua, có máy lọc nước là ví dụ đầu tiên, Diệp Hàm cũng khá tin tưởng vào vật phẩm thứ hai này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co