Vuong Quoc Mau Xam Nhat Do Quan Hoa Chuong 1 Chuong 10
CHƯƠNG 11. GIẤCMỘNG XUÂN ĐÁNGNGỜTần Thái dùng tay gõgõ vào bức tượng tônchủ bằng ngọc đó, nghetiếng kêu rất thật. Hàihước tới nực cười, TầnThái chăm chú quan sátkĩ vị ‘hôn phu’ tương laicủa mình. Một conngười, sao có thể lấymột bức tượng chứ?Lã Liệt Thạch và nhữngngười kia đương nhiênhiểu suy nghĩ của cô, sựthực thì Lã Liệt Thạchvẫn đang chú ý tới nhấtcử nhất động của TầnThái.“Tiên tri đại nhân, tônchủ vẫn đang đợingười, xin hãy ở lại bênngài.” Giọng Lã LiệtThạch vô cùng thànhkhẩn, bộ dạng đầy khẩncầu. Nhưng Tần Thái dùcó ngốc đến mấy vẫnhiểu: cho dù cô khôngđồng ý, cũng đâu thể bỏđi, đúng không?Buổi chiều, các vị tríquản lý cấp cao trongTrật Tự bái kiến tiên trixong, đến lúc Bạch Hàphải quay về. Tần Tháitiễn anh tới tận cổngtrường trung học kĩthuật Tam Họa. Ngoàicổng có một bến xe bus,Bạch Hà phải ra đó đợixe. Bắt được xe thì ngồithẳng về thành phố,sau đó từ bắt xe kháchtừ bến xe phía bắcthành phố Tam Họa vềtrấn Chu Dương.Theo quy định của TrậtTự, tiên tri không đượcbước ra ngoài cổngtrường. Bạch Hà bènđứng ở cổng, vừa đợixe vừa nói với Tần Tháivài điều mà anh nghĩ sẽcó ích cho cô.“Trong truyền thuyết,tôn chủ và tiên tri làmột cặp tình nhân yêunhau tha thiết, chỉ vìtôn chủ đã làm mộtchuyện vi phạm thiênđạo, bị trời phạt, nênhai người mới phải chiacắt. Sau đó tôn chủ đãbuông lời thề, nguyệndùng cả đời để bảo vệthiên đạo, chỉ cầu mongcho người yêu khôngphải chịu tai vạ, để tiêntri đời đời sống vui vẻ,mạnh khỏe.”Đây là một câu chuyệntình yêu có tí tính chấtlãng mạn, tạo ra đượclực sát thương cho tráitim các cô gái trẻ:“Thiên đạo đồng ý,nhưng điều chỉnh giữgìn thiên đạo là mộtviệc hết sức khó khăn,cho dù tôn chủ tu vi caothâm, hồn phách củangài cũng khó mà chốngđỡ nổi. Tiên trì vì muốngiúp đỡ ngài, nên đờiđời kiếp kiếp đều đếnbên ngài. Sự cố chấp củatiên tri, đã bảo vệ đượchồn phách của tôn chủ,nhưng cơ thể ngài thựcsự đã quá mệt mỏi, trảiqua sương sa gió thổi,cuối cùng ngọc hóa. Ngàikhông thể nói đượcnữa, không thể nhìnđược nữa, không thểnghe thấy bất kỳ điều gìnữa, thậm chí khôngcòn có thể cử độngđược nữa. Có điều ngàivẫn sống, chỉ cần tiên triđến, ngài sẽ biết đượchướng đi của thiên đạo,đồng thời truyền đạt lạicho các sứ giả trongTrật Tự.”Bạch Hà muốn xoa xoađầu Tần Thái, nhưnggiờ thân phận đã khôngcho phép anh làm thếnữa, anh vừa nói vừathở dài: “Nay đã chứngthực được thân phậntiên tri của cô, hãyngoan ngoãn ở lạibên….ngài đi.”Tần Thái và Bạch Hà,nếu nói tình cảm sâuđậm thì không phải, cóđiều so với Tần Lão Nhị,Bạch Hà giống cha côhơn. Mặc dù thời giantiếp xúc ngắn ngủi,nhưng cô đã hoàn toànđặt mọi tin tưởng vàosư phụ của mình. Naysắp ly biệt, cô phải mộtmình ở lại nơi xa lạ,trong lòng sao có thểkhông buồn?Có điều, cô là một nhađầu hiểu biết, thấy BạchHà buồn bã không vui,cô lại cố nặn ra một nụcười an ủi sư phụ: “Sưphụ yên tâm đi, tôi sẽkhông sao đâu.”Bạch Hà thấy càng buồnlo hơn, còn một chuyệnanh chưa nói với TầnThái. Một tổ chức, dùngười lãnh tụ tài năngđến đâu cũng khó tránhkhỏi sự chia bè chiaphái, huống hồ tôn chủcủa tổ chức này lạikhông thể quan tâm xửlý mọi chuyện?Trật Tự bây giờ, sớmđã không còn là ‘ngườibảo vệ thiên đạo’ thuầnkhiết như ban đầu nữa.Nội bộ có xung đột vềquyền lợi, trưởng lão LãLiệt Thạch và sứ giảYến Trọng Hoan bằngmặt mà không bằnglòng, ngấm ngầm tìmcách đàn áp đốiphương.Các vị trí caocấp trong tổ chức cũngbuộc phải lựa chọn phephái nếu muốn tự bảovệ mình. Đây cũng lànguyên nhân vì sao màbao năm nay Bạch Hàthà lưu lạc bên ngoài,chứ nhất quyết khôngtham dự vào việc củaTrật Tự.Chỉ có điều, nhữngchuyện như thế, saoanh có thể nói với mộtđứa trẻ còn chưatrưởng thành đây?Chỗ này là ngoại thành,cứ nữa tiếng lại có mộtchuyến xe bus. Nhưngxe cộ luôn như vậy, lúccần không thấy, lúckhông cần lại lù lù xuấthiện. Bạch Hà lên xe, bảovệ ngăn không cho TầnThái ra tiễn, đành đứngtrong cổng trường nhìntheo.Xe bus rùng rùng chuyểnbánh, đứng ở cổngtrường trung học kĩthuật đông đúc ngườira kẻ vào, lại đột nhiêncó cảm giác lạc lõng ‘chỉcòn lại mình mình ởđây’.Tần Thái mắt đỏ hoe.Đứng khoảng mười lămphút, Tần Thái bướcquay vào, giữa đườnggặp Lã Liệt Thạch. LãLiệt Thạch vẫn mỉmcười như trước, nhìncô: “Tiên tri đại nhân, vềphòng nghỉ ngơi trướcđi đã.”Tần Thái không biếtphải xưng hô với ông tathế nào, gọi là Lãtrưởng lão, thì cô cảmthấy như mình cũngsắp ngộ lịch sử đến nơi.Nếu gọi cách khác….. LãLiệt Thạch nhiều tuổihơn cô, hình như khôngthích hơp lắm.Lã Liệt Thạch lại cười:“Tiên tri gọi ta là LiệtThạch được rồi.”Tần Thái đỏ mặt, côthực sự không quenđược với cách xưng hôở đây, “Tôi gọi ông làchú Lã vậy.”Lã Liệt Thạch nghe thế,mắt thoắt sáng, nhưngvẫn cung kính mời côlên lầu, “Tiên tri, mờingười đi nghỉ, chiều maicòn có hội nghị.”Tần Thái e dè hỏi: “Tôicó thể lên trên đó thămngọc…..à, tôn chủkhông?”Lã Liệt Thạch thảnnhiên: “Đương nhiên,người là tiên tri, khắpBất Ki Các này, ngườimuốn đi đâu cũngđược.”Tần Thái gật đầu, LãLiệt Thạch đưa cô lêntầng chín, đột nhiên nói:“Không dấu gì tiên tri,tôi có một đứa con trai,tên Lã Lương Bác….Thật là bất hạnh cho giamôn, thằng con trai tôitừ nhỏ đã mắc bệnhtăng nhãn áp mãn tính,bây giờ hai mắt khôngthấy gì. Do linh khí ở BấtKi Các dày, nên tôi muốnxin tiên tri cho phép nóvào trong các điềudưỡng. Đương nhiên,nó sẽ chỉ ở lầu dướiluyện công, tuyệt đốikhông làm phiền tôngiả.”Tần Thái còn có thể nóigì, khoát tay đồng ýluôn: “Cứ làm theo lờichú Lã đi.”Lã Liệt Thạch cười hípmắt đi xuống lầu, TầnThái lên đến tầng chín,cô không biết là cách gọi‘chú Lã’ của mình khiếnsau này cô phải chịu vôvàn thiệt thòi. Nay cô đãlà tiên tri, là nữ chủnhân của cả Trật Tự. LãLiệt Thạch chẳng quachỉ là cấp dưới của cô,cô gọi ông ta là ‘chú Lã’,chính là thừa nhậnquyền uy lẫn khả năngcủa ông ta.Tớ mạnh nhờ chủ, điềunày đã phạm vào đại kỵ.Nếu đối phương làngười có tâm tư lươngthiện thì không sao,nhưng nếu đối phươnglà người lắm mưu nhiềukế, thì cách xưng hô đóđã tạo nền móng chongười ta.Có điều, Tần Thái mớichỉ là một cô bé quêmùa mười lăm mườisáu tuổi, sao hiểu đượcnhững điều ngoắt ngéoấy?Tần Thái đứng trên BấtKi Các ngẩn ngơ. Nơi nàyánh nắng mặt trời rạngrỡ, ngàn hoa khoe sắc,dòng sông chảy nhẹnhàng, trong đống đálộn xộn kia thỉnh thoảngcòn thấy bóng vài chúbướm.Bức tượng kia vẫn lặnglẽ ngồi đấy, không biếtđã bao nhiêu năm trôiqua rồi.Tần Thái ngồi bên cạnh‘anh ta’, nghĩ đến BạchHà, bất giác lại nhớ tớicâu chuyện sư phụ kểtrước lúc rời đi. Mặc dùngắn gọn đơn giản,nhưng lại vô cùng cósức hấp dẫn đối vớimột cô gái trẻ. Cô chậmchạp chạm vào bứctượng âm ấm đó, thầmthở dài: Sau khi tiên triluân hồi, đương nhiênđã quên chuyện trướckia rồi.Cái gọi là mỗi kiếp lạiluân hồi về bên ‘anh ta’,chẳng qua do người củaTrật Tự muốn đọcđược ‘chữ’ của thiênđạo, rồi sợ cô bị tổ chứckhác lợi dụng, nên mớiđưa cô tới đây, nhốt ởmột chỗ cùng vị tôn chủnày.Cho dù ‘anh ta’ thật sựvì người mình yêu, mànguyện chịu nỗi khổmưa quật gió thổi, thânthế hóa đá, thì baonhiêu năm như thế,ngay cả ‘hình dạng’ cũngđã thay đổi, tình yêuban đầu giờ còn nữahay không?Ít nhất thì, bản thân côchẳng có chút ấn tượngnào về ‘anh ta’ nữa.Cứ ngồi ngẩn ra như thếmột lúc, cuối cùng TầnThái đi xuống, lúc ngangqua ‘phòng học’ lớn ởtầng dưới, thấy mộtngười đàn ông mặc bộđồ thể thao màu trắngđang ngồi ở bàn đầutiên cạnh cửa sổ. Cáchanh ta đọc sách rất đặcbiệt, đó là dùng tay sờtừng chữ một.Đương nhiên Tần Tháibiết ngay anh ta chính làcon trai Lã Lương Báccủa Lã Liệt Thạch. Côchầm chậm lại gần, trênmặt anh ta đeo chiếckính đen sẫm màu. TầnThái tự thấy mình đã đirất cẩn thận rón rén,nhưng anh ta vẫn đứngdậy nói: “Là tiên tri đạinhân phải không?”Giọng nói đó điềm đạm,Tần Thái toàn thâncứng đồ: Cô nhớ đếngiấc mơ mà mình mơthấy vào cái đêm đầutiên ở đây. Trong giấcmơ ấy, việc đi lên chiếccầu thang kia là thật,nhưng người đàn ôngmặc đồ trắng đứng ởbậc trên cùng cầu thangcũng là thật ư?Lã Lương Bác đeo kínhđen, Tần Thái khôngnhìn rõ mặt anh ta.Nhưng cô còn căngthẳng hơn Lã LươngBác: “Anh…. Có thể bỏkính ra không?”Lã Lương Bác khẽ sữnglại, thực ra anh ta cũngchỉ tầm mười bảy mườitám tuổi thôi, nghe mộtyêu cầu như thế, vẫncảm thấy hơi vô lễ.Nhưng giờ thân phậncủa Tần Thái là tiên tri,nên anh ta không nói gì,chầm chầm bỏ chiếckính đen che đi nửakhuôn mặt của mìnhxuống.Khuôn mặt ấy rõ rànghiện ra trước mắt cô, vìquá trẻ quá non, nênvẫn có những góc cạnhnhìn chưa thực sự‘trưởng thành’. TầnThái bất giác giật lùi vềphía sau một bước: Làanh ta, đúng là anh ta.Lẽ nào sau này, cô sẽ ởbên cạnh anh ta ư?Lã Lương Bác cũng thấybối rối, đối với mộtngười mù mà nói, đôimắt chính là điểm yếucủa người ấy. Cặp kínhkhông chỉ che đi đôimắt, mà còn che giúpanh ta cả sự bất lực vàcô độc bên trong.Khi Tần Thái bước lêntrước, Lã Lương Bác lạigiật lùi về phía sau.Tần Thái giật nảy mình,cô đang làm gì thế này?Cô cố gắng mỉm cười:“Tôi đi trước đây.”Nói xong, cô như chạykhỏi tầng chín, đi thẳngvề phòng mình.Căn phòng sau khi đượcdọn dẹp, sạch sẽ tớimức không vương mộtsợi tóc, giống như chưatừng có người ở vậy.Tần Thái cầm di độngtrong tay, bên trong cósố của Bạch Hà. Cô bấmmáy, nghe thấy giọngnói quen thuộc của BạchHà, nước mắt tuôn rơi.Bạch Hà như cảm nhậnđược sự khác thường,hỏi dồn mấy câu. Mấylần Tần Thái định kể chosư phụ nghe về giấcmộng kỳ quái với LãLương Bác, nhưngchuyện như thế, một côgái như cô sao dámnhắc đến?Vậy là, hai người nóimấy câu xong cúp máy.Tần Thái ngã ra ghế sôpha, bỗng nghĩ ra rằngdù không nhắc đếnchuyện giấc mộng xuânkia, nhưng cô vẫn còn cóchuyện khác quên hỏiBạch Hà: Khi đang ngủmà muốn tỉnh dậy thìphải làm thế nào….CHƯƠNG 12. THỰC SỰKHÔNG CẦN PHẢI HÀNHĐẠI LỄ NHƯ THẾTần Thái ngồi trên sôpha không lâu, đột nhiênlại nằm mơ. Trong giấcmơ, địa điểm là mộtngã tư, thời gian buổitối, mưa phùn lất phất.Một chiếc xe con màubạc đang đi trên đường.“Phụt.” Người lái xe độtnhiên thò đầu ra nhổmột bãi nước bọt.Chiếc xe tải từ phía saulao đến, có thứ gì đótrăng trắng bay lên trời,bụp một tiếng rơi xuốngmột cái hố đen hìnhtròn rộng sâu khoảngnăm mươi mét.Tần Thái tò mò, thòđầu nhìn xuống dưới.Vừa áp sát gần miệngcái hố đen, lập tức bắtgặp đôi mắt của cái đầungười đang trôi lềnhphềnh trong nước bẩn.Tần Thái hét lên thấtthanh, tỉnh dậy luôn. Côhoài nghi: Lẽ nào câuchuyện đẫm máu đómuốn cảnh báo chúngta, không được tùy tiệnkhạc nhổ ra đường?Còn chưa tổng kết xongbài học kinh nghiệm, thìbên ngoài có người gõcửa. Tần Thái đứngtrước cửa loay hoaymột lúc: Cô vẫn chưabiết cách mở. Đám LãLiệt Thạch ở bên ngoàikhóc không được cườichẳng xong, họ khôngthể phá cửa xông vàomà.Chẳng còn cách nào,đành phải gọi bảo vệ lên.Cửa vừa mở, Tần Tháimặt đỏ gay. Cũng mayLã Liệt Thạch không nóigì, bộ mặt vẫn nghiêmnghị như thường: “Tiêntri đại nhân, mời ngườitới văn phòng trước,đội trưởng Tả có việctìm người.”Tần Thái nào biết ai làđội trưởng Tả ai là độitrưởng Hữu, nhưng LãLiệt Thạch bảo cô đi, thìcô đành phải đi. Vănphòng là căn phòng ởcuối hành lang tầngtám, Lã Liệt Thạch mởcửa, người đàn ông vớithân hình cao lớn vạmvỡ đã đang ngồi chờ côtrên ghế sô pha.Tần Thái được Lã LiệtThạch đưa vào vănphòng , bèn ngồi xuốngchiếc ghế bằng da thậtmàu đen. Chiếc ghế quámềm, vừa ngồi đã lúncả nửa mông xuống,Tần Thái giật nảy mình.Cũng may cô ngồitương đối thận trọngnên không xảy ra sơsuất gì đáng xấu hổ.Cô vừa ngồi xuống,người đàn ông bènđứng dậy, cung kínhđưa cho cô một tấmdanh thiếp: “Tần tiểuthư.” Anh ta rõ ràngcũng không quen vớicách xưng hô quái đảnở cái nơi quái quỷ này,“Tôi là đội trưởng độicảnh sát hình sự TảLực Khôi.”Tần Thái gật đầu, thầmlẩm bẩm: Đội trưởngđội cảnh sát hình sựkhông đi bắt trộm bắtcướp, tìm tôi làm gì?Đội trưởng Tả này rõràng đã được cao nhânchỉ dẫn, anh ta hết sứcthận trọng nói tiếp:“Tần tiểu thư, khônggiấu gì cô, mấy hômtrước có một vụ tai nạnô tô xảy ra ở cột tínhiệu giao thông số haitrên đường Kiến Thiết,di thể người chết bị mấtđầu, cho tới tận bây giờvẫn chưa tìm thấy.Chúng tôi muốn nhờ cô.”Anh ta băn khoăn suynghĩ, rõ ràng cảm thấynếu nói ‘chúng tôi muốnnhờ cô bói một quẻ’,cách nói với tư tưởngmê tín phong kiến nàyđược thốt ra từ miệngmột cảnh sát thậtkhông phù hợp lắm.Cũng may anh ta phảnứng nhanh: “Muốn mờicô tới xem giúp.”Tần Thái rất tự nhiênquay sang nhìn Lã LiệtThạch, Lã Liệt Thạchthầm thở phào nhẹnhõm: Ông ta đã thămdò nơi xuất thân củaTần Thái, đó là mộtlàng quê khá hẻo lánh.Nha đầu lại chỉ là mộtđứa trẻ đang lớn, cóthể tự đưa ra chủ kiếngì chứ?Nay có thể thấy TầnThái coi ông ta như‘xương sống’ của mình,nên ông ta tươi cười:“Tiên tri, Trật Tự chúngta cũng có rất nhiềuchuyện phải làm phiềnchính phủ, giờ bên cảnhsát có việc, người hãygiúp đỡ họ đi.”Ông ta đã nói thế, TầnThái còn có thể nói gì?Tần Thái là một cô béthật thà, lập tức tiếplời: “Nơi xảy ra tai nạnxe có phải ở ngã tưkhông?”Đội trưởng Tả gật gậtđầu, Tần Thái vẫn thậntrọng hỏi tiếp: “Hiệntrường tai nạn có phảicó một chiếc xe màutrắng và một chiếc xetải không?”Vẻ mặt Tả Lực Khôicàng ngày càng nghiêmtúc: “Đúng là một chiếcBMW series 6 màutrắng bạc, lẽ nào chiếcxe tải chính là xe gây tainạn?”Đội trưởng Tả tronglòng thấy rất kinh ngạc,ở đoạn đó của đườngKiến Thiết không cócamera, bên cạnh làcông trường đang thicông, thường xuyên cóxe ben đi lại. Tai nạn xảyra vào gần sáng, khôngcó nhân chứng.Mặc dù được ngườikhác giới thiệu tìm tớiđây, nhưng Tả Lực Khôicũng không thực sự tinvào mấy thứ thần thầnđạo đạo này lắm. Hơnnữa vị tiền bối chỉ choanh ta tới đây cũngkhông nói kĩ về lai lịchcủa nơi này, khiến anhta còn tưởng đây là nơibói toán gì đó.Đang đợi Tần Thái mócđồng xu, mai rùa hoặcthứ cổ quái gì khác ratính toán, không ngờ lạinghe cô nói tiếp: “Bênphải có một cái giếng,anh mở nắp giếng ra,đầu có lẽ ở trong đó.”Đội trưởng Tả bán tínbán nghi. Nói thật, giađình người chết trongtai nạn xe hơi lần nàyrất có thế lực, cấp trênra chỉ thị bằng mọi giáphải tìm ra cái đầutrong thời gian sớmnhất, vạn bất đắc dĩanh ta mới tìm tớinhững nơi như thế này,có điều nha đầu ấy chỉnói thế là xong ư?Anh ta khẽ hỏi: “Tầntiểu thư. không cần bóithêm lần nữa sao?”Tần Thái cứng họng, LãLiệt Thạch đã đứng dậytiễn khách: “Có kết quảrồi, đội trưởng Tần,mời.”Tả Lực Khôi đứng dậy,vốn còn định hỏi thêm,Lã Liệt Thạch đã mờianh ta ra khỏi vănphòng: “Đội trưởng Tả,những chuyện này vốnchúng tôi không nêntham gia, chỉ có điều lãophu không muốn vì mộtcái đầu người mà khiếnđội trưởng phải vất vả,người chết lại làm khóngười sống. Còn việcphá án bắt người là bổnphận của anh, xin đừnglàm khó tiên tri đại nhâncủa chúng tôi.”Ông ta nắm đại quyềntrong Trật Tự nhiềunăm nay, đâu thể làngười gian xảo bìnhthường. Đội trưởng Tảcòn chưa kịp mở miệng,ông ta đã biết ngườinày muốn hỏi về chiếcxe gây tai nạn, nên mớiđánh tiếng trước đểchặn họng anh ta.Đội trưởng Tả khôngbiết nên tin hay khôngtin, nhưng trong tìnhhuống cấp bách thế này,việc tìm đầu người vẫnquan trọng hơn cả, anhta vội vã cáo từ ra về.Sau khi Tả Lực Khôi rờiđi, Lã Liệt Thạch quansát Tần Thái nói: “Tiêntri vất vả rồi, xin hãynghỉ đi một lát.”Tần Thái thấy lạ: Ngàynào cũng nghỉ ngơi,người cô sắp mọc nấmrồi. “Tôi không mệt.”Lã Liệt Thạch ngẩnngười: Trước kia mỗilần tiên tri ngầm tiếpcận thiên cơ xong, đềumệt tới không còn sứcmà thở. Nhưng có lẽ doTần Thái vừa mớiđược đưa về đây, tinhlực chắc vẫn dồi dào nênông ta cũng không nóithêm gì nữa.Tần Thái không có việcgì làm, lại lên tầng chín.Phía dưới, Lã Lương Bácvẫn ngồi ở hàng ghếcuối cùng đọc sách, anhta dường như luôn ởđó, chưa từng di chuyểnđi đâu.Tần Thái vừa tới gần,anh ta đã đứng dậy:“Tiên tri.”Tần Thái khe khẽ gậtđầu, rồi lập tức nghĩ racó gật đầu anh ta cũngkhông thấy được, bènlên tiếng: “Ừm.”Cô không biết phải đốimặt vỡi Lã Lương Bácthế nào, cũng may anhta không nhìn thấy, điềunày, vô hình trung giúpcô giảm bớt rất nhiềuáp lực. Cô ngồi xuốngcạnh Lã Lương Bác, lậtsách của anh ta ra xem.Lã Liệt Thạch khá quantâm tới con trai mình,sách của Lã Lương Báctoàn là sách chữ nổichuyên dành cho ngườimù. Để anh ta tiện dùngtay đọc.Tần Thái tiện tay cầmcuốn sách lên, nhìn thấytiêu đề “Tướng số” thìbất giác cười “tại sao lạiđọc cái này, anh muốnxem bói à?”Giọng cô khiến Lã LươngBác bất giác nhẹ nhõmhẳn : “Tôi là một ngườimù, bói cũng là mộtnghề hay.”Tần Thái thấy thú vị:“Lẽ nào chú Lã khôngthể nuôi được mộtngười con ư?”Nghe cô nhắc đến LãLiệt Thạch, giọng anh tathoáng lạnh nhạt: “Ôngấy là ông ấy, tôi là tôi.”Tần Thái gật đầu:“Đúng là một người mùrất có tự trọng.”Lã Lương Bác lại cười,khi cười trên má xuấthiện hai lúm đồng tiền,nếu không đeo đôi kínhđen, chắc chắn anh ta làmột chàng trai rất khôingô: “Tiên tri hôm nayrảnh quá nhỉ.”Tần Thái vươn vai, có lẽvì Lã Lương Bác khôngnhìn được, nên cô cảmthấy ở bên cạnh anh tarất thoải mái: “Ngày nàotôi cũng rất rảnh. Từ khiđến đây ngay cả đôi tấtcũng chưa từng phảigiặt. Người phụ nữ kiakhông biết là ai, ngàynào cũng xắp bàn chảiđánh răng lẫn kem chotôi, thiếu mỗi nước rửamặt giúp thôi.”Lã Lương Bác cuối cùngcũng bật cười thànhtiếng: “Một cuộc sống vôlo vô nghĩ như thế, cũngrất hay đúng không?”Tần Thái lại vươn vai:“Cũng có thể, nhưngkhông biết tại sao, tôiluôn thấy hoảng sợ.”Lã Lương Bác gật đầu, ýnghĩa của hai từ ‘hoảngsợ’ không ai có thể hiểubằng anh ta: “Cô hãychịu khó đọc nhiều sáchvào, lâu dần sẽ khôngcàm thấy hoảng sợnữa.”Tần Thái cảm thấy rấtcó lý: “Trong phòng tôihình như cũng có mộtgiá sách rất lớn, buổi tốitôi về xem có thứ gìđọc được không.”“Ừ.” Anh chàng đẩy đẩygọng kính trên sốngmũi, tiếp tục cúi đầu‘đọc’ sách.Tần Thái ngồi thêmmột lát, cô không thểdiễn tả được cảm giáccủa mình với Lã LươngBác. Nhưng mỗi lần gặpanh ta, lại vô thức nhớđến giấc mơ ấy. Phụ nữluôn yêu cái đẹp, LãLương Bác mặc dù bịmù cũng còn hơn bứctượng ngọc phía trên.Ít ra thì anh ta vẫn cònsống!Nhưng bây giờ, trêndanh nghĩa cô là vợ củabức tượng đó. Cô thởdài, nghĩ nhiều thêmsầu, chi bằng dành thờigian đó để đọc sáchvậy.Cô đi xuống về phòng,kết quả thật bối rối: Nửangày vẫn không mở nổicửa. Ngượng khôngdám hỏi người khác,đành lên hỏi anh chàngmù trên tầng chín:“Nàycái cửa đó, mở thếnào?”Vẻ mặt Lã Lương Bácđiềm tĩnh như thường,anh ta đứng dậy, cầmgậy dò đường. Tần Tháivốn có tư tưởng ‘tôntrọng người tàn tật’,giơ tay đỡ anh ta, tớichỗ cầu thang thì tựmình đi trước dẫnđường. Lã Lương Bácdựa vào cảm giác về độcao của cơ thể cô đểphân biệt độ cao thấpcủa bậc cầu thang.Có điều chỗ này anh tarất quen thuộc, nên dọcđường đi chẳng gặpphiền phức gì. Tần Tháicòn đắc ý: “Thế nào, tôilà một người dẫnđường không tệ chứ?”Xét cho cùng đều là trẻcon mới lớn, nên LãLương Bác cười, đáp:“Ừ, Tiểu Ngải cũngthường dẫn đường nhưvậy.”Đứng trước cửa phòngTần Thái, Lã Lương Báclần sờ một hồi, cuốicùng mở được cái nắpmàu đen bên cạnh: “Đâylà khóa vân tay, dùngngón trỏ tay trái ấn vàođây là được.”Tần Thái bán tín bánnghi, giơ tay ra ấn, quảnhiên cửa mở. Cô kinhngạc vô cùng: “Thật tântiến!”Lã Lương Bác quayngười định bỏ đi, TầnThái gọi anh ta lại: “Đợiđã, bên trong mở thếnào? Còn nữa, vòi hoasen trong phòng tắmcủa tôi không có đượcnước nóng.”Chuyện xấu hổ như thế,nhưng cô lại nói mộtcách hết sức tự nhiêntrước mặt Lã LươngBác, Lã Lương Bác cũnghoàn toàn không có ýđịnh cười nhạo cô. Anhta bối rối: “Tôi khôngthuộc phòng cô”Tần Thái vội đỡ anh tavào, đặt tay anh ta lênổ khóa: “Chỗ này chỗnày.”Lã Lương Bác lại lần sờmột hồi, cửa phòng cô làkhóa mật mã ba lớp,bên trong phức tạp hơnmột chút. Anh ta chầmchậm làm cho cô nhìn.Tần Thái không phải kẻngốc, chỉ hai lần là hiểu.Sau đó lại đỡ anh mùvào phòng tắm.Ở đây dùng máy nướcnóng dạng thái dươngnăng, sạc bằng điệnnhưng lại có nước nóngcả ngày. Đầu tiên anh tadạy cô cách đặt nhiệtđộ, sau đó dạy cáchđiều chỉnh độ nóng lạnhtrên vòi hoa sen.Làm đi làm lại mấy lần,Tần Thái cảm thấymình đã biết dùng: Côgiơ tay mở vòi hoa sen,nước phun xuống, khiếnLã Lương Bác ướt nhưgà bị nhúng nước sôi.Lã Lương Bác lặng lẽdùng tay áo lau nướctrên mặt: Nước nóng.Tần Thái ngượng đỏbừng cả mặt, cũng mayLã Lương Bác khôngnhìn được, nên cô tựđộng lên tiếng phá tanbầu không khí gượnggạo: “Khụ khụ, bổn tiêntri được dùng nướcnóng, công của anhkhông nhỏ. Những giọtnước nóng đầu tiên coinhư thưởng cho anhdùng trước.”“.” Lã Lương Bác trầmmặc hồi lâu, mới đáp:“Đa tạ tiên tri banthưởng.”Nói xong, anh ta loayhoay tìm đường đi ra.Nhưng sàn gạch trongnhà tắm trơn, giờ lạiđầy nước, anh ta khôngnhìn thấy gì, vô tìnhtrượt chân, ngã sõngxoài.Tần Thái kinh hãi “Áikhanh mau đứng lên đi,thực sự không cần hànhđại lễ như thế”CHƯƠNG 13. GHENSau khi việc nước nóngxử lý xong, Tần Tháikhông còn phải tắmbằng nước lạnh nữa. ănxong bữa tối với đầy đủdưỡng chất, Tần Tháichạy ngay tới trước giásách trong thư phòng,vừa nhìn tiêu đề mấycuốn sách cô đã vô cùngbất mãn: Lã Liệt Thạchcũng thật là, sách muacho con trai mình thìtoàn ‘ Cách xem tướngpháp’ ‘Tướng số’, cònsách cho cô lại là mộtđống…..Cô lục lọi từ trên xuốngdưới: Chủng loại cũngnhiều gớm, có QuỳnhDao, Cổ Linh, có TịchQuyên, còn cả Lý Ngư….Tức chết đi được!…. Anh mù, tôi vẫn nêntới đọc sách cùng anhthì hơn….Sáng sớm hôm sau,Tần Thái lên tầng chínthấy Lã Lương Bác đã ởđó rồi. Lần này cô khôngkhách sao nữa, mà ngồiluôn xuống: “Anh mù,buổi tối dạy tôi cáchdùng máy tính nhé.”Lã Lương Bác đang‘đọc’ sách, nghe vậy chỉgật đầu: “Ừ.”Tần Thái cảm thấy conngười anh ta khá tốt,nên bắt đầu tỏ ra thânthiện: “Tôi không có ýđịnh bắt nạt anh đâu,bù lại, buổi chiều tôi đọcsách cho anh nghe.”Lã Lương Bác cười:“Không cần.”Nhưng Tần Thái đã giậtquyển sách trong tayanh ta, thấy là cuốn‘Tích thiên tủy kinh’, côrất thắc mắc: “Thực ra,nếu anh muốn biết gì,tôi có thể xem giúp anh,không cần tốn sức họcmấy thứ này đâu.”Lã Lương Bác thoángchau mày: “Tôi khôngcần.”Lúc này Tần Thái mớiphát hiện ra anh ta cóvẻ không vui, cô dịch lạigần hơn chút nữa: “Anhmù, anh giận rồi à?”Lã Lương Bác giật lạicuốn sách từ trong taycô: “Không dám.”Tần Thái không biếtmình có chỗ nào đắc tộivới anh ta, nhưngtrước mặt Lã LươngBác Tần Thái thấykhông cần vòng vo: “Tôicó chỗ nào đắc tội vớianh thì anh cứ nói ra,sau này tôi sẽ chú ý làđược chứ gì?”Lã Lương Bác im lặng,cô lại giật lại cuốn ‘TíchThiên Tủy kinh’, lần nàykhông nói nữa, bắt đầuđọc từng câu một, đọcđược hai trang, LãLương Bác mới nói:“Đừng coi tôi như phếnhân thế chứ.”Tần Thái khẽ sững lại,một lúc sau đáp: “Ồ.”Thế là lần cãi nhau này,cứ thế qua đi nhẹnhàng.Tần Thái có chút bối rối,một người mới tốtnghiệp cấp II như cô,thỉnh thoảng cũngkhông hiểu những thứquá uyên bác này. Mỗilần gặp phải chữ mìnhkhông biết đều phải đểLã Lương Bác ‘sờ’. Đọcđược nửa cuốn ‘TíchThiên Tủy kinh’, TầnThái nước mắt giàngiụa.Mẹ ơi, mình vẫn nên vềphòng đọc Quỳnh Dao,Cổ Linh, Tịch Quyênthôi….Lã Lương Bác cũngkhông chê cười cô,thỉnh thoảng còn giảithích từng câu từngchữ cho cô nghe.Lã Liệt Thạch lên tầntìm Tần Thái, đứngngoài cửa phòng, thấyhai đứa trẻ đang ngồi ởbàn cuối cùng thì thầmgì đó. Tần Thái cònđang khoa chân múatay, đứa con trai từ lâukhông biết cười của ôngta lúc này nụ cười vẫnđang đọng trên môi.Ông ta đứng nguyên tạichỗ không dám cửđộng, rất lâu sau đómới rón rén đi xuống. LãLương Bác quay đầu vềphía cửa, đương nhiênanh không nhìn thấy gìcả, nhưng lập tức thu lạinụ cười: “Tiếp tục.”Thính lực của nhữngngười mù rất tốt,người bình thường khótưởng tượng được.Đọc xong sách đã hơnsáu giờ tối, Tần Tháiđỡ Lã Lương Bác xuốnglầu. Lã Lương Bác đãnhận lời sẽ dạy cô dùngmáy tính. Anh vẫn chưaquen với cách bài trítrong phòng Tần Thái,nên phải lần mò một hồi,sau đó dạy Tần Tháicách mở, tắt máy, mởtệp văn bản, copy rồipaste….Tần Thái không đến nỗiquá ngốc nghếch, cô họckhá nhanh, nhờ sự chỉdẫn của Lã Lương Báccô đã tự xin được sốQQ. Lã Lương Bác ngồidựa lưng vào ghê, dạycô cách tải phần mềmQQ xuống, rồi cách đăngnhập.Có điều thật xin lỗi ‘thầygiáo’ thứ mà cô họcđược nhanh nhất chínhlà chơi game…..Đang chơi một mình vuivẻ, Lã Lương Bác dựavào trí nhớ của mình lầnsờ tìm ra cửa, chỉ khẽgọi nàng. “Tiên tri.”Tần Thái không quayđầu lại, ngắt lời anhluôn: “Đừng gọi tôi làtiên tri, gọi tôi là TầnThái, hoặc Tần TiểuMuội.”Lã Lương Bác thậntrọng đi ra ngoài: “Tấtcả mọi thư tín, trangweb, di động dùng ởBất Ki Các đều bị giámsát, cô phải cẩn thận.”Tần Thái giật mình, độtnhiên nghĩ ra lần trướckhi cô gọi điện cho BạchHà, giọng Bạch Hà rấtbình thường, mỗi câuBạch Hà nói cũng đềuhết sức bình thường….Vì vậy, sư phụ khôngphải không quan tâmđến cô, chỉ là sợ gâyphiền phức cho côchăng?Nghĩ đến đây, đột nhiêncô lại thấy vui, ra phòngkhách gọi điện thoại:“Sư phụ, sư phụ ăncơm chưa?”Phía bên Bạch Hà rấtyên tĩnh, dường nhưTần Thái có thể tưởngtượng được trong cửahàng đồ mã của BạchHà, cả ngày làm bạn vớitiền giấy, vàng giấy,Bạch Hà lặng lẽ ngồitrước quầy, tay cầmbút chấm mực, từngnét từng nét một viếtlên tờ tiền.Đấy từng là không gianvô cùng yên bình, lưu lạitrong ký ức lại trở nêndịu dàng như thế.Đầu dây bên kia, BạchHà điềm đạm ừm mộttiếng, như rất nhàn tảntiếp chuyện cô. Tần Tháicũng cố gắng kiềm chếcảm xúc: “Sư phụ, tôirất tốt, sư phụ khôngcần phải lo lắng.”Bạch Hà trầm mặc hồilâu, như định nói gì đó,cuối cùng lại chỉ điềmđạm đáp: “Ở nhà mọiviệc đều ổn, yên tâm.”Hai bên nhất thời imlặng, chẳng biết nên nóigì tiếp, nhưng tronglòng lại thấy vô cùng ấmáp.Tần Thái khẽ hỏi:“Việc buôn bán ở cửahàng có thuận lợikhông?”Bạch Hà trả lời ngắngọn, hai người nói thêmvài câu nữa, thực raTần Thái có rất nhiềuchuyện muốn nói với sưphụ, nhưng cuối cùngvẫn cúp máy. Sau đó cômới phát hiện ra, anhchàng mù đã về từ baogiờ.Cô chạy ra ngoài, đứngở lan can cầu thang ngóxuống, Lã Lương Bácdùng gậy dò đường,vừa ra khỏi tòa nhà.Tần Thái đứng ở hànhlang không xuống theo:Anh ta đã nói đừng coianh ta là phế nhân mà.Nói thật thì anh takhông hoàn toàn là phếnhân. Tần Thái nhìnbóng lưng anh ta chầmchậm đi vào bóng râmcủa hai hàng cây bênđường, trong lòng bỗngcó chút chua xót.Cô cũng không biết mìnhlàm sao nữa, hồi ở trấnChu Dương, Tần Lão Nhịnăm ngày ba bữa lạiđánh cô một trận, côtức thì tức, nhưngchưa bao giờ có cảmgiác kỳ lạ thế này.Buổi tối, Tần Thái khôngngủ được, cô ngồi chơigame.Chơi cho tới tận khi trờisáng, cô rửa mặt ăncơm, sau đó chạythẳng lên tầng chín. Đếnnơi mới bảy giờ bốnmươi phút, Lã LươngBác đã ngồi ở đó rồi.Tần Thái đón lấy cuốnsách anh mang theo,lần này không phải sáchdành cho người mù. LãLương Bác cũng khôngbận tâm, nói: “Nhữngngười làm sách chậmquá, nhiều cuốn làmkhông kịp.”Tần Thái xắn tay áo,trả lời rất thoải mái:“Không sao, có tôi đâyrồi!” nói xong, cô cảnhgiác: “Nhưng đọc sai anhkhông được cười tôi.”Lã Lương Bác nghiêmtúc đáp: “ừ” nhưng anhta cũng nói thêm, “Chữnào không đọc được thìphải nói với tôi, đừngđọc bừa để tôi hiểu lầmnội dung.”Tần Thái vỗ ngực hứa:“Đương nhiên, khôngnhìn xem tôi là ai à,giống loại người sẽ làmchuyện đó lắm sao?”Lã Lương Bác trầm mặchồi lâu, cuối cùng cũnglên tiếng: “Lần trước côđọc ‘爻’ thành ‘驳’, làmtôi cứ phải suy đoánmãi….”Note: (Hào) Vạch bátquái trong kinh Dịch. Bahào họp thành mộtquái quẻ. 驳 (bo) Loanglổ, có nhiều màu sắckhác nhau“Mắng mỏ cũng khôngnên bóc mẽ điểm yếucủa người khác ra, đạolý đơn giản như thế màanh không hiểu à?!”Tôi đang nói đạo lý vớianh đấy….Lã Lương Bác đẩy đẩygọng kính đen trên sốngmũi: “Ồ.”Thế là lại kết thúc mộtlần tranh luận.Khoảng hơn mười giờ,Tần Thái cơn buồn ngủbiến mất cả tối hôm quabỗng dưng kéo đến. Côkhông thể trụ thêmđược nữa: “Lã LươngBác, anh tự ôn tập đi,tôi phải đi ngủ một látđã.”Lã Lương Bác lại thấy cólỗi: “Tôi không nên làmmất thời gian của cô.”Tần Thái buồn ngủ quárồi: “Nói linh tinh gì thế,tôi gục một lát thôi.”Lã Lương Bác nhắc: “Vềphòng ngủ đi, nằmđây….để người ta nhìnthấy không hay đâu.”“Làm sao mà khônghay?” Tần Thái nhưnghĩ ra điều gì đó, bấtgiác đứng dậy, “Anh chêtôi là gái đã có chồng,làm bại hoại danh dựcủa anh phải không?”Lã Lương Bác khẽ thởdài: “Sao còn mẫn cảmhơn cả người mù thế?Cô ngủ đi, tôi tự học.”Lúc này Tần Thái mớinằm bò ra bàn, khônglâu sau thì ngủ say tít.Lã Lương Bắc nhớ lại nộidung mà Tần Thái vừađọc một lần, từ nhỏ trínhớ của anh đã rất tốt,sau khi bị mù lại càngtinh anh hơn, chỉ cầnnghe là thuộc. Có điềunhững thứ này ý nghĩathâm sâu, phải giác ngộtừ từ.Có một người ở bêncạnh, thời gian dườngnhư trôi qua rất nhanh.Lã Lương Bác sờ sờchiếc đồng hồ dành chongười mù ở cổ tay, đãmười hai giờ rồi. TầnThái đang ngủ ngonlành, anh rón rén đứngdậy, đi xuống dưới,không lâu sau, xách mộthộp cơm vào.Mùi thơm của thức ănlàm Tần Thái tỉnh giấc,hộp cơm ba tầng đầyăm ắp, đủ cho cả hai. Ồ,nhưng lại chỉ có một đôiđũ. Lã Lương Bác nhậnran gay, lập tức lần đũađưa cho Tần Thái: “Ăntrước đi.”Tần Thái bắt khoắn:“Chỉ có một đôi đũathôi.”Lã Lương Bác gật đầu:“Cô ăn trước.”Tần Thái không hổ làTần Thái, lập tức lạinghĩ ra cách: “Thế nàyvậy, tôi dùng đầu đũanày, anh đổi đầu đũa đi,được không?”Lã Lương Bác chẳngbiết nên cười hay nênkhóc: “Ừ.”Trong hộp cơm có bamón một canh, màu sắcnhìn bình thườngnhưng mùi vị khá ngon.Một món cá nấu cà, đậuphụ kho dưa, thịt xắthạt lựu kho tiêu, thêmmón canh bí nấu thịtviên. Tần Thái vừa ănvừa đổi đầu đũa gắpcho Lã Lương Bác.“Há miệng, a…..” LãLương Bác quả nhiên rấtnghe lời há miệng, mộthộp cơm, hai ngườinhanh chóng giải quyếthết sạch.Lã Lương Bác đưa tayra sờ để thu dọn, TầnThái đâu chịu để anhlàm những việc ấy, lậptức đậy nắp hộp vào:“Để tôi mang xuống.”Lã Lương Bác khựng lại:“Không cần, tôi tự mangxuống được.”Tần Thái còn định nóithêm gì nữa, anh đãcầm hộp cơm, lần mò đixuống lầu.Tần Thái không yêntâm, người phụ tráchviệc ăn uống của anhkhông được vào tòanhà này, điều đó cónghĩa anh phải mangxuống dưới.Cô xuống tầng tám, vẫnđứng ở lan can cầuthang nhìn xuống dưới.Khoảng mười mấy phútsau, mới thấy Lã LươngBác đi ra ngoài. Mộtngười phụ nữ đứng ởngoài tòa nhà bước tới,ban đầu Tần Thái còntưởng đấy là học sinhtrong trường, nhưnggiờ mới nhận ra cô tađứng đợi Lã LươngBác….Giống như bị dội cho gáonước lạnh, cô rùngmình: Thì ra Lã LươngBác có bạn gái rồi. Còn côvốn đã có ý định xấu thìcũng thôi, nhưng lạicùng anh ta hưởng thụthành quả lao động củangười ta.Mẹ kiếp, thật vô sỉ quáđi mất. Tần Thái xấu hổ.Nhất định là đầu óc côcó vấn đề rồi, sao lại mơnhư thế, mà còn ngâyngốc tin là thật!Lòng dạ ngổn ngang,cuối cùng đành lẳng lặngquay lên tầng chín. Cúiđầu ngồi im, đợi LãLương Bác về. Tần Tháigiống như con mèo bịgiẫm vào đuôi, đứngdậy: “Gì nhỉ….anh đọcsách đi, tôi….tôi vềphòng ngủ một lát.”Lã Lương Bác còn chưatrả lời, cô đã đi nhưchạy.Từ sau hôm đấy, phảimấy ngày liền Tần Tháikhông lên tầng chín, màcô cũng không thểkhông từ bỏ chơi game.Hàng ngày, hễ đến giờcơm, theo thói quenTần Thái đều đứng ởhành lang. Người con gáikia ngày nào cũng mangcơm cho Lã Lương Bác.Đấy là một cô gái rấttrẻ, luôn mặc váy ngắntrên đầu gối. Thế giớinày thật kỳ lạ, ngườithì mặc áo len, áo bôngvẫn lạnh phát run,người thì mặc váy ngắnđi tất mỏng vẫn tươi roirói.Tần Thái thấy rất ấmức, mỗi lần gặp LãLương Bác xuống lầucũng chẳng thèm chàohỏi anh. Còn anh khôngnhìn thấy cô, chỉ cầnTần Thái đứng im bấtđộng, Lã Lương Bác sẽkhông cảm nhận đượcsự tồn tại của cô.Cuối cùng hôm nay, saukhi Lã Lương Bác lạinhận hộp cơm từ tay côgái kia, Tần Thái buônglời thề: Sẽ không ngâyngốc đứng đây nhìnnữa. Cô đứng đó rất lâu,hạ quyết tâm quay vềphòng.“Tiên tri?” phía sauvang lên tiếng nói, là LãLương Bác. Tần Tháiấm ức tới mức chỉmuốn khóc toáng lêncho hả, nhưng vẫn cốnén giọng đáp: “Ừm.”Không khí như ngưngđọng, khiến người ta hítthở cũng khó khăn. Rấtlâu sau đó, vẫn là LãLương Bác lên tiếng phávỡ bầu không khí yêntĩnh này: “Mấy hômnay…..có khỏe không?”Tần Thái nghe giọngmình cứng nhắc:“Khỏe….cũng ổn.”Vì số điểm tích lũyđược ở game trong QQbị thua sạch rồi.Lã Lương Bác dịu giọng:“Lương Bác….có chỗ nàođắc tội với tiên tri rồi?”Nhắc đến lại khiến TầnThái bốc hỏa: Tôi khôngbiết thì thôi, anh có bạngái mà không chịu nói!Khiến tôi thành con côngxòe đuôi, khốn kiếp!Nhưng nghĩ lại khôngthể trách anh được, dùsao anh cũng chưa từngnói dối. Thôi, mình làmột cô gái tốt tốtkhông so đo với ngườimù!Tần Thái nói dỗi:“Không có, bạn gáianh….rất xinh, nấu cơmcũng ngon nữa.” Tìmcách lảng tránh.“Bạn gái?” Lã Lương Bácthoáng giật mình, sauđó hiểu ra: “Đấy khôngphải bạn gái tôi.”“Hả?”“Đấy là mẹ kế của tôi.”“Á…..”“Người mù mà, làm gìcó bạn gái.”Đột nhiên cô lại có cảmgiác vui mừng trước nỗiđau khổ của người kháclà sao?Cảm ơn trời phật, tôi lạicó thể tiếp tục xòe đuôiđược rồi!!!!CHƯƠNG 14. HÔNTiết mục cô đọc tôinghe để nghi nhớ lại bắtđầu, nhờ vậy mà TầnThái cũng học thêmđược không ít kiếnthức. Và Lã Lương Bácbắt đầu giúp cô hiểu rõvề hoàn cảnh lúc nàycủa chính cô.“Hiện tại trong Trật Tựcó hai chủ nhân, một làsứ giả Yến Trọng Hoan,một là cha tôi.” Mỗi khinói chuyện cùng cô LãLương Bác không baogiờ vòng vo, “Và tiên triđứng về bên nào thìbên ấy sẽ chiếm thếthượng phong.”Tần Thái bắt đầu thấynghi ngờ: “Lã LươngBác.”“Hả?”“Không phải cha anhphái anh tới để thựchiện mĩ nhân kế với tôiđấy chứ?”Lã Lương Bác bật cườithành tiếng, “Thật vinhhạnh cho tôi khi đượccô đánh giá là có tố chấtvề phương diện ấy, cóđiều không phải thế. Nơinày linh khí nhiều, ôngấy….hi vọng có thể chữakhỏi mắt cho tôi.”“Ồ” Tần Thái tỏ vẻ thấtvọng, “Tôi còn đangmuốn tương kế tựu kếcơ đấy.”Nụ cười trên môi LãLương Bác dần dần biếnmất, không khí xungquanh bỗng trở nên yêntĩnh lạ thường khiếntrái tim người ta cũngđập nhanh hơn. TầnThái chờ đợi anh ta thổlộ, nhưng rất lâu chẳngthấy anh ta có độngtĩnh gì. Tần Thái làngười thẳng thắn, nêncô hỏi luôn: “Tại sao anhkhông nói gì đó?”Rất lâu sau Lã LươngBác mới khẽ đáp:“Người mù mà, khôngdám.”Tần Thái hào khí ngấttrời: “Anh mù có muốnkhông?”Lã Lương Bác lại im lặng,im lặng, cuối cùng mặtđỏ bừng, nghiêm túcđáp: “Muốn!”Tần Thái lấy hết canđảm, đột ngột nhào tới,không nói không rằng,áp chặt môi mình lênmôi Lã Lương Bác. LãLương Bác chị bị điệngiật, đứng ngây ngốc tạichỗ.Tần Thái mặt đỏbừng bừng, hôn xong,cô quay đầu bỏ chạy.Vừa chạy còn vừangượng quá hóa giận:Anh ta chỉ là một ngườimù, Tần Thái mày chạygì chứ!Huyết mạch cuồn cuộndậy sóng, trái tim tuổitrẻ đột nhiên đầy ắpmật ngọt. Tần Tháinằm bò trên giường,cuối cùng cũng đã dámđi đến bước này.Năm phút sau, bênngoài có người gõ cửa.Tần Thái thót tim, quảnhiên người đến là LãLương Bác, Tần Tháitránh ra nhường đườngcho anh vào, đột nhiênanh loạng choạng: Thì ralà vấp phải chiếc dép màlúc chạy về cô đá ragiữa phòng.Tần Thái vội đỡ lấy anh,rồi nhanh nhẹn đá chiếcdép vào góc phòng: “Xinlỗi, tôi….”Lã Lương Bác rõ ràngcũng bị giật mình, vừarồi suýt nữa anh đã ngãvào người Tần Thái:“Em đã đặt được bẫytrong phòng nhanh nhưthế sao….”Anh cảm thán, mặt TầnThái nón g tới sắp bốclửa đến nơi, “Đâu có!”Vừa dứt lời, một đôitay đã chầm chầm vòngôm lấy cô.Lã Lương Bác lần tìmnâng cằm cô lên, giọngkhàn khàn, “Anh đến đểđáp lễ.”Khi môi quấn lấy môi,Tần Thái cố gắng khốngchế để mình không runlên, môi Lã Lương Bácnóng rẫy, bàn tay siếtchặt em cô, khiến côcảm thấy không thở nổi.Khi lưỡi anh thăm dò,theo đuổi, rồi cuối cùnglưỡi quấn chặt lưỡi, TầnThái có cảm giác nhưmình đã uống say thậtrồi, cả người cô mềmnhũn đổ vào lòng LãLương Bác, sau đó côcảm nhận đươc nhịpđập của trái tim timanh, còn hoảng loạn hơncô.Tới lúc mãnh liệt nhất,đột nhiên Lã Lương Bácbuông Tần Thái, quayngười đi ra ngoài. Anhcó ý né tranh ‘cái bẫy’mà Tần Thái giăngtrước đó, đi áp sát vàotường. Không ngờ TầnThái vừa đá ‘cái bãy’ vềphía đó.Đúng lúc anh hoảng loạnmuốn bỏ trốn cảm xúcthì lại vấp đúng cái bẫycủa cô, bộp một tiếng,lần này ngã thật.Tần Thái vội chạy tớiđỡ anh dậy, hơi thở củaanh vẫn chưa ổn định,chỉ còn biết cười khổ:“Bẫy của em cũng thậtlà…..đặt cái nào trúng cáiấy….”Tần Thái sợ anh buồn,nên cười đáp lại mộtcách tự nhiên nhất:“Đương nhiên, ở quêem thường đi bẫychuột đồng mà.”Cô ngồi xổm xuống xemkĩ, thấy đầu gối LãLương Bác bị trầy da,đột nhiên đau lòng kì lạ,vội đỡ anh ngồi lên ghếsô pha. Trong phòngthứ gì cũng có, cô nhanhchóng tìm thấy hộpthuốc. Bên trong cóthuốc cảm, thuốc đỏ,Ugo….Cô xắn quần Lã LươngBác lên, ở quê mọingười bị thương đều đểtự khỏi, dù bị đứt tayhay bị bỏng cũng khôngdùng thuốc bao giờ. Côbối rối: “Dùng Ugo đượckhông?”Lã Lương Bác điềm đạmđáp: “Xé bông ra, nhúngmột ít cồn, dùng cồnrửa vết thương trướchoặc bôi bằng thuốc đỏcũng được.”Giống như dạy Tần Tháidùng máy nước nóng,dùng vi tính, anh suynghĩ chỉ bảo hết sức kĩcàng. Tần Thái vốnđang rất bối rối trướchành động quê mùa củamình. Lúc này Lã LươngBác ngồi trên ghế sôpha, cô quỳ trước mặtanh, bắt đầu bôi thuốcđỏ lên đầu gối cho anh.Sau đó cô phát hiệnnguyên nhân khiến LãLương Bác hoảng loạnphải bỏ chạy, nhưng côthôn nữ thuần khiết vẫnchưa hiểu lắm: “Trongquần anh đút cái gì màcộm thế kia?”Sắc mặt Lã Lương Báclập tức đỏ mọng tớimức chỉ cần chạm vàolà rỉn ra máu, anh đẩyTần Thái, lần này thìđúng là cướp đườngmà chạy. Nhưng rất bấthạnh, anh lại đạp trúng‘cái bẫy’ đặt chính xác100% kia, có điều anhvẫn nghiến răng lao racửa.Khi Tần Thái phản ứnglại được chạy đuổi theo,anh đã dùng gậy dòđường đi xuống lầu. Vàkhi đó Tần Thái mớiđột nhiên hiểu ra đấy làthứ gì!Trời ạ, cô đưa tay lênôm mặt: Cũng may anhbỏ chạy rồi.Hôm sau, Lã Lương Báclên tầng chín muộn mộttiếng. Tần Thái đếnmuộn hai tiếng. Haingười thiếu niênngượng ngùng ngồi vàochỗ. Tần Thái mặt đỏtía tai cầm cuốn‘Trương Quả Lão thầnsố’, đọc được mườichương, cô nhận ra LãLương Bác hoàn toàn lơđãng.Trương Quả Lão: là mộttrong số 8 vị tiên (BátTiên) của Đạo giáo. Cùngvới Hán Chung Li và LãĐộng Tân, ông là vị tiêncó nguyên mẫu là nhânvật có thật trong lịchsử; các vị tiên còn lại chỉcó trong truyền thuyết“Lã Lương Bác?”Lã Lương Bác cúi đầu imlặng.“Lã Lương Bác?!” cô caogiọng.Lã Lương Bác chẳng ữhừ.Tần Thái thấy lạ, trướckia việc chần chừ do dựđều là đặc quyền của cô,từ bao giờ đã bị LãLương Bác tiếm quyềnrồi?!Đang định nói tiếp,bấtngờ một đôi tay giữchặt vai cô, Tần Tháikhẽ sững lại, ngay sauđó mặt đã vùi vào lònganh, anh hôn miết lêntrán, lên mũi cô, hai tayTần Thái túm chặt vạtáo Lã Lương Bác.“Lương Bác, kính tì vàoem.”“Bỏ ra giúp anh.”“Ừm.”Nụ hôn dần sâu hơn,Tần Thái hừ khẽ, “Lúcnào cũng có thể cóngười lên đấy.”Lã Lương Bác mặc kệ,cứ ôm riết lấy Tần Thái,nói thế nào cũng khôngchịu buông.Trên người Lã LươngBác có mùi thơm thosạch sẽ, giống nhưhương thơm nhàn nhạtcủa xà phòng còn lưu lại.Tần Thái có cảm giácnhư mình đang thoáttục thành tiên, cả ngườibay lên trên mây. Phóngmắt nhìn ra, đầu ngóntay chạm vào cụm mâymêm như bông, côkhông thể đứng vữngnữa.“Tần Thái.” Anh nắmtay cô, áp chặt vàongực mình, giọng khảnđặc.Tần Thái ừm khẽ mộttiếng, dùng hết sức lựctrả lời anh, cuối cùnganh vùi đầu Tần Tháivào ngực mình, tì cằmlên đầu cô thở dốc.Tần Thái lần tay trênngực anh, chưa bao giờcô ở gần một người nàonhư thế, chưa bao giờcô mê muội ai như thế,cũng chưa bao giờ….dịudàng yếu đuối như thếnày trước mặt bất kỳai. Trước kia cô chỉ làmột chú chó được chamẹ mình nuôi, hàngngày phải chạy đi khắpnơi bán sức, gặp phảingười mình không thíchthì cắn thì sủa, thỉnhthoảng lại bị ‘chủ nhà’đánh đòn.Còn bây giờ, cô là chúmè ngoan ngoãn, chỉmuốn được nằm tronglòng người khác, đợingười ta ve vuốt yêuthương.Khi hai người ngày ngàyquấn quýt bên nhau, thìTrật Tự xảy ra mộtviệc lớn! Bất Ki Các kínnhư bưng một giọtnước khó lọt trongtruyền thuyết lại bịngười ngoài đột nhập,hắn còn vô cùng huênhhoang để lại vật chứng,tờ giấy ghi: Mở khóachuyên nghiệp, số điệnthoại: 138000*****Trật Tự triệu tập cuộchọp khẩn cấp vào giữađêm, thề phải rửa nỗinhục lớn này, khôngngờ ngày hôm sau, bêndưới tờ giấy mở khóakia lại có thêm một tờgiấy nữa ghi: Thông tắcbể phốt, số điện thoại:139000*****Lãnh đạo của Trật Tựnổi điên, bảo vệ kết hợpvới đội bảo vệ củatrường trung học kĩthuật Tam Họa cắt cửcanh gác khắp nơi, kếtquả, ngày thứ ba, trêntần tám lại xuất hiệnmột kiệt tác khác: Chovay tiêu dùng, điệnthoại: 134000*****Cơn thịnh nộ của các vịlãnh đạo trong Trật Tựbắt đầu là điên cuồng,sau thì bi ai, tới giờ đãkiệt quệ…trò khốn kiếpgì thế này…Cho tới ngày thứ tư,trên cửa lại xuất hiệnthêm một mảnh giấyquảng cáo ‘Rèm cửanghệ thuật’, thì các vịlãnh đạo của Trật Tựđờ đẫn thật sự: Thờibuổi này, bảo vệ chuyênnghiệp tới đâu cũngchẳng chọi nổi với đámchuyên đi dán quảng cáovặt.Lã Liệt Thạch ngày nàocũng mang theo ngườira ngồi canh ở hànhlang, chán nỗi không đủchuyên nghiệp, nênkhông bắt được lầnnào. Ngược lại còn khiếntầng tám vốn yên tĩnhlà thế bỗng dưng hỗnloạn. Hoặc lúc nào cũngcó người rình mò ở đấy,hoặc lại mở cuộc họpdưới tầng chín, TầnThái và Lã Lương Bác bịảnh hưởng, mấy ngàyliên tiếp không dám nóichuyện.Tần Thái không muốn ởđây trong tình cảnh này.Nhưng Lã Lương Báckhông đi, anh vẫn ngồi ởgóc cuối cùng, ngày nàocũng đến. Thế là TầnThái cũng không nỡkhông đến, cô đờ đẫnngồi xuống cái nơi đượcgọi là bục giản như conrối, nghe Lã Liệt Thạchvạch ‘kế hoạch tácchiến’, nhưng tâm tư lạiphiêu du tận đẩu đâu.Tần Thái len lén liếcmắt về phía anh, LãLương Bác yên lặng ngồiở hàng cuối cùng, cúiđầu trầm mặc đọc sách,hoàn toàn không quantâm tới ‘tạp âm’ xungquanh.Sự phối hợp ăn ý hếtsức lặng lẽ, khiến côcảm thấy vừa ngọtngào vừa chua xót:Thực ra Lã Lương Báccòn chán ghét hoàncảnh này hơn Tần Tháinhiều.Đến ngày thứ năm thìlãnh đạo của Trật Tựtức phát điên.Một thần nhân nào đócó lẽ là được rất nhiềunơi thuê, không nóikhông rằng chạy thẳngmột mạch từ tầng mộtlên tầng tám dán chichit quảng cáo. Từ làmgiấy tờ, chuyển nhượngnhà đất, môi giới hônnhân, cho thuê mặt tiềnđến chữa bệnh lậu,giang mai, vô sinh!Tầm thường, thật sựquá tầm thường!Trật Tự cuống lên: Têndán quảng cáo vặt kia, hắn bị điên thật rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co