Truyen3h.Co

Warzone Kimkim Soowon Au

Kim Ji Won phải vật vã truyền thuốc đến ba ngày sau cuối cùng cũng ổn định trở lại, nhưng cơ thể vẫn là đang từ từ thích nghi với giai đoạn hồi phục. Mệt mỏi không thể tránh, mỗi khi nhìn vào đôi mắt mình thâm quầng trong gương, thêm cả làn da trắng nhợt nhạt vì thiếu ngủ lại khiến cô căng thẳng. Những ngày qua đã khiến cô yếu đi thấy rõ, và mái tóc dài mượt mà cũng không còn tỏa sáng như trước. Một buổi sáng cuối tuần trước khi quay trở lại với guồng công việc, Ji Won quyết định sẽ tự tay tiễn mái tóc suôn mềm hiện giờ về ngang vai, vừa coi như đỡ tốn máu nuôi tóc vừa là cắt tóc xả xui vậy!

"Được rồi, bắt đầu lại thôi, Kim Ji Won." - sáng nay Ji Won nhìn lại bản thân một lượt, vuốt nhẹ lọn tóc ngắn cá tính, tự mỉm cười trong gương trấn an bản thân

Vắng bóng suốt một tuần, hôm nay Ji Won vừa bước vào phòng điều khiển mọi người ngay lập tức đã tụ tập lại quanh cô.

"Trung úy Kim! Chào mừng trở lại" - Một đồng nghiệp reo lên - "Trông cô khỏe hơn rồi đó!"

"Cô cắt tóc rồi sao? Mỹ nhân này để tóc nào cũng đẹp quá!" - Một người khác vừa trầm trồ vừa động viên

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Ji Won, quan tâm hỏi han cô sau vài ngày vắng mặt. Bên ngoài, Ji Won dễ dàng họa ra một nét mặt bình tĩnh và mỉm cười đáp lại từng lời thăm hỏi, nhưng bên trong cơ hồ vẫn cảm nhận được có một ánh mắt đặc biệt đang dõi theo mình từ xa. Đúng như cô nghĩ, Kim Soo Hyun đang đứng ở góc phòng, mắt anh chăm chú hướng về cô. Đôi mắt anh luôn sắc bén và lạnh lùng, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy hôm nay dường như có chút gì đó dịu dàng hơn, khó đoán hơn.

Ji Won khẽ liếc qua chỗ anh đứng, nhưng rồi lại nhanh chóng quay đi, vẫn là muốn lảng tránh ánh mắt đó. Cô không biết phải đối diện với Soo Hyun thế nào. Chuyện anh đã cứu cô không thay đổi sự thật rằng họ không có thiện cảm với nhau, nhiều hơn là cô không có thiện cảm với anh. Tốt hơn hết là Ji Won cứ nên tập trung vào những người đang vây quanh mình và quay lại công việc ngay khi có thể.

Phần công việc của Ji Won trong những ngày qua đã được chia nhỏ ra cho vài người khác để hỗ trợ, nhưng ai cũng có nhiệm vụ riêng, nên phần công việc còn bỏ ngỏ vẫn chất cao như núi. Vừa trở lại, Ji Won đã phải bắt nhịp ngay với cường độ công việc cao, cố gắng bù lại những ngày vắng mặt.

Ngoại hình nhỏ nhưng tầm vóc lớn, trung úy Kim cứ thế ngồi dán mắt vào màn hình gõ liên tục, miệt mài đến mức gần như mất ý thức về thời gian có thể trôi qua nhanh thế nào. Đồng nghiệp đã kéo nhau đi ăn trưa được một lúc Ji Won mới nhận ra, đoạn vẫn định bụng sẽ ngồi lại làm thêm.

"Nhất định phải bắt kịp mọi người" - cô tự nhủ với lòng, nhưng rồi chợt nhớ ra mình vẫn còn vài thuốc phải uống cho nốt nên không được bỏ bữa

Miễn cưỡng đứng dậy, Ji Won lò dò ra đến cửa phòng chợt phát hiện ra Kim Soo Hyun cũng còn đang bươi một đống giấy tờ ở dưới lầu chưa đi ăn cùng mọi người. Một ý nghĩ thoáng qua khiến cô quyết định tiến về phía anh.

"Chuyện gì ra chuyện đó," - cô trộm nghĩ -"Trả ơn anh ta bằng một bữa ăn trước đã"

Ji Won hít một hơi sâu, rồi bước tới. Soo Hyun chăm chỉ đến mức còn không nhận ra có người đang tiến lại, đến khi gặp cô đứng trước mặt mới khẽ nhướng mày.

"Đại úy Kim...Cảm ơn anh vì đã đưa tôi đến phòng y tế hôm đó," - Ji Won đứng nghiêm chỉnh trước mặt anh tay hiệu chào rồi ngập ngừng mở lời - "Tôi muốn mời anh ăn trưa, coi như...cảm ơn anh"

Có mấy chữ mà đôi mắt Soo Hyun không giấu nổi ngạc nhiên, thoạt đầu còn ngập ngừng rồi mới gật đầu nhẹ. "Oh...Cũng được" - anh đáp gọn lỏn

Cả hai bước vào nhà ăn cùng nhau, hai tường thành nhan sắc này đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Họ cũng như bao người, lấy khay, xếp hàng, chọn món, chỉ khác là khi đứng cạnh nhau lại hóa cân xứng đến phát hờn. Ai cũng đã biết Kim Ji Won là con gái cưng của Kim Tae Hyung, nếu phát sinh tin đồn sẽ càng thêm phần thú vị.

Tuy nhiên, không khí ở bàn ăn giữa hai người lại khác hẳn. Họ ngồi đối diện nhau, đặt khay thức ăn lên bàn và bắt đầu nhai nuốt trong một chuỗi im lặng kéo dài. Cả hai dường như đang suy nghĩ điều gì đó, không ai biết nên mở lời thế nào.

Cuối cùng là Soo Hyun lên tiếng trước: "Tôi chỉ làm những gì bất kỳ ai trong tình huống đó cũng sẽ làm vậy thôi. Cô không cần suy nghĩ đâu. Chúng ta còn từng làm những việc động trời hơn thế nữa mà." - những ký ức về lần gần gũi bất ngờ kia lại dội về, làm lỗ tai đại úy bất giác đỏ ửng cả lên

Nghe anh đả động việc này, Ji Won vừa nhai vẫn không quên cong đôi môi lên lý lẽ, nhưng dù sao hôm nay cô cũng đã chuẩn bị tinh thần để rộng lượng với người này rồi - "Dù là thế, tôi vẫn muốn cảm ơn. Tôi có thể không thích anh, nên càng không muốn mắc nợ"

"Khẩu khí tốt lắm. Nói thật, bữa cơm này mà gọi là trả ơn thì...hơi khiêm tốn đấy" - Soo Hyun bật cười ngước mắt nhìn người đối diện - "Nhưng chẳng mấy khi trung úy Kim xuống nước, tôi không thể không tận dụng"

Soo Hyun vẫn cứ nhìn cô, nhìn thêm một lúc lâu. Đâu đó anh nhận ra sự khác biệt trong thái độ của Ji Won ngày hôm nay – bình thản, không quá gai góc như trước. Có lẽ bệnh tật vẫn còn làm cô đuối sức, nhưng cô trở nên dịu dàng hơn chút như vậy cũng tốt. Họ không tán gẫu quá nhiều, nhưng Ji Won vẫn chủ động chia phần tráng miệng cho anh, điều mà trước đây chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra. Một tia bất ngờ lóe lên, ánh mắt Soo Hyun bây giờ dừng lại rất lâu trên gương mặt thanh tú vẫn còn phảng phất nét xanh xao phía đối diện

"Cô vừa hết bệnh, nên ăn thêm đi" - anh nói, rồi gắp một miếng thịt đặt vào đĩa của cô.

Ji Won hơi ngạc nhiên, nhưng rồi chỉ gật đầu nhẹ thay lời cảm ơn, tuyệt nhiên không phản đối. Không thể phủ nhận rằng, dù chỉ là một hành động nhỏ, nhưng có vẻ cũng gọi là tử tế...

Ban đầu họ đã chọn cho mình một bàn trong góc phòng, người ngoài nhìn vào cảnh này đều không thể nghe được họ nói gì, chỉ thấy họ gắp đồ ăn qua lại cho nhau. Tam sao thất bản, nếu không có lỗ tai thần để nghe được đôi bên trò chuyện thì Soo Hyun và Ji Won ngồi với nhau vẫn là đẹp đôi đến lạ. Quân đội từ lâu đã công nhận chiến tích của Soo Hyun, lại biết anh rất được tổng tư lệnh chiếu cố, nếu bây giờ nói rằng đôi nam thanh nữ tú này đang hẹn hò cũng chẳng ai thấy lạ. Chỉ sau một bữa trưa mà gió đã đưa lời truyền đến tai tổng tư lệnh Kim, ông lại càng thêm đắc ý với tâm huyết ghép đôi của mình.

—----------------------------------------------

Ji Won vừa quay lại công việc được một tuần đã đến lần bay thử tầm thấp đầu tiên của KF-21, và người cầm lái không ai khác chính là Kim Soo Hyun. Đây là nhiệm vụ trọng yếu, không chỉ với toàn bộ dự án mà Ji Won và Soo Hyun đang làm việc mà còn đối với quân đội Hàn Quốc. Mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ càng, từ kiểm tra máy móc đến lập trình các tính năng của hệ thống.

Sáng nay trời nhẹ lên cao, mây trời họa một sắc trong xanh tuyệt đẹp và thời tiết cũng rất thuận lợi. Mọi thiết bị đều được xếp hàng thẳng tắp để tiện cho những nhân sự có liên quan thao tác, bộ đàm, dù nhảy, áo quần bảo hộ, v..v nhiều không kể hết. Đường băng nằm cách quân khu một đoạn đường, càng tách biệt với loài người hơn. Có cả những sĩ quan cấp cao của các binh chủng khác thị kiến - lục quân, hải quân, không quân - tất thảy người trong đội phát triển sản phẩm đều tập trung cao độ, chờ đợi khoảnh khắc quan trọng khi KF-21 cất cánh. Đội lập trình sẽ đứng trong phòng điều khiển có kính nhìn ra đường băng trong khi tất cả những người thị kiến sẽ ngồi trên khán đài ngoài trời.

Ji Won đã nghiêm chỉnh đứng trước màn hình điều khiển, theo dõi các chỉ số và dữ liệu từ máy bay cũng vừa kịp để ý thấy Kim Soo Hyun hiên ngang sừng sững xuất hiện trên đường băng. Vóc dáng của anh khi mặc quân phục thật sự rất cuốn hút, lại càng được tâng bốc hơn với thần thái tự tin. Bước vào khoang điều khiển ổn định trước sau, giọng nói của Soo Hyun vang lên từ bộ đàm, thông báo rằng anh đã sẵn sàng. Bộ đàm của phòng điều khiển không lưu được kết nối trực tiếp với bộ đàm máy bay, đồng thời cũng có thêm loa phát thanh để những sĩ quan mục sở thị ngoài kia có thể quan sát đường bay theo hiệu lệnh ở dưới.

"KF-21 sẵn sàng! Bắt đầu bay thử lần 1" - giọng Soo Hyun vang lên, bình tĩnh và tự tin.

Chiếc KF-21 từ từ cất cánh, bay lượn một cách ổn định và trơn tru. Mọi nhất cử nhất động của Soo Hyun đều nghe theo hiệu lệnh chỉ huy bên dưới, do trung tá Yoo Shi Jin trực tiếp chỉ đạo.

"Đại úy Kim nghe rõ trả lời. Bay theo lập trình B1 hướng Nam"

"Rõ, sẵn sàng bay theo lập trình B1" - Soo Hyun kéo một đường bay mượt mà

Ở dưới đất ai nấy đều mãn nguyện nhìn theo thành quả mà họ đã tốn không ít ngày hao tâm tổn sức - "Tốt, chếch trái 45 độ, chuyển hướng bay theo lập trình B2, hướng Đông Nam"

Thao tác như rồng cuốn nước, bàn tay Soo Hyun thoăn thoắt xử lý các nút và cần gạt, nhưng lần này có gì đó không đúng, anh đã bật lập trình tự động, dù cố điều hướng tay cầm đến mấy máy bay vẫn chếch về phía phải, nơi có một cột thu phát sóng điện thoại khổng lồ sừng sững, mồ hôi Soo Hyun bất giác đã lấm tấm trên trán...Mọi chuyển động của máy bay đều được dò theo phần lập trình đang được phóng to trên bảng điều khiển. Máy bay rõ là đang xác định nhầm quỹ đạo, và cùng lúc này Ji Won đã kịp thời phát hiện ra một điều bất thường trong dữ liệu mã hóa.

"Mã lập trình bị ngược ký tự..." - Ji Won lập tức hét lên, cảm thấy lạnh sống lưng khi nhìn vào màn hình. - "Lỗi có khả năng gây sự cố trên không!"

Không chần chừ, một nỗi lo lắng đổ ập lên người đẩy cho Ji Won ngay lập tức hất tung người đang ngồi trước bàn phím sang một bên, hai tay điên cuồng gõ lệnh - "Đại úy Kim, nghe rõ trả lời. Sự cố điều hướng, vui lòng đeo dù vào ngay và chờ lệnh" - Cô như hét lên vào bộ đàm giữa lúc đang thực hiện các thao tác sửa lỗi. Các ngón tay của cô lướt nhanh trên bàn phím, tập trung cao độ.

Giọng nói của Soo Hyun vang lên trong bộ đàm, lần này đã có chút căng thẳng - "Rõ, đang chờ hiệu lệnh mặt đất"

Chỉ 3 phút trôi qua Ji Won đã nhanh chóng trả lời - "Đại úy Kim, nghe rõ trả lời. Đã khắc phục lỗi, vui lòng thử điều hướng máy bay" - giọng nói có phần tự tin, nhưng lòng chỉ có Chúa mới biết tim cô đang đập loạn đến mức nào

Giây phút nghe mấy chữ này hồn Soo Hyun như trở về từ cõi chết, hai tay nhanh chóng thao tác như hướng dẫn và ánh mắt cũng sáng bừng lên - "Báo cáo đã vận hành trong tầm kiểm soát, chờ chỉ đạo tiếp theo"

Trung tá Yoo Shi Jin và tất thảy binh đoàn ai nấy cũng một phen thất kinh với sự cố vừa rồi, vội vàng ra hiệu - "Quay đầu theo lập trình B8, kết thúc bay thử"

Kim Soo Hyun cũng hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề đã lập tức tuân theo hiệu lệnh, rất nhanh sau đó đã tiếp đất nhẹ nhàng nhưng nhịp tim vẫn còn như treo tạ. Giây phút Soo Hyun vừa bước ra khỏi máy bay tháo mũ, không biết động lực nào đã thôi thúc khiến Ji Won lập tức tông cửa phòng điều khiển chạy ra ngay tức khắc

Ném cho Soo Hyun một chai nước, cô vẫn còn cao giọng - "Yah! Không sao chứ?"

Ji Won chạy tới bãi đậu đã thở hổn hển, tuy giọng điệu vẫn trống không nhưng gương mặt thì rõ là căng thẳng giữa giọng nói đứt quãng. Đón lấy nước từ đồng nghiệp, cái cách cho mạnh bạo này thật không hợp hoàn cảnh hỏi thăm cho lắm, nhưng kỳ thực Soo Hyun vẫn chưa hoàn hồn, đoạn tưới hết nửa chai lên mặt cho tỉnh táo rồi mới từ từ cất tiếng. Anh biết đáng lẽ bản thân phải cạnh khóe mấy câu mới hợp lý lẽ, nhưng giây phút nhìn thấy Ji Won chạy về phía mình không hiểu sao trái tim anh lại nhen nhóm một tia ấm áp lạ thường, điều muốn chọc cũng không thể thoát ra khỏi miệng một cách bình thường được

"Tác phẩm của trung úy Kim hay sao mà cô có vẻ hốt hoảng thế. May nhờ tôi đây bản lĩnh mới xuống được đất đấy" - nốc một hơi hết chai rồi Soo Hyun mới nặng nhọc đưa mắt nhìn thẳng vào người đối diện

Nghe cái giọng móc mỉa này Ji Won đã biết anh vẫn chưa đến nỗi, đoạn chỉ bĩu môi một cái rồi quay lưng bỏ đi, đúng với tính cách không thích nói nhiều của cô từ trước đến nay. Giờ thì chuẩn bị tinh thần cho sóng gió tiếp theo thôi. Đội vận hành chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị khiển trách. Kim Soo Hyun cứ việc ở đó từ từ mà thở, cô còn bận công chuyện khác...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co