Williamest Sci Me An Tap
Ngày 12 tháng 12, 8 giờ 30 phút sáng, cảnh cục, văn phòng S.C.I.Trong phòng họp, sắc mặt ai nấy đều nghiêm túc, trên bàn là những tấm ảnh chụp hiện trường máu me đầm đìa, thần kinh của mọi người đều bị kích động.Sasng cuối cùng cũng bước vào, cầm trên tay báo cáo khám nghiệm tử thi của Ney, vẻ mặt u ám."Thế nào?" Chờ anh ngồi xuống rồi, William mới có chút vội vàng, hỏi. Hiện tại, mọi người cũng rất quan tâm, Est đã nói, rốt cuộc có phải thực sự rằng —– Kẻ phạm án ngày hôm qua và hôm nay, là hai kẻ khác nhau?Satang day day mi tâm, nói: "Hai người."Tuy tất cả mọi người đều tin một trăm phần trăm vào phán đoán của Est, nhưng vẫn có chút hy vọng, kết quả chờ đợi lại không sai lệch như thế, mà kết luận của bên pháp y chính là căn cứ sắt đá rồi."Ở thi thể của Ally, vết cắt đi từ trái sang phải, nói cách khác, hung thủ thuận tay phải." Satang nhẹ khua tay trên không trung, tiếp tục, "Vết cắt của Ney đi từ phải sang trái, nói cách khác, hung thủ thuận tay trái, hơn nữa, độ sâu của vết dao cũng không giống nhau.""Nói cách khác là lực tay của hai kẻ đó không giống nhau?" William hỏi."Không sai!" Satang gật đầu, "Vết cắt ở Ally nông hơn, của Ney thì lại rất sâu.""Nó nói lên điều gì?" Chin nói, "Thể trạng của hung thủ khác nhau?"Satang lắc đầu, nói: "Nhân tố ảnh hưởng đến độ nông sâu của vết cắt có rất nhiều, hơn nữa, Ney là một đứa trẻ, so với Ally sẽ dễ chế ngự hơn..." Dừng lại một chút, "Nhưng mà, cá nhân tôi thiên về quan điểm của Est, kẻ đầu tiên là tay lính mới, còn kẻ thứ hai thì đúng là lão luyện rồi.""Vì sao?" New khó hiểu hỏi, "Nhiều năm như vậy không gây án, đột nhiên lại xuất hiện, gϊếŧ một đứa trẻ?"William trầm ngâm một lát, nói: "Hiện tại, thông tin trong tay chúng ta còn quá ít, mọi người trước tiên phân công nhau đi thu thập đầu mối. Chin và Jo đi đến những khu lân cận trường học nghe ngóng, xem có nhân chứng nào không. Sem, cậu đi điều tra một chút về công trường kia, New và Guy đi thăm viếng gia đình người bị hại, điều tra mối quan hệ của bọn họ. Satang anh trước tiên xem lại toàn bộ các báo cáo khám nghiệm tử thi, so sánh thử xem. Miêu Nhi và Hong chiều nay cũng tìm hiểu về vụ án cũ đi. Tôi đi tìm các cảnh sát phụ trách vụ này trước đây để hỏi tình hình, hôm nay phân công hành động, sáng mai quay lại đây tổng hợp, rõ chưa?""Rõ." Mọi người nhận lệnh, rời đi.Boom miệt mài gõ bàn phím; Satang đi đến phòng tư liệu; Est và Hong cắm đầu vào trong biển sách báo, bắt đầu xem chúng với tốc độ chóng mặt~~William nhìn trái nhìn phải, thấy người kia không làm sao nữa mới tản bộ xuống lầu.Tầng một của cảnh cục là nơi xử lý những vụ bình thường: tranh chấp dân sự, gây rối nháo loạn, trẻ vị thành niên hút hít, trộm cắp móc túi..."Chú James." William đi vào văn phòng hỗn độn, vỗ vỗ một ông bác đang cúi đầu ghi chép."U! William a!" Người được gọi là chú James vội vàng đứng dậy, "Cháu bận rộn như thế sao lại xuống đây a?""Chú đang bận?" William cười, hỏi."Không bận không bận, cháu tìm thì bận cũng phải rảnh, không phải sao?" Chú James vui vẻ tìm một viên cảnh sát đến tiếp tục công việc của ông, kêu William vào phòng trong ngồi."Làm sao? Có chuyện gì cần ông lão này giúp hả?" Chú James vừa pha trà vừa hỏi."Chà ~~ Cháu muốn hỏi một chút, về tên sát nhân hàng loạt ma pháp mười năm trước..."William vừa dứt lời, chợt nghe "Xoảng" một tiếng, chén nước trên tay chú Văn rơi xuống đất, nước nóng bắn tung tóe."Sao vậy ạ? Chú James." William bước về phía trước đỡ ấm nước, dìu ông ngồi xuống, chỉ thấy sắc mặt chú James tái nhợt, tay hơi run run."A... Chú không sao, thật mất mặt a, tuổi lớn rồi nên thần kinh không chịu nổi kích động." Chú James dần dần bình tĩnh lại, sắc mặt cũng tốt lên rất nhiều, "Chuyện mười năm trước rồi.""Chú James, chú sao lại phản ứng mạnh vậy?" William thử hỏi."A..." Chú James cười, chỉ chỉ anh, "Cậu và ông bố giống nhau thế, đều là người tinh nhạy!"William ha ha cười, không nói, chờ chú James tiếp tục."Cảnh sát đó tên là Thame... Anh ta điều tra về tên hung thủ gϊếŧ người hàng loạt này đã nhiều năm, vị hôn thê của anh ta cũng bị gã hung thủ đó gϊếŧ, sau đó a, anh ta như phát điên, suốt ngày truy tìm, nhưng mà a, hung thủ đó mười năm trước như bốc hơi, bởi hành động của Thame có phần cực đoan... Cho nên cuối cùng, ly khai cảnh đội." Chú James nói, "Vụ án này duy trì một thời gian tương đối dài, các cảnh sát khác không phải giữa chừng chuyển đổi thì cũng như chú, không để tâm. Nói chung, từ đầu đến cuối, quyết không bỏ qua chỉ có Thame.""Vậy ông ta bây giờ thế nào?" William hỏi."..." Chú James trầm mặc, nói, "Cụ thể thì chú không rõ, chỉ biết anh ta mở một đội trinh thám riêng, vẫn còn đang tìm kiếm.""À..." William gật đầu, đang muốn hỏi tiếp thì nghe thấy tiếng hỗn loạn bên ngoài.Chú James đứng lên, đi ra ngoài.Trong căn phòng to lớn, chỉ thấy vài người cảnh sát đem một kẻ đầu đầy máu vào, tên côn đồ ngồi xuống ghế rồi vẫn liên tục chửi bởi. Bên kia, một cô gái trẻ tuổi cũng đang kêu gào ầm ĩ, mặc một chiếc quần jeans tùy ý, cô hình như đã say, chửi tên côn đồ kia như tát nước. Bên cạnh, hai nữ sinh trẻ tuổi đang cố gắng kéo cô. William biết hai nữ sinh này, là Joy và Ear."Làm cái trò gì đấy?!" Chú James hét lớn một tiếng, hai bên lúc này mới im lặng."Cái đồ say xỉn này tùy tiện đánh người!" Tay anh chị kia bưng đầu nói, "Tôi đang bình thường đi trên đường, cô ta lao tới, dùng chai rượu đập vào đầu tôi! Tôi muốn kiện cô ta tội đánh người vô cớ!""Anh thành thật một chút đi!" Một viên cảnh sát tóm hắn về nói, "Anh nếu không trêu chọc cô ấy thì chẳng ai vô duyên vô cớ lại đánh người a!""Anh cảnh sát, anh không thấy cô ta uống say sao..." Tên côn đồ quay lại nháo loạn, chợt trông thấy William đang đứng nhìn một bên, vội vàng câm mồm lại, ho khan một tiếng, quy củ ngồi thẳng.Joy cũng trông thấy William.William nhướng mày với cô, hỏi: "Không phải sửa đổi rồi sao? Thế nào lại tới đây?""Không phải!" Joy vội vàng cãi, sau đó liền nhỏ giọng: "Ai thèm đến cái chỗ hỗn loạn này vào sáng sớm a. Chị ấy là bạn cùng phòng với tôi, tối hôm qua không về, chúng tôi mới đến quán bar tìm chị ấy."Ear bên cạnh vội vàng gật đầu: "Đúng vậy! Chúng tôi sợ chị ấy chịu thiệt, mới theo tới đồn."William gật đầu, nhìn tên đầu gấu kia, "Mày có việc gì?""Không... Không có gì..." Tên côn đồ vội vàng cười xòa, "Đều là do em đi đứng không cẩn thận... Ha ha."Vẻ mặt Joy và Ear kinh ngạc, nhưng những cảnh sát khác lại biết rõ, là dân anh chị, ngay cả đại ca cũng không dám đắc tội William, chứ đừng nói đến mấy đứa đàn em.Tay anh chị kia đứng dậy muốn đi, "Không có việc gì nữa rồi, các đại tỷ, hiểu lầm hiểu lầm... Xin phép.""Khoan đã." William gọi giật lại, thấy sắc mặt gã xanh lét, cười, "Mày sợ cái gì?" Nói xong, đưa cho gã hai tờ tiền, "Cầm lấy mà trị thương.""À ~~ Cảm ơn ạ..." Tên côn đồ cầm tiền rồi chạy biến như bay.Joy xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ trả lại anh."William quay lại, thấy chú James đã vội vàng rời đi, cảm thấy chú ấy tựa hồ không muốn nói về chuyện năm đó.Lúc này, cô gái đang được Joy và Ear dìu kia đột nhiên nhìn William chằm chằm, bật cười ha ha, say bí tỉ mà đưa tay chỉ William, nói: "Ha ha... Được... Hảo nam nhân...""Chị Namtan, đừng nháo nữa!" Joy sợ William không vui, vội vàng kéo chị ta, nhưng Namtan lại tránh né, vẫn chỉ William nói, "Tai vạ! Vừa nhìn là biết sẽ gây tai vạ... Ha ha... Sát nhân phải đền mạng! Xem đi! Báo ứng đã tới... Đều là do ngươi!"William khẽ nhíu mày, Joy vội vàng ngăn Namtan, quay ra nói với William: "Anh đừng để ý, chị ấy uống say..."Trên thực tế, cái William chú ý chính là câu nói kia của Namtan, suy nghĩ một lát, nói lại với Joy: "Các em đỡ cô ta ra cửa đi, tôi đưa các em về.""A? Không cần..." Joy còn chưa kịp nói xong, William đã rời đi lấy xe rồi.Khoảng mười lăm phút sau, đã tới khu nhà Joy thuê. Dọc đường đi, William cùng nói chuyện phiếm với hai người, Joy tương đối hướng nội, Ear lại khá dẻo miệng, William đại khái hỏi rõ ràng về cô gái đang say khướt tên Namtan kia. Cô ta là một nhà thiết kế sân khấu, thường thường hay say rượu, lúc tỉnh táo thì sống cùng rất tốt, say thì bê bết như thế này, nói cái gì mà đàn ông đều là tai họa, có lẽ trước đây từng bị ruồng bỏ...Tới nơi, William gọi Joy đang muốn dìu Namtan lên nhà lại, "Điện thoại."Joy vẫn chưa hiểu, nhưng vẫn lấy điện thoại đặt vào tay William.Nhanh chóng nhập một dãy số vào, William trả lại cho Joy, "Có việc gì thì tìm tôi."Sửng sốt trong chốc lát, Joy gật đầu, xoay người, rồi lại quay lại, "Tôi... Tôi đã không còn nghiện nữa."William mỉm cười gật đầu, lái xe đi.Nhìn theo chiếc xe, Ear kinh ngạc mà đẩy đẩy Joy, "Trời ạ, có phải anh ta có tình ý gì không?""..." Joy ngạc nhiên liếc bạn mình, "Cậu nghĩ vớ vẩn gì vậy?""Không thì tại sao lại đối tốt với cậu như thế?" Ear vừa dìu Namtan vào trong vừa hỏi.Trong lòng Joy đương nhiên rõ ràng, William nhất định vì bản thân đã gϊếŧ Duean, cảm thấy nên chịu trách nhiệm với tình trạng không ai nương tựa hiện nay của cô... Thật là một người tốt."Anh ta có người yêu rồi." Joy tất nhiên không thể nói thật với Ear, chỉ trả lời lấy lệ."Người yêu? Trông thế nào? Tớ tò mò quá, dạng con gái nào mới vừa ý anh ta nha ~~" Ear hứng thú hỏi."Cậu ít bà tám đi." Joy lấy chìa khóa mở cửa."Nói nghe một chút đi, có xinh không?" Ear hiếu kỳ truy xét.Joy giúp Ear mang người vào trong, bất đắc dĩ thở dài, đáp: "... Còn hơn cả đẹp..."Đóng cửa.Ở một chỗ quẹo ngoài hành lang, nửa người lộ khỏi nơi ẩn núp, đôi mắt ác ý nhìn chằm chằm cánh cửa vừa đóng.William lái xe quay về cảnh cục, anh đã gọi một cú điện thoại cho Guy, để cậu ta điều tra một chút về Thame, cả Namtan nữa.Kinh nghiệm nhiều năm phá án và trực giác trời sinh, khiến William mơ hồ thấy có chút quái dị.Trong văn phòng S.C.I, trên đống tài liệu hùng vĩ, Est và Hong ngồi ở đó đọc tư liệu, luôn luôn trao đổi vài ba câu.Satang cầm mấy cặp tài liệu đi vào phòng làm việc, thấy dáng vẻ của cả hai, lắc đầu thở dài~~"William đâu?" Hỏi Boom một bên đang cúi đầu gõ bàn phím."Sếp nói xuống tầng dưới, không biết vì sao chưa quay lại." Boom cũng không ngẩng đầu trả lời, sau đó chỉ vào màn hình mà hỏi Satang, "Hình này và hình được vẽ dưới thi thể kia có giống nhau không?"Satang lại gần, "Giống!" Anh mở tài liệu ra nhìn lại ảnh chụp, "Giống y hệt!" Đây là cái gì?"Tôi tìm được từ một trang web nước ngoài của những người ham thích vu thuật." Boom chọn một đoạn bình luận cho Satang đọc, "Đồ án Con mắt trong chú ngữ được gọi là "Atkins", muốn nói rằng không thể tránh khỏi con mắt tử thần, lúc tất cả đã đi đến hồi kết, là lúc sự nghiêm phạt sẽ được thực thi.""Là thứ này dưới thi thể của Ney?" Satang đưa tấm ảnh cho Boom so sánh.Đúng lúc đó, Stamp gõ cửa bước vào, "William..."Boom ngẩng đầu lên đáp: "Sếp mới ra ngoài, sắp về rồi.""Ách..." Stamp có chút khó xử, chợt nghe một giọng nói nữa phía sau anh, "Không sao, tôi có thể vào trong chờ."Satang thấy giọng nói này hơi quen tai, ngẩng lên nhìn, ra là Phuta đang đi tới."Chà, Satang, chúng ta lại gặp rồi." Phuta thuần thục tươi cười bắt chuyện.Satang có phần nghi hoặc nhìn Stamp, Stamp nói: "À, Phuta tiên sinh là người sở hữu công trường nơi phát hiện ra thi thể thứ hai, anh ta tới để phối hợp điều tra với cảnh sát."Satang và Boom liếc nhau, Boom cười, "Đúng là một thị dân nhiệt tình a."Phuta mỉm cười, nhún nhún vai, nói với Satang: "Trên thực tế, tôi chỉ muốn nhìn nơi anh đang làm việc thôi."Satang quay đầu nói với Boom: "William tới thì gọi tôi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu ấy.""Ok." Boom gật đầu.Satang cầm tài liệu xoay người rời đi, Phuta vội vàng đuổi theo: "Anh không ngại cho tôi tham quan phòng Pháp y một chút chứ?""Có ngại." Satang quay đầu lại, cười lạnh, "Lúc tôi làm việc, chỉ thích ở một chỗ với người chết khô thôi."Nói xong, rời đi.Phuta có chút xấu hổ mà đứng tại chỗ, Boom lập tức cúi đầu nhịn cười.Đúng lúc đó, William đẩy cửa bước vào."Sếp! Satang bảo có chuyện quan trọng cần nói với anh." Boom vội vàng chuyển lời."Gọi anh ấy đi, tôi cũng có phát hiện." Nói rồi, William đi về phía phòng làm việc của Est, thấy Phuta đang đứng sững sờ tại chỗ."À, chào anh, tôi là..." Phuta vừa định mở miệng, Boom đã nói thay, "Công trường kia là của anh ta."William gật đầu, hỏi Phuta: "Anh có chuyện gì?""Tôi đến xem có cần sự phối hợp của tôi không thôi." Phuta đáp.William nhìn gã, nói, "Tạm thời chưa có, nếu có thì chúng tôi sẽ liên lạc với anh, cảm ơn sự phối hợp của anh."Lại đúng lúc đó, Satang nhận được điện thoại của Boom, mà Chin cũng Jo cũng hấp tấp chạy lại, vừa vào cửa đã hô hoán, "Sếp! Có chuyện!""Vào trong hẵng nói." Sau đó, William gật đầu với Phuta, cùng mọi người vào phòng họp bàn.Thoáng thấy Phuta ngoài cửa có phần ngượng ngùng mà rời đi, William hỏi Boom, "Có ý gì vậy?"Boom nhún nhún vai, mồm dẩu về phía Satang, nhẹ nhàng đáp: "Túy Ông chi ý bất tại tửu (1)."(1) Túy Ông chi ý bất tại tửu: ý của Túy Ông không phải ở rượu ~> ý không ở trong lời nói, có dụng ý khác (QT).William gật gù đã hiểu, nhìn đống tài liệu bày đầy khắp nơi, hỏi Est, "Miêu Nhi, thế nào rồi?"Est và Hong cùng ngẩng đầu lên, "Vẫn bình thường.""Tình hình thế nào?" William hỏi Chin và Jo đang hưng phấn.Hai người liếc nhìn nhau, Chin nói: "Sếp, chúng tôi đã hỏi mấy người gần trường học, không phát hiện ra cái gì, nhưng, bảo vệ của nhà trường nói... Tối qua, trên phòng học, có ma đó!""Hả?" Nghe đến đây, tất cả mọi người đều ngừng làm việc, kinh ngạc nhìn hai người."Có ma?!" Hong kêu khẽ lên, nhích lại gần Est."Đúng vậy!" Jo nói, "Bảo vệ của nhà trường vào mười giờ tối đều đi một vòng quanh trường, nói thấy ở phòng học có người chết ma trời xanh biếc, còn có cả thân ảnh của một người phụ nữ tóc dài trước cửa sổ, ông ta sợ quá, bỏ chạy."Mọi người vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, Est thấy buồn cười khi Hong đang nắm chặt góc áo mình: "Em sợ sao?""Vâng!" Hong nghiêm túc gật đầu khiến mọi người bật cười khẽ, đỏ mặt nhìn tất cả, "Mọi người... Mọi người không sợ sao?"Jo ngồi xổm xuống, vỗ đầu cậu, "Cậu là cảnh sát a, kiểu gì mà lại tin những thứ này?""Vậy, vậy là có chuyện gì xảy ra?" Hong nhỏ giọng hỏi."Cậu có chú ý tới chi tiết lửa xanh bên cửa sổ phòng học?" Satang hỏi Hong."Có ạ." Hong gật đầu."Thế mới nói, có người ở trong đốt gì đó." William mở miệng, "Một phụ nữ tóc dài... Nếu như bác bảo vệ kia không nhìn lầm.""Cô ta chạy tới đó đốt gì đó..." Hong nhìn Est.Est gật đầu, "Không phải là hung thủ, thì cũng là người chứng kiến sự việc."William cũng gật đầu, nói: "Mọi người giành thời gian nghỉ ngơi một chút đi, đêm nay chúng ta đến đợi ở công trường kia, xem có thể câu được cá lớn không!""Satang, anh có phát hiện gì?" William hỏi Satang."Đây là báo cáo khám nghiệm tử thi ngày trước." Satang lấy ra, nói, "Chỉ có nạn nhân cuối cùng là trẻ em, những nạn nhân khác đều là người trưởng thành."Est cũng cầm đến một tờ báo, "Đúng, tên là Nnie, một cô bé, 13 tuổi."William nhìn báo cáo khám nghiệm tử thi và tờ báo, hỏi: "Có vấn đề gì?""Những nạn nhân khác đều là do bị một lưỡi dao cắt đứt động mạch cổ, trực tiếp mất mạng, chỉ có cô bé này là có ngoại thương ở ót, do bị đánh." Satang nói.William cau mày khó hiểu, "Chuyện này... Thì nói lên cái gì?""Thủ pháp của hung thủ thay đổi." Est nói, "Dựa theo việc phân tích hành vi để giải thích thì là không rõ ràng!""Là sao?" Mọi người khó hiểu nhìn Est.Est nói: "Các ma pháp trận đồ này của hung thủ đều có ý nghĩa nhất định, sự tinh tế tỉ mỉ và tương xứng của đồ án cho thấy hắn là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, hơn nữa, từng nét vẽ ở mỗi đồ án của hắn đều bắt đầu từ vết thương nơi cổ, xoay quanh thân thể tại đồ án, chỉnh sửa sao cho đồ án cân xứng hoàn chỉnh! Nhưng, nếu một chỗ khác cũng bị chảy máu, sẽ phá hư sự toàn vẹn đó, loại người như hắn tuyệt sẽ không dễ dàng để khả năng ấy xảy ra.""Vậy thì sao?" William nhíu mày, "Vụ đó không phải do hắn làm?"Est gật đầu, nói: "Đó là một khả năng, còn một khả năng nữa, thời điểm hắn gây án thì gặp sự cố.""Hay là, vì sự cố đó khiến hắn mười năm liền không gây án tiếp?!" William tiếp lời."Right!" Est gật đầu, tỏ ý tán thành."Ok! Mọi người chuẩn bị đi, đêm nay hành động!" William nói, quay ra giúp sắp xếp đống báo.Homg đột nhiên hạ quyết tâm, nói với Est: "Đêm nay bắt quỷ, em cũng muốn đi!".........Mọi người bật cười, Est xoa đầu cậu: "Đã bảo không phải quỷ mà!"Tối, ai nấy của S.C.I đều hào hứng bừng bừng đi bắt "quỷ", trừ Satang. Anh đi xuống tầng, vừa rồi Winny gọi điện báo, muốn đưa anh đi ăn cơm, bảo anh đợi ở cổng cảnh cục.Mà trước mặt Satang, cũng là một chiếc BMW trắng."Không biết, có hân hạnh được mời anh một bữa không?" Phuta một lần nữa xuất hiện, ngồi ở trong xe, mở cửa sổ.Satang có phần bất đắc dĩ nhìn hắn. Lúc này, chiếc BMW màu đen của Winny cũng đã dừng ngay sau BMW của Phuta, mở cửa, Winny xuống xe, đi tới bên Satang: "Chờ lâu chưa?""Mới xuống." Satang mỉm cười."Thật khéo, Tổng giám đốc W." Phuta xuống xe, đến trước mặt Winny. Satang lần thứ hai xác định, hai người này không thể so sánh. Winny tuyệt đối mang lại cảm giác mạnh mẽ hơn Phuta, gã đàn ông này chọc giận Winny chỉ là tự chuốc đau khổ, tuy nhiên, không biết mục đích của gã là gì..."Đi thôi." Satang kéo Winny, cùng anh rời đi. Phuta mỉm cười, ngồi vào trong xe, cười u ám, "Hai anh em cùng một dạng, ưu tú đến phát ghét, được cái mắt đều tốt."Lái xe rời đi.Sau bữa cơm, về nhà, Satang tắm xong đi ra, thấy Winny vẫn đang ngồi trên sofa nhà anh, còn đang uống rượu của anh nữa chứ."Cậu còn chưa mang chăn về hả?" Satang vừa lau tóc vừa hỏi."Không thấy chăn đâu." Winny nói, "Tôi muốn ở đây tá túc."Satang ngồi xuống cạnh hắn, "Không phải cậu đã đến nỗi chăn cũng không mua nổi?" Nói rồi, nâng chén rượu của Winny lên, uống một ngụm.Winny nhìn động tác của Satang, thở mạnh một cái, cười khổ: "Satang, anh có phải không xem tôi là đàn ông?""...? ..." Satang khó hiểu nhìn hắn, "Tôi không thấy cậu giống phụ nữ ở... A ~~"Winny đã ôm Satang lên, khiến anh ngồi xoải ra trên người mình, "Anh mặc cái áo ngủ rộng thế này, lộ cái cổ xinh đẹp đến phát hoảng này trước mặt tôi, còn ngồi xuống cạnh tôi, còn uống rượu trong ly của tôi, anh phải biết là tôi thích anh, đối với bất kỳ gã đàn ông nào thì hành động này là muốn mời mọc.""Nhưng mà tôi không muốn." Satang cười bên tai Winny, "Cậu dám ép tôi?"Winny hung hăng nói: "Anh đừng có giày vò tôi nữa được không? Cũng không cần phải quá thù hận chứ?""Cậu phải học cách nhẫn nại ~~" Satang nhỏ giọng bên tai hắn, "Nhẫn nại cũng là một cách biểu lộ tình yêu.""Bất hạnh thay ~~" Winny đột nhiên nở nụ cười, "Tôi có ý này..." Nói rồi, đưa tay khẽ giữ hông Satang, kéo dịch lại về mình. Bởi vì ngồi trên chân Winny, cho nên Satang cảm thấy mình đang chạm vào một vật thể cưng cứng, hình như ở trong túi quần Winny... Điện thoại di động?Winny nhếch khóe miệng, một tay giữ lấy thắt lưng Satang, không cho trốn, tay kia nhấc điện thoại bàn...Satang lờ mờ thấy ý đồ của hắn, vội vàng giãy dụa, muốn đứng lên, nhưng Winny xấu xa nhấn nhẹ một cái vào hông anh... Satang phản ứng lại, thắt lưng mềm oặt, ngã xuống, Winny vội vàng bắt lấy, cười: "Nếu như là anh muốn... Thế thì tôi không cần phải nhẫn nại, đúng không?" Nói rồi, bấm máy.Di động trong túi lấp tức "buzz" động đậy, vị trí này quả là muốn gϊếŧ người. Satang cả kinh muốn né, nhưng Winny rất đúng lúc giữ lấy hông anh, còn cố tình ấn anh xuống, khiến nơi yếu ớt mẫn cảm nhất của anh tiếp xúc cách lớp vải mỏng với cái điện thoại đang rung."Ư" Satang khó nhịn, mềm mại ngả vào vòng tay Winny, muốn thò tay xuống lấy cái di động của Winny ra.Nắm lấy tay Satang, Winny nhẹ nhàng di chuyển chân mình."A..." Satang buột ra tiếng rêи ɾỉ, vung tay đánh một cái, "Hỗn đản! Cậu đã tính sẵn rồi... A ~~"Winny hôn lấy bàn tay ấy, cảm thấy Satang đã phản ứng dưới sự trêu đùa của điện thoại di động. Winny cười, khẽ liếʍ vành tai người trong lòng, "Hiện tại, hình như anh rất muốn thế này a...""Lưu manh!" Satang lại giơ tay muốn đánh Winnh, bị bắt được, xoay người một cái, Winny đã áp Satang xuống sofa, ôn nhu nói: "Satang, chúng ta bắt đầu lại được không? Lại một lần... Tôi sẽ dịu dàng."Satang không nói, hung dữ trừng người trước mặt, không cự tuyệt thì chẳng khác nào là khích lệ. Vắt tay một cái, Winny quen thuộc mà ôm lấy Satang mềm nhũn, đi vào phòng ngủ.Khác với cảnh sen đang nở trên kia, người của S.C.I đang mai phục trong gió lạnh khắp quanh công trường.Đã mười giờ đêm rồi, vẫn chưa có động tĩnh. Sem, Jo và Hong nhát gan, canh ở chỗ cao nhất của công trường, nhìn xuống; New và Chin trốn sau công trường.Est và William ngồi trong xe, nhìn chằm chằm phía cổng vào công trường."Miêu Nhi, lạnh không?" William hỏi."Không ~~" Est lắc đầu."Vài ngày nữa là Giáng sinh." William đột nhiên nói, "Có muốn lên núi không?""Lên núi?" Est chưa hiểu.William lấy ra một cái chìa khóa, lắc lắc nói, "AJ cho tôi, nói rằng anh tôi gần đây xây một cái phòng tắm nước nóng nhỏ ở sườn núi... Cậu có muốn đón Giáng sinh cùng tôi ở đó không?"Est hơi sửng sốt, mặt có chút hồng lên, gật đầu.William có phần khẩn trương, lại xác nhận một lần nữa, "Chuyện đó, cậu thực sự chịu? Chúng ta ở nơi ấy hai ngày đó, qua... qua đêm đó."Mặt Est càng hồng, chuyển nghiêng mặt, "Ừ" thêm một tiếng, lại gật đầu.William mừng rỡ mà nhào đến hôn một cái: "Miêu Nhi tốt nhất!""~~ Cún chết!" Est trừng tên kia, mặt càng hồng.Lúc đó, chợt nghe bộ đàm vang lên, William vội vàng tiếp, thấy Sem nói: "Sếp, tới rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co