woohwan ver | bầu trời năm ấy không xanh mãi
𐙚 chẳng có mấy đau nhưng em không thương anh nữa 𐙚
ngày chẳng có mấy đau nhưng em không thương anh nữa
— ˗ˋ ୨୧ ˊ˗ —
— ˗ˋ ୨୧ ˊ˗ —
Asahi rủ Junghwan đi chơi. Cũng không hẳn là đi chơi, ở ngoại thành có một viện trẻ mồ côi thường được bệnh viện chữa bệnh miễn phí. Đến mùa trồng cây, hai anh em mang theo hạt giống, phân bón lẫn cuốc xẻng tới góp vui. Junghwan đào đất suốt một ngày, cầm cuốc tới phồng rộp cả tay, áo quần bẩn nên người sưng mọng lên, nhưng trong lòng lại hơi thanh thản. Ăn xong bữa cơm không lấy gì làm ngon lành ở trong nhà ăn tinh tươm mà bọn trẻ dọn mỗi ngày, hai anh em ngồi ở dưới gốc hồng cạnh sân bóng đá chung, cái gì cũng không nghĩ đến. Nhưng không thể nói không nghĩ đến là không nghĩ đến. Không còn việc gì để làm, đầu óc trống rỗng mãi cũng sẽ có thứ xuất hiện, Junghwan chống cằm nhìn bọn trẻ quần nhau quanh một quả bóng đá mới tinh, buột miệng nói: "Em thảm quá. Còn không bằng quả bóng." Asahi nói: "Sao không bằng quả bóng?" "Quả bóng có hai chục người giành nhau, chỉ có hai người ráng đá nó ra càng xa càng tốt. Xác suất bị đá ra cực kì thấp nha... Còn em thì một ăn một, trong hai chục người, em chọn đúng cái người đá em ra." Asahi bật cười, anh vói tay giật một mảnh lá hồng ngay trên đầu, vo vo rồi vứt bẹp xuống đất. "Không sao. Bây giờ chọn đúng rồi, từ nay về sau sẽ còn lại hai chục người giành em." Junghwan nói: "Em ngu đúng không? Mặt dày quá, giờ nghĩ lại thấy không biết cất mặt mũi vào đâu. Em ghét người ta thương hại em lắm..." Asahi nạt: "Có gì mà thương hại? Cái đó là đặc quyền của tuổi trẻ, hiểu không? Qua vài năm nữa, em có thích thì cũng không bao giờ mặt dày đeo bám người ta như bây giờ đâu. Vì lúc đó em hết ngu hết dại, cũng hết dũng cảm rồi." Junghwan ôm mặt: "Nhưng mà nhục quá..." Asahi nói: "Anh cũng thấy hơi hơi..." Junghwan bực Asahi đến phát khóc. Cậu lầm lì im im, Asahi đành độc thoại cho đỡ buồn phiền. "Thôi, nói đi thì cũng phải nói lại. Thực sự thì có rất nhiều người trong đời này, mình chỉ có thể nhìn họ đi qua chứ không làm gì được đâu." Asahi lại nói: "Đẹp xấu gì họ cũng đi qua. Không dừng lại." Junghwan gượng gạo nói bừa: "Anh Jaehyuk thì là thể loại gì của anh mà anh nói chắc nịch như thế..." Khi đó, Jaehyuk đã hẹn hò với Lee Minhyuk. Asahi đứng dậy xốc cái áo sọc rộng thùng thình mà Jaehyuk vứt đi, cười nói: "Jaehyuk hả? Nếu Jaehyuk là người đi qua thì anh cũng chịu thôi. Người qua đường đẹp nhất anh từng gặp chẳng hạn." "Anh em mình thảm quá", Junghwan kết luận. "Em thảm hơn anh. Anh ít nhiều gì cũng dụ Jaehyuk được một đoạn đường, haha."Asahi cười ha ha mà sao nghe khổ sở, hai anh em lôi thôi lếch thếch kéo nhau ra về. Về đến nơi, Jaehyuk ngồi đợi Asahi để nói chuyện gì đó, Asahi thiếu điều nhảy chân sáo từ cổng vào nhà. Junghwan lại lên phòng, tắm gội, nằm ra giường từ từ nghe cơ thể toác ra thành hai phần. Rồi sẽ có ngày không thương người ta nữa, có ngày đi xa đến mức ngoảnh lại rồi tự hỏi, ủa mắc gì mình lại thích người ta? Đến lúc đó, có người thậm chí quên hẳn nhau, đến cái tên còn không nhớ nổi. Cho nên không cần phải khổ tâm quá, chỉ cần nằm im, và chờ.Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co