Yeonbin Our Summer
---
Beomgyu mở cửa phòng và nghe được tiếng thút thít của ai đó. TV mở và nó nhìn thấy rõ ràng được cái thân dài mét tám nằm gọn gàng ở chiếc sofa dài. Là Soobin, người duy nhất còn sót lại ở nhà với nó trong khi ba người còn lại đã ra ngoài ăn uống từ sớm rồi. Beomgyu định mặc kệ, vờ như không thấy rồi trở lại vào phòng nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại dần dà tiến gần về phía đấy, can đảm gọi một tiếng 'hiong' để rồi người bị gọi giật mình vội vàng lau đi nước mắt. Beomgyu nhìn đến đau lòng.
"Em không muốn làm phiền anh đâu nhưng mà... bọn mình nói chuyện với nhau được chứ?"
Người nhỏ hơn dè dặt hỏi và đổi lại là nụ cười vờ như vẫn ổn của người lớn hơn "Từ khi nào mà anh lại có nhiều cuộc nói chuyện riêng đến như vậy nhỉ?"
Soobin cố gắng đùa rồi ngồi dậy một cách khó khăn để chừa ra chổ trống cho cậu. Trong bóng tối chỉ có thứ ánh sáng lòe nhòe từ màn hình TV rọi tới, Beomgyu rõ ràng nhận ra khóe mắt anh đã sưng lên nhiều lắm. Anh Soobin của cậu rốt cuộc đã tự đè nén bao nhiêu nỗi đau trong lòng để rồi phải nức nở một mình trong đêm như vậy?
"Sao em vẫn chưa ngủ?"
Anh hỏi bằng giọng khàn đục như đã sắp vỡ ra, điều đó càng khiến Beomgyu đau lòng đến nỗi không biết phải bắt đầu từ đâu để giúp anh giải quyết được đống dây nhợ lằng nhằng này.
"Hiong, anh có biết chỉ cần anh chịu mở lòng thì tất cả mọi chuyện sẽ tốt hơn rất nhiều không?" Trông Beomgyu có hơi lúng túng, Soobin xoay mặt về hướng khác nhưng cậu vẫn kịp nhanh để nhìn thấy cái mím môi từ anh "Em nói thật nhá, trước đây, à không, cả bây giờ nữa lúc nào em cũng ước mình được trở thành một người giống như anh, vừa trách nhiệm lại vừa giỏi giang, đã thế lại còn đẹp trai đến cùng cực. Đôi lúc năng lượng trong anh dư dả đến mức có thể sạc đầy em, nhưng em tò lắm tại sao dạo gần đây em không thể cảm nhận được điều đó nữa. Là anh đã quá mệt mỏi hay còn điều gì trăn trở mà anh không thể trực tiếp nói với bọn em, em đã tự trách mình và em nghĩ những người còn lại cũng cảm thấy như thế thôi. Họ trách mình vì sao lại để cho anh cảm thấy không thể tin tưởng vào họ đến như vậy, trách mình có một cái việc cỏn con là khiến người khác dựa dẫm vào mình cũng làm không xong. Thế nên Soobin à, anh có thể chia sẻ những điều khó khăn ấy cùng với bọn em kia mà, tại sao anh lại không làm thế?"
Soobin tròn mắt nhìn, đầy bất ngờ vì không nghĩ một người như Beomgyu lại trở nên nghiêm túc và chân thành đến thế kia. Soobin cứ nhìn chằm chằm vào Beomgyu như thế làm cậu ngượng chín đến mức phải xoay khác hướng khác để không đụng phải anh.
"Rõ ràng em có thể lờ đi mối quan hệ giữa anh và anh Yeonjun như cách Huening và Taehyun thường làm, nhưng nhìn anh cứ cười hi hi ha ha với anh ấy trước máy quay sau đó lại cụp mắt trốn tránh khi lui về sau ống kính em khó chịu lắm"
"Anh..."
"Anh ấy chưa từng bỏ mặt anh, anh ấy luôn cố gắng để mọi chuyện trở về như trước đây, bao gồm cả tên gọi của mối quan hệ hai người"
"..." Nghe tới đây Soobin có chút hít thở không thông, hai khóe môi dính chặt vào nhau, cổ họng nghẹn đắng như thể đã kìm nén hàng vạn lời thở than tự lúc nào.
Beomgyu nhích lại gần, khoác tay lên đôi vai gầy nhom của vị nhóm trưởng vì stress mà mất đi không ít cân, thì thầm "Em biết anh hiểu mình nên làm gì lúc này mà, không ai quyết định hộ thay anh được đâu, anh Soobin"
Và Beongyu thấy Soobin cười toe, nụ cười nhẹ nhỏm mà rất lâu rồi nó chưa được nhìn thấy trên gương mặt của người anh lớn.
"Nhóc trưởng thành lên nhiều rồi đấy, giọng điệu này anh theo không kịp đâu!"
"Phải không?"
Cả hai đồng loạt bật cười, cùng lúc đó ngoài cửa đã truyền đến âm thanh nhập mật khẩu vào nhà. Tiếp theo là một loạt âm thanh lộn xộn của tiếng nói, tiếng cởi giày và tiếng bao ni lông va chạm vào nhau. Đèn bật mở rồi cả năm người không hẹn mà nhìn nhau một cách bất ngờ.
"Trời ơi định dọa bọn em hay gì?" Huening ré lên đầu tiên bằng chất giọng hoảng hốt, theo sau là Taehyun cũng đang muốn hỏi xem tình huống gì vừa xảy ra ngay tức thì.
"Hai người vừa hôn nhau hả? Sao nhà cửa tối om còn viền mắt của anh Soobin thì đỏ hoe thế kia?"
"Gì? Gì, làm gì có-" Beomgyu lắp bắp, lo sợ đánh mắt về phía Yeonjun giải thích "Anh đừng có nghe Taehyun nói, hai bọn em đang xem phim thôi. Ảnh hơi buồn, em- em an ủi"
Yeonjun nhún vai tỏ vẻ không quan tâm. Anh đặt cái túi mà mình cầm trên tay từ nảy đến giờ lên bàn bếp rồi đi thẳng về phòng, hành động quen thuộc diễn ra trong suốt nửa tháng nay.
Và Beomgyu thở phào "Anh ấy cứ lạnh lùng như thế có ngày mình bị dọa chết mất" Rồi cậu liếc sang hai người nhỏ tuổi hơn đang đứng trân trước huyền quang "Có mang gì về cho anh không, đói quá!"
Taehyun chỉ chỉ vào cái túi Yeonjun vừa đặt lên bàn, nó ngó vào bên trong "Không, cái này là mấy thứ đồ linh tinh mà Soobin hyung dặn mua nè, khăn mặt mới, kem đánh răng, dao cạo râu, dầu gội đầu..."
"Đừng trêu anh ấy nữa Taehyun à" Huening ngắt lời bạn, kéo người cầm túi đi đến sofa "Yeonjun xếp hàng lâu lắm mới mua được đấy, hai người ăn đi"
Nhìn thức ăn bên trong là món mình thích nhất, lòng Soobin rối bời. Chút ánh sáng le lói từ nảy giờ bỗng dưng biến mất chỉ còn lại sự do dự thường trực trong tim. Phải làm sao mới thỏa lòng người đây?
Mười một giờ...
Đây là thời điểm văn nhà vắng lặng hơn bất cứ lúc nào, Soobin có chút buồn ngủ, vì khóc nhiều nên mắt sưng càng muốn ngủ nhiều hơn. Tuy vậy khi đứng trước cửa phòng mình em lại chẳng muốn đi vào.
Beomgyu nói đúng, chỉ cần em chịu mở lòng.
Soobin hít thở sâu một hơi rồi đưa tay vặn nắm khóa cửa phòng của Yeonjun, bên trong tối om và anh đã ngủ từ lúc nào. Có lẽ là mệt mỏi vì lịch quay sáng nay nên Yeonjun ngủ rất sâu trong khi tay vẫn cầm thật chặt chiếc điện thoại di động như sinh mạng của mình. Kín đáo hít sâu mùi hương mình đã rời từ lâu, Soobin cảm thấy khoảng trống trong tim mình dường như đã được lấp đầy hơn phân nửa.
Nhẹ nhàng kéo chiếc ghế nhỏ đến bên giường, Soobin ngồi xuống rồi quan sát một lượt trong phòng. Đã hơn một tháng qua nhưng chẳng có gì là khác biệt quá lớn, áo khoác vẫn vắt bừa lên cái mắc thứ hai ở giá treo gần cửa, đồng hồ đeo tay vẫn đặt ngay bên tủ đầu giường, dây sạc vẫn đung đưa bên ổ cắm mà chẳng thèm rút ra, cửa tủ áo không bao giờ đóng chặt và rèm cửa thì đung đưa lỏng lẻo. Soobin đứng dậy muốn đóng cửa sổ lại, gió lạnh từ ngoài thổi vào càng làm tâm trí em thanh tỉnh hơn bao giờ hết.
Em nhớ người này, nhớ đến chết đi được.
Quên luôn việc phải đóng cửa sổ, Soobin đã vội vàng trèo lên giường của người lớn hơn. Em trèo gọn gàng vào chổ trống còn lại, cố lấy điện thoại bị anh nắm chặt trong tay để qua một bên sau đó mở tay anh ra để mình có thể vừa vặn nằm vào. Mùi của Yeonjun nhanh chóng bao trọn lấy em, một cảm giác mang tên thỏa mãn dâng đầy trong lồng ngực. Chính là cảm giác này!
Yeonjun đang bên cạnh em, em đã có thể chạm vào anh ấy.
"Anh ơi" Em gọi khẽ khàng như thể người đang ngủ thực sự có thể nghe thấy "Anh nói đúng, chúng ta không thể sống thiếu người còn lại được"
Soobin cảm nhận được vòng tay người nọ dùng thêm lực để ôm lấy mình, ngay cả khi chìm vào trong giấc ngủ em tin chắc rằng bản thân vẫn có thể mỉm cười.
"Ngủ ngon, em yêu anh"
-TBC-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co