Truyen3h.Co

Yeu Han Trien Mien Thinh Ha Thai Vi

"Anh đã đồng ý với tôi, không thể nuốt lời." Mắt thấy anh sắp xoay người rời đi, Nhược Tuyết không biết lấy dũng khí từ đâu ra, chạy lên lầu ngăn anh lại. Anh là một người đàn ông phải giữ chữ tín chứ, tại sao có thể lừa gạt một cô gái như cô?

"Tôi không thể nuốt lời sao?" Cô gái nhỏ này lá gan thật sự càng ngày càng lớn. Bởi vì cô kéo vạt áo của mình nên Lương Úy Lâm quay lại nhìn bàn tay nhỏ bé bắt đầu phát run. Rõ ràng là sợ muốn chết, mà còn giả bộ dũng cảm.

"Tôi chỉ muốn trở về một lần. Một lần thôi được không?" Nhược Tuyết thừa nhận, mình không có can đảm nhìn vào mắt anh để nói chuyện. Mặc dù bây giờ cúi thấp đầu như vậy, nhưng khí thế lạnh lẽo mà cưỡng hãn kia cũng đủ để cô sợ đến tim đập mạnh. Anh ta sẽ không làm gì cô chứ?

"Cô nghĩ dùng phương thức gì để mặc cả với tôi?" Đôi môi mỏng cong lên nụ cười lạnh. Mười tám tuổi, thật đúng là lứa tuổi đơn thuần. Lại dám đặt điều kiện với Lương Úy Lâm anh.

A!

Lần trước không phải anh ta nói chỉ cần cô có thể đứng dậy là anh ta đồng ý cho cô về sao giờ anh lại đổi ý? Thuyết phục anh? Anh nói muốn cô thuyết phục anh?

"Không hiểu? Vậy thì trở về chỗ của cô đi, không nên tới đây làm phiền tôi." Anh mới chỉ dùng chút sức một tay đã đẩy được cô ra, nhích chân muốn lên lầu. Hôm nay anh không rảnh để ý đến cô, cũng không có thời gian dạy cô.

"Đừng..." Nhìn anh muốn rời đi, Nhược Tuyết lần thứ hai tiến lên ngăn anh lại, lần này không phải kéo vạt áo, mà ôm eo của anh, cánh tay mảnh khảnh dùng sức ôm thật chặt.

Cô không thể để cho anh đi, cô nhất định phải khiến anh đồng ý với cô. Cho dù phải bỏ ra bất kì giá nào.

Người con gái này, bề ngoài thì nhu nhược, yếu đuối, ai ngờ lá gan so với người khác cũng lớn hơn. Lương Úy Lâm anh sống hai mươi bảy năm chưa từng gặp phải tình huống như vậy, mặc kệ là nam hay nữ đều không dám ngăn cản anh.

Tốt, rất tốt, vô cùng tốt! Chỉ bằng việc này, anh muốn nhìn thử xem cô có thể làm được gì.

"Trở về tắm sạch sẽ, một tiếng sau đến phòng của tôi. Nếu như cô đến chậm một giây thì kết quả cô tự hiểu." Bàn tay thon dài dùng sức kiềm chiếc cằm xinh đẹp của cô, giọng điệu bá đạo không cho người ta được phép cự tuyệt. Anh còn chút chuyện chưa xử lý, chờ anh xử lý xong, ngược lại anh còn muốn cùng cô chơi một trò chơi.

Sau khi lạnh lùng ra lệnh, Lương Úy Lâm không quay đầu lại mà đi về phía thư phòng trên lầu ba.

Sững sờ nhìn bóng lưng của anh rời đi, một phút sau, Nhược Tuyết mới phục hồi tinh thần lại. Anh ta muốn cô đến phòng chờ anh?

Có thể sẽ xảy ra chuyện như lần trước không? Khuôn mặt nhỏ bé trong phút chốc lúc đỏ lúc trắng. Đau đớn như vậy cô phải thừa nhận lần thứ hai sao? Thân thể tuổi mười tám, đối với tình dục có biết bao lạ lẫm, phải ép buộc bản thân đi hầu hạ người đàn ông quen việc dễ làm.

Nhưng cô căn bản không có quyền nói không. Ban đầu là cô đồng ý với giao dịch không có tôn nghiêm này, cho dù cô sợ hoặc không đồng ý cũng không có cách nào khác. Anh, tại sao anh phạm phải lỗi như vậy?

Lại không dám có nửa giây chần chờ. Nhược Tuyết lập tức trở về phòng dưới lầu hai, mở nước nóng ra. Tựa hồ sợ trễ giờ, không tới 15 phút cô đã tắm xong. Mặc áo choàng tắm để một bên, sau đó lau khô tóc, nhìn đồng hồ, cũng may vẫn còn 20 phút.

Có lẽ lúc nãy anh ta phân phó, những hộ vệ ẩn thân đã âm thầm nghe bọn họ nói chuyện, cho nên lần này, Nhược Tuyết cẩn thận từng li từng tí lên lầu ba cũng không có người ngăn cô lại.

Nhưng phòng của anh ở chỗ nào?

Đứng bên ngoài hành lang dài, Nhược Tuyết lập tức mất đi chủ trương. Cô không dám mở từng phòng ra xem, nhưng lại sợ trong thời gian quy định không đến phòng chờ anh, anh sẽ đổi ý.

"Lâm, Sneidier gần đây sẽ có khả năng trở về nước. Cậu cẩn thận một chút." Trong thư phòng yên tĩnh, Lương Úy Lâm thoải mái ngồi ở phía sau bàn đọc sách không để ý tới người đàn ông bên kia màn hình máy tính đang cười rất lưu manh. Ánh mắt của anh rơi trên người con gái đang mặc áo ngủ màu  trắng trong máy theo dõi, như thiên sứ vô tội, lúng túng đứng trên hành  lang.

Lương Úy Lâm chưa từng đem Sneidier để ở trong mắt. Cho nên dám phạm quy trên địa bàn của anh, thì phải gánh chịu hậu quả.

"Lúc nào thì trở lại?" Đầu kia máy vi tính, người đàn ông lần nữa lên tiếng.

"Không biết." Liếc mắt nhìn, người con gái này, vẫn ngây ngốc đứng ở đó.

" Tôi nghe nói trong nhà cậu đang nuôi một cô gái?" Người đàn ông bên kia cảm thấy ánh mắt của Lương Úy Lâm lóe lên ánh sáng gì đó.

"..."

Không phải nuôi, chỉ là công cụ để cho anh hả giận mà thôi.

"Tôi còn nghe nói gần đây cậu không gần phụ nữ. Công việc quá bận rộn thì cũng nên thư giãn một chút."

"Lâm, có một số chuyện đã xảy ra, cũng không cách nào cứu vãn được." Chuyện của em gái Lương Úy Lâm, anh cũng có nghe nói. Anh cũng biết Lương Úy Lâm rất thương em gái, nhưng đắm chìm trong hận thù sẽ có kết quả thế nào?

Lương Úy Lâm tắt máy. Nghiêm Quân Hạo là người đàn ông nhiều chuyện.

"Gấp như vậy sao?"

Thanh âm lạnh lẽo không mang theo bất kì tình  cảm nào vang lên ở sau lưng, không cần nói cũng biết là ai. Nhược Tuyết cúi đầu không dám quay lại cũng không trả lời.

"Sợ? Không làm được? Không làm được thì không cần đến đây." Đây có được xem là phép khích tướng không? Chân thon dài bước một bước, Lương Úy Lâm đã dễ dàng lướt qua người cô, đi về phía phòng bên trái bên trong cùng. Khi anh đi xuyên qua người cô, hơi thở nam tính mãnh liệt khẽ quét qua, khiến trái tim bé nhỏ của cô run rẩy?

Sợ anh rồi sao? Không đuổi theo anh? Lương Úy Lâm nhẹ nhàng dùng tay xoay nắm đấm cửa, không quay đầu nhìn cô một cái. Thì ra anh đánh giá cô quá cao, ngay cả lá gan cũng không có.

Anh mở cửa phòng ra, chân sau vẫn còn ở bên ngoài, tiếng bước chân vụn vặt mà lo lắng mau chóng chạy tới, khi anh đóng cửa phòng lại, thì người đã đứng sau lưng anh. Rất tốt, tối nay có trò vui để chơi rồi!

"Đi vào." Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu.

Nhược Tuyết thở cũng không dám, đi theo vào trong.

"Lên giường chờ tôi." Có như vậy đã xấu hổ sao? Cũng không dám nhìn anh. Người phụ nữ của anh sao có thể như vậy. Đợi đi, anh nhất định sẽ làm cho cô ngay cả chữ thẹn thùng cũng không biết viết như thế nào.

Bên trong phòng, đèn ngủ mờ nhạt, Nhược Tuyết liếc mắt nhìn chiếc giường to lớn trong phòng, lập tức qua bên đó ngồi xuống.

"Cởi quần áo xong, chờ tôi ra ngoài." Cái cô gái này, đối với mệnh lệnh của anh, cô ngoan ngoãn chấp hành, thật là một cô gái ngoan hiếm thấy.

"A..." Anh ta cố ý mở lớn đèn, tựa hồ muốn nhìn thấu cả nội tâm của con người, khiến Nhược Tuyết bắt đầu cảm thấy khẩn trương.

Cô cho là anh ta sẽ không mở đèn, như vậy, mặc kệ có làm gì, ít nhất cô không cần cảm thấy khẩn trương và xấu hổ. Nhưng nguyện vọng này, lại  hoàn toàn bị phá vỡ trong tích tắc.

"Ở trên giường của tôi, phụ nữ không cần quần áo. Đừng để cho tôi phải nhìn nó nữa." Anh cố ý cúi thấp thân thể, ở bên tai của cô thì thầm giống như ác ma, sau đó xoay người đi về phía phòng tắm.

Anh ta tạm thời rời khỏi khiến trái tim đang treo lơ lửng của Nhược Tuyết buông lỏng, cũng lấy lại tâm tình quan sát phòng của anh.

Bố cục và trang trí trong phòng, khiến cho cô cảm thấy bị áp bức, bởi vì chủ nhân của gian phòng này sử dụng màu tối làm chủ đạo, khiến cho lòng  của người ta cảm thấy tối tăm theo.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, làm cho cô quên mất việc anh muốn cô làm trước khi vào. Cô cứ ngồi như vậy, ngồi ở trên giường lớn màu đen, gương mặt khẩn trương không biết phải làm sao.

Anh nói muốn cô thỏa mãn anh? Như thế nào mới gọi là thỏa mãn? Dùng tay như lần trước?Hay là dùng miệng?

Vừa nghĩ tới hình ảnh đó, không cần làm, chỉ nghĩ thôi cũng khiến cô không chịu nổi, khí huyết toàn thân đều xông lên mặt khiến cho mặt cô đỏ bừng.

Bởi vì trầm tư, cho nên cô không lưu ý tiếng nước chảy trong phòng tắm đã ngưng từ lúc nào, cho đến khi tiếng mở cửa vang  lên, cô mới khôi phục lại tinh thần, đôi tay gắt gao nắm chặt cổ áo.  Trời ạ, anh đi ra, mà cô không có làm theo lời anh.

"Hình như cô không đem lời tôi nói bỏ vào tai phải không? Có phải vụ trao đổi này không cần thực hiện nữa?" Lương Úy Lâm vừa lau tóc ướt, đôi mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm. Thật là một  cô gái to gan, dám cãi lại mệnh lệnh của anh nhiều lần.

"Tôi..." Tại sao một câu cô cũng không nói được? Cái loại cảm giác hít thở không thông lại áp tới.

"Hoặc là cô cởi quần áo, hoặc là đừng làm phiền tôi ngủ. Trở về phòng của cô. Cô tự chọn đi." Ác ma thì thầm, ánh mắt của cô khô khốc nhưng lại không nặn ra một giọt lệ nào.

"Tôi cho cô một phút." Anh đối với cô thật nhân từ, còn cho cô thời gian để cân nhắc.

Trong lòng Nhược Tuyết lập tức hiểu rõ, anh ta chỉ cho cô một phút để suy nghĩ.

Thật ra thì, còn gì để suy nghĩ đây? Cô lựa chọn như thế nào, trong lòng cô đã sớm rõ ràng.

Tay run rẩy, cứng ngắc kéo áo ngủ ra, rất nhanh, quần áo màu giống như cánh hoa nở rộ trên chiếc giường màu đen, trắng đen khác biệt, khiến người ta hoa mắt. Không cố gắng đưa tay che đậy những gì cần che, cũng không ngăn cản cái gì, dù sao ngay cả lòng tự trọng cuối cùng, cũng không còn soát lại.

Đây là lần thứ hai cô phơi bày như thế trước mặt anh, nhưng cũng không vì đã có lần thứ nhất mà không cảm thấy sợ hãi, nhục nhã. Cô cố gắng khống chế mình, không để mình run rẩy, nếu như không thể thay đổi vận mệnh, ít nhất cũng nên kiên cường mà đối mặt.

Nhưng, không được.

Dưới ánh đèn sáng sủa như vậy, cô làm không được. Thân thể non nớt của thiếu nữ giống như đóa hoa mới nở, run rẩy trong gió đầu xuân, điềm đạm đáng yêu như thế.

"Lại đây." Ném khăn lông trên tay xuống, Lương Úy Lâm dừng lại ở bên giường. Như thợ săn từ trên cao nhìn xuống con mồi của mình.

Cô hít vào vài hơi, mới có thể nhấc chân lên, giống như giẫm trên đám mây mềm mại mà bước qua.

Bọn họ cách nhau ngày càng gần, gần đến nỗi cảm thấy được nhiệt khí ở trên người anh tỏa ra, đột nhiên anh không hài lòng với tốc độ của cô, đưa tay kéo cô qua, để cho cả người cô ngã vào lồng ngực của anh.

Ngón tay chai sần do cầm súng lâu ngày, nâng khuôn mặt mềm mại của cô lên, dùng ngón tay hằn vết chai mà vuốt ve: "Biết phải làm như thế nào không? Tôi đã dạy cho cô rồi."

Biết, cô làm sao dám quên? Nhưng cô có thể nói yêu cầu nho nhỏ của mình không?

"Có thể tắt đèn hay không?" Âm cuối mang theo run rẩy, vang lên ở trước lồng ngực bền chắc của anh.

"Cô cảm thấy có thể không?" Giọng nói rõ ràng rất nhẹ, nhưng lọt vào tai Nhược Tuyết lại là mệnh lệnh khiến người ta không thể cự tuyệt.

Anh nâng cằm của cô lên, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt đơn thuần của cô: "Chỉ cần có thể về nhà, không phải cô nói có thể trả bất kì giá nào sao?"

Không thể nhúc nhích, cô chỉ có thể bị động nhìn anh, cặp mắt sắc bén như chim ưng thật đáng sợ.

"Đúng vậy."

"Vậy bắt đầu đi!"

Đại trạch giữa sườn núi, bóng đêm mông lung, xuân tình dập dờn.

" Ưm..." Tiếng rên rỉ nam tính, trong phòng rộng lớn, có phần tà mị, lại mê hoặc lòng người.

Lồng ngực cường tráng và rắn chắc, lúc này phập phồng theo từng hô hấp lên xuống, vươn tay phủ lên cái đầu nho nhỏ, lúc này trong mắt anh, dục vọng nồng đậm.

"Ưmh..."

Không được, miệng chua quá, mệt quá, hơn nữa cô sắp không thở được, đầu thật là đau, tại sao đã qua lâu như vậy, anh ta lại vẫn... Sức chịu đựng của anh ta thực đáng sợ, cô làm đến chết đi sống lại mà anh ta vẫn không chịu buông tha.

"Tiếp tục." Thanh âm lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu, tại sao giọng nói vẫn tỉnh táo như vậy?Còn mang theo cảnh cáo?

"Có thể nghỉ ngơi một chút không?" Người ta tranh tài đều được nghỉ ngơi giữa trận, huống chi cô đã dùng nhiều sức như vậy.

"Có thể." Khóe miệng cong lên nụ cười mang theo mấy phần tà mị và lãnh khốc, đẩy cô nằm xuống chiếc giường êm ái: "Tới cô."

"Cái gì?" Gò má nhỏ nhắn đỏ bừng vì lúc nãy dùng sức lấy lòng anh.

"Tôi để cho cô nghỉ. Nhưng không có nghĩa là dừng lại, mà là dùng tay." Cô không hiểu sao, vậy anh sẽ dạy cho cô hiểu.

Bàn tay to lớn của anh, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dẫn dắt cô xuống một thế giới nam nữ khác.

Gương mặt càng ngày càng nóng, dưới ánh đèn sáng rỡ, làm như vậy trước mặt một người đàn ông, mới nghĩ thôi mà cô đã xấu hổ muốn chui xuống đất trốn, hoặc là chết ngay một giây sau đó.

Tất cả của cô đều phơi bầy trước mặt anh, vừa xấu hổ lại kích thích quỷ dị, khiến cho tim của cô không ngừng đập nhanh, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Lương Úy Lâm nhìn cô gái nhỏ mảnh mai ở trên giường, cặp mắt trong veo như nước vừa quen thuộc khiến anh đau lòng. Chỉ có hành hạ cô như vậy, nhìn cô trầm luân trong dục vọng như vậy, tim của anh mới có thể bình tĩnh trở lại.

"Đủ rồi." Cánh tay dài duỗi ra, tắt công tắc đèn ngủ ở đầu giường, trong phòng vốn đang sáng ngời nay đã tối đen như mực.

Anh không muốn nhìn thấy cặp mắt trong veo đó nữa. Trò chơi tối nay chính thức kết thúc.

Tất cả ngôn ngữ vào lúc này dường như trở nên dư thừa, có chăng chỉ còn lại chinh phục và chinh phục.

Không có ánh đèn, không có ánh trăng, trong thế giới tối tăm, dục vọng như dòng nước xoáy, cuốn hai con người trầm luân trong biển nước, mãi đến khi ánh mặt trời phía đông nhô lên mới dừng lại.

Ánh sáng rực rỡ chiếu vào cửa sổ sát đất trong phòng, cùng với gió mát mẻ thổi qua, những chú  chim sơn ca thức dậy sớm, réo rắt cất tiếng hót bên tai.

"Một tiếng sau sẽ có người đưa cô về. Đến buổi trưa phải về đây." Thanh âm của người đàn ông lại vang lên.

"Có nghe không?" Thấy cô gái vẫn nằm lỳ trên giường không trả lời, Lương Úy Lâm cúi đầu kéo mái tóc cô ra thì thầm bên tai của cô.

"Được..." Thanh âm mềm mại khàn khàn, lại không che giấu được vui sướng và chờ đợi.

Rốt cuộc cô có thể tạm thời thoát khỏi nhà tù này rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co