Truyen3h.Co

Yeu Hay Han T O P Krystal

Krystal tựa đầu vào vai Seung Hyun , giọng nói của cô thể hiện rõ sự mệt mỏi: “Hôm qua, mấy chú bác đến viếng, trong đó có cả Im Dae Jun . Anh thử nói xem, liệu em có thể tỏ ra bình thường được không? Im Dae Jun đã bán cổ phần cho người khác, ông ta còn mặt mũi nào đến nhà em? Lúc nói ra mấy từ “hãy nén đau thương”, liệu ông ta có nghĩ đến cảm nhận của mẹ con em không?”

“Đúng là… lòng người thay đổi  .” Krystal chậm rãi nói với Seung Hyun.

Seung Hyun siết chặt vai cô: “Em đừng nghĩ ngợi nhiều…”

“Sao em có thể không suy nghĩ? Bố em chết rồi, nếu đối phương thu mua cổ phần thành công, sản nghiệp của gia đình em sẽ bị hủy trong tay em, vậy…”

Seung Hyun nghiêng người, giơ tay kéo cô vào lòng, vuốt ve gáy cô.

Krystal muốn rơi nước mắt, cô ngẫm nghĩ rồi nói sang chuyện khác: “Em đang nghĩ, song song với việc thu mua lại cổ phiếu, liệu chúng ta có nên đặt ra chế độ cổ phần mới để những cổ đông đứng về phía mẹ em nhận được cổ tức ưu tiên đặc biệt. Nếu chúng ta vẫn không thể ngăn cản việc thu mua ác ý, vậy thì “quan chết vua cũng băng hà”, lúc bất đắc dĩ, chúng ta hãy hoàn trả những món nợ chưa đến kỳ hạn trước, để đối phương sau khi thu mua sẽ gặp nguy cơ lớn về tài chính…”

Seung Hyun im lặng lắng nghe, càng siết chặt vòng tay ôm Krystal .

Krystal nói tiếp: “Đúng rồi, còn một cách… Nếu chúng ta biết ai là kẻ đứng sau vụ thu mua ác ý này thì có thể tìm kiếm một người đồng ý mua lại cổ phiếu của bên ta một cách đường hoàng. Người này và đối tượng thu mua ác ý cạnh tranh lẫn nhau, giá cổ phiếu sẽ lập tức tăng lên, thậm chí có thể thông qua quyền chọn lựa…”

Seung Hyun cắt ngang: “Nếu em làm vậy, không biết chừng em sẽ bị phá sản trong khi vẫn chưa đánh gục được đối phương.”

Krystal ngây người. Nghĩ mới thấy cô làm việc quá cảm tính. Seung Hyun nói đúng, chưa đến lúc bất đắc dĩ, cô không nên liều mạng với kẻ địch đang ở trong bóng tối.

“Vậy…”

Krystal vừa mở miệng, điện thoại bỗng đổ chuông. Cô mới đổi số điện thoại để tránh sự quấy nhiễu của giới truyền thông và những người không liên quan, số mới này chỉ có người thân và cấp dưới của cô biết. Thời gian qua, cứ mỗi cuộc điện thoại gọi tới, có khả năng Krystal lại nhận được một tin dữ. Do đó, cô bắt máy ngay lập tức. Là điện thoại của Myung Soo .

“Myung …”

Krystal mới thốt ra một từ,Myung Soo đã cắt ngang: “Em đang ở đâu? Anh có việc cần tìm em.”

Krystal nhíu mày. Giọng nói của Myung Soo khiến cô bất giác ngồi thẳng người: “Chuyện gì vậy?”

“Qua điện thoại không thể nói rõ ràng, bây giờ anh cần gặp em, anh đợi em ở khu chung cư em sống trước kia.”

Seung Hyun lặng lẽ quan sát Krystal . Cô nghe Myung Soo nói: “Đừng hỏi tại sao, em cứ đến đây là được rồi!”

Krystal hết cách. “Anh đừng nói là chuyện của Ji Yeon đấy nhé.”

Myung Soo im lặng, coi như sự thừa nhận. Krystal bất lực, chỉ có thể nói: “Được rồi!”

Krystal cúp điện thoại, cô không thể giải đáp câu hỏi của Seung Hyun : “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Seung Hyun hiển nhiên nghe thấy giọng nói nôn nóng của Myung Soo . Tất nhiên, anh cũng không bỏ sót một câu nói của Krystal : “Anh đừng nói là chuyện của Ji Yeon đấy nhé!”

Không đợi Krystal bịa ra lý do, Seung Hyun nói ngay: “Anh đưa em đến đó!”

“Không cần đâu, em bắt taxi là được rồi, anh cứ về nhà trước đi!” Seung Hyun không ép, bảo tài xế dừng xe. Dõi theo Krystal cho đến khi cô lên taxi đi khỏi, chiếc xe của anh cũng mới rời đi.

Mười phút sau, taxi dừng lại dưới khu chung cư trước đây Krystal sinh sống. Cô lập tức nhận ra xe của Myung Soo  cách đó không xa. Myung Soo đứng tựa vào thân xe, xung quanh không thấy bóng dáng của Ji Yeon .

Krystal cầm túi xách xuống xe, Myung Soo nhanh chóng nhìn thấy cô. Đợi cô tiến lại gần, anh chỉ nói một câu ngắn gọn: “Đi thôi!”

“Đi đâu?”

Myung Soo lặng lẽ ngồi vào ghế tài xế. Bộ dạng của anh như nói cho Krystal biết, lần này anh sẽ không giải đáp thắc mắc của cô.

“Vừa rồi là Seung Hyun đưa em rời khỏi nhà đấy à?”

“Đúng thế, có chuyện gì sao?”

“Không có gì!” Giọng nói của Myung Soo hơi kỳ lạ. Krystal cảm thấy đây chỉ là lời hỏi thăm không quan trọng nên không tiếp tục truy vấn.

Ô tô nhanh chóng đi ra vùng ngoại ô, mỗi lúc một xa. Đến khi Myung Soo lái xe vào một nghĩa trang,Krystal không biết nên hỏi về chuyến đi kỳ lạ này thế nào.

Myung Soo xuống xe, dẫn Krystal men theo cầu thang đá lên núi. Krystal dừng lại, nhắc nhở anh: “Anh đến nhầm chỗ rồi! Mộ của bố em nằm ở nghĩa trang khác.”

Krystal không nhúc nhích, nhìn tấm ảnh phủ đầy bụi trên bia mộ và hai bó hoa vẫn còn tươi ở bên cạnh. Sau đó, cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc: “Người này là…”

Myung Soo không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Krystal bằng ánh mắt có phần thương hại. Krystal bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.

Bầu không khí rờn rợn như có một sự chỉ dẫn vô hình khiến Krystal lại quay đầu nhìn kỹ tấm bia mộ. Sự trầm mặc của Myung Soo và tiếng gió thổi bên sườn núi giống một tấm lưới bủa vây lấy Krystal , giọng nói bất giác căng thẳng: “Rốt cuộc ông ấy là…”

“Hai hôm trước, Yang Hyun Suk và Lee Seung Ri đến đây thăm mộ ông ấy.” Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, cắt ngang lời Krystal .

Krystal quay đầu, thấy Ji Yeon đang đứng trên bậc thang đá. Vừa nhìn thấy Ji Yeon, tâm trạng rối bời trong lòng Krystal lập tức được thay thế bằng cảm giác hoang đường, khó hiểu.

“Bạn của Yang Hyun Suk hay Lee Seung Ri thì có liên quan gì đến tôi mà Myung Soo lôi tôi đến đây?
Krystal vừa nói vừa đưa mắt về phía Myung Soo . Anh chỉ cúi đầu im lặng. Chứng kiến cảnh này, Krystal chẳng buồn nhếch mép cười nhạt. Sao cô có thể quên mất người đàn ông này lúc nào cũng chỉ xoay quanh Ji Yeon , cô có thể trông mong ở anh điều gì? Krystal không nói thêm lời nào, quay đầu bỏ đi, nhưng mới đi hai bước, Ji Yeon đột nhiên thốt ra một câu khiến cô lập tức chôn chân.

“Cô có phát hiện, gương mặt của người đàn ông đó rất giống một người…” Ji Yeon hất cằm về phía tấm ảnh trên bia mộ. “… rất quen thuộc với cả cô và tôi.”

Taxi vừa dừng lại, Krystal lập tức nhét tiền vào tay tài xế rồi mở cửa lao ra ngoài. Từ ngoài cổng Park gia, cô chạy qua vườn hoa, xông vào nhà, đụng trúng người dì Lee vừa đi tiễn nhân viên của công ty tổ chức tang lễ. Dì Lee khó khăn lắm mới đứng vững, nhìn thấy Krystal liền hỏi bằng giọng ngạc nhiên: “Sao cô hai lại quay về?”

Krystal thở hổn hển, xua tay, cô không kịp trả lời, chạy qua dì Lee lên lầu . Cô nhanh chóng đi tới thư phòng trên tầng hai.

Mấy ngày trước, cả gia đình còn tụ tập ở thư phòng nghe công bố di chúc. Bây giờ thư phòng không một bóng người. Krystal tìm đến két bảo hiểm đặt dưới bàn sách, sờ tay vào khóa mật mã, thẫn thờ một lúc mới đứng dậy chạy ra ngoài và hét xuống dưới: “Dì Lee ! Mau gọi mẹ cháu đến đây…”

Vừa dứt lời, Krystal nhìn thấy bà Jung đang đi lên cầu thang. Đúng lúc bà ngẩng đầu, nhìn thấy con gái đang đứng trên hành lang với dáng vẻ vô cùng sốt ruột.

“Dì Lee nói con về nhà…” Bà Jung cất giọng nghi hoặc. “Chuyện gì thế?”

Krystal không kịp giải thích, hỏi thẳng: “Mật mã két bảo hiểm là gì hả mẹ?”

Bà Jung giúp Krystal mở két bảo hiểm. Thấy Krystal vội vàng bày tập hồ sơ trong két bảo hiểm ra ngoài, bà Jung  không bình tĩnh được, hỏi: “Con tìm gì vậy?”

Krystal xếp giấy tờ đầy bàn rồi cúi xuống giở xem qua loa. Cô không có hứng thú với nội dung của tập hồ sơ mà chỉ giở đến trang cuối cùng có chữ ký, nhưng không thấy thứ cô cần tìm.

Các tập hợp đồng lần lượt rơi xuống đất, Krystal dường như vẫn chưa muốn ngẩng lên. Cô vừa cắm cúi tìm kiếm vừa hỏi: “Mẹ, mẹ có bao giờ nghe nói đến một người tên là Cha Seung Won không ạ?”

“Cha Seung Won ?” Bà Jung nhíu mày ngẫm nghĩ rồi lắc đầu. “Mẹ chưa từng nghe nói đến tên người này.” Trong đầu Krystal vụt qua ba chữ “Cha Seung Won ” khắc trên bia mộ, cô đột nhiên cảm thấy nhức đầu, đến mức phải ngừng một lát mới có thể tiếp tục giở tập tài liệu. “Con nhớ hình như con đã nhìn thấy cái tên này ở đâu… Tài liệu của bố đều nằm ở đây phải không ạ?”

“Sao con không đến phòng dữ liệu của công ty mà tìm, nơi đó chắc có bản photo điện tử.”

“Đó là chuyện từ nhiều năm trước. Lúc bấy giờ công ty vẫn chưa tiến hành lưu trữ hồ sơ điện tử.”

Bà Jung muốn giúp cũng đành chịu. “Từ trước đến nay mẹ không nhúng tay vào việc của công ty.”

Bà Jung giúp cô xem chữ ký trên hai bộ hồ sơ, cũng không tìm ra tên “Cha Seung Won ”. Đúng lúc này bà chợt nghĩ ra điều gì đó, liền buông tập hồ sơ. “Hay là cô hỏi thư ký Oh , ông ấy làm việc cho bố cô mấy chục năm, có lẽ sẽ giúp được cô.” Thư ký Oh ?

Đến khi xem bản hợp đồng cuối cùng vẫn không có kết quả, Krystal đành bỏ cuộc. Cô lập tức rút điện thoại, tìm số của thư ký Oh .

Từ lúc bị Park Dong Hwan cho về hưu sớm, thư ký Oh cho Krystal một số điện thoại riêng để tiện liên lạc. Krystal gọi điện thoại, người nghe máy là con trai ông ấy. Anh ta cho biết thư ký Oh đã về quê thăm họ hàng. “Bao giờ chú ấy mới quay về?”

Con trai của thư ký Oh thể hiện thái độ không mấy hòa nhã, anh ta chẳng thèm trả lời câu hỏi của Krystal . Ngừng vài giây, Krystal cố kìm nén tâm trạng sốt ruột, cất giọng nhẹ nhàng: “Xin anh hãy cho tôi một số điện thoại mà tôi có thể liên lạc với ba anh ngay lập tức, được không?”

Đầu máy bên kia chợt vọng tới tiếng cười lạnh lùng, sau đó là giọng nói mỉa mai: “Ba tôi cả đời phục vụ Park  gia. Các người nói đuổi việc là đuổi việc, không chút nể tình. Bây giờ các người lại muốn tìm ba tôi… Rất xin lỗi, tôi không muốn các người quấy rầy cuộc sống của ba tôi.”

“Tôi thành thật xin lỗi về chuyện đó , nhưng tôi thật sự có việc gấp…”

Đầu máy bên kia vang lên tiếng “bụp”, đối phương đã cúp máy. Hai ngày sau, Krystal nhận được điện thoại của thư ký Oh . Trong hai ngày này, Krystal vẫn ở nhà của Park gia. Cô tỏ thái độ kiên quyết muốn ở bên mẹ… Seung Hyun cũng không ép cô phải về cùng anh.

Hôm nay là ngày chôn cất Park Dong Hwan .

Krystal mặc hanbok đen đứng bên cạnh mẹ. Trước mỗi câu: “Xin hãy nén đau thương” của khách viếng tang, Krystal không muốn nghĩ xem tâm trạng của cô là gì. Trong lúc đầu óc để đi chỗ khác, cô thoáng thấy bóng dáng thư ký Soo Hyuk . Krystal giật mình, vô thức đưa mắt về phía thư ký Soo Hyuk , liền nhìn thấy Seung Hyun .

Krystal vẫn chưa công khai hôn sự của cô, vì vậy khi Seung Hyun xuất hiện, mọi người đều tưởng anh đến viếng tang với thân phận CEO. Nhân viên của công ty tổ chức tang lễ đưa cho Seung Hyun một bông cúc trắng, đồng thời nhắc nhở anh, lúc hạ huyệt, khách sẽ đặt bông cúc trắng lên chiếc quan tài.

Seung Hyun cũng không giải thích, cầm bông cúc trắng đi về phía Krystal . Anh gật đầu chào bà Jung . Bà Jung mỉm cười xin lỗi: “Seung Hyun , dù sao cậu và Krystal vẫn chưa tổ chức đám cưới, cậu không được phát khăn tang.”

“Không sao đâu ạ!”

Seung Hyun rỏ ra độ lượng, bà Jung rất hài lòng về thái độ của anh. Thấy Krystal không rời mắt khỏi Seung Hyun , bà Jung đưa mắt nhìn người quen đang ký tên ở cửa vào, lên tiếng: “Tôi ra ngoài một lát, hai đứa nói chuyện đi!” Sau đó, bà nhanh chóng rời đi, để lại không gian riêng cho hai người trẻ tuổi.

Krystal ngắm nhìn gương mặt Seung Hyun , cô thất thần mất vài giây mới phát hiện mẹ đã đi xa. Lúc này cô mới bừng tỉnh, nhưng đầu óc trống rỗng. Cô cúi xuống hỏi nhỏ: “Tình hình của công ty gần đây thế nào?”

Seung Hyun lắc đầu.

Krystal đã lường trước được tình huống này, bởi trong hai ngày này, cô lấy danh nghĩa bà Jung , mời mấy vị cổ đông lớn đến Park gia. Trong số những cổ đông từ trước đến nay luôn kiên quyết ủng hộ Park gia, bây giờ cũng xuất hiện những bất đồng quan điểm rõ ràng, nói gì đến những cổ đông giữ thái độ trung lập.

Thấy Krystal ưu phiền, mẹ cô từng hỏi: “Hay là gọi Seung Hyun đến đây?”

Lúc bấy giờ, Krystal chỉ im lặng lắc đầu. Cô mời các cổ đông đến nhà chứ không phải công khai mời bọn họ đến công ty mở cuộc họp hội đồng quản trị, cũng vì nguyên nhân…

Bà Jung còn nói: “Chắc chắn đám cưới của cô và Seung Hyun sẽ bị hoãn vô thời hạn, thôi thì hôm tổ chức tang lễ, vợ chồng cô cùng đứng ra tiếp đãi quan khách, cũng để họ hàng và người quen biết trước sự việc.”

Thấy Krystal từ chối đề nghị này, còn nhăn nhó vì không biết làm thế nào để giải thích với Seung Hyun , bà Jung  liền giúp cô nghĩ ra cái cớ “tục lệ ở quê”.

“Mấy ngày nay em không ngủ được à?” Seung Hyun giơ tay vuốt ve gương mặt Krystal . “Trông em kìa, người gầy rộc đi rồi!”

Krystal định thần, cố gắng mỉm cười với anh, nhưng nụ cười của cô rất miễn cưỡng. Ánh mắt của cô vô tình vượt qua bờ vai Seung Hyun , nhìn thấy Ji Yeon đứng cách đó không xa. Không biết cô ta đã nhìn cô bao lâu…

“Tôi nghe thấy Lee Seung Ri gọi điện cho Choi Seung Hyun , hỏi anh ta có cùng đi thăm mộ cùng với Yang Hyun Suk …”

Yang Hyun Suk hẹn Choi Seung Hyun  cùng đi thăm mộ?

Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi Krystal cứng đờ. May mà đúng lúc này, điện thoại của cô bỗng đổ chuông. Krystal thừa dịp cúi xuống, nhờ mái tóc xõa che giấu vẻ mặt, sau đó rút điện thoại ra khỏi túi áo. Krystal chỉ tay vào di động, ra hiệu cô muốn nghe điện thoại rồi tránh xa Seung Hyun hai bước.

Đó là một điện thoại lạ, Krystal bắt máy: “A lô!”

Đối phương gọi cô bằng câu xưng hô quen thuộc: “Jung tiểu thư !”

Krystal giật mình: “Thư ký Oh ?”

Krystal giật mình tỉnh dậy từ giấc mộng. Trên trần nhà có một vệt sáng, là ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào.

Ánh trăng như mang theo không khí giá lạnh vào căn phòng ấm áp khiến Krystal bất giác rùng mình. Cô day day huyệt thái dương, nhẹ nhàng ngồi dậy. Bên tai cô bỗng vang lên giọng nói đầy vẻ lo lắng của Seung Hyun : “Em không ngủ được à?” Krystal cứng đờ người, vài giây sau mới quay đầu về phía Seung Hyun . Lúc này anh đã tỉnh ngủ, đang dựa vào đầu giường nhìn cô. Seung Hyun là người rất thính ngủ, Krystal chỉ cần động nhẹ là đã có thể đánh thức anh.

Krystal nhếch miệng cười, lắc đầu thay câu trả lời. Cô lại kéo chăn nằm xuống. Vừa đặt mình xuống giường, Seung Hyun liền giơ tay kéo cô vào lòng. Tư thế ôm ấp khiến Krystal nhất thời không thể ngẩng đầu, đành áp mặt vào ngực anh, nghe anh hỏi: “Sao vậy? Mơ thấy ác mộng à?”

“Cũng không hẳn là ác mộng.” Trong căn phòng tối, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt nói dối của người phụ nữ. “Chỉ là em nghĩ đến tang lễ lúc ban ngày.”

“Thảo nào…” Seung Hyun thở dài, ôm cô chặt hơn.

“Gì cơ?” Krystal hỏi nhỏ.

“Trước đó, anh tỉnh dậy một lần, thấy em tuy đang ngủ nhưng đôi lông mày nhíu chặt.” Giọng nói của người đàn ông vô cùng dịu dàng, anh như một người thầy có trách nhiệm, khuyên nhủ cô: “Cố gắng vượt qua khoảng thời gian này, tất cả rồi sẽ tốt thôi!”

Cuối cùng Krystal không thể kìm nén, ngước lên nhìn Seung Hyun .

Đây là người đàn ông có vẻ ngoài trầm ổn, đáng tin cậy. Vào giây phút này, anh yên lặng như pho tượng, dịu dàng và lơ đãng, không tranh đua với đời. Mặc dù vậy, gương mặt anh vẫn toát ra khí khái đàn ông và một cảm giác uy hiếp nào đó. Krystal từng cho rằng, cô rất hiểu anh.

Cô nhắm mắt, muốn kết thúc cuộc nói chuyện, chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, giọng nói ngái ngủ và ấm áp của cô chậm rãi vang lên: “Anh sẽ không hiểu đâu… Anh chưa từng trải qua cảm giác có người thân qua đời, sẽ không thể lý giải nỗi đau này khó chịu đến mức nào!”

Dù cô oán hận bố cô bao nhiêu năm, nhưng…

Krystal quay người, không nói gì nữa. Hơi thở của cô đều đều, như đã ngủ say. Nhưng thực ra, mắt cô vẫn mở, chỉ là ánh mắt vô hồn, không nhìn thấy bất kỳ tia cảm xúc nào.

Seung Hyun nhìn tấm lưng Krystal. Anh vô thức giơ tay, nhưng ngón tay đột ngột dừng lại trước khi chạm vào bờ vai cô. Do dự vài giây, anh trầm mặc thu tay về, nằm thẳng người nhìn trần nhà cho đến khi trời sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co