Yoonmin Ba Chu Thien Ha
Nhưng Min Yoongi vẫn còn thấy may mắn vì Tú Cầu ít ra còn sót lại vài chiếc hoa non trẻ. Dù không phải loài hoa mình thích nhưng chỉ cần Tú Cầu còn vương mùi của cậu, nhất định Min Yoongi sẽ lan tỏa mùi hương này khắp thế gian.
Để cho cả thiên hạ này biết, mùi hương tình yêu vẫn còn.
Vẫn còn tồn tại trên chốn nhân sinh này! Không đến ngày biến mất!.Min Yoongi như một kẻ tự kỷ, có thể tự bày tỏ cảm xúc cho riêng mình. Rồi tự nói, tự hỏi trong tâm tư. Cũng như một căn bệnh, vì cô độc quá mới tái phát!.Hắn cô đơn quá có thể mộng du mà dậy nói chuyện cùng hắn không?.Những ngày qua cậu khiến hắn không ngủ được yên giấc, vì từng cái nhắm mắt hình bóng cậu liền ùa về.
Làm sao hắn có thể quên?Rồi một chuyện tình dài khiến hắn dần vỡ lẽ: suốt những năm đau khổ của mình vì sống trong thế giới đầy tăm tối, mang theo nỗi ám ảnh đã ăn sâu vào tiềm thức, mưa giông kéo đến tự khắc sẽ khiến hắn đau, ác mộng liền ghé đến. Cuộc đời hắn quá mất mát, không thể sống trong ấm áp của gia đình, chỉ nhàn nhạt ăn từng bữa cơm mà có khi rưng rưng nước mắt, tại vì hắn nhớ, hắn thèm một gia đình, một gia đình đúng nghĩa ngồi cùng nhau bữa cơm. Nhưng điều đó không có, hắn chỉ ước thầm lặng. Thay vào hắn có cậu, gia đình lại bắt đầu. Nhưng tại sao chốc lát, vẫn mình hắn ngồi ăn? Park Jimin đâu rồi, gia đình thứ hai đâu? Hắn không dám nói mất, vì yêu cậu vẫn còn!.Hắn khổ, em biết không?Khổ như vạn năm kiếp nạn. Dù cố gắng vượt qua nhưng vẫn còn vương lại vết sẹo dài trên con mắt. Bầu trời đã ửng trăng, nhưng thật tiếc hôm nay chỉ mình tôi trông thấy. Em mệt rồi, tôi không nỡ đánh thức một tiên tử. Nhưng lẳng lặng ngồi cạnh em tôi thấy mình đủ nhỏ bé rồi."Min, em biết không. Năm đó tôi đã khóc rất nhiều, đến mức mắt cũng muốn sưng húp lên. Thời gian còn tuổi trẻ như em tôi thấy mình ở trong đó, trưởng thành rất đau nhưng không còn cách nào để đối phó ngoài việc chấp nhận nó và dũng cảm vượt qua. Em cũng khóc, chứ không phải hạt bụi vô tình làm điều đó, nhưng đó lại là lí do chai sạn mà năm đó tôi cố gắng lừa dối bản thân mình, lừa cả người hỏi mình. Chỉ vì không muốn bất kì ai biết tôi cũng có sự yếu đuối, và bản thân tôi cũng sẽ né tránh điều đó của mình. Nhưng mãi đến khi lớn hẳn hơn tôi mới chợt nhận ra, kẻ không muốn thừa nhận nhược điểm của bản thân mới là kẻ yêu đuối!".Tôi cũng có tuổi thơ, sự trưởng thành và chín chắn.
Tôi cũng có nỗi đau, được thoát ra bởi những năm lầm than muôn vàn trắc trở.
Tôi cũng có trái tim để cảm nhận và rung động.
Tôi cũng có cuộc đời để sống và suy nghĩ.
Tôi cũng có Park Jimin để tôi biết thế nào là đủ mùi vị của tình yêu.
Tôi cũng có cảm xúc để biết yêu và được yêu.Đời là gì em biết không? Đời cho ta sự cay đắng
Rồi lại cho ta ngọt bùi
Đời cho ta sự non nớt
Rồi lại đến khi trưởng thành.Đời cho ta những vết thương
Rồi cũng sẽ được chữa lành
Đời cho ta nhiều mùi vị
Nhưng nhiều nhất là đắng cay.Đời cho ta nhiều cảm xúc
Nhưng nhiều nhất là nỗi buồn
Đời cho ta cái buốt lạnh
Nhưng rồi sẽ được sưởi ấm.Đời đưa ta đến tình yêu
Đẹp tựa như giấc mơ hồng
Đời đưa ta đến tuyệt vọng
Nhưng rồi sẽ ban phép màu. Sao mùi đời lạ thế hả em?Ai ban quy luật của cuộc đời này vậy? Min Yoongi chỉ muốn khẩn thiết cầu xin."Năm đó khi tôi còn đi học cấp 3, vẫn chưa đủ tiêu chí để ba tôi giao lại tài sản cho tôi. Một phần cũng vì muốn tự trang trải, nên tôi xin vào làm công việc giao hàng để kiếm thêm tiền học và cả tiền đi lại bằng xe bus. Thì không may, trong một lần giao hàng, sự xui xẻo liền ập đến tôi. Tôi đang đi giao hàng bằng mô tô thì bị xe hơi tông ở ngã tư. Tôi mở mắt ra và thấy bánh xe ngay trước mắt mình. Lúc đó vai tôi đau, cố gắng kiềm nén hết mức có thể, trật khớp vai là nỗi đau thứ hai của tôi!. Sau đó tôi rơi vào trầm cảm, đến mức phải vật lộn với nó để cứu sống bản thân mình mỗi ngày, mệt mỏi và áp lực khiến tôi không thể cầm cự được nữa, tôi đã dại dột tự mình uống thuốc ngủ vì nghĩ rằng nó sẽ giúp mình được ngủ một cách thanh thản. Nhưng tôi lại không thể biết được, vì sao lúc đó tôi có thể ngăn bản thân mình lại kịp lúc? Tự nhốt mình trong phòng tối suốt nhiều giờ liền, cảm giác trống rỗng cứ bủa vây tôi mà dằn vặt. Nỗi đau thứ ba của tôi chính là một khoảng thời gian khiến tôi sợ hãi"Nỗi đau thứ nhất chính là mất ba mẹ.
Nỗi đau thứ hai chính là đau theo cách đúng nghĩa.
Nỗi đau thứ ba là khoảng thời gian rơi vào bế tắc của cảm xúc. Vậy...
nỗi đau thứ tư là gì, Min Yoongi? Hiếm lắm, người như hắn mới mở lòng mình ra để tâm sự.
Min Yoongi là đàn ông thích sự kín đáo của cảm xúc nên sẽ không dễ tùy tiện nói ra những năm tệ hại của mình cho người khác nghe.Vì hắn sợ, thay vì lắng nghe và thấu hiểu thì những vấp ngã đó của hắn sẽ khiến người đời coi đó là chuyện cười không bổ ích. Ai mà chẳng thất vọng khi những dòng tâm sự moi từ đáy lòng nói ra lại bị chê cười một cách tệ hại chứ!.Nhưng hôm nay hắn lại nói ra, nói một cách thẳng thừng không do dự.
Nếu Park Jimin từ nãy giờ ngồi nghe hắn than vãn, cậu sẽ thương hắn và rồi ôm hắn thật chặt an ủi. Min Yoongi nãy giờ nhìn ra cửa sổ và vô tư kể ra những chuyện đó, những lời kể say sưa đó khiến hắn cứ nghĩ bên cạnh mình đang có người lắng nghe rồi thấu hiểu,
nhưng khi hắn khẽ nhìn đến cậu rồi chợt mắt rưng rưng, thì ra em vẫn chưa nghe, em chỉ nằm mệt mỏi say giấc, cuối cùng cũng chỉ tôi, vẫn nhiều lời một mình. Bây giờ tôi như một đứa trẻ, chỉ muốn vỡ òa tức khắc thôi!.Sao vẫn không nghe tôi nói, lời tâm sự bỏ đâu?Nhưng Min Yoongi không dám kêu cậu dậy, vì hắn sợ cả hai đều khó xử. Hơn nữa, hắn đang giấu cậu về cái chết của hắn, cho nên càng không thể làm điều đó.Đôi mắt của Min Yoongi đã từng rất đen đục sâu sát, nhưng từ khi có cậu sự đen đục đó đã được cậu tạo thành màng lọc, để lọc những thứ cặn bã không nên có để hắn chứa đựng nữa.Có cậu, hắn cảm thấy cuộc sống của chính mình thay đổi rất nhiều. Ngay cả thành phố nhạt màu cũng được cậu sơn màu tươi tắn. Hay những nỗi đau đã kiềm cự cũng một mạch bị lãng quên. Và cuối cùng là khiến hắn lấy lại cảm xúc và sự rung động, mà không còn ai có thể làm điều đó thêm một lần nữa!.Hắn ngước mặt lên trần nhà, để nước mắt không thể rơi xuống.Ngay lúc này, Min Yoongi thật sự đã yếu lòng thật rồi!.
Min Yoongi điềm tĩnh và vô cảm của thường ngày đâu? Sao lại không thấy?
Có lẽ đã tạm thời mất đi rồi!.Ngồi một hồi, Min Yoongi đã thấy mình đỡ hơn. Hắn nắm tay cậu để mượn một chút hơi ấm. Vì nãy giờ lạnh quá nên cần được sưởi ấm ngay.
Min Yoongi đưa đôi mắt yêu chiều nhìn cậu, thì ra trong những phút hắn vô tư tâm sự, cậu lại có thể ngủ ngon đến như vậy. Min Yoongi không trách điều đó, vì chính hắn cũng không muốn đánh thức mà!.Nhưng cũng có ngày hắn lại có thể tự nói ra những nỗi khổ đó. Dù vậy hắn cũng thấy nhẹ lòng một chút.Min Yoongi nắm tay cậu được năm phút, Park Jimin lúc đó đột nhiên lẩm bẩm trong miệng, đôi mắt nhắm chặt lại đến mức tạo thành nếp nhắn. Người bắt đầu thở gấp, cậu giống như là đang có giấc mơ vậy!.
Nhưng giấc mơ bình thường cũng không đến mức phải có biểu hiện như vậy, chắc là cậu đang mơ gì khiến cậu sợ hãi lắm!.Min Yoongi thấy Jimin như vậy, liền đưa tay lên trán rà thử, nhưng vẫn còn hơi nóng. Miếng dán có tác dụng chậm với cậu quá, bình thường dán một chút sẽ hết ngay, vì hắn mua cái này để dự phòng cho cậu. Nó cũng mắc vì tác dụng dự phòng rất tốt!."Yoon... Yoongi, em xin lỗi, em xin lỗi anh... em không muốn làm như vậy!!"Jimin lẩm bẩm trong miệng cho đến khi nói lớn hẳn hơn, lúc này Min Yoongi mới nghe được lời cậu nói.Min Yoongi khẽ nằm xuống sau đó ôm cậu vào lòng để trấn an. Đồng thời cũng giúp tay chân cậu không cựa quậy quá khích. Jimin nói xin lỗi hắn, rốt cuộc là muốn xin lỗi về chuyện gì?
Hay là chuyện cậu theo Jung Hoseok về Jung gia sinh sống, thay vì an nhàn sống ở Min gia?
Nhưng điều đó từ lâu Min Yoongi đã không muốn trách cậu. Vì hắn hiểu cậu làm như vậy là có nguyên do của mình, chứ bản thân cậu thật sự cũng không muốn chuyện này xảy ra.
Hắn chỉ nằm bên cạnh ôm lấy cậu thật chặt, không nói gì cả.
Hắn chỉ muốn nghe hết những lời cậu sắp sửa nói ra trong giấc mơ của mình. Jimin khi được hắn trấn an, cũng đã phần nào nằm im hơn. Chỉ có điều mặt cứ nhăn lại vì mệt mỏi trong người. "Yoongi, đừng đi... đừng trốn tránh em nữa, đừng trốn nữa... đừng khiến em phải hụt hẫng nữa, em xin anh... Min Yoongi"Min Yoongi lẳng lặng nằm nghe cậu nói, thì mới nhớ lại những lần mình đi theo và quan sát cậu thì vô tình cậu nhìn thấy hắn rồi bằng một sự chớp mắt của cậu hắn liền biến mất.Trong những lần đó, hắn sợ mình vì phân tâm mà sẽ sơ xuất để cậu nhìn thấy, nhưng đúng thật là như vậy, hắn đã sơ xuất và để cậu nhìn thấy được, cho nên Park Jimin trong mơ mới muốn nói với hắn rằng đừng trốn tránh cậu nữa mà thay vào đó hãy đối mặt với cậu."Em không muốn động lòng với Jung Hoseok... em không muốn mình yêu ai ngoài anh nữa! Yoongi... đừng trốn tránh nữa... "Không muốn động lòng với Jung Hoseok, không phải là ghét gã đến mức cả một chút thiện cảm cũng không có mà là vì nếu cậu ở với gã thời gian lâu dài sợ lửa gần rơm thì lâu ngày cũng bén, Jung Hoseok tốt với cậu như vậy, dù có không thích nhưng cũng sẽ đến lúc chấp nhận gã.Nếu Min Yoongi trốn tránh không xuất hiện nữa, thì Park Jimin sẽ rất khó xử!. Min Yoongi lúc đó yêu cậu, chỉ muốn giữ cậu cho riêng mình. Nhiều lần Jung Hoseok xen vào gây khó dễ không ít những lần xích mích. Hơn nữa gã Jung không đội trời chung với hắn, thì không có lí do gì hắn phải chịu thua.Nhưng cho đến bây giờ hắn mới dần thấy ra, nếu Min Yoongi không thể chăm sóc và yêu thương Park Jimin hết quãng đời còn lại thì bên cạnh cậu luôn có Jung Hoseok đứng đó chờ đợi.
Thay hắn duy trì cuộc sống đầy đủ cho cậu.Dù nghĩ đến sẽ rất khó chịu. Nhưng Min Yoongi không thể làm gì hơn, vì nghĩ như vậy sẽ tốt cho cậu.Chẳng lẽ Min Yoongi thật sự quen với cách Park Jimin bên cạnh Jung Hoseok rồi sao?
Hay là vẫn còn miễn cưỡng, chỉ lẳng lặng khó chịu trong âm thầm?.Jimin im lặng không còn nói nữa. Được sự trấn an của Min Yoongi cậu mới được kiềm hãm bản thân mình. Cậu trong lòng hắn vẫn nằm im mà ngủ tiếp.
Min Yoongi xoa vào tóc cậu rồi ngửi nó một cách hưởng thụ. Hắn hôn lên trán cậu như bày tỏ sự yêu thương.
Đôi mắt cứ xa xăm đâu đó, giống như có vàn nghĩ ngợi lòng vòng trong tâm trí."Nếu như có một ngày Park Jimin em thật sự yêu Jung Hoseok, thì lúc đó tôi không biết mình nên cười hay nên rơi lệ?. Tôi chỉ cần nghĩ đến là đã thấy sợ thật rồi! Sợ một ngày cả hai chúng ta không còn chung nhịp đập nữa, mọi thứ sẽ thay đổi và ta lạnh lùng nhìn nhau. Tôi cũng sẽ không còn được ôm em như lúc bây giờ!"Nếu như những chuyện đó thật sự xảy ra, thì phải làm sao đây?Linh cảm và phán đoán về mọi chuyện của Min Yoongi thường rất linh nghiệm. Có thể nói giác quan của hắn rất nhạy nên có thể cảm tính được những chuyện sắp xảy ra.
Trong công việc không ít sẽ có những trường hợp như vậy.
Trong hoàn cảnh này cũng không ngoại lệ.Min Yoongi sợ thật rồi!.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co