Yoonmin Lua Bong
Hôm nay, Yoongi vẫn đi làm như thường lệ, còn Jimin vẫn bắt tuyến xe buýt số 13 đến trường. Ban đầu, Yoongi nhất quyết không đồng ý để cậu đi xe buýt. Ý nghĩ để Jimin chen chúc giữa đám đông xa lạ trên một chiếc xe chật ních khiến anh không khỏi bất an. Anh hiểu rất rõ thể trạng của Jimin — từ nhỏ đã mắc bệnh thiếu máu, cơ thể vốn yếu hơn người bình thường. Chỉ cần đứng quá lâu hay bị xô đẩy một chút cũng có thể khiến cậu mệt lả. Mà xe buýt vào giờ cao điểm thì chẳng khác gì một dòng người hỗn loạn. "Không được." Anh nói chắc nịch, không để Jimin có cơ hội phản bác. "Anh sẽ đưa em đi học, hoặc gọi tài xế riêng. Nhưng đi xe buýt thì không." Jimin mím môi, ánh mắt lộ rõ sự phản đối. "Nhưng em đâu phải trẻ con, em có thể tự đi mà." "Không liên quan." Yoongi nhíu mày, giọng không giấu nổi sự cứng rắn. "Anh không muốn em gặp rủi ro." Nhưng Jimin cũng chẳng dễ dàng từ bỏ. Cậu đã nài nỉ anh trong suốt một thời gian dài, mỗi ngày một chút, dùng đủ mọi lý lẽ để thuyết phục. "Em chỉ muốn sống như những người bình thường khác, Yoongi à. Cả ngày chỉ ở nhà, đi đâu cũng có người theo, em thấy tù túng lắm. Chỉ là một chuyến xe buýt thôi, em đã lớn rồi mà." Yoongi thở dài, nhìn gương mặt đầy kiên trì của Jimin. Anh biết cậu muốn có chút tự do, muốn trải nghiệm những điều mà người khác xem là bình thường nhưng lại xa lạ với mình. Nhưng lý trí của anh vẫn không ngừng gào thét rằng để Jimin đi xe buýt một mình là quá nguy hiểm. Mãi cho đến khi Taehyung — một người em của bạn anh — ngỏ ý sẽ đi cùng Jimin, Yoongi mới miễn cưỡng đồng ý. Taehyung là một chàng trai trưởng thành, suy nghĩ thấu đáo và cực kỳ cẩn thận. Quan trọng hơn, Yoongi tin tưởng cậu ấy. Nếu có Taehyung đi cùng, ít nhất anh cũng có thể yên tâm phần nào. "Được rồi." Anh rốt cuộc cũng nhân nhượng, nhưng vẫn không quên dặn dò. "Chỉ khi nào có Taehyung đi cùng. Nếu hôm nào em thấy mệt thì phải báo ngay cho anh. Không được cố, hiểu chưa?" Jimin gật đầu liên tục, ánh mắt sáng rỡ vì vui sướng. "Em biết rồi! Cảm ơn anh, Yoongi!" Nhìn Jimin cười tít mắt như vậy, Yoongi vừa thấy nhẹ lòng, vừa có chút bất đắc dĩ. Anh vẫn không thích ý tưởng này, nhưng nếu nó khiến Jimin hạnh phúc, có lẽ anh có thể chấp nhận được... chỉ cần cậu luôn an toàn.***Tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ ra chơi, sân trường vốn yên tĩnh bỗng chốc trở nên náo nhiệt. Học sinh từ các lớp ùa ra như bầy ong vỡ tổ, tiếng cười nói rộn ràng khắp nơi. Dưới tán cây bàng, nhóm bạn nữ chơi nhảy dây, sợi dây quay đều theo nhịp chân nhịp nhàng. Phía góc sân, các bạn nam chia đội đá cầu, quả cầu bay lên xuống theo từng cú đá khéo léo. Trên ghế đá, vài học sinh ngồi trò chuyện, trao đổi bài vở, tạo nên bức tranh sinh động của tuổi học trò.Trong lớp học, Jimin gục đầu trên bàn, cố gắng chợp mắt sau những giờ học căng thẳng. Tiếng ồn ào từ sân trường vọng vào, nhưng cậu vẫn chìm trong giấc ngủ ngắn ngủi. Bỗng, một bàn tay nhẹ nhàng lay vai cậu."Jimin, dậy đi! Xem cái này thú vị lắm!" – Giọng nói của Minho, một trong những học sinh nam cá biệt, vang lên.Jimin mở mắt, nhìn thấy Minho cùng vài bạn nam khác đứng quanh bàn mình, ánh mắt đầy hứng thú."Cái gì vậy?" – Jimin hỏi, giọng còn ngái ngủ."Xem đi rồi biết!" – Minho cười tinh quái, đưa điện thoại về phía Jimin.Jimin miễn cưỡng ngồi dậy, định bụng xem qua loa để họ không làm phiền mình nữa. Nhưng khi nhìn vào màn hình, mắt cậu mở to, tim đập nhanh hơn. Trên màn hình là một đoạn video ngắn với những hình ảnh giữa ba người đàn ông, nội dung không phù hợp với lứa tuổi của cậu."Minho, cậu lấy cái này ở đâu ra?" – Jimin thì thào, cảm giác bối rối và khó chịu."Thấy hay không? Tớ tìm được trên mạng đấy!" – Minho đáp, vẻ mặt tự hào.Jimin cảm thấy như có luồng điện chạy qua người, toàn thân ngứa ngáy, không biết phải phản ứng thế nào. Cậu nhanh chóng đứng dậy, trả lại điện thoại cho Minho."Đừng cho ai xem cái này nữa. Không tốt đâu." – Jimin nói, cố giữ giọng bình tĩnh."Ôi dào, cậu nhát gan quá! Chỉ là video vui thôi mà." – Minho cười lớn, nhưng cũng cất điện thoại đi. "Cậu cũng mười tám rồi còn gì. Hãy đi thếm thử hương vị của trái cấm đi haha."Jimin quay trở lại chỗ ngồi, lòng đầy mâu thuẫn. Cậu biết những nội dung như vậy không phù hợp và có thể gây ảnh hưởng xấu. Nhưng phản ứng của cơ thể và cảm xúc bên trong khiến cậu bối rối, không biết chia sẻ cùng ai. Giờ ra chơi tiếp tục trôi qua với những tiếng cười đùa ngoài sân, nhưng trong lòng Jimin, một cơn bão cảm xúc đang hình thành. Sau khi tan học, Jimin lặng lẽ bước trên con đường quen thuộc về nhà. Ánh nắng chiều nhạt dần, nhường chỗ cho bóng tối len lỏi khắp nơi. Tiếng xe cộ ồn ào xung quanh như mờ nhạt trong tâm trí cậu, khi những hình ảnh từ đoạn video ban sáng liên tục hiện lên trong đầu.Về đến nhà, Jimin nhanh chóng lên phòng, đóng cửa lại. Cậu ngồi xuống giường, tay ôm đầu, cố gắng xua tan những suy nghĩ rối bời."Mình đang làm gì thế này?" – Jimin tự hỏi, lòng ngổn ngang.Cậu nhớ lại cảm giác khi xem đoạn video đó: sự ngạc nhiên, bối rối, và cả... hứng thú. Những cảm xúc lẫn lộn khiến cậu không biết phải đối mặt thế nào."Tại sao mình lại phản ứng như vậy?" – Jimin thầm nghĩ, cảm thấy lo lắng về bản thân.Cậu đứng dậy, bước đến bàn học, mở sách vở ra với hy vọng tập trung vào bài tập sẽ giúp cậu quên đi những suy nghĩ kia. Nhưng từng con chữ như nhảy múa trước mắt, không thể nào tập trung được."Được rồi, đây... sẽ là lần cuối."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co