Truyen3h.Co

Yunjae Tuyen Tap 3

Nhà có Kim ba tuổi

Tác giả:

Edit: Hae JJ

Pairing: Yunjae, 2M=Kiss couple=Minchu

Bản edit chui, thỉnh không mang khỏi WordPress của Hae!

Xin đừng chuyển ver sang couple khác!!!

Fic ngắn, không có gì giới thiệu nhiều. Chỉ là một ông chủ Yunho giàu có, một ngày đi du lịch "nhặt" được con trai Jaejae 3t, mang về nhà nuôi. Cặp đôi Minchun là nhân viên cho Jung tổng, Chunchun rất manh thụ...

Part 1

◆◇◆ 1°

Lúc Park Yuchun nhận được điện thoại của Jung Yunho, còn cho là mình đang nằm mơ, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ mà Shim Changmin vứt tới mới kịp phản ứng lại.

"Honey, Yunho mới vừa nói cái gì thế?" Móc móc lỗ tai, Park Yuchun vẫn còn không tin.

"Hyung nói, kêu anh đi lo liệu hộ khẩu cho con của hyung ấy, càng nhanh càng tốt." Shim Changmin bình tĩnh mà thuật lại lời nói của Jung Yunho, sau đó đón lấy cơ thể Park Yuchun đang bay tới.

" Con của hyung sao? Kim Jaejoong sao?" Sau đó dùng lực kéo lấy cravat của Shim Changmin, Shim Changmin nhanh tay lẹ mắt ngăn cản người đang làm rộn, "Tôi cảm thấy anh vẫn là làm theo lời của hyung ấy nhanh lên một chút thì tốt hơn nha, bằng không anh thật sự bị điếc ah."

Park Yuchun cầm lấy cái chìa khóa xe, giật cánh cửa mà đi.

Ở sân bay, Shim Changmin đứng ở lối ra chờ đợi BOSS của mình.

Jung Yunho mặc trang phục thoải mái, ôm một bé con ba tuổi đi ra, hướng phía y gật đầu, Shim Changmin cảm thấy khắp người tràn ngập hoóc-môn phái nữ, được rồi, y thừa nhận BOSS của y đẹp trai đến ngây người, em bé trong lòng đáng yêu vô cùng.

" Trực tiếp về nhà." Jung Yunho vuốt vuốt tóc bé con trong lòng, nhẹ giọng nói với Shim Changmin.

Xe ổn định vào nhà lớn Jung gia, Park Yuchun rất có tư thái quản gia, làm dáng điệu ở cửa để nghênh đón, bề ngoài như viết: cung nghênh chủ tử hồi cung...

" Báo cáo BOSS, nhiệm vụ dặn dò của ngài đã hoàn thành, xin kiểm duyệt." Hai tay đưa lên sổ hộ khẩu, cúi đầu 90°. Jung Yunho nhìn Shim Changmin một cái, "Bà xã của cậu chưa uống thuốc sao?"

Shim Changmin cảm giác mình co giật một hồi, Park Yuchun đeo dính còn chưa đủ, làm sao Jung Yunho cũng chọc vào?

" Ba ba." Kim Jaejoong chớp chớp đôi mắt màu lam thật to gọi Jung Yunho, Jung Yunho ôm bé trực tiếp đi hướng sô pha, đem bé con ôm ngồi ở trên đùi.

Hai cái cẳng chân trắng nõn huơ huơ, ngón tay nhỏ ngậm trong miệng nhìn hai người đàn ông đang đi theo vào.

" Kim Jaejoong, con tôi, ba tuổi." Park Yuchun cảm thấy, đời này gã chưa thấy qua người nào ngắn gọn như vậy đi giới thiệu đứa con mình.

Sau đó, kỳ tích liền xảy ra như thế, "Jaejae, kêu chú nào." Jung Yunho rất ôn nhu nhẹ giọng nói với Jaejoong, mắt to tròn của Jaejoong đảo quanh nhìn Jung Yunho, lại nhìn Park Yuchun và Shim Changmin, tay nhỏ bé bắt lấy áo của Jung Yunho, không cam lòng, không muốn kêu một tiếng chú.

Tiếng nói mềm mại, còn mang theo chút ngữ điệu đáng thương, tựa như là bị bắt nạt vậy.

Jaejoong đứng lên, nằm bò trên vai Jung Yunho bộ dáng uể oải.

Jung Yunho vỗ vỗ cái mông vểnh nhỏ, ôm Kim Jaejoong lên lầu. Đem Jaejoong ôm vào trong ngực, bàn tay to khe khẽ xoa nhẹ sống lưng bé, nhìn vẻ mặt dễ thương khi ngủ của bé, Jung Yunho không tự giác nhớ tới ngày đó, tình cảnh khi bọn họ đem Jaejoong giao cho hắn.

Cha của Jaejoong là nam tước nước Pháp, mẹ là người Hàn Quốc, hai vợ chồng mang theo Jaejoong mới vừa tròn ba tuổi cùng đi leo núi. Ai dè, trời không hề gió mây, vậy mà đã xảy ra tuyết lở.

Bởi vì Jung Yunho là người Hàn Quốc, ở cùng đoàn du lịch nên trước đó có cùng mẹ Jaejoong có chút trao đổi, mà bé Jaejoong dường như cũng rất thích hắn, vài ngày tiếp xúc cũng thân thiết hơn nhiều.

Lúc xảy ra tuyết lở, bên tai tràn ngập tiếng khóc tiếng gọi chói tai, Jung Yunho bởi vì có việc mà xuống núi sớm cho nên may mắn thoát khỏi tai hoạ. Có lẽ là muốn quan tâm đồng hương một chút, hắn đi theo đội cứu hộ lên núi, mẹ Jaejoong đã chết. Cha của bé đem bé che chở trong ngực, bé con Jaejoong sớm đã quên khóc, chỉ biết là có ba ba bảo hộ bé.

Khi Jung Yunho tiếp nhận Jaejoong, thì nam tước cũng nhắm hai mắt lại.

Kim Jaejoong nhìn thấy cha mẹ bị bao kín lại, rốt cục khóc lên.

◆◇◆ 2°

Jaejoong xoay xoay cơ thể, hướng trong lòng Jung Yunho rúc rúc vào, động tác nho nhỏ kéo suy nghĩ của hắn. Giúp Jaejoong đắp kín chăn, Jung Yunho xuống lầu, dưới lầu còn có hai người chờ hắn mà.

" Ôi chao, Changchang ah, BOSS thật không hỗ là BOSS, ra ngoài nghỉ ngơi một cái, trèo một ngọn núi, còn có thể trèo ra con trai mang về." Park Yuchun chân bắt chéo vẻ mặt thảnh thơi nói.

" Park Yuchun, cậu có tin tôi cho cậu đi Amazon kiếm con trai hay không?"

Park Yuchun lập tức đứng lên: "Hả, đó là em nói đùa thôi."

Jung Yunho đem tất cả sự việc vắn tắt mà nói một chút, Shim Changmin gật gật đầu, có chút đồng cảm với Jaejoong, nhỏ như vậy thì mất đi cha mẹ, có lẽ trời cũng an bài, để bé gặp Jung Yunho.

"Hai đứa giúp hyung đi mua một ít đồ chơi trẻ em." Trên mặt Jung Yunho không có một chút biểu tình, Park Yuchun lập tức lộ ra một bộ tôi chính là mệnh khổ, còn thảm thương mà nhìn Jung Yunho, Jung Yunho ngay cả một cái ánh mắt cũng không vứt cho gã. Sau đó, Shim Changmin chỉ ra cho gã thấy sở dĩ không thành công, điểm mấu chốt là gã không có đôi mắt màu lam thật to của Kim Jaejoong, không có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mịn màng của Kim Jaejoong, không có cái miệng nhỏ nhắn đỏ au như của Kim Jaejoong, khái quát một câu, gã không phải Kim Jaejoong.

Park Yuchun nhận mệnh cùng Shim Changmin, cùng đi mua đồ chơi trẻ em, Jung Yunho lại đi lên lầu nhìn Kim Jaejoong.

Bé con kia ngủ rất ngon, có lẽ là cảm giác được bàn tay to quen thuộc của mình, còn chẹp chẹp cái miệng nhỏ nhắn hướng trên bàn tay to cọ cọ, nước miếng giọt giọt chảy xuống, khuôn mặt lạnh lùng của Jung Yunho bị xé rách, tràn đầy bất đắc dĩ cùng cưng chìu.

Trước khi gặp được Kim Jaejoong, hắn cho rằng cả đời này sẽ cô độc sống quãng đời còn lại, không nghĩ tới, ông trời lại ban cho hắn một bảo bối.

Thời gian ngủ của con nít thường ngắn, lại ngủ nhiều lần, lúc này đây, Kim Jaejoong ngay tại ánh mắt nhìn chăm chú của ba ba mà thức dậy.

Liếm liếm khóe miệng còn chảy nước miếng, tóc bù xù nhếch lên, vẻ mặt mơ mơ màng màng mà ngồi dậy đâm vào trong lòng Jung Yunho.

"Ba ba." tiếng gọi cực kỳ dễ thương, tay nhỏ bé ú ú xoa xoa con mắt, cái quần bởi vì đi ngủ lăn trở mà bị xoắn lên, lộ ra bắp chân nõn nà.

" Jaejae đói bụng." Bậm môi, xoay xoay cái mông nhỏ.

" Ừ, chú Yuchun sẽ mua đồ ăn về." Jung Yunho ôm lấy bé, đem cái quần nhăn nhúm cởi ra, Jaejoong thấy vâyh, hai tay cũng duỗi lên, ý bảo áo cũng muốn cởi.

Lấy quần áo sạch sẽ giúp bé mặc vào, "Jaejae muốn ăn bánh pudding."

" Ừ, ba để chú Yuchun mua." Mặc vào cái quần nhỏ

"Jaejae muốn ăn bánh ngọt."

" Ừ, ba kêu chú Yuchun mua." Mang vớ nhỏ vào

"Jaejae muốn ăn ba ba."

" Ừ, ba để... Jaejae, con nói cái gì?" Mang vào đôi giày bé tẹo, sau đó đem Jaejoong ôm lấy đi xuống lầu.

" Jaejae muốn ăn ba ba." Jaejoong lại lặp lại một lần, sau đó vô cùng chăm chú nhìn Jung Yunho.

Hôn hôn gò má của bé, "Sau này sẽ cho Jaejae ăn." ╮(╯▽╰)╭

Jaejoong không hiểu vì sao không thể ăn ba ba lúc này, chỉ có điều ở cuộc sống sau này, bé cũng sâu sắc cảm thụ được mùi vị của ba ba.

"BOSS, chúng tôi đã về rồi." Park Yuchun xách bao lớn bao nhỏ nghiêng ngả lảo đảo mà đi tới, phía sau Shim Changmin theo vào, sau đó đóng cửa lại.

Jung Yunho vừa lòng nhìn đồ chơi trẻ em đủ loại kiểu dáng, những đồ chơi này thích hợp với các bé 3 tuổi đến 7 tuổi. Hắn tuyệt không hy vọng Jaejoong học tập quá sớm, hắn khinh thường những cách thức giáo dục sớm ấy.

" Jaejae, em xem, anh Yuchun tặng xe ô tô cho em nha." Park Yuchun chỉ vào một chiếc xe của con nít màu đỏ.

"Em phải nói ba ba của em, để ba cũng đưa anh một chiếc a." Gã muốn chiếc Lamborghini kia đã lâu rồi.

◆◇◆ 3°

Shim Changmin tự mình chạy tới phòng bếp tìm đồ ăn rồi, Kim Jaejoong tò mò nhìn chiếc xe đồ chơi kia, thấy Jaejoong không nói lời nào, Park Yuchun ôm lấy Jaejoong liền hướng trên xe để lên.

Hai mắt thật to phát sáng mà nhìn Jung Yunho, Jung Yunho đi tới sô pha ngồi xuống, đối với Jaejoong gật đầu, "Giờ, anh Yuchun dạy em nha, giẫm xuống là có thể mở, buông ra sẽ dừng, đã hiểu chưa nào?"

"Dạ." Nhu thuận mà gật gật đầu, sau đó chân nhỏ giẫm một cú, xe mở lên, "Nga ~ ba ba... Ba ba..." Jaejoong hưng phấn mà kêu lên, tay cũng buông lỏng ra hướng hai bên.

"Oái ~" Park Yuchun hét thảm một tiếng ngồi trên mặt đất, gã đây là tạo nghiệt gì hả, Shim Changmin trong phòng bếp nghe tiếng mà đến, đem Park Yuchun ôm đến trên ghế sa lon.

Người khởi xướng đã được Jung Yunho ôm ra khỏi xe ô tô nhỏ, tựa hồ là biết mình làm cho Park Yuchun đau đớn, Kim Jaejoong nắm ngón tay Jung Yunho sợ sệt mà nhìn hắn.

Jaejoong nhìn khuôn mặt Jung Yunho càng ngày càng gần, mãi đến trên trán truyền đến độ ấm dịu dàng, "Park Yuchun, mau đem biểu tình như ăn shit của cậu đá bay đi." Lạnh lùng mà quăng ra một câu.

Một khắc kia Park Yuchun thiếu chút nữa hộc máu, nhào vào trong lòng Shim Changmin, "Hu hu, Minmin a, em xem hắn em xem hắn kìa, hu hu..."

" Dừng lại, hyung ấy xem anh như người chết mà." Bả vai run rẩy, giả vờ khóc, "Ăn shit, trời ơi trời, từ này sẽ từ trong miệng Jung Yunho nói ra ư."

"Anh nếu không câm miệng, thì thật muốn làm người chết nha." Shim Changmin nhìn Jung Yunho đem Kim Jaejoong ôm trong lòng dỗ dành, nhìn thấy vợ mình phải nhắc một câu.

" Park Yuchun, tiền mua đồ dường như là xài tiền của tôi mà?" Đem Jaejoong đặt lên đùi, bé con còn cầm lấy góc áo mình, bộ dáng làm cho người ta thương yêu mà, Jung Yunho hai tay ôm ngực, nhìn về phía Park Yuchun.

" Hì hì, em đây không phải là mượn hoa kính phật sao." Park Yuchun vặn cổ tay, sau đó đẩy đẩy Shim Changmin.

" Yunho hyung, ngày mai phải đi làm, Jaejoong làm sao bây giờ?" Shim Changmin tiếp lời hỏi, Jaejoong cũng nhìn về phía Jung Yunho.

" Cùng đi thôi." Ba chữ vô cùng đơn giản, đặt cuộc sống sau này của 2M thành vú em, cũng làm cho mọi người mở mang kiến thức Jung Yunho cưng chìu Kim Jaejoong đến loại tình trạng nào.

Mỗi buổi tối, Jung Yunho tắm rửa cho Kim Jaejoong, trước mặt Jung Yunho, Kim Jaejoong luôn an phận, nhưng mà chỉ cần Jung Yunho vắng mặt thì..

Trong nhà Jung Yunho không có bảo mẫu hay quản gia, cho dù là tổng tài công ty lớn, cũng là một người đơn độc. Tính cách lạnh lùng khiến rất nhiều thiên kim ngần ngại, muốn nói Kim Jaejoong xuất hiện vừa vặn bổ khuyết một mảnh vắng vẻ trong nội tâm của hắn cũng không quá đáng.

Kim Jaejoong nề nếp ngồi ở bên trong bồn tắm, để Jung Yunho quét bọt xà phòng lên người, ngửa đầu nhỏ nhìn vẻ mặt chăm chú của Jung Yunho," Ba ba không tắm sao?" Tay nhỏ bé đã ở trên người mình sờ loạn.

"Con tắm rồi ba mới tắm." Mở nước ấm ra, chuẩn bị rửa sạch xà phòng tắm cho bé, "Jaejae ngủ cùng ba ba?" Nghĩ đến cảnh trước đây ba ba và mẹ luôn luôn đem mình ôm ở chính giữa đi ngủ, Kim Jaejoong cũng rất thương tâm, bé rất nhỏ, thế nhưng cũng biết ba mẹ rời khỏi bé rồi.

Bé hiện tại chỉ có người thân duy nhất, chính là người đàn ông trước mắt. Không có huyết thống gì, nhưng quan hệ rất thân thiết.

" Ừ." Lấy khăn tắm qua ôm lấy thân thể nho nhỏ, Jaejoong ngồi ở trên giường, mân mê cái miệng nhỏ nhắn, "Hôn nhẹ."

Jung Yunho khe khẽ hôn hôn má của bé, "Miệng miệng nữa." Kim Jaejoong không bỏ qua, nhìn bé vài giây, Jung Yunho nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, ở trên cái miệng nhỏ nhắn ấn nụ hôn lên môi, Kim Jaejoong nhếch môi, cười đến đặc biệt vui vẻ.

End part 1

Part 2

◆◇◆ 4°

Từ phòng tắm đi ra, Jung Yunho thấy Kim Jaejoong đã nằm xuống, cho rằng đã ngủ rồi, ai ngờ mới vừa đi tới bên giường, thì thấy đôi mắt to tròn xoe đang nhìn mình, xốc chăn lên nằm xuống, Kim Jaejoong tự động mà rúc vào trong ngực của hắn, cọ cọ một cái tìm vị trí thoải mái nhắm mắt lại.

Jung Yunho dựa vào đáy lòng chân thật nhất đối với Kim Jaejoong thật tốt, có loại cảm giác không rõ hiện hữu, Kim Jaejoong đáng yêu và lanh lợi quả là có thể cảm động tim của hắn, đây là người khác không thể làm.

Park Yuchun thẳng tiến cửa chính công ty, đã cảm thấy hôm nay không khí đặc biệt khác biệt. Rất nhiều công nhân viên đều thì thầm nói nhỏ, còn thường thường nhìn một chỗ nào đó.

Kim Jaejoong mặc quần yếm, đang cuồng loạn theo sát cái chân của thư ký của Jung Yunho, thấy Park Yuchun giống như thấy được niềm vui, cô ôm lấy Kim Jaejoong đem bé nhét vào trong lòng Park Yuchun, "BOSS nói giao cho anh đó." Sau đó cũng không quay đầu lại mà đi rồi.

Thực ra cô thư ký là rất thích Kim Jaejoong, nhưng mà lực phá hoại siêu cường của bé, làm cho cô không thể nào chịu nổi.

Sáng sớm tới công ty, thì thấy trên bàn làm việc của BOSS có một bé trai ngồi lên, vừa kinh ngạc tán thán BOSS sẽ để trẻ con ngồi ở trên bàn làm việc sao, vừa tò mò đứa bé này con nhà ai vậy, ai cũng biết BOSS nhà mình là chưa kết hôn à, ngay cả một xíu scandal cũng không có.

" Park Yuchun đâu?" Jung Yunho đầu cũng không có nâng lên, tiếp tục xử lý tài liệu trên tay mình. Kim Jaejoong đang chuyên tâm mà dùng giấy xếp máy bay, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi vểnh lên, khiến cô thư ký nhìn đến thất thần.

"Linda." Tiếng nói không giận mà uy làm cho cô hoàn hồn, "Trợ lý Park còn chưa tới công ty."

"Cô mang Jaejoong ra ngoài chơi một hồi, tôi phải mở cuộc họp qua mạng." Đem Jaejoong ôm xuống bàn, vỗ vỗ đầu của bé, "Ngoan ngoãn nha."

Kim Jaejoong ngọt ngào cười, "dạ" thấy nụ cười như vậy, Linda cảm thấy Jaejoong hẳn là phải thật nhu thuận.

Ai ngờ.

" Jaejae, thấy một chồng tài liệu để ở chỗ này của chị gái không?" Linda hỏi, Jaejoong chớp chớp mắt to ngờ vực mà nhìn nhìn cô, sau đó cúi đầu, nhìn giấy bị vò thành một nùi trong tay bé, Linda lập tức rõ ràng, "Quên đi, chị lại đi đánh một phần thôi."

" Chị ơi, Jaejae cũng muốn chơi." Thấy Linda đang cầm một con thú cưng bằng điện tử, Jaejoong vểnh cái mông nhỏ ghé vào nhìn món đồ chơi rất thú vị trên tay cô, "Chị dạy em nha." đem Jaejoong ôm đến trên đùi, tay Linda bắt đầu dạy bé thao tác.

Jung Yunho kêu Linda để hỏi tình hình Jaejoong, một lúc sau thì cô thấy thú cưng bằng điện của mình chỏng chơ trên bàn, lại không thấy Jaejoong. Cầm lấy thú cưng mà nhìn, "con" của mình nuôi được ba tháng bị toi đời rồi.

Nhưng mà trước hết khoan để ý tới việc này, tìm được Jaejoong quan trọng hơn.

Chạy lên chạy xuống cũng không thấy bóng dáng đáng yêu ấy, làm cô chuẩn bị tốt tâm tình chờ chết, đi đến phòng tổng tài, không phải Kim Jaejoong trong lòng tổng tài cười đến vẻ mặt ngọt ngào thì là ai.

Tức khắc toàn thân vô lực mà ngồi trên mặt đất, được cứu rồi.

"Linda, cô tới đúng lúc, Jaejoong đói bụng, cô đến tiệm bánh ngọt mua bánh bông lan, rồi đi đun nóng chút sữa tươi." Jung Yunho dường như không có thấy thư ký tê liệt co quắp, tự mình chơi cùng Jaejoong, Jaejoong vui vẻ cười khanh khách không ngừng.

Thật vất vả mua được bánh ngọt, lại bị sai mang Jaejoong đi toilet, đi theo phía sau Jaejoong, cũng không thấy rõ hình trên cửa, kết quả đi vào, chứng kiến một đám đồng nghiệp nam đỏ mặt che đũng quần mình, Linda có loại xúc động muốn khóc. Cô vẫn là khuê nữ à, như thế nào bây giờ chuyện gì cũng đụng phải.

Jaejoong đong đưa hai chân ngồi ở trên đùi Jung Yunho, một tay cầm lấy bánh ngọt, ăn đầy miệng, sau đó ngẩng đầu lên để Jung Yunho lau vụn bánh.

Mà Jung Yunho cũng làm như vậy rồi, xong xuôi còn hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn vểnh vểnh hồng hồng kia. Linda cảm giác mình vẫn là sắp đến ngày tận thế rồi.

◆◇◆ 5°

Park Yuchun tiếp nhận Kim Jaejoong rõ ràng rất vui vẻ, đã muốn thấy Kim Jaejoong một ngày rồi.

"Chú Yuchun." Ngọng nga ngọng nghịu kêu một tiếng.

"Vì sao mì sợi lại mọc trên đầu chú vậy?" Vẻ mặt ngờ vực mà nhìn tóc Park Yuchun, sau đó tay nhỏ bé túm một nhúm tóc.

" Oái ~ Changmin ~"

Shim Changmin tiếp nhận Kim Jaejoong, ai ngờ bé cũng không buông tay.

"Mì sợi màu đen nga~" Còn cảm thấy rất lạ mà cảm thán một tiếng.

"Jaejae, thả tay ra." Park Yuchun cầm tay mủm mỉm nho nhỏ, cứu nguy đầu tóc của mình.

" Để cho Yunho hyung hẳn là không có chuyện gì đi." Changmin ôm Kim Jaejoong hướng phòng tổng tài đi đến, "Làm sao vậy?" Jung Yunho đứng ở trước cửa sổ sát đất xoay người hỏi.

"Hyung, hãy để cho Jaejae ở đây bên cạnh anh đi."

Kim Jaejoong rất phối hợp đối với Jung Yunho đưa tay đòi ôm, Jung Yunho cau mày, tựa hồ suy nghĩ cái gì. Tiếp nhận Kim Jaejoong, đối với Shim Changmin nói, "Ừ, cậu cùng Yuchun đem việc còn lại để ý một chút đi."

"Ới... Vậy BOSS hyung...." Park Yuchun tiến vào thấy Jung Yunho đang muốn đi ra ngoài.

"Em nói xem?" Vẻ mặt Kim Jaejoong vui vẻ cười trộm cũng không quay đầu lại mà đi rồi.

Shim Changmin như có điều suy nghĩ mà nhìn hướng hai người biến mất, chẳng lẽ nói hôm nay hết thảy mọi chuyện Kim Jaejoong làm cũng là vì cho Jung Yunho đừng cho người ta chơi cùng bé, mà là muốn Jung Yunho cùng bé thôi?

Đứa bé ba tuổi có thể nghĩ nhiều như vậy sao? Hay là y nhìn lầm rồi, vừa rồi nụ cười kia của Kim Jaejoong, còn có trong cặp mắt to kia hiện lên tia sáng giảo hoạt.

Đem Kim Jaejoong phóng tới chỗ ngồi bên cạnh ghế lái, mang dây an toàn, vỗ vỗ đầu nhỏ, "Thoả mãn rồi sao?" Vẻ mặt cưng chìu, Kim Jaejoong dường như nhận định giờ phút này Jung Yunho phải chăng tức giận rồi, thử thăm dò có hay không, gọi một tiếng ba ba.

" Lần sau không cho phép gây sự biết không?" Xoa bóp hai má trắng nõn, khóe miệng Jung Yunho cong lên một nụ cười.

"Jaejae thật biết điều." Jaejoong ủy khuất bĩu môi, trừng trừng cẳng chân.

" Đó là ở trước mặt ba đi." Đâm thủng lời nói dối nho nhỏ, Jung Yunho không nhanh không chậm mà nói.

" Hừ." Cau cau cái mũi nhỏ, Kim Jaejoong xoay đầu ra cửa sổ, Jung Yunho phát ra tiếng cười trầm thấp, đem Kim Jaejoong ôm đến trên đùi, "Ôi?" Sửng sốt với chỗ ngồi của mình đột nhiên biến hóa, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ngốc ngốc nhìn Jung Yunho.

" Jaejae của chúng ta không phải chính là muốn như vậy sao?" Jung Yunho khởi động xe, Kim Jaejoong đem tay đặt lên tay hắn, "Jaejae muốn cùng ba ba cùng một chỗ."

Jung Yunho không nói gì, nhéo nhéo tay nhỏ bé của bé.

Hiện tại đi ra ngoài chơi có chút trễ, Jung Yunho đem xe chạy đến một nhà hàng thường đi, ôm Jaejoong chậm rãi đi vào.

" Jaejae không muốn ăn đậu đậu." Đầu xoay qua, cự tuyệt Jung Yunho đang đút đậu nành cho bé.

"Jaejae ngoan, chúng ta chỉ ăn một ngụm thôi." Jung Yunho vỗ vỗ tay nhỏ bé của Kim Jaejoong, ôn nhu mà nói.

" Không cần nha, ba ba không cần cho Jaejae ăn đậu đậu." Dùng sức lắc đầu, còn đem đầu vùi vào trong lòng Jung Yunho, buông cái thìa ra, "Được được được, chúng ta không ăn, đổi cái khác."

" Jaejae muốn ăn hạt ngô, hạt ngô." Tinh thần tỉnh táo, chỉ vào hạt ngô vàng tươi.

"Nào, há miệng nào." " Ăn từ từ."

" Ba ba cũng ăn đi." Jaejoong không nghe theo mà nói.

"Jaejae ăn xong, ba ba sẽ ăn." Jung Yunho lại đưa một thìa qua.

"Không muốn, ba ba ăn đi." Mất hứng mà tránh đi cái thìa, Jung Yunho bất đắc dĩ mà đem hạt ngô ăn lấy.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia trước mặt mình cười đến ngọt ngào, đối với cái miệng nhỏ nhắn hôn hôn. Kim Jaejoong thẹn thùng mà nhào vào trong lòng Jung Yunho xoay a xoay.

"Ngồi yên nào, Jaejae." Đem bé con lộn xộn ôm lấy, Jung Yunho lại thay đổi một món khác mà đưa đến.

◆◇◆ 6°

Ăn uống no đủ , hai người về nhà.

Kim Jaejoong sinh lực dường như còn không có dùng hết, bé con thông thường tuổi này không phải đều buồn ngủ sao?

" Ba ba, ngày mai mang xe nhỏ đi được không?" Ôm lấy bắp đùi Yunho, Jaejoong làm nũng lên.

"Ừ." Lật một trang báo.

"Ba ba, ôm Jaejae một cái." Kéo kéo ống quần.

Jung Yunho để báo xuống, đem bé con vòng vào trong ngực, nhìn chữ viết không biết một chút nào, Kim Jaejoong lại không vui rồi, "Ba ba, tắm rửa thôi." Để báo xuống, phải đi xả nước ấm rồi.

" Cùng nhau nha." Thấy Yunho đứng ở một bên, cơ thể nhỏ bé trần trụi liền nghĩ muốn kéo Jung Yunho, mắt thấy cơ thể nhỏ trượt tới trượt lui bên cạnh bồn tắm lớn, Jung Yunho vội vàng bước lên phía trước, "Cẩn thận nào."

Cởi quần áo, ngồi vào trong bồn tắm, Jaejoong vui rạo rực mà ngồi ở trên người Jung Yunho.

"Jaejae tắm rửa cho ba ba." Sau đó cầm lấy khăn tắm liền hướng ngực Jung Yunho lau chùi, Jung Yunho tay vịn vòng eo nho nhỏ của Jaejoong, đề phòng bé nghiêng đổ về sau, vừa còn phải cố chặn đôi tay nhỏ bé không an phận không nên sờ loạn kia.

" Quả quả." Chỉ vào hai điểm trước ngực Jung Yunho, giống như rất mới lạ mà sờ lên, một cỗ dòng điện quái lạ lủi lên cơ thể, Jung Yunho ngẩn ra, "Jaejae."

"Dạ?" Đơn giản dùng tới hai tay, càng sờ càng cứng rắn, khiến Jaejoong ngạc nhiên mừng rỡ mà kêu lên, "Ba ba, quả quả thật kỳ quái mà."

Jung Yunho cầm tay nhỏ bé của bé con, "Không nên sờ soạng."

" Thế nhưng của Jaejae thật là rất mềm nga." Vùng giãy khỏi tay Jung Yunho, sờ sờ lồng ngực của mình.

Jung Yunho chuyển dời hai mắt của mình, không biết vì sao cho dù là một cơ thể bé con ba tuổi đã vậy còn quá hấp dẫn bản thân mình.

Qua loa giúp Jaejoong tắm giặt sạch sẽ, dùng khăn lông bọc hai người hướng phòng ngủ đi đến.

Jung Yunho mặc quần áo, chợt nghe đến Jaejoong ở trên giường đang ca hát.

" Voi ~ voi ~ lỗ mũi của cưng vì sao dài như vậy ~" Thân dưới lắc lư, tay nhỏ bé nâng Jaejoong "bé" đong đưa qua lại, Jung Yunho cả người đổ mồ hôi lạnh, "Jaejae." [Sặc máu mũi ah~]

" Ba ba, ba xem, cái mũi voi này." Tiếp đó bé chỉ vào Jaejoong "bé", hết sức hồn nhiên mà nháy mắt mấy cái. Jung Yunho dùng tốc độ kinh người giúp Kim Jaejoong mặc quần áo tử tế, "Bảo bối Jaejae, nói cho ba ba, con làm sao học được cái này?"

Cái mông nhỏ của Kim Jaejoong chổng một cái, sau đó đem cái quần kéo xuống, đối mặt với Jung Yunho, Jung Yunho cảm thấy khí huyết tăng lên quá nhanh, cũng sắp phải phun ra rồi, đem Jaejoong ôm vào trong lòng kéo cái quần cho ngay ngắn, sau đó khóa lại hành động của bé.

Hết sức nghiêm túc nói: "Ở đâu học được?"

" Trên truyền hình nha, tiểu Tân cuối cùng là như thế này mà." Dụi dụi mắt, thấy Jung Yunho ôm lấy mình, có chút mệt nhọc mà cọ cọ, ngáp một cái, "Buồn ngủ quá hà." Sau đó cơ thể bé rúc vào, liền thư thái mà ngủ.

Jung Yunho thở dài, tiểu Tân là ai? Tắt đèn, ôm lấy cơ thể nho nhỏ đã ngủ yên.

Người ta vẫn nói có ba ba ôm trong lòng, hiển nhiên ngủ vô cùng ngon.

Jung Yunho còn không có tỉnh ngủ, Kim Jaejoong liền không an phận chui bậy, khi Jung Yunho tỉnh lại, Kim Jaejoong đang đem áo của hắn vén lên cao, bao lại cái đầu nho nhỏ của bé, chừa ra có cái mông nhỏ như con cá chạch mà uốn éo vặn vẹo.

Đứa nhỏ này có phải càng ngày càng nghịch ngợm hay không? "Jaejae?" Thử kêu bé con không biết đang làm gì một tiếng.

" Ba ba." Ghé vào trên cơ bụng rắn chắc của Yunho, cũng không im lìm, ngoan ngoãn trả lời.

"Con đang làm gì đó?"

" Jaejae là kangaroo, ở trong bụng ba ba ngủ một giấc." Vẫn là nhu thuận mà trả lời. Jung Yunho đem bé con ôm ra, dùng chăn bao lấy, vuốt vuốt mái tóc lộn xộn, hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì thiếu khí mà hồng lên.

" Bảo bối, việc này cũng là học tiểu Tân kia sao?"

" Không phải." Cái miệng nhỏ nhắn dẩu dẩu mà cong lên liền hướng trên môi Jung Yunho hôn, khiến Jung Yunho muốn tiếp tục hỏi cũng không được.

End Part 2

Part 3

◆◇◆ 7°

Park Yuchun và Shim Changmin đi vào cao ốc công ty, liền thấy một bóng dáng màu đỏ, hắn quay đầu nhìn Shim Changmin một chút, "Anh không nhìn lầm, là chiếc ô tô nhỏ kia."

"Oa oa, Jung Yunho vậy mà cho phép Jaejoong đem nơi này làm nhà thiếu nhi." Park Yuchun có chút kích động mà bóp Shim Changmin, "Lấy trình độ hyung ấy cưng chìu Jaejoong mà xem, chẳng có gì lạ cả." Bình tĩnh đem tay rút ra, hướng thang máy đi đến.

" Chú Yuchun." Kim Jaejoong ngọt ngào kêu một tiếng, mở xe ô tô nhỏ màu đỏ ra hướng chỗ Park Yuchun đứng mà chạy đến, gã biết vì sao Shim Changmin không ngừng hướng thang máy mà đi rồi, gã dường như lại nghĩ tới lúc ấy bị ô tô nhỏ đụng qua một lần ở Jung gia.

" Ôi chao, Jaejae đáng yêu của chúng ta, thật khí phách a." Tránh thoát xe nhỏ đang lao tới, đem bé con ôm ra, đi theo Shim Changmin đi vào thang máy.

" Làm sao một mình ở dưới này?"

"Chị Linda cũng ở đây mà." Ngậm ngón tay nhỏ bé, được rồi, hai người bọn họ không có thấy bóng dáng ai oán của Linda, có lẽ giờ phút này cô lại lần nữa sống lại rồi.

Đi vào phòng làm việc của tổng tài, Kim Jaejoong liền đối với Jung Yunho kêu ba ba, chân Jung Yunho đẩy ra, ghế dựa trượt ra sau, sau đó Jaejoong xẹt một cái bò đến trên đùi hắn, cánh tay ngắn ngủn quấn quít lấy cổ của hắn muốn hôn hôn, Jung Yunho nâng cơ thể bé lên cũng không tránh đi.

" Ôi chao, em nói này Jung tổng, hyung đây là dưỡng con trai hay là nuôi người vợ chứ?" Park Yuchun cười đến vẻ mặt méo mó mà ngả lên trên ghế sa lon, ám muội mà nhìn hai cha con kia.

" Hôn nhẹ thôi." Jung Yunho còn chưa nói, Kim Jaejoong liền đưa miệng đến, đối với miệng của Jung Yunho chính là dồn sức hôn một hồi, đem Jung Yunho hôn đến cái miệng hắn dính đầy nước miếng của bé.

" Chà chà chà, rất kịch liệt a." Park Yuchun còn đang thêm mắm thêm muối.

" Park Yuchun? Ai là tiểu Tân?" Nào ngờ, Kim Jaejoong an phận mà ghé vào trên vai Jung Yunho, dùng ánh mắt hết sức ngây thơ nhìn Park Yuchun, khiến đầu óc Park Yuchun suy nghĩ một chút, giống như trưng cầu ý kiến mà nhìn về phía Shim Changmin.

" Bút sáp mầu tiểu Tân." Liếc trắng mắt người yêu của mình, nghĩ Kim Jaejoong khẳng định lại làm chuyện tình kinh hãi thế tục gì rồi.

"Hơ... Cái đó..." Park Yuchun bắt đầu nghĩ phải nói như thế nào

" Nói." Đem Kim Jaejoong ôm cho ngay ngắn lại, mắt phượng bắn thẳng đến chỗ Park Yuchun.

" Ah... Cái đó... Việc ấy là một bộ phim hoạt hình." Park Yuchun đứng lên, chậm rãi dịch chuyển đến bên người Shim Changmin, ánh mắt Jung Yunho đi theo gã mà chuyển, "Kỹ càng tỉ mỉ chút."

" Bút sáp màu tiểu Tân vừa tròn 5 tuổi học lớp Lá Hai hướng đến chị gái xinh đẹp lớp Hoa Hướng Dương cùng nhà trẻ trước mặt mọi người cởi sạch quần áo hát bài hát con voi..."

"Stop." Jung Yunho cắt ngang lời gã, "Cậu cho bé xem sao?"

Park Yuchun còn không có lấy đủ hơi, lại bị hỏi đến chỗ ngặt, ở phía sau lưng Shim Changmin túm lấy thắt lưng y, Shim Changmin sắc mặt không thay đổi, nói: "Lần trước mang Jaejoong đi chơi nhà đồ chơi có chiếu cái này." Giọng nói kia nghiêm túc chân thành khiến Park Yuchun đều có chút tin tưởng.

Jung Yunho cúi đầu nhìn Jaejoong đang cùng cravat của mình quấn lại quấn, lại nhìn hai người một chút: "Lần sau không được lấy lý lẽ này nữa."

Park Yuchun cả người bám vào trên người Shim Changmin đi ra phòng làm việc, "Oa oa, cứu một mạng anh trở về rồi."

Shim Changmin vòng thắt lưng của gã, y nếu nói cho Jung Yunho là Park Yuchun trang nghiêm túc mà mở cho Jaejoong xem sẽ ra sao đây?

Chỉ chốc lát sau, liền thấy Jung Yunho ôm Kim Jaejoong đi ra.

" Ba ba, Jaejoong muốn ăn bánh pudding, pudding, pudding." Chu cái miệng nhỏ nói không ngừng, tuy rằng Jaejoong đã ba tuổi, thế nhưng Jung Yunho vẫn cứ thích ôm bé, ai kêu hắn cao quá làm gì, muốn dắt tay Jaejoong cũng làm bé tốn sức lắm mới nắm được mà.

" Ừ." Vừa đúng giờ trà chiều, Jung Yunho muốn đích thân mang bé đi ăn, Park Yuchun dường như không nhớ chuyện vừa rồi, lôi kéo Shim Changmin cùng đi theo.

Ngồi ở đối diện hai cha con kia, gã càng xem càng lạnh run, hai người cha một miếng con một miếng cùng ăn, thường thường còn hôn cái miệng nhỏ nhắn v.v.., oa oa, Jung Yunho vậy mà đi "luyến đồng".

◆◇◆ 8°

"Park Yuchun, nhìn đủ rồi, nhớ trả tiền." Tiếp đó ôm Kim Jaejoong cũng không quay đầu lại mà đi, lưu lại Park Yuchun ngậm một miệng bánh pudding nhả ra cũng không xong, nuốt cũng không được. Shim Changmin bất đắc dĩ mà lắc đầu, đẩy đẩy gã.

"Hyung ấy thực sự vẫn là Jung Yunho sao." Một lúc lâu, mới nói ra một câu.

Giai đoạn trưởng thành bao giờ cũng nhanh chóng, dù là Kim Jaejoong cũng không ngoại lệ.

Trong phòng làm việc lớn như thế của tổng tài, thiếu niên tuấn tú ghé vào trên lưng Jung Yunho, ngón tay mảnh khảnh vòng lên cổ của hắn, ngọt ngào say ngủ.

" Ôi ôi, Jaejoong của chúng ta vẫn còn ba tuổi mà." Thấy tình cảnh này Park Yuchun luôn luôn sẽ nghĩ tới tình cảnh mười mấy năm trước, Kim Jaejoong không phụ sự mong đợi của mọi người mà lớn lên, càng ngày càng xinh đẹp, duy nhất không thay đổi chính là tính tình kia, cũng chỉ có ở trước mặt Jung Yunho thì mới có thể ngoan ngoãn.

Chính xác ra, Kim Jaejoong càng lớn càng dính Jung Yunho, mà Jung Yunho cũng vui vẻ được ôm mỹ nhân, cuối cùng Park Yuchun nói một câu, thì ra nuôi nhiều năm như vậy mới thật làm tình nhân.

Jung Yunho cũng không phủ nhận, hoàn toàn như trước đây nuông chiều Kim Jaejoong. Cũng khiến cho tính cách Kim Jaejoong càng đáng yêu hơn, thích làm nũng, thích phá phách.

Lần trước còn bị Jung Yunho bắt được cậu đang cùng con nuôi của 2M là Kim Junsu xem phim sex, Kim Jaejoong cười đến mức ngọt ngào mà làm ổ trong lòng Jung Yunho, vừa hôn bên mép Jung Yunho vừa nói: "Jaejoong vẫn muốn cùng ba ba làm chuyện như vậy."

Sau khi nghe câu nói hư hỏng kia, Park Yuchun không đứng vững một cái ngã vào trong lòng Shim Changmin, được rồi, người ta là anh tình em nguyện, mình một người ngoài nói cái gì chứ.

Cũng ngay tại buổi tối Kim Jaejoong nói lời này, Jung Yunho đem Kim Jaejoong "bóc tem" ăn vào bụng, đến lúc này, Kim Jaejoong thực sự thuộc về Jung Yunho.

Thiếu niên bị làm cả đêm sáng sớm liền ở trên giường la hét, sau đó lại bị Jung Yunho đè ở trên giường hung hăng muốn vài lần, hấp hối mà nằm úp sấp ở trên giường, ngay cả một cái ánh mắt khinh thường cũng không thể cho hắn.

Jung Yunho mặt mày hồng hào mà đi làm, hết giờ làm thì cậu bé nào đó còn ở trên giường giả bộ làm xác chết, Jung Yunho ôm một cái, lại ngay tức khắc giương nanh múa vuốt mà vùng vẫy.

" Ba ba, ba là voi!"

Không ngờ nói ra câu này, khiến Kim Jaejoong ở trên giường nằm ước chừng một tuần. Lúc Park Yuchun biết đến, khuôn mặt tuấn tú của gã chia nát làm bốn phần, cầm lấy cổ áo Shim Changmin mà gào, Kim Jaejoong thật sự chỉ có ba tuổi, không nên hoài nghi.

Kim Jaejoong đặc biệt phiền muộn mà ở bồn tắm nghịch nước, nhìn "em trai" mình khi còn nhỏ đi so nó với "voi" mà thở dài, nguyên nhân sở dĩ không được nhắc đến voi cũng là bởi vì trước đây Jung Yunho ngăn cấm cậu hát bài ca con voi.

Jung Yunho ngoài cười nhưng trong không cười mà búng búng "em trai", ôm lấy mỹ nhân thì áp đến trên giường.

Kim Jaejoong bị làm đến ý loạn tình mê, chỉ biết là lắc lư vòng eo nghênh đón va chạm của Jung Yunho, hai người cùng nhau lên đỉnh. Jung Yunho rút khỏi thân thể cậu, nhìn chăm chú vẻ mặt cao trào đẹp tuyệt của tiểu mỹ nhân, '"em trai" cũng sẽ phun nước   ="=

Kim Jaejoong liền bị một trận rét run, sởn gai ốc, ôm lấy Jung Yunho điên cuồng cọ cọ.

Xa xa Kim Jaejoong vừa chạy vừa nhảy mà hướng bờ biển vụt qua, hai tay Jung Yunho để trong túi quần, ôn nhu mà nhìn cậu.

" Ba ba!" Kim Jaejoong đối với hắn vẫy tay, mức độ rất lớn, toàn bộ cơ thể đều đang lắc lư.

" Ba ba!" Đứng bất động ở tại chỗ.

" Jung Yunho!"

" Yun nha!"

Jung Yunho đem người kia ôm vào trong ngực.

" Ba ba, ba ba." Quay đầu đem mặt vùi vào ngực Jung Yunho.

" Ừ, Jaejoong của ba." Jung Yunho siết chặt vòng tay, tựa hồ là muốn đem người kia tiến vào trong lòng mình.

" 'Voi' của ba lại chọc vào mông con rồi."    ╭(╯ε╰)╮

END FIC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co