Truyen3h.Co

Z95500404fjfjfjskksdjis

Tắt

Search

NAVIGATE

HOMENINH TIỂU NHÀN NGỰ THẦN LỤC

By Tiểu Tuyền on November 4, 2016

Your success is our priority

Make your dreams come true at UMass Lowell.

Tìm hiểu thêm

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 235: Truy đào

Edit: Tran Phuong

Beta: Tiểu Tuyền

“Tỷ không tranh với các ngươi, tỷ né tránh không được sao?” Bay hơn mười dặm, tiếng chim kêu và bóng người cũng không thấy được, nàng mới an tâm.

Aizz, tóm lại là thực lực quá yếu, bằng không bảo vật này nàng cũng có thể phân một chén canh, mà không phải ước gì rời xa mới tốt như vậy.

Nàng đang suy nghĩ, tiếng sấm vang lên lần thứ hai, lúc này là âm hưởng của tầng nham thạch văng lên tung tóe, nghe không giống hai tiếng trước.

Sau đó, giữa trời đất có một vật đen thùi lùi bay về phía nàng như điện xẹt, tốc độ kỳ quái không gì sánh được. Ninh Tiểu Nhàn cảm giác được vật này tựa hồ không mang thù địch, vì vậy mới đưa tay ra, theo bản năng bắt nó vào tay.

Đây là cái gì?

Trong Thần Ma ngục, Trường Thiên quát khẽ một tiếng bên tai nàng và Thất Tử: “Là bảo vật. Thu, mau chạy!” “Thu.” Là nói với nàng “Mau chạy” là nói với Thất Tử.

Cái này có thể là bảo vật vô số người đau khổ chờ xuất thế. Hắn có kinh nghiệm phong phú khi gặp chuyện, lúc này đã sớm phản ứng trước hai kẻ này vài bước, lập tức muốn nàng hỏa tốc rời hiện trường.

Nói giỡn, nếu để cho đám đằng sau đuổi theo, nàng liền vĩnh viễn không có ngày yên ổn. Nàng cũng chả kịp nghĩ kỹ, trực tiếp thu thứ này vào túi trữ vật.

Không đợi hắn giục lần nữa, Thất Tử đang vỗ hai cánh, tốc độ đề cao lên một vài tầng, vậy thì dường như lưu tinh cản nguyệt bay về phía chân tời, trong nháy mắt liền rời xa chỗ nổ mấy trăm dặm.

Cảnh vật nơi đó nhất thời xa không thể thấy, đến nhân ảnh trong tầng mây cũng biến mất không thấy.

“Chúng ta chạy trốn nhanh như vậy, xa như vậy, đám người kia sẽ không phát hiện ra chúng ta đi?” Nàng liếc nhìn phía sau một cái. Có chút không yên lòng.

Bộ dáng chó nhà có tang này thật may không ai nhìn thấy.

Thất Tử dương dương tự đắc nói: “Muốn đuổi kịp tốc độ của ta, bọn họ đợi đến kiếp sau đi.”

Đã ra khỏi phạm vi nguy hiểm. Thất Tử cũng thả chậm tốc độ. Lúc này nàng mới có thời gian ngẫm nghĩ, bảo vật lại tự động chạy vào tay nàng? Đám người đằng trước tranh sống tranh chết, thứ này cư nhiên tự động chạy đến tìm nàng, không cảm thấy có chút hoang đường sao?

Nàng đang muốn lấy vật kia ra nhìn kỹ, bên người đột nhiên hiện lên mấy thân ảnh ngự kiếm, đối phương thấy một người một chim thì ngẩn ra, có người hô to một tiếng: “Lệ sư đệ, Ba sự đệ, kẻ trộm phía trước, kết trận!”

Ba người đã lướt qua bên nàng lập tức vòng về, cùng xông tới, ba, bốn người vây nàng và Thất Tử ở giữa.

Không phải chứ, lại là đám người này? Nàng chán ghét thở dài: “Các vị, chúng ta không oán không thù, các ngươi nhận nhầm người rồi?”

Một nam tử mặt đen cằm vuông cả giận nói: “Ngươi và con bạch hạc trước mắt này có hóa thành tro ta cũng nhận ra!”

Vóc người như quân K trong bộ bài tây.

Trường Thiên đã báo tu vi của đối phương. Một Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn, ba Kim Đan kỳ, hai người Trúc Cơ kỳ.

Thất Tử bật cười một tiếng: “Ngay cả ta có phải bạch hạc không cũng không biết, còn dám nói hóa thành tro cũng nhận ra?”

Lão K lạnh lùng nói: “Đừng vội hoa ngôn xảo ngữ. Ngươi phá hỏng ngọc bích chiếu ảnh của phái ta, hiện tại mau thúc thủ chịu trói, theo ta về núi bẩm báo sư tôn!”

Ngọc bích chiếu ảnh là thần mã (đồng âm với cái gì) gì? Thấy bộ dạng chân thành của Thất Tử, là biết nó cũng là kẻ gây họa như mình, nhưng bây giờ không phải lúc hỏi kỹ. Trước chạy trốn mới là đạo lý.

Nàng hít một hơi nói: “Vị đại thúc này, Thất Tử nhà ta vẫn luôn ở cạnh ta. Sao có thể đánh vỡ Ngọc Bích nhà ngươi?”

Lão K nhìn nàng một cái: “Một tháng trước, nó không ở cạnh ngươi. Nếu ngươi là chủ nhân nó, vậy thì tốt nhất, cùng theo ta về núi đi!”

Nàng bấm một cái thật mạnh lên lưng Thất tử, nó đau đến nỗi kêu lên hai tiếng. Tiểu tử thúi này, bản thân gây chuyện lại để chủ nhân là nàng đến gánh trách nhiệm! Cái này cũng thôi đi, người ta còn tưởng rằng Thất tử phạm tội là do nàng làm chủ. Nàng phải nhanh nghĩ biện pháp, miễn bị những người này kéo về núi, cùng bị chưng với Thất Tử.

“Xin hỏi, các hạ là tiên phái nào?” Tình thế không ổn a, hôm nay nàng vội chạy đi, cho nên trên lưng Thất Tử chỉ có mình nàng, đến tất cả đồ đạc đều ở trong Thần Ma ngục. Hai đối sáu, hiển nhiên là chiếm hạ phong!

“Chúng ta là môn hạ của Thiên Lam biệt viện.” Lão K trừng mắt nhìn nàng, coi như nàng biết rõ còn hỏi.

“Á, Thiên Lam biệt viện ở đâu?”

Thả Đồ Tẫn ra không biết có thể tận diệt đám người này không. Dù sao chỉ cần để lọt một người, bí mật của nàng sẽ bị tiết lộ. Đồ Tẫn dù lợi hơn nữa cũng không có cách này đồng thời đối phó một tu sĩ Nguyên Anh kỳ và ba tu sĩ Kim Đan kỳ đi?

Nàng rất tự nhiên cho rằng bản thân chỉ đánh thắng được hai tu sĩ trúc cơ kỳ.

“…… Ở Ảnh châu.” Da mặt lão K co rút, thật tức giận: “Tiểu cô nương, ngươi có kéo dài thời gian cũng không được. Xuống chịu trói đi, ta đảm bảo dọc đường này các ngươi không phải chịu khổ.”

Ảnh châu? Ở địa khu trung tây của Nam Chiêm bộ châu, thật là xa!

“Quá xa, không đi!” Vừa dứt lời, Thất Tử tâm ý tương thông với nàng cũng động. Nó cũng biết cọc phiền toái hôm nay không dễ dẹp yên, cho nên trong nháy mắt liền xông ra ngoài với tốc độ nhanh nhất, nhưng mới bay ra ngoài được một đoạn ngắn, liền phát hiện bản thân như đang ở trong đám bùn lầy, cánh chịu lực nghìn cân, vỗ cánh cũng bất động. Sau tu sĩ phân ở sáu phương vị, vây Thất Tử và Ninh Tiểu Nhàn ở giữa.

“Muốn dùng mánh cũ, nào có dễ dàng như vậy?” Thấy Thất tử vỗ cánh muốn bay, lão mặt K giận dữ mà cười: “Hai lần ba lượt để ngươi chạy thoát, thiên quân trận này là đặc biệt dùng để đối phó ngươi.” Thất Tử nhiều lần đào tẩu từ đám thủ hạ của hắn, mấy tu sĩ cũng thấy mất mặt, bất đắc dĩ bày trận này đối phó nó, người bị vây trong trận phải chịu lực ngàn cân, khó có thể nhúc nhích.

“Thúc thủ chịu trói, ta không tổn thương các ngươi.” Lão mặt K hạ thông điệp cuối cùng.

Nàng lại không để ý hắn nói gì, vì Trường Thiên đang khẽ nói bên tai nàng: “Chớ vội, trận pháp này có thể phá. Nghe ta.” Một mình đối mặt với bốn tu sĩ tu vi hơn mình, trong lòng nàng vốn vô cùng bất an, nhưng giọng nói ôn hòa của hắn nhất thời trấn an tâm tình thấp thỏm của nàng.

Cho nên lão K nói xong câu đó, Thất Tử liền xông về phía một tu sĩ Kim Đan kỳ. Việc này ngoài dự liệu của mọi người, vì điểm yếu của trận pháp không thể nghi ngờ là hai Trúc Cơ kỳ, con chim này sao lại bỏ yếu chọn mạnh?

Chỉ thấy lúc Thất Tử sắp đánh tới trước mặt tu sĩ, đột nhiên dừng hai cánh, giống như mạnh mẽ chèo thuyền sang bên trái dừng ba thước ở bên phải. Lần này diều hâu xoay người có thể nói tiêu sái không gì sánh được, quan trọng hơn là căn cứ vận chuyển của trận pháp, tu sĩ Kim Đan kỳ đúng lúc qua vị trí này, nghênh tiếp hắn, là một trảo như sắt thép!

Móng vuốt Thất Tử đến sọ não bác thú cũng có thể xuyên thủng, mở hai cái cửa sổ trên thân thể tu sĩ Kim Đan kỳ  lại càng dễ dàng, cho nên không chỉ hắn hơi biến sắc, đến những tu sĩ khác cũng không nhịn được kinh hô một tiếng.

May là tu sĩ này thực sự cũng có chút năng lục, hơi hơi nghiêng người, đánh pháp khí ngọc xích trong tay ra. Nào biết Thất Tử không tránh không chối, cư nhiên dùng thân thể cứng rắn ăn một công kích này, theo lực đạo của hắn bắn đi.

Phía đó là một gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang trấn thủ, hắn đang muốn cất bước ra ngoài, lại nghe thấy tiếng nhạc mờ mịt hư vô từ tay Ninh Tiểu Nhàn truyền ra, nhất thời tâm thần rung động, tứ chi không còn chút sức lực nào.

Chuông Nhiếp hồn đoạt được từ tay Lưu Mãn Tử rốt cuộc lần đầu tiên phát huy công dụng trong trận này! Thứ này có hiệu quả đặc biệt tốt với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cho nên Ninh Tiểu Nhàn giữ lại đến giờ mới dùng.

Thất Tử bắt được cơ hội này, vận toàn bộ yêu lực, vỗ hai cánh. Nó đột nhiên tăng tốc, cho dù bị vây trong thiên quân trận cũng nhanh như chớp. Lão mặt K hét lớn một tiếng: “Tránh ra.” lại đâu kịp, Trọng Minh Điểu căn bản không tránh không né, trực tiếp đụng vào người tu sĩ Trúc Cơ kỳ khiến hắn bay ra ngoài hơn mười trượng.

Thân hình khổng lồ của nó đánh bay một người căn bản không cản được tốc độ của nó, tu sĩ Trúc Cơ kỳ bị đánh bay, toàn bộ thiên quân trận nhất thời bị phá. Trọng Minh Điểu kêu lên một tiếng đắc ý, lóe lên từ lỗ hổng của trận pháp, bay về phương xa!

Nghiệt súc gian hoạt đến nước này, vậy mà lại muốn chạy trốn, tiếp tục như vậy, mặt mũi của mình làm gì còn?

“Chiết tiệt!” Da mặt lão K co quắp một trận, đột nhiên cắn đầu lưỡi, phun một ngụm tinh huyết lên pháp khí của mình, hô một tiếng “đi”, chỉ tay về hướng Trọng Minh Điểu, món bảo bối này là truy kích, tốc độ tất nhiên nhanh hơn Trọng Minh Điểu ba phần!

Ngụm tinh huyết vừa ra, tinh thần lão K uể oải đi nhiều, hiển nhiên là vận dụng bí pháp thương thân. Hắn mặc kệ ánh mắt quan tâm của đồng môn thấp giọng nói: “Mau đuổi theo!”

Ninh Tiểu Nhàn may mắn phá trận mà chạy, phía sau lại truyền đến tiếng xé gió, Trường Thiên gấp giọng nói: “Có pháp khí đuổi tới.” Nàng quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một vật hình dáng quả cân rất nhanh tới gần.

Người nào lại dùng loại pháp khí vừa xấu lại chơi vui không này? Nàng thầm rủa một tiếng trong lòng.

Với tốc độ của Thất Tử, thứ này vẫn có thể đuổi càng ngày càng gần, xem ra Thiên Lam biệt viện bỏ vốn thật nặng a. Thất Tử  vừa bằng thân mình mạnh mẽ của yêu quái cứng rắn ăn một công kích Ngọc Xích của tu sĩ kim đan kỳ, cũng bị chút thương tổn, hiện tại dùng toàn lực bay đi, thứ này chỉ có thể dựa vào nàng giải quyết.

Mệt là ngự kiếm thuật của nàng còn chưa thuần thục, nàng hít sâu một hơi, khởi động thần lực toàn thân, Răng Nanh trong tay phát ra hồng quang nhàn nhạt. Quả cân trước mặt đánh tới, nàng vung Răng Nanh, mạnh mẽ đánh lên vật này!

Chỉ nghe “Keng” một tiếng thật lớn, quả cân tuy bay ra ngoài nhưng một lực mạnh mẽ theo cánh tay nàng truyền đến thân thể, lại mang theo khí kình hình xoắn ốc đi vào, hầu như kinh mạch, gân cốt bị nó đi qua đều vỡ nát, đau khiến nàng hét lên một tiếng. May là nàng rèn luyện thân thể, mỗi ngày đều hưởng thụ hàn băng địa ngục trong Hóa Yêu tuyền, một thân kinh mạch cốt cách kiên cường dẻo dai vượt qua yêu quái Đại Thành sơ kỳ, kình khí hình xoắn ốc này không cách nào tạo thành tổn thương quá nghiêm trọng đến thân thể nàng.

Có kỳ chủ tất có kỳ pháp, quả cân không cam lòng bay lại mấy lần, đều bị nàng dùng Răng Nanh chặn. Cuối cùng, quả cân phát ra âm hưởng kỳ quái, rốt cuộc không đuổi theo nữa.

Cảm giác đấu với quả cân, thật giống bị trùy công thành đập trúng. Lúc này nàng mới thấy trước mắt biến thành màu đen, cả người đau đớn muốn nứt ra, thật khó khăn đè ép một ngụm máu trở về bụng, dưới chân lại đứng không yên, mềm mại  nằm trên lưng Thất Tử thở dốc.

Đã lâu không bị thương nặng như vậy. Trường Thiên nói câu gì đó bên tai nàng, nàng huyết khí cuồn cuộn, không nghe vào tai.

Chương 236: Bị thương

Ninh Tiểu Nhàn không biết, may là nàng học thật tu yêu của Ba Xà. Phương pháp rèn luyện của thượng cổ thần thú mạnh mẽ vô cùng, nàng bây giờ còn chưa đạt cảnh giới tiểu thành, trình độ cường kiện của gân cốt đã vô cùng khả quan.

May là nàng mặc Ô Lân bảo giáp, đã làm tan mất đại bộ phận lực đạo quả cân truyền đến.

Bằng không với tu vi vừa mới vào Đại Thành Kỳ của nàng, cứng rắn chống lại sự công kích toàn lực của Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn, sẽ bị nghiền nát đến tro cũng không còn.

Vô luận thế nào, vật truy đuổi này bị nàng đỡ được. Nàng ngã trên lưng Thất Tử, hô hấp cũng khiến lục phủ ngũ tạng đau muốn chết, nhưng có thể nhìn vẻ mặt cuồng nộ của lão K lòng lại vui vẻ muốn cười.

Bất tri bất giác, bản thân cư nhiên có tiến bộ lớn như vậy.

Ha ha, bà đây cũng có thể đỡ tuyệt chiêu của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.

Lão K lại không cao hứng nổi. Hắn triệu hồi quả cân lại nhìn, phiền muộn muốn giết người: vết thương chồng chất trên pháp khí, trong đó có một vết cắt gần như xuyên qua toàn bộ quả cân. Chủy thủ trong tay Ninh Tiểu Nhàn quá mức bá đạo, khiến bảo bối trong lòng hắn gần như bị xẻ thành hai mảnh. Muốn sửa pháp khí phải đi tìm tài liệu chất lượng cao không nói, chỉ là chăm sóc ân cần như ban đầu cũng mất một năm.

Hết lần này đến lần khác nữ tử ghé trên lưng chim trắng còn phất phất tay cáo biệt với hắn, chọc hắn tức đến nỗi thiếu chút nữa phun máu.

Ninh Tiểu Nhàn nuốt một viên đan dược vào bụng, dược lực hóa thành nhiệt lưu chạy toàn thân, nàng mới cảm giác thư thái chút xíu.

Trường Thiên lại nói câu gì đó bên tai nàng, lúc này rốt cuộc nàng loáng thoáng nghe thấy: “Phía trước có người!”

Phía trước có người?

Nàng miễn cưỡng xoay người, ngẩng đầu nhìn, phía trước quả nhiên có một thuyền ngọc bay lại. Phía trên lờ mờ đứng nhiều người. Vốn phương hướng bỏ chạy của Thất tử chính là vị trí bảo vật xuất thế.

Loại hàng lừa bịp này! Nàng đã không có sức mắng rồi.

Thất Tử không đợi nàng hạ lện, đã quay dầu bay nhanh. Nó lao xuống. Ninh Tiểu Nhàn chợt thấy tạng phủ rung động, máu đều dồn lên đầu, cổ họng ngòn ngọt. Xui xẻo, nàng bị trọng thương lại còn bị hai bên giáp công đuổi kịp nói ra chỉ còn con đường chết.

Quả nhiên giọng lão K từ xa truyền đến: “Đạo hữu phía trước, xin hỗ trợ chặn tiểu tặc kia, Thiên Lam biệt viện vô cùng cảm kích!” Gừng càng già càng cay. Hắn vừa mở miệng trật tự rõ ràng, không chỉ chiếu cáo tội trạng của nàng mà còn tỏ rõ thân phận của mình.

Người trên thuyền ngọc ngàn vạn lần đừng đạo nghĩa như vậy a! Thế đạo này nhân tình lương bạc, ngươi ít gặp chuyện bất bình một lần, thần tiên cũng sẽ không trách tội ngươi. Nàng âm thầm cầu khẩn.

Nhưng vận khí của nàng đại khái đã dùng hết, ông trời không mở mắt. Vì trên thuyền ngọc quả nhiên bay ra một kiếm lôi đình. Đuổi theo Thất Tử. Đạo kiếm quang này ánh sáng tím phun ra nuốt vào, hàn quang lẫm lẫm, so với lão K thật không biết tốt hơn bao nhiêu lần, càng không nói đến trên thân kiếm quấn một vòng lôi ngục điện xà, cứ vậy bay vút đến quả là thanh thế kinh người. Nàng tựa hồ nghe được tiếng sấm sét ì ùng rung động, có thể thấy nếu trúng bảo kiếm này sợ rằng da thịt cũng bị thiêu khét.

Bảo kiếm vốn cũng là pháp khí thượng đẳng, tốc độ dĩ nhiên không khác quả cân lắm. Cũng là đi sau tới trước, nhanh chóng tiến gần Thất Tử.

Những người này. Sao có nhiều pháp khí tốt như vậy? Nàng đến sức nôn mửa cũng không còn, chỉ đành nỗ lực đứng lên trên lưng Trọng Minh Điểu, vừa đứng đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, chỉ có thể cố sức cắn đầu lưỡi, nắm chặt Răng Nanh, một lần nữa nghênh đón bảo kiếm màu tím.

“Đừng sợ, nàng không nguy hiểm đến tính mạng!” Trường Thiên đột nhiên nói nhanh bên tai nàng.

Nàng hơi kinh ngạc, đối đầu với kẻ địch mạnh, sao Trường Thiên đột nhiên lại nói vậy? Nhưng pháp khí của đối phương gần trong gang tấc, nàng không rảnh ngẫm nghĩ, cưỡng chế bản thân tập trung thần lực toàn thân quán trú trên Răng Nanh, đây là cách tốt nhất đến giờ.

Nàng đang định lập tức nghiêng đầu buông tay. May là như vậy, lôi điện rải rác trên thân kiếm cũng đã ầm ầm đánh lên người nàng, ô lân bảo giáp không phụ kỳ vọng của nàng, hấp thu chí ít chín phần, nhưng cảm giác tê dại lôi điện mang tới không cách nào loại bỏ được.

Nếu phải nói thiên lôi đánh xuống là có cảm giác gì? Nàng rốt cuộc cảm nhận được, rất đau a! Không chỉ bị lôi điện đánh đến trong ngoài đều cháy khét, cả cơ thể nhất thời cứng ngắc, đến thần lực cũng ngưng trệ mất linh.

Sau đó một thành lực lượng của bảo kiếm cũng bộc phát ra, hung hăng tàn sát bừa bãi trong cơ thể nàng.

May mà chủ nhân thanh bảo kiếm này tựa hồ tính tình nhân hậu, chỉ phát ra một lần công kích như vậy, bằng không để lão K ra tay không biết nàng còn có mệnh nữa không.

May là như vậy, ngũ tạng lục phủ của nàng cũng cảm giác như bị bể nát, cổ họng có một ngụm máu nóng không nhịn được lại phun ra.

Ngụm tinh huyết này vừa phun ra, tinh thần nàng lập tức uể oải không phấn chấn, chỉ cảm thấy cả người đau đớn, tâm hồn khó thủ, vô lực ngồi trên người Thất Tử, xoay người ngã xuống dưới!

Tựa hồ có rất nhiều, rất nhiều năm không trải qua cảm giác rơi tự do này.

Nàng ngửa mặt lên trời, cảm giác gió thổi bên tai vù vù, kỳ quái là nàng không hề sợ, còn dư lực nghĩ bảo kiếm mang lôi điện kia tựa hồ rất quen mắt.

Đã gặp ở đâu đây? Nàng không thể động, đầu óc lại thanh tỉnh kỳ lạ. Nàng nghe được tiếng kêu kinh hoàng của Thất Tử, tựa hồ còn có người ngạc nhiên hô: “Ninh cô nương?” Nhất thời có hai ánh nhìn nóng rực nhìn sang.

Sau đó thanh kiếm đả thương nàng bay về thuyền ngọc, lại một người đuổi tới, dẫn đến một trận kinh hô trên thuyền.

Đám người này đúng là không định buông tha cho nàng. Bọn họ không có thù giết cha với nàng, không có hận đoạt vợ vì sao phải đuổi theo không bỏ?

Ninh Tiểu Nhàn thấy ngực rất đau, nỗ lực ho khan hai tiếng, liền nôn ra một búng máu, rốt cục không nhịn được ngất đi, một ý niệm trong đầu là: “Trường Thiên vừa rồi vì sao không giúp ta?”

Thất Tử thu cánh, như ngư lôi lao xuống, rốt cuộc đuổi kịp nữ chủ nhân, một lần nữa đỡ nàng trên người, sau đó lần nữa giương cánh, toàn lực bay xa. Đang lúc tính mạng nguy hiểm, nó dốc toàn lực, trong nháy mắt đã bay ra ngoài hơn mười dặm.

Nó không hề quay đầu lại, vì vậy cũng không thấy được ngụm tiên huyết Ninh Tiểu Nhàn ho ra rơi lả tả trong không trung, biến thành những giọt máu tròn tròn, sau đó bị dòng khí lưu trên cao hút lên, hầu như hóa thành huyết vụ tán đi. Nhưng người cưỡi kiếm ánh sáng tím đuổi theo vung một chiêu, huyết vụ liền lại ngưng tụ thành hạt châu, lọt vào tay hắn.

Dưới chân hắn lại không ngừng nghỉ, toàn lực đuổi theo Thất Tử.

Trên trời trước sau xẹt qua một bóng trắng, một ánh sáng tím, trong nháy mắt đã đi xa. Cho dù là với bản lĩnh của đám tu sĩ trên thuyền ngọc cũng không thấy được. Tu sĩ dẫn đầu nhíu mày, nhớ lời truyền âm của người cưỡi ánh sáng tím trước khi đi: “Sư bá, mọi người đi trước, con sẽ theo sau.” Hắn là sư điệt luôn ổn trọng nhất, hắn cũng không lại quấn quýt, nghênh đón đám người Thiên Lam biệt viện xông tới nói: “Các vị đạo hữu, xin chào……”

Kẻ trộm ngọc này còn chạy. Lão mặt K vừa sợ vừa giận, nhưng không dám chậm trễ trước mặt các tu sĩ. Trong thời gian nói hai câu này phía xa đã trống rỗng, không lưu lại gì.

Thất Tử cõng Ninh Tiểu Nhàn trên lưng đào mệnh hồi lâu, thấy cả người không thoải mái. Vì nó liên lụy Ninh Tiểu Nhàn bị thương nặng, thần quân đại nhân nổi giận đùng đùng, giao trách nhiệm cho nó bay mau nữa, nhưng ánh sáng tím phía sau lại dai như đĩa, không cách nào bỏ rơi được. Rõ ràng bay không nhanh bằng nó nhưng chỉ cần lão nhân gia nó nghỉ chân, qua không lâu ánh sáng tim kia sẽ xuất hiện khiến nó không còn cách nào hơn là lần nữa bay lên trời.

Phiền toái nhất là Ninh Tiểu Nhàn đã lâm vào hôn mê, không cách nào thu nó và bản thân vào Thần Ma ngục cho nên nó không thể làm gì khác hơn là lại mang nữ chủ nhân liền mạng bỏ chạy.

“Người này mắc bệnh gì vậy? Người Thiên Lam biệt viện cũng không đuổi theo, hắn đuổi cái gì chứ?” Thất Tử phiền muộn cực kỳ. Trường Thiên trong Thần Ma ngục cười lạnh nói: “Hắn không đuổi mới là lạ.” Dừng một chút liền giục nó: “Lại nhanh hơn nữa!”

Đuổi đuổi dừng dừng gần nửa ngày, trên người Thất Tử còn chịu nội thương, lúc này phát tác vô cùng đau đớn, khiến tốc độ không tự chủ chậm lại. Một kích toàn lực của tu sĩ Kim Đan kỳ há lại dễ ăn sao? Hiện tại nó cũng bội phục vị da trâu kia, đã lâu như vậy, nhân loại muốn vượt qua nó linh lực đều không rõ hao phí ít nhiều. Nó phát hiện người này là Kim Đan trung kỳ, trên đường không biết phải nuốt bao nhiêu linh đan mới có thể đuổi theo nó.

Thấy tốc độ nó chậm lại, người này vui mừng, truyền âm nói bên tai nó: “Mau dừng lại, ta là bạn không phải địch!” Giọng nói rất lo lắng.

Lừa quỷ sao, nếu không có hắn xuất thủ ngăn lại, lúc này Ninh Tiểu Nhàn vẫn còn khỏe mạnh ngồi trên lưng nó đây. Thất Tử không để ý, mà Trường Thiên trong Thần Ma ngục cũng thần kỳ bảo trì trầm mặc.

Lại qua một lúc lâu, Trường Thiên mới thở dài nói: “Thương thế nàng lại nặng thêm, dừng lại đi.” Thất Tử xoay cánh dài, nhìn thoáng qua phía sau, không khỏi giật mình. Trong miệng Ninh Tiểu Nhàn đã có máu đen, dọc theo bộ lông tuyết tráng của nó tích tách chảy xuống, trong máu còn có các mảnh vụn, hiển nhiên thương thế nội phủ cũng nghiêm trọng không bình thường.

Nó không dám dừng lại, tìm một mảnh rừng trúc dừng lại. Một lát sau người nọ quả nhiên cưỡi kiếm xuất hiện. Sắc mặt hắn cũng vô cùng tái nhợt, cho thấy tiêu hao linh lực rất lớn, cũng đã nỏ mạnh hết đà rồi. Thấy Thất Tử không chạy trốn, hắn thở phào một hơi.

Con chim trắng này đang cảnh giác nhìn hắn chằm chằm. Hắn thu hồi trường kiếm, nhanh chóng nói: “Vừa rồi là ngộ thương, ta và Ninh cô nương là bằng hữu. Ta có thể chữa thương cho nàng.”

Thất Tử còn đang do dự, Trường Thiên đã mở miệng: “Hắn không có ác ý, theo lời hắn mà làm.” Trong giọng nói có cô đơn nhàn nhạt.

Thần Quân đại nhân rất kỳ quái, mới vừa rồi còn muốn nó bay nhanh hơn, hiện tại lại muốn nó giao Ninh Tiểu Nhàn cho đối phương trị liệu. Nó ngẹo đầu nhìn người này: “Ngươi là ai?”

Mắt thấy cầm yêu không có ác ý, hắn bước nhanh vài bước tới bên người Trọng Minh Điểu, nhìn người ngã trên lưng chim. Mặt nàng vàng như giấy, hơi thở mong manh, khóe miệng chảy máu nhiễm đỏ vạt áo vàng, thương thế rất nặng.

Hắn chưa từng thấy nàng yếu đuối thế này, trong lòng đột nhiên vô cùng đau đớn.

“Ta họ Quyền.Ta là Quyền Thập Phương.”

Giữa trưa, ngoài rừng trúc có khói nhẹ lượn lờ. Quyền Thập Phương ngẩng đầu nhìn một cái: “Phía trước có hộ dân, mượn một địa phương chữa thương đi.” Hắn muốn tiếp nhận Ninh Tiểu Nhàn, bạch điểu không cho, hắn không thể làm cách gì khác hơn là đi nhanh về phía trước.

FacebookTwitterGoogle+LinkedInmore

PinterestTumblrEmail

Tiểu Tuyền

Ghét nhất người không có trách nhiệm, ai mà có tinh thần này, vui lòng đừng làm việc chung với tôi. Thanks

 PREVIOUS ARTICLETrời Sinh Một Đôi – Chương 299+300

NEXT ARTICLE Trời Sinh Một Đôi – Chương 301+302

Related Stories

 

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 321+322

 

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 319+320

 

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 317+318

Discussion19 COMMENTS

kiểu này Trường Thiên chắc ăn thùng dấm lớn dài dài ha.

REPLY

Hâh a Thien lại nhai dấm rồi, gặp lai bé Nhàn chắc QTP khỏi tu tip quá.bao nhiu lâu ko gặp rồi, vừa thấy liều mạng đuổi theo lun.chỉ tội Thất tử bị thuog còn phải nghe lẹnh a Thiên lều mạng mà chạy kk

REPLY

Tỷ chạy rồi mà có thoát đâu, bảo vật tự bay đến tay mới hay chứ, tưởng có Thất tử đã chạy thoát được rồi. Ai ngờ kẻ gây ra rắc rối lại là Thất tử, bị một đám người đuổi theo, bị trọng thương. Phá hỏng pháp bảo của nguyên anh hậu kì tưởng có thể thoát, ai ngờ lại gặp kẻ cản đường. Ra tay thật không thương hoa tiếc ngọc gì mà.
TT ca lại ăn giấm rồi. Ai ngờ kẻ cản đường lại là Quyền Thập Phương đẹp trai đây, Nhàn tỷ bất tỉnh rồi, không vào Thần Ma Ngục được chỉ có thể dựa vào Quyền Thập Phương chữa thương thôi. Ca cứ uống giấm dài dài…hehe…
Thanks các nàng đã edit.

REPLY

Tui đọc đến đoạn cái thuyền lá ngọc là tui nghi nghi rồi. Lại còn cái câu nói bình tĩnh của Thiên ca, cái cảm giác “nhân quả báo ứng” trong câu nói cũng như cái cách Trường Thiên ca xả cả suối dấm chua kia cùng với khí thế lôi kiếm đánh tới cũng đủ đoán được gặp lại người quen cũ Quyền đẹp trai rồi nha. Xem ra gốc hoa đào này đến đây mới chính thức nở với Nhàn tỷ nhỉ? Nhàn tỷ xem ra bị thương quá nghiêm trọng luôn, thiết nghĩ nếu không phải vì tỷ ấy thương thế quá nặng lâm vào hôn mê mà Trường Thiên lại chỉ có thể ngồi trong Thần Ma Ngục thì cũng không có chuyện Thất Tử dừng lại rồi…
Cảm ơn các nàng nhiều lắm nhé!

REPLY

Há há há..Quyền Thập Phương lại lên sàn..bình dấm chua của Trường Thiên lại được mở nắp rồi..chua lòm ahhhh….chả hiểu mợ Nhàn lại tiện tay thu được bảo vật nào..mà thế quái nào quanh đi quẩn lại mãi ko thoát nổi mấy vị kia nhể..:v..rõ ràng đã bỏ xa lâu rồi cơ mà???

REPLY

Ohoh lại có giấm ăn nữa rồi. Mà giấm sau chua hơn giấm trước. Tội TT quá. Đợt này chắc QTP ko dễ dàng để NTN đi đâu nhỉ. Hóng quá. Hóng quá

REPLY

Cái con chim điểu này cũng thiệt là tai tinh. Gây ra rắc rối lớn làm cho người ta đuổi giết hại Ninh Tiểu Nhàn bị thương nặng như vậy. Tội nghiệp quá.
Mà ta nói Ninh Tiểu Nhàn không biết nên khóc hay nên cười. Nàng vô cùng tham tiền, chỉ vì thực lực thấp nên mới bỏ qua bảo vật. Vậy mà bảo vật lại tự động bay tới với Ninh Tiểu Nhàn, làm nàng vừa mừng vừa lo.
Không biết Quyền Thập Phương có chữa thương khỏi cho Ninh Tiểu Nhàn không. Chẳng lẽ hắn ta còn cố chấp thích Ninh Tiểu Nhàn. Nếu vậy biết Ninh Tiểu Nhàn bây giờ đang tu tiến thì liệu hắn ta có từ bỏ tình cảm của mình như trước không. Kỳ này Trường Thiên lại tha hồ ăn giấm chua nha.
Cảm ơn các nàng

REPLY

dấm chua đổ a, mại zô mại zô ai mua vào đặt hàng với tiểu nhàn tỷ =)) bạn tiểu Quyền lại lần nữa ra mắt mọi người, ai ủng hộ nam phụ này nhỉ hắc hai ng này có duyên nghê, đúng lúc TN bị thương lại gặp đk QTP.

REPLY

Không biết Thất Tử làm gì mà bị người ta truy đuổi. Không biết lần này Trường Thiên sẽ xử lý Thất Tử như thế nào đây??? Mà Ninh Tiểu Nhàn cũng may mắn ghê, bảo vật tự nhiên bay tới bên cạnh chỉ việc đưa tay chụp lấy và chạy mà thôi.
NInh Tiểu nhàn giờ bất tỉnh thế này thì làm sao mà vào Thần Ma Ngục trị thương cho được. Lần này phải nhờ tới Quyền Thập Phương thôi, lần này Trường Thiên ghen phải biết. Thất Tử lần này bị xử đẹp rồi.

REPLY

Dấm chua dấm chua mại zô, Trường Thiên lần này ghen phải biết. Khổ thân NTN tự nhiên tai bay vạ gió.

REPLY

Ko lẽ Tiểu Nhàn hấp thụ sét sao..chứ mặc dù biết là QTP thì Trường Thiên cũng k thể cho TN đỡ 1 kích này chứ. Ai dza ko bik TN có giận dỗi rồi đổ cho a 1 bình dấm ko đây

REPLY

Thất Tử này giống chủ nhân của mình: không người quản thúc là đi gây phiền phức…haiz. Đúng là vật họp theo loài. Bảo vật này không phải là tự tìm chủ nhân chứ? Lại gặp Quyền Thập Phương lúc này,không biết có chuyện gì xảy ra không ta? Trường Thiên lại đổ dấm chua sao?

REPLY

Lâu lắm mới thấy Quyền Thập Phương tình cũ của chị Tiểu Nhàn đợt này giâm chua của Trường Thiên đổ vài thùng cho coi

REPLY

Ần nào chị gặp nguy hiểm ca đều không làm gì được chắc khó chịu lắm, lâu rồi mới gặp lại quyền thập phương

REPLY

Đọc rồi mà quên mất chưa comt chương này. Không ngờ cách mà Tiểu Nhàn và Quyền Thập Phương gặp lại nhau nó lại khó xử đến độ này. Chương này Trường Thiên vừa ghen nhưng cũng vừa lí trí. Hắn biết cân nhắc nặng nhẹ, thiệt hơn…Tiểu Nhàn bị thương vì Quyền Thập Phương, Quyền Thập Phương không thể không phụ trách. Vào tay họ Quyền thì Tiểu Nhàn an toàn hơn nhiều….

REPLY

Trời ơi bao nhiêu lâu mới gặp lại quyền đẹp trai, ko ngờ lại gặp trong tình huống trớ trêu như thế này, tự ảnh cắt đứt chút tình cảm của ảnh vs ntn rồi, ko biết ntn bị thương nặng như vậy quyền đẹp trai có cứu đc ko nhỉ?
Ntn còn chưa tỉnh lại thì qtp vẫn sẽ ở bên cạnh chăm sóc, thế thì tt suốt ngày ăn dấm mất thôi

REPLY

Thần Ma Ngục / Thần Ma ngục
Lệ sư đệ, Ba sự đệ —————-> sư
Thất Tử / Thất tử
Trúc Cơ kỳ / trúc cơ kỳ
có chút năng lục ——————> lực
“Chiết tiệt!” Da mặt ————–> Chết
Kim Đan kỳ / kim đan kỳ
bị trùy công thành —————–> chùy??
học thật tu yêu ———————> thuật
Đại Thành Kỳ / Đại Thành kỳ
hạ lện, đã quay dầu —————-> lệnh, … đầu
Ô Lân bảo giáp / ô lân bảo giáp
liền mạng bỏ chạy ——————> liều
bộ lông tuyết tráng —————–> trắng
Nó ngẹo đầu nhìn ——————-> ngoẹo
=================================================
Ax … mới nhắc mấy bữa nay, giờ QTP xuất hiện thiệt. Ra sân hoành tráng chưa từng thấy, đả thương TN trầm trọng rồi, haiz…
TT chắc đang rất buồn, lần nào TN gặp nạn cũng TT phải đứng nhìn, sau đó chỉ có an ủi giúp TN mạnh hơn, còn ngay lúc TN thoi thóp thì chỉ có thể nhìn. Đó là cảm giác vô lực thế nào a~
Lần này TN tỉnh lại, QTP chắc phải biết nàng có thể có tuổi thọ lâu dài, haiz… xác định số phận nam phụ roài anh ơi ~
Nói thiệt là ta khó mà phân biệt đẳng cấp giữa các cấp bậc tu tiên với tu yêu. Chẳng biết Đại Thành kỳ của TN ở bậc nào so với Nguyên Anh kỳ, ta chỉ biết Trúc Cơ -> Kim Đam -> Nguyên Anh rùi hết, sau đó là gì thì hok biết. Còn cái Hóa Hình, Luyện Hư … gì đó nữa @@ chóng cả mặt!!

REPLY

Đỡ quả cân của lão K là đã muốn hộc máu rồi, sao TT lại kêu NTN đỡ một kích của QTP chứ?? Ông TT này không biết suy nghĩ gì khó hiểu ghê, làm NTN bị thương nặng như vậy, cho ông ăn giấm thay cơm cũng vừa lắm.. trước khi ngất NTN đã thầm trách móc TT rồi, tới khi tỉnh phải hỏi cho ra lẽ.. Tuy nạn này do Thất Tử gây ra nhưng nó cũng dốc toàn lực kéo NTN chạy trốn rồi..
Cảm ơn các nàng nhiều.

REPLY

Quả là đoán không nhầm ah… Nhàn tỷ ngồi không cũng nhận được bảo vật mới ghê chứ ^^… nhân vật chính có khác ah ^^… Nhàn tỷ lần này bị thương nặng quá ah… lại do tiểu Quyền đả thương nữa… haiz… gặp nhau trong tình trạng này không biết nói gì luôn ah… không biết thương thế của tỷ có nặng quá không ah… mong tiểu Quyền chữa khỏi cho Nhàn tỷ ah… thank nhóm edittor đã edit truyện nhìu nha ^^…

REPLY

Leave A Reply

Your Name (required)

Your Email (required)

Your Website (optional)

   more »

SEARCH

Search for:

BÀI VIẾT MỚI

 

JANUARY 2, 2017Bia Đỡ Đạn Phản Công – Ái thiếp của Nhữ Dương Vương 7+8 (hoàn)

 

JANUARY 2, 2017Hoàn Khố Thế Tử Phi – Q5 – Chương 44

 

JANUARY 1, 2017Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 321+322

 

JANUARY 1, 2017Trời Sinh Một Đôi – Chương 349+350

 

DECEMBER 31, 2016Bia Đỡ Đạn Phản Công – Ái thiếp của Nhữ Dương Vương 5+6

Tổng hợp

Tổng hợp  Select Category  Ánh Trăng  Bán Kiếp Tiểu Tiên  Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý  Bất Ái Thành Hôn  Bia đỡ đạn phản công  Boss Gian Xảo  Chớ Hỏi Chốn Quân Về  Chúng Tôi Ở Chung Nhà  Cuồng Đế  Duyên Hề  Duyên Tới Là Anh  Gen Di Truyền  Góc Sáng Tác  Hạ Gục Tể Tướng  Hải Dương  Hệ Liệt Mãnh Nam Tiền Truyện  Hệ Liệt Nhật Ký Mãnh Nam Của Tiểu Phì Phì  Hoa Rơi Có Theo Nước Chảy Đi  Hoàn Khố Thế Tử Phi  Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân  Mật Mã  Mẹ Chồng Nàng Dâu  Mèo Trên Lầu Hoa Dưới Lầu  Miệng Độc Thành Đôi  Nga Mỵ  Ngự Lôi  Nguyệt Dạ Tinh Linh  Nhàn Thê Đương Gia  Nhè Nhẹ Vào Lòng Anh  Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục  Nửa Vòng Tròn  Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi  Qủy Vương Kim Bài Sủng Phi  Tản Văn  Tản Văn  Thanh Mai Trúc Mã  Thiên Giới Hoàng Hậu  Thiên Mệnh  Thiên Tài Nhi Tử và Mẫu Thân Phúc Hắc  Thịnh Thế Đích Phi  Thỏ Yêu Không Đáng Tin  Thời Thơ Ấu  Thứ Nữ  Thứ Nữ Công Lược  Thứ Nữ Cuồng Phi  Thứ Nữ Sủng Phi  Tiên Hôn Hậu Ái  Tình Bất Yếm Trá  Trái Tim Của Ta Nguyện Ý Cho Nàng  Trăng Nở Hoa  Trời Sinh Một Đôi  Trọng Sinh Chi Ôn Uyển  Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ  Tú Sắc Nông Gia  Uncategorized  Viễn Cổ Hành  Viễn Cổ Y Điện  Y Thủ Che Thiên  Ý Võng Tình Thâm  [series] Yêu Là Yêu Thôi  Đặc Công Hoàng Phi  Đoản Văn  Độc Y Vương Phi 

PHẢN HỒI

Sakura thao on Trời Sinh Một Đôi – Chương 349+350Là cô nương nhà ai bị hại đây ta, ừm, ko biết là b…Sakura thao on Protected: Trời Sinh Một Đôi – Chương 347+348Chân Diệu với La thế tử hòa hảo lại với nhau nhờ b…MinhTrang on Trời Sinh Một Đôi – Chương 349+350đang tò mò không biết cô nương bày mưu kế tính toá…heongoklaem on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 321+322cái thằng trần sư huynh gì gì đó đáng nghi ghê. có…yukiyuhana4231 on Ngự Lôi – Văn ÁnChúc mừng Sa đã hoàn bộ Ngự Lôi... Chủ nhà có thể…Amy on Protected: Thịnh Thế Đích Phi – Chương 425Mặc Tu Nghiêu chắc kiếp trước luyện thành công côn…Amy on Thịnh Thế Đích Phi – Văn ÁnEmail mình là [email protected] nhé. Cảm ơn các…Amy on Thịnh Thế Đích Phi – Văn ÁnCảm ơn trang đã edit bộ truyện này nhé, truyện hay…Amy on Thịnh Thế Đích Phi – Chương 424Từ Thanh Trần sống hơn ba chục năm trên đời đến gi…Amy on Thịnh Thế Đích Phi – Chương 423Ở chương này thấy tiểu Hoàng thượng vẫn chưa đến m…Amy on Thịnh Thế Đích Phi – Chương 422Mình cũng thấy sao mấy ám vệ Định Vương ban đầu gầ…Amy on Thịnh Thế Đích Phi – Chương 421Tính ra trong mấy nước khác thì đôi An Khê - Phổ A…Amy on Thịnh Thế Đích Phi – Chương 420Mặc Cảnh Lê này cứ như con gián đánh hoài không ch…Amy on Thịnh Thế Đích Phi – Chương 419Các bạn nhỏ được dạy dỗ từ Từ Gia mà ra, chỉ được…

ĐĂNG NHẬP

RegisterLog inEntries RSSComments RSSWordPress.org

zippo my xuat nhat zippo my zippo mỹ chính hãng zippo mỹ tại hà nội Máy lửa zippo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co