Truyen3h.Co

Zhihu Truy Quang


08

Ban tổ chức chương trình bố trí thử thách vào buổi chiều.

Tất cả khách quý sẽ sử dụng phương tiện di chuyển do đoàn chương trình sắp xếp, từ biệt thự đi tới núi Ngũ Cốc

Yến Chi cùng tôi tùy ý chọn một dãy số.

"Các vị hãy chạy tới cửa đông chọn phương tiện di chuyển tương ứng với dãy số."

Đạo diễn vẻ mặt thần bí: "Nhóm cuối cùng đến núi Ngũ Cốc sẽ bị trừng phạt. Hình phạt cụ thể sẽ được tiết lộ trên đường đi. "

【Một chương trình yêu đương lãng mạn sao lại bị tổ tiết mục biến thành khiêu chiến thử thách? Này cũng thật quá đáng! 】

【Bên trên cũng đừng nóng vội, không phải người ta có câu hoạn nạn thấy chân tình sao. 】

Thử thách bắt đầu.

Các đội khác đều hăng hái lao ra ngoài, chỉ có Yến Chi, vẫn là bộ dáng không tình nguyện.

Tôi kích hắn: "Đây là chương trình yêu đương, hình phạt nhất định phải tương tác ngọt ngào, chẳng hạn như cậu ở trên người tôi chống đẩy, hay là chúng ta cùng cắn một quả táo..."

"Cậu cũng không muốn cùng tôi làm mấy việc này phải không?"

Yến Chi bỗng nhiên có ý chí chiến đấu, nhanh hơn bước chân ra ngoài, còn thi thoảng quay lại thúc giục tôi: "Cô mau lên a!"

【 Thịnh Dao Dao cũng rất rõ ràng về địa vị của mình, hahaha! 】

【Cười c h ế t, đột nhiên cảm thấy bọn họ cũng có chút cảm giác CP, nữ minh tinh xinh đẹp phúc hắc x tiểu chó săn đơn thuần táo bạo! 】

【Lầu trên ngay cả đường công nghiệp hóa học cũng ăn? Thịnh Dao Dao là loại người gì cô không biết sao? 】

Còn chưa đi được xa, tôi liền bắt đầu làm bộ.

"Ai da, chân tôi đau quá, cậu cõng tôi đi."

Hắn nghiêm mặt từ chối: "Không được!"

Tôi trực tiếp không thèm đi nữa: "Vậy tôi chờ cậu cùng tôi ngọt ngào chống đẩy".

Mặt hắn tối sầm lại.

Tôi ghé sát vào tai hắn, hạ giọng: "Ở trước mặt Khương Vũ đó~"

Do dự hồi lâu, Yến Chi cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Hắn cởi áo khoác, buộc lên thắt lưng.

Sau đó ngồi xổm xuống, hung tợn nói: "Đừng đụng vào tôi! Nếu không cô chết chắc!"

Tôi dựa vào lưng hắn, tiếp tục làm trò:

"Tiểu Chi thật khỏe mạnh, bước đi cũng rất vững vàng, tôi một chút cũng không sợ ngã."

"Cuối cùng tôi cũng hiểu người hâm mộ vì sao lại thích cậu, lớn lên đẹp trai, có trách nhiệm, lại còn biết quan tâm người khác..."

"A, trên người đều ưu điểm, ở giữa đám đông cũng thực sự tỏa sáng."

Yến Chi hừ lạnh một tiếng, nhưng không khỏi nhếch lên khóe miệng.

"Đương nhiên rồi, tôi là ai chứ."

Thật không chịu được khen ngợi.

Tôi nhân cơ hội nheo cánh tay hắn.

Chà, tiểu tử này, nhìn qua gầy như vậy nhưng nơi nào cũng có cơ bắp.

【 Có một cộng sư như vậy, Yến Chi cũng quá xui xẻo a...]

【 Thịnh Dao Dao thật sự rất giỏi, nếu tôi là con trai, cũng sẽ không chịu nổi cô ấy khen như vậy. 】

【Con trai, tỉnh lại đi! Người phụ nữ xấu xa này đang mê hoặc con a! 】

09

Chúng tôi đi tới cửa đông.

Những vị khách khác đã đi trước từ ​​lâu.

Chỉ có một gara vẫn chưa mở.

Cánh cửa gara từ từ mở ra, để lộ thứ bên trong...

Xe đạp.

Phó đạo diễn tươi cười hớn hở: "Hai vị mau chóng xuất phát đi thôi."

Tôi hỏi những người khác sử dụng loại phương tiện giao thông nào, nhưng anh ấy chỉ cười mà không đáp.

Tôi nhìn về phía camera: "Các bạn cũng không muốn Yến Chi ca ca của các bạn ngọt ngào chống đẩy với tôi phải không?"

Bọn họ liền sôi nổi báo tin cho tôi.

Bốn nhóm còn lại là thẻ xe buýt, xe hơi nhỏ, xe điện và xe trượt scoote chạy bằng điện.

Tất cả đều tốt hơn chúng tôi.

Thật muốn bỏ cuộc.

Nhưng Yến Chi đã kéo tôi ngồi lên xe đạp.

"Ngồi lên."

Ngay khi hắn vừa đạp bàn đạp, chiếc xe đạp đã vặn vẹo nghiêng ngả.

Sau đó, không ngoài dự liệu, hắn ngã xuống đất.

Vị tiểu thiếu gia hào môn này, chưa từng đi xe đạp.

May tôi phản ứng nhanh mà nhảy xuống, mới không bị ngã cũng hắn.

"Quên đi, để tôi làm."

Yến Chi c h ế t cũng muốn giữ thể diện: "Không được! Làm gì có đạo lý cô chở tôi!"

Tôi cười tủm tỉm: "Muốn ngọt ngào chống đẩy với tôi thì cứ nói thẳng, cơ mà cậu có muốn chúng ta không thể làm vậy đâu", hắn tức giận ngồi vào ghế sau.

【Con trai tôi ngồi ở ghế sau, không hiểu sao lại có chút yếu đuối thế này? 】

【Hai người này thật biết chơi, các nhóm khác một đám đều không có gì thú vị. 】

【Điều quan trọng là Thịnh Dao Dao rất giỏi tán tỉnh, ai cũng không ngăn cản được cô ấy phải không? 】

Tôi chậm rì rì mà đạp xe.

Yến Chi sốt ruột thúc giục: "Cô có làm được không thế?!"

"Cậu giỏi thì cậu làm?"

"Làm thì làm, cô dạy tôi đạp!"

Nơi khuất tầm nhìn của máy quay, tôi ra hiệu cho hắn "1".

Cho tôi mười vạn, việc này liền dễ nói chuyện.

Hắn gật đầu: "Nhanh lên!"

Ngay lúc tôi còn đang hăng say dạy hắn thì nhiếp ảnh gia nói với chúng tôi biết, hình phạt là nhảy bungee.

"Này này này! Không phải cô nói muốn dạy tôi sao...

Tôi giẫm mạnh bàn đạp: "Nếu để tôi dạy cậu thì chúng ta sẽ thua, ngồi yên! Chúng ta sẽ đi đường tắt."

Sau sự kiện lần đó ở trường học, tôi đã cầu xin bà nội cho tôi đi chiếc xe đạp không cần dùng tới của anh họ tôi.

Chỉ khi đó mới thoát khỏi đám con nhà giàu miệng lưỡi khó nghe đó.

Tôi từng đạp xe qua phố lớn ngõ nhỏ.

Tôi quen thuộc thành phố này hơn bất kỳ ai trong số họ.

Yến Chi phía sau ồn ào: "Đạp nhanh thế làm gì? Ngồi xuống đạp a!"

Tôi thậm chí không thể thở được, cũng không còn sức lực để chú ý tới hắn.

10

Cuối cùng đã tới núi Ngũ Cốc.

Tôi đã lâu không vận động với cường độ cao như vậy, vừa dừng lại, liền cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trái tim như muốn nổ tung.

Tôi đứng trước thùng rác, nôn ra.

Trong miệng đều là vị đắng.

May mắn là camera không chĩa vào tôi.

Yến Chi đứng bên cạnh tôi lạnh lùng nói: "Sao vận động có một chút thế này cũng nôn ra?"

Nhân viên công tác mang cho tôi nước và khăn giấy.

"Dao Dao, cô không cần vất vả như vậy, coi như chơi trò chơi là được."

Tôi lắc đầu, cô ấy không hiểu.

Kết quả là chúng tôi và nhóm của Khương Vũ cùng đứng ở vị trí cuối cùng.

Thứ họ nhận được là thứ tốt nhát, một chiếc ô tô.

Nhưng Khương Vũ không cẩn thận tông vào một cái cây, xe không thể lái được nữa.

Bọn họ không còn cách nào khác là phải tìm đến nhiếp ảnh gia, mượn điện thoại di động của anh ta để thuê một chiếc xe điện chung.

Vì thế mới tới muộn

Yến Chi vô cùng đau lòng, vội vàng đến an ủi Khương Vũ:

"Chị ổn chứ? Có bị thương ở đâu không?"

Cô lắc đầu, sắc mặt trắng bệch.

Đạo diễn nói: "Dựa theo quy tắc mà nói, nếu có hai nhóm cùng xếp cuối cùng, tất cả các khách nam sẽ chọn một người được miễn phạt".

Không có bất ngờ gì, không ai chọn tôi.

Tôi khoanh tay trước ngực nói: "Dương đạo diễn, như vậy không công bằng a? Đội của Khương Vũ tính là trái quy tắc, không phải nói bọn họ phải sử dụng phương tiện di chuyển do đoàn tiết mục sắp xếp sao? Xe bị hỏng, vậy phải trực tiếp đi bộ qua đây nha."

Yến Chi phẫn nộ đến mức bất chấp cả phong độ.

"Thịnh Dao Dao, sao cô lại vô nhân tính như vậy! Chị Tiểu Vũ vừa mới xảy ra tai nạn xe cộ, có thể hoàn thành thử thách đã là không tệ! "

"Chị ấy còn chưa bình phục, cô lại để chị ấy nhảy bungee?!"

Yến Chi vẫn luôn dùng việc tôn trọng quy tắc để nói tôi.

Đến lượt Khương Vũ, hắn cái gì nguyên tắc cũng đều không cần

Tôi cười khanh khách nhìn Dụ Tiêu: "Không phải thầy Dụ hiểu quy tắc nhất sao, nói nghe thử?"

Hắn vẻ mặt lạnh lùng nói: "Kết quả bình chọn cũng có rồi, cô còn muốn thế nào?"

【Thật tốt! Tôi chỉ thích xem Thịnh Dao Dao chịu khổ! 】

Hiện trường rơi vào tình trạng giàng co.

Lúc này, trợ lý giám đốc từ bên ngoài giơ điện thoại di động nhìn tôi.

Tôi bước ra khỏi màn ảnh, cầm lấy điện thoại của mình.

Là Giang Chiếu Hành gọi tới.

"Khương Vũ lo lắng lúc nhảy bungee sẽ không khống chế được tốt biểu tình, cô đi đi."

"Một lát bảo người trả thù lao cho cô, 100 vạn."

Tôi im lặng.

Giang Chiếu Hành luôn biết cách làm tôi ngoan ngoãn nghe lời.

Trước đây, hắn biết tôi khát vọng được đi học, liền dùng cơ hội học tập để uy hiếp tôi, yêu cầu tôi xin lỗi Khương Vũ, cũng để tôi thời thời khắc khắc tránh mặt cô ấy.

Sau này hắn biết tôi thiếu tiền, muốn thoát khỏi căn nhà ngột ngạt đó. Hắn đưa một cành ô liu cho tôi, nói rằng chỉ cần tôi bước vào giới giải trí, những người đó sẽ không bao giờ có thể làm phiền tôi nữa.

Khi đó tôi quá ngu ngốc, quá trẻ tuổi, quá chỉ biết cái lợi trước mắt, quá khát vọng trở nên nổi bật.

Hợp đồng đầy bẫy rập, tôi lại một cái cũng không phát hiện

Tôi mấp máy môi,  muốn nói cái gì đó.

Nhưng giọng hắn gần như vô tình:

"200 vạn. Giá trị của cô là bao nhiêu, cô hẳn nên rõ ràng."

Hắn cho rằng tôi do dự cùng trầm mặc chỉ là để tìm kiếm lợi ích lớn hơn cho bản thân.

Tôi không nói chuyện.

Hắn cũng cúp máy trước.

Hắn hẳn cũng rất chắc chắn tôi sẽ nghe theo sắp xếp của hắn.

11

Trước ống kính, Khương Vũ vẫn giữ khuôn mặt tái nhợt đó.

Những vị khách vây quanh cô thì thầm an ủi.

Tất cả đều là đau lòng cho cô ấy.

Yến Chi đứng trước mặt cô như một người bảo vệ.

Tất cả đều lạnh lùng nhìn tôi.

Như thể tôi là một kẻ ác không thể tha thứ.

Đạo diễn nói: "Theo quy tắc của chương trình, bạn diễn của cô đã chọn người khác nên cô phải nhận hình phạt một mình".

Tôi nhìn Yến Chi, cười lạnh: "Hài lòng rồi chứ?"

Hắn có chút chột dạ không dám nhìn tôi.

Dụ Tiêu vẻ mặt thờ ơ, thúc giục: "Nếu còn không bắt đầu, mặt trời sẽ xuống núi."

Một vị khách nữ xoa dịu bầu không khí: "Ai nha, chỉ là trò chơi thôi, sao lại giống như ra chiến trường?"

Tôi nhàn nhạt đáp: "Vậy cô tới thay tôi?"

Cô ấy không nói.

Bọn họ xô đẩy tôi lên bục cao.

【Tại sao lại cảm thấy Thịnh Dao Dao có chút đáng thương? Sắc mặt của cô ấy có vẻ còn tệ hơn cả Khương Vũ. 】

【Bên trên đừng tỏ ra thánh mẫu, cô ta đáng bị như vậy. 】

Kỳ thật tôi còn muốn tiếp tục diễn.

Muốn dùng vui đùa trốn tránh hình phạt.

Dù sao, tôi trên toàn bộ internet cũng đều đã bị bôi đen đến không thể đen hơn.

Chỉ là, tôi quá sợ hãi.

Ngay khi đứng trên bục nhảy bungee, tôi cảm thấy toàn thân căng cứng.

Cây cối phía dưới xanh um tươi tốt.

Trước mắt đều là màu xanh.

Không biết màu đỏ từ nơi nào chảy tới

Hai màu sắc đan xen, xen kẽ nhau.

Nỗi sợ hãi quấn quanh trái tim tôi như một sợi dây leo.

Nó thắt chặt từng chút từng chút một.

Khiến tôi không thở nổi.

Khiến tôi không nói nên lời.

Khiến tôi, ngay cả cười cũng không thể.

Bọn họ nói: "Mau nhảy đi!"

"Mau nhảy đi, nhảy xong còn trở về ăn cơm."

"Tôi buồn ngủ lại còn mệt mỏi, chỉ muốn quay về nằm."

Cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.

Tôi bình tĩnh lại, cố gắng hết sức để ổn định sự run rẩy trong giọng nói của mình.

Đối diện với máy quay, tôi cuối cùng hỏi một câu:

"Có biết tại sao tôi liều mạng để giành chiến thắng không?"

Bởi vì tôi sợ độ cao.

Tôi sợ hãi đứng ở nơi cao.

Tôi sợ hãi việc có thể từ trên cao nhìn xuống mọi thứ.

Giang Chiếu Hành ở phía trước màn hình biết rõ tất cả những điều này.

Hắn chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi của tôi chẳng là gì so với gánh nặng thần tượng của Khương Vũ.

Sắc mặt Yến Chi thả lỏng.

Hắn hơi nghiêng người như muốn tiến về phía tôi.

Tôi không nhìn lại nữa, kiên quyết nhảy xuống.

12

Tôi nhớ đó là khi tôi bốn tuổi.

Mẹ ôm tôi rồi leo lên sân thượng.

Đó là lần đầu tiên tôi đứng ở một nơi cao như vậy.

Bầu trời rất xanh, những người bên dưới trở nên nhỏ bé.

Chúng tôi đứng ở nơi cao nhất,  tận hưởng gió thật lâu.

Mẹ đứng trên lầu cao ca hát, đứng trên lầu cao nhảy múa.

Bà ấy vừa buộc bím tóc cho tôi lần cuối, còn sửa sang lại chiếc váy hoa cho tôi. ˆ

Sau đó đưa tôi năm đồng tiền, để tôi xuống nhà mua kem.

Mẹ xoa xoa đầu tôi, giọng nói vẫn dịu dàng như ngày nào:

"Đi đi, mẹ ở đây đợi con trở về."

Tôi vẫn luôn thực thích ăn kem, cho nên vui vẻ chạy xuống lầu.

Nhưng lần đó, trái tim trong ngực lại đập mạnh tới lợi hại.

Giống như như ngay cả kem cũng không ngon đến thế.

Tôi chạy nhanh lên lầu.

Phanh-

Tôi nhìn từ trên cao xuống.

Một màu đỏ tươi.

Tôi run rẩy không ngừng.

Bà ấy hình như vẫn không đành lòng đưa tôi đi.

Tôi không còn mẹ nữa.

Rồi ba ba đến, bà cũng đến.

Bà nội chọc chọc trán tôi: "Con đàn bà chết tiệt này, sao không đem luôn kẻ thất bại là mày đi?!"

Tôi ghét bản thân ngu dốt, càng ghét bản thân vì tham lam một miếng kem kia.

Thời điểm ba tôi mất, tôi thực ra rất vui vẻ.

Căn bản không thể khóc chút nào.

Đó là hình phạt mà ông trời dành cho hắn.

Bọn họ luôn nói, trẻ con sẽ không có ký ức.

Nhưng tôi nhớ rõ tiếng khóc của mẹ, nhớ rõ cảm giác bỏng rát khi chiếc thắt lưng quất vào da.

Tôi còn nhớ rõ bầu trời đỏ hôm ấy, nhớ chiếc váy trắng của mẹ từng chút từng chút bị nhuộm đỏ.

Nhớ rõ những tiếng thét chói tai nối tiếp nhau dưới ánh hoàng hôn đỏ rực đó.

Những cảnh tượng đó, thời thời khắc khắc đều dày vò tôi.

Tôi không thể quên, cũng không dám quên.

Cũng từ giây phút đó, tôi sẽ không bao giờ dám đứng trên cao nữa.

13

Sau khi trở về, tôi mơ mơ màng màng là lên cơn sốt.

Ở tầng dưới rất ồn ào.

Đầu choáng váng.

Vô số cảnh tượng hiện lên trong đầu tôi.

Trong chốc lát là mẹ thắt bím tóc cho tôi, nhẹ nhàng mà hát: "Đôi mắt trên bầu trời chớp chớp, lòng mẹ là Lục Băng Hoa, vườn chè quê nhà nở đầy hoa, lòng mẹ ở cuối cùng thế giới..."

Trong chốc lát lại là ba ba dùng chân đá đá tôi: "Mày cùng với mẹ mày đúng là cùng một cái dạng! Phế vật! Đổ nước rửa chân cho tao!"

Trong chốc lát lại là bà và chú đến trường tôi, khóc lóc: "Ai nha, sao lại nuôi ra một con sói mắt trắng như vậy! Cha mẹ nó đều đã chết, là chú nó đã vất vả nuôi nấng nó, hiện tại em họ nó nằm viện, nửa cái mạng cũng không còn, muốn nó hiến một quả thận nó cũng không chịu!"

Cảnh trong mơ hỗn loạn.

Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên làm tôi bừng tỉnh.

Toàn thân phủ đầy mồ hôi.

Đó là người đại diện của tôi.

Cô hơi đau lòng: "Cô đang làm gì vậy? Sao lại không quý trọng tỉ lệ lộ diện trong chương trình?"

"Anti-fan lại có thêm lý do để mắng cô, nói cô giả bệnh, cố tình không đến dự tiệc sinh nhật của cô ấy".

À, tôi thiếu chút nữa quên mất.

Hôm nay là sinh nhật của Khương Vũ.

Chương trình tạp kỹ này cũng được thiết kế riêng cho cô ta.

Đó là món quà do Giang Chiếu Hành tặng cho cô.

Ở tầng dưới ồn ào, hóa ra là đang tổ chức sinh nhật cho cô a.

"Dao Dao, đừng làm loạn, Khương Vũ đối với cô rất tốt, hỏi cô sao lại không tới..."

Lời nói của cô ấy đột ngột dừng lại.

Ngành giải trí có rất nhiều người.

Đương nhiên, quản lý cũng biết Khương Vũ nói lời này trong buổi phát sóng trực tiếp là có ý gì.

Cô ta cố ý làm vậy.

Cô ta cố ý nhắc nhở người khác rằng.

Bởi vì chuyện xảy ra lúc chiều nên tôi đã không đến dự tiệc sinh nhật của cô ấy.

Muốn cho fans biết tôi là người nhỏ mọn lại ra vẻ.

"Giang tổng bên kia cũng sẽ không vui, cô xuống lầu một chuyến, ít nhất cũng nói chúc mừng sinh nhật, ăn chút bánh rồi mới đi nghỉ."

Tôi lau nước mắt trên mặt, đột nhiên cảm thấy thực mệt mỏi.

"Tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi thật tốt, đừng gọi cho tôi."

Giọng điệu ở đầu bên kia đột nhiên trở nên gay gắt.

"Thịnh Dao Dao, đừng có không biết điều."

"Dưới quyền của tôi còn có bao nhiêu nghệ sĩ? Không có cô, tôi cũng có thể nâng đỡ ngươif khác..."

Tôi tắt máy.

Những ký ức đáng xấu hổ, chật vật giống như thủy triều đột nhiên ập tới.

Đó là một ngày cuối tuần ở trường trung học, là sinh nhật của Khương Vũ.

Cô ấy mời tôi đến nhà giúp cô ấy tổ chức sinh nhật.

Khi đưa thiệp mời, cô mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Nhớ ăn mặc thật đẹp, nhưng cũng không được đẹp hơn tôi đâu nha."

Tôi lúc đó quá ngây thơ, thực sự nghĩ rằng cô ấy muốn hòa giải với tôi.

Nhưng tôi không có quần áo đẹp.

Từ sau khi em họ cao lớn hơn tôi, quần áo của tôi, đều là hắn không muốn vứt mới cho tôi.

Tôi sẽ không mặc những bộ quần áo đó tới bữa tiệc sinh nhật của cô ấy.

Điều đó làm tôi cảm thấy xấu hổ.

Nhưng tôi không muốn từ bỏ cơ hội hòa giải này.

Lúc này, một bạn học nữ giống như phát hiện khó xử của tôi, hỏi tôi có chiếc váy nào phù hợp hay không.

Ngày thường cô ấy và tôi cũng có quan hệ không tệ lắm

Tôi do dự hồi lâu mới lắc đầu.

Cô ấy không cười nhạo tôi, ngược lại nói: "Lần trước anh trai tôi tặng tôi một cái váy, tôi không mặc được, cậu có muốn thử không?"

Lòng tự trọng của tôi không cho phép tôi gật đầu.

Nhưng tôi rất quý trọng cơ hội lần này.

Tôi không muốn tiếp tục bị nhằm vào, cũng không muốn bị cười nhạo nữa.

Cho nên tôi gật đầu, liên tục nói cảm ơn với cô ấy.

Chiếc váy đó rất hợp với tôi.

Tôi đã mặc nó đến bữa tiệc sinh nhật của Khương Vũ.

Nhìn thấy Khương Vũ đội vương miện chậm rãi đi xuống cầu thang, tôi đã nghĩ cái gì?

Tôi đã nghĩ, nếu như tôi có thể tàng hình thì tốt rồi.

Nếu như ngay từ đầu tôi không chấp nhận lời mời đó thì tốt rồi.

So với chiếc váy Khương Vũ đang mặc, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết váy của ai là bản lậu.

Tôi như một tên trộm vụng về, như một kẻ bắt chước trơ trẽn không biết liêm sỉ.

Tôi sẽ không bao giờ quên.

Tôi là làm thế nào nén nước mắt đưa quà cho cô ấy.

Lại làm thế nào trong tiếng cười nhạo của mọi người chạy ra khỏi biệt thự lớn gấp trăm lần nhà mình?

Loại cảm giác xấu hổ đó giống như cắm rễ trong trí nhớ tôi, làm thế nào cũng không thể quên.

Cho đến ngày hôm nay, tôi đã có thể mỉm cười với tất cả những người nhục mã xúc phạm tôi.

Nhưng tôi vẫn không thể quên được cảm giác bất lực cùng tự ti.

Không biết qua bao lâu.

Yến Chi trở lại phòng, toàn thân nồng nặc mùi bơ.

Hắn có chút chột dạ nhưng vẫn hỏi tôi: "Hôm nay là sinh nhật của chị Tiểu Vũ, cô không thể xuống chúc mừng sinh nhật chị ấy sao?"

Tôi nhắm mắt lại, không nói gì.

Hắn hơi khó chịu trực tiếp tắt máy quay.

"Tôi vốn là định thay cô nhảy, nhưng ai biết cô lại nhảy xuống nhanh như vậy."

Tôi cười lạnh: "Mã hậu pháo* có gì thú vị sao?"

(* 马后炮_Mã hậu pháo: (thuật ngữ cờ tướng); nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì))

Bị tôi mắng, mặt Yến Chi tức giận tới đỏ bừng

Cuối cùng, tất cả những gì hắn có thể nói là: "Đừng không biết điều!"

Tôi phớt lờ hắn.

Hắn tự tìm cho mình bậc thang: "Quên đi, không so đo với cô nữa."

Không khí lặng im.

Hắn ngồi ở cuối giường: "Tôi cho cô 20 vạn coi như xin lỗi. Có muốn không?"

Tôi không chút do dự: "Muốn."

Sao lại không muốn chứ.

Hắn lập tức chuyển tiền cho tôi, còn rất tự hào.

"Những chuyện có thể giải quyết bằng tiền đều không phải là chuyện lớn gì."

"Nếu tiền có thể mua được tình yêu của chị Tiểu Vũ thì tốt rồi..."

"Quên đi, nếu chị ấy giống cô, tôi sẽ không thích."

Tôi quay lưng lại với hắn, không nói một lời.
__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co