Truyen3h.Co

ATSH - Chinh Phục

Chương 27

babyieu



Buổi tối hôm nay thật yên lặng quá sức đối với Quang Hùng, anh Xái dường như bị công việc hút hết năng lượng, giờ đã say giấc ở giường bên cạnh. Giờ chỉ còn mình em nằm đây cùng với những nỗi nhớ vây quanh, không phải vừa xa em đã nhớ, nhưng anh nhớ về những khoảnh khắc và những lời nói của mọi người ngày hôm nay.

"Thằng An lên xe của nhỏ nào á..."

"Hay là nó dám trêu đùa anh bé của tụi mình"

"Nhiều khi nó có việc thật"

"Việc gì với gái? Chẳng lẽ...."

"Eo ôi, nếu thế bố m đấm gãy răng nó"

........

Anh thở dài, cũng thử suy nghĩ xem sao An lại lên xe của cô gái đó. Thường thì em sẽ tự lái xe đến đây, vì sao lần này lại....

Đến đây Quang Hùng tự trách mình ngốc, anh làm gì có quyền ý kiến với những gì em làm chứ, anh nhận được nhiều sự quan tâm, yêu thương từ em như vậy. Đáng lẽ phải mừng mới phải, và điều nan giải nhất ở thời điểm hiện tại. Anh làm gì có tư cách để khó chịu với em, em đi đâu thì liên quan gì đến anh, và.... Anh là ai chứ? Anh chỉ là một Lê Quang Hùng, không hơn không kém, cũng không có danh phận.

Anh rất rất muốn khóc, ít nhất để giải tỏa sự bực tức khó chịu ở trong lòng, nhưng anh thiết nghĩ lại là vẫn nên im lặng. Bởi đến tư cách khóc vì em, anh cũng chẳng có.

Nhắm mắt để đó, nghĩ lung tung mọi thứ trên đời dưới đất, anh lại sớm chìm vào giấc ngủ. Quang Hùng thầm biết ơn những viên thuốc đó, nếu không có chúng, anh không dễ dàng gì chợp mắt được.

Phía Negav.

"Sao đây? Làm gì mà lại buồn thế này?" - Cô gái bên cạnh thấy anh cứ nốc hết ly này đến ly khác, liền hỏi.

Thật ra Negav chẳng muốn về chung cư, tiện người bạn rất lâu không gặp, rủ em đi uống vài ly. Em chấp nhận lời mời cách nhanh chóng, uống rượu lúc mệt mỏi, buồn rầu chẳng phải luôn là cách tối ưu nhất sao. Dẫu người bạn này chẳng thân thiết gì mấy, nhưng em không quan tâm, em chỉ muốn uống rượu ngay bây giờ.

"Chỉ là lâu rồi không đi" - Negav hững hờ đáp lại.

"Nhớ hồi còn đi học, ông đến bar nhiều như cơm bữa, dạo này sao tu tâm được hay vậy?" - Cô gái.

Negav khẽ cười mỉm, chẳng lẽ em lại báo rằng có anh nên em mới ít lui tới đây, phải nói là ko đến đây sau khoảng thời gian vừa qua chỉ vì Quang Hùng. Thế mà bây giờ em lại vì suy nghĩ chuyện của anh, lại đến quán bar này.

Thấy anh im lặng không đáp, cô gái tiếp tục.

"Trước lúc tôi qua Anh du học, có nhớ tôi đã nói gì không?" - Cô gái.

Negav nhíu mày cố nhớ, đã lâu như vậy, không phải muốn nhớ là nhớ. Với dạo gần đây anh nhiều việc, đầu óc cũng bận rộn suy nghĩ theo. Lấy tâm hơi đâu mà nhớ về chuyện quá khứ kia.

"Nói gì?" - Negav.

Cô gái vờ giận hờn, bĩu môi trách em vì đã chẳng nhớ gì về cô ấy. Khoảng cách cũng dần được cô gái này thì hồi lại.

"Thật tình, sao cậu lại chẳng nhớ gì hết. Tôi nói, sau khi trở về tôi sẽ cưới cậu mà" - Cô gái.

Negav mặt không cảm xúc quay lại, trả lời chẳng mấy thiện cảm.

"Tôi có từng nghe câu nói 'nhàm chán' thế à?" - Negav.

Cô gái nghe xong hóa giận, nhưng vẫn cố đến gần với em hơn.

"Gì mà nhàm chán, tôi nói là tôi sẽ làm đấy. Cậu cứ chờ xem" - Cô gái.

Negav đưa tay đẩy cô gái ra, hơi gần so với mức quy định rồi. Ngoài Quang Hùng ra, thì ai tỏ ra những kiểu thế này em đều thấy kinh tởm.

"Cậu ko còn cơ hội đâu" - Negav nhẹ nhàng phun ra vài câu.

"Thế cậu đã có bạn gái rồi à?" - Cô gái nghi vấn đặt câu hỏi trọng tâm.

Negav nốc hết ly rượu tiếp theo, chầm chậm lắc đầu.

'Tôi có bạn trai rồi'

Suy nghĩ hiện lên trong tâm trí, nhưng lời nói thì vẫn không nói ra. Chỉ lắc đầu nói câu mà cô gái cần được nghe.

"Chỉ cần biết như vậy là được, dù có thế nào. Thì chắc chắn cậu cũng sẽ không đấu lại" - Negav.

Chắc chắn là vậy, bởi em đã đặt anh trong trái tim, thì dễ gì có thêm một hình bóng nào khác. Nếu Negav không yêu anh, thì cơ hội còn có thể, nhưng em đã phải lòng anh rồi. Thì dù trời có sập, vẫn có Đặng Thành An này chống cho Lê Quang Hùng.

"Chẳng điều gì chắc chắn cả, nếu chưa là người yêu. Tôi chắc chắn sẽ có được cậu" - Cô gái.

Negav chịu thua cái tính ngang bướng này của cô, nói cô không nghe, đến lúc chịu khổ đừng trách gì người khác. Đặt tiền lên bàn thanh toán, em tự nhiên đứng lên ra về, để mặc cô gái kia ở lại trong quán.

Dù sao Quang Hùng cũng bảo em về chung cư nghỉ ngơi, em đâu thể không nghe lời.

Với lại ở lại nói chuyện với cô bạn không mấy "thân thiết" này cũng không vui vẻ cho lắm. Nên em đành bắt taxi trở về chung cư.

"Này, cậu đi đâu đấy. Nàyyyyy" - Cô gái gọi vọng đến mà chỉ nhận lại sự vô tâm đến từ em. Nhưng càng khó, cô càng thích.

An về tới chung cư cũng chỉ mới 9h tối, còn quá sớm để đi ngủ nên em lại tiếp tục lôi công việc ra để làm.

Ngày mai là Quang Hùng được ra viện rồi, em định làm một điều gì đó bất ngờ cho anh. Nhưng tình hình bây giờ giữa anh và em, không biết nên điều gì làm anh vui vẻ trở lại.

Em thở dài một hơi buồn phiền, màn hình sáng lên với tin nhắn vỏn vẹn.

"Cậu làm rơi chiếc vòng tay ở quán bar rồi. Có gì ngày mai tôi đến trả cho cậu"

Negav định sẽ đến lấy luôn, vì chiếc vòng đó rất quan trọng đối với em. Hèn gì nãy giờ em cứ thấy bàn tay mình trống trống kiểu gì đấy, nhưng lại nhớ không ra. Cuối cùng sau tin nhắn này, em đã biết mình mất gì rồi.

Vì không thể tặng đồng hồ cho Negav nên Quang Hùng đã tặng chiếc vòng tay mình yêu thích cho em. Là chiếc vòng anh tự làm khi trên mạng nó đang được ưa chuộng, biết rằng mua sẽ đẹp hơn nhưng anh vẫn muốn tự làm cho mình một chiếc. Nên khi tặng chiếc vòng tay, Negav đã cười không ngừng khi biết anh đã tự làm nó, và đeo nó vào cho em.

Em đã hứa sẽ giữ thật kỹ lưỡng món quà này, nhưng không biết sao lại làm rơi nó tại nơi như thế chứ. Nếu Quang Hùng biết được chắc chắn sẽ giận em cho coi.

Ấy thế nhưng sao Negav biết được, lúc cô gái đến gần em, làm em phân tâm đã lén tháo chiếc vòng ấy. Kiếm cớ để lần sau gặp mặt, chứ chẳng hề tốt đẹp gì cả.

Là do Negav suy nghĩ chưa đủ thấu đáo khi chấp nhận thời mời đi uống rượu với cô bạn kia. Em làm sao biết rằng, từ sự việc hôm nay, sẽ có thể khiến em phải nhận lại những gì.

_______________

END CHƯƠNG 27.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co