BÁNH XE VẬN MỆNH TẠI HOGWARTS- Quyển 3
Chương 32: Hai Vết Sẹo Trên Bầu Trời
Một tá cây đũa phép đang chĩa thẳng vào họ, biến khoảng rừng tối tăm thành một sân khấu rực sáng đến chói mắt. Ánh sáng xanh lục bệnh hoạn từ Dấu hiệu Hắc ám phía trên đổ xuống, hòa trộn với ánh sáng trắng bạc từ đầu đũa của các pháp sư Bộ, tạo nên một khung cảnh kỳ quái, phi thực tế. Không khí đặc quánh mùi ozon ma thuật, mùi lá cây ẩm mốc, và mùi sợ hãi.
Tristan đứng thẳng người, kéo Harry—vẫn còn đang lảo đảo—dậy. Cậu có thể cảm thấy Harry đang run rẩy bên cạnh mình, không rõ là vì lạnh, vì sợ hãi, hay vì dư âm của bùa Stupefy.
Nhưng Tristan không cảm thấy sợ hãi. Cậu chỉ cảm thấy lạnh.
Tay trái cậu, bàn tay mang Dấu ấn Tử thần, đang bỏng rát. Cơn đau không còn là sự cộng hưởng mơ hồ; nó là một cơn đau thể xác, sắc nhọn, như thể Dấu hiệu Hắc ám trên bầu trời là một cái lò sưởi khổng lồ và Dấu ấn trên tay cậu là một mảnh kim loại bị nung đỏ. Nó đang gào thét, một tiếng gào câm lặng của sự thừa nhận một kẻ thù cũ.
"Ra khỏi đó! Ta nói, ngay lập tức!" Barty Crouch Sr. gầm lên, giọng ông đanh lại, không còn một chút hơi ấm nào của con người. Ông ta không giống một người đang thực thi công lý; ông ta giống một người đang cố gắng bẻ gãy thực tại theo ý muốn của mình.
"Đừng bắn!" một giọng nói quen thuộc, tuyệt vọng, vang lên. Ông Weasley, mặt tái mét, áo choàng cháy xém, lao qua đám pháp sư, đứng chắn trước mặt hai đứa trẻ. "Đừng bắn! Đó là con trai tôi! Ơ... không, đó là Harry... Harry! Tristan!"
Ông Weasley trông như sắp ngất đi vì nhẹ nhõm khi thấy họ, nhưng ngay lập tức, sự nhẹ nhõm đó biến thành sự hoảng sợ khi ông nhận ra tình huống. "Harry! Tristan! Hai con làm gì ở đây vậy?"
"Chúng tôi bị lạc, thưa ông Weasley," Harry lắp bắp, tay ôm lấy thái dương, nơi vết bầm đang hiện rõ. "Tụi con bị đám đông tách ra, rồi... con nghĩ con bị ai đó đánh ngất..."
"Chúng ta không có thời gian cho chuyện này, Arthur!" một giọng nói vạm vỡ khác vang lên. Amos Diggory bước tới, khuôn mặt ông đỏ bừng vì giận dữ, ông nhìn Harry bằng ánh mắt nheo lại. "Cậu Potter. Tất nhiên rồi. Cậu luôn ở trung tâm mọi chuyện, phải không?"
"Amos, bình tĩnh lại," ông Weasley nói, đặt tay lên vai Harry một cách bảo vệ.
"Bình tĩnh?" Diggory gầm lên. "Ai đó vừa triệu hồi nó," ông ta chỉ cây đũa phép run rẩy của mình lên Dấu hiệu Hắc ám. "Và chúng ta tìm thấy hai đứa trẻ này ngay tại hiện trường. Đũa phép của hai đứa đâu? Đưa đây!"
Tristan chỉ im lặng, nhưng linh tính thần bí học của cậu, được mài giũa bởi Dowsing và được khuếch đại bởi sự hỗn loạn, bỗng nhiên nhìn thấy.
Cậu không chỉ thấy một con gia tinh đang sợ hãi. Cậu thấy những gì cậu đã cảm nhận được ở Viktor Krum: một tâm điểm của định mệnh. Tristan có thể thấy những sợi dây vô hình, mờ ảo của sự dàn xếp, của "vận may" bị bóp méo, đang siết chặt quanh Winky. Con gia tinh này không phải là thủ phạm; nó là vật tế. Giống như trong một nghi lễ cổ xưa, mọi sự hỗn loạn, mọi tội lỗi, đều đang được "định mệnh" ép phải hội tụ về phía sinh vật nhỏ bé, bất lực này.
"Prior Incantato!" Diggory hét lên, sau khi đã xác định được cây đũa phép mà Winky cầm chính là của Harry, và nó đã bị đánh cắp.
Một tiếng vang ma thuật phát ra. Và từ đầu đũa của Harry, một hình ảnh mờ ảo, ma quái của chính Dấu hiệu Hắc ám bay ra, lơ lửng trong không khí như một lời thú tội.
Không khí như đặc quánh lại.
"Thấy chưa!" Amos Diggory gầm lên, quay sang Crouch Sr., khuôn mặt ông ta méo mó vì một sự thỏa mãn tàn nhẫn. "Con gia tinh của ông, Crouch! Nó đã làm! Nó lấy cắp đũa phép của cậu Potter, triệu hồi Dấu hiệu, rồi tấn công cậu ta!"
"Không... không... không..." Winky rên rỉ, hai tay ôm lấy đầu, run rẩy dữ dội. "Winky không làm! Winky không biết làm thế nào! Winky chỉ... Winky chỉ nhặt nó lên thôi! Winky không làm!"
"Thật tiện lợi," Diggory lẩm bẩm.
"Đủ rồi, Amos!" Ông Weasley xen vào, giọng sắc lạnh. "Ông đang thẩm vấn một cậu bé vừa bị tấn công đó. Và," ông quay sang Crouch, "ông cũng đang khủng bố một con gia tinh vô tội! Winky không thể triệu hồi được nó. Cần có một pháp sư quyền năng!"
Barty Crouch Sr. nhìn chằm chằm vào Winky, con gia tinh đang khóc nấc lên trên mặt đất. Khuôn mặt ông ta không thể đọc được.
Tristan nhìn ông ta. Và linh tính của cậu lại thì thầm. Cậu thấy một bức tường. Một sự trống rỗng được kiểm soát một cách giả tạo. Aura của ông Crouch không phải là của một người tức giận, mà là của một người đang đóng kịch là mình tức giận. Có một cái gì đó... rỗng tuếch bên trong người đàn ông này.
"Con gia tinh," Crouch Sr. cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói lạnh như băng, cắt đứt mọi cuộc tranh luận. "Đã được lệnh phải ở trong lều. Đây là sự vi phạm trực tiếp mệnh lệnh."
"Thưa ông... thưa ông... Winky chỉ... Winky sợ..." con gia tinh nấc lên.
"Và nó đã bị bắt," Crouch tiếp tục, phớt lờ lời van xin của nó, "tại hiện trường của một tội ác nghiêm trọng. Đây là một sự xấu hổ không thể tha thứ."
"Ông Crouch... không... ông Crouch..."
"Ta không còn lựa chọn nào khác," Crouch nói, giọng ông ta vang vọng khắp khu rừng, không một chút cảm xúc. "Quần áo."
Tiếng nấc của Winky biến thành một tiếng thét đau đớn, xé lòng.
"Barty!" Ông Weasley kêu lên, kinh hoàng. "Ông không thể làm vậy! Chỉ vì một chuyện này? Đó là sự man rợ!"
"Nó đã làm ta xấu hổ," Crouch nói, quay lưng lại với con gia tinh đang quằn quại. "Ta không có con gia tinh nào cả."
Ông ta bắt đầu bước đi, phớt lờ cả giọng nói yếu ớt "Cha ơi!" vang lên từ bụi rậm mà Winky nghe thấy. Ông ta biến mất vào bóng tối.
Sự tàn nhẫn của hành động đó khiến khu rừng chìm vào một sự im lặng nặng nề. Dấu hiệu Hắc ám phía trên dường như cũng đang chế nhạo họ. Amos Diggory, có vẻ bối rối, hậm hực ném trả cây đũa phép cho Harry. "Lần sau giữ cho cẩn."
Ông ta quay sang Tristan. "Còn cậu? Cậu là ai? Ta không nhận ra cậu."
"Cháu là Tristan Prewett, thưa ông," Tristan nói, đối mặt với ánh mắt của ông ta. "Cháu đi cùng gia đình Weasley."
Ánh mắt của Diggory nán lại trên người Tristan một lúc lâu. "Prewett, hử?" ông ta lẩm bẩm, như thể cái tên đó có ý nghĩa gì đó. "Thật may mắn là cả hai cậu đều ổn." Ông ta nói từ "may mắn" với một sự nhấn mạnh kỳ lạ, đầy nghi ngờ.
Ngay khi ông ta vừa dứt lời, một điều gì đó đã thay đổi.
Cơn gió, vốn đang gào thúp, đột ngột ngừng lại. Tiếng la hét từ xa im bặt. Ngay cả tiếng lửa cháy cũng như bị bóp nghẹt. Cả khu rừng chìm vào một sự tĩnh lặng tuyệt đối, ngột ngạt.
"Cái... cái gì vậy?" một pháp sư Bộ trẻ tuổi thì thầm, lo lắng nhìn quanh.
Dấu hiệu Hắc ám, vốn đang mờ dần, đột nhiên chớp một cái, như thể bị một nguồn năng lượng khác can nhiễu.
Và rồi, ở phía đối diện của bầu trời, một luồng sáng mới xuất hiện.
Nó không phải màu xanh lục bệnh hoạn. Nó là một màu trắng bạc, thuần khiết nhưng lạnh lẽo như ánh trăng trên băng. Nó trỗi dậy một cách lặng lẽ, không có âm thanh, không có tiếng nổ, không có sự huênh hoang của Morsmordre. Nó chỉ hiện hữu.
Một đường thẳng đứng.
Một vòng tròn hoàn hảo cắt ngang đường thẳng đó.
Và một hình tam giác bao bọc lấy cả hai.
Dấu hiệu Bảo bối Tử thần.
Nó treo lơ lửng trên bầu trời, một biểu tượng cổ xưa, lặng lẽ, nhưng bằng cách nào đó còn đáng sợ hơn cả chiếc đầu lâu xanh lục. Dấu hiệu Hắc ám là biểu tượng của bạo lực và cái chết; Dấu hiệu Hallows là biểu tượng của một thứ quyền năng vượt xa khỏi sự sống và cái chết.
Một cơn hoảng loạn ở một cấp độ hoàn toàn khác bùng nổ trong nhóm pháp sư Bộ.
"Merlin... lạy râu của Merlin..." Amos Diggory lắp bắp, cây đũa phép của ông ta rơi khỏi ngón tay tê liệt. Ông ta không còn vẻ gì là hống hách nữa; ông ta trông như vừa thấy một con ma.
"Không thể nào," một nữ pháp sư thì thào, lùi lại, "Đó... đó là dấu hiệu của ông ta."
"Của ai?" Harry hỏi, nhưng ông Weasley đã kéo cậu lại, khuôn mặt ông trắng bệch như phấn.
"Grindelwald," ông Weasley thì thầm, giọng nói của ông lạc đi vì một nỗi sợ hãi mang tính lịch sử, một nỗi sợ hãi mà thế hệ của Harry không thể hiểu được.
Sự xuất hiện của Dấu hiệu Hắc ám là một thảm họa; nó là sự trở lại của một cuộc chiến vừa mới kết thúc. Nhưng sự xuất hiện của Dấu hiệu Hallows là một sự sỉ nhục; nó là sự trỗi dậy của một cơn ác mộng mà cả thế giới tưởng đã chôn vùi từ nửa thế kỷ trước.
Hai Chúa tể Hắc ám. Hai biểu tượng của sự tàn sát. Cùng một lúc.
Và Tristan...
Cơn đau bỏng rát ở tay trái cậu biến mất.
Ngay lập tức. Như thể bị dập tắt. Dấu ấn Tử thần trên tay cậu, thứ đã gào thét vì căm ghét Dấu hiệu Hắc ám, giờ đây im bặt. Và một cảm giác hoàn toàn mới thay thế nó.
Nó không phải là đau. Nó không phải là nóng.
Nó là một sự rung động. Một tiếng thì thầm du dương, một sự cộng hưởng sâu sắc. Nếu Dấu hiệu Hắc ám là một tiếng kim loại chói tai, thì Dấu hiệu Hallows trên trời là một nốt nhạc trầm, thuần khiết, và Dấu ấn trên tay cậu đang hát đáp lại nó. Một cảm giác kỳ lạ của sự đúng đắn, của sự thuộc về, trào dâng trong lồng ngực cậu, khiến cậu buồn nôn vì sự mâu thuẫn.
Cậu có thể cảm nhận được nó. Dấu hiệu Hallows kia. Nó được tạo ra bởi cùng một loại năng lượng, cùng một nguồn gốc, với vết sẹo trên tay cậu.
Các người muốn gì? Cậu hét lên trong tâm trí, nhớ lại những kẻ áo xám tro và đôi mắt bạc.
Họ đã làm điều này. Họ đã đáp lại Dấu hiệu Hắc ám bằng chính Dấu hiệu của họ. Không phải một cuộc tấn công, mà là một lời tuyên bố. Một nước cờ trên bàn cờ mà Tristan thậm chí còn không biết là mình đang tham gia.
"Chuyện... chuyện quái gì đang xảy ra?" Harry lắp bắp, nhìn sự hoảng loạn của các pháp sư Bộ.
"Arthur," Amos Diggory nói, giọng run rẩy, ông ta đã lấy lại được chút bình tĩnh. "Đưa bọn trẻ đi. Đưa tất cả mọi người đi. Ngay lập tức. Đây không còn là một cuộc bạo loạn nữa." Ông ta quay lại, gầm lên với các pháp sư khác. "Gửi cú! Gửi cú đến tất cả các Vụ! Đóng cửa biên giới! Báo động cho Azkaban! Liên lạc với Nurmengard!"
Sự hoảng sợ trong giọng nói của ông ta khi thốt ra cái tên cuối cùng còn đáng sợ hơn cả hai Dấu hiệu trên trời.
"Và Diggory," ông Weasley nói, nắm chặt vai Harry và Tristan.
"Sao?"
"Nhìn bọn trẻ này đi," ông Weasley nói, giọng trầm xuống. "Một đứa bị mất đũa phép, bị đánh ngất, và là người triệu hồi Dấu hiệu Hắc ám theo lời ông. Đứa còn lại," ông nhìn Tristan, "là một Prewett, một dòng họ đã biến mất. Cả hai được tìm thấy ngay tại đây, ngay tại trung tâm của cả hai sự kiện."
Ánh mắt của Diggory chuyển từ nghi ngờ sang một thứ gì đó sâu hơn. Ông ta nhìn Tristan, không phải như một đứa trẻ, mà như một bằng chứng. "Cậu Prewett," ông ta nói chậm rãi, "Ta nghĩ cậu sẽ còn phải trả lời rất nhiều câu hỏi."
"Chúng ta đi thôi," ông Weasley kéo mạnh, không cho Tristan cơ hội trả lời.
Họ lao đi, để lại phía sau các pháp sư Bộ đang hoảng loạn cố gắng liên lạc với một thế giới vừa thay đổi mãi mãi. Tristan ngoái lại nhìn một lần cuối.
Dấu hiệu Hắc ám màu xanh lục. Dấu hiệu Hallows màu trắng bạc.
Hai vết sẹo trên bầu trời đêm, và một vết sẹo đang rung động trên tay cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co