Truyen3h.Co

BÁNH XE VẬN MỆNH TẠI HOGWARTS- Quyển 3

Chương 67: Vũ Điệu Của Lửa

MngNht


Sáng tháng mười một, bầu trời Hogwarts xám mờ như một tấm vải liệm được kéo căng, không đủ lạnh để hơi thở hóa thành sương, nhưng đủ tĩnh lặng để tiếng lá khô rơi xào xạc ngoài sân trường vang vọng như lời thì thầm khô khốc của định mệnh.

Mercury, con Niffler với bộ lông ánh bạc đặc trưng, cuộn tròn trong túi áo choàng của Tristan Prewett, đôi mắt vàng lấp lánh ngậm một chiếc khuy áo lấp lánh, như đang cố gắng ôm giữ một kho báu nhỏ bé giữa cơn bão hỗn loạn sắp sửa ập đến.

Khán đài khổng lồ được dựng lên quanh khu chuồng rồng giờ đây rực rỡ như một đấu trường cổ xưa của La Mã, chật kín những khuôn mặt háo hức, cờ của cả ba trường—đỏ vàng của Hogwarts, xanh lam của Beauxbatons, và đỏ thẫm của Durmstrang—phấp phới dữ dội trong gió. Tiếng hò reo, tiếng vỗ tay, và cả những lời la ó đầy hứng khởi hòa quyện vào nhau, nhưng dưới lớp vỏ sôi động ấy, không khí vẫn nặng nề như một sợi dây đàn bị kéo căng đến cực điểm, sẵn sàng đứt tung.

Khu chuồng rồng, vốn được che giấu sau một tấm bùa che mắt phức tạp, giờ đây rung chuyển bởi những tiếng gầm trầm đục, tựa như nhịp tim phẫn nộ của những sinh vật cổ xưa. Mười con rồng khổng lồ, bị xích lại bằng những sợi dây thép ma thuật dày cộm, gầm vang không ngớt, lớp vảy của chúng lấp lánh như kim loại dưới ánh sáng mờ. Hơi thở lửa của chúng liên tục phun ra, biến không khí xung quanh thành một lò thiêu ngột ngạt.

Con Đuôi-Gai Hungary, rõ ràng là con lớn nhất và hung tợn nhất, đập mạnh cái đuôi đầy gai nhọn xuống đất, tạo nên tiếng ầm vang như sấm, khiến những học sinh nhỏ tuổi ở hàng ghế đầu hét lên kinh hãi.

Các pháp sư thuần rồng, mặc những bộ áo giáp da dày cộm đã cháy xém, chạy qua chạy lại, liên tục hét lớn "Stupefy!" để cố gắng kìm hãm chúng, nhưng ánh mắt họ lộ rõ sự căng thẳng tột độ.

Trên khán đài cao nhất, Rita Skeeter, trong bộ váy đỏ rực, đang chỉ đạo tay nhiếp ảnh gia với một nụ cười sắc như dao cạo, trong khi cây bút lông ngỗng tự động của mụ lơ lửng bên cạnh, hối hả ghi lại từng khoảnh khắc. Ludo Bagman, trong chiếc áo choàng màu tím lòe loẹt, cầm đũa phép chĩa vào cổ họng để khuếch đại giọng nói, hét vang:

"Chào mừng, chào mừng tất cả quý vị đến với thử thách đầu tiên của Giải Đấu Tam Pháp Thuật! Các quán quân của chúng ta sẽ phải đối mặt với... rồng! Đúng vậy, thưa quý vị, những con rồng thật sự! Hãy cổ vũ thật nồng nhiệt cho họ!"

Bên trong chiếc lều chờ chật hẹp, không khí thậm chí còn ngột ngạt hơn. Các quán quân, mỗi người chìm trong một thế giới nội tâm riêng, giống như những chiến binh đang đơn độc đứng trước cánh cổng tử thần.

Tristan Prewett, vẫn ngồi trong góc khuất, mái tóc đỏ rối bết mồ hôi, ánh mắt nâu điềm tĩnh sau cặp kính lướt qua căn lều. Mercury trèo ra khỏi túi áo, cuộn tròn trong lòng cậu, kêu "chíp" một tiếng nhỏ. Tristan vuốt nhẹ bộ lông ánh bạc mềm mại của nó, cảm giác thân thuộc như một điểm tựa duy nhất. Ukrainian Ironbelly... con lớn nhất, nặng nhất. Linh tính đã báo trước. Không phải đánh, chỉ cần lấy quả trứng.

Cedric Diggory, người bốc thăm số 1, bước ra đầu tiên. Tiếng hò reo từ khán đài của Hogwarts vang lên như sấm. Khuôn mặt anh tái nhợt nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

Trước mặt anh, con Mũi Cụt Thụy Điển, với lớp vảy màu xanh lam óng ánh, phun ra những luồng lửa xanh trắng rực rỡ, nóng đến mức những tảng đá dưới chân nó bắt đầu nứt vỡ.

"Và đây là Cedric Diggory, quán quân của Hogwarts!" Giọng Bagman vang lên. "Đối đầu với con Mũi Cụt Thụy Điển! Hãy xem cậu ấy sẽ làm gì đây!"

Cedric, cây đũa phép giơ cao, hít một hơi thật sâu, rồi dứt khoát hô lớn, "Transfiguratio!". Một tảng đá lớn lập tức biến hình, vặn vẹo, và biến thành một con chó săn khổng lồ, lông xù, nó sủa vang inh ỏi, chạy vòng quanh con rồng.

Con rồng, rõ ràng là bị đánh lạc hướng, gầm lên một tiếng giận dữ, nó quay đầu và phun một luồng lửa xanh trắng đuổi theo con chó đá, hoàn toàn bỏ quên tổ trứng.

Cedric, chớp lấy thời cơ, nhanh như một cái bóng, trượt xuống một hốc đá, kịp thời né một tia lửa liếm qua vai khiến áo choàng cháy xém. Anh lao tới, ôm lấy quả trứng vàng lấp lánh. Anh giơ cao chiến lợi phẩm, một nụ cười rạng rỡ hiện lên dù hơi thở vẫn còn hổn hển.

"Tuyệt vời! Một tư duy Biến hình thật sáng tạo! Tốc độ cực nhanh! Cedric Diggory mang về điểm số cao cho Hufflepuff!"

Trên khán đài, Giáo sư Sprout đứng bật dậy, bà vỗ tay không ngớt, đôi mắt lấp lánh niềm tự hào.

Tiếp theo, Fleur Delacour bước ra. Dáng vẻ quý phái thường ngày của cô có phần xáo trộn, khuôn mặt tái nhợt, mái tóc bạch kim rối bời. Con Rồng Xanh xứ Wales, với lớp vảy màu ngọc bích tuyệt đẹp, giương cánh, gầm vang.

Fleur, cây đũa phép run nhẹ trong tay, bắt đầu niệm chú, "Somnus Cantus". Giọng cô ngân nga như một khúc hát ru, mềm mại, du dương nhưng ẩn chứa đầy ma lực.

Con rồng, ban đầu còn đang vô cùng hung dữ, bắt đầu lim dim, cái đuôi của nó quét chậm lại, như thể đang bị mê hoặc.

"Ồ! Fleur Delacour đang dùng một bùa ru ngủ! Thật là một cách tiếp cận tinh tế của Beauxbatons!" Bagman phấn khích.

Nhưng ngay khi Fleur di chuyển, con rồng đột nhiên mở bừng mắt, nó gầm lên một tiếng vang dội, kháng cự lại bùa chú. Nó phun lửa dữ dội, một tia sáng liếm qua vai Fleur, làm cô hét lên đau đớn, áo choàng cháy xém, để lại một vết bỏng đỏ rực trên cánh tay.

Fleur, cắn chặt răng, niệm lại bùa chú một lần nữa, lần này mạnh mẽ hơn. Con rồng lảo đảo, đôi mắt mờ đi. Cô lao tới tổ, ngã lăn trên mặt đất khi né một cú quét đuôi, nhưng cuối cùng vẫn ôm được quả trứng vàng. Cô đứng dậy, run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn đầy kiêu hãnh.

"Hơi chật vật một chút, nhưng đã thành công!" Bagman bình luận. "Điểm cho sự kiên trì của cô ấy!"

Viktor Krum bước ra sân với vẻ cau có thường trực, chiếc áo choàng màu đỏ thẫm của Durmstrang tung bay u tối. Đối thủ của anh là con Cầu Lửa Trung Hoa, vảy đỏ rực, nó phun ra những quả cầu lửa lớn, khiến mặt đất cháy đen.

Krum, không một chút do dự, giơ đũa và niệm, "Conjunctivitis!".

Bùa chú trúng thẳng vào mắt con rồng. Nó gầm lên một tiếng thét đau đớn tột độ, đôi mắt đỏ rực, nó đập cánh loạn xạ, điên cuồng, làm những sợi xích thép kêu xoảng lên như sắp đứt. Nó lao tới, phá nát một phần của khu chuồng.

"Krum tấn công trực diện! Rất hiệu quả, nhưng... quá nguy hiểm!" Giọng Bagman có chút run rẩy.

Krum, nhân cơ hội con rồng đang mù lòa, chạy thẳng tới tổ, né những tia lửa đang văng ra tứ tung, và cướp lấy quả trứng vàng, áo choàng của anh bị xé rách một mảng lớn.

Khán đài im lặng một lúc, rồi vỗ tay rải rác, pha lẫn nhiều tiếng la ó phản đối. Karkaroff, vẻ mặt đầy tự hào, giơ cao điểm, nhưng Dumbledore chỉ lắc đầu nhẹ.

"Điểm cao cho hiệu quả, nhưng bị trừ điểm vì gây nguy hiểm không cần thiết!" Bagman thông báo.

Anya Svetlana Morozova bước ra, và không khí dường như lạnh đi vài độ. Mái tóc đen tuyền của cô óng ả như màn đêm, được tết gọn gàng, ánh mắt sắc như dao cạo, dáng đứng thẳng tắp như một thợ săn lão luyện.

Con Rồng Sừng Dài Romania, vảy đen bóng, cặp sừng dài nhọn hoắt, gầm vang.

Anya, không để lộ một chút sợ hãi nào, giơ đũa, niệm một câu thần chú bằng thứ ngôn ngữ cổ, giọng cô trầm và lạnh. Một ngọn lửa màu xanh tím bùng lên, rực rỡ nhưng lại mang một vẻ lạnh lẽo chết chóc, nó tạo hình thành một con đại bàng khổng lồ, bay lượn vòng quanh con rồng.

Con rồng, giận dữ, phun lửa đáp trả, nhưng ngọn lửa Hắc thuật của Anya dường như lấn át, làm nó phải lùi lại, gầm gừ bất lực.

"Anya Morozova đang dùng... một loại lửa Hắc thuật!" Bagman rõ ràng là bị sốc. "Một chiêu thức vô cùng táo bạo và nguy hiểm từ Durmstrang!"

Anya, với khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc, điều khiển con đại bàng lửa tấn công, khiến con rồng mất tập trung. Cô lao tới tổ, né một cú quét đuôi với một động tác chính xác và gọn gàng, như một vũ công đang biểu diễn giữa cơn bão, và cướp lấy quả trứng vàng.

Khán đài vỗ tay, nhưng nhiều người bắt đầu xì xào, ánh mắt họ chứa đầy sự nghi ngờ xen lẫn sợ hãi. Dumbledore, trên khán đài, lườm Anya, ánh mắt ông sắc như dao. Karkaroff, ngược lại, cười lớn, giơ điểm cao.

"Thành công, nhưng chắc chắn sẽ đầy tranh cãi! Một màn trình diễn thật không thể quên!"

Tristan, từ bên trong lều, quan sát toàn bộ cảnh tượng qua khe vải, ánh mắt nâu lấp lánh sau cặp kính, như bị hút vào bóng hình kiêu hãnh và lạnh lùng đó. Hắc thuật... cô ta không ngần ngại.

Cậu nhận ra mình không chỉ đang phân tích chiến thuật, mà còn bị mê hoặc bởi cái cách cô điều khiển ngọn lửa ma quái đó. Một vẻ đẹp lạnh lùng, nguy hiểm, như một đóa hồng đen có gai. Ánh mắt cô ta lướt qua khán đài, rồi dường như, chỉ trong một khoảnh khắc, dừng lại ở khe hở của chiếc lều, nơi cậu đang đứng, mang theo một nụ cười mỉm đầy ẩn ý.

Tim cậu dường như lỡ một nhịp. Ngón tay trái cậu bất giác vuốt gọng kính, cố gắng sắp xếp lại dòng suy nghĩ đang bị khuấy động dữ dội.

Đến lượt Harry Potter. Cậu bước ra, khuôn mặt tái mét, tay siết chặt cây đũa phép, ánh mắt xanh kiên định. Con Đuôi-Gai Hungary, con rồng nguy hiểm nhất, gầm vang, nó phun ra một luồng lửa đen kịt, đốt cháy cả không khí. Khán đài lập tức im bặt.

"Và đây là Harry Potter, đối đầu với con Đuôi-Gai Hungary! Cậu ấy sẽ làm gì đây?" Bagman hét lên, giọng xen lẫn lo lắng.

Harry, hít một hơi thật sâu, giơ đũa lên trời, và hét lớn, "Accio Firebolt!"

Cây chổi bay vút tới, lướt qua khán đài, làm đám đông reo hò lên như sóng vỡ bờ. Harry nhảy lên chổi, bay vút lên cao, né một tia lửa phun tới với một động tác điêu luyện.

Con rồng, giận dữ, giương cánh, đuổi theo cậu, cái đuôi gai của nó đập xuống mặt đất, làm đất nứt ra. Harry bay lượn, xoay vòng, dẫn con rồng ra xa khỏi tổ, kỹ năng Quidditch bẩm sinh của cậu bộc lộ rõ rệt như một điệu vũ tuyệt đẹp trên không.

"Harry, cẩn thận!" Hermione hét lên, giọng cô nghẹn lại.

Ron, mặt tái đi, lẩm bẩm: "Cậu ấy... cậu ấy làm được mà."

Harry, nhân lúc con rồng mải đuổi theo, thực hiện một cú bổ nhào Wronski hoàn hảo, lao thẳng xuống tổ, né một cú quét đuôi với tốc độ kinh hoàng, và ôm lấy quả trứng vàng. Vai áo choàng của cậu cháy xém, nhưng ánh mắt rực rỡ chiến thắng.

Anh bay vút lên, giơ cao quả trứng, và khán đài bùng nổ, tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền.

"Tuyệt vời! Harry Potter, một kỹ năng bay lượn siêu việt! Điểm cao tuyệt đối cho Gryffindor!"

Amélie Rousseau bước ra, ánh mắt lạnh lùng. Con Rồng Đen Hebridean, đôi mắt tím rực, gầm vang. Amélie thả một loại thuốc mê dạng khói, nhưng một cơn gió mạnh bất ngờ thổi lệch hướng, làm con rồng chỉ tỉnh táo hơn.

Cô vội niệm "Protego!", tạo ra một lá chắn để chặn luồng lửa, nhưng áp lực khủng khiếp khiến cô phải lùi lại. Cô lao tới tổ, chật vật né một cú quét đuôi, và cướp lấy quả trứng vàng, rời sân với dáng vẻ kiêu hãnh nhưng rõ ràng là đầy bực bội.

"Hơi sai tính toán một chút, nhưng vẫn thành công! Amélie, điểm trung bình!" Bagman bình luận.

Julien Noir, với vẻ thong dong, cưỡi chổi bay vòng vòng trên đầu con Rồng Đuôi Nhọn Peru, tạo ra một hình ảnh đẹp mắt. Nhưng chiến thuật của anh rõ ràng là thiếu hiệu quả, mất quá nhiều thời gian, và anh suýt chút nữa đã bị lửa thiêu. Cuối cùng, anh cũng cướp được trứng, nhưng khán đài chỉ vỗ tay một cách chiếu lệ.

"Rất đẹp mắt, nhưng thiếu thực tế! Julien, cần phải cải thiện!"

Borya Malkin, khổng lồ như một pho tượng đá, đối đầu với con Rồng Đầu Dài Úc. Anh niệm một bùa tạo ảo ảnh chính bản thân mình để làm mồi nhử. Ảo ảnh vô cùng tinh tế khiến con rồng trở nên rối loạn, đuổi theo cái bóng giả.

Borya lặng lẽ cướp lấy quả trứng, rời sân trong sự tĩnh lặng, như một cơn gió thoảng qua.

"Rất tinh tế, nhưng thiếu kịch tính! Borya, ổn nhưng không mấy nổi bật!"

Khi Borya vừa rời sân, khán đài lại một lần nữa sôi động, tiếng hò reo vang lên, chờ đợi vị quán quân cuối cùng. Một tiếng gầm long trời lở đất, nặng nề và uy lực hơn tất cả những con trước đó, vang lên từ khu chuồng. Tiếng gầm của con Ukrainian Ironbelly.

Trong lều, Tristan đứng dậy. Cậu vuốt nhẹ bộ lông ánh bạc của Mercury, để nó bám chắc trên vai mình.

Cậu lẩm bẩm, giọng trầm, như đang nói với chính mình: "Không phải đánh, chỉ cần lấy trứng. Linh tính đã chỉ đường, các vì sao cũng đã sắp đặt, mình chỉ cần đủ tỉnh táo để đọc lấy chúng."

Bên ngoài, giọng của Ludo Bagman hét vang, át cả tiếng gió.

"Và đây là quán quân cuối cùng của chúng ta! Tristan Prewett của nhà Gryffindor, đối đầu với con rồng lớn nhất trên sân... Ukrainian Ironbelly!"

Tristan hít một hơi thật sâu, bàn tay siết chặt cây đũa phép bằng gỗ sồi, và bước ra khỏi bóng tối của chiếc lều, tiến về phía ánh sáng chói lòa của đấu trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co