Truyen3h.Co

BHTT || Edit | Xuyên thành ảnh hậu tỷ tỷ cơm mềm A - Ám Đăng

Chương 15: Khoảnh Khắc và Ân Cần

NhaQunh

Lâm Lạc Sanh buổi sáng nghe xong lời giải thích của Quý Hướng Vũ, càng nghe càng cảm thấy tủi thân thay cho chị.

Sao người khác không ngất ở ngoài cửa phòng Quý Hướng Vũ, mà cố tình lại là Thẩm Ý Thư? Sao lại cố tình ngất ở ngoài cửa đúng lúc Quý Hướng Vũ đang trong kỳ phát tình?

Nếu đổi là người khác, Lâm Lạc Sanh còn có thể miễn cưỡng tin rằng có nguyên nhân khác.

Nhưng Thẩm Ý Thư là một người hoàn toàn không đáng tin. Lâm Lạc Sanh không tin cô ta là vô tình. Trong giới, ai cũng muốn ôm lấy đùi Quý Hướng Vũ, và trong mắt Lâm Lạc Sanh, Thẩm Ý Thư cũng chỉ là một trong số đó.

Chỉ là Thẩm Ý Thư đã thành công mà thôi.

Thẩm Ý Thư cảm giác được ánh mắt của Lâm Lạc Sanh cứ đảo qua đảo lại trên người mình, ánh mắt chứa đầy sự hoài nghi và phẫn nộ. Nếu mắt của Lâm Lạc Sanh là tia laser, Thẩm Ý Thư cảm thấy mình bây giờ đã bị nhìn thành một cái sàng.

Cô vô cùng bất đắc dĩ, cũng không buồn giải thích.

Tóm lại, Lâm Lạc Sanh không bị tổn thương, nên cũng không có lý do gì để trực tiếp gây khó dễ cho cô. Dù là nữ chính trong tiểu thuyết cũng phải có nhân mới có quả. Thẩm Ý Thư lười giải thích bây giờ, chờ đến khi có đủ chứng cứ, chân tướng tự nhiên sẽ sáng tỏ.

Hai ngày nay rảnh rỗi, cô liền lật xem điện thoại của nguyên chủ, phát hiện ra nguyên chủ so với việc xấu xa, thì còn ngu ngốc nhiều hơn. Người khác bảo làm gì liền làm nấy, đụng một cái là nổi giận, đúng là một kẻ ngốc chính hiệu.

Để nguyên chủ tham gia vào một kế hoạch lớn như vậy, cô không tin nguyên chủ sẽ không đi khoe khoang mà nói lỡ miệng. Khả năng lớn nhất chỉ có thể là nguyên chủ cũng là một mắt xích trong kế hoạch của người khác, trước khi nhập cuộc hoàn toàn không biết gì.

Cảnh quay tối nay đã gần xong, đạo diễn hô kết thúc công việc.

Thẩm Ý Thư nhớ ra ngày mai mình không có lịch quay, liền lùi lại hai bước, đi xin nghỉ với đạo diễn, định ngày mai về nhà họ Thẩm một chuyến.

Tối nay quay được một cảnh vô cùng tốt, tâm trạng đạo diễn rất vui vẻ, không chút do dự mà phê duyệt cho cô nghỉ một ngày.

Thẩm Ý Thư nói lời cảm ơn, rồi đi ra ngoài, chuẩn bị cùng Chu Ly, người đã gọi xe sẵn, về khách sạn.

Cô đi được hai bước, vừa lúc thấy Quý Hướng Vũ đang đứng ở ngoài hành lang, thần sắc nhàn nhạt, giống như ánh trăng lạnh lẽo trong sân đình lúc nãy.

"Quý lão sư." Thẩm Ý Thư chào một tiếng rồi định đi. Cô cho rằng Quý Hướng Vũ đang đợi Lâm Lạc Sanh, chào xong lại thấy Lâm Lạc Sanh đang đứng bên cạnh chị, cúi đầu chơi điện thoại.

"Nói chuyện một chút." Quý Hướng Vũ lên tiếng ngăn cô lại.

"Có chuyện gì sao ạ?" Thẩm Ý Thư đi theo bên cạnh Quý Hướng Vũ, chậm rãi bước về phía trước.

Vì đang ở phim trường, Thẩm Ý Thư cố tình thay đổi cách xưng hô, sợ người khác nghe thấy sẽ nghĩ nhiều. Cô vẫn luôn ghi nhớ lời dặn của Quý Hướng Vũ, bảo cô ở bên ngoài nên giữ khoảng cách.

"Ngày mai em về nhà họ Thẩm à?"

"Vâng ạ."

"Tôi lái xe đưa em đi, em đi cùng tôi đến bệnh viện."

Thẩm Ý Thư trong đầu hiện lên cảnh tượng Quý Hướng Vũ vì giúp Lâm Lạc Sanh báo thù, mà cắt thận của cô rồi vứt ra hoang dã. Thật sự là khiến người ta sợ hãi.

"Không muốn đi à?" Quý Hướng Vũ thấy cô không trả lời, liền ghé sát vào hỏi.

"Đi bệnh viện làm gì ạ?" Thẩm Ý Thư không trực tiếp phản bác.

"Đi kiểm tra độ tương thích pheromone." Quý Hướng Vũ không hề giấu diếm.

Những tòa nhà cổ kính giả đứng sừng sững bên đường, phiến đá xanh dưới chân vẫn còn vương lại hơi nóng của mặt trời. Có nhân viên công tác vội vã chạy qua, thấy hai người đều sẽ dừng lại chào một tiếng.

"Kiểm tra độ tương thích làm gì ạ?" Thẩm Ý Thư có chút không hiểu.

Độ tương thích pheromone thường là do các cặp đôi đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy muốn chứng minh cả thể xác và tâm hồn đều hợp nhau, hoặc là những cặp đôi sắp kết hôn, đi kiểm tra để tiện ghi vào giấy đăng ký kết hôn.

Cô và Quý Hướng Vũ không phải là cặp đôi yêu đương nồng cháy, cũng không phải cặp đôi sắp kết hôn. Nếu phải nói, chỉ có thể coi là những người qua đường từng có duyên một đêm. Đến lúc đó đi kiểm tra, đa phần đều là những cặp đôi đang ân ân ái ái, hai người liệu có hơi lạc lõng không.

"Em nói có đi hay không đi, hỏi nhiều cứ như biểu tỷ sẽ hại em vậy." Lâm Lạc Sanh vừa trả lời hai tin nhắn cho Trịnh Thù, ngẩng đầu lên vừa lúc nghe thấy câu hỏi do dự của Thẩm Ý Thư, liền mất kiên nhẫn trả lời.

"A Sanh, về trước đi, tôi và Thẩm Ý Thư nói chuyện riêng vài câu." Quý Hướng Vũ vuốt tóc Lâm Lạc Sanh, nhẹ giọng nói.

"Biết rồi, cẩn thận một chút, chú ý an toàn." Lâm Lạc Sanh cất điện thoại, miệng thì dặn dò Quý Hướng Vũ, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Thẩm Ý Thư.

Sau đó, Lâm Lạc Sanh đi cùng trợ lý của Quý Hướng Vũ, để lại hai người chậm rãi đi ở phía sau.

Đèn đường ở phim trường rất mờ, mờ đến mức dù người đi ngay bên cạnh, Thẩm Ý Thư cũng không thể nhìn rõ được thần sắc trên mặt chị.

"Em lo lắng tôi sẽ làm gì em sao?"

"Không phải..."

Thẩm Ý Thư bị hỏi đến nghẹn họng. Công bằng mà nói, từ đầu đến cuối, Quý Hướng Vũ là người đối xử tốt nhất với cô trong thế giới này. Dù cô luôn đề phòng mọi thứ trong thế giới này, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng, Quý Hướng Vũ không hề có ác ý với cô.

"Em sẽ đi cùng chị."

"Ngày mai, trưa tôi kết thúc cảnh quay, lúc đó sẽ đến thẳng phòng em tìm em." Quý Hướng Vũ nhận được câu trả lời hài lòng, mắt cong cong lên.

"Buổi tối em hẹn một địa điểm, tôi sẽ đi cùng em." Quý Hướng Vũ nói.

Chị muốn sớm ngày điều tra rõ ràng rốt cuộc có phải do Thẩm Ý Thư làm hay không.

"Như vậy không thích hợp lắm đâu." Thẩm Ý Thư đã có thể tưởng tượng ra ngày mai mình sẽ diễn trò lố bịch đến mức nào. Dáng vẻ ăn chơi trác táng của nguyên chủ và cô khác nhau một trời một vực, mấy ngày nay cô vẫn luôn mô phỏng lại giọng điệu của nguyên chủ, cố gắng một lần moi ra hết tất cả thông tin.

"Ăn cơm xong tôi sẽ đưa em về, một mình em về không an toàn." Quý Hướng Vũ không hiểu Thẩm Ý Thư đang nghĩ gì, chị chỉ muốn tránh việc thuật lại lần thứ hai sẽ mang đến sự sai lệch thông tin. Chị muốn tự mình phán đoán, Thẩm Ý Thư có phải là người đáng tin hay không.

Người được cử đi theo dõi paparazzi hôm nay vừa mới báo cho chị, có thể xác định Thẩm Ý Thư không liên quan đến chuyện này, là thật sự vô tội bị cuốn vào, chứ không phải chủ động tham gia mưu đồ muốn mượn thế lực của chị.

Chỉ cần Thẩm Ý Thư không liên quan đến họ, không làm ra chuyện có lỗi với Lâm Lạc Sanh, vậy thì Thẩm Ý Thư đã qua cửa.

Thẩm Ý Thư đang suy nghĩ làm thế nào để Quý Hướng Vũ không thấy mình diễn trò xấu hổ, lại có thể thuận lợi moi được thông tin.

"A!"

Quý Hướng Vũ kéo cô một cái. Thẩm Ý Thư nhất thời không để ý, trực tiếp dẫm lên chân Quý Hướng Vũ, xương bả vai va vào một mảng mềm mại, như thể được bao bọc lại.

Khoảnh khắc đó, Thẩm Ý Thư cảm thấy mình dường như mắc chứng khát khao da thịt, rất muốn quay người lại ôm chặt lấy chị, giống như trong cảnh diễn vừa rồi.

Chỉ là Quý Hướng Vũ không phải là Chu Dịch thật, cô cũng không phải là Lý Cẩn thật, không có bất kỳ lý do gì.

Quý Hướng Vũ đau đến hừ nhẹ một tiếng, làm Thẩm Ý Thư giật mình vội vàng lùi lại hai bước, cúi đầu nhìn kỹ.

May mà hôm nay cô đi một đôi giày vải bình thường, không có gót. Dù vậy, đôi giày trắng của Quý Hướng Vũ cũng để lại một dấu chân đen xám, đế trắng dấu đen, bẩn đến mức vô cùng dễ thấy.

Một chiếc xe điện nhỏ dừng lại ở chỗ Thẩm Ý Thư vừa đứng, người lái xe chính là đạo diễn của đoàn phim.

"Đạo diễn, ngài lái xe thế này vẫn nên cẩn thận một chút đi," Quý Hướng Vũ nhíu mày, giọng điệu trách cứ, "Suýt nữa thì đụng vào người."

"Xin lỗi nhé Tiểu Thẩm, không sao chứ?" Đạo diễn cũng có chút ngại ngùng, gãi đầu xin lỗi.

"Em không sao ạ." Thẩm Ý Thư khóc không ra nước mắt.

Người có việc không phải cô, mà là ví tiền của cô.

Lúc cô cúi đầu xuống, đã nhìn rõ logo trên đôi giày trắng của Quý Hướng Vũ, là một thương hiệu xa xỉ nổi tiếng, đôi giày này ít nhất cũng phải mấy vạn. Cô còn nghe nói, quần áo giày dép của hàng hiệu rất mỏng manh, giặt một lần là hỏng. Nghĩ đến tờ giấy nợ vốn đã không đòi lại được, lòng cô lại càng đau hơn.

Đợi đến khi đạo diễn lái chiếc xe điện nhỏ của mình đi xa, Thẩm Ý Thư mới lo lắng nắm lấy tay Quý Hướng Vũ.

"Tỷ tỷ, chân có đau không ạ?"

"Không đau."

"Tỷ tỷ, đôi giày này bao nhiêu tiền ạ?"

Quý Hướng Vũ dở khóc dở cười nhìn Thẩm Ý Thư đang nắm tay mình, đối phương dường như thật sự đang lo lắng sẽ phải bồi thường đôi giày này. Dù sao cũng là đứa trẻ được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có, quần áo trên người trông cũng không rẻ tiền, sao lúc nào cũng sợ sệt chuyện tiền nong vậy.

"Em ngoan một chút, thì không cần bồi thường."

Tác giả có lời muốn nói:

Tỷ tỷ bắt đầu giăng lưới bắt cá nhỏ rồi.(Cảm ơn các độc giả đã ủng hộ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co