Truyen3h.Co

BHTT || Edit | Xuyên thành ảnh hậu tỷ tỷ cơm mềm A - Ám Đăng

Chương 38

NhaQunh

Đợi đến khi Thẩm Ý Thư mơ màng hồ đồ đi thay đồ diễn, cũng chưa thể thoát ra khỏi giọng điệu ái muội của Quý Hướng Vũ.

Ngồi trước gương trang điểm, Lâm Lạc Sanh đã làm xong tạo hình. Giữa mày điểm một chấm chu sa, thật sự có vài phần dáng vẻ của Quý Hướng Vũ.

Dù cô là mai danh ẩn tích vào nghề, nhưng lúc tuyển chọn diễn viên có người cảm thấy cô giống Quý Hướng Vũ, liền trực tiếp chọn cô đóng vai Lý Ngu, coi như là chó ngáp phải ruồi.

"Sao cô lại vui vẻ như vậy?" Thẩm Ý Thư bị cọ trang điểm quét đến mắt có chút ngứa, cô né một chút, vừa lúc thấy dáng vẻ vui mừng của Lâm Lạc Sanh.

Cô không thể hiểu được, cô lúc này toàn bằng một cổ tinh thần chống đỡ việc quay phim.

"Cô quên rồi à?" Lâm Lạc Sanh u ám nói, "Đêm nay Chu Dịch sẽ giam lỏng cô, tôi là người đẩy tay."

Thẩm Ý Thư nhớ lại, đúng là có chuyện như vậy.

Cho nên nói, Lâm Lạc Sanh chỉ là nể mặt Quý Hướng Vũ mà tạm thời hòa giải với cô, trong lòng vẫn còn nhớ những chuyện hỗn xược mà nguyên chủ đã làm.

Cô dở khóc dở cười, không nói gì.

Đổi lại là cô, cô cũng sẽ thù dai.

Cô chỉ nhẹ nhàng thở ra, thẻ trải nghiệm kẻ cặn bã cuối cùng cũng sắp kết thúc. Cảnh quay đêm nay xong, chỉ cần quay bổ sung vài cảnh nữa, cô có thể tạm thời offline.

Không đi làm là chuyện sau, quan trọng hơn là không cần phải làm kẻ cặn bã.

Trời biết mỗi lần cô thấy mặt Quý Hướng Vũ có bao nhiêu áy náy.

Ra khỏi phòng nghỉ trời đã tối, đoàn phim bật đèn chiếu sáng. Chu Ly đi theo sau cô, hướng về phía cảnh quay.

Đạo diễn gọi cô qua, nói với cô về điểm định vị, Quý Hướng Vũ liền đứng một bên nghe.

Đang là mùa lũ lụt ở Giang Nam, ruộng đồng nhà cửa của bá tánh bị ngập. Lý Cẩn là Nữ đế, thế mà lại ở Ngự hoa viên mở yến tiệc, chúc mừng sinh nhật mèo của Lý Ngu. Có những thế gia thanh cao cảm thấy thật sự là quá vô lý, liền từ chối, chỉ cho con cháu trong nhà đi cho có lệ. Phần lớn người không có lựa chọn, Nữ đế mời, không đi chính là tát vào mặt Nữ đế.

Năm nay, Lý Cẩn càng thêm tàn bạo, khắp nơi tiêu phí vào những chuyện vô dụng. Hoặc là để lấy lòng Lý Ngu, hoặc là thuần túy vì sự vui vẻ của chính mình, lạm sát kẻ vô tội, cảm xúc thất thường. Rất nhiều lương thần cáo lão về quê, không còn góp lời, trên triều đình loạn thành một nồi cháo.

Nàng chỉ nghe được những lời hay, cho nên các đại thần trên triều đình cũng chỉ nói những lời hay, dỗ Lý Cẩn vui vẻ, làm Lý Cẩn chìm đắm trong ảo tưởng do chính mình tạo ra. Vài vị hoàng tử, hoàng nữ duy nhất có thể gây uy hiếp cho nàng, sớm đã bị phế bỏ trước và sau khi nàng đăng cơ, nàng không còn nỗi lo về sau.

Nàng đang uống rượu trong bữa tiệc, uống được một nửa, có cung nữ vội vàng chạy đến, nói với nàng, Chu Dịch mời nàng đến uống trà.

Từ khi Chu Dịch bị phế hậu đã qua ba tháng. Một bộ phận người nhà Chu gia bị lưu đày đã đến biên giới. Lý Ngu muốn Chu Dịch dọn đến lãnh cung, Lý Cẩn đã mắng cô ta một trận, cô ta liền không đề cập đến nữa, Chu Dịch vẫn ở lại cung điện cũ.

Chỉ là Lý Cẩn đã điều thêm nhân lực vây quanh Khôn Ninh Cung, ngoài những việc sinh hoạt hàng ngày, không cho phép bất kỳ ai tiếp cận.

Lúc đó nàng còn không biết, dù là ở trong hoàng cung ngay dưới mí mắt nàng, vẫn còn ẩn giấu rất nhiều chuyện nàng không biết. Ví dụ như luôn có người có thể đưa tin tức vào Khôn Ninh Cung, lại ví dụ như, nàng không biết Chu Dịch đang làm gì, nhưng Chu Dịch lại biết nàng đang làm gì.

Cung nữ truyền tin, lời nói của Chu Dịch khẩn thiết, thấp kém, dường như câu nào chữ nào cũng chứa đựng sự nhớ nhung, mời ôn lại chuyện xưa, là đang chịu thua.

Lý Cẩn nghe xong trong lòng cũng mềm đi. Ba tháng này, nàng cũng cảm thấy mình đã quá đáng. Chu Dịch tuy không bằng hoàng quyền, nhưng trong cuộc đời nàng vẫn chiếm một phần vô cùng quan trọng, vì thế vui vẻ đi trước.

Cảnh này quay hai lần. Nửa đường Thẩm Ý Thư vì mệt mỏi có chút không vào trạng thái, bị đạo diễn nhắc nhở, quay lại một lần.

Nhân viên công tác dọn đèn đóm, bảng clapperboard và các công cụ khác đi, cảnh quay tiếp theo ở một địa điểm khác.

Thẩm Ý Thư mệt đến mức ngồi xổm trên đất, định nhân lúc họ bố trí hiện trường trộm một lát thời gian nghỉ ngơi.

Quý Hướng Vũ lại gần ngồi xổm bên cạnh cô, đưa một chai nước, vén những lọn tóc mái trên trán cô ra, nhẹ giọng hỏi: "Mệt à?"

Thẩm Ý Thư nhận lấy chai nước, uể oải "ừm" một tiếng.

Chị không nói gì nữa, ngồi xổm tại chỗ cùng cô, như hai cây nấm nhỏ dựa vào nhau.

Đáng tiếc đạo diễn một chút cũng không có ý định để hai người làm những cây nấm yên ổn. Một phút chưa đến, đã có người chạy đến gọi: "Thẩm lão sư, đạo diễn gọi!"

Thẩm Ý Thư nhận mệnh đứng dậy.

Quý Hướng Vũ véo véo cổ tay cô, nhỏ giọng nói: "Chịu đựng qua là được, tối nay cho em khen thưởng."

Thẩm Ý Thư đột nhiên quay đầu lại.

Cô có chút lo lắng cái "khen thưởng" này là kiểu ôm ấp hôn hít. Cô thích thì thích thật, nhưng lúc mệt mỏi, cô sẽ lo lắng không thể chăm sóc tốt cảm xúc của Quý Hướng Vũ.

Đặc biệt là sau khi trải qua tối hôm qua, cô cảm thấy Quý Hướng Vũ giống hệt như một con hồ ly tinh hút hồn lúc nửa đêm, vừa muốn hút tinh khí của cô, lại vừa muốn cô bỏ sức. Cô không kháng cự, nhưng thật sự mệt quá đi!

Cô một lời khó nói hết mà rời đi.

Quý Hướng Vũ suy ngẫm hai phút về biểu cảm phức tạp của cô bé, nhận ra Thẩm Ý Thư có thể đã hiểu sai. Chị cúi mắt, không nhịn được cười.

Nhân viên công tác đi ngang qua: "..."

Cô không nhìn lầm chứ, là Quý Hướng Vũ cười sao?

Trước khi cô vào đoàn làm hậu kỳ, cô em gái đồng nghiệp nghe nói diễn viên chính là Quý Hướng Vũ, còn nói với cô vài câu, Quý Hướng Vũ thật ra rất dễ chung sống, chỉ là không thích cười, ngoài lúc diễn kịch ra gần như không thấy nụ cười.

Cô ôm đạo cụ trong tay tiếp tục đi, không thể không cảm thán, tình yêu như gió xuân, ngay cả núi băng cũng có thể làm tan chảy.

Khi Thẩm Ý Thư đi đến bên cạnh đạo diễn, đạo diễn thấy vẻ mặt "mệt đến chết" của cô, tức giận nói: "Đã nói là phải tiết chế!"

Người trẻ tuổi máu nóng, ông có thể hiểu, nhưng cũng không thể để đến mức trì hoãn công việc chứ!

Thẩm Ý Thư mấp máy môi, nhận ra một hai câu không thể giải thích rõ ràng. Quý Hướng Vũ chắc chắn không muốn người khác biết chuyện nhà của chị, cô vẫn là không nên nói.

"Tối qua trong nhà có việc gấp, Thẩm lão sư về nhà cùng tôi, nửa đêm mới giải quyết xong, làm lỡ thời gian nghỉ ngơi, xin lỗi đạo diễn." Quý Hướng Vũ đúng lúc xuất hiện. Chị đi đến bên cạnh Thẩm Ý Thư, không để lộ cảm xúc mà ở sau lưng nắm lấy ngón tay Thẩm Ý Thư.

Thẩm Ý Thư để mặc chị nắm.

Có lẽ là quá mệt mỏi, cô cảm thấy lượng pin của mình sắp cạn, cần phải về ngủ bù gấp.

"Như vậy à, tôi trách oan các cô rồi," đạo diễn là người biết sai liền sửa, "Xin lỗi nhé Tiểu Thẩm, vậy em bây giờ còn có thể diễn bình thường không?"

Ông thật sự có chút lo lắng Thẩm Ý Thư lát nữa diễn được một nửa sẽ ngủ gật trên giường.

"Em không có vấn đề gì đâu đạo diễn." Thẩm Ý Thư không do dự.

Kiếp trước cô đã trải qua cường độ công việc còn đáng sợ hơn thế này. Khi có dự án, cả nhóm làm việc thâu đêm. Cô là thực tập sinh còn phải chạy đi mua cà phê cho cả nhóm, lúc dựa vào thang máy không có ai dỗ dành cô sẽ có khen thưởng.

"Không có vấn đề thì tôi tiếp tục nói với em." Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm. Nếu Thẩm Ý Thư không được, cảnh quay đêm nay phải đẩy đến ngày mai, lại tốn thêm một khoản chi phí.

"Vâng đạo diễn." Thẩm Ý Thư trong tay áo nắm lấy tay Quý Hướng Vũ đang muốn trốn đi, ngón út câu vào ngón út của Quý Hướng Vũ, không lời mà móc ngoéo.

Cô bây giờ cảm thấy, về nhà có thể có một cái ôm cũng rất tốt.

Cảnh này có hai trọng điểm.

Một là sự đau khổ kìm nén của Chu Dịch. Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi tự tay đặt con dao găm lên cổ Lý Cẩn, nàng vẫn cảm thấy đau lòng sâu sắc.

Thứ hai chính là bản thân Lý Cẩn, khó tin người yêu ngày xưa sẽ phản bội mình, thậm chí còn liên hợp với những người khác.

Diễn xuất của Quý Hướng Vũ, đạo diễn hoàn toàn yên tâm. Những cảnh bùng nổ là sở trường của Quý Hướng Vũ. Trong tác phẩm đầu tay, Quý Hướng Vũ chính là nhờ vào một đoạn diễn khóc, từ trong nước một đường đoạt giải đến quốc tế.

Chỉ là trạng thái của Thẩm Ý Thư không tốt, lại là người mới, đạo diễn dặn đi dặn lại. Trước khi hô bắt đầu, ông đã nghĩ kỹ, nếu thật sự không được thì không cần quay cận cảnh.

Tiếng bảng clapper rơi xuống, Thẩm Ý Thư cúi mắt, từ ngoài màn ảnh có thêm một đám người chậm rãi đi vào Khôn Ninh Cung. Màn đêm nồng đậm, như nhiều năm trước, nàng đứng trong sân đình sâu thẳm chờ đợi người trong lòng đến.

Lúc đó, tình cảm của nàng và Chu Dịch có rất nhiều sự chân thành. Nàng đến gặp Chu Dịch cũng không hoàn toàn là vì lừa Chu Dịch làm việc cho mình. Hôm nay như thể lại quay về quá khứ. Nàng đã nắm chắc đế vị, không ai có thể lay động vị trí của nàng, vì thế nàng lại biến về cô bé ngày xưa, chỉ là đi gặp người trong lòng.

Cho nên khi nữ quan ngoài cung nói Hoàng hậu chỉ muốn gặp một mình nàng, không cần mang quá nhiều người, Hoàng hậu chỉ muốn ôn lại chuyện xưa, nàng chưa bao giờ nghi ngờ. Chu Dịch trước đây biểu hiện quá lụy tình, phảng phất như rời xa nàng không sống được, dẫn đến nàng không hề có chút nghi ngờ.

"Tỷ tỷ," nàng bước nhanh vào sân đình, tà áo bay múa, "Ta đến rồi."

Chu Dịch đang ngồi trong đình uống trà, nghe vậy tay cầm ly run lên.

"Ngươi đến rồi, ngồi đi." Chu Dịch nở một nụ cười hiếm có, nàng chỉ vào vị trí đối diện mình.

Lý Cẩn vô cùng hài lòng với nụ cười của Chu Dịch. Chỉ cần Chu Dịch không nhắc đến minh quân, không nhắc đến bạo chính, liền vẫn là tỷ tỷ tốt. Nàng ngồi xuống, thấy Chu Dịch chỉ cài một chiếc trâm gỗ, giống hệt như thời thiếu nữ của hai người, trong lòng sự đề phòng gần như hoàn toàn biến mất.

"Tỷ tỷ hôm nay sao lại nghĩ đến việc gọi ta đến?" Lý Cẩn đi đến nắm tay nàng.

Chu Dịch nén lại vô cùng vất vả.

Nàng muốn thu tay lại. Mỗi khi nàng nghĩ đến Lý Cẩn trước mặt sớm đã không phải là thiếu nữ của nàng, sớm đã cùng người phụ nữ khác nắm tay đồng tiến, cùng nhau trải qua đêm đẹp, nàng từ tận đáy lòng cảm thấy ghê tởm và bi ai.

"Đột nhiên nhớ đến ngươi," Chu Dịch không để lộ cảm xúc mà thu tay lại, giả vờ đi lấy chén trà, "Ngươi có nhớ trước đây cũng có một buổi tối như vậy không?"

Lý Cẩn nhớ.

Dù ký ức trước đây ngày càng phai nhạt, nhưng đêm trăng đó thật sự là quá tốt đẹp, đến mức nàng đối với Chu Dịch trước sau vẫn có một lớp màng lọc.

"Tỷ tỷ," Lý Cẩn mềm lòng, sau khi đăng cơ lần đầu tiên nhượng bộ, "Nếu ngươi hứa sau này không nói những lời ta không thích nghe nữa, ta sẽ khôi phục lại ngôi vị hoàng hậu của ngươi."

Chu Dịch nhìn chằm chằm nàng một lúc, đột nhiên đứng dậy.

Nàng đi đến sau lưng Lý Cẩn, nhẹ giọng nói một câu: "Xin lỗi."

Lý Cẩn vừa định nói, không cần vì chuyện trước đây mà xin lỗi, trên cổ đã truyền đến một cảm giác lạnh lẽo.

"Xin lỗi," giọng Chu Dịch trở nên lạnh lùng, tình ý kéo dài không còn dấu vết, "Nhưng cái ngôi vị Nữ đế này, ngươi không thể tiếp tục ngồi nữa."

Lý Cẩn cúi đầu nhìn thứ đang kề trên cổ mình. Đó là con dao găm mà nàng đã tự tay tặng cho Chu Dịch, không hoa mỹ tinh xảo, vì lúc đó nàng không có mấy đồng.

Ký Mộ từ trên tường cung nhảy xuống, hướng về phía Chu Dịch hành lễ: "Nữ đế bệ hạ, Hoàng hậu."

Lý Cẩn hô lớn cứu giá. Vị thống lĩnh cấm quân mà nàng mới điều về lại tiến lên phía trước. Dưới ánh mắt hoảng sợ của nàng, một tay đao chém nàng ngất đi, trực tiếp mềm nhũn bên ghế.

Chu Dịch buông tay ra, con dao găm trong tay trực tiếp rơi xuống, phát ra tiếng kêu giòn tan.

Hai người thấp giọng thương thảo chuyện ngày mai. Chu Dịch định tự mình thay Lý Cẩn lên triều, khi cần thiết cần Ký Mộ ra tay duy trì trật tự.

Thẩm Ý Thư mềm nhũn dựa vào ghế, có chút muốn mắng người.

Cô cảm thấy Khương Vu đang công báo tư thù. Cú chém đó làm cổ cô đau buốt, tuyến thể gần như bị đánh đến xảy ra chuyện.

"Qua!" Quý Hướng Vũ nói xong câu thoại cuối cùng, đạo diễn cuối cùng cũng hô qua.

Thẩm Ý Thư bò dậy, tức giận lườm Khương Vu một cái. Cô không hỏi Khương Vu tại sao lại chém mạnh như vậy, có vẻ như cô rất yếu đuối.

Cảnh quay tiếp theo là cảnh trong nhà. Nhân viên công tác lại khiêng máy móc vào trong cung điện. Giữa các diễn viên có chuyện để nói là bình thường, đạo diễn không để trong lòng, đi theo vào cùng để theo dõi máy quay.

"Cô ra tay nặng như vậy làm gì?" Quý Hướng Vũ hỏi thay cho Thẩm Ý Thư.

Thẩm Ý Thư không kinh ngạc, nhưng Khương Vu lại rất giật mình.

Thời trẻ quay phim, cô ta cũng thường xuyên bị các diễn viên cùng đoàn hạ độc thủ. Lúc đó cô ta chưa nổi tiếng, bắt đầu nhận rất nhiều phim IP đều là cốt truyện cẩu huyết, cô ta làm nữ chính không bị ngược ít. Vì thế không ít người nhân cơ hội này không ngừng NG, chỉ để ngược cô ta thêm vài lần. Không phải là tát, thì là ngâm nước, làm thế nào đau khổ thì NG thế đó.

Chỉ là cô ta chưa bao giờ đi hỏi người ta tại sao lại làm như vậy. Mỗi lần quay đến lúc đạo diễn nhíu mày, những người này liền thành thật. Cô ta quay một bộ nổi một bộ, mỗi lần nổi, ở bữa tiệc ăn mừng của nhà đầu tư, cô ta sẽ cố ý vô tình mà cho thấy mình không thích ai. Những người này không ngoại lệ, sau khi quay xong phim với Quý Hướng Vũ, tài nguyên liền đứt đoạn, không còn nhận được tài nguyên tốt nữa.

Khương Vu biết chị sẽ không hỏi, mới hơi dùng sức một chút.

Không ngờ Thẩm Ý Thư không hỏi, mà Quý Hướng Vũ lại ra mặt vì Thẩm Ý Thư.

"Tôi không cố ý," Khương Vu vô tội giơ tay, "Xin lỗi Thẩm lão sư."

"Cô có phải cảm thấy tôi không có cách nào với cô không?" Quý Hướng Vũ xoa gáy cho Thẩm Ý Thư, quay đầu khinh khỉnh hỏi, giọng điệu vô cùng không thân thiện.

"Tôi thật sự không cố ý," Khương Vu còn muốn giảo biện, "Có thể là tôi nhập vai quá sâu."

Quý Hướng Vũ cười lạnh một tiếng: "Cái diễn xuất đó của cô thì đừng nói nhập vai. Tôi cảnh cáo cô lần cuối, cô có chuyện gì thì nhắm vào tôi, cô nếu muốn ngấm ngầm giở trò cũng được."

Chị lạnh lùng nói: "Cô cứ xem thử, chơi thủ đoạn có chơi lại được tôi không."

Nói xong chị kéo Thẩm Ý Thư đi.

Thẩm Ý Thư đau đến nhe răng trợn mắt.

Cô cảm thấy có thể là sắp đến kỳ mẫn cảm, tuyến thể trở nên vô cùng nhạy cảm. Vết thương bên ngoài đau, Quý Hướng Vũ ấn vào lại ngứa, làm cô bây giờ cả người khó chịu.

Nhưng cũng phải cảm ơn Khương Vu một chút, cú chém đó đã làm cơn buồn ngủ của cô đau đến bay biến, bây giờ tinh thần vô cùng, chỉ là đau quá.

Quý Hướng Vũ định bôi thuốc cho cô.

Cô vội vàng từ chối. Thuốc mỡ là thứ trơn tru như vậy, bôi lên cổ, ngón tay thon dài lạnh lẽo của Quý Hướng Vũ lại giúp xoa xoa, cô chỉ nghĩ thôi đã thấy mặt đỏ tim đập.

"Về rồi hẵng bôi thuốc," Thẩm Ý Thư vội vàng nắm lấy tay chị, "Cảnh tiếp theo sắp bắt đầu rồi."

Quý Hướng Vũ nghĩ nghĩ cũng phải, thuốc mỡ tan ra cần thời gian, không bằng về sớm nghỉ ngơi.

Chị cẩn thận nhìn chằm chằm vào cổ Thẩm Ý Thư, một mảng đỏ, trông thật ghê người.

"Ra tay quá độc ác." Quý Hướng Vũ càng xem mày càng nhíu càng sâu.

Thẩm Ý Thư đưa đầu ra, xoa giữa mày chị: "Tỷ tỷ không cần nhíu mày."

Mỹ nhân hơi chau mày là một cảm giác mong manh dễ vỡ. Thẩm Ý Thư cảm thấy Quý Hướng Vũ nhíu mày giống như một đại sư tỷ cao khiết, thoát tục cầm kiếm muốn đi giết người, ý muốn bảo vệ sắp tràn ra ngoài.

Quý Hướng Vũ buông mày ra, còn muốn nói gì đó, đạo diễn đã gọi người.

Chị nuốt lại những lời sắp nói, chỉ nhìn sâu vào Khương Vu ẩn trong bóng tối.

Cảnh quay cuối cùng của tối nay, là khi Lý Cẩn tỉnh lại, phát hiện Chu Dịch và Ký Mộ đang nói chuyện. Ký Mộ câu nào chữ nào cũng không phải tỏ tình, nhưng câu nào chữ nào cũng phảng phất như đang tỏ tình.

Đạo diễn bảo Thẩm Ý Thư đi trói tay trước, lát nữa chuẩn bị bắt đầu quay.

Đã là 10 giờ đêm, những người ở đây dù là diễn viên hay hậu trường, trạng thái tinh thần đều không bằng ban ngày. Thẩm Ý Thư nghĩ cảnh này quay xong là có thể về ngủ, tinh thần tốt hơn rất nhiều.

Cô đi đến mép giường. Đạo cụ sư chỉ huy chuyên viên tạo hình trói tay cho cô, bảo cô ngồi ở mép giường, còn bịt miệng cô lại.

Thẩm Ý Thư nhận mệnh nằm trên giường. Đạo diễn còn bảo cô nhớ luôn luôn phải giữ tinh thần, đừng có quay phim được một nửa lại ngủ gật trên giường, sẽ rất xấu hổ. Nếu cô dám ngủ, quay lại sẽ tung cảnh này ra ngoài, để tất cả mọi người cùng cười.

Cô ghi nhớ lời dặn của đạo diễn, lúc chờ lên sân khấu đã học thuộc lời thoại một lần, sau đó bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện tương đối kích thích.

Chuyện kích thích nhất mà cô gặp gần đây không gì hơn là những khoảnh khắc với Quý Hướng Vũ, mỗi một ngày ở bên nhau đều vô cùng kích thích. May mà hôm nay chuyên viên trang điểm để che đi quầng thâm mắt của cô, đã đánh một lớp nền không tồi, nếu không máy quay lia qua, sẽ có thể phát hiện ra gương mặt đỏ bừng của cô.

Đạo diễn dặn dò Thẩm Ý Thư xong, lại bắt đầu dặn dò Quý Hướng Vũ và Khương Vu. Một người phải diễn ra cảm giác biết nhưng không muốn đáp lại, người còn lại phải diễn ra tình yêu ẩn nhẫn.

Thẩm Ý Thư nghe thấy mà còn đang suy nghĩ, hai người này không phải đang ở trong trạng thái đó sao? Chỉ là Khương Vu trong mắt người ngoài và Quý Hướng Vũ bề ngoài không hợp, trên thực tế không biết đang giấu tâm tư gì.

Người phụ trách đánh bảng, cảnh quay cuối cùng của hôm nay chính thức bắt đầu.

"Ngươi muốn tự mình lên ngôi sao?" Ký Mộ nhẹ giọng hỏi.

"Không muốn," Chu Dịch không chút suy nghĩ liền từ chối, "Dòng dõi còn có huyết mạch của tiên đế, có thể phò tá."

"Phò tá xong lại tiếp tục nghi ngờ ngươi, lại giống như Nữ đế đối với Chu gia làm ra loại chuyện này sao?" Ký Mộ nén lại hận ý, "Ta ủng hộ mọi lựa chọn của ngươi, nhưng ngươi phải nghĩ kỹ, không phải tất cả mọi người đều là ta."

Chu Dịch xoay người, ngồi lên ghế dựa.

Bình phong ngăn cách Chu Dịch và Lý Cẩn, Chu Dịch theo bản năng nhìn ra sau bình phong một cái.

"Không cần nói với ta những chuyện đó, lòng ta tự biết, đề nghị của ngươi ta sẽ nghĩ lại." Chu Dịch trực tiếp từ chối Ký Mộ, đối với tâm ý của Ký Mộ vứt đi không thèm nhìn lại.

Ký Mộ nhìn Chu Dịch, tình yêu trong mắt gần như không thể che giấu được nữa. Nàng nhắm mắt, bắt mình xem nhẹ sự vô tình của Chu Dịch.

"Nữ đế làm sao bây giờ?" Ký Mộ rất muốn nói, hay là trực tiếp giết đi cho xong.

"Ta đều có sắp xếp." Chu Dịch cầm trà lên, giấu đi sự dao động trong lòng.

"Không sớm xử lý, chỉ sợ..."

"Cắt!" Đạo diễn từ sau máy quay đứng dậy, "Khương lão sư, cảm xúc quá lộ liễu, cô bây giờ là đang yêu thầm, không phải là sắp tỏ tình."

"... Được," Khương Vu gật đầu, "Xin lỗi, quay lại một lần."

Đạo diễn không có ý kiến, bảo hai người trở về vị trí, đi lại cảnh quay một lần nữa.

Thẩm Ý Thư vô cùng cạn lời. Hành động này của Khương Vu quả thực là đang tra tấn tinh thần của cô. Người mệt mỏi nào mà dính vào giường lại không muốn ngủ chứ?

"Không sớm xử lý, chỉ sợ trong triều sẽ có ý kiến, ta vẫn cảm thấy..."

"Ta có sắp xếp," Chu Dịch ngước mắt, lạnh lùng liếc qua, "Chuyện này không cần nhắc lại nữa."

"Cắt!" Đạo diễn có chút đau đầu, sao hai diễn viên gạo cội lại có thể ở cảnh cuối cùng xảy ra nhiều vấn đề như vậy, "Quý lão sư, Ký Mộ không phải kẻ thù của chị, không cần phải hận cô ấy như vậy."

Thẩm Ý Thư càng phiền Khương Vu hơn.

Nếu không phải hành vi vừa rồi của Khương Vu, Quý Hướng Vũ cũng sẽ không tức giận như vậy, dẫn đến NG. Nếu người khác cảm thấy diễn xuất của Quý Hướng Vũ có vấn đề, cô sẽ càng ghét Khương Vu hơn.

Cuối cùng cũng quay xong cảnh trước một cách thuận lợi, đến lúc Ký Mộ giấu lời.

"Ngươi vẫn không thể quên được quá khứ sao?" Cổ họng Ký Mộ thắt lại, đối với chuyện quá khứ canh cánh trong lòng.

"Không liên quan đến những chuyện đó, ta còn có chuyện khác cần Lý Cẩn tồn tại," Chu Dịch không dao động, "Ngươi nếu có dị nghị với sự sắp xếp của ta, lúc này rời đi, ta sẽ không truy cứu."

Ký Mộ nhìn sâu vào mắt nàng một cái: "Ngươi biết rõ ta nói không phải cái này."

Lời nói của Chu Dịch hàm chứa băng giá: "Ngươi biết rõ có những lời không nên nói."

Đạo diễn: "..."

Ông không thể hiểu nổi, hai người này rốt cuộc là diễn đến tình trạng này như thế nào.

Ông bất đắc dĩ, hô "cắt" lần thứ ba, gọi hai người lại để giảng giải.

Thẩm Ý Thư đã nhớ lại nụ hôn trên cửa sổ lồi, cô mở mắt ra, thấy Quý Hướng Vũ và Khương Vu đang cùng nhau nghe đạo diễn giảng giải. Cô bỗng nhiên nhận ra, cô từ bộ phim này offline một cái, sau này sẽ toàn là cảnh đối diễn của Quý Hướng Vũ và Khương Vu.

"Không cần phải hận Ký Mộ như vậy, em là Chu Dịch, dù phim truyền hình trên cơ sở nguyên tác không có sửa đổi lớn về tuyến tình cảm, các chị cũng có một tuyến ngầm là tri kỷ tâm giao, Quý lão sư, em có thể hiểu chứ?" Đạo diễn uống một ngụm nước ấm cho đỡ khát.

Quý Hướng Vũ "ừm" một tiếng.

Hôm nay chị thật sự quá mệt mỏi, nếu là trước đây, chị dù có ghét Khương Vu đến đâu, cũng không thể sau khi lên diễn mà biểu hiện ra một chút nào. Chị cúi mắt, xoa xoa thái dương của mình.

"Cô phải thu lại một chút. Trên mạng không phải nói tỏ tình là kèn hiệu xung phong sao? Cô đây còn chưa đâu vào đâu cả, Chu Dịch còn chưa sắp xếp xong Lý Cẩn, cô đã hận không thể lên ngôi, thu lại một chút."

Khương Vu gật đầu: "Đạo diễn nói phải, là vấn đề của tôi."

Thẩm Ý Thư nghe xong trong lòng càng không thoải mái.

Cô không biết tại sao mình lại khó chịu, có lẽ chỉ là đơn thuần ghét Khương Vu.

Sau khi đạo diễn giảng giải xong, cảnh trước đó một lần đã qua. Cả hai đều là diễn viên gạo cội, Khương Vu tuy không bằng Quý Hướng Vũ, nhưng cũng là người đã ra mắt nhiều năm có thành tích, không đến mức chỉ một chút như vậy cũng không tiếp thu được.

Ký Mộ vừa ra ngoài, liền gặp Lý Ngu đang ôm mèo, chờ ở cửa Khôn Ninh Cung.

"Thành công rồi à?" Lý Ngu khi không nũng nịu nói chuyện lại càng có vài phần giống Chu Dịch, nàng nhẹ nhàng vuốt ve con mèo, nghiêng đầu cười, "Hoàng hậu từ chối cô à?"

Ký Mộ liếc nàng một cái: "Không cần hỏi nhiều."

Lý Ngu chỉ ngáp một cái: "Tôi mới không quan tâm đến chuyện của các cô, tôi đã làm xong chuyện cô nói, chuyện cô hứa với tôi, cô phải làm được."

Ký Mộ dừng bước, xoay người nhìn nàng: "Cô tạm thời không thể đi, Chu Dịch ở trong cung còn cần người giúp đỡ."

Lý Ngu chỉ nhẹ nhàng vuốt ve con mèo, cười nói: "Có thù lao thì mọi chuyện đều dễ nói."

Mà trong cung điện, Chu Dịch đi đến bên cạnh Lý Cẩn, ngồi xổm xuống, xem gò má của nàng.

Lý Cẩn sớm đã tỉnh, chỉ là cắn răng nghe hai người đối thoại.

Chu Dịch suy nghĩ nửa ngày, lấy miếng vải nhét trong miệng Lý Cẩn ra. Nàng ban đầu cảm thấy Lý Cẩn có thể sẽ mắng nàng, không ngờ Lý Cẩn lại nói: "Tỷ tỷ, ngươi không cần ta nữa sao?"

Nàng nhẹ nhàng vén những sợi tóc rơi xuống của Lý Cẩn ra sau tai, nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi chỉ là Lý Cẩn, ta sẽ không vứt bỏ ngươi."

Lý Cẩn đọc hiểu được lời nói của nàng. Nàng vốn định thông qua việc chịu thua để làm Chu Dịch mềm lòng. Nàng không tin Chu Dịch sẽ tàn nhẫn như vậy, tự tay đỡ nàng lên ngôi rồi lại không cho nàng tiếp tục làm Nữ đế.

Không ngờ Chu Dịch thật sự không cho nàng làm Nữ đế, vì thế nàng trở mặt.

"Hành thích vua là tội chết!" Nàng trợn tròn mắt, giọng lạnh lùng quát.

"Ừm," cảm xúc của Chu Dịch không hề dao động, "Nhưng ngươi không chết, hơn nữa không có ai mong ngươi lên triều."

Lý Cẩn thử hỏi nàng: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới chịu buông tha cho ta? Ngươi đã quên chuyện trước kia của chúng ta rồi sao?"

Chu Dịch đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng nói: "Không phải ta đã quên, là ngươi đã quên."

Những chuyện ngày hôm qua đều là nhân quả. Lý Cẩn đã quên đi sự tốt đẹp của Chu Dịch đối với nàng, trước khi làm ra nhiều chuyện không thể cứu vãn, cũng chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của Chu Dịch.

Trong tầm nhìn của Lý Cẩn, chỉ còn lại bóng lưng đi xa của Chu Dịch.

"Qua!" Đạo diễn hô xong, liền ngáp một cái thật lớn.

Ông quay phim nhiều năm như vậy, những lúc làm việc liên tục cũng thường xuyên xảy ra, nhưng đó đều là khi ông còn trẻ. Ông chống eo đứng dậy, không thể không thừa nhận mình đã già rồi, hoàn toàn không thể so được với người trẻ tuổi.

Mà những người trẻ tuổi mà ông cho rằng, từng người một như những cái xác không hồn đi ra khỏi phim trường. Khương Vu ngáp một cái, chờ ở ngoài cung điện, chuẩn bị cùng Quý Hướng Vũ và Thẩm Ý Thư nói lời xin lỗi.

Cô ta nhận ra Quý Hướng Vũ có thể thật sự đã tức giận. Đây vẫn là lần đầu tiên cô ta nghe nói Quý Hướng Vũ đem cảm xúc cá nhân vào công việc, có thể nghĩ ra trong lòng đã đè nặng bao nhiêu lửa.

Cô ta trực giác nói với cô ta nếu không làm Quý Hướng Vũ nguôi giận, Quý Hướng Vũ phần lớn sẽ làm một vài việc, để cô ta ăn một bài học.

Thẩm Ý Thư lại chậm chạp không ra – cô còn chưa được cởi trói.

Khương Vu không chặn được hai người, không tiện ở lại lâu, định về nhà gọi điện xin lỗi.

Quý Hướng Vũ bảo chuyên viên tạo hình đi trước tháo tạo hình cho những người khác, chị lát nữa sẽ giúp Thẩm Ý Thư giải dây thừng.

Thẩm Ý Thư mệt đến mức nước mắt cũng chảy ra, cô nói: "Tỷ tỷ, em mệt, chúng ta về ngủ đi."

Quý Hướng Vũ ngồi xổm bên cạnh cô, vẫn còn mặc quần áo của Chu Dịch, nhưng thần sắc lại hoàn toàn khác với Chu Dịch. Chị nhướng mày, nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy như thế này rất tuyệt."

Thẩm Ý Thư: "..."

Quý Hướng Vũ trong đầu đều đang nghĩ cái gì, cô không thể hiểu hết.

"Gọi một tiếng 'vợ' tôi nghe xem." Quý Hướng Vũ nói bên tai cô vô cùng nhỏ, âm thanh dọn dẹp máy móc bên ngoài rất ồn, không ai phát hiện ra chuyện bên này.

"Tỷ tỷ," Thẩm Ý Thư vô cùng bất đắc dĩ, "Em mệt."

"Mệt là được rồi," Quý Hướng Vũ chắc chắn cô sẽ không kéo dài đến cuối cùng, "Bây giờ nói xong chúng ta về ngủ, tôi còn nợ em một cái khen thưởng nữa."

"... Vợ." Thẩm Ý Thư xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào Quý Hướng Vũ.

Quý Hướng Vũ cười tháo dây thừng trên tay cô.

Để phòng ngừa xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, đoàn phim sẽ không thắt nút quá chặt. Chỉ là Thẩm Ý Thư mới diễn kịch, không biết, còn ngốc nghếch chờ chị đến tháo.

Đợi đến khi cởi xong tất cả đồ diễn, tiện thể tẩy trang, lên xe, Quý Hướng Vũ mới nói với cô chuyện này.

Thẩm Ý Thư cảm thấy sâu sắc rằng mình lại bị lừa, có chút giận dỗi.

Từ cảnh quay cuối cùng xong, trong lòng cô vẫn luôn có một chút cảm xúc không thể nói rõ. Loại cảm xúc này sau khi bị Quý Hướng Vũ trêu chọc đã giảm đi không ít, nhưng khi ngồi trên xe Quý Hướng Vũ mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi, lại lặng lẽ trỗi dậy.

Nhiều lần đi đi lại lại, con đường này cô đã đi qua mấy chục lần. Nhưng ngay lập tức cô sẽ không cần phải đi đi lại lại con đường này để đi làm nữa, nhưng Quý Hướng Vũ vẫn phải tiếp tục.

Đèn trong xe đã tắt, xuyên qua cửa sổ kính xe, cô không nhìn rõ được gò má của Quý Hướng Vũ.

Trở lại khách sạn, Quý Hướng Vũ vì đã nghỉ ngơi một lúc, tinh thần khá hơn nhiều. Chị vừa vào cửa liền đi tắm rửa, còn bảo Thẩm Ý Thư sớm đi tắm.

Đầu óc Thẩm Ý Thư đã hoàn toàn treo máy, cho nên cô hỏi: "Không phải chị muốn đi tắm rửa sao?"

Quý Hướng Vũ trong tay cầm một chiếc quần lót vừa mới lấy từ tủ quần áo ra, chị dựa vào cửa phòng tắm như được tắm mình trong gió xuân, mỉm cười hỏi: "Còn có một phòng tắm nữa nha, chẳng lẽ em muốn cùng tôi tắm rửa à?"

Thẩm Ý Thư như chạy trốn mà che mặt đi lấy váy ngủ tắm rửa.

Thẩm Ý Thư vào phòng tắm, vì màn đệm lúc nãy, dù cô xấu hổ đến tim kinh hoàng, nhưng tâm trạng lại bất ngờ trở nên tốt hơn.

Chỉ có cô mới có thể nhìn thấy một mặt này của Quý Hướng Vũ, người khác đều không thấy được.

Tắm rửa xong, tẩy trang lại một lần, cô đi dép lê mang theo một thân hơi nước ra ngoài, Quý Hướng Vũ đang trên sofa chờ cô.

"Tỷ tỷ?" Thẩm Ý Thư có chút mê hoặc.

Cô mệt, Quý Hướng Vũ chắc chắn cũng mệt, cho nên tại sao Quý Hướng Vũ không đi ngủ, còn ở phòng khách ngồi.

"Đến nhận phần thưởng vì đã quay xong cảnh hôm nay." Quý Hướng Vũ quay đầu, vẫy tay với cô.

Thẩm Ý Thư rất muốn nói, mình hôm nay mệt quá, phần thưởng có thể dời lại không, nhưng bước chân lại thành thật hơn ý nghĩ, đã đi qua.

Dù là hôn một cái hay ôm một cái, cô thật sự là muốn.

Ngoài dự kiến của cô, Quý Hướng Vũ không ấn cô xuống để hôn, cũng không ấn cô xuống để ôm, mà là đưa cho cô một bản hợp đồng.

"Xem đi." Quý Hướng Vũ đưa qua, thấy Thẩm Ý Thư ngây người, liền lên tiếng nhắc nhở cô.

Thẩm Ý Thư nhận lấy xem, là một bản thuyết minh tặng bất động sản.

"Tôi hỏi bạn tôi, họ bao nuôi ngôi sao nhỏ đều sẽ tặng một vài món quà. Tôi cảm thấy tôi cho em quá ít, cho nên đem căn hộ mà chúng ta lần trước đến cho em," Quý Hướng Vũ thấy Thẩm Ý Thư vẫn còn ngơ ngác, liền giải thích, "Căn hộ đó có chút tuổi, tuy không phải đặc biệt đắt, nhưng thắng ở chỗ vị trí cũng không tệ..."

Thẩm Ý Thư cắt ngang chị: "Tỷ tỷ, em không cần."

Tâm trạng cô đột nhiên trở nên đặc biệt kém, kém đến mức dù có được hôn, được ôm cũng sẽ không tốt lên được.

"Hửm?" Quý Hướng Vũ nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của cô.

Thẩm Ý Thư cố gắng tìm ra một vài lý do có thể giải thích cho tâm trạng không tốt của mình: "Em cảm thấy em không đáng giá cái giá này."

Quý Hướng Vũ bật cười: "Tôi cảm thấy em đáng giá."

Chị không biết phải làm thế nào mới có thể giữ Thẩm Ý Thư ở bên cạnh mình lâu hơn một chút. Hào môn thiếu nhất là tình cảm, có rất nhiều lợi ích, không có ai nói cho chị biết làm thế nào mới có thể làm một người ở bên cạnh mình lâu dài.

Vì thế chị đã hỏi ý kiến bác sĩ Triệu. Bác sĩ Triệu đang cãi nhau với bạn gái yểu điệu của mình, sứt đầu mẻ trán mà nói: "Hỏi han ân cần không bằng chuyển một khoản tiền lớn."

Quý Hướng Vũ cảm thấy không đáng tin, lại đi hỏi Lý luật sư.

Lý luật sư là một người có đầu óc thẳng như ruột ngựa, suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói, chỉ có tiền là trực tiếp nhất.

Quý Hướng Vũ nửa tin nửa ngờ, lại đi hỏi một người bạn thân trong giới. Người bạn thân trong giới là một phú bà phóng khoáng, thấy một người yêu một người, yêu thì chuyển tiền, không yêu thì chia tay.

Quý Hướng Vũ cuối cùng cũng tin, mới lấy ra một tập văn kiện.

Thẩm Ý Thư cảm thấy tập văn kiện trong tay vô cùng bỏng tay.

Cô nên vui vẻ. Một căn hộ ở kinh thành khởi điểm đã là hàng chục triệu, bán đi đổi thành tiền mặt, cô không cần làm việc cũng có thể sống sung túc cả đời. Nhưng cô lại không vui, một tập văn kiện, rõ ràng nhắc nhở cô, thân phận địa vị của cô và Quý Hướng Vũ chênh lệch, nhắc nhở cô mục đích ban đầu khi hai người ở bên nhau, cũng không phải dựa trên tình cảm.

Giống như một chậu nước lạnh tưới tỉnh cô, cô đặt văn kiện lên bàn trà, lùi lại mấy bước.

"Thôi tỷ tỷ, em đi ngủ trước, có chuyện gì chúng ta ngày mai nói sau, em mệt lắm rồi." Cô quyết định làm một con rùa rụt đầu.

Dù là ở trường học hay ở nơi thực tập, cô đều là người được khen ngợi. Mọi người đều khen cô không sợ khó khăn, tích cực tiến về phía trước. Cô đều cười cười nói, cảm thấy vấn đề là không thể trốn tránh, không bằng sớm một chút giải quyết.

Thật đến lúc gặp phải vấn đề tình cảm, cô dường như không khác gì người khác, chỉ muốn trốn đi ngủ một giấc trước.

Quý Hướng Vũ nghiêng đầu, chỉ cảm thấy cảm xúc của Thẩm Ý Thư không đúng lắm. Chị chỉ cho là cô mệt, gật đầu, để Thẩm Ý Thư đi ngủ trước.

Chị cất hợp đồng xong rồi về phòng. Đèn không tắt, mặt Thẩm Ý Thư chôn vào gối, không nhìn thấy ngũ quan.

Quý Hướng Vũ rất nghi hoặc, ngủ như vậy có thể hô hấp sao? Chị đi qua, vỗ vai Thẩm Ý Thư: "Bảo bối, em ngủ như vậy không bị ngạt thở sao?"

Thẩm Ý Thư hít hít mũi: "Tỷ tỷ, em sẽ không đâu."

Quý Hướng Vũ càng thêm mê hoặc, sao mấy phút không gặp giọng nói đã khàn đi? Chị quan tâm hỏi: "Bảo bối, giọng em sao lại khàn vậy?"

Thẩm Ý Thư giọng rầu rĩ trả lời: "Chắc là mệt."

Quý Hướng Vũ "ồ" một tiếng, không hỏi nữa. Chị đi đến bên giường của mình, lên giường.

Thẩm Ý Thư cảm giác được nệm bên cạnh lún xuống, liền thở phào nhẹ nhõm.

Quý Hướng Vũ ngồi quỳ bên cạnh cô, cẩn thận cân nhắc hai giây, sau đó dùng sức, lật Thẩm Ý Thư lại.

Thẩm Ý Thư: "..."

Cô dùng cánh tay che mắt, ánh đèn quá chói mắt, cô tuyệt đối không phải vì che mắt.

Chỉ tiếc là mắt của Quý Hướng Vũ rất tốt, ra mắt nhiều năm thị lực vẫn 5.0. Chị rõ ràng thấy được hốc mắt hơi ửng hồng của cô bé. Giờ này khắc này chị nên quan tâm Thẩm Ý Thư sao vậy, nhưng hành vi vội vàng che mắt của cô bé quá đáng yêu, chị thật sự là không nhịn được ý cười.

Chị đứng dậy đi tắt đèn, trong phòng một mảnh tối đen.

"Bảo bối," chị buồn cười, "Sao lại biến thành con thỏ vậy?"

Thẩm Ý Thư không muốn nói chuyện, cô cảm thấy có chút mất mặt. Vẫn là vì quá mệt, cô không kiểm soát được cảm xúc của mình.

"Mệt đến mức hiện nguyên hình rồi." Chỉ tiếc là không nhìn thấy mắt vẫn có thể nghe thấy giọng nói, giọng nói hơi khàn vừa nghe đã hiểu.

"Bản thể là con thỏ à," Quý Hướng Vũ kéo cô ngồi dậy, lại gần lặng lẽ hỏi, "Người ta đều nói thỏ ở phương diện kia dục vọng rất mạnh, sao con thỏ nhà ta lại là kiểu cấm dục vậy."

Quý Hướng Vũ không nhắc thì thôi, nhắc đến Thẩm Ý Thư càng buồn hơn.

Cô vốn nghĩ có thể ôm ấp hôn hít cho thỏa thích, kết quả Quý Hướng Vũ lại đổ cho cô một chậu nước lạnh.

"Không biết, có thể là đột biến." Thẩm Ý Thư nói bừa theo lời chị.

"Để tôi kiểm tra một chút." Quý Hướng Vũ ôm lấy đầu cô.

Quý Hướng Vũ ngồi quỳ lên, cao hơn cô một cái đầu, cho nên cô trực tiếp vùi vào một nơi mềm mại hơn cả bông. Sự ấm áp và mềm mại như một liều thuốc mạnh, tiêm vào làm tốc độ máu của Thẩm Ý Thư nhanh hơn vài phần, toàn bộ dồn lên não, đầu choáng váng, hôn trầm, như đang đạp trên mây.

Cái gì nhà cửa, xe hơi, tiền mặt, khen thưởng, tất cả đều không bằng một cái ôm của tỷ tỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co