BHTT || Edit | Xuyên thành ảnh hậu tỷ tỷ cơm mềm A - Ám Đăng
Chương 50
Đợi đến khi những người trong phòng nhỏ thương thảo xong kết quả, họ liền bắt đầu gọi tên.
Lần này có khoảng hơn hai mươi người đến thử vai nữ phụ, một nhóm năm người được gọi vào để diễn nhanh.
Thẩm Ý Thư vì được thêm vào tạm thời nên tên được xếp cuối cùng, cùng với Khương Vu, tạo thành một nhóm nhỏ riêng.
Quý Hướng Vũ dựa vào cô, tùy ý trò chuyện. Quá trình thử vai có rất nhiều điều không chắc chắn, thậm chí có thể sẽ có thêm những cảnh diễn ngẫu nhiên.
Nhưng Quý Hướng Vũ rất tự tin vào Thẩm Ý Thư. Ít nhất khi đối diễn, nếu có lúc cảm xúc không khớp, Thẩm Ý Thư chỉ cần nhắc là hiểu, không cần phải giảng giải đi giảng giải lại như với Khương Vu trước đây.
Chị lén lút kể cho Thẩm Ý Thư nghe về đạo diễn Trần. Ông là một người có tính cách cổ quái, yêu cầu đối với trình độ chuyên môn của nghệ sĩ vô cùng hà khắc. Có tin đồn rằng sự khắt khe của đạo diễn Trần có thể làm nghệ sĩ khóc nức nở, lau khô nước mắt rồi vẫn phải tiếp tục diễn, nếu không sau này ông sẽ không bao giờ hợp tác với nghệ sĩ đó nữa.
Thẩm Ý Thư nghe xong còn cảm thấy rất thú vị, hẳn là một trải nghiệm mới lạ. Khi đi học cô rất ít bị thầy cô la mắng, dù có đi trễ ngẫu nhiên cũng chỉ bị điểm danh.
Càng đến giai đoạn thi cử, tâm trạng càng bình thản. Thẩm Ý Thư và Quý Hướng Vũ càng nói về chủ đề này càng xa. Hai người dựa vào nhau, từ sau lưng nhìn qua vô cùng ân ái, ngọt ngào. Có người cũng đang vô cùng hâm mộ, nhỏ giọng nói với bạn bè, nếu cũng có thể dựa vào cây lớn như Quý Hướng Vũ thì tốt rồi.
"Thẩm Ý Thư, Khương Vu chuẩn bị." Có nhân viên công tác đi ra, cầm danh sách, cao giọng hô.
"Bảo bối cố lên." Quý Hướng Vũ nhỏ giọng nói bên tai cô.
Thẩm Ý Thư gật đầu.
Xung quanh Khương Vu có không ít diễn viên nhỏ vây quanh. Địa vị của cô ta không bằng Quý Hướng Vũ, nhưng hơn ở chỗ không có Thẩm Ý Thư bên cạnh, dễ tiếp cận hơn nhiều.
So với việc Thẩm Ý Thư và Quý Hướng Vũ nắm chắc phần thắng cho vai "Phương Miểu", những người khác lại xem trọng Khương Vu hơn, dù sao cũng là một diễn viên lão làng đã ra mắt nhiều năm.
Họ vây quanh Khương Vu, miệng nói những lời khen ngợi, đều khen diễn xuất của Khương Vu tốt. Khương Vu thất thần lắng nghe, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía hai người.
Giữa người với người có một cảm giác không khí, giống như một lớp kết giới kín không kẽ hở chống lại sự xâm nhập, người khác không dễ dàng công phá, ngay cả khe hở cũng không tìm thấy, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Giữa Thẩm Ý Thư và Quý Hướng Vũ tựa như vậy, phảng phất như nếu cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe thấy cảm giác ngọt ngào của tình yêu.
Năm người từ trong phòng nhỏ đi ra, ai cũng ủ rũ.
Nhân viên công tác lại ra gọi người, Quý Hướng Vũ buông tay đang nắm của cô ra: "Đi đi."
Thẩm Ý Thư gật đầu, đi về phía trước hai bước.
Quý Hướng Vũ lại nói một câu: "Chờ em trở về, Phương Miểu của chị."
Thẩm Ý Thư bỗng nhiên quay đầu lại, thấy mày mắt Quý Hướng Vũ toàn là sự dịu dàng và tin tưởng, cánh tay vừa mới khoác vào khuỷu tay cô giờ đây lỏng lẻo đan vào nhau ôm trước ngực, tóc nhu thuận buông xõa sau lưng.
Thật giống như Dư Linh.
Thẩm Ý Thư nở nụ cười: "Sẽ rất nhanh thôi."
Khương Vu đã đi đầu vào trong phòng nhỏ. Thẩm Ý Thư vào sau, khép cửa lại, che đi những ánh mắt hoặc là tìm tòi, hoặc là đánh giá từ bên ngoài.
Trong phòng có một cửa sổ lớn, ánh nắng lười biếng của buổi chiều chiếu vào, làm người ta buồn ngủ. Nhưng không khí hiện trường lại có chút ngưng trọng, thậm chí có chút căng thẳng.
Lần trước đã gặp qua Khương lão ngồi giữa mấy người đàn ông trung niên, đeo kính viễn thị, vẻ mặt vẫn hiền từ, hòa ái, nhưng là đối với Khương Vu chứ không phải Thẩm Ý Thư.
Khi Thẩm Ý Thư vào, cô rõ ràng cảm nhận được ánh mắt không thiện cảm của ông ta lướt qua. Cô không để tâm, đi vào, cúi người chào những người phía trước.
Ngồi ở trên cùng là một ông lão có vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nếp nhăn giữa mày vừa nhìn là biết là sản phẩm của nhiều năm quay phim, ánh mắt sắc bén, rất giống như một giáo viên chủ nhiệm chuyên bắt học sinh vi phạm kỷ luật.
Ngồi bên cạnh ông là một cô gái trông rất trẻ, nhìn mặt nhiều nhất là hai mươi tuổi, khuôn mặt trắng nõn, tóc tùy tay buộc thành một búi tròn, ngồi xổm trên ghế, cũng đang cau mày.
Những người còn lại đều là người do bên đầu tư phái đến, phân tán ở bốn phía, đang chơi điện thoại, không mấy quan tâm đến công việc tuyển chọn.
"Khương Vu trước đi." Cô gái có khuôn mặt trắng nõn ngẩng mắt lên, tay ra hiệu cho máy quay.
"Diễn đoạn dưới ánh trăng nhìn thấy Dư Linh tắm." Giọng cô gái dễ nghe, nói năng rõ ràng.
"Được." Khương Vu đáp.
Thẩm Ý Thư dựa vào cửa, có người kéo một chiếc ghế đến cho cô. Cô nhỏ giọng cảm ơn, rồi ngồi xuống xem Khương Vu biểu diễn.
Khương Vu thật sự có chút tài năng, nhập vai không chậm. Đi hai bước, máy quay vừa khởi động, cô ta phảng phất như đã thay đổi thành một người khác.
Đáng tiếc, người thay đổi đó không phải là Phương Miểu.
Thẩm Ý Thư chống cằm xem cô ta, xem cô ta diễn không có vật thật, sau khi bò lên sườn núi, ngước mắt nhìn đường, rồi lại nhìn thấy con suối trong lấp lánh dưới ánh trăng, kinh ngạc đến không nói nên lời.
Trên mặt Khương Vu lần lượt hiện lên sự kinh ngạc, kinh diễm.
Thẩm Ý Thư xem như đã hiểu tại sao Quý Hướng Vũ cảm thấy cùng cô ta diễn rất mệt. Khả năng lý giải kịch bản không đủ, không có thuốc chữa.
Diễn xong một lần, cô gái nhỏ nhướng mày: "Cô hiểu cảm xúc của Phương Miểu khi thấy Dư Linh là như vậy sao?"
Giọng cô không lớn, ngữ khí như đang hỏi một câu bình thường, lại làm Khương Vu nhíu mày: "Kịch bản không phải viết như vậy sao?"
Cô gái nhỏ liếc mắt nhìn Trần đạo bên cạnh, Trần đạo ôm cánh tay, vẻ mặt nghiêm túc, không nói một câu. Cô thở dài: "Cô quay phim đều nghiêm khắc tuân theo ý nghĩa mặt chữ của kịch bản sao?"
Khương Vu hỏi lại: "Nếu không thì sao?"
Cô gái nhỏ gật đầu, không nói gì thêm. Cô không đáng để tranh cãi với Khương Vu, đặc biệt là khi người nhà của cô ta còn ở đây.
Ngược lại, Khương lão lại lên tiếng răn dạy trước: "Khương Vu, nói chuyện cho đàng hoàng."
Khương Vu chỉ có thể gật đầu, không tình nguyện nói: "Diễn viên chính là phải tuân theo kịch bản, nếu không ai cũng tự thêm diễn thì còn ra thể thống gì?"
Thẩm Ý Thư đột nhiên nằm đạn, dở khóc dở cười.
"Cô nói đúng," cô gái nhỏ tính tình khá tốt, "Thẩm Ý Thư đến đây."
Cô suốt quá trình không nói thêm một lời nào với Khương Vu, vẻ mặt ôn hòa. Nếu không phải đã nghe Quý Hướng Vũ nhắc qua, Thẩm Ý Thư rất khó nhận ra vị này chính là biên kịch của 《Trường Hạ》.
"Được." Thẩm Ý Thư chỉnh lại vạt áo.
Cảnh Dư Linh bị nhìn trộm là khởi đầu cho tình yêu ngây thơ của Phương Miểu. Khác với những người khác, cô nhận ra xu hướng tính dục của mình dường như khác với những gì cha mẹ đã dạy, điều này mang đến một cú sốc lớn.
Thế nên, cảm xúc quan trọng nhất của cảnh diễn này là sự mờ mịt và chấn động.
Thẩm Ý Thư đi hai bước, coi như đã leo lên tảng đá. Cô đối mặt với máy quay, đột nhiên ngước mắt tìm đường, vừa lúc nhìn thấy Dư Linh nửa thân trần trong nước.
Làng quê không có gương soi toàn thân, Phương Miểu từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thấy qua cơ thể của mình. Mẹ cô không còn trẻ, vì lao động vất vả lâu ngày nên dáng người đã biến dạng. Trong nhà không có chị em cùng tuổi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cơ thể của một cô gái cùng tuổi.
Đó là vẻ đẹp.
Thứ đẹp nhất ở ngôi làng cằn cỗi này là mặt trời, mặt trăng và các vì sao trên bầu trời. Phương Miểu cảm thấy Dư Linh vượt xa cả mặt trời, mặt trăng và các vì sao. Buổi tối cô không ngủ được sẽ trèo lên tường nhà mình ngồi, ngậm một cọng cỏ xem trăng.
Khi đó, kiến thức ít ỏi của cô không biết tại sao trên thế giới lại có mặt trăng, bây giờ cô đã biết.
Sự xuất hiện của mặt trăng chính là để hôm nay cô có thể nghĩ ra một từ ngữ để tô điểm cho Dư Linh.
"Qua," cô gái nhỏ lật một trang giấy, khóe miệng có ý cười, "Thẩm Ý Thư?"
Thẩm Ý Thư hoảng thần một lúc, rồi thoát vai.
Cô gật đầu: "Là tôi."
"Có thể nói một chút về sự lý giải của cô đối với đoạn diễn này không?" Cô gái nhỏ tiếp tục hỏi.
Thẩm Ý Thư gật đầu, nói ra thành quả mà cô và Quý Hướng Vũ đã cùng nhau thảo luận.
"Tự mình nghĩ ra?" Cô gái nhỏ lại hỏi.
"... Cùng quý lão sư thảo luận." Thẩm Ý Thư đáp.
"Không tệ," cô gái nhỏ quay đầu nhìn Trần đạo, "Trần đạo, ngài có muốn hỏi gì không?"
Trần đạo nhìn chằm chằm Thẩm Ý Thư, nhìn chằm chằm vài giây, nhìn đến Thẩm Ý Thư vô cùng sợ hãi.
"Gọi Quý Hướng Vũ vào." Trần đạo đột nhiên mở miệng. Nhân viên công tác bên cửa nghe xong, mở cửa đi tìm người.
Thẩm Ý Thư ngoan ngoãn đứng một bên, bên tai còn có tiếng nói chuyện nhỏ của Trần đạo và cô gái nhỏ.
"Ta không thích tìm cặp đôi diễn vai chính và phụ." Trần đạo nói.
Cô gái nhỏ không tức giận: "Cứ thử diễn trước đi, ngài đừng vội."
Trần đạo thì không vội, người vội là Khương Vu.
Thái độ hoàn toàn khác nhau đối với hai người đã rất có thể nói lên vấn đề. Cô gái nhỏ tên là Bạch Diệu, là biên kịch chính của 《Trường Hạ》, toàn bộ 《Trường Hạ》 là do một tay cô viết ra. Có thể nói cô thiên vị ai nhất, người đó sẽ có khả năng giành được vai diễn cao nhất.
Bạch Diệu làm khó cô ta, ngược lại đối với Thẩm Ý Thư lại khen không ngớt lời, Khương Vu cảm thấy ở đây chắc chắn có vấn đề.
Cô ta không để lộ ra mà trao đổi ánh mắt với Khương lão, Khương lão chỉ nhẹ nhàng gật đầu, trấn an tâm trạng của cô ta.
Khương Vu hơi yên tâm một chút.
Bên ngoài phòng.
Mới đây có mấy nghệ sĩ từng cùng công ty với Quý Hướng Vũ đi tới, đã gặp qua vài lần. Quý Hướng Vũ gật đầu coi như chào hỏi.
"Quý lão sư, chị xem trọng ai hơn?" Họ đều đến xem náo nhiệt, đều cảm thấy có Khương Vu ở đó, vai diễn này không dễ giành được, nhưng vẫn đến thử.
"Thẩm Ý Thư." Quý Hướng Vũ không chút suy nghĩ. Chị không ngại người khác cảm thấy chị thiên vị Thẩm Ý Thư một cách ngốc nghếch, thậm chí ước gì tất cả mọi người đều biết.
"Nhưng mà, Khương Vu xét về kinh nghiệm..." Có người do dự nói, cô gái bên cạnh dùng khuỷu tay huých cô một cái, cô mới nuốt lại những lời còn lại. Vừa lúc nhân viên công tác đến gọi Quý Hướng Vũ, chị gật đầu, trước khi đi theo bỏ lại một câu: "Già cũng không nhất định là tốt."
Để lại vài người hai mặt nhìn nhau.
Trong phòng.
Bạch Diệu còn đang tranh cãi với Trần đạo về chủ đề cặp đôi. Trần đạo rất cố chấp. Lần trước sau khi quay xong phim, một cặp đôi đã ly hôn, tất cả mọi người đều đổ lỗi cho ông, nói ông thiếu đạo đức.
Người ta nói thà phá mười ngôi chùa còn hơn phá một cuộc hôn nhân, Trần đạo quay một bộ phim làm hai người đường ai nấy đi cũng coi như là một kỳ quan trong ngành.
Từ đó về sau, Trần đạo càng không thích cặp đôi cùng nhau đến thử vai. Phim trường vốn là nơi làm việc, tòa nhà văn phòng không cho phép tình yêu công sở, tại sao phim trường lại có thể yêu đương, ông không hiểu.
"Dù sao nhiều người như vậy tôi chỉ cảm thấy Quý Hướng Vũ và Thẩm Ý Thư có cái hương vị đó. Nếu ngài tìm được ứng cử viên tốt hơn, ngài cũng có thể đề cử." Bạch Diệu đã hết kiên nhẫn, buông bút, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Trần đạo không nói, ông cũng không thể không thừa nhận, dù chưa bắt đầu quay, cả Thẩm Ý Thư và Quý Hướng Vũ đều gần như đã biến mình thành nhân vật trong phim.
Cửa phòng làm việc đẩy ra, Quý Hướng Vũ đi vào, lễ phép cúi người: "Chào các vị lão sư."
Thẩm Ý Thư vừa thấy chị liền muốn nhảy qua dán vào, nhưng Trần đạo còn ở đó, cô chỉ có thể đè nén khát vọng trong lòng, dùng ánh mắt biểu đạt cảm xúc của mình.
Bạch Diệu mắt cũng sáng lên, khóe miệng mang nụ cười: "Quý lão sư."
Quý Hướng Vũ gật đầu.
"Đưa cho họ xem đoạn hôn diễn, thử lại một lần." Trần đạo nói với Bạch Diệu.
Bạch Diệu:?
Cô không rõ nguyên do, từ kịch bản của mình lấy ra hai đoạn, bảo nhân viên công tác giúp đưa cho Thẩm Ý Thư và Quý Hướng Vũ.
"Mười phút có được không?" Trần đạo hỏi.
Quý Hướng Vũ đọc nhanh như gió, đã xem qua một lần nội dung chỉ có vài trăm chữ này. Vì là thử vai, không có bối cảnh trước sau, chỉ có thể tự mình đoán.
Chị đáp: "Đủ rồi."
Thẩm Ý Thư xem một lần, đây là nụ hôn đầu tiên của Dư Linh và Phương Miểu.
Không đầu không đuôi, cô cũng không biết nụ hôn này diễn ra ở đâu, chỉ có thể cân nhắc cảm xúc.
Bạch Diệu không tán thành nói với Trần đạo: "Như vậy không thích hợp, ngắt đầu bỏ đuôi, xem kỹ thuật diễn thế nào?"
Trần đạo chỉ ý vị thâm trường mà nhìn cô: "Ai nói ta muốn xem kỹ thuật diễn?"
Bạch Diệu cảm thấy công việc này không thể làm được.
Khương Vu đứng ngồi không yên. Cô ta muốn biết tại sao đoạn diễn đó chỉ có Thẩm Ý Thư và Quý Hướng Vũ có thể quay, cô ta tại sao không được xem. Cùng là thử vai, tại sao không cho cô ta cùng thử.
Mười phút trôi qua rất nhanh, hai người chỉ đơn giản trò chuyện vài câu, giọng rất thấp, người ngoài không nghe rõ.
"Được chưa?" Trần đạo hỏi.
"Được rồi." Thẩm Ý Thư ra dấu ok.
"Vậy bắt đầu đi." Trần đạo ra dấu tay, bảo hai người đi về phía trước.
Thẩm Ý Thư và Quý Hướng Vũ một trước một sau đi đến trước ống kính, bắt đầu buổi thử vai thêm diễn hôm nay.
Quan trọng là hôn như thế nào sao? Quan trọng là không nên hôn như thế nào.
Cô và Quý Hướng Vũ đã sớm quen thuộc với hình dạng môi răng của nhau trong quá trình mài giũa, đầu lưỡi đã nghiền nát từng góc và dây thần kinh trong khoang miệng, từ gập ghềnh đến thực tủy biết vị.
Nhưng Phương Miểu và Dư Linh không giống, họ là lần đầu hôn nhau, vẫn là một nụ hôn đi ngược lại với thế tục, một nụ hôn trúc trắc, rụt rè.
Còn gian nan hơn cả việc Thẩm Ý Thư bước ra bước đầu tiên, phải khắc chế bản năng, còn phải biểu đạt cảm xúc.
Phương Miểu chỉ nhẹ nhàng mổ lên môi Dư Linh một cái, rồi đột nhiên quay đầu, bên tai đỏ bừng.
"Qua!" Lần này là Trần đạo gọi.
Mày ông vẫn nhăn rất chặt, nhất thời không nhìn ra là hài lòng hay không hài lòng.
"Làm rất tốt," Bạch Diệu khen, "Hai vị lão sư ngồi trước đi."
Khương Vu cuối cùng cũng nhịn không được: "Tại sao không cho tôi thử hôn... thêm diễn?"
Bạch Diệu đột nhiên bị ngắt lời, có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn ôn tồn nói: "Trần đạo có sắp xếp."
Khương Vu không thể lý giải, cô ta cau mày còn muốn nói nữa, nhưng nhận được ánh mắt của Khương lão, đành phải phẫn uất ngồi xuống.
Thẩm Ý Thư và Quý Hướng Vũ vẫn đang nhỏ giọng trò chuyện.
"Tỷ tỷ, chị làm sao biết Trần đạo chỉ muốn xem chúng ta có bị thoát vai không?" Thẩm Ý Thư hỏi.
"Đoán." Quý Hướng Vũ hơi mỉm cười.
"Ông ấy sẽ hài lòng chứ," Thẩm Ý Thư thật sự không hiểu được vẻ mặt của Trần đạo, "Mỗi vẻ mặt của ông ấy trông đều không quá hài lòng."
"Không hài lòng thì bây giờ đã đang huấn luyện em rồi." Quý Hướng Vũ đáp.
Thẩm Ý Thư như có điều suy nghĩ quay đầu, đi xem vẻ mặt của Trần đạo.
Vừa vặn Trần đạo quay đầu lại, hai người ánh mắt giao nhau.
"Thẩm Ý Thư." Trần đạo gọi cô.
"Tôi đây."
"Vừa rồi trước mắt em là Dư Linh hay là Quý Hướng Vũ?"
Đây là một câu hỏi chết người vô cùng quen thuộc. Lần đó Khương Vu hỏi cô, Quý Hướng Vũ đã giúp cô ngăn lại, lần này chỉ có thể cô tự mình đáp.
"Là Dư Linh." Thẩm Ý Thư không do dự.
"Cô có thể đảm bảo khi ở phim trường sẽ không coi Dư Linh là Quý Hướng Vũ không?" Trần đạo hỏi một cách rất xảo quyệt, "Hai người các ngươi mới cưới, ảnh hưởng đến hình tượng nhân vật thì làm sao?"
Người hạnh phúc không giấu được cảm xúc, không khí xung quanh đều có thể tràn ngập niềm vui. Trần đạo lo lắng có cơ sở.
"Tôi có thể đảm bảo," Thẩm Ý Thư nhìn Quý Hướng Vũ bên cạnh, "Dư Linh là Dư Linh, quý lão sư là quý lão sư."
"Đối với Phương Miểu mà nói, Dư Linh là độc nhất vô nhị. Với tôi mà nói, quý lão sư cũng là không thể thay thế."
Hiện trường vang lên một tràng cười thiện ý, Bạch Diệu "chậc" một tiếng, lo lắng mình viết một kịch bản như vậy có làm tổn thương tình cảm của hai người không.
"Có thể nói chuyện liên quan đến quay phim không." Khương Vu ngắt lời.
"Được," Trần đạo cũng có chút phiền Khương Vu, "Vai chính và phụ đều đã xác định, vai chính Quý Hướng Vũ, vai phụ Thẩm Ý Thư. Bây giờ bắt đầu bỏ phiếu biểu quyết."
"Vai chính, đồng ý giơ tay." Mọi người đồng loạt giơ tay.
Thẩm Ý Thư liếc mắt qua, trong ánh mắt viết: "Chúc mừng tỷ tỷ."
Quý Hướng Vũ sớm đã đoán trước, không có quá nhiều kinh ngạc.
"Biểu quyết vai phụ bắt đầu, đồng ý xin giơ tay." Trần đạo nói. Ông và Bạch Diệu đều giơ tay, mấy người đầu tư khác rải rác giơ mấy cái, mấy người ngồi cùng Khương lão đều không giơ tay.
Nhìn kỹ lại thì là ngang phiếu.
"Các người không đồng ý là còn có ứng cử viên khác sao?" Trần đạo nhàn nhạt hỏi, ông nhìn như đang hỏi mấy người, nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn chằm chằm Khương lão.
"Tôi ủng hộ Khương Vu." Khương lão nói.
Tư tâm của ông ta lười che giấu, đây vốn là mục đích của ông ta.
"Được," Trần đạo cũng không nói nhiều, "Các người mấy người cũng vậy?"
Ông ta thậm chí lười gọi giơ tay.
Vài người khác do dự gật đầu.
"Còn có nhà đầu tư nào không đến sao?" Trần đạo nghiêng đầu hỏi Bạch Diệu, "Tôi nhớ không chỉ có mấy nhà này."
"Còn có mấy công ty nhỏ vì đầu tư không nhiều nên không đến, nói là không sao cả." Bạch Diệu đáp, "Khi tổng không có thời gian."
Không khí hiện trường càng thêm căng thẳng. Trong lúc giằng co, đột nhiên có một người vừa mới đứng về phía Khương Vu thở dài: "Tôi đổi ý, tôi ủng hộ Thẩm Ý Thư diễn."
Mọi người còn chưa kịp quan tâm tại sao ông ta đột nhiên thay đổi chủ ý, liền muốn nhân lúc chênh lệch số phiếu để định đoạt chuyện này, nhưng Khương lão không chịu.
"Tôi đã bỏ ra nhiều tiền và công sức như vậy, chỉ để Khương Vu có thể nhận vai phụ. Bây giờ các người không bỏ ra gì cả, còn muốn tiền của tôi, có phải có chút quá đáng không?"
Quý Hướng Vũ nhàn nhạt nói: "Đầu tư điện ảnh là hành vi đầu tư bình thường, có lời có lỗ. Khương lão là một thương nhân lão làng, không nên không hiểu đạo lý đơn giản này."
Khương lão cũng nhìn chị: "Quý ảnh hậu lời này sai rồi, tôi đã đầu tư, tôi liền có quyền lựa chọn."
"Nếu Khương Vu không diễn được vai phụ, tôi sẽ rút vốn." Ông ta khinh khỉnh nói.
Vẻ mặt của Quý Hướng Vũ cũng không thay đổi một chút nào, đã sớm đoán trước ông ta sẽ làm loại chuyện này. Thẩm Ý Thư thấy Quý Hướng Vũ bình tĩnh, cũng giả vờ rất bình tĩnh.
Trời sập xuống còn có Trần đạo chống lưng, cùng lắm thì lại kéo tài trợ.
"Ông không trả tiền thì thật sự cho rằng chúng tôi không có tiền sao?" Có người đẩy cửa xông vào, đeo một chiếc kính râm lớn che nửa mặt, môi đỏ rực như hoa hồng, có thể làm bỏng mắt người nhìn thẳng.
"Ông thật sự coi mình là một nhân vật," Thời Kiều vừa vào tháo kính râm liền lật một cái xem thường thật lớn, "Mấy đồng tiền mà ông đầu tư còn không bằng số tiền tôi dùng để ném đá trên sông một năm."
Khương lão thấy Thời Kiều đến, liền biết vai phụ này hoàn toàn hỏng bét. Ông ta hung hăng liếc mắt nhìn Thẩm Ý Thư, Thẩm Ý Thư giả vờ vô tội, phảng phất như mình và Thời Kiều hoàn toàn không quen biết.
"Nếu cô có tiền, vậy tôi sẽ rút vốn, tôi không tiêu tiền để rước bực vào người." Khương lão nói xong liền muốn gọi Khương Vu đi.
Khương Vu lại không muốn đi, còn muốn giãy giụa. Cô ta hỏi đạo diễn: "Tôi có điểm nào không bằng cô ta sao?"
Cô ta chỉ vào Thẩm Ý Thư.
Trần đạo bị vở kịch khôi hài này phiền đến chết, giọng điệu không tốt thật sự: "Điểm nào cũng không bằng."
"Tôi nghe nói cô cũng là do một tay Quý Hướng Vũ dẫn dắt, linh khí diễn kịch của Quý Hướng Vũ cô là một chút cũng chưa học được. Tôi chưa từng thấy diễn viên nào kịch bản viết gì diễn nấy."
Đoạn nói này cay độc, chói tai, ngay cả mí mắt của Quý Hướng Vũ cũng giật một cái.
"Không chuyên tâm mài giũa diễn xuất, chỉ biết cùng hậu bối tranh cao thấp, dù sao cũng là người cũ trong giới giải trí, một chút nhãn lực cũng không có!" Trần đạo nói xong mạnh mẽ ngồi xuống, không muốn nhìn cô ta nữa.
"Có thể đi rồi, chuyện còn lại không liên quan đến các người," Thời Kiều dựa vào cửa, "Còn không đi là chờ xem chúng ta ký hợp đồng sao?"
Cô mới từ cuộc họp xuống, một thân lệ khí, lời nói kẹp dao giấu kiếm mang băng, thổi đến người xung quanh phát đau.
"Các người có đi không?" Khương lão quay đầu lại nhìn người bên cạnh mình.
Nhóm người vừa rồi còn đứng về phía ông ta, lúc này lại đều vâng vâng dạ dạ ngồi xuống. Nếu nhóm người này đều đi rồi, bộ phim này gần như là do nhà họ Thời toàn bộ rót vốn.
"Không đi," có người nói, "Tôi cảm thấy còn có thể quan sát thêm một chút."
Tường đầu thảo, gió thổi qua là đổ.
Thời Kiều vô cùng hài lòng.
Cô không thích tường đầu thảo, nhưng nếu là nghiêng về phía cô, cô có thể tạm thời không so đo.
Khương lão tức giận đến phất tay rời đi, thậm chí quên gọi cả Khương Vu còn đang sững sờ tại chỗ.
"Cô không đi sao?" Thẩm Ý Thư rất tốt bụng nhắc nhở, "Hay là định nhìn tôi ký tên?"
Khương Vu như trong mộng mới tỉnh, mới phản ứng lại. Khi Thời Kiều đến, Khương Vu đã hiểu, những gì nhà họ Khương có thể làm được bằng tiền, những người khác cũng có thể.
"Là Thời Kiều tiến cử cô đến à?" Khương Vu hít sâu một hơi, hoãn lại sự buồn bực trong lòng, hỏi Thẩm Ý Thư.
Thẩm Ý Thư không hé răng.
Cô chính mình cũng không biết mình làm sao giành được danh ngạch. Quý Hướng Vũ không hỏi đến, Thời Kiều cũng phủ nhận.
Thời Kiều đang gọi điện thoại. Cô vốn là mạnh mẽ sắp xếp thời gian đến, điện thoại một người tiếp một người gọi đến, cô chỉ có thể xử lý công việc trước.
"Là tôi đã thêm tên cô ấy vào danh sách." Trần đạo, người vẫn luôn không lên tiếng, bỗng nhiên mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co