BHTT || Edit | Xuyên thành ảnh hậu tỷ tỷ cơm mềm A - Ám Đăng
Phiên ngoại 13
Ba giờ đêm, Thẩm Ý Thư từ trên giường ngã xuống.
Cô khóc không ra nước mắt, xoa xoa cái mông hơi đau, giường vẫn là quá nhỏ.
Quý Hướng Vũ ngủ rất say, chị đã hoàn toàn không còn mất ngủ. Thẩm Ý Thư nhặt chăn lên, che lại bụng chị, điều chỉnh lại nhiệt độ điều hòa, định ra ngoài hít thở không khí.
Lấy thẻ phòng, cô lặng lẽ đóng cửa lại, lẻn ra ngoài, đi về phía đài ngắm cảnh trên lầu của khách sạn.
Cô chỉ định ở đây thổi gió một lát, lại thấy Mộ Tinh đang ngẩn người, đầu ngón tay còn kẹp một điếu thuốc chưa đốt. Thẩm Ý Thư lấy lại bình tĩnh, mới phát hiện đó chỉ là một cây kẹo mút.
"Thật trùng hợp." Mộ Tinh hướng cô gật đầu, khuôn mặt trong trẻo mang theo chút bi thương không rõ nguyên do, nhìn đến Thẩm Ý Thư có chút ngơ ngác.
"Cô và An Khỉ cãi nhau à?" Thẩm Ý Thư hỏi.
"Không có," Mộ Tinh ra hiệu cho cô ngồi vào đối diện mình, nhàn nhạt mở miệng, "Chỉ là nhớ lại một vài chuyện trước đây."
Thẩm Ý Thư ngồi xuống, nghe vậy nhớ lại dáng vẻ kỳ quái của Mộ Tinh ở quán nướng, cô hỏi: "Chuyện giọng nói của An Khỉ à?"
Mộ Tinh trầm mặc hai giây, rồi gật đầu.
"Tôi vẫn luôn cảm thấy cô ấy chưa buông bỏ được," Mộ Tinh cúi mí mắt, che đi cảm xúc, "Chỉ là vì không muốn làm tôi khó chịu."
"Cô ấy ở bên cạnh cô rất vui vẻ." Thẩm Ý Thư không biết ngọn nguồn, ngay cả an ủi cũng không biết bắt đầu từ đâu.
"Ừ," khóe miệng của Mộ Tinh cong lên một chút, "Dù sao chúng tôi rất yêu nhau."
Thẩm Ý Thư: "..."
Cô đến đây để thông khí, không phải để ăn cơm chó.
May mà Mộ Tinh rất có chừng mực, cô không tiếp tục nói nữa, bóc vỏ kẹo, nhét vào miệng.
"Khi học đại học, An Khỉ học âm nhạc, tài năng của cô ấy đủ để ra mắt làm một thần tượng hoặc là một ca sĩ, nhưng cô ấy bị bệnh, làm hỏng giọng nói." Mộ Tinh dựa vào chút ngọt ngào, hướng về một diễn viên mà An Khỉ rất thích, nhưng lại là người vượt giới, nói chuyện.
Thẩm Ý Thư yên tĩnh lắng nghe, cô rất thích tính cách của An Khỉ, giống như những người bạn cùng phòng không đàng hoàng của cô. Nhưng giới giải trí rất khó giao phó thật lòng, nói chuyện vài câu có lẽ chính là con dao sau này đâm vào chính mình.
"Sau đó chúng tôi đã ở bên nhau." Mộ Tinh hồi tưởng lại khoảng thời gian đó, vẫn cảm thấy đau lòng.
Mối quan hệ của cô và An Khỉ thuận buồm xuôi gió, nếu không phải vì cơn bệnh bất ngờ, cô và An Khỉ sẽ tự nhiên ở bên nhau, chứ không phải giống như những con cá bị sóng lớn đánh lên bờ cát, bị bắt phải lên bờ.
An Khỉ không thể chấp nhận nỗi đau không thể tiếp tục làm công việc mình yêu thích, tinh thần cũng bị bệnh. Thế nên Mộ Tinh dưới tình huống như vậy, đã ở bên cạnh An Khỉ.
"Thường thì cô ấy cũng không nhắc đến việc mình còn thích ca hát, cho đến hôm nay, cô ấy đã nói những lời đó với cô." Mộ Tinh xoa thái dương, vô cùng mệt mỏi.
Cô luôn cảm thấy sự bầu bạn và nỗ lực của mình trong nhiều năm qua là uổng phí. Cô không đau lòng vì những gì mình đã bỏ ra, chỉ là lo lắng An Khỉ khó có thể buông bỏ.
Thẩm Ý Thư nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhiều năm trôi qua cô lại một lần nữa trở thành một chuyên gia tình cảm.
"Có thể là vì, lúc đó trong mắt của An Khỉ, hai việc quan trọng nhất trên thế giới là tiếp tục ca hát và có thể ở bên cạnh cô. Cô ấy không có cách nào tiếp tục hát nữa, đành phải nỗ lực nắm chặt lấy cô." Thẩm Ý Thư cẩn thận phân tích.
"Cô ấy biết cô để ý đến cô ấy đến mức nào, thế là một sự kiện khác lại nổi lên."
Thẩm Ý Thư thẳng thắn nói: "Tôi cho rằng khả năng cô ấy hoàn toàn buông bỏ việc không thể đi xa hơn trên con đường ca hát chuyên nghiệp này không lớn, so với cái đó, các người có lẽ nên nghĩ đến việc tìm một việc khác để làm."
An Khỉ giống như một cây tầm gửi, ỷ lại vào Mộ Tinh. Cô chưa chắc đã thích tham gia các chương trình tạp kỹ, chỉ là so với những việc khác, chương trình tạp kỹ là công việc duy nhất có thể làm cho cô và Mộ Tinh ở bên nhau lâu dài, không xa rời trong giới giải trí.
"... Tôi sẽ nghĩ lại." đầu óc của Mộ Tinh có chút quá tải.
Thẩm Ý Thư ngáp một cái, cô dụi mắt: "Tôi về ngủ đây, cô cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Mộ Tinh nói lời cảm ơn với cô.
Thẩm Ý Thư trở về, khi đi ngang qua khu hút thuốc, cô thấy một vị khách mời khác của chương trình còn chưa ngủ — Chu Khi.
Chu Khi một điếu rồi lại một điếu hút thuốc, sau cửa kính chỉ có một mình cô, trước mặt gạt tàn thuốc cắm đầy tàn thuốc, nhìn dáng vẻ đã ở đây rất lâu rồi.
Thẩm Ý Thư xa xa nhìn liếc mắt một cái khu nghỉ ngơi trên đài ngắm cảnh, xác nhận cuộc đối thoại của cô và Mộ Tinh không truyền đến đây. Gặp mặt trực diện Mộ Tinh không thể tránh khỏi, nhưng với Chu Khi thì không cần thiết phải nói thêm hai câu, Thẩm Ý Thư quay đầu liền đi, đi chưa được mấy bước Chu Khi đã gọi cô lại.
Mùi thuốc lá giống như ống khói của một nhà máy chưa qua xử lý, hun đến trời xanh ban ngày cũng đen đi ba độ. Thẩm Ý Thư cau mày lùi lại vài bước: "Chào cô, có chuyện gì sao?"
Trước mắt của Chu Khi một mảnh xanh đen, rõ ràng là đã thức đêm.
"Tiện tâm sự không?" Chu Khi biết mùi hương trên người mình không dễ chịu, không cứng rắn ghé lại gần.
"... Không tiện lắm, tỷ tỷ lát nữa tỉnh sẽ tìm tôi." Thẩm Ý Thư lắc đầu.
"Cô và quý lão sư là tình yêu bình thường sao," Chu Khi nghiêng đầu hỏi, "Hay là quan hệ hợp đồng?"
Lời này hỏi đến trái tim của Thẩm Ý Thư lỡ một nhịp, cô không hề thể hiện ra, lộ ra vài phần không vui: "Chu lão sư không hiểu lễ phép cơ bản sao?"
Chu Khi cười một tiếng: "Xin lỗi, tôi hai ngày không ngủ, tinh thần không tốt lắm."
Phác Thu đã quên mang thuốc ngủ cho cô, cô đã dặn dò rõ ràng thuốc hộp giấu trong tủ quần áo, khi thu dọn đồ vật thuận tay là có thể mang, Phác Thu lại quên mất.
Không có thuốc ngủ, cô căn bản không thể ngủ, Phác Thu ngủ ngon, cô không hề buồn ngủ.
"Tôi và Phác Thu là tình yêu theo hợp đồng, cô ấy thiếu một người để đối phó với người trong nhà, tôi thiếu một kim chủ để cho tôi tài nguyên, chúng tôi cứ như vậy đã đến với nhau." Chu Khi không hề cảm thấy mình nói ra điều gì quá đáng.
Lời này nếu nói cho một phóng viên báo nhỏ nào đó cũng có thể giúp báo nhỏ hoàn thành KPI lưu lượng một tháng, Chu Khi lại như đang nói về bữa tối ăn gì một cách tùy ý.
"Chuyện của các cô dường như không liên quan đến tôi," Thẩm Ý Thư lại không có kiên nhẫn, cô và Quý Hướng Vũ đều là những người yêu ghét rõ ràng, đối với người mình thích vô hạn kiên nhẫn, đối với người không thích một chữ cũng không muốn nói nhiều, "Những lời này nói cho phóng viên hoặc là paparazzi đều không tồi."
"Đúng vậy," Chu Khi cười đến phát run, "Nhưng Thẩm lão sư và tôi chắc chắn có tiếng nói chung."
"Tôi không cảm thấy." Thẩm Ý Thư đáp.
"Thẩm lão sư, tôi đã tra qua chuyện của cô và quý lão sư. Hai người các cô trước khi quay phim chưa từng gặp qua, dù là tình yêu nảy sinh từ phim, cũng không có khả năng nhanh như vậy. Quý lão sư là một người rất lý trí, dù là yêu từ cái nhìn đầu tiên cũng không có khả năng trực tiếp công khai tình yêu."
"Khả năng duy nhất chỉ có tình yêu theo hợp đồng."
Thẩm Ý Thư liếc cô một cái, suy nghĩ có nên để Chu Ly gọi điện cho trợ lý của Phác Thu, để Phác Thu đến đón người. Hợp đồng đã sớm bị xé bỏ, ngay cả hợp đồng sao lưu ở chỗ của Lý luật sư cũng đã bị xé vụn, cô và Quý Hướng Vũ sớm đã không còn là một cặp đôi theo hợp đồng, mà là những người yêu nhau đã kết hôn, được pháp luật công nhận.
"Trong giới, việc có kim chủ là chuyện rất bình thường," Chu Khi cho rằng sự trầm mặc của Thẩm Ý Thư là vì bị cô nói trúng, cô tiếp tục nói, "Không bình thường là người được bao nuôi lại không nhận ra chính mình, yêu kim chủ."
Nói đến đây, cô lại muốn hút thuốc.
Mười năm chung sống, những gì nên làm đều đã làm, có lẽ lâu ngày sinh tình vốn là một mệnh đề giả.
"Thực ra những việc này cô có thể gửi bài ẩn danh lên một diễn đàn nào đó," Thẩm Ý Thư rất thành khẩn nói, "Tôi không có hứng thú biết về chuyện yêu hận tình thù của cô và Phác Thu. Chu Khi, tôi và cô không giống nhau."
Chu Khi động tác dừng lại hai giây, cô khó có thể tin hỏi: "Cô không yêu Quý Hướng Vũ?"
Thẩm Ý Thư cười một tiếng: "Lời này của cô cũng đừng để quý lão sư nghe thấy, nếu không chị ấy sẽ không thoải mái."
"Tôi không quan tâm cô và Phác Thu đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi và cô không giống nhau, quý lão sư và Phác Thu cũng không giống nhau." Thẩm Ý Thư không có tâm tư nói nhảm nhiều với cô.
Chỉ một lúc như vậy, cô đã hối hận vì đã đến đây hóng gió, sớm biết vậy không bằng ngồi xổm ở mép giường xem Quý Hướng Vũ ngủ.
"Kim chủ và chim hoàng yến sẽ không có kết quả, hy vọng cô có thể sớm ngày phát hiện." Chu Khi thở dài, định trở về tiếp tục hút thuốc.
Thang máy lướt qua giếng thang, giống như cơn gió xuyên qua phòng. Trước mắt dừng lại, Quý Hướng Vũ dẫm lên dép lê của khách sạn, còn buồn ngủ từ thang máy ra, mái tóc dài hỗn loạn rơi rụng sau lưng, vừa nhìn là biết mới vừa dậy. Thẩm Ý Thư hai bước chạy chậm qua, ôm lấy Quý Hướng Vũ hỏi: "Tỷ tỷ, sao lại tỉnh?"
Quý Hướng Vũ dựa vào người cô, ngáp một cái: "Em không ở đây, chị ngủ không ngon."
Quý Hướng Vũ tỉnh lại khi thấy Thẩm Ý Thư để lại tin nhắn, không chút suy nghĩ liền lên đây.
Dựa vào vai của Thẩm Ý Thư, mới thấy Chu Khi kinh ngạc ở phía sau, chị thuận miệng chào hỏi: "Chào cô."
Thẩm Ý Thư kéo Quý Hướng Vũ đi, cô không muốn lại từ miệng của Chu Khi nghe thấy những lời không thể hiểu được.
Chu Khi nhìn theo hai người dính vào nhau vào thang máy, khi cửa thang máy đóng lại, cô còn có thể nghe thấy những lời nói nhỏ của cả hai, đó là những lời thì thầm của tình nhân thật sự, chứ không phải là giao dịch lạnh lùng của kim chủ và chim hoàng yến.
Là sự dịu dàng mà cô chưa bao giờ được hưởng thụ.
Trong thang máy.
Buồng thang máy vững vàng di chuyển, Quý Hướng Vũ mềm mại dính vào người Thẩm Ý Thư, chị hỏi: "Đã xảy ra chuyện không vui à?"
Thẩm Ý Thư kinh ngạc hỏi: "Tỷ tỷ làm sao biết?"
"Dáng vẻ gì của em chị cũng biết."
Thẩm Ý Thư một năm một mười nói lại một lần những gì vừa xảy ra, còn trọng điểm nhấn mạnh một lần những gì mình đã nói, sau đó thở dài: "Tôi còn tưởng rằng cô ấy muốn nói 'tôi đã biết chuyện của cô và quý lão sư, không cho tôi một ít đồ, tôi sẽ phanh phui ra', kết quả cô ấy lại nói về chuyện của cô ấy và Phác Thu."
Quý Hướng Vũ nghe xong cười không ngừng, chị nói: "Nếu chị giống như Phác Thu, không yêu chim hoàng yến mà mình nuôi, em sẽ làm gì?"
Cửa thang máy mở, Thẩm Ý Thư nắm tay Quý Hướng Vũ đi về phía phòng, quẹt thẻ mở cửa, đẩy Quý Hướng Vũ vào phòng, hôn hai cái, rồi mới chôn vào xương quai xanh của chị hung dữ nói: "Vậy em sẽ đảo khách thành chủ, nuôi tỷ tỷ."
Quý Hướng Vũ rầu rĩ cười, chị ngón tay vòng quanh mái tóc dài của Thẩm Ý Thư, ôm cô nhỏ giọng nói: "Bây giờ cũng có thể."
Thẩm Ý Thư lại thở dài một tiếng, rất bất đắc dĩ mở miệng: "Thực ra em sẽ lén lút khó chịu mấy ngày, sau đó mang theo tiền mà tỷ tỷ cho, cao chạy xa bay."
Quý Hướng Vũ cười vui vẻ hơn: "Chị cho em tiền, em đều không cần, nếu thật sự cao chạy xa bay chẳng phải sẽ mệt sao?"
Thẩm Ý Thư sâu kín mở miệng: "Nhưng tỷ tỷ không thích em, em không chạy, chẳng lẽ muốn xem tỷ tỷ cùng người khác ở bên nhau sao?"
Quý Hướng Vũ bắt lấy tay cô, đặt trên eo mình, trán tựa vào nhau, như thế mới ở trong đêm tối miễn cưỡng phân biệt được dáng vẻ của đối phương.
"Không có khả năng đó," Quý Hướng Vũ nhẹ giọng dỗ cô, "Sẽ không có ai tốt hơn em."
Sáng sớm hôm sau 7 giờ, ekip chương trình đã đến gõ cửa.
Ba người không ngủ ngon đều không dậy nổi, khi máy quay của ekip chương trình dán vào, một người so với một người ngơ ngác.
Chu Khi trở về miễn cưỡng ngủ được một giờ, khi dậy thì thất thần, thiếu chút nữa đã ngã quỵ, rửa mặt bằng nước lạnh mới miễn cưỡng tỉnh lại. Mộ Tinh thì tốt hơn, ngẩn người hai phút rồi vẫn dậy.
Tình huống tốt nhất đương nhiên là Thẩm Ý Thư, dù sao cô không có tâm sự, hoàn toàn là bị Quý Hướng Vũ đá tỉnh, lại đi vào giấc ngủ cũng rất thuận lợi, lắc đầu liền nhảy dựng lên.
Hôm nay là hạng mục trong nhà, ekip chương trình đến đón người.
Người xem hoặc là mới thức suốt đêm, hoặc là dậy sớm, rất có thể đồng cảm với các nghệ sĩ sáng sớm dậy mắt buồn ngủ mông lung, tâm trạng không muốn đi làm là giống hệt nhau.
Chỉ là có bộ phận người phát hiện ra manh mối, tổ được phân phòng tốt nhất lại ngủ không ngon nhất. Mệt mỏi của Chu Khi, trang điểm cũng không che được, nhân lúc máy quay không quay đến, Phác Thu cau mày hỏi Chu Khi tại sao không ngủ được.
Chu Khi nhìn sâu vào cô một cái, không nói gì.
Cô mất ngủ rất lâu, Phác Thu biết, nhưng vẫn hỏi câu hỏi này.
Khi máy quay quay đến, Phác Thu che giấu đi sự không kiên nhẫn trong mắt, thay vào đó là một nụ cười buôn bán, dịu dàng hỏi Chu Khi: "Thân ái, tối hôm qua sao lại không ngủ ngon?"
Chu Khi nhìn chằm chằm nụ cười giả tạo của cô, lại nghĩ đến Quý Hướng Vũ, người tối hôm qua mệt đến mức còn dẫm lên dép lê đến tìm người, trong lòng vô hạn bi thương.
"Còn không phải tại cô," Chu Khi nở nụ cười, "Cô phải chịu trách nhiệm."
"Tại sao lại tại tôi?" Phác Thu tiếp lời cô, trước sau như một ăn ý mà buôn bán.
"Bởi vì..." Chu Khi dừng lại một chút.
Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ cười một cách ái muội, ngừng câu chuyện, để người xem trong phòng livestream đi đoán.
Nhưng bây giờ cô chán rồi, cô ghét lừa gạt người xem cũng lừa gạt chính mình. Hợp đồng trắng đen như một bài bình luận sách của một cuốn tiểu thuyết tình yêu lãng mạn, thông thiên cười nhạo cô tự mình đa tình.
"Bởi vì cô quên mang hộp thuốc cho tôi." cô nói.
Người dẫn chương trình vừa định nói gì đó đã nuốt lại, kích động nói: "Ôi, đây là vị đầu tiên trong chương trình của chúng ta nói ra đối phương thiếu đồ, mọi người đặt cược đều sai rồi phải không, không ngờ lại là 'xuân hoa thu khi' đề ra trước!"
Chu Khi cười như không cười đón nhận ánh mắt của Phác Thu, bằng phẳng, không sợ gì cả.
Trong mắt của Phác Thu xẹt qua vài phần không kiên nhẫn và phiền chán, trước mặt nhiều người như vậy cô không thể hỏi, giống như ăn phải ruồi, khó chịu. Khi máy quay dời qua, cô lại lập tức thay đổi thành một người khác.
"Chu lão sư bị bệnh sao, sao lại cần mang theo hộp thuốc?" người dẫn chương trình quan tâm hỏi.
Chu Khi liên tục hai ngày không ngủ được, thể xác và tinh thần mệt mỏi, còn phải ứng phó với việc quay phim cả ngày hôm nay, thần sắc tiều tụy. Ngay cả người dẫn chương trình cũng biết hỏi thêm một câu về tình hình của cô, người bên gối lại như không thấy.
"Không có, chỉ là một ít viên vitamin, chỉ là tôi có chút chứng ám ảnh cưỡng chế, không thể ăn hết một lọ trong thời gian quy định, tôi sẽ khó chịu." Chu Khi không có ý định lúc này cùng Phác Thu xé rách mặt, nên vẫn vòng qua chủ đề này.
"Ồ ồ, không có bệnh là tốt rồi."
Người dẫn chương trình nhẹ nhàng thở ra, ngược lại nhìn về phía Phác Thu hỏi: "Phác lão sư sao lại quên?"
Mới đây, lòng của Phác Thu đã rối như tơ vò, kết quả là Chu Khi lại không nói ra những lời không nên nói, cô yên tâm xuống, thay vào đó là một vẻ mặt áy náy: "Có thể là vì đã lâu không cùng nhau đi nghỉ dưỡng, tôi quá vội."
Người dẫn chương trình thở dài một tiếng "ồ", rất hiểu mà bổ sung một đoạn lời nói: "Theo tôi được biết, Phác lão sư và Chu lão sư năm ngoái cả năm đều bận rộn với công việc diễn xuất của riêng mình, quả thực là đã rất lâu không ở bên nhau."
Cho đến khi ekip chương trình đi ra ngoài, Phác Thu mới đẩy Chu Khi vào nhà vệ sinh, mặt lạnh hỏi: "Cô muốn làm gì?" Chu Khi cười khẩy nói: "Cô chột dạ cái gì?"
Phác Thu cười lạnh: "Tôi không chột dạ, nhưng cô tốt nhất nên nhận rõ vị trí của mình. Mọi thứ cô có hôm nay đều là do tôi mang lại, không có tôi, cô không là gì cả. Nếu cô biết điều, thì ngoan một chút, đừng làm ra những chuyện lộn xộn."
Chu Khi nhìn mặt của Phác Thu, cảm giác vô lực dâng trào.
Cô là thật lòng từng yêu Phác Thu, mới vừa ở cùng nhau hai năm đầu, cô tin tưởng rằng cùng chung một mái nhà sẽ lâu ngày sinh tình. Bây giờ xem ra, nếu thật sự là một bên tình nguyện thì không sao, nhiều hơn là cô đã mù mắt, có thể coi trọng Phác Thu.
"Cô phàm là đối với việc buôn bán mối quan hệ này có chút tâm, cũng không đến mức quên mang thuốc cho tôi," Chu Khi hoàn toàn bằng tinh thần chuyên nghiệp cố gắng, "Đừng làm như tôi rất có lỗi với cô."
Nói xong câu đó, Chu Khi sửa sang lại biểu cảm, kéo cửa ra, gương mặt tươi cười tương ứng với fan và fan CP đang xem cô trong phòng livestream.
Phác Thu đi theo sau cô ra, thấy biểu cảm của Chu Khi cũng không khác thường, mới yên lòng.
Người dẫn chương trình vui vẻ dẫn họ đi.
Đầu dây bên kia là Mộ Tinh có chút không trong trạng thái, kể từ tối hôm qua sau khi tạm biệt Thẩm Ý Thư, cô vẫn luôn suy nghĩ về những gì Thẩm Ý Thư đã nói. An Khỉ đã coi cô quá nặng đến mức vứt bỏ cuộc sống của chính mình, toàn tâm toàn ý đầu tư vào việc duy trì mối quan hệ, để tránh nhớ lại những quá khứ không vui.
Nhưng cô không nghĩ ra được An Khỉ có thể làm gì khác ngoài việc ca hát và yêu thích của chính mình.
Thế nên cô từ tối hôm qua đã nghĩ đến khi dậy, ngay cả nằm mơ cũng lay vai An Khỉ, hỏi: "Cô thích gì!"
Trong mơ, An Khỉ đã trả lời hết những thứ mà bác sĩ không cho cô ăn.
An Khỉ dùng tay quơ quơ trước mặt Mộ Tinh, lẩm bẩm nói: "Không tỉnh ngủ vẫn là đang mộng du à?"
Người dẫn chương trình buồn cười, Mộ Tinh hoàn hồn, đáp cô: "Không ngủ ngon."
An Khỉ cau mày hỏi: "Tối hôm qua tôi đá chăn à?"
Tư thế ngủ của cô khi thành thật thì rất thành thật, khi không thành thật có thể đá chăn suốt đêm, Mộ Tinh phải đắp cho cô cả đêm, để tránh bị cảm. An Khỉ rất tự nhiên mà liên tưởng đến điểm này.
"Không liên quan đến cô," Mộ Tinh nói dối một cách không đáng kể, "Nhưng tối hôm qua cô nói mớ."
"Nói gì?"
"Nói cô muốn ăn một trăm cây kem."
An Khỉ sững lại ba giây, đột nhiên nổi giận đùng đùng nói: "Tối hôm qua tôi rõ ràng mơ là mực nướng!"
Người dẫn chương trình: "..."
Phong cách thật là cực độ tiểu học sinh, không nhìn ra một chút trưởng thành của người lớn.
Mộ Tinh nhẹ nhàng lảng sang chủ đề khác.
Cuối cùng là Thẩm Ý Thư đầy pin, ngoài việc tốc độ khởi động khi dậy hơi chậm, không khác gì ngày thường.
"Phỏng vấn một chút hai vị lão sư, ngủ trên chiếc giường chật hẹp như vậy ngủ thế nào?" người dẫn chương trình mang theo câu hỏi nhiều nhất trong phòng livestream đến.
"Khá tốt," Quý Hướng Vũ trả lời, "Trước đây khi quay phim đã từng ngủ trên chiếc giường chật hẹp như vậy."
Thẩm Ý Thư: "!!!"
Người dẫn chương trình: "???"
Thẩm Ý Thư có chút hoảng sợ, cô và Quý Hướng Vũ quả thực đã từng ngủ trên một chiếc giường chật hẹp trong đoàn phim 《Trường Hạ》 mấy tháng, nhưng cô dám làm không dám nhận, loại lời nói này không thể nói trước công chúng.
Nếu Quý Hướng Vũ thật sự muốn nói, cô không thể ngăn cản, chỉ có thể chui vào gầm giường trốn một chút.
"... Là cái ngủ mà tôi nghĩ sao?" người dẫn chương trình run rẩy nói.
"Đúng vậy." Quý Hướng Vũ gật đầu.
Thẩm Ý Thư: "..."
Cô muốn trốn trước.
Làn đạn trong phòng livestream sôi trào, số người tăng vùn vụt. Người dẫn chương trình không nói nên lời, đầu óc trống rỗng, kinh nghiệm hành nghề nhiều năm vào giờ phút này hóa thành hư ảo, giống như Hậu Nghệ bắn mặt trời, chín mặt trời cùng nhau nổ tung.
"Khi tôi và Thẩm lão sư quay phim Trường Hạ, trong kịch không phải đã từng có tình tiết ngủ trên một chiếc giường còn chật hẹp hơn cả giường khách sạn sao?" Quý Hướng Vũ cuối cùng cũng nói xong.
Thẩm Ý Thư cuối cùng cũng nhặt lại được mặt mũi của mình, cô một bộ dáng trấn định tự nhiên mà phụ họa: "Đúng vậy, chiếc giường đó còn muốn sụp không sụp."
Chín mặt trời trong đầu người dẫn chương trình đã nổ xong, cuối cùng chỉ còn lại một mặt trời cuối cùng. Cô tiếp nối lời nói, sờ mặt mình: "Đúng vậy, Trường Hạ là một bộ phim điện ảnh đặc biệt xuất sắc."
Quý Hướng Vũ mỉm cười: "Cảm ơn."
【 Dâm giả thấy dâm, tôi tự phạt ba ly. 】
【 Mọi người trong nhà, cặp đôi nhỏ của họ ngủ ở đâu cũng bình thường. 】
【 Không bình thường, tôi là nói tư tưởng của tôi không bình thường. 】
Người dẫn chương trình nhặt lại sự chuyên nghiệp, giả cười sắp xếp cả hai ngồi xe đi đến hiện trường hoạt động hôm nay.
Cả hai theo sau, mang theo micro, không dám nói chuyện. Thẩm Ý Thư thỉnh thoảng liếc nhìn Quý Hướng Vũ, còn phải dùng ánh mắt chính trực, nếu không luôn làm cô liên tưởng đến chuyện vừa rồi.
Một giờ sau, ba nhóm người đã tập kết xong ở sân hoạt động trong nhà.
Người dẫn chương trình đến tuyên bố nội dung hôm nay.
Đầu tiên là phần hỏi đáp ăn ý. Người dẫn chương trình hỏi hai bên một câu hỏi, đều có liên quan đến đối phương. Nếu không trả lời được sẽ phải nhận hình phạt, hình phạt là một trong hai người phải đi trên thảm gai.
Thẩm Ý Thư nhìn chiếc thảm gai dài năm sáu mét, đều có thể tưởng tượng ra khi đi qua sẽ đau đến mức nào.
Quý Hướng Vũ nhàn nhạt quét liếc mắt một cái chiều dài có thể nói là kinh khủng, thần sắc không có gì thay đổi. Chị ngồi trên ghế, chống cằm, quay mắt hỏi Thẩm Ý Thư: "Em có sợ không?"
Thẩm Ý Thư lắc đầu.
"Em cảm thấy sự ăn ý của chúng ta không có vấn đề gì." Thẩm Ý Thư trả lời.
"Chị cũng nghĩ vậy."
An Khỉ và Mộ Tinh cũng thả lỏng, họ đã đi cùng nhau từ thời niên thiếu, đối với nhau hiểu rõ đến từng tấc da thịt, không tồn tại vấn đề không trả lời được.
Còn có tổ hợp Chu Khi và Phác Thu đang trong lòng bất ổn.
Sau khi phát hiện tình yêu của mình đối với Phác Thu dần dần giảm bớt, Chu Khi bắt đầu có chút phiền Phác Thu. Mà ở phân đoạn này, họ tuyệt đối không thể qua được. Cô không hiểu toàn bộ về Phác Thu, sự hiểu biết của cô đối với Phác Thu đều đến từ việc xem mặt đoán ý và nghiền ngẫm chi tiết, còn Phác Thu càng là không hiểu cô, phàm là hiểu biết cũng không đến mức quên mang thuốc ngủ cho cô.
Nhưng chương trình phát sóng trực tiếp sẽ không vì ý tưởng của cả hai mà thay đổi, quy trình của chương trình rất tự nhiên mà diễn ra.
Tổ được rút thăm đầu tiên chính là Quý Hướng Vũ và Thẩm Ý Thư. Sau khi ngồi xuống, người dẫn chương trình hỏi cả hai một câu hỏi.
"Cô có cảm thấy mình đủ hiểu đối phương không?"
Quý Hướng Vũ nhìn Thẩm Ý Thư gật đầu, nói: "Cũng gần như vậy."
Ánh mắt của người dẫn chương trình lại dời về phía Thẩm Ý Thư: "Đáp án của Thẩm lão sư thì sao?"
Thẩm Ý Thư nhìn Quý Hướng Vũ nở nụ cười, miệng cười lộng lẫy, giống như một con công xòe đuôi: "Tôi cảm thấy tỷ tỷ giống như một kho báu, tôi đủ hiểu biết về những đặc điểm của chị, nhưng luôn có thể khám phá ra những điều mới, đương nhiên, những câu hỏi mà ekip chương trình đưa ra chắc chắn đều là những gì tôi biết."
Người dẫn chương trình may mắn mình là một cô gái độc thân, nếu có đối tượng, cô lúc này nhất định sẽ bỏ việc về gặp đối tượng.
"Vậy chúng ta bắt đầu nhé?" người dẫn chương trình móc ra một tấm bảng nhắc tuồng tiếp theo, bắt đầu đặt câu hỏi.
"Màu sắc yêu thích nhất?"
"Đồ uống yêu thích nhất?"
...
Mấy câu hỏi đầu tiên đều được trả lời một cách trôi chảy. Người dẫn chương trình không thú vị đến muốn ngáp, cô hỏi ra câu hỏi cuối cùng: "Bộ phim điện ảnh mà Quý lão sư thích nhất là bộ nào?"
Cả hai viết câu trả lời của mình lên bảng trắng.
Khi người dẫn chương trình thấy câu trả lời, đôi mắt liền sáng lên: "Cuối cùng cũng sai rồi!"
Cả hai thấy câu trả lời của đối phương, đều sững lại một lúc, rồi nhoẻn miệng cười.
"Phỏng vấn một chút Thẩm lão sư, tại sao lại điền là 《Sa》?"
《Sa》 là tác phẩm điện ảnh đầu tay của Quý Hướng Vũ, là một bước ngoặt quan trọng đã kéo Quý Hướng Vũ ra khỏi vũng lầy, dù là về mặt sự nghiệp hay tinh thần, 《Sa》 đối với Quý Hướng Vũ đều có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Thẩm Ý Thư đã giấu đi phần tinh thần đó, nói thẳng rằng tác phẩm đầu tay thường là bộ phim mà mình thích nhất.
Mà Quý Hướng Vũ lại điền là 《Trường Hạ》.
Câu trả lời này Thẩm Ý Thư vừa bất ngờ lại không bất ngờ, giống như nguyên nhân mà Quý Hướng Vũ đã đưa ra.
"Bởi vì 《Trường Hạ》 là chúng ta cùng nhau biểu diễn."
"Nhận hình phạt đi! Xin hỏi hai vị, ai sẽ đến đây?" người dẫn chương trình hưng phấn nhảy dựng lên, kích động như một người qua đường thấy trời giáng chính nghĩa.
"Tôi đến." cả hai không hẹn mà cùng mở miệng nói muốn tự mình đi.
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt của Thẩm Ý Thư và Quý Hướng Vũ giao nhau, đều không nhịn được cười.
"Vậy thì cùng nhau," Quý Hướng Vũ không nói thêm, "Được chứ?"
"Hay là vẫn là em đến đây đi, tỷ tỷ." Thẩm Ý Thư thở dài, đi trên thảm gai rất đau, cô không muốn Quý Hướng Vũ phải chịu nỗi khổ này.
"Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu mà, kết hôn chính là muốn cùng nhau," Quý Hướng Vũ đứng dậy dắt cô, "Nếu em không nguyện ý, chị sẽ đi một mình?"
Thẩm Ý Thư vội vàng nhận lấy tay mà chị đưa, vội vã đi theo.
An Khỉ chống cằm, thở dài, quay đầu hỏi Mộ Tinh: "Khi nào tôi mới có thể từ miệng cô nghe thấy những lời này, cô ngoài việc không cho tôi ăn, không cho tôi uống, còn biết nói gì?"
Mộ Tinh còn đang suy nghĩ, nghe vậy nói: "Không được thức đêm."
An Khỉ sâu kín thở dài, dời ánh mắt đi, mắt không thấy tâm không phiền. Xem ở việc Mộ Tinh không ngủ ngon, cô đã buông tha cho cô.
Chu Khi bình tĩnh hơn không ít, cô nghĩ kỹ rồi, dù sao mất mặt không chỉ có mình cô, thế nào cũng có người làm đệm lưng. Đi thảm gai, làm nũng để Phác Thu đi, nhiều người như vậy nhìn, Phác Thu không có khả năng từ chối.
Nghĩ đến đây, cô vui vẻ hơn rất nhiều, xem Phác Thu cũng thuận mắt.
Mà Phác Thu đặc biệt lo lắng, phảng phất như gan bàn chân đã dẫm lên thảm gai.
Thẩm Ý Thư cởi giày, cùng Quý Hướng Vũ cùng nhau dẫm lên. Những điểm nhô lên trông rất khéo léo, nhưng thật sự đi lên lại giống như đạp lên kim, không có gì khác biệt. Cô đau đến muốn nhe răng nhếch miệng, nhưng nghệ sĩ phải có phong thái của nghệ sĩ, nhe răng nhếch miệng quá xấu.
So với đó, Quý Hướng Vũ tốt hơn nhiều. Chị nắm tay Thẩm Ý Thư, thấp giọng hỏi Thẩm Ý Thư còn có thể chịu được không, nếu thật sự không được, chị sẽ cõng Thẩm Ý Thư qua.
Trọng lượng của một người đã đau đến muốn linh hồn xuất窍, Thẩm Ý Thư nhưng không muốn để Quý Hướng Vũ phải chịu đựng gấp đôi nỗi đau, cô lắc đầu: "Đi thôi tỷ tỷ."
Người dẫn chương trình cầm khăn tay nhỏ, giả vờ lau nước mắt, thực ra là niềm vui sướng khi người độc thân gặp họa: "Thật là một tình yêu tuyệt mỹ!"
Thẩm Ý Thư: "..."
Sớm biết vậy cô đã không lập flag.
Chỉ là câu hỏi này tuy sai, nhưng cô vẫn rất vui. Địa vị của cô có thể so sánh với tác phẩm đầu tay còn quan trọng hơn, trong lòng như được nhét hai miếng mật ong mà con gấu vừa mới trộm được, ngọt ngào, đau cũng vui sướng.
Dưới ánh mắt của mọi người, cả hai mất mười mấy phút mới đi xong.
Khi mặc xong giày đi về chỗ ngồi, Thẩm Ý Thư gần như không biết đi đường, giày không có những điểm nhô lên phảng phất như là không bình thường.
Tổ thứ hai là cặp oan gia Mộ Tinh và An Khỉ.
Khi Thẩm Ý Thư trở về, An Khỉ còn đang nói với cô, may mà cả hai không có tác phẩm gì, sẽ không bị vướng vào vấn đề này. Thẩm Ý Thư còn đang trong cơn đau, không tỉnh táo, cô ngơ ngác bảo An Khỉ đừng vui sướng khi người gặp họa, cẩn thận chính mình cũng lật xe.
An Khỉ không để tâm, mối tình từ thời học sinh của cô và Mộ Tinh, nói ra cứ như là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
"Khụ, câu hỏi cũ, cô có cảm thấy mình đủ hiểu đối phương không?" người dẫn chương trình tiếp tục hỏi.
"Đương nhiên rồi!"
"Không hiểu."
Tiếng nói của cả hai vừa dứt, An Khỉ nghiêng đầu trừng mắt giận dữ: "Cô có ý gì?"
Người dẫn chương trình cũng ngơ ngác một chút, cô vội vàng hỏi: "Mộ lão sư tại sao lại nói như vậy?"
"... Không hiểu một kẻ ngốc không phải là bình thường sao?" Mộ Tinh nói.
"Tôi ghét cô." An Khỉ di chuyển ghế của mình, định cách Mộ Tinh xa một chút, không ngờ ghế lại được cố định trên mặt đất, cô dùng sức, không di chuyển được.
Người dẫn chương trình nghẹn một chút, không nhịn được, ngắn ngủi cười một tiếng. Khi ánh mắt của An Khỉ chiếu đến, cô lập tức mở ra một tấm bảng nhắc tuồng tiếp theo, bắt đầu đặt câu hỏi.
"Tiếp theo, chúng ta bắt đầu nào!"
Mấy câu hỏi đầu tiên đều rất cơ bản, cả hai không có gánh nặng mà trả lời.
Khi An Khỉ viết xong đáp án, chờ đợi Mộ Tinh cùng mở ra, cô còn hướng Thẩm Ý Thư đưa một ánh mắt khiêu khích. Chỉ là một câu hỏi đáp ăn ý, dễ như trở bàn tay.
Thẩm Ý Thư dời ánh mắt đi, quá kiêu ngạo thường là điềm báo của việc lật xe, cô tin tưởng không nghi ngờ.
"Câu hỏi cuối cùng, An Khỉ lão sư thích làm gì nhất?" Mộ Tinh do dự trên bảng trắng mười mấy giây, rồi mới viết xuống "ca hát".
Một câu hỏi rất đơn giản, gần như không cần nhiều suy nghĩ, cô chỉ là do dự câu trả lời này có mang đến cho An Khỉ những hồi ức buồn không.
Nhưng An Khỉ chắc chắn sẽ viết xuống câu trả lời này.
"Xin mời mở ra!" người dẫn chương trình hô.
Cả hai đồng thời mở ra, hai chữ có cùng độ dài, nhưng lại là những câu trả lời hoàn toàn khác nhau.
"Ca hát."
"Nấu ăn."
Thẩm Ý Thư che miệng lại, định nhịn cười, lại không nhịn được, nhịn đến vô cùng vất vả.
"... Tôi là thích ca hát, nhưng đó không phải là việc tôi thích nhất," An Khỉ không thể hiểu được nhìn qua, "Mộ Tinh, sao cô lại trả lời sai câu hỏi này, cô sai rồi, cô đi đi, thảm gai."
Mộ Tinh đột nhiên tỉnh ngộ, An Khỉ hai năm gần đây rất mê xem các video ẩm thực, chính mình cũng đã thử quay, chỉ là lịch trình của chương trình tạp kỹ quá bận, cơ hội ở nhà rất ít.
Câu trả lời mà cô đã suy nghĩ cả đêm không mời mà đến, cô thiếu chút nữa không giữ được biểu cảm.
Mộ Tinh đứng dậy dưới ánh mắt của mọi người, không chút do dự đi đến thảm gai, đi dép lê, mặt không biểu cảm dẫm qua, vòng về mặc giày, rồi đi về chỗ ngồi, ngồi xuống, liền mạch, không một chút do dự.
Thẩm Ý Thư nhỏ giọng nói với An Khỉ: "Cô ấy có phải đã tu luyện pháp thuật gì không, sao đi qua mà không đau?"
An Khỉ liếc cô một cái: "Bởi vì vợ của tôi lợi hại, cô quá yếu."
Thẩm Ý Thư hừ lạnh một tiếng, đi dắt vợ của mình, tình yêu có thể chữa lành mọi nỗi đau, cả những nỗi đau do thảm gai mang lại.
An Khỉ đã dò hỏi Mộ Tinh về cơn đau, nói cô ngốc, khen cô lợi hại như một con rồng, cho đến khi nhóm cuối cùng lên sân khấu, mới ngậm miệng. Cô định di chuyển ghế qua dán vào Mộ Tinh, lại một lần nữa lặp lại việc phát hiện ghế đã bị cố định.
Người dẫn chương trình vừa vặn đang hỏi: "Hai vị lão sư có cảm thấy mình hiểu đối phương không?"
Khóe mắt liếc đến động tác của An Khỉ, nụ cười đè nén ở yết hầu, âm cuối thiếu chút nữa đã vỡ.
Mặt của An Khỉ đã đỏ bừng, cô tức giận ngồi trên ghế, một bàn tay từ bên cạnh duỗi ra, dắt lấy cô. Con thuyền trong cảng được buộc dây, không còn lênh đênh.
Chu Khi và Phác Thu không hổ là những diễn viên đã giành được giải thưởng, sáng sớm vừa mới bóng gió đâm chọc nhau, lúc này lại ngoan ngoãn ngồi cùng nhau trả lời câu hỏi, giả vờ trả lời "hiểu biết".
Thẩm Ý Thư đối với hai người này thật sự không có hứng thú, vốn dĩ cô chỉ cảm thấy Phác Thu rất kỳ quái, sau những lời nói của Chu Khi tối hôm qua, cô cảm thấy cả hai đều là những kẻ kỳ quặc. Cô đã không còn ham muốn tìm hiểu những kẻ kỳ quặc, đang chuẩn bị thả lỏng thì người dẫn chương trình lại tiếc nuối hô.
"Sai rồi nhé."
Mới câu hỏi thứ hai, cả hai đã lộ nguyên hình.
Thẩm Ý Thư không thể hiểu được, đều không phải là lần đầu tiên tham gia chương trình tạp kỹ, trước đây có lẽ đã tham gia những phân đoạn tương tự, câu hỏi thứ hai đã thất bại, vô cùng kỳ quái.
Phác Thu nhìn về phía Chu Khi, Chu Khi cắn môi dưới, nhìn màu xanh lục mà cô đã viết, thở dài nói: "Tôi mấy năm trước thích màu đỏ, sau này thẩm mỹ thay đổi, mấy năm nay càng thích màu xanh lục. Chỉ là chúng ta mấy năm nay đều bận, Phác lão sư có thể không chú ý tới, không trách cô ấy."
Phác Thu còn phải chịu đựng lửa giận, ứng hòa.
Nếu là cô trả lời sai, cô phải gánh vác trách nhiệm. Khi cô đứng dậy, cô còn đang cười, dịu dàng cười nói: "A Khi, sau này tôi sẽ nỗ lực hiểu cô hơn."
Chu Khi trông có vẻ rất cảm động: "Cảm ơn cô."
An Khỉ nổi da gà, cô tay trái nắm tay Mộ Tinh, thò người ra hỏi Thẩm Ý Thư: "Cô có cảm thấy hai người họ kỳ quái không."
Thẩm Ý Thư tay phải nắm tay Quý Hướng Vũ, cô nói: "Cô nói nữa sẽ bị mắng đấy."
An Khỉ: "...
Ghi hình quen với việc cắt dựng sau đó, không nhớ ra đây là đang phát sóng trực tiếp.
Thẩm Ý Thư sờ cằm, cô luôn cảm thấy không ra ba ngày, cặp đôi này sẽ chia tay. Ghi hình của chương trình sắp kết thúc, hy vọng họ có thể sau khi chương trình kết thúc mới cãi nhau, cô không thích xem loại chương trình này.
Chu Khi nhìn Phác Thu dẫm lên thảm gai, trong lòng tích tụ như da nứt nẻ mùa đông, khi ngứa ấn xuống, vừa đau vừa sảng. Phác Thu đau đến gần như không duy trì được hình tượng dịu dàng của mình, cô lung lay đi về phía vạch đích, Chu Khi liền ở vạch đích chờ cô.
Sau khi đi xong đoạn đường có thể so sánh với một cuộc marathon này, Phác Thu mềm nhũn trên người Chu Khi, lưng đều ra một lớp mồ hôi. Chu Khi dịu dàng ôm cô, giúp cô mặc giày, cười đến mày mắt cong cong: "Phác lão sư, sau này phải hiểu tôi hơn một chút nhé."
Hiểu một chút về bộ mặt sói đội lốt cừu của cô khi phản công.
Sau khi quy trình kết thúc, mọi người có một khoảng thời gian nghỉ ngơi, ăn trưa thuận tiện nghỉ ngơi, phát sóng trực tiếp tạm thời gián đoạn.
Khoảnh khắc máy quay đóng lại, Phác Thu kéo Chu Khi đi ra ngoài, ai cũng có thể nhìn ra, Phác Thu đây là muốn tìm người gây phiền phức.
Thẩm Ý Thư ôm Quý Hướng Vũ, lòng còn sợ hãi nói: "May mà tôi và tỷ tỷ yêu nhau thật lòng, trời sinh một đôi, yêu thương nhau, hiểu biết nhau, thật đáng sợ."
Người dẫn chương trình ôm micro từ sau lưng cô đi qua, nghĩ thầm cặp đôi này của các người cũng rất đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co