BHTT || Edit | Xuyên thành ảnh hậu tỷ tỷ cơm mềm A - Ám Đăng
Phiên ngoại 14
"Cô cố ý à?" Phác Thu ôm cánh tay, mặt lạnh hỏi.
"Đúng thì sao?" Chu Khi dựa vào cửa thoát hiểm, thần sắc thờ ơ.
"Tủ quần áo của cô còn toàn là quần áo màu đỏ, cô nói với tôi cô thích màu xanh lục. Chu Khi, cô là một người thông minh, không đến mức chà đạp tiền đồ của mình chứ?" Phác Thu hít sâu một hơi, đè nén phẫn nộ.
"Phác lão sư, Phác tổng, có cần tôi nhắc nhở cô một chút, chúng ta đã ở riêng hai năm sao?" Chu Khi cười lạnh châm chọc cô.
Đèn hành lang hỏng rồi, tối om, chỉ có biển hiệu thoát hiểm màu xanh lục sáng lên, xanh mướt chiếu vào mặt của Chu Khi và Phác Thu. Gió âm u không biết từ hướng nào thổi đến, ở lòng bàn chân xoay quanh, lạnh đến nỗi Chu Khi, người chỉ mặc một chiếc váy dài qua đầu gối, không nhịn được băm chân.
"Hai năm cũng đủ để thay đổi rất nhiều thứ." khi thật sự giằng co, trong lòng cô vẫn cứ nổi lên sự chua xót.
"... Cô muốn gì?" Phác Thu nhắm mắt lại, trực tiếp hỏi.
Một màn này phảng phất như mười năm trước, khi Chu Khi từ trên giường lớn tỉnh dậy, ôm chăn, bên tai đỏ bừng lại ở cùng Phác Thu nói điều kiện. Chu Khi lắc đầu, đè nén lại chút chua xót lỗi thời trong lòng, cô thở dài một tiếng, giọng nói dịu dàng như lá vàng mùa thu từ từ rơi xuống, yếu ớt đến nỗi nhéo là vỡ.
"Tôi và cô mười năm, hợp đồng lúc trước ký 5 năm. 5 năm trước cô nói không phải là lúc tách ra, lại chậm lại, lần này chậm chính là 5 năm." Chu Khi chịu đựng sự chua xót trong khoang mũi, cố gắng làm cho mình không lộ ra vẻ yếu đuối, giọng mũi hơi nặng trong tiếng gió của hành lang nghe không rõ.
"Tôi cảm thấy bây giờ là lúc."
Giọng của cô rơi xuống, Phác Thu không nói tiếp, cả hai không nói gì mà đối mặt trong hành lang. Không có người đến thúc giục, cả hai liền ăn ý mà không ai mở miệng nói chuyện.
"Tôi có thể biết được nguyên nhân không?" Phác Thu hỏi.
"Hợp đồng kết thúc, ai đi đường nấy, còn cần nguyên nhân khác sao?"
"Bây giờ kết thúc hợp đồng đối với cô không có lợi ích gì, nếu không có nguyên nhân khác, tôi không tin cô sẽ bây giờ đưa ra kết thúc." Phác Thu cau mày, nghi hoặc hỏi.
"Không phải mọi việc đều phải có lợi ích, Phác tổng. Mười năm, tôi cũng nên sống vì chính mình một chút." sự tích tụ trong lòng của Chu Khi giống như một cuộn len, kéo ra đầu sợi, theo lời nói lăn đi, dần dần giảm bớt, nói đến bây giờ, đã có cảm giác như trút được gánh nặng.
"Vì chính mình mà sống," Phác Thu thuật lại một lần lời nói của cô, mày càng nhăn càng chặt, "Cô là nói mười năm nay cô sống không tốt sao?"
Cô tự nhận là mối quan hệ này của họ rất ổn định, cô không cần tình yêu, cùng Chu Khi là trao đổi lợi ích. Nhiều năm như vậy, dù là trong giới hay là mang về nhà gặp trưởng bối, Chu Khi đều biểu hiện rất tốt, ngoan ngoãn, dịu dàng.
Phác Thu rất hài lòng, dù là sau khi ở riêng, ngày lễ ngày Tết, Chu Khi đều sẽ cùng cô về nhà, kỳ dễ cảm tùy gọi tùy đến, không có biểu hiện ra một chút không kiên nhẫn nào. Thế nên cô cho rằng Chu Khi chỉ là không muốn ở cùng một chỗ với cô.
"Đâu có," Chu Khi nở nụ cười, "Nói chung cũng ổn, nhưng tôi không muốn tiếp tục nữa. Chương trình lần này tôi sẽ tiếp tục ghi hình xong, ghi hình xong tôi sẽ thu dọn đồ đạc trước đây trong nhà dọn đi, đợi đến khi có cơ hội thích hợp sẽ công khai."
Cô đứng thẳng người, trong ánh đèn tối tăm nhoẻn miệng cười. Phác Thu rất quen thuộc với nụ cười của cô, tự động bổ sung chi tiết nụ cười của Chu Khi trong đầu, không khác gì ngày xưa, như vô số ngày đêm.
"Vậy như vậy, Phác lão sư, lát nữa gặp lại ở hiện trường." Chu Khi lễ phép cúi người gật đầu, như mười năm trước mới vừa ở cùng nhau. Chỉ là cảnh đời đổi dời, tâm trạng biến hóa, cô không còn là một ngôi sao nhỏ mới ra mắt, Phác Thu cũng không còn cần một người để giúp cô chặn đi những đóa hoa không cần thiết và sự thúc giục.
Bây giờ chính là lúc thích hợp nhất để tách ra.
Khi Chu Khi ra ngoài, trên hành lang có vài người. Thẩm Ý Thư dựa vào bên cạnh Quý Hướng Vũ, trước mặt là một diễn viên cầm vở, vẻ mặt sùng bái nhìn Quý Hướng Vũ.
Khi đi ngang qua, Chu Khi hướng họ gật đầu, tự nhiên đi qua.
Tiểu diễn viên cũng nhận ra Chu Khi, đều là người trong giới, đã từng diễn cùng vài lần. Khi tiểu diễn viên quay đầu lại, cô rất tự nhiên hỏi: "Chu lão sư, không cùng Phác lão sư à?"
Chu Khi cười một chút: "Tôi tạm thời có chút việc, đi trước một bước, lát nữa gặp lại."
"Tạm biệt." tiểu diễn viên cùng cô vẫy tay, quay đầu tiếp tục biểu đạt sự ngưỡng mộ của mình, trò chuyện vài phút, bên kia của cô sắp khai mạc, trợ lý chạy chậm đến gọi cô. Cô lưu luyến không rời mà cùng Thẩm Ý Thư và Quý Hướng Vũ tạm biệt, lưu luyến mỗi bước đi mà rời đi.
Cho đến khi tiểu diễn viên vào thang máy, Thẩm Ý Thư mới mở miệng: "Tỷ tỷ, họ có phải đã đàm phán thất bại không?"
Tay của Quý Hướng Vũ đặt trên vai cô, dưới chiếc áo sơ mi dài tay lộ ra một đoạn cánh tay mảnh khảnh, trên ngón tay trắng nõn đeo nhẫn cưới.
"Nhìn dáng vẻ là vậy," Quý Hướng Vũ lắc đầu, "Ghi hình xong chương trình chúng ta lại chơi một thời gian, không vội trở về."
Công việc là không làm xong, Quý Hướng Vũ chỉ muốn ở cùng Thẩm Ý Thư nhiều hơn một thời gian.
"Ừ, trở lại kinh thành lại phải chuẩn bị vào đoàn," Thẩm Ý Thư xoay người ôm một chút Quý Hướng Vũ, bất mãn nói, "Lại phải vài tháng không thể ở cùng một chỗ với tỷ tỷ."
Quý Hướng Vũ vỗ lưng cô: "Khi chị không làm việc sẽ đến thăm em."
Thẩm Ý Thư thở dài một tiếng: "Thỉnh thoảng thấy và mỗi ngày thấy không giống nhau."
Trong khoảng thời gian hai người nói chuyện, Phác Thu cuối cùng cũng từ lối thoát hiểm vào. Thần sắc cô lạnh lùng, thất thần.
Nghe thấy Thẩm Ý Thư nói, cô mới ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: "Hai người mỗi ngày ở cùng một chỗ sẽ không chán sao?"
Thẩm Ý Thư tức giận đáp lại một câu: "Thật lòng thích sao có thể chán."
Phác Thu gật đầu, cô phải đi, đi được hai bước lại quay lại hỏi: "Cho nên thích là sẽ muốn ở cùng một chỗ sao?"
"Cô và Chu Khi đã có mười năm hôn nhân, vấn đề này không cần phải hỏi người ngoài đâu." Thẩm Ý Thư đáp.
Phác Thu không truy vấn nữa, như có điều suy nghĩ gật đầu, rồi cũng đi.
"Giống như cũng không phải là hoàn toàn không thích sao," Thẩm Ý Thư nhéo cằm mình, "Giống như hiểu lầm."
"Hiểu lầm lâu rồi sẽ là sự thật," Quý Hướng Vũ nhìn bóng lưng của Phác Thu rời đi, "Chu Khi lần này chắc chắn đã quyết tâm phải rời đi."
Đã ở bên nhau mười năm, nếu thật sự thích sẽ không đợi đến khi người ta chạy mới tỉnh ngộ, nhìn dáng vẻ còn không phải là thật tỉnh ngủ, chỉ là có chút trợn mắt.
Cả hai không nói nhiều, thời gian hẹn với ekip chương trình sắp đến, còn phải vội vàng đi ghi hình buổi chiều.
Vẫn là ở trong phòng phát sóng của nhà, người dẫn chương trình vỗ tay, sau lưng cô là một màn hình lớn, là phòng livestream tổng của chương trình lần này.
Dù là sau khi phân luồng, nhiệt độ của mỗi phòng livestream đều rất cao, huống chi bây giờ lại tụ tập cùng nhau, bình luận lướt nhanh đến mức mắt cũng không theo kịp. Phác Thu và Chu Khi không hổ là những diễn viên đã diễn vai vợ chồng ân ái mười năm, vừa mới đàm phán thất bại mà vẫn có thể ngồi cùng nhau, ân ái như lúc ban đầu, một cặp đôi bích nhân. Nếu không phải sau khi tắt sóng, Thẩm Ý Thư chính mắt thấy hiện trường, nếu không thật sự sẽ coi họ là tình yêu đích thực.
Chu Khi kéo cánh tay của Phác Thu, nghiêng đầu che đi máy quay, thấp giọng nói: "Phác lão sư, hai ngày sau tôi có một lịch trình, phải đi trước, lát nữa tôi sẽ gọi người đến dọn đồ, đến lúc đó phiền cô chỉ cho tôi đồ của tôi."
Phác Thu muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói, ngậm miệng, gật đầu.
"Ngày tiếp theo, cũng chính là chiều nay và sáng mai, chúng tôi sẽ chia các khách quý thành hai nhóm, lần lượt bố trí hai nhiệm vụ. Trong thời gian này, chúng tôi sẽ thu điện thoại của mọi người. Xin mọi người buổi tối sau khi trở về, cũng không cần miêu tả nhiệm vụ của mình cho người yêu."
Thẩm Ý Thư không mấy hài lòng.
Rõ ràng là đến tham gia một chương trình về tình yêu và hôn nhân, sao lại đột nhiên phải chia thành hai nhóm hành động.
Nghĩ thì nghĩ, công việc vẫn cần phải phối hợp. Thẩm Ý Thư lưu luyến không rời mà cùng Quý Hướng Vũ tạm biệt, đi theo nhân viên công tác đến một phòng khác.
Đây là một phòng phát sóng bình thường, không có gì bố trí, chắc chắn không phải là hiện trường ghi hình. Thẩm Ý Thư ngồi trên ghế một bên, An Khỉ ngồi lại đây, cuối cùng vào là Phác Thu, người rõ ràng không trong trạng thái.
Người được chọn là do rút thăm, Thẩm Ý Thư chống cằm, An Khỉ ngồi bên cạnh cô, cũng chống cằm, bắt chuyện với cô: "Mộ Tinh có phải đã nói gì đó với cô không?"
Thẩm Ý Thư thất thần, cô "ừm?" một câu, mới phản ứng lại An Khỉ đang chỉ điều gì.
"Cô không cần để trong lòng," An Khỉ thè lưỡi, "Cô ấy chỉ là quá lo lắng."
"Sao cô biết được?" Thẩm Ý Thư hỏi.
"Tôi đoán," An Khỉ chớp mắt, "Hôm nay trạng thái của cô ấy kỳ quái."
Thẩm Ý Thư hiểu rõ gật đầu.
"Cô và quý lão sư có cãi nhau không?" An Khỉ lại hỏi, "Nếu các người có mâu thuẫn, thường giải quyết như thế nào?"
"Chưa từng cãi nhau," Thẩm Ý Thư cẩn thận hồi tưởng lại, "Không có mâu thuẫn."
An Khỉ trợn tròn mắt: "Hai người không bao giờ có ý kiến khác nhau sao?"
"Có chứ, khi có ý kiến khác nhau có thể thương lượng," Thẩm Ý Thư tự nhiên đáp, "Đâu phải là kẻ thù, sao lại phải cãi nhau."
"Cô sẽ không cảm thấy ý kiến của đối phương không có giá trị tham khảo sao?" Phác Thu chen vào.
"Sẽ không," giọng điệu của Thẩm Ý Thư có chút kỳ quái, "Nếu muốn kiến nghị đối phương sửa đổi ý tưởng, chính mình phải đưa ra phương án chuyên nghiệp, nếu không tại sao lại kiến nghị đối phương thay đổi ý tưởng."
"Đúng vậy," An Khỉ phụ họa, "Ví dụ như tôi không muốn uống thuốc, Mộ Tinh sẽ giảng giải cho tôi một giờ, nói cho tôi biết không uống thuốc sẽ xảy ra chuyện gì, dù cuối cùng tôi vẫn sẽ không uống."
"... Vậy cô ấy nói những điều đó với cô có ý nghĩa gì?" Phác Thu càng thêm nghi hoặc.
Trước đây khi tham gia các chương trình tình yêu hoặc hôn nhân, đều có kịch bản, gần như tất cả các khách quý đều theo quy trình. Dù là giao lưu cũng sẽ không quá độ.
Huống hồ lúc đó Chu Khi ngoan ngoãn ở bên cạnh cô, không có gì khác thường, cô sẽ không suy nghĩ những vấn đề này.
"Có ý nghĩa chứ," An Khỉ nở nụ cười, "Cô ấy nói xong đạo lý, lại dỗ tôi hai phút là tôi uống thuốc ngay."
"Nếu đối phương chỉ vì muốn cô ở bên cạnh mà yêu cầu cô sửa đổi lịch trình, các cô sẽ thay đổi chủ ý không?" Phác Thu lại hỏi.
"Sẽ."
"Sẽ chứ."
An Khỉ và Thẩm Ý Thư đồng thanh đáp.
"Tại sao?" Phác Thu hoàn toàn không thể lý giải, "Lại không có bất kỳ giá trị tham khảo nào."
"Cô ấy cần tôi chính là lý do lớn nhất," ngón tay của Thẩm Ý Thư điểm trên má, khi nhắc đến Quý Hướng Vũ, khóe miệng cô nhếch lên, "Trừ phi lịch trình thật sự không thể đẩy đi."
"Đúng vậy, Mộ Tinh chưa từng chịu thua tôi, tôi cảm thấy cô ấy nói như vậy chắc chắn là rất, rất, rất cần tôi, đâu còn cần phải phân tích lợi hại." An Khỉ tán đồng nói.
Phác Thu còn muốn nói gì đó, người dẫn chương trình cuối cùng cũng vào, vừa đi vừa xin lỗi: "Xin lỗi nhé các vị lão sư, máy móc đột nhiên có chút trục trặc, đã làm chậm trễ thời gian của các vị."
Thẩm Ý Thư và An Khỉ không sao cả mà lắc đầu, Phác Thu cũng theo đó lắc đầu.
"Các vị lão sư và người yêu đều đã ở bên nhau nhiều năm, chương trình này chỉ là để giúp mọi người tìm lại cảm giác yêu cuồng nhiệt..." người dẫn chương trình cầm micro, bắt đầu đọc lời thoại.
Thẩm Ý Thư lẩm bẩm một câu, cô cảm thấy cô và Quý Hướng Vũ vẫn còn đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt.
"Nhiệm vụ của chúng ta là thổ lộ lại một lần nữa. Chiều nay và sáng mai, chúng tôi sẽ phối hợp với cảnh tượng mà các vị lão sư đã chọn, để cung cấp cho người lão sư còn lại một bất ngờ." người dẫn chương trình đọc xong kịch bản, mỉm cười nhìn ba người có tình cảm khác nhau.
"..." An Khỉ thực ra không quá vui khi hồi tưởng lại lúc Mộ Tinh thổ lộ, lúc đó thế giới của cô một mảnh u ám, thái độ đối với Mộ Tinh cũng không tốt lắm. Sau khi ra ngoài, cô còn tự trách một thời gian, sau đó mới tốt lên.
Phác Thu và Chu Khi hoàn toàn là một mối quan hệ theo hợp đồng, đừng nói là thổ lộ, ngoài kỳ động dục và kỳ dễ cảm, đều là ngủ riêng, chưa từng nhắc đến thích và yêu.
Gặp dịp thì chơi lâu như vậy, cũng đã nói qua vài câu thích, nhưng việc chế tạo riêng vẫn là lần đầu.
Thẩm Ý Thư cũng rất buồn rầu, cô đã nói quá nhiều lần, ở các loại nơi đều đã nói qua. Cô và Quý Hướng Vũ thay phiên nhau nhận giải, trên sân khấu trao giải thay phiên nhau thổ lộ, người xem gần như đã đoán được lời cảm ơn của họ sau khi nhận giải.
"Vấn đề!" An Khỉ giơ tay, "Nhiệm vụ của họ là gì?"
Người dẫn chương trình úp kịch bản xuống lòng bàn tay, hơi mỉm cười: "Cái này không thể nói, cũng là một bất ngờ."
An Khỉ không thú vị buông tay: "Tôi hiểu rồi, khi nào bắt đầu?"
"Ngài nghĩ kỹ rồi thì bây giờ có thể bắt đầu."
"Nếu tôi一直 không nghĩ ra thì sao?"
"... Dù sao ngày mai đến giờ, ngài cũng phải làm." nụ cười trên mặt của người dẫn chương trình gần như đã cứng lại.
An Khỉ không phải cố ý làm khó cô, cô không muốn nghĩ đến chuyện thổ lộ, thậm chí còn muốn tạm thời đổi một nhiệm vụ khác. Chỉ cần nhắc đến thổ lộ, cô luôn có thể nhớ lại tiếng ù tai, run rẩy, tiếng kêu khóc. Nước mắt hòa quyện với tiếng gào thét không thành tiếng, trên mu bàn tay, ống truyền dịch đã bị máu chảy ngược màu đỏ.
Đó không phải là một ký ức tốt đẹp.
"Các vị lão sư cứ từ từ nghĩ, sau khi xác nhận ý tưởng thì cho chúng tôi biết là được." người dẫn chương trình nói xong liền rời đi, để lại máy quay và ba người hai mặt nhìn nhau.
Có phát sóng trực tiếp, ba người tự nhiên không thể tiếp tục nói về chủ đề trước đó, đặc biệt là Phác Thu.
Ba người liền mặt ủ mày ê ngẩn người.
Một giờ sau, An Khỉ và Thẩm Ý Thư đều đã đi, để lại Phác Thu đang ngẩn người. Cô vẫn luôn hiểu lời nói của An Khỉ và Thẩm Ý Thư, cố gắng biết được Chu Khi đang nghĩ gì.
Hai năm trước khi ở riêng, Chu Khi không mang đi quá nhiều đồ, giống như đi chạy show bình thường, thu dọn vài món quần áo, đợi đến một tháng sau mới báo cho cô biết, sau này không quay về ở nữa.
Trước khi Chu Khi rời đi một tuần, cô có một lịch trình, không quá quan trọng. Chu Khi biết lịch trình của cô, hỏi cô có thể đẩy đi lịch trình để ở bên cô không, cô nói không.
Cô vẫn luôn cảm thấy Chu Khi và cô là một giao dịch lạnh lùng, nên không thích những hành vi có phần vượt quá giới hạn của Chu Khi. Sau khi Chu Khi rời đi, cô lại cảm thấy trong nhà trống không. Cô quy kết cảm giác này là do công việc không đủ bận rộn, nên càng thường xuyên vào đoàn và tham gia các chương trình.
Hóa ra Chu Khi lúc đó là cần cô ở bên cạnh sao? Vậy lúc đó cô từ chối Chu Khi, trong lòng Chu Khi chắc chắn rất thất vọng.
Cô mờ mịt nhìn thoáng qua máy quay, đột nhiên không có tâm tư để diễn nữa. Tuy rằng Chu Khi đã nói với cô, sẽ giấu chuyện này đến khi thời cơ thích hợp mới công khai, nhưng dù giấu đến lúc nào, Chu Khi trước sau cũng phải rời xa cô.
Cô đứng dậy, rời khỏi phòng phát sóng, đổi một nơi khác để tiếp tục suy nghĩ.
Cùng lúc đó, ba người còn lại cũng đã nhận được nhiệm vụ của mình.
"Vì ngài và người bạn đời của ngài, hãy làm một món quà kỷ niệm tình yêu."
Mộ Tinh cau mày hỏi: "Tự tay làm à?"
"Đúng vậy, phải tự tay làm. Nếu cần vật liệu gì, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp giải quyết." người dẫn chương trình trả lời.
Quý Hướng Vũ thở dài, gọi Uông Tinh đến, nói vài câu, Uông Tinh vẻ mặt kinh ngạc rời đi.
Trong lúc ghi hình không thể đi tìm đối tượng của mình, Quý Hướng Vũ nhàn rỗi không có việc gì, lau kem chống nắng rồi tìm một công viên uống trà phơi nắng.
Người quay phim trong lòng lẩm bẩm, không biết chị muốn làm gì.
Hôm nay mặt trời khá dịu, phơi đến Quý Hướng Vũ thoải mái nhắm mắt lại. Hôm nay, những người uống trà trong công viên đều là người già, có lẽ là vì thường xuyên có người đến đây chụp ảnh, nên họ không để tâm. Quý Hướng Vũ vô cùng nhàn nhã, dường như không hề lo lắng về nhiệm vụ của mình.
Làn đạn cũng đang suy đoán, thậm chí có người đoán có phải là đã xảy ra mâu thuẫn.
Quý Hướng Vũ vẫn cứ tự mình uống trà, cho đến khi có người cầm một quyển vở lén lút chạy vào.
"Quý lão sư, có thể cho em xin chữ ký không?" người đến mang khẩu trang, giọng nói rất nhỏ, trốn tránh máy quay, vô cùng thẹn thùng.
"Cái gì?" Quý Hướng Vũ không nghe rõ.
"Quý lão sư, chị có thể cho em ký tên không?" fan lại lặp lại một lần.
"Em ngồi đi," giọng của Quý Hướng Vũ dịu dàng, "Bên này thêm một ly trà."
Cô bé fan không dám ngẩng đầu nhìn Quý Hướng Vũ, cô ngoan ngoãn ngồi trước mặt chị, đặt quyển vở lên bàn, câu nệ nhìn sang trái sang phải, sờ mũi rồi lại sờ tóc mái.
"Chị có thể cho em ký tên," Quý Hướng Vũ đưa ly trà đã bưng lên cho người đối diện, "Nhưng em phải nói cho chị biết, Thẩm lão sư và các cô ấy đang làm gì?"
Nhân viên công tác: "..."
Không thể chơi như vậy.
Nhưng ekip chương trình chỉ nói không thể biết từ đối tượng, loại fan đột nhiên chạy ra này ekip chương trình không thể quản. Nhân viên công tác điên cuồng ra hiệu cho cô bé fan, muốn cô bé từ chối.
"Có được không?" Quý Hướng Vũ tay chống cằm, nhẹ giọng hỏi.
Cô bé fan đang do dự, rối rắm.
Một mặt, cô không muốn làm ảnh hưởng đến chương trình, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị cắt vào, cô sẽ bị vô số người xem một lần.
Nhưng đối diện là nghệ sĩ mà cô đã thích nhiều năm, giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng dỗ dành cô, cô khó có thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Quý Hướng Vũ.
"Không muốn nói cũng không sao," Quý Hướng Vũ nhìn ra sự giãy giụa của cô, lấy quyển vở, ký tên mình, "Không cần có gánh nặng tâm lý."
"Chị sẽ để hậu kỳ cắt đi đoạn này." Quý Hướng Vũ đưa lại quyển vở đã ký tên.
"Thẩm lão sư và các cô ấy phải làm một cảnh thổ lộ," cô bé fan đột nhiên đứng dậy, "Cảm ơn quý lão sư, em thật sự rất thích chị."
Cô xoay người định trốn, đột nhiên nhớ lại ly trà đã bưng lên mà chưa uống một ngụm, lại do dự một chút.
Đây là trà mà Quý Hướng Vũ đã gọi cho cô, cô thật sự không nỡ trực tiếp rời đi, nhưng nếu muốn uống trà thì phải tháo khẩu trang.
"Các người đổi hướng, quay tôi là được." Quý Hướng Vũ gọi nhân viên công tác di chuyển máy quay một chút, đừng để mặt người bình thường vào hình.
Nhân viên công tác bất đắc dĩ thay đổi vị trí.
Cô bé fan cuối cùng cũng yên tâm, cô quay lưng về phía máy quay ngồi xuống, vẻ đẹp của Quý Hướng Vũ không hề bị che giấu mà hiện lên trên màn hình.
Cả buổi chiều, cô bé fan vẫn luôn nói chuyện với Quý Hướng Vũ, cho đến khi màu cam nhuộm vàng chân trời, những người xung quanh lần lượt rời đi về nhà ăn cơm, Quý Hướng Vũ mới đứng dậy.
"Về nhà sao?" Quý Hướng Vũ hỏi cô.
"Em đi tàu điện ngầm về trường học." cô bé fan đã đeo khẩu trang lại, tóc mái che kín mắt, Quý Hướng Vũ thiếu chút nữa không nhìn thấy mắt của cô.
"Chú ý an toàn." Quý Hướng Vũ nhìn theo cô vào ga tàu điện ngầm, sau đó chậm rãi đi dạo về khách sạn.
Dù biết Thẩm Ý Thư đang làm gì, chị vẫn mong chờ bất ngờ mà Thẩm Ý Thư sẽ mang đến. Khi trở về khách sạn, Thẩm Ý Thư đã tắm xong nằm trên giường, chị ngáp một cái, hỏi Quý Hướng Vũ: "Tỷ tỷ, nhiệm vụ của các chị là gì vậy?"
"Làm quà kỷ niệm tình yêu." Quý Hướng Vũ không giấu giếm.
"Chúng tôi là thổ lộ lại một lần nữa," Thẩm Ý Thư từ trên giường lật người dậy, "Em cảm thấy em mỗi ngày đều đang cùng chị thổ lộ."
"Chán à?"
"Sao có thể?" Thẩm Ý Thư nhảy qua ôm Quý Hướng Vũ, "Chỉ là cảm thấy những lời thổ lộ bình thường không xứng với tỷ tỷ."
"Ừ, bị em nuôi hư rồi, không phải cúp thổ lộ không muốn."
Thẩm Ý Thư cả người đều treo trên người Quý Hướng Vũ, đầu dựa vào vai chị, giọng nói mềm mại hỏi: "Trên giường cũng không muốn sao?"
Quý Hướng Vũ nhéo eo cô một cái: "Thử xem mới biết."
Thẩm Ý Thư buông tay đang ôm chị, ngã xuống giường: "Hôm nay không được đâu tỷ tỷ, cách âm không tốt lắm."
Quý Hướng Vũ ném khăn tắm lên người cô, liếc mắt qua: "Chị đi tắm."
Dưới chiếc khăn tắm trắng lộ ra đôi mắt giảo hoạt, tóc đen hơi tán, ý cười sắp tràn ra: "Đi thôi tỷ tỷ, yêu chị."
Sáng sớm hôm sau, sáu người đã tản ra đi thực hiện nhiệm vụ của mình.
Quý Hướng Vũ lại tìm một nơi để tiếp tục chờ thời gian.
Trong lúc đó, người dẫn chương trình không nhịn được chạy đến hỏi chị một câu. Quý Hướng Vũ ném thức ăn cho cá vào hồ, những con cá koi bơi về phía chị, đuôi vẫy rất đáng yêu.
Nghe vậy, chị quay đầu lại, không chút để ý mà nói: "Tối hôm qua cãi nhau, không muốn làm."
Người dẫn chương trình: "?"
Đây là có thể nói trước mặt người xem trong phòng livestream sao?
"Hoặc là cô tiết lộ cho tôi một chút, Thẩm lão sư hiện tại đang làm gì, tôi sẽ cân nhắc một chút có nên bắt đầu làm không." Quý Hướng Vũ lại ném một nắm thức ăn cho cá.
Người dẫn chương trình lập tức liên lạc với đạo diễn, đạo diễn không hề suy nghĩ liền đồng ý, thậm chí còn chưa kịp đi hỏi Thẩm Ý Thư một câu.
"Thẩm lão sư đang ở khu nuôi gấu trúc chụp ảnh." người dẫn chương trình báo cáo hành tung của Thẩm Ý Thư.
"Cảm ơn cô." Quý Hướng Vũ xoay đầu, chuyên chú cho cá ăn.
Người dẫn chương trình còn tưởng rằng chị hỏi hành tung của Thẩm Ý Thư, là muốn qua đó xem, kết quả Quý Hướng Vũ nghe xong, một chút ý định di chuyển cũng không có.
Đạo diễn cuối cùng cũng đã hỏi được Thẩm Ý Thư.
"Quý lão sư nói chúng ta cãi nhau à?" Thẩm Ý Thư mệt mỏi một thân mồ hôi, nghe thấy người dẫn chương trình hỏi còn có chút ngơ ngác.
"Đúng vậy, chị ấy còn nói muốn nghe thấy cô đang làm gì mới có thể cân nhắc có nên bắt đầu làm không."
"Không sao," Thẩm Ý Thư nhận lấy giấy mà Chu Ly đưa, "Chị ấy chỉ là nhớ tôi."
Người dẫn chương trình: "..."
Biết được không có chuyện gì xảy ra, người dẫn chương trình cuối cùng cũng thở phào một hơi. Nếu cặp đôi này có mâu thuẫn gì, nhiệt độ của chương trình chắc chắn sẽ tăng lên một bước, nhưng danh tiếng của ekip chương trình cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Sau khi ăn xong bữa trưa, ekip chương trình nhắc nhở các khách quý có thể chuẩn bị tiến hành nhiệm vụ. Người đến điểm đến đầu tiên là Chu Khi. Nhân viên của ekip chương trình dẫn cô đến địa điểm mà Phác Thu đã sắp xếp, là một nhà hàng Tây.
Nhà hàng Tây trống không, chắc chắn đã được bao trọn, khi Chu Khi vào, cô nhịn xuống sự thôi thúc muốn thở dài, mỉm cười bước lên bậc thang. Nhân viên phục vụ kéo cửa ra, cô đi qua ngồi bên cạnh Phác Thu đang ở trước cây đàn dương cầm, ở vị trí thích hợp nhất để xem Phác Thu, rồi dừng lại.
Phác Thu hít sâu một hơi, bắt đầu đàn. Cô đã rất lâu không đàn dương cầm, ngày hôm qua đã luyện tập mấy giờ, cảm giác mới từ từ trở lại, đảm bảo sẽ không làm lỗi.
Chu Khi lại không nghiêm túc lắng nghe.
Lần đầu tiên gặp Phác Thu, chính là ở một nhà hàng như thế này. Khi đó cô mới ra mắt, cùng với tiền bối trong công ty sau khi quay xong quảng cáo, đã được đưa đến ăn cơm cùng Phác Thu. Lúc đó, Phác Thu bị gia đình thúc giục đến phiền, cùng tiền bối thương lượng giả kết hôn, cuối cùng lại biến thành cô và Phác Thu ở bên nhau.
Sau khi ký hợp đồng không lâu, Phác Thu mang cô về nhà gặp trưởng bối, ở nhà đàn một bản dương cầm. Thế là Chu Khi đã động lòng.
Thoắt cái, mười năm đã trôi qua.
Làm khó Phác Thu còn có thể từ trong đầu tìm ra những việc này, Chu Khi nhẹ nhàng thở ra, ít nhất mối quan hệ này, Phác Thu vẫn còn nhớ một vài câu chuyện, không làm cô trông như một trò cười.
Một bản nhạc đàn xong, Phác Thu ngồi trước mặt cô, hỏi cô: "Hay không?"
Chu Khi gật đầu: "Hay, tôi rất thích."
Phác Thu do dự, rồi thổ lộ với cô. Chu Khi cong mắt, tràn đầy vui mừng đồng ý.
"Có thể đưa quà cho Phác lão sư." người dẫn chương trình nhỏ giọng nhắc nhở.
Chu Khi từ trong túi lấy ra một bản hợp đồng, mở ra dưới ánh mắt kinh ngạc của Phác Thu.
Không phải là hợp đồng bao nuôi mà Phác Thu nghĩ, chỉ là một bản hợp đồng tình yêu đơn giản, đều như là sao chép từ những bình luận hot trên mạng.
Nhìn là biết một món quà không quá dụng tâm.
Chu Khi suy nghĩ một buổi trưa, có nên nói lời tạm biệt một cách đàng hoàng không, nhưng thật đến lúc này, cô một chút ý định tốn tâm tư cũng không có. Bề ngoài họ vẫn là một cặp đôi ân ái, nhưng ngầm dù là tài sản hay tình cảm đều đã cắt đứt gần hết, cơ bản xem như đã chia tay.
Đối với người yêu cũ không cần phải tốn nhiều thời gian, thích hợp nhắc nhở một chút về mối quan hệ của họ là được rồi.
Phác Thu còn phải giả vờ vui vẻ ký tên vào hợp đồng. Người khác không biết, nhưng Chu Khi rất hiểu Phác Thu, Phác Thu lúc này không mấy vui vẻ.
Nhìn thấy Phác Thu khó chịu, cô liền thoải mái hơn nhiều.
Chia tay, dù sao cũng phải để lại cho Phác Thu một chút gì đó, ví dụ như sự ghê tởm.
Đầu dây bên kia, Mộ Tinh cũng đã đến.
Nhân viên công tác cho cô một tấm vé vào cửa buổi hòa nhạc, dẫn cô xuyên qua đám đông chen chúc, đi vào lối đi của nhân viên.
Mộ Tinh trong lòng lo sợ bất an, cô hơi cau mày, có chút lo lắng.
Một tiếng guitar điện vang lên, trên sân khấu xuất hiện một người phụ nữ buộc hai búi tóc tròn, cô mang khẩu trang đen, ôm micro thanh giọng: "Chào mọi người, mượn mọi người ba phút thời gian, hôm nay tôi phải thổ lộ với bạn gái của tôi."
Khán giả của lễ hội âm nhạc không để ý đến vài phút này, ngược lại vì sự kiện đột xuất này mà càng thêm sôi động, sôi nổi giơ tay lên cổ vũ.
Khi An Khỉ học đại học, cô đã từng chạy không ít show thương mại, chỉ là đã lâu không làm nghề cũ, vẫn có chút trúc trắc. Giọng của cô không thể sử dụng trong thời gian dài, luyện tập cũng phải vừa phải.
Nhưng dù thế nào, cô vẫn lên sân khấu này. Dưới tiếng trống và nhạc đệm, cô cầm micro, hát ra câu từ đầu tiên của hôm nay.
Mộ Tinh phảng phất như đã thấy lại hình ảnh của rất lâu trước đây, khi An Khỉ đứng trên sân khấu của tiệc khai giảng trường học, cầm micro hát, trong mắt là nhiệt huyết đối với cuộc sống và tương lai.
Nhiều năm như vậy, vòng đi vòng lại, vẫn là như cũ.
Sau khi An Khỉ hát xong, cô kéo khẩu trang xuống, khuôn mặt tươi đẹp lúm đồng tiền như hoa, trên màn ảnh tựa như một đóa hoa hướng dương.
Dưới sân khấu hoàn toàn sôi trào, đặc biệt là khi hình ảnh của một màn hình khác được chiếu đến mặt của Mộ Tinh. "Mộ Tinh, em rất thích ca hát, nhưng mà, em càng thích chị hơn. Nếu một ngày nào đó thần ca hát và chị cùng nhau rơi xuống sông, em vẫn sẽ chọn cứu chị."
Người xem cười làm một đoàn, có người đưa một cái micro cho Mộ Tinh, bảo Mộ Tinh đáp lại một chút.
Mộ Tinh rất muốn nói, cô và ca hát đâu phải đối lập, nếu giọng của An Khỉ không có vấn đề, cô sẽ là người nghe đầu tiên của An Khỉ.
"Cô không biết bơi, nhảy xuống vẫn là tôi phải cứu cô." cô nói.
Người bên cạnh cười đến không đứng dậy được, An Khỉ sững sờ một lúc, ngay sau đó chống nạnh: "Tôi không quan tâm, đây là thiết lập riêng của tôi!"
Cô cùng người xem nói tạm biệt, trả lại micro cho dàn nhạc tiếp theo, rồi nhảy nhót xuống sân khấu tìm Mộ Tinh.
Mộ Tinh đưa cho cô một quyển album.
An Khỉ mở ra, tất cả đều là những hình ảnh của cô khi còn học đại học, ở các quán bar, ngoài trời, trung tâm thương mại hát, mặc đủ loại quần áo, màu tóc gần như đã đủ bảy sắc cầu vồng.
Khi đó cô vẫn luôn cảm thấy Mộ Tinh không thích cô như vậy, Mộ Tinh là một người rất nội liễm. Không ngờ Mộ Tinh lại giữ lại những thứ này.
"Vẫn luôn không có cho cô, là sợ cô thấy được sau đó sẽ nhớ lại những chuyện trước đây mà thương tâm," Mộ Tinh do dự một chút, "Nhưng tôi cảm thấy cô bây giờ đã hoàn toàn vượt qua."
"Quả thực là vậy," Mộ Tinh thở dài, "Nếu hai năm trước cho tôi, tôi chắc chắn sẽ khóc lớn một trận."
Cô cảm thấy mỹ mãn mà ngồi trên ghế bên ngoài, duỗi người: "Tôi rất thích."
Cuối cùng, Thẩm Ý Thư mới trở lại bên cạnh Quý Hướng Vũ.
Quý Hướng Vũ chỉ yên tĩnh chờ ở công viên, không hề nóng nảy.
Sau lưng chị trên ghế có một cuốn sổ tay, từ ngoại hình xem là một cuốn sổ tay da dê bình thường, là do Uông Tinh từ kinh thành một ngày đi lại, nhân công mang đến.
Thẩm Ý Thư từ trên xe xuống, thẳng đến Quý Hướng Vũ.
"Tỷ tỷ!" khi chạy đến sườn núi, cô thấy Quý Hướng Vũ bên hồ, lớn tiếng gọi một câu.
Quý Hướng Vũ quay đầu lại, tóc dài lay động, hướng cô gật đầu.
Thẩm Ý Thư theo con đường một đường chạy đến, đến trước mặt Quý Hướng Vũ, đôi mắt sáng lấp lánh nói: "Tỷ tỷ, em đến rồi."
"Ừ." Quý Hướng Vũ lấy một tờ giấy, giúp cô lau mồ hôi.
Thẩm Ý Thư từ chiếc túi vải tự mình mang theo, lấy ra một đống ảnh Polaroid, cô lấy một cuốn sổ để đựng, rồi đưa cho Quý Hướng Vũ.
"Tỷ tỷ, em đã đi mấy cái sở thú và khu nuôi gấu trúc, cùng mỗi con vật đều nói một lần em thích chị, còn thuận tiện chụp ảnh ghi lại."
Thẩm Ý Thư chỉ vào một tấm ảnh Polaroid trong sổ, nói con khỉ này thiếu chút nữa đã cướp đi máy ảnh của cô, vừa nhìn là biết không phải là một con khỉ tốt.
Quý Hướng Vũ nhìn khuôn mặt mày hớn hở của cô, chớp mắt, cứng rắn kìm nén sự thôi thúc muốn hôn cô một ngụm.
"Tỷ tỷ, lúc này tất cả các con vật đều đã biết." Thẩm Ý Thư cười rộ lên, còn tươi đẹp hơn cả ánh mặt trời hôm nay.
Quý Hướng Vũ xoay người đi lấy cuốn sổ tay trên ghế, đưa cho Thẩm Ý Thư xem.
Bên trong kẹp rất nhiều đồ vật, ví dụ như hóa đơn của khách sạn đêm đầu tiên họ gặp nhau, lại ví dụ như cuống vé xem phim 《Trường Hạ》 mà họ đã cùng nhau xem.
Những điểm điểm tích tích, Quý Hướng Vũ đã bảo tồn hết, bảo tồn cho đến hôm nay.
"Vốn dĩ định qua một thời gian nữa mới cho em, lên chương trình thì nhân dịp này cho em xem."
Cả hai liền ngồi trên ghế dài, dựa vào vai nhau, lật xem cuốn sổ trên tay mình.
Thời gian tí tách trôi qua, máy quay ở xa và người xem cũng lặng lẽ nhìn ba cặp tình nhân có thần sắc khác nhau.
Đến đây, chương trình tạp kỹ 《Hôn sau tình yêu cuồng nhiệt》 này liền hoàn toàn kết thúc.
Tiếp theo, để truyền nhiệt độ, ekip chương trình đã xin quay lại những món quà của ba vị khách quý. Màn đêm buông xuống, tất cả các cảnh quay đã kết thúc. Mộ Tinh và An Khỉ còn phải ở lại đây để khám nha, Thẩm Ý Thư và Quý Hướng Vũ định đi du lịch một vòng.
Chỉ có Chu Khi đêm đó đã đi rồi.
Phác Thu thăm tính hỏi cô, mối quan hệ của họ còn có khả năng hòa hoãn không, cô sẽ thử thay đổi.
Mà Chu Khi chỉ là cười một tiếng, cô nói nếu nhất định phải đến khi chia tay mới tỉnh ngộ, tình cảm đó không tính là tình yêu, nuôi một con mèo, con chó mười năm cũng có tình cảm sâu đậm, đơn giản là không nỡ.
Trước đây khi cô bị bệnh, cô cần Phác Thu ở lại bên cạnh, nhưng Phác Thu lại đi luôn, lần này cũng sẽ không vì Phác Thu không nỡ mà quay đầu lại.
Núi cao đường xa, tự giải quyết cho tốt.
Thẩm Ý Thư và Quý Hướng Vũ lại đi đến khu nuôi gấu trúc, Thẩm Ý Thư chỉ vào một con gấu trúc nói cho Quý Hướng Vũ, lần trước cô đến, chính là con gấu trúc này đã nghe cô thổ lộ.
Quý Hướng Vũ dựa vào hàng rào, chống cằm, hơi mỉm cười: "Vậy lần này lại nghe một chút của chị nhé."
"Chị sẽ vĩnh viễn yêu em, bảo bối."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co