[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng
Chương 111: Niên thiếu
"Ngươi... ngươi đừng khóc nữa... rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại tới đây?" Đứa bé nho nhỏ vừa luống cuống vừa sốt ruột. Truy binh không biết khi nào sẽ đuổi tới, lúc này đâu phải lúc có thể chậm trễ.
"Ta..." Dư Doanh Hạ vừa định mở miệng, lại chợt ý thức được rằng, đối với Nhan Hoài Hi lúc còn niên thiếu mà nói, nàng lúc này chỉ là một kẻ xa lạ đầy khả nghi.
Nàng nên bịa ra thân phận thế nào mới có thể lấy được lòng tin của nàng ấy đây?
Khi trong ánh mắt Nhan Hoài Hi dần dần hiện lên vẻ hoài nghi, Dư Doanh Hạ như bị quỷ xui khiến, buột miệng nói: "Ta... ta tên là Dư Doanh Hạ, tới đây để tìm đạo lữ."
"Đạo lữ?" Trong mắt Nhan Hoài Hi, vẻ nghi ngờ biến thành mờ mịt. Với độ tuổi hiện tại của nàng, khái niệm đạo lữ vẫn còn quá xa xôi.
Lúc này nàng mới chú ý, vị tỷ tỷ xa lạ trước mắt còn mặc một bộ hỷ phục đỏ thẫm, trông rất giống y phục mà những người trong gia tộc mặc khi thành thân, tựa như đang trong lúc cử hành hôn lễ thì vội vàng chạy trốn ra ngoài vậy.
Đứa trẻ nhỏ cố gắng suy nghĩ, rồi hỏi: "Đạo lữ của ngươi... họ Nhan?"
"Phải."
Ngay khoảnh khắc Dư Doanh Hạ đáp lời, Nhan Hoài Hi bỗng cảm thấy nơi tim mình nhói lên một cơn khó chịu khó hiểu.
Nàng nghĩ, vị tỷ tỷ trước mắt có lẽ là đạo lữ của ai đó trong gia tộc thành thân ở bên ngoài, còn chưa kịp đưa về thì đã xảy ra biến cố này. Đạo lữ của nàng ấy có lẽ đã nhận được tín hiệu cầu cứu từ gia tộc nên vội vã quay về, nhưng hiện giờ... kẻ quay về chẳng khác nào dê vào miệng cọp, rất có thể đã sớm bỏ mạng.
Nghĩ tới cảnh tượng trong nhà tựa như luyện ngục nhân gian, Nhan Hoài Hi rốt cuộc không kìm được mà đỏ hoe vành mắt.
Nàng nghiến chặt răng, không để cảm xúc tiếp tục tràn ra. Nàng một tay túm lấy cổ tay Dư Doanh Hạ, kéo nàng chạy xuống núi. Đã là đạo lữ của người Nhan gia, với thân phận thiếu chủ Nhan gia, nàng lẽ ra phải che chở cho đối phương.
"Đừng chạy lên núi nữa, theo ta! Không đi ngay thì không kịp đâu!" Không biết sức lực từ đâu ra, Nhan Hoài Hi vậy mà thật sự kéo Dư Doanh Hạ loạng choạng chạy về phía trước mấy bước.
Thế nhưng trực giác của Dư Doanh Hạ lại nói với nàng, huyễn cảnh này không hề đơn giản như vậy. Bên ngoài ngọn núi căn bản không hề có đường, kẻ đứng sau rõ ràng là muốn nhốt chết nàng tại đây.
"Không đúng... tính theo thời gian thì chúng ta đáng lẽ đã tới chân núi rồi, vì sao bây giờ vẫn còn ở trên núi?" Sau một hồi hoảng loạn chạy trốn, Nhan Hoài Hi cuối cùng cũng nhận ra điểm bất thường. Con đường núi này tựa như bị kéo dài vô hạn, các nàng vĩnh viễn không thể chạy ra ngoài.
Cảm giác tuyệt vọng dần lan tràn trong lòng Nhan Hoài Hi. Lúc này nàng còn quá nhỏ, tâm trí chưa đủ trưởng thành, khi đối diện với tình cảnh tuyệt vọng như vậy, nàng không thể bình tĩnh như chính mình trong tương lai.
"Chẳng lẽ kẻ địch đã phát hiện ra chúng ta rồi sao?" Sắc mặt Nhan Hoài Hi trắng bệch. Nàng nghĩ tới kết cục tồi tệ nhất, các nàng tưởng như đã trốn thoát, nhưng rất có thể ngay từ đầu đã rơi vào cạm bẫy của kẻ địch. Việc bọn chúng thả cho các nàng chạy, chẳng qua chỉ là muốn đùa bỡn các nàng mà thôi.
Như để chứng thực suy đoán ấy, trên đỉnh núi bỗng lan ra từng mảng mây đen dày đặc. Tầng mây đen kịt ép xuống phía các nàng, đến khi tới gần, hai đứa trẻ mới nhìn rõ, đó đâu phải là mây đen gì, rõ ràng là vô số ác hồn méo mó chồng chất lên nhau, kết thành một mảng "hồn vân" che trời lấp đất.
Từng con ác quỷ vươn dài cánh tay, cái miệng há rộng nhỏ xuống từng giọt nước dãi thèm khát. Trong móng vuốt của chúng dường như còn dính đầy huyết nhục tươi mới, đó đều là huyết nhục của người Nhan gia.
Nhan Hoài Hi ở độ tuổi này dù có chín chắn sớm đến đâu, thì rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ. Trước đó có thể tỉnh táo dẫn muội muội chạy trốn đã là cực hạn của nàng, giờ bị dồn tới đường cùng, nàng thật sự không biết phải làm sao nữa.
Dư Doanh Hạ khẽ nhíu mày. Năm xưa khi Nhan Hoài Hi chạy nạn, hẳn là chưa từng gặp chuyện như thế này. Biến hóa của huyễn cảnh này, có phải có liên quan tới suy nghĩ vừa rồi của Nhan Hoài Hi hay không?
"Ngươi mau chạy đi... mấy con quái vật đó muốn giết người Nhan gia, ngươi không phải... Nhân lúc chúng muốn giết chúng ta, có lẽ ngươi còn có cơ hội thoát thân." Giọng Nhan Hoài Hi run rẩy, nàng ôm chặt muội muội từ trên lưng xuống, ấn cái đầu nhỏ của muội muội vào lòng mình, không cho nàng ấy nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng trước mắt.
Dù sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, nàng vẫn chỉ cho Dư Doanh Hạ một con đường có thể sống sót.
Chỉ một câu nói ấy thôi cũng khiến trái tim Dư Doanh Hạ như bị bóp chặt rồi tan ra. Nhan Hoài Hi khi còn nhỏ vừa đáng yêu vừa khiến người ta đau lòng, tuy rằng sau này lớn lên thường hay làm người khác tức đến muốn chết... nhưng chuyện đó nhất định là lỗi của tiền nhiệm môn chủ Trường Sinh Môn!
Nàng khom người xuống, ôm cả hai đứa trẻ vào lòng.
"Nhan Hoài Hi, ngươi tin ta không? Thật ra ta rất lợi hại, mấy thứ quỷ quái vặt vãnh này không đáng sợ." Dư Doanh Hạ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng. Đây là mộng cảnh của Nhan Hoài Hi, có lẽ suy nghĩ của nàng ấy có thể ảnh hưởng tới thực lực mà nàng phát huy được ở nơi này.
"Rất lợi hại?"
"Phải, lợi hại đến mức có thể một hơi giết sạch tất cả kẻ địch." Trong lòng Dư Doanh Hạ chẳng có chút nắm chắc nào, nhưng sự việc đã tới nước này rồi, nàng dù thế nào cũng tuyệt đối không để lũ quỷ vật kia chạm vào Nhan Hoài Hi!
Nhan Hoài Hi nửa tin nửa ngờ, nhưng đã bị dồn tới tuyệt cảnh, nàng chỉ có thể trông mong Dư Doanh Hạ thật sự rất lợi hại.
Dư Doanh Hạ lấy ra cây bút của mình. Nghĩ tới việc những thứ nàng vẽ ra có thể không tốt cho sự phát triển tâm lý của trẻ con, nàng dùng tay còn lại che kín mắt Nhan Hoài Hi.
Nàng nhấc bút chấm mực, mực nước lan ra giữa không trung, tựa như gợn sóng trên mặt nước.
Những quỷ vật này có lẽ không phải quỷ thật sự, mà là nỗi sợ hãi sâu thẳm trong nội tâm Nhan Hoài Hi. Nếu là cảm xúc như vậy, thì vừa hay có thể dùng làm "lương thực" cho tà thần.
Bầu trời vốn đã âm u nay hoàn toàn chìm vào bóng tối. Trên không trung xuất hiện một vầng thái dương màu đen, vầng thái dương ấy không ngừng phát tán xuống nhân gian thứ ác ý không thể gọi tên. Bất luận là người hay quỷ, vào khoảnh khắc này đều nghe thấy những tiếng lẩm bẩm quỷ dị tựa như muốn nổ tung đầu óc.
"Tỷ tỷ, ta sợ..." Đứa bé còn đang nằm trong lòng Nhan Hoài Hi vì lại bị kinh hãi mà nức nở khóc.
"Đừng sợ." Nhan Hoài Hi ôm chặt lấy muội muội. Nàng không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy không khí xung quanh bỗng trở nên ngột ngạt đến mức khiến người ta khó thở.
Bị che mắt, nàng không cách nào phán đoán tình thế đã biến đổi ra sao. Nhan Hoài Hi không thể đem toàn bộ an nguy của mình và muội muội phó thác cho một kẻ xa lạ mới gặp lần đầu, vì vậy nàng lặng lẽ thả thần thức ra, muốn xem rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả, nàng lập tức đối diện ánh nhìn với một quái vật khổng lồ đang dùng vô số xúc tu quấn chặt cả ngọn núi. Đó là một sinh vật nàng chưa từng thấy bao giờ, cái đầu của nó to lớn vô cùng, gần bằng nửa ngọn núi, trên gương mặt chi chít xúc tu, mà phía trên những xúc tu ấy còn mọc thêm mấy cặp mắt đỏ như máu.
Ngay khoảnh khắc đối diện với con quái vật kia, đầu óc nàng trống rỗng, tựa như có tiếng lẩm bẩm quái dị nào đó chui thẳng vào tâm trí.
Dư Doanh Hạ khẽ vung tay, ấn thần thức của tiểu gia hỏa hiếu kỳ kia trở lại.
Nhan Hoài Hi lúc này mới dần dần thoát khỏi nỗi sợ hãi tựa như bị chấn nhiếp. Nàng không thể quên được con quái vật vừa nhìn thấy, cũng không thể quên rằng phía sau mình, vị nữ tử ôn nhu xinh đẹp kia đang lạnh lùng điều khiển con tà ma khổng lồ ấy, vào thời khắc này, nàng ấy trông chẳng khác nào cường giả đỉnh cấp của ma đạo.
Đối với Nhan Hoài Hi, hai chữ "ma đạo" chưa từng để lại ấn tượng tốt đẹp. Nền giáo dục nàng nhận được đều là người của tà ma ngoại đạo, ai ai cũng có thể tru diệt. Thế nhưng khi nhìn Dư Doanh Hạ, trái tim nàng lại đập rất nhanh. Cảm giác ấy tuyệt nhiên không phải là muốn giết nàng, mà là... Sùng bái?
Trên dãy núi vang lên từng đợt tiếng gào thét thê lương. Những âm thanh ấy không giống do con người phát ra, mà càng giống tiếng kêu của lũ ác quỷ.
Dư Doanh Hạ chú ý thấy trong tầng âm vân đang bị tà thần của mình xé rách dần kia xuất hiện thứ gì đó khả nghi. Nàng quyết đoán, lập tức ôm lấy hai đứa trẻ, chuyển sang một nơi khác.
Ngay giây kế tiếp, chỗ các nàng vừa đứng đã bị một cột linh lực oanh kích sụp đổ, cả ngọn núi trực tiếp nứt bị tạt ngang thành một cái sườn đồi.
Dẫu nhìn thì thanh thế vô cùng kinh người, nhưng Dư Doanh Hạ lại từ đó nhìn ra dấu hiệu ngoài mạnh trong yếu.
Nàng so sánh chênh lệch thực lực giữa hai bên. Nếu Ân Đạc bị Dương tỷ tỷ khống chế, không thể nhúng tay vào, vậy thì Nhan Tranh có lẽ cũng không khó đối phó như nàng tưởng!
"Nhan Hoài Hi, ngươi tin ta có thể khiến người nhà của ngươi bình an vô sự không?" Dư Doanh Hạ không những không mang hai đứa trẻ rời đi xa hơn, trái lại còn trực tiếp tiến về phía sơn trang.
Đã hoàn toàn bị thủ đoạn của nàng khuất phục, Nhan Hoài Hi ngơ ngác gật đầu. Vị tỷ tỷ này dường như còn mạnh hơn cả phụ thân mẫu thân nàng! Nhưng thực lực của họ vốn đã đứng trên đỉnh tu tiên giới, chẳng lẽ vị tỷ tỷ này là... tiên nhân?
Ngay khi ý niệm ấy nảy sinh trong đầu Nhan Hoài Hi, Dư Doanh Hạ chợt phát hiện tà thần của mình lại trở nên càng thêm cường đại! Quả nhiên, chủ nhân của giấc mộng có thể trong vô thức ảnh hưởng đến huyễn cảnh này!
Tiểu Nhan Hoài Hi quả nhiên rất đáng yêu, chỉ vài câu đã sẵn lòng tin tưởng nàng. Dư Doanh Hạ vui vẻ hôn nhẹ lên má nàng một cái, sau đó bắt đầu suy tính cách đối phó với Nhan Tranh, hoàn toàn không để ý rằng mặt Nhan Hoài Hi đã đỏ bừng như quả táo chín, đang vừa hoảng vừa thẹn thùng nhìn mình.
Trên bầu trời lại vang lên những tiếng thét chói tai, tựa như có hàng ngàn vạn người cùng lúc gào khóc thảm thiết, mà thứ ở chính giữa dường như chính là nơi Nhan Tranh đang ở.
Trên thực tế, tai họa diệt môn quét sạch cả Nhan gia năm đó là do hai phía cùng ra tay, một là Ân Đạc, một là Nhan Tranh.
Ân Đạc ở đây là giả, chỉ là ác mộng của Nhan Hoài Hi mà thôi, vì vậy Dư Doanh Hạ trực tiếp giao cho tà thần của mình xử lý. Những cảm xúc tiêu cực nơi này vẫn đang không ngừng nuôi dưỡng nó, đối phó với một ác mộng thì dư sức.
Còn kẻ nàng phải xử lý là Nhan Tranh thật sự đã lén xâm nhập nơi này. Cứng đối cứng không phải lựa chọn sáng suốt, có lẽ nàng nên tận dụng thật tốt tính đặc thù của huyễn cảnh này cùng nhược điểm trong nội tâm của Nhan Tranh.
Cái gọi là có qua có lại, tiểu bằng hữu nhà nàng bị dọa thành như vậy, nàng cũng sẽ không để Nhan Tranh được dễ chịu!
Nỗi sợ hãi có thể trở thành dưỡng chất nuôi lớn bản thân, vậy Nhan Tranh sợ nhất điều gì? Trong lòng Dư Doanh Hạ lập tức có đáp án, dường như... chỉ có vị kia mà thôi.
Dư Doanh Hạ giấu Nhan Hoài Hi ở một nơi tương đối an toàn. Nàng có thể cảm nhận được Nhan Tranh đã khóa chặt mình, nên không tiện ở lại lâu. Nhưng ngay lúc nàng chuẩn bị rời đi, Nhan Hoài Hi bỗng kéo lấy tay áo nàng.
"Phải... phải cẩn thận." Đôi mắt xinh đẹp của Nhan Hoài Hi tràn đầy lo lắng. Nàng muốn giúp đỡ nhưng tuổi còn quá nhỏ, thực lực quá yếu, điều duy nhất có thể làm chính là không kéo chân sau.
Dư Doanh Hạ xoa xoa đầu nàng, rồi mỉm cười an ủi: "Đừng sợ."
Đôi mắt của tà thần sáng lên ánh đỏ như máu, tựa như trên bầu trời treo đầy những vầng trăng máu. Nhan Tranh chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, tâm trạng càng thêm cáu kỉnh.
Cái Dư Doanh Hạ kia chẳng phải chỉ là một kẻ phế vật gió chiều nào theo chiều ấy sao? Vì sao nàng ta lại giấu nhiều át chủ bài đến vậy? Con quái vật này rốt cuộc là thứ gì?!
"Khí tức này... sao lại quen thuộc đến thế?" Nhan Tranh bỗng lẩm bẩm như kẻ thần kinh, cảm giác quen thuộc khắc sâu trong linh hồn khiến hắn không hiểu sao lại run rẩy.
"Hừ." Một tiếng cười lạnh mang theo khinh bỉ và miệt thị truyền vào trong đầu hắn từ phương hướng không rõ.
"Ai?!" Nhan Tranh đang ở trung tâm mây đen quát lớn một tiếng, rồi đảo mắt tìm kiếm kẻ vừa phát ra âm thanh đó.
"Đùng!" Một luồng gió lạnh quét tới, Nhan Tranh còn chưa kịp phản ứng thì suýt nữa đã bị đánh bay cả đầu.
Hắn lăn lộn mấy vòng trên không trung mới dừng lại. Không phải hắn không né được chiêu đó, chỉ là rất rất lâu về trước, hắn cũng từng trải qua một chuyện y hệt như vậy, mà lần đó đã để lại bóng ma tâm lý, khiến mỗi khi nghĩ đến là hắn lại sợ đến ngây người.
"Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn chỉ là con gián hôi thối trong cống rãnh mà thôi."
Nhan Tranh đột ngột quay đầu lại, giọng điệu quen thuộc đến vậy, những lời cay độc ấy... Không, không thể nào.
Cảm xúc sợ hãi trong nháy mắt bóp nghẹt yết hầu của hắn.
Sau tầng tầng lớp lớp những hồn ảnh dày đặc, một bóng dáng nữ nhân mờ ảo hiện ra.
Hắn không nhìn rõ, nhưng chỉ cần một đường nét ấy thôi cũng đủ khiến hắn nhớ lại cơn ác mộng kéo dài suốt ngàn năm.
Nhan Thanh Túc?!!!
Bóng ma tâm lý mà Nhan Thanh Túc để lại có thể khiến hắn hoàn toàn từ bỏ lý trí để suy nghĩ. Nhan Tranh thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ mặt nàng, trong đầu đã tràn ngập ý nghĩ bỏ chạy.
Mà nỗi sợ hãi lại chính là dưỡng chất tốt nhất để nuôi lớn thuật pháp của Dư Doanh Hạ. Nhan Tranh không hề phát hiện ra rằng, hắn càng sợ hãi bao nhiêu, bóng dáng kia lại càng trở nên rõ nét bấy nhiêu, càng lúc càng giống như vị tiên nhân ấy đích thân giáng lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co