[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng
Chương 116: Viện binh
Tiếng khóc dần dần ngừng lại, vị Nhan gia tiểu thiếu chủ vốn sĩ diện nhất ngày thường lúc này lại rúc trong lòng Dư Doanh Hạ, không dám ló mặt ra.
Dư Doanh Hạ cũng không trêu chọc nàng, chỉ dịu dàng hỏi: "Còn sợ không?"
Nhan tiểu thiếu chủ ở trong lòng nàng lắc đầu, tỏ ý mình tuyệt đối sẽ không bị một cơn ác mộng dọa cho hoảng sợ.
"Vậy à... thế thì... ta cũng vừa gặp một cơn ác mộng, có chút sợ. Có thể ở chỗ ngươi nghỉ lại một đêm không?"
Nhan Hoài Hi có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên. Dư Doanh Hạ nhẹ nhàng lau đi vết nước mắt trên mặt nàng, sự dịu dàng của nàng tựa như chạm vào cây xấu hổ trong lòng Nhan Hoài HI, khiến Nhan tiểu thiếu chủ không tự chủ được, vô thức rụt người về sau một chút.
"Đ-đương nhiên là được." Nhan Hoài Hi lén lút dịch vào phía trong giường, nhường chỗ mình đã ủ ấm cho Dư Doanh Hạ.
Dư Doanh Hạ cũng chẳng khách sáo, cởi áo ngoài ra. Dù sao đây cũng không phải lần đầu hai người nằm chung, ngoại trừ bước cuối cùng, chuyện nên làm hay không nên làm đều đã làm cả rồi.
Ngược lại là Nhan Hoài Hi, người bây giờ cái gì cũng chẳng hiểu thì lại ở bên cạnh xoay tới xoay lui, lúng túng không thôi. Sau khi Dư Doanh Hạ nằm xuống, nàng thuận tay kéo người ôm vào lòng mình. Bị hương thơm mềm mại ngọt ngào ấy bao quanh, Nhan Hoài Hi quả thật gần như đã quên sạch những chuyện trong mơ. Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng dữ dội, tựa như con cua vừa bị luộc chín.
Nhan Hoài Hi từ nhỏ đã lanh lợi tinh quái, sao có thể không đoán ra mục đích của Doanh Hạ?
Dù việc bị ác mộng dọa khóc không phải do nàng cố ý, nhưng kết cục hiện tại lại đặc biệt hợp ý nàng.
Quả nhiên, đúng như nàng nghĩ, Dư Doanh Hạ là một người cực kỳ dịu dàng.
Chỉ tiếc rằng bây giờ nàng vẫn là một đứa bé, lời nói chẳng ai coi là thật. Chỉ cần chịu đựng qua quãng thời gian thơ ấu này, đợi nàng lớn thêm chút nữa, đến lúc đó nhất định phải để Dư Doanh Hạ biết rằng mỗi một câu nàng nói đều là nghiêm túc.
Trong lòng Nhan tiểu thiếu chủ cuộn trào vô số ý nghĩ lộn xộn, tim cũng đập nhanh hơn đôi chút. Nàng còn tưởng tối nay chắc chắn mình sẽ không tài nào ngủ được, nào ngờ bỗng nhiên lại thấy trước mắt hiện ra một hàng chữ. Chẳng lẽ mắt nàng hoa rồi?
Nhan Hoài Hi cho rằng mình quá căng thẳng nên sinh ảo giác, đang định giơ tay dụi mắt thì cơn buồn ngủ ập tới. Đầu ngón tay nàng vừa mới khẽ động, ý thức đã không thể khống chế mà rơi vào bóng tối.
Ngay lúc Dư Doanh Hạ đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để giảm bớt sự xung kích của ký ức chân thật đối với Nhan Hoài Hi, trước mắt nàng cũng hiện lên một hàng chữ!
【Doanh Hạ, ngươi có nhìn thấy không? Ta cuối cùng cũng đợi được đến lúc sự đề phòng của Nhan Hoài Hi hạ thấp rồi...】
Là Dương Tầm Chu!
Các nàng bị mắc kẹt trong huyễn cảnh lâu như vậy, cũng không biết bên ngoài giờ đã ra sao.
Dư Doanh Hạ lập tức giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào dòng chữ. Thần thức của hai người cuối cùng cũng thiết lập được một tia liên hệ mơ hồ.
Dương Tầm Chu thở phào nhẹ nhõm, may mắn là mọi chuyện bên trong đều tiến triển thuận lợi.
【Ta cảm nhận được sức mạnh của một đạo ác hồn khác đã biến mất, ngươi đã giải quyết được nó rồi sao?】
【Là Nhan Hoài Hi ra tay, ta không biết nó có bị tiêu diệt hoàn toàn hay không.】 Nếu nó thật sự đã hồn phi phách tán, vậy vì sao huyễn cảnh này vẫn kiên cố đến thế?
Dư Doanh Hạ truyền nỗi lo lắng của mình cho Dương Tầm Chu.
Còn ở bên ngoài nơi Dư Doanh Hạ không nhìn thấy, lớp kén máu bao bọc hai người lại dày thêm từng tầng từng tầng. Đây là thứ Nhan Hoài Hi dùng để bảo vệ nàng, chỉ chịu sự khống chế của một mình Nhan Hoài Hi.
Dương Tầm Chu nhìn thấy cảnh này, trong lòng mơ hồ có suy đoán, liền đem ý nghĩ của mình nói cho Dư Doanh Hạ.
【Ta đoán... rất có khả năng là Nhan Hoài Hi không muốn tỉnh lại. Vốn dĩ đây là một cơn ác mộng, có phải ngươi đã can thiệp, biến nó thành một giấc mộng đẹp rồi không? Cho nên nàng mới lưu luyến không muốn rời đi?】
Quả thực, hết thảy những gì đang xảy ra lúc này gần như đã đảo ngược toàn bộ những bất hạnh trong quá khứ của Nhan Hoài Hi.
Dư Doanh Hạ chợt hiểu ra, có lẽ đúng như lời Dương Tầm Chu nói, là tự bản thân Nhan Hoài Hi không muốn tỉnh khỏi giấc mộng này.
【Nếu đúng là như vậy, thì phải để nàng hiểu rằng đây chỉ là một giấc mơ. Nhan Hoài Hi không phải người sẽ chìm đắm trong hư ảo, ngươi chỉ cần nhắc khéo một chút, nàng hẳn là sẽ tỉnh lại.】
Dương Tầm Chu đưa ra một cách phá cục, nhưng Dư Doanh Hạ làm sao có thể nỡ lòng vạch trần giấc mộng hư ảo này.
【Dương tỷ tỷ, tình hình bên ngoài vẫn ổn chứ? Bên phía Ân Đạc còn khống chế được không?】
【Không cần lo, bên ngoài đã an toàn rồi.】 Nếu không phải tình hình bên ngoài đã được khống chế hoàn toàn, Dương Tầm Chu cũng sẽ không có tâm tư thong thả mà liên lạc với Dư Doanh Hạ vào lúc huyễn cảnh bên trong đã tương đối ổn định như thế này.
Ngay vừa rồi, hình chiếu của mệnh thư đã gần như không còn vây khốn được Ân Đạc. Hắn luôn có thể chọn trúng nhánh rẽ vận mệnh chính xác, chỉ cần đột phá được khe hở, Dương Tầm Chu sẽ buộc phải trực diện đối đầu với hắn.
Dù luôn miệng mắng chửi, nhưng lão bất tử ấy có thể sống lâu đến vậy, quả thực vẫn có chỗ khác thường.
Dương Tầm Chu chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian. Nàng không giỏi chính diện tác chiến, kết cục tốt nhất chính là cầm cự cho đến khi Phương Nguyệt Đồng kịp chạy tới.
May mắn thay, vị kiếm tu mang theo hận ý kia đến rất nhanh. Khoảnh khắc nàng từ trên trời giáng xuống, kiếm ý gần như xuyên thủng cả hình chiếu của mệnh thư.
Ngay cả Dương Tầm Chu cũng bị khí thế ấy dọa cho giật mình. Hình chiếu mệnh thư tan rã, kẻ bên trong lăn lộn bò ra ngoài, Phương Nguyệt Đồng lúc đó trông chẳng khác nào một ma thần, người cản giết người, Phật cản giết Phật.
Nếu không phải bản thân Tiên Lộ Cốc vốn đã là một pháp bảo phi phàm, e rằng lúc này đã bị Phương Nguyệt Đồng một kiếm hủy diệt.
Dương Tầm Chu không biết rõ nội tình, chỉ có thể âm thầm cảm khái, hỏa khí của người trẻ tuổi quả thật rất vượng.
Nhưng nàng không ngờ rằng đến nước này rồi, cái lão mặt dày vô sỉ như Ân Đạc vẫn còn muốn kéo Nhan Hoài Hi xuống nước. Rõ ràng đã chạy xa lắc, vậy mà còn quay đầu lại, khiêu khích như cố ý chọc tức: "Đồ ngu! Ngươi tưởng Tư Kính Lan là thứ tốt đẹp gì sao? Từ nhỏ đến lớn ngươi ngu xuẩn đến đáng thương! Ta nói cho ngươi biết, Tư Kính Lan chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ do Nhan Hoài Hi đặt vào Thiên Khâu Tông để đối phó với ta mà thôi! Còn ngươi, từ đầu tới cuối đều bị nàng ta lợi dụng!"
"Chi bằng nói là ta giết nàng ta, không bằng nói là Nhan Hoài Hi muốn dùng cái chết của nàng ta để làm màu, cố ý để nàng ta đi chết!" Ân Đạc luôn có thể tìm ra những góc độ hiểm độc để đổ trách nhiệm lên người Nhan Hoài Hi, chỉ có điều lần này lại là sự thật.
Dương Tầm Chu không rõ chân tướng, trong lòng thầm mắng liên hồi, lời này quả thực quá độc địa!
Nàng vừa định lên tiếng biện hộ cho Nhan Hoài Hi thì đã thấy Phương Nguyệt Đồng dừng bước. Đối phương đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nàng, không, chính xác hơn là nhìn về phía cái kén máu sau lưng nàng.
Trong đôi mắt ấy tràn ngập sát ý và thù hận, cùng với nỗi bi ai và mờ mịt bị những cảm xúc ấy che lấp.
Giống như một đứa trẻ mang trên mình thâm thù đại hận nhưng lại lạc lối, giơ cao binh khí trong tay mà không biết rốt cuộc nên trả thù ai.
Dương Tầm Chu có chút thương cảm nàng, nhưng càng thương chính mình hơn, trong tình huống này còn phải che chở cho hai người phía sau. Nếu Phương Nguyệt Đồng thật sự động sát tâm, nàng ta còn đáng sợ hơn cả Ân Đạc.
Nàng đứng chắn trước kén máu, trong lòng không có lấy một phần chắc chắn.
Phương Nguyệt Đồng xách kiếm bước lên một bước, trong góc tối của Tiên Lộ Cốc, một bóng người lập tức muốn bất chấp sự ngăn cản của đồng bạn mà lao ra. Nhưng đúng vào thời khắc mấu chốt ấy, Phương Nguyệt Đồng lại không có động tác tiến thêm.
Sát ý của nàng đối với kén máu dần dần tan đi. Có lẽ là vì nàng nhớ tới những chuyện lớn nhỏ ở Tam Khê Thành, nhớ tới vị Dư cô nương dịu dàng kia ngày nào cũng cho nàng ăn, hoàn toàn chẳng có chút nào giống với Trường Sinh Môn Tả Hộ Pháp trong lời đồn.
Còn Nhan Hoài Hi dù luôn tỏ ra ghét bỏ nàng, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng bộc lộ một tia ác ý thực sự nào. Thậm chí lần nàng bị mình đánh trọng thương ấy, rõ ràng đối phương có cơ hội phản kích, vậy mà nàng lại có thể toàn thân trở ra không hề hấn gì.
Phương Nguyệt Đồng vẫn luôn không hiểu vì sao đối phương lại nương tay. Nàng biết mình không thông minh, chỉ dựa vào bản thân thì cũng chẳng nghĩ ra được kết quả. Nhưng sau này nàng còn rất nhiều cơ hội để hỏi cho ra lẽ.
Huống chi, hiện giờ nàng đã biết được rất nhiều thảm án trong quá khứ đều do Ân Đạc gây ra. Nếu thật sự truy xét kỹ càng, Phương Nguyệt Đồng thậm chí không tìm ra được một vụ ác nào có thể xác thực là do Nhan Hoài Hi làm. Trong tình huống như vậy, thanh kiếm trong tay nàng cũng không thể nào giống như trước kia, không chút gánh nặng mà chỉ thẳng về phía Nhan Hoài Hi.
So sánh ra thì kẻ thực sự tội ác chồng chất là Ân Đạc. Cho dù không có chuyện của Kính Lan, cũng đã có hàng vạn vong hồn vô tội chờ dùng mạng hắn để tế!
Phương Nguyệt Đồng xoay người, không do dự nữa, trực tiếp đuổi theo Ân Đạc rời đi, đồng thời cũng lướt qua vai với một bóng người vừa từ trong bóng tối chạy ra.
"Tư Kính Lan! Ngươi điên rồi à? Cứ thế lao tới, không sợ bị người ta giết chết sao?! Phương Nguyệt Đồng vốn không hòa hợp với chủ thượng chúng ta. Tình hình của chủ thượng hiện giờ còn chưa rõ ra sao, nếu lại để Phương Nguyệt Đồng biết ngươi từng thật sự lừa nàng, đến lúc đó thù mới hận cũ tính chung, chủ thượng có muốn bảo vệ ngươi cũng không kịp đâu!"
Đồng bạn vừa nói vừa vội vàng đuổi theo sau, sợ Tư Kính Lan làm ra chuyện dại dột.
"Không đâu, ta cũng chẳng phải kẻ tội ác tày trời gì. Huống chi lừa nàng cũng là để giúp nàng, chiếu theo tính tình của nàng, nhiều lắm thì tự mình giận dỗi một trận thôi." Tư Kính Lan hiểu nàng, nhưng dù hiểu Phương Nguyệt Đồng, đến lúc thật sự phải vạch trần chân tướng nàng vẫn chần chừ.
Chính sự do dự trong mấy hơi thở ấy lại khiến Phương Nguyệt Đồng không kịp nhìn thấy bóng dáng của nàng.
Nhưng Tư Kính Lan thì nhìn thấy trạng thái hiện giờ có phần tệ hại của đối phương, trong lòng ít nhiều cũng không đành. Nàng không ngờ Phương Nguyệt Đồng lại trọng tình trọng nghĩa đến vậy, ảnh hưởng từ "cái chết" của mình đối với nàng ấy dường như đã vượt quá dự liệu.
Chuyện này đúng là khó xử.
Tư Kính Lan khẽ thở dài.
Ở một bên khác, phải rất lâu sau khi Phương Nguyệt Đồng rời đi, Dương Tầm Chu mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng thậm chí còn lấy ra một chiếc khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
May mà Phương đạo hữu vẫn còn giữ được lý trí, không dễ dàng tin lời ly gián.
Dương Tầm Chu giản lược kể lại những chuyện vừa xảy ra bên ngoài cho Dư Doanh Hạ, bảo nàng không cần lo lắng. Hai người kia e rằng trong chốc lát khó phân thắng bại, chỉ cần bọn họ không quay lại, một mình nàng bảo vệ Tiên Lộ Cốc vẫn dư sức.
【Vậy... nếu để Nhan Hoài Hi ở lại trong huyễn cảnh lâu thêm một chút, có ảnh hưởng gì tới nàng không?】 Dù sao huyễn cảnh này vốn là âm mưu của kẻ địch nhằm vào Nhan Hoài Hi, nếu có tác động tiêu cực thì các nàng không thể ở lại lâu, nhưng nếu không có...
Dương Tầm Chu trầm tư hồi lâu, đã đoán ra suy nghĩ của Dư Doanh Hạ.
【Dù sao huyễn cảnh giờ cũng không còn chịu ảnh hưởng của kẻ địch nữa. Nhan Hoài Hi là người ý chí kiên định, ở lại đó thêm một thời gian cũng chỉ như một giấc mộng dài, tỉnh lại sẽ không lạc lối, hẳn là không sao.】
Nhận được câu trả lời của Dương Tầm Chu, Dư Doanh Hạ thoáng thở phào nhẹ nhõm.
【Chuyện bên ngoài, phải làm phiền Dương tỷ tỷ để tâm nhiều hơn rồi.】
【Ai bảo ngươi là muội muội ta nhận về chứ. Cứ yên tâm ở lại với nàng ấy đi, bên ngoài có ta. Chỉ là đợi ngươi ra rồi, phải nhớ vẽ thêm vài bức minh họa cho thoại bản của ta đấy.】
Khóe môi Dư Doanh Hạ trong huyễn cảnh khẽ cong lên,【Đó là chuyện đương nhiên.】
Chữ viết không còn xuất hiện nữa. Dư Doanh Hạ ôm lấy thân thể nhỏ nhắn mềm mại trong lòng, cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm.
"Hóa ra là ngươi không muốn tỉnh lại, làm ta sợ chết đi được." Dư Doanh Hạ cúi mắt nhìn gương mặt đang ngủ say của Nhan Hoài Hi. Vì vừa mới khóc xong, hốc mắt nàng vẫn còn đỏ, nơi khóe mắt còn vương một vệt lệ chưa khô, trông đặc biệt khiến người ta thương xót.
"May mà nguy cơ bên ngoài đã được giải trừ, giấc mộng đẹp của ngươi vẫn có thể kéo dài thêm chút nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co