[đam/H văn /np] (Q2) Xuyên vào truyện người lớn giành trai với nam chính
🍓[GIÁO CHỦ YÊU NGHIỆT].2
Chương 2
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Trời đã mưa được một lúc, không khí đầy hơi nước ẩm ướt, dòng người vội vã lướt qua tăng nhân giữa đường, dường như có một lớp ngăn cách giữa tăng nhân trầm lặng này và thế giới phàm nhân ồn ào.
Những giọt mưa rơi xiên làm ướt chiếc tăng y trắng như trăng, màu của chiếc nón trúc cũng trở nên sẫm hơn, Tịch Trần đứng trong đó, nhìn lên tầng hai của quán trọ.
Trời mưa nhẹ, sương mỏng bao phủ Lan Thành, một bóng người đỏ tươi đứng bên cửa sổ lầu hai của quán trọ, bắt gặp ánh mắt của y, cũng không tránh né, chỉ uống một ngụm nhỏ từ trong ly rượu bạch ngọc.
Phong cảnh đẹp như tranh vẽ, người cũng vậy.
Trong Lam Thành sương mù mịt mờ, nam tử bên cửa sổ quán trọ mặc y phục đỏ thẫm, tay cầm chén ngọc cũng trắng lạnh, mái tóc dài đen như mực được một chiếc trâm ngọc trong suốt vấn lên, trông như diễm họa, hay... ...dùng hình ảnh diễm quỷ moi tim thì sẽ chuẩn xác hơn.
Tịch Trần yên lặng nhìn cậu, một hồi lâu mới dời ánh mắt, nón trúc che nửa trên khuôn mặt hòa thượng, tiếp tục đi về phía trước.
Ở giữa lầu hai, càng ngày càng nồng nặc mùi máu tươi bị gió thổi bay đi, Hồng Y Ma đầu giống như đóa hoa nở rộ giữa địa ngục, cậu hạ mắt nhìn Phật tử người đầy thiền ý dầm mưa rời đi, uống một hơi cạn sạch.
Chậc, không dễ dụ mà...
Trận chiến phía sau ác liệt, người chết quá nhiều, tiếng hò hét đòi giết càng yếu đi, Câu Trần thị cũng muốn bắt giáo chủ đạo tặc trước, nhưng không thể ra khỏi phạm vi công kích của hai người hộ vệ của Ma giáo.
Nhìn thấy càng ngày càng nhiều người ngã xuống, máu chảy ba thước thành sông, Câu Trần gia chủ lộ ra hung ác trong mắt, nhớ tới lời nam nhân kia nói, quyết định liều một phen!
Ông ta cố gắng hết sức đỡ đường kiếm đang chém của Lâm Bất Văn, lùi lại nửa bước, kéo bừa một đệ tử, đẩy anh ta về phía Lâm Bất Văn, người đệ tử lảo đảo dữ dội, kiếm trúng trực tiếp, màu máu lan ra từ ngực anh ta.
Nhân lúc Lâm Bất Văn rút kiếm, Câu Trần gia chủ đạp sàn nhảy lên, ông ta nhìn chằm chằm vào ma đầu áo đỏ đang không phòng bị bên cửa sổ, chĩa mũi kiếm sắc bén vào mệnh môn của cậu : "Ma đầu, ta muốn ngươi đền mạng con trai ta!!"
Một làn gió thổi tung mái tóc dài đen nhánh một bên mặt, Đường Đường lộ ra vẻ không kiên nhẫn không muốn bị quấy rầy, vừa quay đầu lại, mũi kiếm sắc bén của kẻ địch đã gần chạm đến cổ họng, tựa hồ có thể xuyên qua nó trong một giây, máu nóng bắn tung tóe.
Một số ít thành viên còn lại của Câu Trần thị đã cố gắng hết sức đỡ đòn tấn công của Lâm Bất Vấn, sự kiêu ngạo mà họ có khi mới bước vào giờ đã không còn nữa. Thấy gia chủ sắp thành công, mấy người vốn tưởng đã chết đều vui mừng khôn xiết, tưởng giết được ma đầu là có thể sống! Nhưng kỳ vọng này vừa mới dấy lên... Người đàn ông trung niên đột nhiên dừng lại, đứng tại chỗ như một tác phẩm điêu khắc bằng đá.
Người đàn ông trung niên đứng im với thanh kiếm trong tay, giữa lông mày của ông ta không biết vì sao xuất hiện một vết máu nhỏ, nụ cười hung ác vẫn còn cứng ngắc trên khuôn mặt, đôi mắt dại ra của ông ta dán chặt vào ma đầu trước mặt, mấp máy miệng: "Không, không thể..."
Đường Đường cười ha hả như bị câu di ngôn trước lúc lâm chung của hắn chọc cười, bộ hồng y thản nhiên phất lên khi di chuyển, ánh mặt trời chiếu lấp lánh những họa tiết chìm, khi đi ngang qua Câu Trần gia chủ, bước chân dừng lại một chút.
Người nọ gắng gượng một hơi tàn cuối cùng, đồng tử cũng tan rã, Đường Đường hơi nghiêng đầu thầm thì thầm: "Không thể cái gì? Ngươi đang thắc mắc tại sao ta còn có thể sử dụng võ công? Vậy... Ngươi đi xuống hỏi Diêm Vương đi."
Dứt lời, người đàn ông trung niên phịch một tiếng ngã xuống đất, Đường Đường ngước mắt nhìn đám đệ tử Câu Trần thị đang khiếp sợ, như còn bủn xỉn ban phát ánh nhìn mà nhìn đi chỗ khác, lấy ra ngân lượng đặt lên bàn: "Thu dọn sạch sẽ, trở về Ma Giáo chờ ta."
"Vâng!"
Lâm Bất Văn và Lâm Bất Vấn quay đầu lại, bóng người đỏ tươi đứng bên cửa sổ đã biến mất, chỉ còn cánh cửa sổ bằng gỗ vẫn mở.
Gió thổi bay mùi máu trong phòng.
...
Khi trời dần tối, Đường Đường thảnh thơi đi trên đường đất ướt át, theo sự nhắc nhở của kỹ năng của mình để rẽ trái rẽ phải, cuối cùng trong một ngôi miếu đổ nát ở ngoại ô cậu tìm thấy Phật tử không biết yêu và dường như bị tách ra khỏi thế giới của con người.
Ban ngày trời mưa, bầu trời ban đêm dường như bị nước gột rửa, mặt trăng treo trên cao, dưới ánh trăng mờ ảo, ngôi chùa hoang vắng trông thật đổ nát, Đường Đường đứng bên ngoài có thể nhìn thấy Tịch Trần đang ngồi xếp bằng tụng kinh trước những bức tượng Phật hoen gỉ.
Cụp mi rũ mắt, lòng mang từ bi.
Chà, nên nói thế nào nhỉ? Đây có lẽ là con lừa hói đẹp nhất mà Đường Đường từng thấy.
Thưởng thức hòa thượng một lúc lâu, ma đầu áo đỏ mới động đậy, còn chưa tới nơi, một đôi mắt phượng kiều mị đột nhiên chuyển động, cậu nghiêng người, mấy mũi độc châm "bốp" một cái vào cánh cửa bên người cậu.
Ma đầu nhìn thấy độc châm, hơi hơi nghiêng đầu, rất khẽ kêu một tiếng "A..." Tuy rằng vẫn là cười, nhưng ngữ khí lại tràn đầy không vui khi bị quấy rầy.
"Ruồi bọ phiền phức."
Trong ngôi miếu đổ nát, những bức tượng Phật đã hoen gỉ loang lỗ, bàn thờ được lau chùi sạch sẽ, ba nén nhang đang cháy trong lư hương bị gió từ từ thổi tung.
Tịch Trần võ nghệ cao thâm, từ rất sớm đã phát hiện có người theo dõi mình, nhưng thí chủ kia không có ác ý nên cũng không để ý nữa, chỉ khẽ động tràng hạt, bình tĩnh niệm kinh.
Tĩnh tâm chỉ được tầm nửa chén trà, cánh cửa chùa đổ nát đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông mặc đồ đen té lộn nhào, mắt anh ta sáng lên khi nhìn thấy Tịch Trần.
"Đại sư, đại sư, cứu ta!" Sát thủ lâm vào cảnh khốn đốn, vừa định chạm vào quần áo của Tịch Trần, kim bạc đột nhiên ghim vào ngón tay hắn, hắn đau đến toát mồ hôi, kinh hãi quay đầu lại.
Nhà sư Tịch Trần, mặc tăng y trắng phau phau, ngồi khoanh chân trước tượng Phật, vẻ mặt không thay đổi, dừng động tác xoay chuỗi hạt, ngẩng đầu về phía cửa.
Cánh cửa xiêu vẹo, ánh trăng chiếu xiên vào trong phòng, nam tử như diễm quỷ cầm khăn tay lau đầu ngón tay trắng bệch, thong thả bước đi, tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của y, đôi mắt phượng tà tà nhìn qua. . ., tình cảm si mê vô hạn bộc lộ, làm Tịch Trần hơi sửng sốt.
"Hòa thượng, ngươi muốn nhúng tay vào chuyện của người khác à?"
Đường Đường hơi nhướng mày, trầm giọng hỏi, tên sát thủ sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, nhìn chằm chằm y như cọng rơm cứu mạng.
Tịch Trần cụp mi nheo mắt lại, lộ vẻ từ bi, lại càng lãnh đạm, lắc đầu lắc đầu trong ánh mắt của Đường Đường, lạnh giọng niệm Phật hiệu: "... Nhân quả báo ứng, bần tăng sẽ không can thiệp."
Tên sát thủ không thể tin được, đột nhiên hai mắt anh ta mở to. Câu trả lời bất ngờ của Tịch Trần khiến Đường Đường không nén được mà lộ ra kinh ngạc, ánh mắt từ từ nhàn nhạt biến thành hứng thú, tựa hồ tìm được thứ gì đó khiến mình vui vẻ.
...Thật là một con lừa hói thú vị.
Cậu thong thả bước lên phía trước, hơi nghiêng người, mắt phượng nhìn chằm chằm vị hòa thượng ưu tú đang ngồi khoanh chân, mặc một bộ bạch y, nhếch môi hung ác nói: "Nghe nói người xuất gia rất nhân từ, hòa thượng, sao không cầu xin ta để hắn đi?"
Người đàn ông này có ngoại hình yêu kiều, giọng điệu quyến rũ, bộ quần áo đỏ như máu, thực sự trông rất giống quỷ.
Còn là loại không chết không ngừng.
Tịch Trần chỉ ngước mắt lên nhìn cậu, Đường Đừng lúc này mới phát hiện hòa thượng có đôi mắt rất đẹp, con ngươi như mực, trong suốt như có thể nhìn thấu lòng người, cũng lộ ra vẻ khoan dung đối với thế gian.
Đường Đường bị ánh mắt này làm cho đứng ngồi không yên, hồi lâu mới cười lạnh một tiếng, nụ cười ngọt ngào trong đôi mắt phượng biến mất, lộ ra sự thù địch sâu sắc nhất.
Ma Giáo giáo chủ có thể là người tốt sao? Lần này cậu cũng không muốn giả bộ nữa, vui vẻ cười thật lâu, mới có chút hối hận nói.
"Được, nếu như ngươi thật sự cầu ta tha cho hắn, ta chỉ có thể giết hắn trước mặt ngươi, sau đó. . . tiền dâm hậu sát ngươi."
Trước mặt là một nụ cười dịu dàng, bốn chữ cuối cùng xoay tròn trên đầu lưỡi của người này, khi chậm rãi phun ra, lại rất mơ hồ ái muội. Người xuất gia nhảy dựng trong lòng, đầu ngón tay sạch sẽ không nhiễm phàm trần không tự chủ gảy một hạt phật châu.
Hai người một đứng một ngồi, một mạnh mẽ một bình tĩnh, khí chất trái ngược nhau lại hòa hợp đến kỳ lạ.
Sát thủ bên cạnh sợ hãi, biết tính mạng không còn bao lâu, đồng tử giãn ra, thở gấp, hắn nghiến răng nghiến lợi mắng Tịch Trần: "Cứu mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng, sao không thể cứu ta!"
Đường Đường nghe vậy liền thu hồi ánh mắt, tò mò đứng thẳng người, vô cùng hứng thú quan sát hòa thượng.
Tịch Trần nhướng mày nheo mắt lại, chuyển động phật châu trong tay: "... Thí chủ đuổi giết một thí chủ khác, bản lĩnh kém cỏi, bị người giết, chính là quả báo. Nhân quả báo ứng, bần tăng không cứu được ngươi."
Sát thủ đột nhiên đứng dậy, cố gắng vận dụng khinh công, trước khi đi đến cửa, âm thanh "phập" đột nhiên vang lên.
Lồng ngực truyền đến một trận đau nhói, hắn máy móc cúi đầu xuống, nhìn thấy một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đang bóp lấy trái tim đang đập loạn nhịp.
Sát thủ ngã phịch xuống đất, Đường Đường trong mắt hiện lên một tia chán ghét, ném trái tim đang đập trong tay đi như rác rưởi. Sườn mặt nghiêng trắng như ngọc loang lổ vết máu, bên môi nở nụ cười nhàn nhạt, giống như một đại ác ma khát máu.
Trên thực tế, cậu đúng là.
Hương cháy trong lư hương ở ngôi miếu đổ nát, từ bi chi ý có thể loáng thoáng thấy được trên bức tượng Phật hoen gỉ lốm đốm. Tịch Trần mặc một bộ tăng y trắng phau, cầm phật châu trong tay, ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ trước mặt ngài, gương mặt cũng giống như sự thờ ơ và từ bi của thần phật đối với thế gian, đối lập hoàn toàn với ma đầu tay đầy máu.
Bằng đôi mắt Phật trong veo kia, y bình tĩnh nhìn Đường Đường đang thong thả lau tay hồi lâu, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào làm gương mặt y dịu dàng lãnh đạm, chỉ còn lại thiền ý trong xương cốt của hòa thượng, giọng điệu nhẹ nhàng lọt vào tai: "Giết chóc nhiều nhân tâm trí bị xâm nhập, thí chủ, ngươi sắp nhập chướng."
Ma Giáo giáo chủ đã quen nghe đám chính đạo nguyền rủa, cầu mong cậu chết không được tử tế lại thấy thú vị, nghĩ thầm Phật tử này đang khuyên nhủ mình? Cậu không vội vàng lau vết máu trên tay, thản nhiên vứt chiếc khăn tay dính máu rồi đi đến bên hắn.
Ánh trăng chiếu vào ngôi miếu đổ nát, tượng Phật phía sau từ bi rũ mắt, ma đầu cúi đầu xuống, vươn tay tóm cằm Phật tử, trong đôi mắt phượng quyến rũ ẩn chứa một nụ cười nhẹ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hòa thượng, mãi cho đến khi Tịch Trần tự mình tránh đi, cậu cúi đầu ghé vào hắn bên tai nói nhỏ: "Nghe nói Phật Tổ lấy thân nuôi hổ, xẻ thịt cho ưng, cho nên... Thánh tăng, thánh tăng, ngươi có muốn độ ta không?"
-
Chuẩn bị tin thần chương sau
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co