[đam/H văn /np] (Q2) Xuyên vào truyện người lớn giành trai với nam chính
🍓[GIÁO CHỦ YÊU NGHIỆT].4
Chương 4
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Mặt trời mọc, vài tia sáng chiếu qua những vết nứt trong ngôi miếu đổ nát, bụi bặm bay lơ lửng bên trong.
Bức tượng Phật khổng lồ trên mặt vẫn mang vẻ nhân từ, nhưng chiếc bàn với lư hương trước mặt là một vũng dục vọng khô cạn, gỗ đàn hương xen lẫn dục vọng đang trôi nổi trong nơi thanh tịnh của Phật này.
Còn người đệ tử Phật tin Ngài thì đang nửa dựa vào cột gỗ, nhắm mắt, áo hòa thượng trắng như tuyết lấm tấm dịch trắng, duỗi chân như làm gối cho ai đó.
Hơi thở của y đều đặn, gương mặt đầy vẻ lãnh đạm và thiền định thư thái, thỉnh thoảng có ánh nắng chiếu vào khuôn mặt trong sạch như thần phật trên trời.
Ánh nắng chói chang, khiến tầm nhìn đôi mắt nhắm nghiền trở thành màu cam, Phật tử đang ngủ từ từ mở mắt, khi nhận ra sức nặng trên chân mình không đúng, Tịch Trần gần như tỉnh dậy ngay lập tức, vô thức nhìn vào chân mình.
Sáng nay khi sắp ngủ, ma đầu nghẹn ngào xin tha đã biến mất, trên đệm chỉ còn lại một chuỗi tràng hạt Phật lấm tấm dịch trắng.
...Không nói nên lời, cảm giác gặm nhấm xương cốt đêm qua tựa như một giấc mơ lớn. Một hòa thượng lục căn bất tịnh khi tỉnh dậy sau giấc mơ, ma đầu mỉm cười gọi y là thánh tăng đã biến mất.
Tịch Trần cụp mắt xuống, trên mặt không buồn cũng không vui, không ai biết y đang suy nghĩ gì, một lúc sau, y đi tới, cúi xuống nhặt chuỗi hạt lên, deo vào tay mình. Nhiệt độ cơ thể của người đã không còn nữa. Đôi bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve những hạt cườm đã thấm mùi hương.
Y ngước mắt lên, hơi dừng lại.
Trên cây cột trước mặt khắc mấy chữ thật sâu, người khắc những chữ này tựa hồ trong lòng tràn ngập vô số bất bình cùng xấu hổ kèm tức giận tuyệt vọng.
Con lừa hói chết tiệt! Lục căn của ngươi không tịnh! !
Thêm một vài từ nhỏ ở phía dưới.
Hừm, quỷ tà dâm!
Một lúc lâu sau... Trong chùa đổ nát vang lên một tiếng cười khẽ, đôi mày từ bi của tượng phật cụp xuống, lặng lẽ đứng đó, Phật tử nhìn dòng chữ đó, mặt mày lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
......
Ngạc Thành đông đúc người qua lại, trong một cửa hàng quần áo, ma đầu thay một bộ áo choàng gấm màu đỏ sậm, thắt lưng buộc ngang eo tạo nên một đường cong hoàn hảo, cậu chậm rãi bước ra ngoài, tư thế có chút lúng túng.
Cậu lang thang vào một quán trọ và xin một phòng phía trên vì sự giàu có của mình, sau khi nằm trong bồn tắm lớn bằng gỗ, từ từ thở ra, nhìn lên trần nhà bằng đôi mắt phượng, lẩm bẩm một mình rất lâu.
"Kinh khủng......"
Đây là cảm nhận của Đường Đường, cũng là ý cảm nhận tại của giáo chủ, việc mây mưa với hòa thượng thực sự rất chấn động, tra tấn cậu suốt đêm. Cậu gần như tưởng rằng ngày hôm qua mình sẽ bị giết trong ngôi miếu đổ nát đó, nhưng nỗ lực suốt đêm không phải là vô ích, kinh mạch khô khốc và đau đớn của cậu đang bị dòng nước ấm cuốn đi.
Tuy rằng hữu dụng, nhưng nếu chuyện này xảy ra vài lần nữa, không phải đợi ma công phản phệ, cậu sẽ chết trên giường của hòa thượng trước.
Haiz....thật mất mặt.
Nói trắng ra là ma đầu đã bị khuất phục, bây giờ nhắc tới chữ "hòa thượng", hai chân cậu vô thức run rẩy. Cho nên đêm qua thừa dịp Tịch Trần an tâm ngủ say, cậu đành xấu hổ cùng tức giận khắc chữ, nhanh chóng lặng yên rời khỏi ngôi miếu đổ nát kia.
Lúc tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ quần áo mới mua, cậu không biết vì sao đột nhiên vui mừng vì Tịch Trần không có đam mê xé quần áo, nếu không, giáo chủ Ma giáo chẳng phải sẽ áo rách quần manh?
Không suy nghĩ về những thứ đó nữa, ít nhất võ công của cậu đã hồi phục gần 10 phần, Đường Đường vẫn có tâm trạng tốt, thong thả đi xuống tầng dưới, gọi vài món rồi ngồi bên cửa sổ rót cho mình một chén rượu.
Khách điếm tửu lầu luôn là nơi thích hợp để nghe chuyện phiếm, ma đầu một tay cầm chén rượu ngồi bên cửa sổ, thản nhiên nghe lén những câu chuyện thú vị, ngồi được một lúc, mông đau nhức nên phải thay đổi tư thế, tiếp tục lắng nghe.
"Này, các ngươi có nghe gì chưa?" Bàn bên cạnh, một giang hồ nhân sĩ buông đũa xuống, thần bí hạ thấp giọng, ma đầu tò mò cầm ly rượu lên, chậm rãi uống một ngụm, nghe Giang Hồ thị phi.
"Thánh Nữ của Thanh Vũ Ổ chạy tới tìm Long Uyên Kiếm Quân Ly hiến thân, Nghe nói lại bị Quân Ly ném ra ngoài cửa! Nàng tức giận hộc máu." Người đàn ông có vẻ phấn khích.
Một hiệp khách trên bàn nghe vậy, kinh ngạc đặt bát rượu xuống, cũng hạ giọng hỏi: "Đó là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ đúng không? Ha, thế mà Long Uyên Kiếm tâm không động, hay là thích đàn ông?"
"Này, làm sao có thể," người đàn ông thở dài: "Cũng đâu thiếu thiên chi kiêu tử thích Long Uyên Kiếm. Rốt cuộc thì sao? Chọc người ta phiền còn bị đánh đến hộc máu."
Anh ta chẹp miệng, thở dài: "Dần dà... không có người đàn ông nào dám dây dưa với hắn."
Hai người đồng thời thở dài, những lời này là người bên cạnh vô tình nghe được, người này nhìn cũng là giang hồ nhân sĩ, hiển nhiên là xem thường hoặc là ghen tị với Quân Ly, hắn đặt đũa xuống, hừ mũi ác ý.
"Nghị lực lớn cái gì? Ta thấy, Long Uyên Kiếm Quân Ly có bệnh khó nói thì có! Bằng không, sao đã bị đánh thuốc còn có thể đuổi người ra ngoài?"
Câu nói này chọc trúng tổ ong, quán trọ bắt đầu nhao nhao, Đường Đường nhàn nhã uống rượu, nghe được người đàn ông phân tích, hai mắt sáng lên.
Long Uyên Kiếm Quân Ly, một ứng cử viên chí cương chí dương khác, nhưng mà ... hắn ta bất lực!
Liệt dương cũng không sao, cậu cứng là được !
Thật sự quá hợp miệng giáo chủ.
......
Vô Vọng Các cách Ngạc Thành không xa, tấm biển lớn ở lối vào đen đặc, chữ viết trông như máu, sân tập rộng lớn trang nghiêm lại hoang vắng, một vài ảnh vệ mặc đồ đen đang vội vã đi qua, ai không biết còn cho rằng họ đến từ đại bản doanh của Ma giáo.
Lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen cầm kiếm từ bên ngoài sắc mặt lạnh lùng đi vào, ảnh vệ đi ngang qua dừng lại, cúi đầu im lặng chào hỏi, cho đến khi bóng người hoàn toàn biến mất.
Hậu viện của Vô Vọng Các.
Trong gian gỗ màu nâu đỏ đặt một chiếc bàn đá tròn lớn, còn có mấy cột đá thấp, trên bàn bày một ít trái cây và một ấm trà nóng, tỏa ra mùi trà sảng khoái.
Có ai đó đang ngồi bên trong.
Bây giờ đã là cuối tháng ba, thời tiết không quá lạnh cũng không quá nóng, người đàn ông mặc áo trắng trong đình gỗ dường như sức khỏe không tốt, mặc áo choàng màu trắng bạc, ánh mắt ấm áp ngắm nhìn phong cảnh.
Hắn thong thả rót cho mình một tách trà nóng, bàn tay cầm tách trà quá lạnh và nhợt nhạt, chưa kịp uống đã húng hắng ho mấy cái.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Ôn Khanh Ẩn cũng không quay đầu lại, đặt tách trà sứ trắng trong tay xuống, giọng trong trẻo mỉm cười nói: "Nghe nói ngươi bị hạ dược?"
Quân Ly đen mặt, đi đến giữa gian đình gỗ, đặt Long Nguyên kiếm lên bàn, tìm một đôn đá ngồi xuống, đưa tay ra để Ôn Khanh Ẩn bắt mạch. Cả người âm u như ác quỷ giương nanh múa vuốt.
"Triền tình ti," hắn nói, giọng khàn khàn lộ ra khó chịu: "Ta dùng nội lực phong ấn nó, không có thuốc giải."
"..." Khóe miệng Ôn Khanh Ẩn giật giật, cơ hồ không giữ được dáng vẻ ôn hòa: "Ngươi thật sự... quá thô lỗ."
Dù sao hắn cũng không để ý, đưa tay ra bắt mạch, nhưng lông mày dần dần nhíu lại: "Thật là hung ác ngoan độc..."
Ôn Khanh Ẩn thu tay lại: "Hung bạo, dai dẳng, giống như tơ nhện, bây giờ dùng nội lực đè lên, nóng như bếp lò, một khi độc đột phá nội lực, phản phệ sẽ càng nghiêm trọng."
Quân Ly ngồi trong gian gỗ, cụp mắt rót cho mình một tách trà, vừa nhấp một ngụm, nhiệt độ không quá nóng khiến máu hắn sôi lên, hắn sốt ruột đặt tách trà xuống.
"Thuốc giải độc."
Ôn Khanh Ẩn: "... Ta là thần y, không phải thần tiên." Hắn thở dài: "Quên đi, thuốc giải có thể điều chế được, nhưng thứ nhất phải mất năm ngày, thứ hai hiệu quả không bằng cứ đi xả ra, thứ ba ... ta ngại phiền phức."
Hắn lặng lẽ nhấp một ngụm trà, nhìn người đàn ông ốm yếu với khuôn mặt trong trẻo, ho vài tiếng nhu nhược nói: "...Ta đề nghị ngươi đi kỹ viện."
Quân Ly dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn giả bộ, Ôn Khanh Ẩn bề ngoài là y giả, võ công chỉ đứng sau hắn, không biết vì lý do gì mà hắn lúc nào nơi nào cũng phải làm ra vẻ như sắp chết đến nơi, đúng là thú vui bệnh hoạn.
Quân Ly không thèm vạch trần người này, nhưng cũng hiểu rõ quy tắc của hắn, liền đưa tay ra chỉ một con số, vị cốc chủ bệnh tật lập tức bình phục, mặt mày đầy sức sống, quả là kỳ tích của y học hiện đại.
Lại cười: "Chốt đơn."
......
Gần đây, một nhóm yêu quái xuất hiện bên ngoài Ngạc Thành, chúng bắt giữ các trinh nữ và trai tân để luyện tập tà công, Quân Ly dẫn người bao vây tiễu trừ, cứu người dân và giải cứu những người bị bắt trong thành.
Long Uyên Kiếm Kiếm minh xé gió vun vút, chặt đầu kẻ thù giống như chặt rau, lưỡi kiếm không dính một giọt máu, Quân Ly giết từ ngoài vào trong như sát thần, chỉ đến khi đến đại điện trống rỗng, hắn mới bảo ảnh vệ mở căn phòng giam giữ người.
Cánh cửa cọt kẹt kêu, căn phòng ẩm ướt và tối tăm, chỉ khi cửa mở ra, ánh nắng mới lọt vào, mỹ nam mỹ nam né tránh ánh nắng, không dám ngẩng đầu nhìn người ở cửa.
Quân Ly mặc đồ đen, đeo trường kiếm vẫn mang theo sát khí, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bốn người trong phòng, phát hiện bọn họ đều đang run rẩy, im lặng một lúc, ra hiệu cho ám vệ nói chuyện thay mình.
Ảnh Vệ: "..." Các chủ, ngươi không giỏi ăn nói! Tôi cũng không nốt! ! Trong các của chúng ta không có người giỏi ăn nói, tôi phải làm sao?
Nhìn thấy Quân Ly liếc nhìn mình mấy cái, ám vệ đành phải cắn răng, nở ra một nụ cười sứt mẻ, cố gắng cười làm dịu bầu không khí.
"Ha ha ha, người ở bên ngoài đều chết sạch rồi, đừng sợ, ra ngoài đi."
"..."
Im lặng một giây, hai giây...
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng nức nở, đôi nam nữ rụt rè che miệng, run rẩy rơi nước mắt, người to gan cũng tái nhợt, cổ họng nghẹn ngào, nhất thời tiếng khóc ồ lên.
Ảnh vệ cứng ngắc cười một tiếng, hít một hơi khí lạnh rồi quay đầu nhìn Quân Ly, ánh mắt như đang nói "Tôi đã nói không làm được mà, ngươi nhất định phải bắt ta, ta biết làm sao bây giờ ta cũng muốn khóc lắm." cầu xin sự giúp đỡ từ chủ thượng vĩ đại của mình.
Quân Ly: "..."
Dường như không còn hy vọng sống sót, trong phòng một người càng khóc càng lớn, tuyệt vọng gọi cha gọi mẹ, cũng có người run rẩy nói sẽ liều mạng chiến đấu, ồn ào nhao nhao. Chỉ có một nam tử mặc đồ trắng núp ở bên trong che miệng, bờ vai run rẩy, không biết đang cười hay đang khóc.
"..." Quân Ly đau đầu, cảm giác như có vô số con muỗi bay quanh tai, hắn thả lỏng đôi lông mày hơi nhíu lại, cố gắng không tỏ ra giống một tên tà đạo hơn cả một tên tà đạo: "Tại hạ là Vô Vọng Các Quân Ly, tất cả những kẻ xấu xa bên ngoài sẽ bị giết, các ngươi được tự do."
Người đàn ông mặc đồ đen ở cửa cầm kiếm, đôi mày sắc bén ẩn chứa sát ý, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như sương, khi nói chuyện cũng lạnh lùng.
Cho nên... không có người tin hắn, ai nấy đều ái ngại nhìn Quân Ly ở ngoài cửa.
Người đàn ông mặc đồ trắng cũng có vẻ mặt co rúm lại, đôi mắt phượng hẹp dần hơi nhướng lên, sau khi lén quan sát, cậu không khỏi nghĩ thầm, người đàn ông này trông giống Ma giáo hơn cả cậu.
Rất hứa hẹn.
... Mấy ảnh vệ cuối cùng liên tục khẳng định mình là chính đạo, những nam nữ sợ hãi này mới nghi hoặc mà di chuyển ra ngoài.
Quân Ly đã sớm không kiên nhẫn, hắn muốn quay người cầm kiếm rời đi, nhưng lại vô tình nhìn thấy nam tử mặc đồ trắng đang co ro trong góc, liền bước vào, đứng trước mặt nam tử đó.
"Sao vẫn chưa đi?"
Nam tử mặc đồ trắng run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ có ánh sáng từ cửa chậm rãi chiếu vào căn phòng mờ mịt, một luồng ánh sáng ấm áp vừa vặn chiếu đến đôi mắt cậu.
Đôi mắt phượng nheo lại ánh lên tia hy vọng, như thể vừa mới khóc, cuối mắt có một chút màu đỏ nhạt lan ra, như đang bị hắn hù dọa, đồng tử đột nhiên co rút, nước mắt đọng lại thành hạt, sắp rơi xuống, sạch sẽ... thanh thấu.
Dưới ánh mặt trời, nó trong vắt.
Quân Ly mặc trang phục màu đen, đứng cầm kiếm trong tay, vẻ mặt không chút biểu cảm, cụp mắt nhìn chằm chằm vào người này, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ.
Đôi mắt này đẹp quá.
./.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co