[Đam mỹ] BỊ TƯỚNG QUÂN VÔ SỈ YÊU TỪ CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN
CHƯƠNG 37.1: TRỪNG PHẠT NHỎ
Lúc này, các tướng sĩ đang tập huấn tại quân doanh. Nghe thấy tiếng vó ngựa, tất cả mọi người đồng loạt ngoái nhìn.
“Tướng quân!” - Tiếng hô vang lên đồng nhất.
Tiết Phùng Châu liếc nhìn bọn họ, nhàn nhạt nói: "Tiếp tục đi, không cần để ý đến ta.”
Thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Tô Thầm, Tiết Phùng Châu lập tức che mặt y lại, hướng thẳng về phía chủ trướng.
Hắn không thích người khác ngắm nhìn Tô Thầm, đặc biệt là ở trước mặt hắn.
Tô Thầm vẫn luôn nghĩ cách để Tiết Phùng Châu đưa mình về.
Từ khi y biết rõ mọi chuyện, Tiết Phùng Châu không còn ngụy trang nữa. Điều này khiến Tô Thầm vừa phiền muộn trong lòng vừa muốn cố gắng hiểu Tiết Phùng Châu.
Có lẽ Tiết Phùng Châu từ nhỏ không có gia đình cho nên mới coi trọng y nhiều đến thế. Nếu là như vậy, y có thể bao dung hơn với hắn, nhưng Tiết Phùng Châu không thể cứ ngang ngược vô lý như vậy được.
Trong lúc Tô Thầm đang suy nghĩ, bàn tay to lớn của Tiết Phùng Châu nhấc bổng y lên và bế vào doanh trướng.
Tô Thầm nói: “Ta tự đi được, ngươi thả ta xuống.”
Tiết Phùng Châu dừng bước, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Thầm khiến y cảm thấy bất an: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
“Không có gì, ta chỉ sợ tiểu công tử lại muốn chạy trốn.” - Tiết Phùng Châu thả Tô Thầm xuống, vẻ mặt bình thản.
Tô Thầm: “……”
Tô Thầm lạnh lùng nói: “Ngươi không hỏi ý kiến mà tự tiện đưa ta đến đây, sao lúc ấy không thấy ngươi sợ ta bỏ chạy.”
Tiết Phùng Châu rũ mắt: “Ta không muốn tiểu công tử đi gặp người khác.”
“Mấy ngày trước, rõ ràng ngươi nói sẽ hỏi ý kiến của ta, vậy mà hôm nay vẫn hành động ngang ngược như vậy.” - Tô Thầm nổi giận: “Tiết Phùng Châu, ngươi rốt cuộc coi ta là gì?”
“Đương nhiên là người trong lòng.” - Tiết Phùng Châu nói.
“Không.” - Tô Thầm lắc đầu: “Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy thì sẽ không bắt cóc ta ngay trước cửa giống hôm nay.”
Ánh mắt Tiết Phùng Châu trở nên tối tăm: “…… Tiểu công tử, ta đã rất cố gắng khắc chế chính mình.”
“Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có từng tôn trọng suy nghĩ của ta không?” - Tô Thầm ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của Tiết Phùng Châu: “Tôn trọng ta kết giao bằng hữu, tôn trọng ta có quyền riêng tư lẫn tự do, tôn trọng cả người nhà của ta……Ngươi có làm được không?”
Tay Tiết Phùng Châu siết chặt, đặt lên ngực, hắn thấp giọng nói: “Tiểu công tử ngó lơ ta như vậy, trong lòng ta cảm thấy đau lắm, thật sự rất đau.”
Đau hơn cả đao đâm vào ngực, hắn thà bị chém vô số lần còn hơn bị tiểu công tử lạnh nhạt, không nói chuyện với hắn.
Lông mi Tô Thầm run rẩy, ánh mắt vô thức nhìn về phía ngực Tiết Phùng Châu rồi quay đi: "Giữa chúng ta có quá nhiều vấn đề, phải giải quyết từng cái một, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bộc phát..."
“Vậy thì cứ từ giải quyết, tại sao ngươi nhất định phải nhẫn tâm đẩy ta ra như vậy?” - Tiết Phùng Châu giữ lấy vai Tô Thầm, vội vàng hỏi.
“Không phải ta……” - Tô Thầm nói giữa chừng thì cắn môi: “Ta đã nói những lời này nhiều lần rồi, ta không muốn nhắc lại nữa. Ta không thích nhắc đi nhắc lại một vấn đề, quá dài dòng."
Ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, chiếu sáng khuôn mặt của Tô Thầm. Làn da trắng sứ của y dường như trong suốt dưới ánh nắng. Ánh mắt Tiết Phùng Châu rơi trên khuôn mặt Tô Thầm, đáy mắt lóe lên sự yêu thương, nhưng biểu cảm lại đan xen phức tạp.
Tiết Phùng Châu ôm chặt Tô Thầm, thấp giọng hứa hẹn: “Tiểu công tử tin ta, ta sẽ sửa mà.”
“Ai cũng nói được lời này.” - Tô Thầm đẩy vai Tiết Phùng Châu: “Tiết Phùng Châu, ngươi buông ta ra trước đã.”
“Tiểu công tử đừng đẩy ta ra xa.” - Tiết Phùng Châu lại khẽ rên một tiếng, nhưng chân mày không hề nhíu lại. Hắn cúi đầu, đôi mắt đen láy toát ra sự u uất: “Bây giờ ngươi chán ghét ta đến vậy sao? Ngay cả ở chung phòng với ta cũng không muốn?”
Tô Thầm hơi sửng sốt: “Ta nói ghét ngươi khi nào?”
“Lúc trước……”
Tiết Phùng Châu định nói đến thời điểm trước khi hắn thổ lộ tình cảm.
Tô Thầm muốn nói gì đó, nhưng lại nhíu mày nhìn chằm chằm vào môi Tiết Phùng Châu. Y cảm thấy môi Tiết Phong Châu trông nhợt nhạt khác thường, chẳng lẽ là ảo giác?
Không nghe thấy Tô Thầm nói gì, Tiết Phùng Châu cũng không dám hỏi lại xem y có thật sự chán ghét hắn không.
Hắn buông Tô Thầm ra, xoay người đi lấy giấy, bút và nghiên mực trong ngăn tủ, sau đó nhìn Tô Thầm với ánh mắt sáng rực: “Tiểu công tử, nếu ngươi muốn vẽ, ta sẽ vẽ cùng ngươi.”
Tô Thầm rụt tay lại, ngẩng đầu nhìn Tiết Phùng Châu: “Hôm nay ta có hẹn với Thẩm Hoàn Chi, không thể thất hứa mà không có lý do được. Nếu ngươi…..."
“Tiểu công tử muốn vẽ cái gì?” - Tiết Phùng Châu giống như không nghe thấy những gì Tô Thầm nói, hắn cười hỏi: “Ta mở cửa sổ nhé, tiểu công tử có muốn ngắm rừng hoa bên ngoài không?”
“Tiết Phùng Châu!” - Tô Thầm đột nhiên ngắt lời Tiết Phùng Châu, nhưng nam nhân đang bị thương nhìn y với ánh mắt đáng thương như cún con bị bỏ rơi, Tô Thầm lại cảm thấy mềm lòng, nhẹ giọng nói: “Ta vẽ với ngươi.”
Đôi mắt Tiết Phùng Châu lập tức sáng lên, nhanh nhẹn xoay người mở cửa sổ bên cạnh.
Bên ngoài, một thảm cỏ xanh biếc đang đung đưa theo gió, xen lẫn trong đó là những bông hoa dại không tên tạo nên một khung cảnh bình yên, khiến người khác cảm thấy vui vẻ, thoải mái.
Tô Thầm không ngờ bên ngoài Vọng Kinh còn có một nơi như vậy, nhất thời nhìn ngắm đến ngây người.
“Tiểu công tử có thích không?” - Tiết Phùng Châu ôm chặt Tô Thầm từ phía sau, hôn lên vành tai y: “Ta chỉ là người thô tục, không biết thưởng thức những cái này, nhưng ta cảm thấy tiểu công tử sẽ thích.”
Tô Thầm nhìn ngắm hồi lâu mới chậm rãi gật đầu, thấp giọng nói: “Thích.”
Chỉ cần nghe thấy một chữ này, trái tim Tiết Phùng Châu liền đập thình thịch, những đau đớn và dày vò hắn chịu đựng mấy ngày qua dường như tan biến hết, ngay cả trái tim đang đau nhói cũng tràn ngập niềm vui.
“Tiểu công tử muốn vẽ lại không?” - Khuôn mặt Tiết Phùng Châu toát lên vẻ chờ mong: “Vẽ với ta nhé?”
Tô Thầm nhìn con ‘sói hoang’ đã thu lại móng vuốt trước mặt mình, bộ dạng giả vờ ngoan ngoãn như cún con của hắn khiến y không khỏi mềm lòng, gật đầu nói: “Vẽ cảnh này đi, cùng ngươi.”
“Tiểu công tử, ta không biết vẽ tranh, ngươi dạy ta được không?”
Tô Thầm muốn hiểu Tiết Phùng Châu, đồng thời muốn biết lý do vì sao hắn hình thành tính cách như bây giờ. Y gật đầu: “Được, ngươi muốn vẽ cái gì?”
“Ta chỉ muốn học vẽ tiểu công tử.” - Tiết Phùng Châu nũng nịu cọ vào cổ Tô Thầm: “Không cần vẽ những cái khác.”
Tô Thầm nói: “Ta chưa từng tự họa chính mình, cũng chưa từng nhìn kỹ bản thân trông ra sao nên không vẽ được. Nếu ngươi muốn vẽ ta thì phải học vẽ từng bước trước đã.”
Tiết Phùng Châu cười nói: “Được.”
Tô Thầm mài mực, rồi nhìn Tiết Phùng Châu: “Bây giờ bắt đầu nhé?”
Tiết Phùng Châu lại ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Thầm thấy tâm trạng của hắn có vẻ tốt, y suy nghĩ một lát rồi nói: "Chúng ta đổi chỗ đi."
Tiết Phùng Châu không hiểu: “Đổi chỗ?”
Tô Thầm gật đầu: "Ta sẽ đứng phía sau, cầm tay ngươi vẽ."
Tiết Phùng Châu không giấu được nụ cười trên mặt: "Được."
Vóc người Tiết Phùng Châu cao lớn nên Tô Thầm không thể ôm trọn lấy hắn, tay của hắn cũng dài hơn tay y nhiều, Tô Thầm chỉ có thể đứng bên cạnh rồi cầm tay Tiết Phùng Châu.
Tay Tô Thầm rất mềm, cũng không thể bao trọn lấy bàn tay to lớn có phần ngăm đen và thô ráp của Tiết Phùng Châu, cho nên thoạt nhìn có chút buồn cười.
Tiết Phùng Châu thì không cảm thấy vậy, hắn chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ thoải mái.
Hương thơm dịu nhẹ tỏa ra từ người thiếu niên thoang thoảng trước cánh mũi, Tiết Phùng Châu nuốt xuống yết hầu, hắn không muốn phá hỏng sự ấm áp hiếm hoi mới có được sau những ngày qua, nên cố gắng kiềm chế khao khát được ôm hôn Tô Thầm.
Giọng nói của Tô Thầm dịu dàng: “Ngươi chấm nhẹ vào mực, khi đặt bút đừng nên dùng lực nhiều quá.”
Âm điệu nhẹ nhàng bên tai khiến tim Tiết Phùng Châu đập loạn xạ. Toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung vào giọng nói dịu dàng của Tô Thầm và bàn tay mềm mại của y, hoàn toàn không để ý Tô Thầm đang vẽ cái gì.
Một con chó nhỏ lười biếng đang nằm dài được vẽ một cách đơn giản trên khổ giấy Tuyên Thành, Tô Thầm buông tay rồi nói: “Hay là ngươi thử bắt chước vẽ lại xem?”
Mùi hương dần phai, Tiết Phùng Châu có chút luyến tiếc, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Thấy hắn thực sự bắt đầu vẽ tranh, Tô Thầm cong khóe môi, lấy giấy bút rồi đứng bên cạnh cửa sổ.
Bên ngoài vang lên tiếng hô rung trời, Tô Thầm vừa tập trung vẽ thảo nguyên xanh mướt bên ngoài, vừa chú ý đến Tiết Phùng Châu.
Tiết Phùng Châu quả thực không có thiên phú hội họa, mỗi lần Tô Thầm nhìn qua đều không nhịn được cười, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Tiết Phùng Châu, y chỉ hắng giọng, nói khẽ: “Tốt lắm, tiếp tục đi.”
Nam nhân được khích lệ càng trở nên vui vẻ và nghiêm túc hơn.
Tô Thầm cũng chuyên chú vẽ tranh hơn.
Không biết Tiết Phùng Châu ngừng bút và đi đến bên cạnh Tô Thầm từ lúc nào, hắn ngắm nhìn góc mặt của y một cách si mê, sau đó khẽ gọi: “Tiểu công tử.”
Tô Thầm dành ra vài giây nhìn hắn, hỏi: “Sao vậy?”
“……” - Tiết Phùng Châu cúi đầu nhìn thoáng qua bức tranh của Tô Thầm, hơi ngẩn ra một lúc: “Tiểu công tử, bóng người đang được vẽ là ai vậy?”
Tô Thầm nhìn thoáng qua cái bóng phản chiếu trên bụi cỏ, bình thản nói: “Ngươi đoán xem?”
“Là ta sao?” - Tiết Phùng Châu nhận ra bộ khôi giáp quen thuộc trong tranh, có chút vui sướng: “Ngươi đang vẽ ta ư?”
Tô Thầm nói: “Chắc vậy. Ngươi tránh ra đi, đừng chắn tầm nhìn của ta.”
Tiết Phùng Châu ngoan ngoãn nhích ra.
Không bao lâu sau, Tô Thầm cũng đặt bút xuống, thổi vết mực trên giấy cho khô rồi nhìn về phía Tiết Phùng Châu: “Tướng sĩ của ngươi đang luyện tập bên ngoài, ngươi không cần trông chừng họ sao?”
“Đã có người trông chừng rồi.” - Tiết Phùng Châu nắm lấy tay Tô Thầm: “Tay tiểu công tử dính mực rồi, để ta lau cho ngươi.”
Tô Thầm nghiêng đầu, nghĩ rằng Tiết Phùng Châu sẽ lau giúp mình, nhưng không ngờ hắn lại cúi đầu, đưa ngón tay y lên môi rồi liếm sạch sẽ.
Đã lâu không thân mật như vậy, ngón tay Tô Thầm cứng đờ, tròng mắt hơi rung động: “Tiết Phùng Châu, hình như ta ở đây hơi lâu rồi.”
Tiết Phùng Châu thất thần mà ừ một tiếng: “Nhưng ta cảm thấy chưa lâu lắm, ta muốn ở bên tiểu công tử thêm lúc nữa.”
“Nếu cha mẹ biết ngươi đột ngột đưa ta đi mất, họ chắc chắn sẽ rất sốt ruột.” - Tô Thầm lại nói.
“Nếu họ lo lắng cho ngươi, sao đến bây giờ vẫn chưa đến tìm ngươi?” - Tiết Phùng Châu ngước lên nhìn Tô Thầm: “Tiểu công tử muốn đi?”
Tô Thầm nhẹ nhàng nói: “Ta muốn để cha mẹ yên tâm.”
“Tiểu công tử đừng lo lắng.” - Tiết Phùng Châu đặt tay lên môi Tô Thầm: “Ta đã phái người giải thích rõ ràng với phu nhân, sẽ không sao đâu.”
Tô Thầm: “……”
Y nhất thời cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, đồng thời nghĩ rằng tính cách này của Tiết Phùng Châu khó mà sửa được ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co