[ĐM/EDITING] (1) ĐOÀN DU LỊCH VÔ HẠN - YẾN CÔ HỒNG
10. Mê đắm chốn Tương Tây (10)
"Để tui nhìn cái coi!!"
"Ư..ưm..."
Một tiếng rên khẽ đầy gợi tưởng vang lên trong phòng tắm mịt mù hơi nước.
Có thể trong một hành trình tràn ngập nguy hiểm, xác chết bao vây tứ phía ở nơi hoang dã hẻo lánh, mà còn được ngâm mình trong nước nóng thì đó là loại hưởng thụ thần tiên gì chứ?
Vệ Tuân không biết phải diễn tả thế nào, chỉ thấy thoải mái đến mức muốn ngủ trong bồn tắm, nhưng lại thôi.
Cậu quá yếu, ngâm lâu sẽ ngất xỉu.
Bên tai vẫn vang lên tiếng "tít tít tít" không dứt. Rõ ràng Vệ Tuân đang tắm, thỉnh thoảng còn rên rỉ vài tiếng vui vẻ, vậy mà giá trị đen tối vẫn liên tục tăng +1, +1. Tiêu chuẩn phán định thực sự khiến người ta khó hiểu.
Vệ Tuân nghi ngờ tiêu chuẩn phán định danh hiệu "làm chuyện đen tối", e rằng bất kỳ vị trí nào dưới cổ xuất hiện đều được tính.
Vệ Tuân tặc lưỡi tiếc nuối, đầu nặng chân nhẹ bò ra khỏi bồn tắm, lộ ra một thân hình gầy gò tựa như băng tuyết điêu khắc, trắng và gầy đến mức quá đáng, khiến người ta nhịn không nổi mà muốn lưu lại vài dấu vết trên đó.
Nhưng càng quá đáng hơn, là trên mặt cậu vẫn đeo chiếc mặt nạ quỷ bằng đồng thau.
Loại mặt nạ có thể dọa người khác tái mét.
Cậu quá mức cẩn trọng, ngay cả lúc tắm cũng không chịu tháo 【Mặt nạ của hướng dẫn viên】.
Sau khi tắm rửa qua loa, khoác áo choàng tắm lên người, Vệ Tuân liền nằm sấp trên chiếc giường lớn rộng hơn hai mét, quấn chăn như cái xác, thoải mái thở ra một hơi dài. Lẽ ra hướng dẫn viên phải ngủ trong căn phòng nhỏ hẹp, điều kiện còn kém hơn cả du khách. Nhưng thẻ VIP quả nhiên danh xứng với thực. Chỉ cần đẩy cánh cửa ọp ẹp hở gió bốn phía kia ra, bên trong liền là một căn phòng rộng rãi sạch sẽ, có bồn tắm, giường lớn, điều hòa, máy giặt, thậm chí còn trải cả thảm.
Không tồi! Vừa nằm xuống giường, Vệ Tuân lập tức không muốn dậy nữa, vứt hết Lâm Hi, Miêu Phương Phỉ cùng đám du khách sang một bên. Hành trình hôm nay thực sự tiêu hao quá nhiều đối với cơ thể yếu ớt của cậu.
Trở mình lại, Vệ Tuân hờ hững liếc qua cánh tay mình. Đôi găng tay hở ngón vốn luôn mang trên tay đã tháo ra khi tắm, để lộ đôi bàn tay gầy guộc, khớp xương rõ rệt, tái nhợt đến mức bất thường.
Trên cổ tay trái có hình cánh bướm màu tím lam, to cỡ móng tay cái. Nhưng chỉ nửa cánh, rửa nước cũng không trôi, trông như hình xăm thật. Có điều, nó không rõ nét, chỉ có đường nét cánh bướm mơ hồ.
Mảnh vỡ con bướm Maria rốt cuộc là gì?
Vệ Tuân nhớ rõ khi dùng tay trái nắm chặt cây cờ chỉ dẫn, một luồng sức mạnh bùng phát suýt chút nữa đã chém đôi Cương Thi Cáo Bay. Sau đó cánh tay trái bị mất sức, đến bây giờ vẫn còn hơi yếu.
Lẽ nào hình xăm cánh bướm này có thể tăng sức mạnh cho cậu?
Bàn tay vàng?
Vệ Tuân quyết định tìm cơ hội thử nghiệm.
Còn ở cổ tay phải, vết thương do Cương Thi Cáo Bay cắn gần như đã lành hẳn.
Khả năng phục hồi vết thương ngoài da của Vệ Tuân luôn rất mạnh,trước đây thậm chí còn từng bị đưa đi nghiên cứu. Đáng tiếc lũ áo blouse trắng kia chẳng nghiên cứu ra được gì, cuối cùng chỉ gán cho cái mác "đột biến gen". Tuy nhiên, khả năng phục hồi của Vệ Tuân khá lạ, vì với suy kiệt trong nội tạng thì hoàn toàn không phục hồi.
Hiện tại thực ra cậu cũng thấy khó chịu, không phải đau, chỉ là hơi khó thở, tim nhoi nhói, dạ dày thì như có gì chặn lại. Ngay cả khi đã ngâm nước nóng, trùm kín trong chăn, Vệ Tuân vẫn cứ run bần bật.
Danh hiệu Kẻ Máu Lạnh chỉ có tác dụng phụ khi sử dụng. Nhưng nhưng tình trạng tệ hại của Vệ Tuân đã khiến danh hiệu này luôn được kích hoạt.
Không đau, chỉ lạnh.
Vệ Tuân quen dần với việc run rẩy, đến mức lúc co ro trong chăn run lẩy bẩy, còn nghĩ không biết dùng danh hiệu nhiều có thể thăng cấp không?
Ý tưởng đó bắt nguồn khi thấy danh hiệu Cổ bà tập sự của Miêu Phương Phỉ.
Tính đến giờ, Vệ Tuân đã thấy qua bốn màu sắc danh hiệu. Xanh lục, xanh lam, lam đậm và tím. Cấp bậc có vẻ tiến dần theo màu.
Danh hiệu màu xanh lục chỉ có một công năng duy nhất, ví như Lâm Hi có Đôi mắt phát hiện cái đẹp hay Miêu Phương Phỉ có Yêu thích bò sát, đều chỉ tập trung vào một khía cạnh cụ thể.
Danh hiệu màu xanh lam thì có thể có hai công năng, ví dụ như Vận động viên của Thạch Đào với thể lực và khả năng hồi phục phi thường. Hoặc chúng là danh hiệu thăng cấp từ màu xanh lục, như Khách quen Tương Tây mà cả Miêu Phương Phỉ và gã mập đều sở hữu.
Nếu đã có "khách quen", vậy chắc hẳn cũng tồn tại danh hiệu "khách mới Tương Tây" gì đó.
Cao hơn là danh hiệu xanh lam đậm của Miêu Phương Phỉ. Đặc điểm của danh hiệu này là ngoài việc sở hữu hai công năng chính như phân biệt độc vật và luyện chế cổ trùng, nó còn đi kèm một nhược điểm ràng buộc rất mạnh.
Vệ Tuân suy đoán, nếu Miêu Phương Phỉ có thể tiếp tục nâng cấp danh hiệu của mình và loại bỏ hai chữ "Tập sự", có lẽ màu sắc danh hiệu sẽ lại thay đổi, còn nhược điểm cũng sẽ giảm đi đáng kể.
Tương tự như danh hiệu màu tím Kẻ Máu Lạnh của Bính Cửu, nhược điểm duy nhất là cảm giác không đau không ngứa, "bạn luôn cảm thấy xung quanh không đủ ấm áp", nhưng lợi ích mang lại thì rất nhiều.
Danh hiệu rốt cuộc phải làm thế nào mới có được, rồi thăng cấp bằng cách nào?
Chuyện này khiến Vệ Tuân vô cùng hứng thú, hiện tại danh hiệu của cậu là Kẻ Không Đau hướng thăng cấp sau này có vẻ sẽ trở thành Kẻ Máu Lạnh. Việc không cảm thấy bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào rất giống với tình trạng bệnh lý của Vệ Tuân ngoài đời thực.
Nếu bệnh tình ở đời thực nặng hơn, liệu danh hiệu có thể thăng cấp không?
Hơn nữa, Vệ Tuân cảm thấy mình rất cần một danh hiệu có khả năng tấn công. Chẳng hạn như "Cổ bà" của Miêu Phương Phỉ thực ra cũng không tệ.
Một lát nữa có thể đi trao đổi với Miêu Phương Phỉ, xem cô lấy được danh hiệu bằng cách nào.
Vệ Tuân vừa nghĩ miên man, lại vừa lười biếng chẳng muốn động đậy. Cậu sắp xếp lại thành quả của hôm nay, thuận tay mở giao diện của mình ra xem. Quả nhiên, bởi vì cả ngày nay tiêu hao quá nhiều, đồng hồ đếm ngược tử vong đã giảm xuống rất mạnh.
【Đếm ngược thời gian tử vong: 11:26:35.】
Vệ Tuân mới vừa gia hạn thêm 24 giờ trên xe, mà hiện tại mới 7 giờ tối. Thời gian đếm ngược chỉ còn chưa đến một nửa.
Tính toán thời gian, chỉ đủ để chống đỡ đến sáng mai. Cậu nhất định phải nghĩ cách kiếm thêm điểm.
Để có thể tiếp tục trải nghiệm chuyến du lịch kích thích này, việc gia hạn thời gian đếm ngược tử vong là ưu tiên hàng đầu. Vệ Tuân còn muốn tích lũy thêm một ít điểm, phòng khi gặp tình huống nguy cấp buộc phải tự sát về 0, ít nhất cũng còn điểm để đổi lấy thời gian.
Hoàn thành nhiệm vụ khám phá "Rừng núi Cáo Bay" là một cách, nhưng cậu vẫn còn debuff "Oán hận của Cương Thi Cáo Bay". Thử thách này vốn đã khó, nếu còn thực hiện trong tình trạng thời gian đếm ngược thấp thì thực sự quá liều mạng.
Không biết liệu điểm giữa du khách và hướng dẫn viên có thể chuyển nhượng được không. Nếu được, thì đơn giản rồi.
Vệ Tuân ngồi dậy, ánh mắt lướt nhìn xung quanh.
Những du khách đáng yêu của cậu, chắc chắn sẽ không keo kiệt chút điểm nhỏ, để ủng hộ cho cậu – vị hướng dẫn viên tận tâm này đâu nhỉ?
【Không được.】
Vệ Tuân vừa nghĩ xong, nhà trọ đã đưa cho cậu câu trả lời rõ ràng.
【Để tránh trường hợp hướng dẫn viên dùng bạo lực để uy hiếp du khách. Du khách và hướng dẫn viên không được phép chuyển nhượng điểm cho nhau】
Đáng ghét thật, cái này mà gọi là ép buộc sao?
Vệ Tuân không phục.
Hướng dẫn viên có thể có mưu mô gì đâu chứ? Chỉ là du khách muốn dành cho cậu một chút yêu thương nhỏ bé thông qua điểm số thôi mà!
Quá đáng thương, cả ngày vất vả, vừa đánh quái vừa leo núi, cực khổ cả ngày, cuối cùng điểm vẫn là 0——
Ơ?
Vệ Tuân phát hiện số điểm của mình đã lên đến 62!
Điểm này ở đâu chui ra vậy?
Chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ —
Vệ Tuân chợt nhớ tới "phát sóng trực tiếp" mà mình đã quên bẵng. Dù sao thì phòng phát sóng trực tiếp vốn chẳng có chút cảm giác tồn tại nào. Cậu không thấy hình ảnh, cũng không thể giao lưu với người xem, mà dọc đường thì tình thế luôn khẩn cấp, khiến cậu gần như quên mất chuyện đó. Chỉ khi nhìn thấy số điểm bất ngờ xuất hiện, cậu mới nhớ ra.
Nếu không tính điểm thưởng từ người xem, thì 62 điểm có nghĩa là vào thời điểm cao nhất thì phòng phát sóng của cậu đã thu hút đến 6.200 người xem.
Thật sự có 6000 người đang theo dõi hành trình này sao?
Vệ Tuân nhướng mày, như đang suy nghĩ điều gì.
Số người của Nhà trọ Kinh Dị Toàn Cầu chắc chắn vượt xa những gì cậu tưởng tượng.
Camera trực tiếp đang quay ai, du khách hay hướng dẫn viên? Góc quay là từ đâu?
Cậu bước xuống giường, vẻ như đi loanh quanh trong phòng không mục đích. Lúc thì cậu mở áo choàng tắm, soi mình trong gương đứng; lúc thì lấy bình mật nhỏ ra, ném như chơi bi.
Đi loanh quanh một lúc, cậu liếc sang số điểm, thấy nó vẫn giữ nguyên ở 62, không thay đổi.
Nhạt nhẽo.
Cảm giác hứng thú của cậu lập tức tắt ngúm.
Cậu không thể xem phát sóng trực tiếp, tất nhiên cũng chẳng quan tâm đến khán giả phía sau phòng phát sóng. Trong mắt cậu, họ chỉ là những công cụ để gửi điểm cho cậu. Công cụ mà không phản ứng, cậu nhanh chóng mất hứng với họ.
Nhưng kiểu phát sóng trực tiếp mà lộ hết đời tư thế này, vẫn nên nằm trong tầm kiểm soát của cậu thì tốt hơn.
Vệ Tuân ngồi dậy trên giường, trầm ngâm. Cậu nhớ rõ, phát sóng trực tiếp không chỉ mang lại điểm mà còn là cách để "giám sát" hướng dẫn viên.
Cậu không muốn bị đôi mắt theo dõi này nhìn chằm chằm, đặc biệt là khi cậu định làm chuyện xấu.
【Làm chuyện đen tối (danh hiệu màu xanh lam): Có vẻ như bạn rất thích làm những hành vi nhạy cảm, nhưng làm chuyện đen tối không phải là điều được phép! Khi giá trị đen tối của bạn vượt quá 10 điểm, màn hình phát sóng trực tiếp sẽ bị tạm thời làm mờ!】
【Hiện tại giá trị đen tối: 6.】
Làm mờ màn hình phát sóng trực tiếp? Sẽ mờ trong bao lâu? Và cách làm mờ như thế nào?
Vệ Tuân chăm chú nhìn vào danh hiệu này, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén. Sau đó, cậu lật chăn, cởi áo choàng tắm —
Ngay khoảnh khắc cậu cởi đồ, chỉ số tăng vọt, nhấp nháy như quả bom hẹn giờ!
【Hiện tại giá trị đen tối: 25.】
【Hiện tại giá trị đen tối: 42.】
【Hiện tại giá trị đen tối: 50.】
【Tít tít! Giá trị đen tối của bạn bùng nổ! Màn hình phát sóng trực tiếp của bạn sẽ tạm thời làm mờ, mở lại sau 4 giờ!】
Thế này thôi ư? Thứ vô dụng.
Vệ Tuân trào phúng, chẳng thèm để ý mà vuốt ve cái "đuôi" đang ủ rũ cụp xuống. Nếu không phải vì thân thể quá yếu, cậu đã cho cái phòng phát sóng trực tiếp kia đắp chiếu cả năm.
Bệnh tật đã kéo dài lâu như vậy, Vệ Tuân đã thanh tâm quả dục đến mức sắp đắc đạo thành tiên rồi.
Cậu đứng dậy, quấn chặt áo choàng tắm, đi dép lê loạng choạng bước sang phòng của Lâm Hi.
Cậu hoàn toàn không biết rằng, đúng vào khoảnh khắc ấy, có khoảng 6.234 người đang theo dõi phòng phát sóng trực tiếp của cậu đã chứng kiến màn hình bất ngờ phủ đầy mosaic. Khung bình luận lập tức chia làm hai phe tranh luận nảy lửa:
【Con mẹ nó điên rồi!! Bính Cửu bị bệnh thần kinh à??】
【Đâu đâu, để tui nhìn cái coi!!!】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co