Doctor Park! I Love You ( Lichaeng )
Ngày Hạnh Phúc
Vì La tổng bây giờ là bệnh nhân cần chăm sóc đặc biệt nên được hưởng thụ một đặc quyền không nhỏ đó là ngồi kế bên bác sĩ Park trong suốt chuyến bay hơn 22 tiếng đồng hồ
Nàng cúi đầu đọc sách, Lisa mặc dù bị đau nhưng cũng không nghỉ ngơi mà lại nghiêng đầu sang nhìn nàng say đắm
- Em nhìn cái gì?
Mặc dù bị phát hiện nhưng cô không có ý định thu mắt về còn không biết liêm sĩ cười một cái
- A, thì nhìn chị đó
Nàng bất lực trước thái độ ngớ ngẩn này của cô nói thêm
- Nhìn nãy giờ còn chưa đủ à? Mặt tôi cũng sắp bị em làm mòn luôn rồi
Ánh mắt cô thật sự giống như phát ra lửa tình, bùng cháy tới chỗ nàng làm nàng có cảm giác kì quái
- Chưa đủ chưa đủ, em còn chưa cắn cái nào. Làm sao bị gì được chứ
Chaeyoung không nói lại cô chỉ thả người vào ghế ngưng tiếp chuyện cùng Lisa
- Nói năng linh tinh
Một lúc lâu sau nàng nhìn qua phía bên cạnh thì mới phát hiện cô đã ngủ, nhưng mà tư thế gương mặt kia hướng về phía mình.....
Là ngắm người ta đến nỗi ngủ quên
Chaeyoung nhè nhẹ đỡ cô nằm lại cho đàng hoàng sau đó kéo vách ngăn giữa hai người lên
Lisa tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon định nhìn qua phía bên kia xem người nọ. Bất ngờ sắc mặt cô khó coi đưa tay kéo thứ đang ngăn cách cô nhìn nàng
Vì kéo mạnh quá nên làm Chaeyoung hơi giật mình
- Có chuyện gì?
- Sao chị kéo thứ này lên
Giọng cô có chút hơi xuống sắc, nhưng nàng vốn không để tâm
- Tôi tưởng em thấy thoải mái
- Không thoải mái gì cả, sau này ngồi cạnh em chị đừng kéo
- Ừ
Biết khi người ta vừa ngủ dậy định ngắm chị tiếp thì bị thứ quỷ quái này chặn hết tầm mắt. Lúc đó vừa tức vừa tổn thương cỡ nào không hả
----------
Sau gần 24h trên máy bay, rốt cuộc cũng về tới Hàn Quốc, ba mẹ gia đình hai bên cùng chú Har Jun đã ở sân bay chờ sẵn. Lisa bị thương không thể cử động mạnh nên di chuyển có chút chậm chạp. Nàng cũng giảm tốc độ bước chân đi bên cạnh cô trông chừng
- Em đi từ từ
Nhìn thấy Lisa hấp tấp nàng không khỏi có chút lo lắng nhắc nhở
- Được được, em đi chậm lại
Vừa ra tới nơi mẹ Lisa đã gấp gáp chạy tới trước
- Ôi trời ơi, có sao không con, con bị thương ở đâu
Bà Manobal tuy hay đánh mắng cô, nhưng mọi người đều biết người bà yêu thương nhất cũng chính là cô con gái này
- Con bị bắn ở vai, nhưng mà không sao rồi
- Là kẻ nào dám bắn con tôi hả? Bọn họ làm ăn kiểu gì. Bảo vệ như vậy đó mà coi được sao
- Mẹ, đó là bọn phản động, chính phủ không lường trước được
Cô nhanh chóng đỡ lời, dù sao cũng đã hứa với người ta sẽ giải quyết êm đẹp
- Em bình tĩnh, chúng ta đưa Lisa đến bệnh viện kiểm tra thêm lần nữa đi. Còn chuyện gì để sau hẵng nói
- Phải phải, đi đến bệnh viện
Bà tuy vậy nhưng vẫn không quên con dâu cưng nhanh chóng dùng tay còn lại nắm lấy nàng kéo theo
Cô được đưa đi chụp hết cái này đến cái kia dù não không bị gì nhưng nàng vẫn bắt cô phải chụp
- Chị dẫn em vào đây làm gì chứ. Em có bị thương ở đầu đâu
- Có chắc là thấy đầu mình ổn?
- Ổn mà
Nàng liếc mắt sang cô, cái người mặt dày đang giả vờ giả vịt mình không khoẻ để xà vào lòng nàng thì sao?
- Ổn mà dựa cả đầu vào người tôi như cái xác chết trôi vậy?
Lisa đang hưởng thụ hương thơm quyến rũ bị nói liền giả bộ ho vài cái
- Khụ....sáng giờ chụp tới chụp lui....em hơi mệt mà
Vì là bác sĩ chuyên nghiệp nên chỉ có Chaeyoung được theo cô vào tận từng phòng
- Ngồi dậy đàng hoàng
- Cho em dựa tí
Để bác sĩ khác thấy bọn họ thân thiết bất thường như vậy nàng còn mặt mũi nào nhìn đồng nghiệp chứ
- Em đau, em mệt
Cô nhắm mắt cố ngồi lỳ, còn vùi đầu vào sâu thêm chỗ nàng
Chaeyoung định lên tiếng nhắc nhở nhưng nhìn đến cái đầu đen đang ngoan ngoãn dựa vào mình, sắc mặt còn có hơi xanh xao làm nàng cũng không nỡ đẩy người ta ra rốt cuộc đành ngồi im chịu trận
- La tổng phòng chụp đã chuẩn bị xong
- Ờ
Cô hờ hững đáp lại người nọ, quay sang nhìn nàng
- Em vào trong nha, chị nhớ đứng bên ngoài xem em đó
- Ừ, biết rồi
Cô mếu máo giống như tù nhân sắp bị hành hình cố lấy chút lòng thương của người đứng xem
Mọi thứ cuối cùng cũng hoàn thành xong chỉ còn chờ nhận kết quả. Nhưng chung quy theo nàng đoán cũng sẽ không có gì nghiêm trọng. Thương thế Lisa lúc ở Nam Phi nàng đã nghiên cứu mọi vấn đề có thể xảy ra rồi
Cô vừa về đến phòng bệnh là nằm lên giường ngủ ngay. Chứng tỏ Lisa bị mệt là thật, bác sĩ Park cuồng công việc từ lúc trở về đến giờ cũng chưa thèm đụng đến đống hồ sơ vì cứ mãi đi theo trông chừng La tổng
- Chaeyoung con cũng mệt rồi hay về nhà nghỉ một lát đi
- Con còn nhiều bệnh án chưa duyệt, mọi người ở lại với em ấy một lát con làm xong sẽ đến sau
- Được rồi ở đây có mẹ với ba, con cứ từ từ làm
- Vâng
Ở lại được một lúc ba mẹ Park vì còn công việc cũng phải ra về. Ông Manobal cùng chú Har Jun cũng phải đi gặp mặt thứ trưởng bộ ngoại giao Do Hoon để giúp Lisa chuyển lời đến họ
Cô ngủ đến 8h tối, vừa thức dậy đã nhìn thấy mẹ mình
- Mẹ chưa về?
Mẹ cô với tay chỉnh vài nút của chiếc giường, thế là có thể dễ dàng đỡ cô lên tư thế ngồi
- Ừ ở lại trông con chứ. Con thấy trong người thế nào có đói bụng không?
- Con ăn cháo yến
Mỗi lúc bệnh cô vẫn thường hay ăn món này, lỏng dễ nuốt lại còn có dinh dưỡng
- Để mẹ gọi quản gia nấu
Mặc dù đã sử dụng dịch vụ tốt nhất của bệnh viện Seoul nhưng đối với khẩu vị khó tính của Lisa vẫn là không đáp ứng được
- Chaeyoung đâu rồi mẹ
Bà Manobal âm thâm khinh thường, cái gì mà mới vừa tỉnh dậy đã hỏi con dâu
- Con bé chắc còn đang làm việc. Lúc nãy có ghé đây nhưng con vẫn còn ngủ
Cô trề môi tự trách bản thân, sao mà ham ăn ham ngủ dữ vậy không biết
Thế là có người lại chán nản, hạ giường nằm xuống xem tivi
- Một lát quản gia đem đồ ăn tới mẹ về với họ đi
- Sao vậy?
- Thì không có ai mới có cớ lôi kéo Chaeyoung vào ngủ với con
Bà cười thích thú vì Lisa không hề che giấu ý đồ của bản thân, thương yêu đi tới vuốt vuốt đầu cô. Nhưng lại bị Lisa thái độ né tới né lui
- Giỏi, phải mặt dày như thế mới có được lòng vợ
- Còn phải nói
Bà gọt sẵn trái cây sau đó chờ y tá tiêm thuốc cho Lisa rồi mới yên tâm cùng quản gia ra về
Cô nằm trong phòng đến 10h cũng không thấy bóng dáng ai kia ở đâu. Xem tivi lâu cũng chán thế là cuối cùng xuống giường xỏ dép đi ra ngoài
Cô đi chầm chậm một mình trên dãy hành lang vắng bấm thang máy đi lên 2 tầng lầu nữa để đến được phòng làm việc của nàng.
Thấy trong phòng còn sáng đèn Lisa mừng rỡ vừa định đưa tay mở thì cánh cửa đã tự động bung ra
Lisa bất ngờ bị một lực mạnh va vào, vì bị thương nên cô không có sức, khi tông một phát liền té ngã ra sàn
Vết thương cô như bị tét ra đau đến nỗi không đứng dậy được
- La tổng, tôi không thấy xin lỗi nha
Cô ôm lấy vai nhăn mặt không phản bác. Nhìn xuống vết thương thì thấy máu đã chảy ra thấm ướt cả một mảng áo
Chaeyoung nghe động tĩnh, hình như còn có giọng của Lisa nên nhanh chân từ bên trong đi ra. Cảnh tượng bên ngoài khiến nàng lo lắng cực độ, Lisa đang ngồi chật vật ở dưới đất trên người còn có máu
Chaeyoung vội vàng đẩy Sehun sang một bên đi tới đỡ lấy cô
- Lisa em có sao không
- Chaeyoung, vai em đau....đau quá
Nàng nhìn thấy liền nhíu mày, vết thương đoán không chừng đã bị đứt chỉ
- Anh không cố tình, anh không biết La tổng ở ngoài
Nàng nhìn hắn ánh mắt lộ rõ vẻ giận dữ
- Cố tình hay không cố tình tôi đều biết. Không cần anh nói
Sehun lần đầu tiên cảm nhận sự tức giận của Chaeyoung, nàng trước giờ tuy ít nói nhưng luôn ôn hoà với mọi người chưa từng thái độ cáu kỉnh với một ai.
- Chaeyoung anh
Nàng không để hắn nói thêm lời nào, chỉ dìu cô vào phòng rồi đóng sầm cửa lại
Đỡ cô ngồi xuống sofa nàng đi lấy dụng cụ khử trùng qua một lượt sau đó đi đến ngồi xổm xuống ngang tầm với cô. Nàng định cởi áo ở phần trên để xem vết thương nhưng Lisa lại chủ động cởi hết cả áo
Nàng học y thứ nhìn thấy nhiều nhất là máu và cơ thể người nhưng khi cởi áo cô ra vẫn không tránh khỏi đỏ mặt
Tuy Lisa có mặc nội y nhưng cơ thể vẫn rất tuyệt mỹ da dẻ trắng trẻo đúng chuẩn con nhà giàu, chỗ đó hơi nhỏ hơn nàng một chút nhưng so ra có chút....ừm chút đáng yêu
Cơ bụng kia có vẻ như rất rắn chắc tuy nàng chưa đụng vào nhưng nhìn mấy nếp múi cũng đủ hiểu
Nàng thấy bản thân bắt đầu lan mang nên cố trấn tỉnh đầu óc, lấy lại dáng vẻ của bác sĩ chuyên nghiệp mà tập trung nhìn chỗ bị thương
Quả nhiên là bị đứt chỉ, vết thương tuy không nguy hiểm tới tính mạng nhưng Lisa bị thương không tính là nhẹ, nếu không điều trị cẩn thận sau này có thể để lại biến chứng khôn lường
Nàng lấy ít thuốc tê sau đó mới bắt đầu khâu lại. Lisa không dám nhìn da thịt mình bị kim nhọn khâu tới khâu lui nên đành quay sang hướng khác
Vệ sinh vết thương xong thì nàng giúp cô băng bó cẩn thận, rồi mới chú ý đến Lisa vẫn đang trần trụi nửa thân trên
- Để tôi đi lấy áo khác cho em
Nàng định đi ra ngoài nhưng cô đã cất giọng ngăn cản
- A không cần, ở kia có áo
Cô chỉ đến chỗ giá treo quần áo trong phòng đó là cái áo sơ mi trắng nàng mặc lúc sáng. Định đem về nhà giặt nhưng chưa có thời gian
- Đồ đó tôi đã mặc rồi
- Không sao, có sẵn thì mặc thôi mắc công chị lại đi lấy. Em lạnh quá rồi không chờ được
Nàng không biết Lisa có tâm tư riêng biết thừa đó là áo nàng đã mặc nên mới một hai đòi lấy
Chaeyoung rất ngại khi nhìn cô như thế này không muốn dây dưa đi lại lấy áo mình cho cô mặc
Hương thơm đặc trưng của nàng lập tức bao phủ lấy người cô ấm áp thơm tho hết chỗ nói
- Sao không ở trong phòng, đến đây làm gì vậy?
Nàng ngồi xuống bàn làm việc quay sang hỏi cô
Lisa thấy tên Sehun kia trong phòng nàng đã điên tiết, thêm Chaeyoung còn hỏi cô như thế liền nổi cáu
- Em đến đây đã làm phiền chị với hắn đúng không?
Cô không trả lời lại thấy ấm ức quay mặt sang hướng khác. Người ta nửa đêm nửa hôm, lê lết cái thân thể đầy thương tích đi tìm chị, chị lại ở đây chất vấn người ta
- Em lại nghĩ đi đâu đó?
Nàng quá hiểu tính khí của cô nên không hề tức giận mà kiên nhẫn nói
- Vậy chị muốn em nghĩ thế nào?
- Ý của tôi là em bị thương sao không ở trong phòng nghỉ ngơi. Đi đứng nhiều không tốt
Chaeyoung biết bản thân vốn kiệm lời, nói chuyện lạnh lùng đã quen nên mới khiến cho tên đầu gỗ như Lisa dễ dàng tức giận, vì vậy mới từ tốn trình bày rõ câu nói của mình lần nữa
- Còn không phải là do nhớ chị sao
Cô lên tiếng phản bác, sợ nàng bận công việc không xuống với mình được nên cô mới phải mò lên tới tận đây nè
Chaeyoung bật cười trước sự thành thật không biết ngại ngùng của cô, bèn đứng dậy đi lại chỗ Lisa
- Phô trương đến như vậy?
- Người ta đi lên tìm chị lại bị tên chết tiệt đó tông cho một cái muốn gãy cả vai. Chị không thương thì thôi còn bảo em phô trương
Chaeyoung vẫn luôn duy trì nụ cười, còn nhún vai một cái
- Sao trách tôi, tôi vô tội mà
Lisa thấy thái độ hời hợt của nàng, càng thêm tức giận
- Hừ, không biết kiếp trước có phải mắc nợ hay không. Nên kiếp này mới đâm đầu vào tảng băng ngàn năm như chị
Cô bị đau nên quạo quọ cằn nhằn một tiếng. Chỉ trách số mình sao quá khổ yêu ai lại không yêu, yêu đúng ngay Park Chaeyoung khó tính này
Nàng nhìn bộ dạng cô khổ não lại thấy dễ thương vô cùng, ra dáng người lớn khoanh tay nhìn cô
- Vậy còn muốn yêu tôi không?
- Yêu chứ sao không
Cô dù hơi cục súc nhưng mà Lisa này chung thủy lắm đừng thấy than vài ba câu rồi nghĩ cô nản lòng
Nàng cúi mặt xuống đất lần này lại cười thêm một cái
- Ừ tôi cũng.........yêu em rồi
- Biết ngay.....
Cô ủ dột lần nào nói đến vẫn đề này nàng cũng im như thế
- Hả.....khoan đã chị vừa mới nói gì
Não cô đang cố gắng tiếp nhận thông tin cực sốc vừa rồi, đầu cô quay cuồng hai lỗ tai cũng lùng bùng
- Chaeyoung chị vừa mới nói gì
- Tôi không nói lại lần hai
Nàng cười nhẹ không nhanh không chậm xoay lưng đi về bàn làm việc
Cô kích động đứng dậy tiến nhanh tới chỗ nàng nắm lấy tay Chaeyoung
- Không, em nghe rõ ràng, nghe rõ ràng chị nói yêu em
Lisa lại sợ hãi đủ thứ còn nghĩ là bản thân bị hoang tưởng
- Chị yêu em phải không. Chị nói yêu em đúng không
Cô như bị chạm mạch cứ đứng ngồi không yên giọng nói run run khó tả
- Ngồi im đi tôi mới khâu lại đừng để đứt chỉ
- Chaeyoung chị nói em nghe đi em không nằm mơ đúng không. Chị vừa mới nói yêu em
- Em kích động như vậy làm gì?
Nàng cảm thấy biểu hiện mấy tháng qua của mình cũng đủ rõ ràng, chỉ là thiếu một lời thừa nhận thôi, không nghĩ tới khi nói ra cô lại như chạm mạch thế này
- Chị không nói em sẽ không ngồi, nếu như chị không nói lại em lập tức nhảy ra cửa sổ
Nàng nghe lời lẽ mất kiểm soát của cô tức giận mà mắng
- Em bị thần kinh sao?
- Chaeyoung, nói cho em nghe đi, chị mới nói yêu em đúng không
- Ừ
Nàng sợ cô lại làm ra trò điên khùng gì đó nên đành phải xác nhận thêm một lần
Cô la hét rất vui sướng, còn nhảy cẫng lên như đứa trẻ trên gương mặt đều là vẻ hạnh phúc đến nỗi nước mắt cũng sắp rơi
- Chaeyoung em yêu chị, yêu chị nhất trên đời
Lisa vòng lại chỗ nàng định bế bỗng Chaeyoung lên liền bị nàng vươn tay tát cho một cái
- Muốn phế luôn cánh tay này đúng không?
Chuyện liên quan đến thương thế của cô, nàng vẫn rất nghiêm khắc
Cô bị đánh thì hơi đau tay ôm mặt mình nhưng vẫn cười thật tươi
- Dạ không, không muốn....không muốn
Nàng hừ lạnh đi lại ghế ngồi xuống Lisa lon ton đi theo lôi ghế qua ngồi kế bên
Cô chống một tay lên bàn dùng ánh mắt si mê nhìn nàng
- Chị ơi
- Gì
Nàng trả lời vẫn nhưng không nhìn đến cô chỉ tập trung ghi chép gì đó
- Chaeyoung à
- Chuyện gì?
Nàng hơi nhíu mày cái tên này, không lẽ đã bị chạm mạch thật rồi?
- Vợ ơi
- Em có bị điên không?
Cô cười khúc khích thật ra vẫn chưa tin được nàng đã chấp nhận tình cảm của cô không những vậy còn nói yêu cô nữa. Thật sự cảm xúc của Lisa lên chín tầng mây rồi bây giờ có đánh cô cô cũng không thấy đau
Ngồi thêm một lát nàng tranh thủ đứng dậy dọn tài liệu
- A vợ làm xong rồi hả, để em dọn cho
- Ngồi đó đi tôi tự làm được rồi
- Mấy cái này đơn giản mà để em làm cho, vợ ngồi đi
Nàng tuy đã quyết định nói ra nhưng vẫn chưa quen với kiểu thân mật này lắm nhìn Lisa ríu rít như vậy chung quy vẫn hơi ngại
- Từ từ thôi
- Vợ đừng lo em không sao đâu
- Gọi bình thường đi, tôi không quen
- Sau này sẽ quen thôi
Hai người rời khỏi phòng đi trên hành lang Lisa danh chính ngôn thuận nắm lấy bàn tay nàng
Chaeyoung không nói gì lẳng lặng để cho người kia thích thú mà cười lớn, còn vui vẻ hát hò mấy câu
Ngày hôm nay đúng là hạnh phúc nhất đời cô
Đến phòng cô nàng bước vào trước tự tay chỉnh lại mền gối xong xuôi mới để Lisa lên giường nằm
Cô nằm trên giường nhích người qua mép bên kia ánh mắt cún con nhìn nàng tay chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh
- Ngủ đi
Chaeyoung rõ ràng là hiểu ý cô nhưng mà không muốn thực hiện
- Ngủ với em
- Không
Nàng đi đến ghế sofa trong phòng ngồi xuống lấy laptop ra không thèm để ý đến cái người đang xụ mặt làm ra dáng vẻ buồn bã kia
Chaeyoung không hiểu sao lại mũi lòng ngước lên nhìn cô giải thích
- Hai người nằm không tiện dễ đụng trúng vết thương
Cô hai mắt liền sáng rỡ nói lại
- Vậy mai mốt em khỏi rồi chị phải ngủ chung với em đó nha
- Ừ
Chaeyoung có chút đỏ mặt, trách bản thân khi không lại giải thích với cô làm chi để giờ tự rước hoạ vào thân
Cô thoả mãn ước nguyện nằm xuống nghiêng người về phía nàng
- Ngủ sớm đi
- A em biết rồi, vợ cũng phải ngủ sớm đó nha
- Ừ
Đêm khuya Chaeyoung cất máy tính đi lại giường cô kéo chăn lên đắp cho Lisa, còn đưa tay sờ lấy mi mắt cô
Là một người hung dữ cộc cằn nhưng lúc nào đối với nàng cũng dịu dàng hết mức. Luôn nhường nhịn nàng hết lần này đến lần khác nàng đánh cô cũng không nói, nàng la cô cũng im lặng.
Cô không biết lo lắng quan tâm người khác nhưng lại vì nàng mà hết lần này đến lần khác hao tâm tổn trí
Lần cô đỡ đạn cho nàng chính là thời khắc giọt nước tràn ly, tình cảm của Chaeyoung chất chứa bấy lâu cũng theo đó mà tuôn ra ngoài mất kiểm soát
Rõ ràng cô là một người rất sợ đau nhưng lại vì nàng mà đỡ cả một viên đạn không nghĩ tới sống chết của bản thân, đây là điều không phải ai cũng dám làm vì người mình yêu
Nàng không quan tâm quá khứ cô như thế nào nữa. Vì hiện tại nàng đã lỡ yêu người này mất rồi
vote cho ad nhoé❤️🫶🏼🌟🌟
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co